Follow Us @soratemplates

31 tháng 8, 2013

Tại sao phụ nữ có chồng vẫn "tự sướng"

19:23 0 Comments
Một trong những nguyên nhân dẫn đến những bi kịch gia đình chính là sự không hòa hợp trong chuyện chăn gối. Có người quyết định chia tay nhưng cũng có người chịu đựng hoặc tìm đến giải pháp khác, trong đó thủ dâm cũng là một cách giải quyết.

Vì sao lại thế?

Thủ dâm có nghĩa là tạo ra cảm giác khoái cảm bằng cách kích thích bộ phận sinh dục mà không cần giao hợp. Đây là dạng hành vi tình dục mà đa số chúng ta biết đến đầu tiên và hoàn toàn diễn ra theo bản năng. Thủ dâm có thể có ở mọi lứa tuổi, ở cả nam và nữ (nhưng tỷ lệ ở nam cao hơn).
Thủ dâm hay được nói đến nhất ở tuổi vị thành niên khi cơ thể đang thời kỳ phát triển mạnh mẽ (tuổi dậy thì), bản năng tính dục thôi thúc nên cần tìm sự giải tỏa trên chính bản thân. Vậy tại sao phụ nữ đã kết hôn lại thủ dâm?

Tại sao phụ nữ có chồng vẫn "tự sướng", Sức khoẻ sinh sản, Sức khỏe đời sống, Phu nu tu suong, thu dam, chuyen chan goi, tuoi vi thanh nien, phu nu co chong, ket hon, tam ly, chan yeu, suc khoe sinh san, suc khoe, bao.

Thủ dâm hay được nói đến nhất ở tuổi vị thành niên khi cơ thể đang thời kỳ phát triển mạnh mẽ

- Không còn hòa hợp (vợ chồng không biết duy trì sự hấp dẫn với nhau hoặc phát sinh những điều không tạo nên hấp dẫn nữa trong cuộc sống chung).

- Không tìm thấy khoái cảm khi quan hệ tình dục với chồng như khi tự mình kích dục. Thủ dâm đã trở thành cách đạt đến đỉnh điểm cảm giác theo cách riêng mà người chồng không thể tạo ra.

- Có thể do cách quan hệ tình dục thông thường không làm phát sinh khoái cực âm vật.

- Có xu hướng tính dục khác thường bộc lộ muộn (nữ có xu hướng lưỡng tính tuy đã kết hôn nhưng đến một lúc nào đó thấy chồng không còn hấp dẫn).

- Cũng không loại trừ khả năng để ý nghĩ bay bổng đến một đối tượng khác.

Cái lợi, hại của hành vi này đối với tâm lý và chuyện chăn gối của họ?

Ảnh hưởng đáng kể đến tâm lý người chồng ở chỗ người chồng có thể cho rằng hành vi của vợ giống như là sự ngoại tình trong tâm tưởng... vì thủ dâm thường đi kèm với sự tưởng tượng về ai đó.

Nếu hành vi thủ dâm ở vợ kéo dài có nguy cơ ảnh hưởng đến hạnh phúc, sự bền vững của gia đình và đời sống tình dục. Bởi vì, người thường xuyên thủ dâm sẽ khó lên "đỉnh" khi "yêu". Vì vậy, bằng sự hiểu biết và tế nhị, người chồng nên chia sẻ với vợ về những lý do dẫn đến hành vi này. Ngoài ra, nếu thủ dâm thường xuyên sẽ tạo tâm lý "chán yêu".

Ý kiến và lời khuyên của chuyên gia

Đời sống tình dục chỉ có thể thuận lợi khi có tình yêu, sự tự tin và thanh thản (không có stress), vì vậy người chồng có vai trò quan trọng để giúp vợ tìm lại được sự nồng nhiệt và cố gắng hội đủ 3 điều kiện nói trên.

Nhiều nghiên cứu cho thấy thủ dâm vẫn có thể có ở một số người suốt cả đời tuy đã kết hôn, 70% những người vợ trẻ đã tự kích dục ít nhất một lần trong tháng.

Như vậy, khi chồng phát hiện vợ có hành vi thủ dâm cũng không nên coi sự việc trên quá lạ lùng hoặc hoảng hốt mà chỉ nên tìm hiểu kỹ vì động cơ nào vợ tìm đến thủ dâm.

Chỉ nên coi thủ dâm là một thói quen do thiếu nghị lực và hiểu biết để vượt qua những ẩn ức tâm lý và xung năng sinh lý thường có.

Hầu hết chuyên gia về sức khỏe tâm lý cũng đều cho rằng thủ dâm không có hại, thậm chí còn cần thiết để có sự cân bằng, ít nhất ở tuổi dậy thì. Thủ dâm cũng không ảnh hưởng đến khả năng sinh sản của nữ.

Cần loại trừ những nguyên nhân có khả năng tạo thuận lợi cho thủ dâm: ảnh hưởng của bạn bè, những tác động của phim ảnh, băng hình đồi trụy... nguyên nhân vận động cũng rất quan trọng ảnh hưởng đến vấn đề này (các loại thể dục thể thao làm giảm xung năng tình dục, nâng cao khả năng làm việc bằng trí óc).

Mặc dầu không có thuốc đặc hiệu để thay đổi thói quen thủ dâm nhưng có thể dùng thuốc an thần như thuốc hỗ trợ và thực hành một lối sống tích cực là có thể từ bỏ được thói quen này.



(Theo blog Những bức thư tình)
Tags Search: nhung buc thu tinh hay nhat,thu tinh hay, buc thu tinh hay nhat, tho tinh yeu, buc thu tinh, danh ngon tinh yeu, danh ngon tinh ban, cach viet thu tinh, entry tinh yeu, goc tho, tho tinh, nghe thuat yeu, thu chia tay, thu gui em yeu, thu tinh chua gui, thu to tinh, truyen cuoi, truyen vui cuoi,truyen cuoi Vova, nghe thuat ung xu, nghe thuat tan gai, thu chia tay, thu tinh, trai tim tinh yeu, ba bau nen an gi, cam nan ba bau.

30 tháng 8, 2013

Những chuyến bay có đưa em đến bên anh?

20:51 0 Comments
Những chuyến bay có đưa em đến bên anhEm đứng giữa ngã ba đường. Ngập ngừng. Rồi vít nhẹ tay ga đi thẳng. Hình như em đang làm một trong những việc điên rồ nhất từ trước đến nay: Phóng 30km đến sân bay chỉ để ngắm những chiếc máy bay cất cánh. Cảm xúc bồi hồi và náo nức như cách đây một năm. Chuyến bay đã đưa em đến bên anh. Và cũng là chuyến bay đã mang em rời xa anh.


Những chiếc máy bay chạy dài trên đường băng rồi từ từ nâng cánh. Em không muốn đứng từ xa nhìn chúng gầm gừ bay lên mà mình hoàn toàn bất lực. Em muốn là một hành khách trên khoang, muốn vượt mọi xa xôi, muốn tìm đến anh. Nhưng tất cả những gì em có thể làm là lặng lẽ đứng nhìn những chiếc máy bay rời khỏi thành phố này, không biết sẽ đi về đâu, có thể là đến nơi anh đang đứng, có thể một nơi nào đó em chưa từng biết đến nhưng chuyến bay nào cũng mang theo rất nhiều hy vọng, rất nhiều nỗi nhớ trong em.

Có phải tình yêu khiến người ta trở nên dại khờ đến mức không nhận ra những việc ngớ ngẩn mình đang làm? Giống như em đã một mình lao đi giữa bụi bặm đường phố chỉ để tìm một cảm giác gần gũi thân quen trong những chiếc máy bay cất cánh. Giống như em cả gan yêu, ngay khi biết rồi một ngày tình yêu em sẽ tan như bong bóng, rồi một ngày nỗi buồn sẽ tìm đến em, sẽ trêu đùa em: “Này kẻ Ngốc biết yêu! Lỗi này là ở cô nhé!”

Những chuyến bay có đưa em đến bên anh

Ảnh minh họa

Có sao đâu anh nhỉ, nếu như được là một kẻ ngốc. Là một kẻ ngốc biết yêu. Một kẻ ngốc biết nuôi trong mình những hy vọng nhỏ nhoi để thấy cuộc sống chưa khi nào ảm đạm. Một kẻ ngốc biết buồn phiền để thấy những cung bậc cảm xúc chưa bao giờ chết đi trong em. Em vẫn đang sống một cách hoàn hảo. Một kẻ ngốc biết thương nhớ, cho dù trái tim có đôi ba vết xước nhưng còn biết đập những nhịp đều như hơi thở: “Yêu anh... Yêu anh...”. Một kẻ ngốc biết mơ mộng về một tình yêu nhất định không thuộc về mình nhưng kịp dừng lại khi hoàng hôn buông xuống.

Chiều rất muộn. Em lặng ngắm những chiếc máy bay sải cánh trên bầu trời đầy gió. Không hiểu tự khi nào bờ môi trở nên mặn chát. Những thứ nước mắt yếu đuối nhưng đầy hạnh phúc, vì anh vẫn ở trong em, cho dù không gian, cho dù thời gian, cho dù ngăn cách. Những chuyến bay kia, có chuyến bay nào chở hết mong nhớ trong em đến bên anh? Có chuyến bay nào đưa em đến thật gần bên anh, cho em một lần được sống thật với tình yêu của em? Anh có tìm trên bầu trời những chuyến bay và thấy em trong đó? Anh hãy cứ để mặc em yêu anh dại khờ như thế nhé, được không, được không anh?

Nhưng chiều rất muộn rồi. Em phải về thôi anh.

(Theo blog Bức thư tình)

Thư gửi yêu thương

19:15 0 Comments
Ngày… tháng… năm…

Yêu thương thân mến!

Đã khá lâu em không viết thư cho yêu thương rồi nhỉ? Nhớ và mong yêu thương nhiều lắm nè. Vậy mà cứ giữ trong lòng mãi thôi ^^ Hi hi

Yêu thương thế nào rồi? Vẫn đang chu du khắp nơi đó hả? Có khi nào Yêu thương dừng chân, nhớ em và muốn gặp không? Yêu thương đừng có đi xa quá để rồi thất lạc em đó. Còn em, em vẫn ở đây, vẫn ổn và mong chờ Yêu thương từng ngày.

Yêu thương biết không? Thời gian gần đây em cực kỳ cưng chiều bản thân nhé. Em quan tâm, chăm chút mình nhiều hơn. Mỗi ngày trôi qua thấy bản thân vui vẻ và yêu đời, em thấy mình tốt lên nhiều hơn. Mỗi khi nhìn vào trong gương, thấy mình luôn đáng yêu làm cho tình thần em cũng thật phấn chấn. Mọi người xung quanh em bảo sao dạo này xinh xắn thế? Thực sự thì em không xinh, nhưng khi em vui thì thần thái ấy hiện ra, mọi người sẽ có cảm nhận là em xinh và đáng yêu lắm (Hjhj) Có phải em được khen nhiều mà tự tin quá chớn hay chăng? Hi, Kệ chứ. Yêu chiều và giữ gìn những cảm xúc của bản thân thật không dễ chút nào. Nhưng em sẽ cố gắng, em sẽ làm được mà. Mỗi khi xao nhãng một chút là em tự động viên mình cố gắng, em sẽ vượt qua. Bởi vì yêu thương đang ở đâu đó, đang mong em rất nhiều. Yêu thương cũng không hề muốn thấy em ủ dột hay xấu xí như con mèo hen bị ướt mưa… (he he)

Đôi lúc thì em cũng thấy buồn vì những câu nói vô tình nào đó nhưng điều ấy cũng mau chóng qua đi thôi. Niềm vui thì em sẽ giữ lại còn nỗi buồn thì để gió cuốn đi, yêu thương nhỉ?

Công việc của em dạo này cũng tạm ổn, không nhiều áp lực hay bận rộn như thời gian vừa qua nữa. Mọi thứ đã dần đi vào quỹ đạo của nó. Thỉnh thoảng nói chuyện với khách hàng em cũng thấy vui, lại cười toe toét như địa chủ được mùa ấy. Hôm nọ, cậu bạn bên KH gọi cho em, nhờ em nói với anh điều xe công ty em sắp xe qua bên công ty bạn ấy có việc nhưng em bảo sao cậu không gọi trực tiếp cho anh ấy đi. Yêu thương biết bạn ấy bảo gì không? Nhưng tớ chẳng nhớ sdt của ai cả, nhớ mỗi sdt của M thôi. Hi, nịnh em đấy, nhỉ? Thế là em chẳng thể từ chối được nữa. Có lúc em cũng thấy lạ. Em vui vì những điều hết sức bình thường và nhỏ bé vậy thôi. Hôm bữa, em đi dự party ở công ty cậu bạn, kỉ niệm 1 năm thành lập. Giữa nơi toàn người lạ mà em không hề thấy lạc lõng vì em thấy mình được quan tâm thật nhiều. Từ những anh chị và các bạn trong công ty cho tới mấy vị sếp người Nhật, thái độ rất thân thiện và cởi mở, lại hòa đồng nữa, làm em cười típ mắt luôn. Bữa ấy, cứ nghĩ sẽ tăm tia được anh chàng nào đẹp traiai mà hổng có thấy? He, yêu thương đừng giận nhé. Em không có ý gì xấu đâu.

Có đôi khi, muốn quan tâm ai đó, muốn nói ra điều gì đó mà lại e dè, ngại ngùng. Có lẽ em chưa đủ can đảm, chưa đủ tự tin đúng không? Phải làm sao đây ta? Yêu thương hãy tiếp thêm sức mạnh cho em với.

Ah, Em vừa đọc được câu này: “Đủ nắng hoa sẽ nở, đủ gió chong chóng sẽ quay, đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy…” Rất hay và ý nghĩa phải không ạ? Vừa viết thư gửi yêu thương, vừa đu đưa theo tiếng nhạc trên Xonefm, thấy cảm xúc thật trong veo. Em vừa viết đến đây thì cũng là lúc giai điệu của bài hát Every I Love You của Boyzone vang lên. Iu cực ý. Thôi, tạm dừng ở đây đã. Em hứa đấy, em hứa là sẽ chăm chỉ viết thư cho yêu thương mà. Vừa là để kể với Yêu thương những gì đang diễn ra với em và vừa để nuôi dưỡng những cảm xúc trong sáng – chỉ có nghĩ tới Yêu thương, em mới có thể viết ra những dòng chữ đầy tình cảm như vậy nè. Nhất yêu thương đấy. Thôi nhé, thôi thật nhé… Cũng muộn rồi, sắp đến giờ đi ngủ rồi kìa :P Chúc Yêu thương ngủ ngoan, ngoan như con mèo ý. He he



Hãy kiên nhẫn, yêu thương sẽ đến!

19:03 0 Comments
Cuộc sống này không bằng phẳng cũng không quá gồ ghề như bạn nghĩ đâu nhé…
… Đơn giản chúng ta tận hưởng cuộc sống này thế nào mà thôi.
Bạn đã đủ kiên nhẫn để đạt được nhưng điều bạn muốn hay đủ kiên nhẫn để cố gắng làm vui lòng ai đó chưa?

Kiên nhẫn như một lời giải đáp cho những thành công lâu dài…

Bạn đã bao giờ đủ kiên nhẫn khi ngồi nhà nghe lời dặn dò hay lời tâm sự của bố mẹ hàng giờ chưa? Thay vì việc ấy bạn lại sẵn sàng ngồi hàng giờ trước máy tính đợi với dòng chữ “loading” bộ phim có diễn viên đẹp trai mà bạn thần tượng bấy lâu.

Bạn đã bao giờ đủ kiên nhẫn nghe lời giải thích của ai đó khi họ đã nhận ra sai lầm thay vì quay mặt đi và trách móc họ? Tại sao lại không tạo cho họ cơ hội hay chính bạn đã không tạo cho trái tim mình đón nhận những yêu thương? Những bức tranh tâm hồn bạn vẫn còn thiếu nét hãy lấp đầy nó bằng sự kiên nhẫn chờ đợi và đón nhận yêu thương bạn nhé.

Bạn đã bao giờ đủ kiên nhẫn làm xong một bài toán khó hay kiên nhẫn vẽ xong bức tranh còn đang dang dở chưa? Điều ấy cũng như bạn đã không để những yêu thương đến với cuộc sống không bị gián đoạn hay làm lỗi nhịp trái tim ai đó mà cứ vô tình quay đi hay một lá thư viết vội chưa kịp trao.

Bạn đã bao giờ đủ kiên nhẫn để chờ đợi ai đó reply tin nhắn của mình lúc nửa đêm vì chỉ thực sự muốn xem mình là ai trong trái tim họ hay chỉ là không thấy nhắn lại là nghĩ rằng là mình đã thất bại và nhắn lại “mình đùa đó”? Hãy kiên nhẫn chờ đợi bạn à… khi đã nói ra cảm xúc và trao tặng yêu thương tới ai thì hãy để ai kia biết và kiên nhẫn chờ đợi vì bên kia có thể họ cũng đang chờ tín hiệu xanh từ phía bạn. Nhưng nếu ngược lại, yêu thương ấy không quay trở lại như bạn mong chờ thì cũng đừng buồn bạn nhé! Hãy kiên nhẫn vì trong cuộc sống yêu thương này sẽ có lúc dấu yêu tìm tới với bạn và đem tới hạnh phúc mơ ước. Đó cũng chính là những thành công tuy nhỏ nhoi nhưng thật ý nghĩa trong cuộc sống.

Đôi khi mắc những sai lầm trong cuộc sống và dường như cảm thấy tuyệt vọng và tìm về tới mái ấm gia đình, nhưng khi nhận được lời căn dặn của bố mẹ chỉ trong vài phút là bạn đã thấy phát ngán và đứng dậy vượn cớ: “Con phải đi học đây, hôm nay con nhiều bài tập lắm”. Hãy tự hỏi bản thân bạn đã bao giờ thế chưa… và đã bao giờ bạn nhận thấy nỗi buồn thẳm nơi trái tim, chứa đựng trong đôi mắt bố mẹ lúc ấy chưa?

Và bạn có biết như vậy lòng kiên nhẫn trong bạn đã mất dần đi. Đón nhận lời khuyên của gia đình hay của những người xung quanh bạn chính là một món quà trong cuộc sống, là một cách giản đơn nhất tạo nên con người bạn hay vẽ lên bức tranh tâm hồn trong bạn. Muốn cuộc sống đẹp như trong những giấc mơ của bạn, bạn cần kiên nhẫn đón nhận những lời khuyên hay lượm nhặt những “bức tranh cuộc sống đời thường” để tiến gần hơn với thành công, tiến gần hơn tới những yêu thương cuộc sống. Cũng đừng để lòng tự ái của mình cản đường yêu thương khi có ai đó góp ý cho bạn. Bạn à, trong cuộc sống không phải thành công nào cũng tự tìm tới ta trên con đường bằng phẳng mà không có những bàn tay dang rộng vực ta dậy khi ta thất bại hay có ý định từ bỏ dễ dàng.

Hãy kiên nhẫn đón nhận yêu thương bạn nhé!

8 lời nói dối của mẹ

18:59 0 Comments
Thuở nhỏ, gia đình cậu bé rất nghèo, tới bữa, chẳng mấy khi có đủ cơm ăn, mẹ liền lấy cơm ở trong chén mình chia đều cho các con. Mẹ bảo: Các con, ăn nhanh đi, mẹ không đói!——>Mẹ nói câu nói dối đầu tiên!

Khi cậu bé lớn dần lên, người mẹ tảo tần lại tranh thủ những ngày nghỉ cuối tuần, đến những vùng đầm hồ ven đô bắt cá về cho con ăn cho đủ chất. Cá rất tươi, canh cá cũng rất ngon. Khi các con ăn thịt cá, mẹ lại ngồi một bên nhằn đầu cá. Lấy lưỡi mà liếm những mảnh thịt sót lại trên đầu cá. Cậu bé xót xa, liền gắp miếng cá trong bát mình sang bát mẹ, Mẹ không ăn, lại dùng đũa gắp trả miếng cá về bát cậu bé. Mẹ bảo: Con trai, con ăn đi, mẹ không thích ăn cá.——> Mẹ nói câu nói dối thứ hai.

Lên cấp 2, để nộp đủ tiền học phí cho cậu bé và anh chị, Vừa làm thợ may, mẹ vừa đến Hợp tác xã nhận vỏ hộp diêm về nhà ngồi cặm cụi mà dán vào mỗi tối, để kiếm thêm chút tiền chi tiêu cho gia đình. Một buổi tối mùa đông, nửa đêm cậu bé tỉnh giấc. Thấy mẹ vẫn còng lưng dán vỏ bao diêm bên cạnh chiếc đèn dầu. Cậu bé nói: Mẹ à, mẹ đi ngủ thôi, sáng ngày mai mẹ còn phải đi làm nữa mà. Mẹ cười nhẹ: Con trai, đi ngủ đi. Mẹ không buồn ngủ!——> Mẹ lại lần thứ ba nói dối

Ngày thi vào trung học, mẹ xin nghỉ làm, Ngày nào cũng đứng ở cổng trường thi, làm chỗ dựa tinh thần cho cậu bé đi thi. Đúng vào mùa hạ, trời nắng khét tóc. Người mẹ nhẫn nại đứng dưới cái nắng hè gay gắt chờ con suốt mấy tiếng đồng hồ. Tiếng chuông hết giờ đã vang lên. Mẹ nghiêng người đưa cho cậu bé bình trà đã được pha sẵn, dỗ dành cậu bé uống, bình trà nồng đượm, tình mẹ còn nồng đượm hơn. Nhìn thấy bờ môi khô nẻ và khuôn mặt lấp lánh mồ hôi của mẹ, cậu bé liền đưa bình trà trong tay mời mẹ uống. Mẹ bảo: Con uống nhanh lên con. Mẹ không khát!! ——>Mẹ nói dối lần thứ tư

Sau khi Cha lâm bệnh qua đời, Mẹ vừa làm Mẹ vừa làm Cha. Vất vả với chút thu nhập ít ỏi từ nghề may vá. Ngậm đắng nuốt cay nuôi con ăn học, cái khổ không lời nào kể xiết. Có chú Lý ngồi sửa đồng hồ dưới chân cây cột điện đầu ngõ biết chuyện, việc lớn việc nhỏ chú đều tìm cách qua giúp một tay. Từ chuyển than, gánh nước, giúp ít tiền cho gia đình cậu bé tội nghiệp. Con người chứ đâu phải cây cỏ, lâu rồi cũng sinh tình cảm. Hàng xóm láng giềng biết chuyện đều khuyên mẹ tái giá, việc gì phải một mình chịu khổ thế. Nhưng qua nhiều năm mẹ vẫn thủ thân như ngọc, kiên quyết ko đi bước nữa. Mọi người có khuyên mẹ kiên quyết không nghe. Mẹ bảo: Mẹ không yêu chú ấy. ——>Mẹ nói dối lần thứ 5

Sau khi cậu bé và các anh chị cậu tốt nghiệp đại học đi làm. Mẹ nghỉ hưu rồi nhưng vẫn tiếp tục làm những việc lặt vặt ở chợ để duy trì cuộc sống. Các con biết chuyện thường xuyên gửi tiền về để phụng dưỡng mẹ. Mẹ kiên quyết không nhận, tất cả tiền con gửi về mẹ đều gửi trả. Mẹ bảo: Mẹ có tiền mà! ——>Mẹ nói dối lần thứ 6

Cậu bé ở lại trường dạy 2 năm, sau đó thi đỗ học bổng học thạc sỹ ở một trường đại học danh tiếng của Mỹ. Sau khi tốt nghiệp cậu ở lại làm việc tại một công ty nghiên cứu máy móc. Sống ở Mỹ một thời gian, khi đã có chút điều kiện. Cậu bé muốn đưa mẹ qua Mỹ sống để phụng dưỡng mẹ tốt hơn. Nhưng lại bị mẹ từ chối. Mẹ bảo: Mẹ không quen! ——>Mẹ nói dối lần thứ 7.

Nhiều năm trôi qua, mẹ lâm trọng bệnh, phải vào viện điều trị. Khi con trai đáp máy bay từ nơi xa xôi về thăm mẹ, mẹ già đi nhiều và yếu quá rồi. Nhìn mẹ bị bệnh tật dày vò đến chết đi sống lại, thấy con trai đau đớn vì thương xót mẹ. Mẹ lại bảo: Con trai, đừng khóc, mẹ không đau đâu. ——> Đấy là lần nói dối cuối cùng của mẹ.


Sưu tầm wWw.Khocviem.org

Nhớ người cũ khi ân ái

18:54 0 Comments
Nhớ người cũ khi ân ái
Sau khi đọc những bài viết của độc giả trên Bạn trẻ-cuộc sống mình thấy mọi người cũng giống như mình đều có những tâm sự mà trước đây không biết chia sẻ cùng ai. Ở đây mọi người điều được mở lòng để tâm sự thỏa mái không ngại gì cả. Và mình cũng vậy, mình muốn chia sẻ tâm sự của mình để mong mọi người cho mình một lời khuyên chân thành nhất.

Mình năm nay 28 tuổi. Cách đây hơn ba năm mình có yêu một người lớn hơn mình một tuổi và làm cùng công ty, anh ấy nhỏ con, không đẹp nhưng có gương mặt đầy thiện cảm và thông minh. Nói thật mình không mấy hài lòng về ngoại hình của anh ấy mặc dù bản thân mình cũng thuộc diện trung bình. Trước đây mình có người yêu là nam sinh thanh lịch của trường, vì một vài lý do trẻ con mà chúng mình chia tay (tình yêu sinh viên mà). Nhưng bù lại anh ấy có một tâm hồn thánh thiện, anh ấy không bao giờ làm mất lòng ai, anh ấy được mọi người trong công ty yêu mến, được cấp trên tin tưởng, đặc biệt anh ấy rất có hiếu và nghe lời mẹ.

Hai đứa cùng xa quê vào thành phố lập nghiệp, nhà anh ấy ở Bình Thuận còn nhà mình ở Quảng Bình. Dù biết địa lí không mấy thuận lợi cho hai đứa về sau nhưng mình yêu anh ấy với tình yêu chân thành xác định đến hôn nhân, và anh ấy cũng vậy. Cả hai đều ra mắt hai gia đình. Bố mẹ mình thì rất thương anh ấy vì anh ấy biết cách nói chuyện. Bố mẹ của anh ấy không tỏ ra thái độ gì trước mình, nhưng bố anh ấy bảo ông ấy đã từng chia tay với người yêu cách đây hơn ba chục năm vì cô ấy ở quá xa và cùng quê với mình. Mình thì hơi thất vọng vì gia đình của anh ấy cũng nghèo như nhà mình, nhà chỉ vỏn vẹn hai cái giường. Một cái cho vợ chồng anh chị hai còn một cái chị ba và mẹ anh ấy nằm, ba anh ấy và anh ấy thì mỗi người một cái ghế xếp. Anh ấy nói là lúc nhỏ anh ấy thường ngủ trên những chiếc bàn học mà bố đóng cho mẹ dạy thêm ở nhà (bác gái trước đây là giáo viên tiểu học). Nhưng mình nghĩ mình và anh ấy sẽ cố gắng làm việc và xây dựng tương lai. Mình đã đi học giáo lý và mình đã rước lễ, thật lòng mình không hề tin có Thiên Chúa các bạn thông cảm khi mình nói câu này nhé, bởi vì mình sinh ra trong gia đình có bố là công an nhân dân nên mình không có đạo gì ngoài niềm tin với Đảng và Bác Hồ. Vậy nhưng, những điều giáo huấn trong nhà thờ cũng đều giảng dạy đạo lý làm người và tình yêu thương đồng loại.

Chúng mình đã làm chuyện “người lớn” với nhau vì hai đứa nghĩ với tình yêu của hai đứa thì chỉ chờ ngày cưới thôi. Anh ấy chiều chuộng mình như một nàng công chúa, khiến bạn bè nhìn phát thèm chỉ duy có một điều mình chờ mãi chẳng thấy anh ấy nói đến chuyện cưới xin gì, mình thầm trách anh ấy thì anh ấy bảo gia đình anh ấy cần phải xây nhà mới thì chúng mình mới cưới nhau. Quen nhau hai năm không dài nhưng cũng không ngắn đối với một người ở lứa tuổi của mình. Chưa cưới xin nhưng chúng mình đã sống chung như vợ chồng, và mình có thai nhưng anh ấy bảo anh ấy mà lấy mình trong trường hợp này thì không được vì anh ấy sợ ba mẹ. Mình cũng chẳng hơn gì, ba mẹ mình cũng khó như gia đình anh ấy. Thế là mình đi giải quyết cái thai vô tội. Anh ấy không nói cho mình hay chuyện gia đình anh ấy nghĩ gì về mình nhưng mình thầm đoán được gia đình anh không chấp nhận mình. Cho đến một ngày mình đưa điện thoại của mình bảo anh ấy gọi về hỏi thăm gia đình và thăm dò chuyện cưới xin của hai đứa sau khi đã bật chế độ thu âm cuộc gọi. Anh ấy nói chuyện với mẹ anh ấy, còn mình thì đi chỗ khác vờ như không quan tâm. Sau khi anh ấy nói chuyện với mẹ xong, mình thấy anh ấy buồn buồn và bảo với mình là mẹ anh ấy nói từ từ để nhà cửa anh ấy ổn định đã rồi tính. Mình biết nếu như chờ nhà cửa anh ấy ổn định thì không phải một hai năm mà là có thể hơn năm năm, mà tuổi của mình thì không còn chờ mình nữa. Mình không nói gì nhưng trong lòng thầm trách anh ấy vì mình từng nói với anh ấy là mình không ngại ngủ dưới đất cho đến khi hai đứa vào lại thành phố làm việc.
chia tay

Khi đi làm tranh thủ giờ giải lao mình mở đoạn thu âm nghe thử hai mẹ con anh ấy nói gì. Thật không ngờ, đúng như mình dự đoán, mẹ anh ấy bảo mình không cao to và quá ở xa. Nghe những điều đó mình như uất nghẹn, anh ấy có cao to đâu mà mẹ anh ấy phải yêu cầu mình phải cao to, mà những điều này mình cũng thường nghe anh ấy bảo với mình thường ngày, bảo mình nhỏ con bảo mình da không trắng nên rờ không có cảm giác, mũi không cao chân như chân cầu thủ. Ôi! Quá đủ để cho mình tự ái, mình không chê anh ấy thì anh ấy lại chê mình. Mình buồn chán và mình nói chia tay với anh ấy, chấm dứt cuộc tình trong chờ đợi. Anh ấy khóc thảm thiết, nhưng mình không chút thương tiếc khi anh ấy không dám nói đến chuyện cưới xin.

Mình xin nghỉ làm và chuyển công ty khác, rồi mình cũng nhanh chóng quen với người mới quê tận Cà Mau. Anh này không nói nhiều và cũng ít thể hiện tình cảm ra bên ngoài. Đẹp trai, thân hình cân đối, nhưng nhỏ hơn mình 3 tuổi, mình là mối tình đầu của anh ta. Ở cái tuổi của mình khó có thể tìm được ai lớn hơn mình để quen. Quen người mới nhưng trong lòng mình vẫn nhớ về người cũ. Không còn gì để mất mình và anh ta nhanh chóng làm chuyện đó với nhau. Thật không ngờ mình chưa bao giờ được tận hưởng sự khoái lạc trong ân ái như vậy. Anh ấy thật sung sức và dai dẳng chứ không như cái kiểu khiều khiều của người cũ. Mình và anh ấy quấn lấy nhau trong suốt buổi tối ở khách sạn. Trong cơn hoang lạc mình nhớ đến người cũ và mình ước gì anh ấy cũng được như vậy. Ở bên người mới mình không được những gì người cũ mang lại, nhưng anh ta lại thiếu sót những gì người cũ có, kể cả cách gia đình anh ta cũng tốt hơn gia đình người cũ. Họ có một điểm chung đó là nghèo.

Trong hơn một năm chia tay với người cũ mình biết anh ấy không hề quên mình và luôn than khóc với bạn bè là nhớ mình, chờ mình quay lại. Chúng mình cũng hay gặp nhau, anh ấy cũng thường quan tâm đến mình và mẹ anh ấy đã chấp nhận mình nhưng vẫn chờ đợi chuyện nhà cửa ổn định.

Còn người mới thì ít quan tâm hơn và hay nhậu nhẹt, anh ta cũng chẳng mặn mà trong nhưng cuộc đi chơi tập thể, cái ít nói của anh ta làm cho bạn bè xa lánh.

Nhưng anh ta cũng yêu mình say đắm và chung thủy tuyệt đối. Gia đình anh ta thì hối cưới, nhưng gia đình mình thì không chịu. Họ không chấp nhận ai ngoài anh chàng bị mình bỏ rơi. Và mình chợt nhận ra là mình sẽ khổ khi lấy người này vì anh ta không chăm sóc tốt cho mình, nhưng nếu mình quay về với người cũ thì lại trong chờ đợi và hơn ai hết mình hiểu mình không còn được hưởng sự khoái lạc trong ân ái nữa.

Bây giờ mình đang rối lắm vì mình không biết nên chọn lối đi nào cho đúng cả, hãy cho mình lời khuyên!

(Theo blog Những bức thư tình)
Tags Search: nghe thuat tan gai, thu chia tay, thu tinh.

Thư tình: Tạm biệt anh, mối tình đầu!

18:49 0 Comments
Thư tình: Tạm biệt anh, mối tình đầu!
Đang xuân, lung linh nắng ấm
Anh đi rồi, em cữ ngỡ mùa đông
Đông lạnh, hay hồn em lạnh?
Biết khi nào, em tìm lại mùa xuân?

Em tự sáng tác đó, hay không anh? Em không ngờ một đứa ghét văn mà cũng chả yêu thơ lại có ngày biết làm thơ cơ đấy, dù không vần không điệu, chỉ là tâm tư của em mà thôi.

Em đếm từng ngày, từng ngày… ngày mà anh sẽ trao chiếc nhẫn vợ chồng cho một người con gái, không phải là em. Em rất rất ganh tỵ với cô gái ấy, nhưng không ghét đâu, vì cô gái ấy không hề biết tới sự tồn tại của em trong cuộc đời anh, cô gái ấy yêu anh và hơn hết, cô gái ấy mang lại cho anh cảm giác nhẹ nhàng thoải mái không như em, chỉ cho anh gánh nặng của lo phiền.

Mình gặp nhau rồi yêu nhau đã hơn 3 năm rồi phải không anh? Anh xa em, em hận anh rất nhiều nhưng chợt nhận ra rằng chính em là kẻ kéo chúng ta xa nhau. Em ư? Bướng bỉnh, ngang tàng, không bao giờ biết nói lời xin lỗi và trong tình yêu với anh, em là kẻ chỉ biết nhận mà không biết cho. Anh chiều chuộng, chăm sóc, quan tâm từng li từng tí nhưng em chỉ thấy mặt xấu bảo thủ, gia trưởng, xét nét của anh và để chống đối, em luôn đi ngược với những điều anh nói. Sai lầm, đó là sai lầm của em. Nếu như thời gian quay trở lại, em sẽ biết lắng nghe, tập hiểu anh hơn. Đã quá muộn, vì chữ “nếu” sẽ không bao giờ xuất hiện và em mất anh rồi.

Khóc, em khóc rất nhiều. Ngày chưa yêu anh, em cứ nghĩ mình tự lập, mạnh mẽ và sẽ không bao giờ yếu đuối trong tình yêu. Nhưng… lý trí mạnh mẽ tới đâu thì tâm hồn mong manh gấp đôi và lý trí đã thua trong ván cờ này mất rồi.


  1. Đã quen mất rồi, quen được dựa dẫm vào anh giờ em tự đi trên con đường của mình, sao em thấy khó khăn quá! Anh vẫn như thế, quan tâm em, lo lắng cho em từng chút vì hình như đó là thói quen của ba năm nay? Nhưng làm sao em dám nhận nữa hả anh? Mình còn là gì của nhau? Một khi trên tay anh đeo chiếc nhẫn cưới, em trở thành “kẻ thứ ba”. Anh thắc mắc tại sao em cứ hỏi chính xác ngày cưới của anh? Anh yên tâm nhé, em muốn biết không phải để phá ngày vui của anh đâu, mà em muốn biết ngày em chính thức phải xa anh, xa anh mãi mãi, dù sau này có gặp lại, ta cũng chỉ là hai người xa lạ. Em không muốn và chưa bao giờ muốn điều này, nhưng đó là điều tốt nhất hiện giờ em có thể làm cho anh và cho bản thân của em.


Anh sống đó nhưng em không thể gần anh, không thể nhìn thấy anh và nghe giọng nói của anh. Có lúc em nghĩ, tại sao anh không chết? Vì nếu anh chết đi, em sẽ theo anh và cùng anh đi hết con đường ở một thế giới khác. Xin lỗi vì em từng có suy nghĩ độc ác và ích kỷ như thế, anh nhé? Bình tâm lại, em thấy mình thật ngu ngốc, một đứa nhát gan như em, chắc gì dám chết theo anh? Và khi ấy, ở hai thế giới, em lại hoàn toàn mất anh.

Có câu hát thế này “tình chỉ đẹp khi tình dang dở…”, đối với em câu này sai rồi, tình dang dở, toàn nỗi đau chất chồng nỗi đau, làm sao mà đẹp được? Họa may đó chỉ là vết nứt khắc sâu trong trái tim làm ta muôn đời nhớ đến.

Mất anh, em mới biết anh quan trọng biết nhường nào. Trong tình yêu với anh, em đã dùng từ “nếu” chắc hơn nữa so với cả cuộc đời. Phải chăng em đã nuối tiếc quá nhiều?

Em vẫn phải sống, và sẽ không khép lòng mình lại vì anh, đang lạnh giá mà đóng chặt cửa lại có lẽ chết vì “đóng băng” mất. Em mở trái tim mình ra, hứng tìm những tia nắng để được sưởi ấm, anh biết em rất là sợ lạnh mà.

Anh cứ đi đi, em không sao đâu. Có lẽ thời gian qua do đi nhanh để theo kịp cuộc sống của anh nên bỏ qua nhiều điều quan trọng, em sẽ cố gắng đi chậm lại để tìm kiếm và chờ đợi “thế giới” của em.

Nhưng có một điều anh phải biết, nếu thật sự thời gian quay trở về hơn 3 năm về trước… Em vẫn sẽ chọn anh, yêu anh và không dễ gì đánh mất anh như ngày hôm nay đâu.

Tạm biệt anh nhé, mối tình đầu!


(Theo blog Những bức thư tình)
Tags Search: thu to tinh, truyen cuoi, truyen vui cuoi,truyen cuoi Vova, nghe thuat ung xu, nghe thuat tan gai, thu chia tay, thu tinh, trai tim tinh yeu, nhung buc thu tinh hay nhat,thu tinh hay, buc thu tinh hay nhat, tho tinh yeu, buc thu tinh, danh ngon tinh yeu, danh ngon tinh ban, cach viet thu tinh, entry tinh yeu, goc tho, tho tinh, nghe thuat yeu, thu chia tay, thu gui em yeu, thu tinh chua gui.

24 tháng 8, 2013

Phụ nữ thực sự muốn gì? ^_____^

19:30 0 Comments
Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi, có một ngôi làng của bộ tộc Adam sống trong một thung lũng. Tất cả mọi người trong bộ tộc đều lấy tên của bộ tộc để đặt trước tên của mình như một sự tôn vinh, Adam1, Adam2, và cứ thế tăng dần lên...
Một ngày nọ, tù trưởng của làng, Adam1, bỗng nẩy ra ý định mình sẽ làm một chuyến phiêu lưu. Anh ta đem theo tất cả những thứ cần thiết, trao quyền tù trưởng cho người bạn thân nhất của mình là Adam2 rồi lên đường.

Chuyến phiêu lưu nào cũng đến lúc kết thúc, và Adam1 giờ đây đang trên con đường trở về ngôi làng yêu quí của mình. Gần về đến làng, Adam1 chỉ còn phải đi qua một con đường nhỏ xuyên qua núi.

Bỗng nhiên, một con quái vật khủng khiếp nhảy ra ngay trước mặt anh, nói với Adam1 rằng nó sẽ giết chết anh nếu không trả lời được câu đố của nó.

Nó nói rằng đây là một câu đố vô cùng khó, hàng trăm hàng ngàn năm nay, những bộ óc siêu việt nhất của loài người cũng không tài nào có câu trả lời đúng, vì thế nó sẽ cho Adam1 thời gian một năm để tìm ra câu trả lời. Quá thời hạn đó nó sẽ tìm đến để giết chết Adam1 (đương nhiên là nó sẽ làm được - quái vật mà) và tiện thể tiêu diệt luôn cả làng của anh ta.

Và câu hỏi đó là: “Phụ nữ thật sự muốn gì?”.



Đây quả là một câu hỏi quá sức khó đối với Adam1, nhưng không còn cách nào khác, anh đành chấp thuận.

Trở về, Adam1 hỏi tất cả mọi người trong làng, nhưng không ai đưa ra được câu trả lời hoàn hảo. Adam1 cũng mời tất cả các nhà thông thái của bộ tộc Adam đến để hỏi, các nhà thông thái tranh cãi với nhau rất lâu, rất lâu mà vẫn không tìm ra được câu trả lời. Cuối cùng họ khuyên Adam1 nên đến hỏi mụ phù thuỷ già sống gần đó, tuy nhiên cái giá phải trả cho mụ thường là rất đắt...

Những ngày cuối cùng của thời hạn một năm cũng đã tới gần. Adam1 không còn cách nào khác là đến xin ý kiến của mụ phù thuỷ. Cô ta đồng ý sẽ đưa câu trả lời nhưng với một điều kiện. Đó là cô ta muốn lấy Adam2, vị tù trưởng rất đẹp trai, phong độ và mạnh mẽ của bộ tộc Adam, bạn thân nhất của Adam1.

Adam1 thất kinh và nghĩ, nhìn mụ phù thuỷ mà xem, mụ vừa cực kì xấu xí lại vô cùng độc ác. Adam1 chưa từng bao giờ thấy một ai đáng sợ như mụ ta. Không, Adam1 sẽ không để bạn thân của mình phải chịu thiệt thòi đến như vậy. Adam1 cố thuyết phục mụ ta nhưng không, mụ không chấp nhận ai khác ngoài Adam2.

Khi biết chuyện, Adam2 đã nói với Adam1 rằng sự hi sinh đó của chàng làm sao có thể so sánh được với sự sống của Adam1 và sự tồn tại của ngôi làng yêu quý. Và Adam2 quyết định hy sinh.

Cuộc hôn nhân được chấp thuận và Adam1 cũng nhận được câu trả lời. Điều phụ nữ thật sự muốn đó là: “Có thể tự quyết định lấy cuộc sống của mình“.

Ngay lập tức tất cả mọi người đều nhận ra rằng mụ ta vừa thốt ra một chân lý. Adam1 của họ nhất định sẽ được cứu. Quả thật con quái vật khủng khiếp nọ đã rất hài lòng với câu trả lời và giải thoát cho Adam1 khỏi cái án tử hình kia.
Sau đó tất nhiên là đám cưới của mụ phù thủy và Adam2. Tưởng chừng như không có gì có thể khiến Adam1 hối hận và đau khổ hơn nữa vì đã để cho bạn mình phải hy sinh như vậy. Tuy nhiên chàng tù trưởng Adam2 của chúng ta vẫn cư xử hết sức chừng mực và lịch sự..

Đêm tân hôn, Adam2 thu hết can đảm bước vào động phòng. Nhưng, gì thế này? Trong phòng không phải là mụ phù thủy già nua xấu xí mà là một cô gái vô cùng xinh đẹp đợi chàng tự bao giờ.

Nhận thấy sự ngạc nhiên trên nét mặt chàng, mụ phù thuỷ từ tốn giải thích là vì chàng rất tốt với cô lúc cô là phù thuỷ nên để thưởng cho chàng, cô sẽ trở thành một người xinh đẹp dễ mến đối với chàng trong một nửa thời gian của ngày. Vấn đề là chàng phải lựa chọn hình ảnh của nàng vào ban ngày và ban đêm.

Chao ôi sao mà khó thế? Adam2 bắt đầu cân nhắc:

Ban ngày nếu nàng là một cô gái xinh đẹp thì ta có thể vênh mặt, ưỡn ngực tự hào cùng nàng đi khắp nơi cùng anh em, nhưng ban đêm làm sao mà chịu cho nổi?

Hay là ngược lại nhỉ, cứ để nàng ta xấu xí trước mặt mọi người đi, còn khi màn đêm buông xuống ta sẽ tận hưởng thiên đường cùng nàng công chúa kiều diễm kia?

Adam2 đã nghĩ ra câu trả lời cho mình, trước khi nhìn xuống dưới, nếu bạn là 1 Adam, bạn cũng nên có câu trả lời, ai mà biết được liệu bạn có rơi vào tình huống này hay không?


Adam2 đã bảo mụ phù thuỷ hãy "tự quyết định lấy số phận của mình". Tất nhiên câu trả lời này đã làm cho mụ phù thuỷ đội lốt cô nàng xinh đẹp kia hài lòng và nàng ta nói rằng nàng ta sẽ hóa thân thành một cô nương xinh đẹp suốt đời. Đó là phần thưởng cho người biết tôn trọng ý kiến của phụ nữ.
Vậy bài học rút ra từ câu chuyện này là gì?
Như Adam2 sau này vẫn nói đi nói lại với con cháu... "Vợ bạn đẹp hay xấu điều đó không quan trọng, vì từ sâu bên trong cô ta vẫn là một mụ phù thuỷ" He he
Rutto (st)

Sưu tầm wWw.Khocviem.org

17 tháng 8, 2013

Em nợ người một chiếc lá diêu bông

23:52 0 Comments
Hôm qua đi xem văn nghệ, bị bất ngờ vì câu chào “Tóc em dài thật đấy, thời nay tóc dài như em hiếm lắm nghe!”. Càng bất ngờ hơn vì người phát ra câu nói đó lại mặc bộ quân phục giống với màu áo đã từng rất quen trong mắt em thuở nào. Em nhớ đến anh!

Em nhớ ngày xưa, em phải lòng người ta chỉ vì vài trái bồ kết. Chỉ vì người ta từ bỏ cuộc vui tại xã khi không thấy em, chạy trong cơn mưa xối xả đến bên em khi nghe em ốm nằm một mình vì lo em ốm nặng, vì lo em sợ sấm chớp. Trước đó, em từng to còi với bạn rằng cứ đi đi, đừng lo gì cả, tớ chẳng sợ gì đâu. Gần đây có nhà dân mà lo. Vậy mà anh lại bắt gặp em cuộn chăn vào một góc nhà khóc. Xin trời đừng nổi cơn thịnh nộ nữa, xin các bạn mau về. Anh ngồi đấy nhóm bếp mắng em xối xả, bé gan mà to còi, tình nguyện chi mà quên cả lo cho bản thân mình. Anh mà không đến, đợi đến khi các bạn về chắc ở đây lụt vì nước mắt của em chứ chẳng phải vì mưa.

Anh từng bảo nếu sau này có xa nhau ta sẽ nhớ những gì về nhau nhỉ? Em không giống với những cô gái mà anh từng gặp, em quê mùa nhất giữa những cô gái quê. Thời đại này còn ước mơ có vài quả bồ kết? Anh từng bảo thế. Tình yêu ta chưa đi quá một vòng tay, một cái nắm tay và nụ hôn trên tóc em thơm mùi hương thứ quả anh mua về. Tình yêu ta chưa lời ước hẹn nhưng đã vành vạch một vầng trăng nơi núi rừng còn vang vọng tiếng thông vi vu hát bản tình ca cùng gió. Tình yêu ta không đến được bến đợi nhưng đã ngan ngát hương dã quỳ để em nhớ mãi khôn nguôi. Tình yêu ta không giận hờn, không oán trách, không lời từ biệt. Chỉ có lời yêu, câu chờ đợi tha thiết của anh vang vọng giữa đại ngàn. Mà em, một cô gái lớn lên giữa nắng và gió, vừa nghe những lời tha thiết ấy. Chưa kịp cùng anh hát bản tình ca đã vội rời chân đi. Để bây giờ, em nợ người… để bây giờ tận đáy lòng mình day dứt mãi không thôi.

Bạn bè bảo em rằng, người ta mặn nồng quá mới khó phai. Mà như thế khác gì bạn, đau gì với khổ, quên ngay đó mà. Có khi người ta quên mày từ bao giờ rồi! Đi làm kiểu tóc mới đi thôi. Nhìn mày quê một cục.

Có thật anh đã quên?

Sao em chưa bao giờ thôi nhớ? Có phải em ngây ngô đến độ đi tôn thờ những điều đã đi vào dĩ vãng. Suốt đời lưu luyến điều mà trước kia em đã kiên quyết quay lưng với nó. Em hèn nhát đến độ tàn nhẫn với anh, với cả bản thân mình phải không anh? Em thường nghe, mỗi một con người, đến tận cuối đời. Khi quỹ thời gian trên thế gian này với họ không còn nữa, thì tâm nguyện của họ, sự hối tiếc của họ thường là: họ chưa làm được điều gì đó mà họ muốn. Họ chưa thể làm được. Hoặc giả họ làm được nhưng vì một lý do nào đó họ đã không làm. Dẫu biết sự hối tiếc ấy là vô nghĩa thì họ vẫn trăn trở về nó trước khi về thế giới bên kia. Nên em sợ một lúc nào đó, lý trí chẳng thể chế ngự trái tim mình nữa. Cũng có thể chuyện đó lại lặp lại đối với em nếu em biết quỹ thời gian của em sắp hết. Và lúc ấy mọi thứ, với mình cũng là vô nghĩa rồi phải không anh?

Nghĩ thế biết thế và cũng chỉ để nói thế thôi, có thể anh đã quên em thật rồi. Hẳn anh cũng chỉ nghĩ em để tóc dài vì em vốn thích thế. Em chỉ thích mua kẹp cài và thích nghĩ ra nhiều kiểu tết, kiểu búi cho tóc dài cũng vì em vốn điệu đà như thuở nào. Và anh làm sao biết được mỗi lần bắt gặp đâu đó màu áo xanh, em lại nhói lòng vì mình còn nợ ai đó. Món nợ mà có lẽ cuối đời, biết đâu, sẽ có lúc em lại thì thào: “Sao ngày xưa…”

Mộc Miên

Con ơi!

23:51 0 Comments
Con ơi khi con còn thơ dại mẹ đã mất rất nhiều thời gian
Mẹ dạy con cầm thìa, dùng đũa ăn cơm
Mẹ dạy con buộc dây giày, chải tóc, lau nước mũi
Những kỉ niệm về những năm tháng mẹ con mình sống bên nhau
Làm mẹ nhớ thương da diết
Vì thế, khi mẹ chóng quên, mẹ chậm lời
Con hãy cho mẹ chút thời gian, xin con chờ mẹ chút
Cho mẹ suy nghĩ thêm
Cho dù cuối cùng ngay cả định nói gì mẹ cũng quên

Con ơi, con quên là mẹ con ta đã tập luyện hàng trăm lần
Con mới thuộc khúc đồng dao đầu đời
Con nhớ không mỗi ngày mẹ đáp những câu ngây ngô hằng trăm câu con hỏi từ đâu
Nên lỡ mẹ kể lại nhiều lần những câu chuyện móm răng, ngân nga những khúc ru con thời thơ bé
Xin con hãy tha thứ cho mẹ, xin con cho mẹ chìm trong những hồi ức ấy nhé
Xin con đáp lời mẹ kể những chuyện vụng vặt trong nhà

Con ơi, giờ mẹ thường quên cài nút áo, xỏ dây giầy, ăn cơm vãi đầy vạt áo, chãi
đầu tay bần bật rung
Đừng giục giã mẹ, xin con nhẫn nại chút và dịu dàng thêm
Mẹ chỉ cần có con ở bên, mẹ đủ ấm
Con ơi, bây giờ mẹ đi chân không vững, nhấc không nổi bước
Mẹ xin con nắm tay mẹ, dìu mẹ chậm thôi
Như năm đó, mẹ dìu con đi những bước đầu đời…

(Thơ viết trên tường viện dưỡng lão)

3 tháng 8, 2013

Bắt sóng những cô nàng thích ‘đội lốt nai’

15:30 0 Comments
Cô nàng miễn nhiễm với những câu chuyện giới tính

Nàng và đám bạn đang ngồi "tám". Một trong số đó khơi mào về đề tài giới tính, rồi sau đó cả hội cùng “rào rào” lên. Thế nhưng, lúc này Ms. Nai sẽ mắt chữ O nhỏ, miệng chữ A to và thảng thốt: “Trời ơi, sao các cậu lại bàn về vấn đề kinh khủng đó, mình không muốn nghe đâu”.

Ms. Nai tưởng rằng: Chỉ cần “eo ơi” với các câu chuyện giới tính, cả thế giới sẽ nghĩ rằng nàng là cô gái ngây thơ, trong trắng, đầu óc còn chưa dính “bụi trần”! Chỉ có mấy đứa “có vấn đề” mới thích quan tâm, bàn tán về những vấn đề "thấy ghê” này thôi!

Nhưng thực tế thường phũ phàng: Sau những “Thật thế á, Trời ơi…” của cô nàng, mọi người sẽ có ngay kết luận: Con bé này chắc có vấn đề! Vì một cô gái bình thường, 18 tuổi sẽ chẳng bao giờ há mồm khi nghe bạn thân hỏi “Tháng này mày đến đèn đỏ chưa?” hoặc không có chút khái niệm nào về chữ x thứ ba.

Những cô nàng thích ‘đội lốt nai’

Ảnh minh họa

Nhân vật chính trong phim Never Been Kissed

Ms. Nai đang hẹn hò cùng bạn trai và đến đoạn cao trào, khi anh ý sắp tặng một chữ K thật lãng mạn thì nàng bỗng khựng lại và la toáng lên: "Anh ơi em chưa bao giờ hôn ai cả/ Em sợ lắm anh ơi/Em không dám đâu hay Em biết ăn nói thế nào với ba mẹ em…".

Ms. Nai tưởng rằng: Làm như thế sẽ khiến anh ấy choáng vì mình quả là một cô gái “tinh khiết như sương mai”. Anh ấy sẽ càng coi trọng mình cho xem!

Nhưng thực tế thường phũ phàng: Với phản ứng mạnh của bạn, chàng sẽ nghĩ ngay trong đầu: “Mình có bị bệnh… truyền nhiễm đâu mà cô ấy lại sợ hãi như vậy?” Và chắc chắn trong những lần sau, chàng sẽ cực kì dè dặt khi… chạm vào bạn vì sợ "chiếc còi báo động" sẽ ré lên inh ỏi lần nữa.

Những cô nàng thích ‘đội lốt nai’

Ảnh minh họa

Cô nàng chỉ thích xem phim… hoạt hình

Nàng cùng hội bạn đi xem một bộ phim tình cảm Hàn Quốc. (Chẳng may) Trong phim có cảnh hai nhân vật chính “mi” nhau hơi nồng nàn! Và cả hội bạn muốn té ra khỏi ghế khi cô nàng không ngần ngại mà gào tướng lên: “Ghê quá à! Phim gì mà lại thế này, ngại chết đi được. Ở nhà mình toàn xem… phim hoạt hình thôi!”!

Ms. Nai tưởng rằng: Đã là một cô nàng “trong sáng” thì phải diễn cho tròn. Dù mấy cảnh này mình đã xem đầy rồi nhưng cứ phải làm thế thì người ta mới tin mình là “con gái nhà lành”!

Nhưng sự thật thường phũ phàng: Mọi người sẽ cười thầm trong bụng “Hôm nay nàng diễn hơi bị lố”. Từng tuổi này rồi mà “chỉ dám xem phim hoạt hình” thì đúng là “chém gió” quá đáng!

Có nhiều cách để “thông báo” cho mọi người biết rằng chúng ta có một cuộc sống lành mạnh chứ không nhất thiết lúc nào, ở đâu bạn cũng phải núp mình trong lốt của một cô búp bê! Tốt nhất là mình cứ sống thật với chính mình: Một cô gái có hiểu biết tốt hơn hẳn một "con nai" đi lạc vào đời!

Thư tình: Em chấp nhận buông tay

09:30 1 Comments
Anh à! Cho em một lần được gọi người em yêu thương một tiếng anh, một lần thôi cũng được nha anh. Đáng lẽ là em đã phải buông tay anh ra từ rất lâu rồi phải không anh? Tại em thôi, tất cả là do em không đủ bản lĩnh, không đủ can đảm để từ bỏ mà người mà em đã yêu bằng cả trái tim. Quen nhau gần 2 năm nhưng em chỉ mới bắt đầu yêu anh chỉ vài tháng, đáng lẽ em và anh đã có một tình bạn thật tốt phải không anh và đáng lẽ ra em đã không yêu anh, người sinh ra không phải dành cho em.

Bất đầu đã là một sai lầm thì càng tiếp tục lao theo thì sai lầm đó không thể nào cứu vãn được nữa rồi. Khi em nhận ra mình đã yêu anh thì em không còn đủ sức để ngăn cản vì trái tim em không còn là của riêng em nữa. Không biết em đã khóc bao nhiêu lần vì anh và em cũng không hiểu vì sao mình lại có đủ sức chịu đựng được những gì đã xảy ra nữa, em chấp nhận âm thầm đi bên cạnh anh như một cái bóng, trong khi người yêu cũ của anh, người mà anh nói với em không còn tình cảm gì hết lại đường hoàng bên cạnh anh làm bạn gái của anh. Anh! Có bao giờ anh nghĩ tới cảm giác của em không anh? Cảm giác khi nhìn thấy anh đi bên người ta, em không thể nào diễn tả được, mọi chuyện đến với em bất ngờ quá em không suy nghĩ được mình phải làm gì, đầu óc em trống rỗng và em chỉ biết khóc mà thôi... Em cắn răng chịu đựng mọi chuyện chỉ vì em quá yêu anh, em sợ mất anh, sợ một ngày nào đó anh sẽ bỏ rơi em, sợ cảm giác một mình, sợ không còn nhìn thấy anh nữa... Em thấy sợ lắm. Em mù quáng, em ngu ngốc, em cứng đầu, em cố chấp, em yếu đuối, em nhu nhược... Em chấp nhận.

Anh biết không, em có hàng ngàn, hàng vạn điều muốn nói cùng anh, muốn anh hiểu rằng em cần anh đến như thế nào nhưng giờ đây tất cả đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi phải không anh? Em biết những tâm sự của em lúc này anh sẽ không bao giờ đọc được nhưng em vẫn muốn viết cho vơi nhẹ lòng mình... Vì sợ mất anh nên chưa bao giờ em có đủ can đảm hỏi anh "Em là ai? Là gì trong trái tim anh?". Nhưng giờ thì em biết rồi, em biết rất rõ em chỉ là một phút yếu lòng, là một sự thương hại của anh.

Em chấp nhận buông tay, lần này là thật sự chúng ta đã nói với nhau rất rõ ràng rồi phải không anh, dù rất khó nhưng em sẽ cố gắng không phiền tới anh, không buồn, và không khóc trước mặt anh nữa. Anh biết không khi yêu ai đó chân thành thì dù cho có đau khổ thì tình yêu đó vẫn không bao giờ mất đi,... và em cũng vậy, em yêu anh, yêu tất cả những gì thuộc về anh, dù anh là người mang lại cho em những giọt nước mắt, những nỗi đau, người làm cho trái tim em tan nát. Em cũng là con gái, em cũng yếu đuối lắm anh biết không, em cũng cần lắm bàn tay của anh che chở nhưng anh đã không làm điều đó với em.

Em đã bước vào cuộc đời anh một cách âm thầm thì bây giờ em cũng sẽ bước ra khỏi đó một cách âm thầm, âm thầm lặng lẽ giống như em đã yêu anh vậy. Em muốn dùng nỗi đau nào đó để quên nỗi đau ở trái tim, em tự hành hạ bản thân mình nhưng tất cả làm em đau đớn, em vẫn không quên được anh...
Em nghe đâu đó câu nói "Yêu là chấp nhận buông tay khi người đó không còn muốn nắm lấy tay bạn nữa, yêu là chấp nhận buông tay khi người đó muốn nắm lấy một bàn tay khác", và em chấp nhận thất bại. Em cứ ngỡ rằng khi em thật lòng thật dạ yêu anh thì sẽ có một ngày anh nhận ra tình yêu của em mà yêu em như em đã yêu anh, nhưng không, em đã sai rồi, tình yêu của em dù có lớn đến đâu cũng không giữ được trái tim của anh, vì vốn dĩ trái tim anh không thuộc về em, em không còn đủ sức nữa, nói đúng hơn là tình yêu của em không còn đủ sức để tiếp tục khóc tiếp tục hy vọng vào anh. Tình yêu phải từ hai phía một mình em không đủ để giữ lấy nữa rồi, là em từ bỏ hay là anh từ bỏ giờ không còn quan trọng nữa, vì đối với em tất cả đã thật sự kết thúc.

Em không oán trách, không buồn, không giận anh... em chỉ trách không đủ bản lĩnh để yêu và giữ anh bên cạnh mà thôi. Anh biết không, em đã khóc, khóc rất nhiều vào cái đêm em và anh đồng ý kết thúc mọi chuyện để làm bạn như ngày xưa, thật sự đối với em rất khó, làm sao có thể coi người mình yêu là bạn, nhưng em phải cố gắng vì chỉ có thế em mới có thể nhìn thấy anh mỗi ngày, có thể quan tâm anh, dù đối với anh em chỉ là bạn, một người bạn không hơn không kém, bây giờ và mãi mãi về sau. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi em thấy mắt mình cay cay, em lại muốn khóc, khóc cho em khóc cho tình yêu của em, khóc cho những gì đã qua. Em muốn được một lần nữa được gối đầu lên tay anh, được anh ôm vào lòng, để em có thể có một giấc ngủ thật yên bình không mộng mị, không phải giật mình thức giấc mà nước mắt vẫn chưa khô. Nhưng có lẽ anh sẽ không chấp nhận, anh sẽ nói rằng làm như vậy em sẽ không quên được anh, đúng nếu em cứ mãi dựa vào anh thì biết đến bao giờ em mới có thể đứng dậy phải không anh?

Anh biết tại sao mỗi lúc gần anh em muốn được ôm anh, muốn được đan tay mình vào tay anh không? Vì lúc đó em mới biết rằng anh đang ở gần em, và giây phút này anh là của em dù đó chỉ là cảm giác của em thôi cũng được, khoảng cách của em và anh xa quá, dù em đã cố gắng níu kéo, nắm chặt lấy tay anh nhưng cuối cùng anh cùng rời bỏ em. Câu nói của anh "Anh sợ ngày anh ra trường, hai đứa không có kết quả lúc đó em sẽ khổ", câu nói đó đã nói lên tất cả, lúc đó trái tim em đau lắm, rất đau vì em biết rằng anh đã chọn lựa rồi, em không phải là người mang lại cho anh một gia đinh như em đã từng mơ... Bao hy vọng, bao niềm tin của em đã thật sự không còn nữa, dù cay đắng, dù phũ phàng như đó là sự thật, em phải chấp nhận sự thật là anh không hề yêu em..

Anh ơi! Thật lòng em vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Em yêu anh hơn cả bản thân mình nữa, nhưng anh không cần tình yêu của em, dù có đau khổ, dù có chua chát đến đâu em cũng phải chấp nhận. Em phải chấp nhận dù trái tim em đau lắm, em không biết làm gì cho mình khỏi té ngã, em muốn tiếp tục đi về phía trước dù con đường đó chỉ có mình em, em cần lắm một bàn tay nắm lấy tay em và người đó không phải là anh...

Em sợ lắm. Em sợ mình té ngã rồi không thể đứng lên được nữa, em sợ một lần nữa anh thương hại mà nắm lấy tay em. Anh biết không, lần đầu tiên em nghĩ tới gia đình là lúc em nhận ra tình yêu em dành cho anh, em muốn mình có thể cùng anh đi đến hết cuộc đời, em muốn có với anh một gia đình hạnh phúc, nhưng đó chỉ là ước mơ của em thôi phải không anh?

Em mong anh hạnh phúc, mãi mãi hạnh phúc, mong anh sẽ tìm được một nửa của đời anh... và người ấy cũng yêu anh như em đã từng yêu anh vậy,.Nếu thật sự có kiếp sau em mong kiếp sau em có thể làm một nửa của đời anh và em cũng sẽ yêu anh bằng cả trái tim. Anh! Sẽ có ngày em không còn được nhìn thấy anh nữa, anh hãy nhớ rằng ở đâu đó trên thế giới này có một người luôn dõi mắt theo anh, luôn mong anh hanh phúc. Em sẽ không bao giờ quên những ngày tháng hạnh phúc bên anh dù là ngắn ngủi, anh mang cho em cảm giác bình yên và ấm áp. Em chấp nhận buông tay để anh tìm một hạnh phúc mới.

Em sẽ không bao giờ quên anh. Tạm biệt anh!



(Theo blog Những bức thư tình)
Tags Search: thu to tinh, truyen cuoi, truyen vui cuoi,truyen cuoi Vova, nghe thuat ung xu, nghe thuat tan gai, thu chia tay, thu tinh, trai tim tinh yeu, nhung buc thu tinh hay nhat,thu tinh hay, buc thu tinh hay nhat, tho tinh yeu, buc thu tinh, danh ngon tinh yeu, danh ngon tinh ban, cach viet thu tinh, entry tinh yeu, goc tho, tho tinh, nghe thuat yeu, thu chia tay, thu gui em yeu, thu tinh chua gui.

2 tháng 8, 2013

Ếch và ốc sên

07:30 0 Comments



Ếch và ốc sên chung sống trong cái đầm nhỏ. Ốc sên lúc nào cũng cau có, không bao giờ nói chuyện với ếch.

Ếch không hiểu vì sao nên cố gắng tìm mọi cách gặp gỡ, giúp đỡ ốc sên nhưng ốc sên vẫn lạnh lùng với ếch. Buồn quá, một hôm ếch tìm gặp ốc sên và hỏi:

- Là xóm giềng với nhau, tôi có làm gì sai thì anh cứ nói để tôi còn sửa. Cứ mãi thế này tôi không chịu được
Ốc sên giận dỗi:

- Mỗi lần thấy anh là tôi buồn cho bản thân tôi, tôi giận ông trời sao sinh ra anh gọn gàng, mạnh khoẻ, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì cũng dễ dàng. Còn tôi sinh ra phải mang cái vỏ cứng, nặng nề lên mình, đi đâu hay làm gì cũng chậm chạp.

Ốc sên vừa dứt lời bỗng có con chim bói cá bay qua, ốc sên vội vã chui mình vào trong cái vỏ cứng cáp. Còn con ếch tội nghiệp dù cố gắng vẫn bị chim bói cá quắp mang đi.

Bạn thấy không, cuộc sống luôn công bằng, không cho ai tất cả và không lấy đi của ai tất cả. Điều quan trọng là mỗi chúng ta phải tự yêu thương chính bản thân mình trước để tìm ra những điểm tốt của bản thân từ đó biết phát huy điểm mạnh để sống hết mình với những gì đang có. Cuộc sống không có tội vì không thiên vị với bất cứ ai, bạn hạnh phúc hay bất hạnh đều do cách bạn nghĩ và ứng xử với chính bản thân mình mà thôi.
Sưu tầm wWw.Khocviem.org

1 tháng 8, 2013

Cháu đang "nhớ" chị cồn cào

00:04 0 Comments
Thưa bác sỹ!

Cháu đang là sinh viên năm thứ hai của một trường kinh tế có tiếng ở Hà Nội. Cháu thích viết báo và có vẻ cũng hợp với nghề này bác sỹ ạ. Cháu liên tục có bài được đăng trên một tờ báo mạng, có lượng người vào đọc đông. Sở dĩ công việc viết lách của cháu thuận buồm xuôi gió cũng là do cháu may mắn gặp được chị, một biên tập viên có nghề. Chị hướng dẫn cháu rất nhiệt tình.Chị nhận xét là cháu không học Báo chí nhưng có tư chất để trở thành một cây viết phóng sự.

Chị hơn cháu tới 6 tuổi, đã có gia đình và một cô con gái 4 tuổi nhưng nhìn bề ngoài thì cứ giống một cô sinh viên mới ra trường. Mặt cháu thì già trước tuổi. Thỉnh thoảng cháu và chị đèo nhau đi thâm nhập các điểm ăn chơi để lấy tư liệu viết bài giống như một cặp uyên ương bình thường. Cháu gặp bất cứ chuyện gì khó khăn (từ công việc, chuyện học hành đến chuyện tình cảm…) cháu đều tâm sự với chị và thường nghe theo lời tư vấn của chị. Cháu cứ tự hỏi tại sao trên đời này lại có một người xinh đẹp như thế, giỏi giang như thế, tốt bụng như thế? Dưới sự dìu dắt của chị, cháu trưởng thành nhanh chóng cả về nghề viết và tính cách.

Trước khi gặp chị, cháu cũng có yêu một cô bạn gái cùng lớp, kém cháu 1 tuổi. Nhưng quả thực là cháu không chịu đựng được sự nhõng nhẽo, ích kỷ của một cô gái mới lớn. Khi cháu gặp chị thì cháu liên tục so sánh với bạn gái của mình và cháu thấy rằng cháu không thể tiếp tục yêu cô bạn cùng lớp nữa. Chúng cháu đã chia tay nhau được một tháng rồi. Riêng chuyện này thì cháu không kể với chị (chị vẫn nghĩ cháu chưa có người yêu).

Rồi cháu đi thực tập 2 tháng ở một nơi cách Hà Nội hơn 100 km. Cháu nhớ/ thèm được viết bài một thì nhớ chị tới mười. Cháu liên tục gọi điện nhắn tin cho chị, cháu chỉ mong đợt thực tập sớm kết thúc để được về bên chị. Chị cũng nói là chị “NHỚ” cháu, mong cháu về sớm. Cháu không hiểu chữ “NHỚ” mà chị sử dụng có ý nghĩa gì? Nhưng thực sự trong đầu cháu đang có ý nghĩ muốn “sở hữu” chị toàn bộ từ thể xác đến tinh thần.

Cháu đang "nhớ" chị cồn cào, Tình yêu - Giới tính, Bạn trẻ - Cuộc sống, tinh yeu, chuyen tinh yeu, ngoai tinh, ke thu ba, tinh yeu cong so, ngoai tinh cong so, pho cong tre, may bay ba gia, ban tre, gioi tre, bao

Nếu không có tình cảm đặc biệt với cháu thì sao chị lại "nhớ" cháu? (Ảnh minh họa)

Cháu đang nung nấu ý định “cướp” chị từ gia đình chị đang có. Chị hay nói chuyện với cháu về con gái của chị, về chồng chị với niềm tự hào. Nhưng nếu chồng chị là số một thì tại sao chị lại nói là “NHỚ” cháu? Mới đây chị còn mua tặng cháu cả quần áo lót (underwear) nữa. Nếu không có tình cảm đặc biệt với cháu thì chắc chắn là chị đã không làm thế, có đúng không ạ?

Mới xa chị một tháng mà cháu cứ ngỡ như một năm rồi. Cháu có đang bị lạc đường không, thưa bác sỹ? Cháu đang “NHỚ” chị cồn cào!

Cháu mong sớm nhận được tư vấn của bác sỹ!

Đ.T

P/s: Bình thường văn phong của cháu rất trôi chảy và rõ ràng, nhưng không hiểu sao khi viết thư cho bác sỹ thì lại hơi lộn xộn, ý tứ không rõ ràng mặc dù cháu đã viết đi viết lại thư này đến 3 lần? Mong bác sỹ thông cảm!

Giáo sư tâm lý, bác sỹ tâm thần Lương Cần Liêm: Tâm lý của ta đang đùa với cuộc sống của ta!

Đ.T thân!

Sau khi đọc kỹ thư của cháu, tôi nhận thấy cháu đang có nhiều vấn đề cần được trao đổi và tư vấn. Trong khuôn khổ một bài trả lời trên báo, tôi muốn trao đổi với cháu 3 vấn đề cơ bản từ góc độ tâm lý:

1.    Cháu viết thư này 3 lần hơi lộn xộn là tâm trí cháu lộn xộn: Viết tới viết lui 3 lần mà không biết thế nào là sự thật của tình cảm và cái gì thì chấp nhận được và sống được. Tâm lý của ta đang đùa với cuộc sống của ta đấy.

2.    Tâm lý đùa với chúng ta là ý thức đang sống với những khoảng cách, những mâu thuẫn, đang có cuộc tranh chấp giữa cái “Tôi muốn” với cái “Tôi được” và cái “Tôi làm”. “Tôi muốn” là tôi muốn yêu cô “Chị” này: Đấy là xuất phát từ thú tính thầm kín của giống đực/ cái của loài người. Nhưng cái “Tôi muốn” là cái không được vì tôi là con ngời có những nhân tính do văn hóa chỉ định.Vì vái “Tôi – không – được” nên tâm lộn xộn, trí luẩn quẩn. “Muốn mà không được” đưa con người đến hành động để giải tỏa hay làm giảm sức ép, ta gọi là “khí” (phân tâm học gọi là Libido). Hành động ấy có thể là bạo lực, có thể là trầm cảm vì biết là “cấm” (sức ép dồn ngược vào tôi để tôi tự hủy hoại mình) hoặc hay nhất là một hành động mà hai đối tác cho là hòa hợp: Trường hợp của cháu là viết lách… như chị viết. “Cầm cây viết” giống như là được sống cùng chuyện tình với cô “Chị”…

3.     “Nhớ” là một bộ phận vô cùng phức tạp của tâm lý học. Cái “Nhớ” là một động cơ tích lũy vốn của những gì đã qua – cái quá khứ - để sử dụng như một kinh nghiệm dùng cho hành động, hành vi hiện tại trong chốc lát. Tâm lý Tây phương chỉ có một từ chính (tiếng Pháp là Mémoire) còn trong tiếng Việt thì có “trí nhớ” và “tâm nhớ” để phân biệt những khía cạnh khách quan (trí nhớ như nhớ những bài học trong trường…) với nhớ những gì tâm tư sống mà mình ghi trong trí (nhớ đến Cô Thầy dễ thương với học trò…). Vì thế, cái “Nhớ” để đưa đến suy luận (khách quan vì có lý luận), lẫn lộn với suy diễn (chủ quan hơn vì ta trình diễn một vở tuồng tưởng tượng). Trong trường hợp của cháu, có lẽ từ “Nhớ” mà cháu hiểu là vì đang sống nội tâm giống mục số 2 trên (nên cháu lúng túng). Cô Chị mình yêu như chị mà không như “Chị” mà lại muốn là “em” là một cô chị có những kỷ niệm còn mới, còn gần, còn sống động với mình… Có lẽ, cô chị yêu quý mình nên tặng áo lót vì xem mình như “em” trong nhà, hoặc như con nữa. Nếu chị muốn tỏ tình với cháu thì chắc phải là kiểu khác rồi.

Thân! Bác sỹ Liêm

Cám ơn chị đã khen tôi ngốc

00:02 0 Comments
Đọc xong bài "Bị người yêu phản bội suốt ba năm" tôi gần khi không thở được, không hiểu sao tay tôi run bần bật. Có lẽ là tôi lại phát hiện thêm một sự thật rằng "người yêu" tôi đổi số điện thoại mà tôi không hề hay biết. Chị có biết anh nói gì với tôi không, rằng điện thoại bị hư, đang sửa, ngày cuối cùng anh vẫn nói dối như thế. Tôi không thể tin được.

Đã 1 tháng 2 ngày kể từ ngày chị gọi cho tôi, thời gian qua thật khó khăn, đau đớn đến tột cùng, tôi đã thấy mọi thứ thật vô nghĩa. Chị không có quyền bôi nhọ tôi khi nói tôi và anh "gặp gỡ" trong nhà nghỉ. Tôi và anh yêu nhau bởi sự chứng kiến của cả gia đình tôi, bạn bè tôi, và có cả bạn bè anh. Sao chị nói như vậy?

Trong 3 năm yêu nhau đó tôi biết về chị như người yêu cũ của anh, có chồng, có con và đã ly hôn. Anh nói với tôi rằng anh không muốn thấy cảnh người mình từng yêu thương phải khổ sở. Ngay từ ngày đầu yêu nhau tôi đã biết như thế và dĩ nhiên tôi đã tin. Nghĩa là tôi bị lừa dối suốt 3 năm. Tôi có bớt đau khổ hơn không khi đối với gia đình anh ấy tôi chưa từng tồn tại và anh ấy bên tôi 3 năm mà chưa bao giờ ngĩ đến việc lấy tôi, rằng anh ấy đổi số điện thoại mà giờ đây khi đọc bài của chị tôi mới biết? Tôi cũng yêu anh như chị, bằng tất cả tình yêu của tôi. Vậy sao anh đối xử với tôi như vậy? Câu hỏi đó đã ở trong đầu tôi suốt thời gian qua. Cho đến bây giờ khi chị viết những dòng tâm sự này tôi mới càng hiểu rõ hơn nữa về con người anh, về một con người mà tôi những tưởng sẽ mãi mãi yêu. Anh không những lừa dối tôi mà còn lừa dối cả gia đình, họ hàng và cả bạn bè tôi.

Tôi yêu anh nồng nàn và anh đến với tôi cũng như thế. Thời gian tôi đi làm anh cũng đã thức thật sớm để chở tôi đến chỗ xe đưa rước, tất nhiên không thường xuyên nhưng như thế là tôi vui lắm rồi. Anh thường giải thích cho tôi nghe những gì tôi không hiểu, giải thích rất nhiều, và cũng nói về nhiều người xung quanh, tôi thích ngồi nghe anh nói như vậy vì tôi thấy được sự trưởng thành trong anh, tôi thấy được mình sẽ được chở che. Thời gian tôi ở viện anh đã chăm sóc tôi chu đáo, cho đến ngày gần cuối, tôi không ngủ được đã lấy điện thoại anh ra... phát hiện... và gọi cho chị, lúc đó tôi hoang mang vô cùng. Đêm đó với tôi thật khủng khiếp, anh đã nói "anh tưởng tìm thấy em là niềm vui của cuộc đời anh, rằng vợ anh là người mà anh đã chăm sóc mấy ngày nay" rằng "sao trong cả lúc yêu thương nhất em vẫn không tin anh, sao em không ôm anh ngủ"... anh đã khóc...

Tôi mới thấy sao mình làm như thế, tôi đã gây ra tội lỗi gì thế này, tôi đã dằn vặt mình như thế... Tôi đã năn nỉ anh, khóc lóc, xin anh tha thứ cho hành động đó và rồi anh bảo để anh yên một thời gian. Không ngờ trong thời gian đó gia đình của anh và chị đã gặp mặt và chọn ngày làm đám cưới. Sao anh có thể ôm ấp tôi những ngày sau đó nhỉ? Có lẽ vì tôi ngốc, chị nói đúng, nhưng chị cũng không hơn gì khi bị lừa dối 3 năm như thế mà không tỉnh táo. Có điều này, xin chị đừng nghĩ quá về những gì anh "tặng" cho tôi. Anh chưa từng tặng gì cho tôi trong dịp sinh nhật cả, và cũng không có điều gì là từ một phía.

Ngày anh về quê lên anh đã nói với tôi rằng đã nói chuyện của chúng tôi với mẹ anh ấy. Rằng khoảng 2 tháng nữa em sắp xếp về gặp gia đình anh. Sao anh có thể nói những lời bịa đặt như thế nhỉ? Tôi tự hỏi đến ngày gần làm đám cưới rồi anh sẽ tìm lý do gì để chia tay tôi đây. Chắc hẳn sẽ vịn một lý do nào đó đổ lỗi cho tôi rồi nói rằng chúng ta không hợp nhau và thế là người có lỗi là tôi, và anh đường đường chính chính mà chia tay tôi khi cưới chị. Thật nhẫn tâm.

Quen 3 năm và anh kết thúc với tôi bằng một cuộc gọi nói lời xin lỗi vì mọi chuyện đã qua, đau đớn biết nhường nào. Tôi đã trải qua những giây phút khủng khiếp nhất. Anh còn nói cuối cùng anh cũng không được gì. Sao anh có thể nói một lời ích kỉ như thế khi tôi và cô ta đang tổn thương... Tôi hoàn toàn sụp đổ bởi cuộc gọi của hai người. Một người thông báo sự thật và người kia nói lời xin lỗi. Còn điều gì đau đớn hơn không?

3 năm vừa qua mọi thứ không có gì là thật, chỉ có tình yêu khờ dại của tôi là thật và đã bị anh chà đạp đến tột cùng. Tôi không biện minh gì cho mình, nhưng tôi đến với anh bằng cả trái tim, chân thành, nồng nàn và yêu thương nhất. Lỗi ở tôi rất nhiều vì tôi đã không mở mắt thật to để nhìn nhận mọi thứ. Tôi đã cho anh cơ hội làm tổn thương mình. Trong tôi giờ đây không hẳn là hận thù nhưng tôi không bao giờ có thể tha thứ cho anh. Cám ơn chị vì đã khen tôi ngốc. Tôi có thể tự thấy như thế.

Tôi không muốn mình phải đau khổ thêm nữa vì nếu tiếp tục tìm hiểu thế này tôi lại càng phát hiện ra những điều tồi tệ. Tôi cũng không biết thoát ra khỏi tâm trạng này như thế nào.

Xin mọi người hãy hiểu cho tâm trạng tôi trong thời gian này.