Anh sẽ bất ngờ khi đọc được những dòng chữ này và có thể cũng băn khoăn tự hỏi liệu có thể thật chăng? Hoặc anh cũng có thể bật cười nghĩ con bé này điên rồi! Mà Cho dù anh nghĩ thế nào đi chăng nữa thì em cũng viết – và dù em cũng không biết những điều em đang viết cho anh là thật lòng hay dối trá… Người ta hay bảo cuộc sống thật giả lẫn lộn – đôi khi dễ làm cho người ta lầm lẫn. Nhưng dẫu là thật hay giả thì em cũng muốn anh đón nhận nó một món quà em gửi tặng cho anh, anh nhé. Cuộc sống đôi khi cũng cần những giây phút thăng hoa cảm xúc – cho dù nó chỉ thoáng qua thôi… Chắc anh lại cười vào sự lãng mạn ngớ ngẩn của em… Vâng, đôi khi em cũng lãng mạn ra phết đấy chứ; mặc dù em vẫn luôn được coi là người phụ nữ của lý trí.
Thế em hỏi anh điều này nhé, anh có tin vào tình yêu cảm giác không? Nghe có vẻ buồn cười anh nhỉ. Khái niệm mới của tình yêu thời @ chăng? Chắc vậy rồi. Vì ai có thể yêu một người chưa bao giờ gặp mặt và hồi ức kỷ niệm chỉ là những câu chuyện vu vơ trên yahoo messenger hay những lần tán gẫu trên điện thoại và những mẩu tin nhắn chẳng có nội dung… Thế mà mình vẫn yêu anh nhỉ… (cho dù chẳng biết tình yêu ấy sẽ kéo dài bao lâu). Thật giả thì không biết, nhưng dù chỉ là một thoáng, một chốc, một phút giây mình cười ngặt nghẽo với những điều cực kỳ ngớ ngẩn như trò trẻ con này cũng đủ làm cho cuộc sống của chúng ta thêm màu sắc, dư vị… Chúng mình cùng lớn hết cả rồi – nếu như không muốn nói là già quá tuổi kết hôn nhưng tinh thần thì vẫn trẻ trung như con nít mới lớn.
Có những lúc anh làm em đau lòng đến tức chết đi được… nhưng thôi em chẳng kể ra đây kẻo anh lại bảo em nói hoài nói mãi rồi quy kết cho em tội nói nhiều hay càm ràm những khi anh phạm lỗi… Thế thì em tha không kể tội ra đây nhé, nhưng em đã ghi vào sổ nợ rồi để lỡ khi nào anh có cưới em thì em sẽ tính sổ một lượt. Bạn bè bảo em có ưu điểm là nhớ lâu, nhược điểm là thù dai nhưng em cũng hy vọng là anh sẽ làm cho em mau quên như khi anh quên em bất thình lình. Em sẽ chỉ giận anh hai phút thôi, mong rằng trong hai phút đủ thời gian để anh làm lành với em. Thế nhé, đã hứa rồi thì không được thất hứa đâu đấy. Dù em biết là anh chẳng nói thật với em bao giờ. Anh toàn chọc em như thể em là con bé ngốc.
Nhưng em nói cho anh biết nhé, em sẽ không cầu hôn anh đâu cho dù em biết điều này ve vuốt lòng tự tôn của anh lắm lắm. Đành rằng là em không đẹp… trai bằng anh – tất nhiên rồi! Làm sao em đẹp trai bằng anh cho được – nhưng sĩ diện con gái chẳng thể khiến em phải quỳ gối trước anh… Nhưng nếu anh cứ khăng khăng bắt em phải cầu hôn anh thì ít nhất anh phải cho em thấy lợi ích của điều này là gì chứ? Thôi được. Em sẽ nghĩ lại về việc cầu hôn anh nếu anh trải thảm đỏ đón em đi vòng quanh thế giới. Em vẫn mơ ước thế mà. Nhưng em biết là anh ki bo lắm – còn lâu mới làm được điều này. Thôi kệ, em cứ thử kỳ vọng ở anh xem sao. Biết đâu anh hào phóng hơn em tưởng anh nhỉ.
Mà nghĩ lại em cũng không biết vì sao mà em lại có thể yêu anh… Đúng là người ta có nhiều lý do để ghét nhưng yêu thì không cần lý do gì cả. Em chắc là em có cảm giác yêu anh đấy – còn yêu bao lâu thì em chưa biết – chắc là cho đến khi nào hết yêu thì thôi. Anh tin không? Ừ mà chẳng quan trọng – yêu hay không yêu thì cũng có nghĩa gì nào? Chỉ là cảm giác thôi mà… Cảm ơn anh đã cho em cảm giác ngọt ngào và ít nhất là giúp em hoàn thành tác phẩm của mình nhé. Anh đã chẳng tiếc những lời ngọt ngào dành cho em thì em cũng đâu có tiếc gì anh đâu. Nếu tình yêu chỉ là lời nói – thì em sẽ nói một ngàn lần rằng em yêu anh – tình yêu của tôi ạ. Cám ơn tình yêu nhé
Thế em hỏi anh điều này nhé, anh có tin vào tình yêu cảm giác không? Nghe có vẻ buồn cười anh nhỉ. Khái niệm mới của tình yêu thời @ chăng? Chắc vậy rồi. Vì ai có thể yêu một người chưa bao giờ gặp mặt và hồi ức kỷ niệm chỉ là những câu chuyện vu vơ trên yahoo messenger hay những lần tán gẫu trên điện thoại và những mẩu tin nhắn chẳng có nội dung… Thế mà mình vẫn yêu anh nhỉ… (cho dù chẳng biết tình yêu ấy sẽ kéo dài bao lâu). Thật giả thì không biết, nhưng dù chỉ là một thoáng, một chốc, một phút giây mình cười ngặt nghẽo với những điều cực kỳ ngớ ngẩn như trò trẻ con này cũng đủ làm cho cuộc sống của chúng ta thêm màu sắc, dư vị… Chúng mình cùng lớn hết cả rồi – nếu như không muốn nói là già quá tuổi kết hôn nhưng tinh thần thì vẫn trẻ trung như con nít mới lớn.
Có những lúc anh làm em đau lòng đến tức chết đi được… nhưng thôi em chẳng kể ra đây kẻo anh lại bảo em nói hoài nói mãi rồi quy kết cho em tội nói nhiều hay càm ràm những khi anh phạm lỗi… Thế thì em tha không kể tội ra đây nhé, nhưng em đã ghi vào sổ nợ rồi để lỡ khi nào anh có cưới em thì em sẽ tính sổ một lượt. Bạn bè bảo em có ưu điểm là nhớ lâu, nhược điểm là thù dai nhưng em cũng hy vọng là anh sẽ làm cho em mau quên như khi anh quên em bất thình lình. Em sẽ chỉ giận anh hai phút thôi, mong rằng trong hai phút đủ thời gian để anh làm lành với em. Thế nhé, đã hứa rồi thì không được thất hứa đâu đấy. Dù em biết là anh chẳng nói thật với em bao giờ. Anh toàn chọc em như thể em là con bé ngốc.
Em sẽ nói một ngàn lần rằng em yêu anh… (Ảnh minh họa)
Anh bảo rằng anh yêu em những tình yêu của anh không thể chứng minh bằng một định lý toán học hoặc chỉ là một bài toán giải phương trình vô nghiệm… Vâng, em vẫn biết sự thật là thế nhưng em vẫn muốn tin, không phải là để ru ngủ bản thân hay là làm cho anh đắc chí. Em chỉ muốn tin vì em không muốn xem anh là kẻ nói dối. Em không biết yêu mù quáng là thế nào nhưng em cũng muốn thử cảm nhận xem khi mình không nhìn thấy thì cảm giác của mình sẽ rất nhạy bén ra sao. Chắc chắn là em sẽ đo được nhịp tim anh dù anh cách xa em hàng ngàn kilomet. Sợ chưa nào?!Nhưng em nói cho anh biết nhé, em sẽ không cầu hôn anh đâu cho dù em biết điều này ve vuốt lòng tự tôn của anh lắm lắm. Đành rằng là em không đẹp… trai bằng anh – tất nhiên rồi! Làm sao em đẹp trai bằng anh cho được – nhưng sĩ diện con gái chẳng thể khiến em phải quỳ gối trước anh… Nhưng nếu anh cứ khăng khăng bắt em phải cầu hôn anh thì ít nhất anh phải cho em thấy lợi ích của điều này là gì chứ? Thôi được. Em sẽ nghĩ lại về việc cầu hôn anh nếu anh trải thảm đỏ đón em đi vòng quanh thế giới. Em vẫn mơ ước thế mà. Nhưng em biết là anh ki bo lắm – còn lâu mới làm được điều này. Thôi kệ, em cứ thử kỳ vọng ở anh xem sao. Biết đâu anh hào phóng hơn em tưởng anh nhỉ.
Mà nghĩ lại em cũng không biết vì sao mà em lại có thể yêu anh… Đúng là người ta có nhiều lý do để ghét nhưng yêu thì không cần lý do gì cả. Em chắc là em có cảm giác yêu anh đấy – còn yêu bao lâu thì em chưa biết – chắc là cho đến khi nào hết yêu thì thôi. Anh tin không? Ừ mà chẳng quan trọng – yêu hay không yêu thì cũng có nghĩa gì nào? Chỉ là cảm giác thôi mà… Cảm ơn anh đã cho em cảm giác ngọt ngào và ít nhất là giúp em hoàn thành tác phẩm của mình nhé. Anh đã chẳng tiếc những lời ngọt ngào dành cho em thì em cũng đâu có tiếc gì anh đâu. Nếu tình yêu chỉ là lời nói – thì em sẽ nói một ngàn lần rằng em yêu anh – tình yêu của tôi ạ. Cám ơn tình yêu nhé
Theo blog (Bức thư tình)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....