Follow Us @soratemplates

30 tháng 5, 2012

Bức thư tình đầu tiên

10:30 0 Comments
Vậy là đã bốn tháng, tròn bốn tháng kể từ khi tôi gặp em. Những cảm xúc trong tôi đây giờ có rất nhiều, vui có buồn có, nhưng tôi biết rằng tôi đã yêu em. Tôi yêu em bằng cả trái tim đang rực cháy trong lồng ngực này.

Tôi nhớ lại những ngày xưa ấy, tôi - một tân sinh viên mới bước chân vào đại học với biết bao hoài bão, biết bao ước mơ. Ở cái tuổi 18, tôi bắt đầu muốn có người yêu. Và rồi qua bạn bè, tôi cũng quen và tìm hiểu một cô gái. Thời gian chưa bao lâu, thì tôi và cô gái ấy nhận lời yêu nhau. Lúc ấy tôi không biết rằng, một tình cảm không có nền tảng vững chắc sẽ không bền lâu. Tôi cứ tưởng rằng tôi yêu cô ấy, tôi nói lời yêu sao mà quá dễ dàng. Rồi quan hệ ấy cũng tan vỡ, mỗi người một nơi. Sự tan vỡ mới khiến tôi nhận ra đó không phải tình yêu mặc dù tôi có tình cảm với cô gái ấy. Sau sự chia tay, tôi như một người lang thang trong tình cảm. Tôi lang thang ngắm nhìn những đôi tình nhân, những người bạn bè đang say trong men tình yêu. Đã có những lúc tôi rất thèm muốn được yêu, nhưng càng cố gắng lại càng thấy bên mình chẳng có ai. Cô đơn và trống vắng với những nỗi buồn trong cuộc sống, tôi muốn có một người bên cạnh để chia sẻ lắm. Có những lúc tưởng rằng mình đã có thể thích một người con gái nào đó, nhưng kí ức về sự đổ vỡ năm xưa lại hiện về, tôi sợ…

Cứ mãi như vậy trong 3 năm, cảm xúc trong tôi cạn dần, tôi tưởng rằng mình đã chai sạn dần đi nhưng có lẽ cuộc đời tôi đã thay đổi từ khi tôi gặp em… Một ngày hè oi bức, tôi lang thang trên mạng, tình cờ gặp trang của em, tôi vào xem, tôi ngắm nhìn những hình ảnh của em. Tôi nhận ra đây là người mà bạn tôi đã từng nói đến. Một ngày sau, tôi trở lại, thấy T – tên em để lại tin nhắn. Một cảm giác lạ xuất hiện trong tôi, tôi thấy vui vui, một thoáng suy nghĩ, tôi để lại tin nhắn cho T. Những ngày sau tôi liên tục vào mạng xem em có hồi âm lại không, cảm giác chờ đợi và hồi hộp. Đến khi không đợi được nữa, tôi xin số T qua bạn tôi, tôi muốn nói chuyện với em. Vậy nhưng tôi không biết bắt đầu nói chuyện như thế nào, tôi cảm thấy thực sự khó khăn để mà bắt chuyện với một cô gái. Lấy hết can đảm tôi gửi tin nhắn cho T, chờ đợi và hồi hộp… 21h37p  ngày XX-XX-20XX, điện thoại báo nhận tin nhắn, phút giây đã in sâu vào tâm trí của tôi. Và rồi những ngày sau đó tôi và T  bắt đầu nói chuyện với nhau, mỗi lần nói chuyện qua tin nhắn tôi đều cảm thấy vui vẻ. Chỉ qua vài lần nói chuyện tôi đã cảm thấy T rất hợp với tôi, tôi cảm nhận rất rõ điều này.
Em là người duy nhất đem lại cho tôi nhiều cảm xúc đến vậy… (Ảnh minh họa)
Một ngày tháng 8, trời mưa tầm tã, lần đầu tiên tôi đã gặp T… Cảm nhận đầu tiên của tôi, T không phải là quá xinh nhưng trái tim tôi lại đập rộn ràng, thổn thức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ngay lúc bấy giờ, tôi giật mình với cảm giác người con gái trong mơ của tôi đang đứng trước mặt mình. Tôi không biết phải giải thích như thế nào, nhưng cảm giác đó tôi chưa hề gặp, gần gũi và ấm áp. Trái tim đang nguội lạnh dần của tôi dường như đang được một ngọn lửa sưởi ấm làm tan băng giá. Và khi ngọn lửa ấy không còn gần bên tôi nữa thì một ngọn lửa khác đã sưởi ấm trái tim, ngọn lửa cảm xúc mang bóng dáng T…

Một cách rất nhẹ nhàng, qua những buổi nói chuyện, qua những lần gặp gỡ tiếp xúc, hình ảnh T cứ thế đi vào trái tim tôi, trái tim ngày càng chất chứa nhiều cảm xúc. Và rồi ban đêm trong những giấc mơ của tôi hình ảnh của T lại hiện lên. Tôi mơ những lúc tôi được cầm tay T tung tăng đi dưới những ngọn đèn cao áp, dưới làn gió thơm mùi hoa sữa. Tôi mơ thấy hai đứa nằm cạnh nhau cùng ngắm những vì tinh tú trên trời cao… Tôi là kẻ mơ mộng! Những giấc mơ đẹp càng khiến tình cảm của tôi thêm lớn, thêm nồng nàn hơn. Nhưng có mộng đẹp thì cũng có ác mộng. Đến một ngày cơn ác mộng khi thấy T lấy người khác đến, tôi giật mình tỉnh giấc giữa đêm tối, người đổ mồ hôi lạnh toát. Tôi sợ! Sự sợ hãi khiến tôi không ngủ được nữa, đồng hồ cứ chầm chậm trôi, một đêm dài. Tôi mong mỏi đến sáng, để được thấy ánh bình minh xua tan đi bao sợ hãi, sưởi ấm tâm hồn đang yếu đuối, đang run rẩy vì sợ hãi. Và tôi biết rằng tôi đã yêu T, yêu rất nhiều…

Tôi, một chàng trai rất đỗi bình thường, không có gì nổi bật. Nhưng tôi tin vào tình cảm của tôi, tin vào sự mách bảo của trái tim. Tỉnh giấc sau cơn mơ dài và tôi đã nhận ra tình yêu đích thực của mình. Và tôi lại mơ, lại suy nghĩ, mơ về tương lai, mơ về ngôi nhà đầy ắp tiếng cười trẻ con, mơ về  cuộc sống tôi hằng ao ước với người vợ bên tôi là T. Đó là điều tôi khao khát, tôi mong muốn, về một mái ấm gia đình hạnh phúc. Tương lai có lẽ còn dài, còn rất dài, nhưng một tương lai như vậy là điều tôi đang phấn đấu, cố gắng làm hết sức có thể của mình. Vì đó là ước mơ của tôi và khi cố gắng vì ước mơ tôi sẽ không có gì hối hận cả…
Tôi biết rằng có thể T sẽ không yêu tôi và sau này tôi sẽ không lấy được T, nhưng chắc chắn rằng tôi sẽ không gục ngã, vì tôi yêu và tôi quý trọng những phút giây này. Tôi yêu T không phải để sở hữu, mà tôi yêu và làm mọi việc xuất phát từ trái tim. Điều tôi mong mỏi nhất là nhìn thấy người mình yêu vui vẻ và hạnh phúc. Tôi biết rằng cuộc sống này đâu chỉ có màu hồng, nhưng dù có khó khăn tôi vẫn sẽ phấn đấu vì ước mơ, vì trái tim đang cháy của tôi…

Một buổi tối có lẽ đã quá cảm xúc đối với tôi vì đối với tôi T là người duy nhất đem lại cho tôi nhiều cảm xúc đến vậy…


(Theo blog Những bức thư tình)
Tags Search: nhung buc thu tinh hay nhat,thu tinh hay, buc thu tinh hay nhat, tho tinh yeu, buc thu tinh, danh ngon tinh yeu, danh ngon tinh ban, cach viet thu tinh, entry tinh yeu, goc tho, tho tinh, nghe thuat yeu, thu chia tay, thu gui em yeu, thu tinh chua gui, thu to tinh, truyen cuoi, truyen vui cuoi,truyen cuoi Vova, nghe thuat ung xu, nghe thuat tan gai, thu chia tay, thu tinh, trai tim tinh yeu, ba bau nen an gi, cam nan ba bau.

29 tháng 5, 2012

Lần cuối để Em nói: Em nhớ Anh !

22:25 0 Comments

Người ta nói cái gì nhanh đến và cũng nhanh đi, nhưng có lẽ điều này chỉ đúng với một số ít nào đó…anh đến bên tôi thật nhẹ nhàng và cũng rời xa tôi thật nhẹ nhàng, thật nhanh chóng, nhưng tình cảm tôi dành cho anh…giống như những cơn mưa mùa đông da diết, nồng nàn…sẽ còn mãi

Trước đây em đã từng nói : "em muốn có một tình yêu mãi mãi" và em đã từng bảo anh "sau này đừng yêu ai khác nữa nhé!" anh đáp lại em chỉ bằng một câu nói, một câu nói đã từng khiến em hạnh phúc "anh… yêu…em!". Giờ sao nhắc lại khiến lòng em đau nhói, nước mắt không ngừng tuôn rơi khi em nhận ra "chi có em yêu anh mà thôi". Và những gì mà em đã vẽ ra về tương lai, tất cả cũng chỉ là những mong ước hết bình dị của một người con gái khi lần đầu biết cảm nhận tình yêu là gì… tất cả từ trước đến giờ chỉ là suy nghĩ của mình em!
Khi em hỏi anh "chắc là sẽ chẳng khi nào chúng mình có được cái kết như 2 đứa từng nghĩ?" . anh chỉ trả lời em bằng một tin nhắn "anh xin lỗi". anh đâu cần phải xin lỗi, đừng xin lỗi em!
Em không muốn anh là người có lỗi… bởi vì em đã tin anh cũng đã từng yêu em! Có thật không hả anh? Có thật anh cũng đã từng yêu em không??? Hay chỉ là em ngộ nhận như thế?
Trước mặt anh, trước mặt mọi người, em luôn nói : "em ổn, em không sao!", nhưng sao lại không sao được khi mọi chuyện diễn ra quá nhanh như thế anh nhỉ?
Em nhớ anh! Nhớ nhiều lắm, nhưng giờ em không đủ tư cách để có thể nhắn tin với anh như thế nữa đúng không? Trước đây mỗi khi nhớ anh, em hồn nhiên nhắn "em nhớ anh!", giờ thi em chỉ có thể lặng lẽ khóc mà thôi…

Gía như thời gian có thể quay trở lại, em sẽ lựa chọn không bao giờ quen anh… để em mãi có thể hồn nhiên như ngày nào… em sợ quen anh, em sẽ lại yêu anh mất…em đã tự nhủ sẽ mạnh mẽ kiên cường đứng lên… ừ đúng rồi em phải mạnh mẽ chứ, phải thật mạnh mẽ anh nhỉ?
Anh có nhớ không "mỗi hạt mưa là mỗi lần anh nhớ em!" anh đã nói với em như thế… và em đã tin.. và cho đến lúc này khi anh đã xa em, em vẫn tin anh… em là thế, một khi đã tin ai, em luôn tin đến cùng…có lẽ vì thế mà càng đau đớn hơn… mọi người bảo em ngốc, bảo em quá dễ tin người, ai bảo ông trời sinh em ra như thế….
Người ta thường nói khi hai trái tim không còn yêu nhau thì se xa rời nhau, nhưng giờ đây em nhận ra "chia tay không phải vì không còn yêu nhau, mà chia tay vì tình yêu chưa đủ lớn!" có đúng như thế không anh? Có đúng tình yêu ấy chưa đủ lớn, anh không cần em bên cạnh đúng không? Hay là vì anh chưa từng một lần yêu em? Còn em, em đã yêu anh, bằng một tình yêu rất thật… giờ đây nhìn lại em thấy mình rất ngốc! anh cũng thấy thế đúng không? Em ngốc nghếch đên mức không thế mắng anh một câu, đến mức không muốn anh là người có lỗi…giờ bảo em đối diện với sự thật, em thấy …thấy sao nhỉ? Giờ em thây bình an, mà sao đôi khi những cơn sóng nhỏ vẫn dồn dập ập tới, vẫn khiến em thôi không nghĩ??? Những phút giây bên em, anh thì thầm bên tai em "anh yêu em!" có thật lúc đó anh yêu em không? Người ta bảo em mọi chuyện mới diễn ra nên sẽ nhanh lấy lại cân bằng nhưng sao khó anh nhỉ? Nhưng em sẽ cố ma, để anh yên tâm về em, dù mất bao lâu, nhưng nhất định em sẽ làm được… trong bất kì chuyện gì, em cũng rất kiên cường, bây giờ cũng thế, em không như người ta níu anh ở lại… em đã từng bảo anh thế mà, nếu còn yêu em, anh sẽ ở lại đúng không? Vì phải cảm thấy thoải mái khi bên nhau anh nhỉ?

Anh từng bảo anh thích em gửi những câu chuyện nho nhỏ cho anh! ừ, hôm nay em gởi, nhưng lại là một câu chuyện buồn… em xin lỗi vì gửi câu chuyện như thế này cho anh! Nhưng chỉ một lần này nữa thôi, một lần này nữa thôi anh nhé! Chỉ một lần duy nhất này nữa thôi, hãy nghĩ về em như nghĩ về người anh đã từng yêu nhé! Em tự an ủi mình như thế đấy… em muốn được ra biển cùng anh một lần nữa… biển đêm ngày hôm ấy đã làm em yêu anh, giờ em cũng muốn biển đêm sẽ xóa hình ảnh anh ra khỏi tâm trí em…ra khỏi tâm trí em để anh có thể thanh thản… để sau này anh tìm thây hạnh phúc đích thực của mình. Nhất định hạnh phúc anh nhé, em muốn người em đã từng yêu được hạnh phúc, em không muốn người em yêu sẽ đi về một mình cả đời như anh từng nói…
À, anh ơi! Em có một điều muốn nói… những bức ảnh anh gửi cho em, để em giữ lại nhé… còn ảnh của em, anh xóa hết đi, đừng giữ lại… xóa dùm em nhé được không? Và cho em được nói lần cuối này "em nhớ anh!"

(Theo blog Những bức thư tình)
Tags Search: nhung buc thu tinh hay nhat,thu tinh hay, buc thu tinh hay nhat, tho tinh yeu, buc thu tinh, danh ngon tinh yeu, danh ngon tinh ban, cach viet thu tinh, entry tinh yeu, goc tho, tho tinh, nghe thuat yeu, thu chia tay, thu gui em yeu, thu tinh chua gui, thu to tinh, truyen cuoi, truyen vui cuoi,truyen cuoi Vova, nghe thuat ung xu, nghe thuat tan gai, thu chia tay, thu tinh, trai tim tinh yeu, ba bau nen an gi, cam nan ba bau.

Bàng hoàng khi phát hiện em ruột ngủ với chồng

22:23 0 Comments
Tôi lấy yêu anh được hơn 2 năm thì kết hôn, chúng tôi càng hạnh phúc hơn khi một thiên thần bé nhỏ sắp chào đời. Cuộc sống tưởng chừng sẽ êm đềm trôi qua như thế, nhưng tôi đã như chết lặng đi khi chứng kiến cảnh chồng và em gái ruột của mình không mảnh vải che thân đang quằn quại trên chiếc giường của tôi.
Gia đình tôi có 2 chị em gái, chúng tôi chỉ chênh nhau 2 tuổi và cũng rất thân nhau. Trong một lần đi chơi chúng tôi tình cờ gặp anh – chồng của tôi bây giờ. Mặc dù có vẻ để ý em gái tôi hơn nhưng vì em tôi đã có bạn trai nên anh ấy đã chọn tôi, sau một thời gian quen biết, tôi đã nhận lời yêu anh. Anh thường hay nhờ em gái tôi tư vấn nên mua quà gì tặng sinh nhật tôi hay sở thích của tôi là gì … Có những lần chúng tôi giận nhau, anh lại nhờ em gái tôi làm quân sư giúp.
Ảnh minh họa
2 năm sau, khi tôi và anh đều đã có công ăn việc làm ổn định, chúng tôi đã quyết định đi đến hôn nhân. Đám cưới của chúng tôi được tổ chức ấm cúng trong một nhà hàng nhỏ, cùng với những lời chúc phúc của gia đình và bè bạn.
Dù mới cưới nhưng do công việc nên chúng tôi không ở nhà chồng mà thuê nhà gần công ty. Em gái tôi đang học liên thông gần đó nên vợ chồng tôi đề nghị em về sống chung cho tiện. Hàng ngày vợ chồng tôi đi làm, em gái tôi đi học, tối đến lại cùng nhau ăn uống.
Cưới nhau được nửa năm thì tôi có thai, khi chuẩn bị sinh, tôi đã về nhà mẹ đẻ để được chăm sóc tốt hơn. Còn về chồng tôi, vì có em gái tôi ở cùng có thể lo chuyện cơm nước, giặt giũ nên tôi cũng yên tâm hơn.
Khi cháu được 3 tháng, tôi xin mẹ được đưa cháu về nhà, tính đợi chồng tôi chiều tan ca tới đón, nhưng tôi lại nghĩ con còn nhỏ đi xe máy sợ gió nên đã tự đón taxi về. Về nhà thì thấy cửa khóa trái, tôi lấy chìa khóa mở cửa. Tôi hơi bất ngờ vì thấy cả xe của chồng và em gái đều ở nhà, trong người tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang, linh tính mách bảo tôi có chuyện chẳng lành. Tôi lặng lẽ đặt con xuống ghế và đi vào phòng mình. Cánh của phòng khép hờ, chân tay tôi bủn rủn. Đập vào mắt tôi là hình ảnh chồng và em gái tôi đang không một mảnh vải che thân nằm trên giường, cơ thể của họ vẫn còn đang quấn lấy nhau. Không giữ nổi bình tĩnh tôi hét lên: “Thật khốn nạn!”, rồi chạy ra ngoài bế con và khóc nức nở.

Em tôi đã chuyển ra ở riêng ngay hôm đó, tôi thì giận không thèm nói chuyện với chồng. Nếu như là người ngoài thì có thể tôi đã đánh mắng hay chửi rủa, đằng này lại là em gái của mình. Không khí gia đình trở nên ngột ngạt, tù túng hơn bao giờ hết, vì con nên tôi vẫn phải cố gắng ăn uống mặc dù nuốt không trôi. Hàng đêm tôi chỉ biết ôm con khóc, nhưng những hình ảnh về ngày hôm đó vẫn không thể xóa nhòa.
Tôi chỉ biết câm lặng trước mọi việc và cũng không cho gia đình biết. Tôi đã nghĩ đến việc ly hôn nhưng con còn quá nhỏ, nó sẽ thế nào khi thiếu vắng sự yêu thương và chăm sóc của người cha? Hôm nay tôi viết lên đây mong nhận được sự chia sẻ của quý độc giả. Xin hãy cho tôi lời khuyên.

(Theo blog Những bức thư tình)
Tags Search: nhung buc thu tinh hay nhat,thu tinh hay, buc thu tinh hay nhat, tho tinh yeu, buc thu tinh, danh ngon tinh yeu, danh ngon tinh ban, cach viet thu tinh, entry tinh yeu, goc tho, tho tinh, nghe thuat yeu, thu chia tay, thu gui em yeu, thu tinh chua gui, thu to tinh, truyen cuoi, truyen vui cuoi,truyen cuoi Vova, nghe thuat ung xu, nghe thuat tan gai, thu chia tay, thu tinh, trai tim tinh yeu, ba bau nen an gi, cam nan ba bau.

Xúc động chuyện tình 'chị em' cách nhau 20 tuổi

22:22 0 Comments

Anh kém tuổi chị, mẹ anh bảo anh ăn phải bùa mê thuốc lú của chị hay sao mà không dứt ra được. Mẹ đã gọi không biết bao thầy cúng để giải cho anh mà cũng không giải được. Mọi người khuyên can rằng chị quá già và hoàn cảnh nhưng không ai có thể lay động được suy nghĩ của anh mà ngược lại còn làm cho anh thương chị hơn.
Có người từng nói: “Tình yêu trong đau khổ càng sống mãnh liệt, còn sống trong hạnh phúc tình yêu sẽ chết non”. Có lẽ vì thế mà với anh chị, càng cấm thì càng yêu. Cả nhà đến thở dài vì anh.

Năm nay đã 35 tuổi đầu rồi, anh cứ ở vậy nhất quyết không chịu lấy vợ. Và cũng không ai có thể tin được rằng anh chị đã yêu nhau được hơn 10 năm, từ khi anh còn là một chàng trai trẻ. Khi ấy, chị vừa chịu tang chồng được 3 năm đang ôm một nách ba đứa con, trong đó có 2 đứa lại là con riêng của chồng. Cuộc sống của chị vô cùng khó khăn. Thế mà vì yêu, anh khi ấy đang ở độ tuổi của một thanh niên ham chơi, lại là một quý tử được chiều chuộng, đã biết lao đi hùng hục kiếm tiền nuôi cả 4 mẹ con. Có sức hút gì ghê gớm của cái người đàn bà từng trải, gian truân và hơn anh tận 20 tuổi. Đến cả tôi cũng không giải thích được. Nếu không tận mắt chứng kiến thì tôi không tin có sự thật này trên đời.

Anh là người đã cho tôi cái định nghĩa về “tình yêu không khoảng cách và tuổi tác”. Một tình cảm thật sự không vụ lợi, tiền bạc hay thể xác. Đơn giản là tâm hồn đồng điệu và 2 người cần có nhau trên cõi đời này.
Chị vẫn nói với tôi, chị cảm ơn trên cuộc đời này có một người yêu thương và chăm sóc cho chị. 10 năm trôi qua biết bao sóng gió, biết bao giọt nước mắt và biết bao lần chị quyết tâm chia tay để anh đi lấy vợ. Nhưng anh không bao giờ bỏ rơi chị. Có lần, chị chủ động chia tay anh. Anh ốm quay quắt, liệt giường, không ăn uống gì. Mẹ anh thương con đành gọi chị lên, dắt tay chị vào phòng anh: "Bác có mỗi mình nó là con trai, cháu giúp bác". Chị bước vào nhìn anh mà thương thế, khuôn mặt hốc hác gầy sạm, anh nằm bẹp không còn sức sống: "Anh sẽ thế này nếu mẹ không chấp nhận chuyện 2 đứa mình. Có thể anh sẽ chết nếu em bỏ anh. Em đừng bỏ anh nhé!".

Chị ứa nước mắt. Không ngờ trên đời này vẫn có một người vì mình đến thế. Chị khóc cho số phận, nếu yêu anh thì thiệt thòi cho anh quá. Anh còn cả tương lai phía trước. Nhưng dường như là số phận rồi, anh và chị không thể tách rời nhau ra. Mẹ anh còn đến nước lắc đầu: “Giá như nó hơn chỉ tầm 10 tuổi và vẫn còn sinh con được thì tao còn đồng ý , đành này… thật không thể tin được thằng con quý tử nhà mình…".
Anh bỏ ngoài tai tất cả lời dị nghị, lời khuyên bảo, lời chê bai. Ai khuyên anh, anh đều bảo anh thương chị quá, anh lo cho chị xong rồi anh sẽ đi lấy vợ. Anh sẽ lấy một cô thôn nữ ở quê không biết gì về quá khứ của anh, nhờ cô ấy sinh giùm anh đứa con nối dõi. Anh vẫn bên chị và chăm sóc cho chị hàng ngày…
Cuộc sống là vậy mà, vẫn có những điều diệu kỳ mà ta không thể không tin. Hằng ngày, trước khi đi ngủ anh vẫn nhắn tin cho chị như hồi đầu mới yêu nhau. Vẫn gọi chị là “em yêu”, và bảo: “Anh thương và lo cho em lắm, anh ước gì mình có thật nhiều tiền để lo cho cuộc sống của mẹ con em".
Theo năm tháng chị cũng dần phai nét trẻ trung, đôi bàn tay của chị cứ nhăn nheo dần đi, lúc trở trời vẫn có những còn nhức buốt. Chị không giàu, chị vẫn phải lo toan cuộc sống vì thế những nếp nhăn cứ hằn lên đôi mắt. Anh thì vẫn thế, đẹp trai và trẻ trung.
Anh bảo: “Nếu em sợ em già thì anh sẽ cố để già bằng em. Anh nuôi râu, ăn mặc không khác gì ông già 50…”. Anh càng cố tỏ ra già làm chị càng quặn đau: “Giá mình trẻ ra vài chục tuổi nhỉ?” Anh xứng đáng hưởng điều hạnh phúc hơn.

Khi mới biết 2 người yêu nhau, cả gia đình họ hàng nhà anh ném vào mặt chị những lời thậm tệ không thương tiếc: “Già rồi còn chơi trống bỏi", "xin cô tha cho thằng con trai tôi một đường sống", "sao cô lăng loàn đĩ điếm thế?”, “cô nỡ lòng nào lừa thằng bé ngây dại"…
Chị khóc, chị khóc vì tự thấy đúng là mình xứng đáng nhận những lời như thế. Mẹ chị cũng khóc vì đứa con gái duyên phận lỡ làng: "Mẹ xin con, con bỏ nó đi. Mẹ không chịu được tiếng đời dị nghị, còn con con nữa, nó có sống nổi khi biết mẹ nó như thế không?".
Anh biết chuyện, anh bắt cả gia đình xin lỗi chị, lỗi là do anh chứ không phải ở chị. Anh bảo vệ chị đến cùng, ai mà không tôn trọng chị anh sẽ “xử” người đấy theo cách riêng của mình. Cả nhà nghe anh dọa nếu còn làm thế anh sẽ bỏ đi và đến sống với chị làm mọi người sợ phải nghe theo ý anh. Xưa nay anh vốn được cưng chiều mà, lại là cháu đích tôn, lại còn là độc nhất mà.

Anh nói anh chẳng bao giờ buông tay chị ra cả, cho dù sóng có to, gió có lớn đến mức nào.
Mẹ anh ốm liệt giường vì anh. Mẹ đến khóc lóc với chị. Kể khổ với chị. Chị cũng xiêu lòng, chị  khuyên bảo anh dần dần nghe theo lời mẹ chọn một cô mà mẹ ưng ý để lấy. Cô ấy là người đã thích anh từ lâu mà anh không đáp trả. Những lần đi chơi với người mới anh đều gọi điện báo cáo với chị. Anh nói anh vì chị mà làm cái việc che mắt thiên hạ này. Chỉ tội cho người con gái ấy. Anh đang lừa dối cô ấy vì anh không hề yêu người ta. Anh đến với cô ấy vì áp lực gia đình và cũng vì theo ý chị nữa.
Chị mặc dù cũng không muốn xa anh, cứ nghĩ đến cảnh 2 người bên nhau là tim chị lại quặn đau, chị cũng biết ghen chứ! Nhưng vì tương lai của anh, chị lại kìm nén, thúc giục anh nhanh chóng làm đám cưới.
Cái cô mà mẹ anh chọn cũng không phải tay vừa, biết chuyện tình anh chị đã xông đến tận nhà chị mắng xối xả: "Bà già rồi, đừng để phi công trẻ lái nữa. Bà chọn ông nào già mà yêu. Tôi đẹp, tôi trẻ trung hơn, không đời nào anh ấy lấy bà đâu. Biết điều thì tránh xa anh ấy ra!".
Chị khóc và gọi điện cho anh, bao hờn giận ghen tuông chị tuôn ra hết.

Cô kia vừa về đến nhà anh, định hí hửng vào khoe với mẹ anh đã dọa nạt được chị, thì bị anh chặn ngay cửa đuổi về. “Em không tôn trọng cô ấy cũng là không tôn trọng anh. Chuyện chúng ta chấm dứt!”. Sững sỡ và ngạc nhiên, cô gái ôm mặt với 2 hàng nước mắt bỏ đi.
Rồi bao nhiêu sóng gió cũng qua đi. Bây giờ mọi người cũng chấp nhận rằng đi bên đời anh luôn có hình bóng chị.
Anh dắt chị đi đăng ký kết hôn như một minh chứng cho tình yêu của 2 người. Nhưng chị vẫn sợ, vẫn sợ cái tuổi già đang đeo bám chị hằng ngày.Chị lo cho tương lai của anh.
Chị nói với tôi rằng: "Chắc sang năm, khi mọi thứ ổn định rồi, cái út nhà chị lấy chồng thì đích thân chị sẽ tìm cho anh một cô vợ. Anh sẽ có một gia đình. Khi có con vào rồi thì có nhiều ràng buộc. Anh sẽ không còn thời gian mà lo cho chị nữa. Mà anh cũng làm tròn nghĩa vụ với gia đình”.
“Chị biết chị cũng rất ích kỷ khi coi anh là chỗ dựa của đời mình, khi đã giữ anh 10 năm trời. Nhưng yêu ai chẳng ích kỷ vậy em? Chỉ có điều, bây giờ chị cũng phải biết nghĩ cho người yêu, cho gia đình anh ấy, họ cần những đứa cháu, những đứa con nối dõi tông đường", chị đau đớn tâm sự.
Chẳng biết rồi mai sau sẽ thế nào nhưng tôi thấy 2 người bây giờ hạnh phúc lắm. Tuy không sống cùng nhau nhưng hàng ngày vẫn gặp nhau. Anh nghỉ làm ở khách sạn về chung tay với chị mở quán café. Cuộc sống của 2 người không còn lo toan nhiều nữa. Hai người dành thời gian đi chơi và du lịch.

Vâng! Đối với tình yêu, không có gì là không thể, và đừng đánh giá nó trên quan điểm đạo đức, bởi vì bạn nếu đặt vào tình huống ấy bạn sẽ như thế nào? Trên đời này vẫn còn có một điều đẹp hơn cả tình yêu của tuổi trẻ. Đó chính là tình yêu tồn tại ngay cả khi tuổi trẻ đã bị thời gian lấy mất.
"Một tình yêu vĩnh hằng theo năm tháng và sẽ tồn tại mãi mãi theo nhịp đập của 2 con tim yêu thương". Cảm ơn anh và chị đã cho tôi thấy một tình yêu đích thực là thế nào trong cái xã hội bon chen và thực dụng này. Vì vậy, khi bạn đang là “phi công” hay là “máy bay”. Đừng quan tâm xem mọi người nghĩ gì. Trên đời này có rất nhiều cặp đôi giống bạn. Bạn nên quan tâm nhất là bạn có hạnh phúc hay không mà thôi?
Độc giả Đ.T
suri86…@gmail.com

(Theo blog Những bức thư tình)
Tags Search: nhung buc thu tinh hay nhat,thu tinh hay, buc thu tinh hay nhat, tho tinh yeu, buc thu tinh, danh ngon tinh yeu, danh ngon tinh ban, cach viet thu tinh, entry tinh yeu, goc tho, tho tinh, nghe thuat yeu, thu chia tay, thu gui em yeu, thu tinh chua gui, thu to tinh, truyen cuoi, truyen vui cuoi,truyen cuoi Vova, nghe thuat ung xu, nghe thuat tan gai, thu chia tay, thu tinh, trai tim tinh yeu, ba bau nen an gi, cam nan ba bau.

28 tháng 5, 2012

21 tuổi, đời tôi trải dài những nỗi đau! (P.2)

19:00 0 Comments
21 tuổi, đời tôi trải dài những nỗi đau! (P.1)
Khi chuyển lên với mẹ, tôi cũng không ở cùng mẹ. Tôi ở nhà mợ ngay cạnh nhà mẹ, tôi ăn ở và sinh hoạt nơi nhà mợ! Tôi vẫn chưa quen với sự có mặt của dượng và tôi thường né tránh để không phải gặp dượng nhiều dù tôi biết dượng thương và yêu quý tôi vô cùng!

Kỳ thi đại học đã đến, hơn ai hết tôi biết mình không bao giờ có cơ hội để học đại học vì tôi ham chơi hơn ham học. Nhưng nhờ vào những lời động viên của cậu, người tôi yêu quý thứ 2 sau ông, tôi đã trở thành sinh viên của một trường cao đẳng. Và lúc này cũng là lúc tôi bắt đầu có mối tình đầu.
Là một người sống thiếu thốn tình cảm từ nhỏ nên tôi là người rất trọng tình cảm. Sau một thời gian yêu nhau, anh rủ tôi làm "chuyện ấy" để chứng minh tình yêu dành cho anh. Tôi sợ mất anh và cũng vì tôi tin vào tình yêu của anh dành cho tôi, tin rằng chúng tôi sẽ đi cùng nhau đến hết quãng đường còn lại vì với tôi, tình đầu cũng là tình cuối nên tôi đã chấp nhận lời đề nghị của anh!
Lần đầu tiên tôi không đau đớn, tôi cũng không tìm thấy bất cứ giọt máu nào. Lúc đó tôi không biết vì sao và anh cũng không nói gì với tôi về chuyện đó! Tôi nghĩ mọi chuyện thật đơn giản! Rồi gia đình anh cũng phản đối chuyện của chúng tôi vì hoàn cảnh gia đình tôi. Hai chúng tôi đấu tranh mãi nhưng vô ích nên cuối cùng, tôi chấp nhận buông tay…

Học xong kỳ một năm nhất, tôi bỏ học vì không thể theo nổi sự ăn chơi của những sinh viên học nghệ thuật, không phải vì tôi không có điều kiện mà đơn giản là tôi không muốn. Tôi ôn thi năm 2 với sự cố gắng của bản thân và mong sẽ có cơ hội được quay trở về bên anh. Nhưng với tôi, con đường học hành thật quá gian nan, mặc dù với mọi người, tôi là một đứa vô cùng thông minh và nhanh nhẹn.
Khi tôi vẫn đang ôn thi đại học thì ông đã ra đi, để tôi bơ vơ một mình trên cõi đời này…
Đến năm sau, tôi trở thành sinh viên một trường đại học có tiếng ở Hà Nội. Lúc này tôi đang hạnh phúc với người yêu thứ hai của mình. Sau khi nghe tôi nói tất cả về cuộc sống, quá khứ của tôi, anh đã chấp nhận bỏ qua cho tôi tất cả. Anh đưa tôi về nhà ra mắt ba mẹ anh, khi đó gia đình tôi vẫn khá giả nên ba mẹ anh cũng không phản đối chuyện của chúng tôi. Tôi sống trong hạnh phúc với một cuộc sống tràn đầy màu hồng.
Nhưng khi gia đình tôi phá sản, tôi khuyên anh hãy nói với ba mẹ anh về hoàn cảnh của tôi thì ba mẹ anh đã phản đối chúng tôi kịch liệt. Tôi yêu anh, lo lắng cho anh hơn cả bản thân mình… nhưng rồi, tôi lại quyết định buông tay…  Tôi đau khổ, khóc lóc khi hai đứa quyết định xa nhau.
Tôi có thể đánh đổi tất cả để có được tình cảm! (Ảnh minh họa)

Trong thời gian này, tôi vô tình quen một người con trai rất “lạ”. Chúng tôi có những cuộc chuyện trò thâu đêm, suốt sáng, tôi cũng không còn thời gian để khóc, để nghĩ về mối tình vừa qua nữa. Tôi nhanh chóng đến với người thứ ba  không một chút suy nghĩ… Tôi có thể sống không cần vật chất nhưng với tôi, tình cảm không thể thiếu được. Chính tình cảm đã nuôi tôi sống trong những ngày qua… Tôi cần người chở che, cần người yêu thương và tôi có thể đánh đổi tất cả để có được tình cảm!
Khi chúng tôi vừa quen nhau thì ba anh đang nằm ở viện. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã chăm sóc anh và ba anh từng ly từng tí, từ tình cảm cho đến vật chất. Tôi luôn bên cạnh anh, động viên anh vượt qua tất cả những khó khăn trong cuộc sống.
Một đứa sinh viên vẫn ngửa tay xin tiền ba mẹ hằng tháng như tôi thì lấy đâu ra tiền để mua quà cho ba anh, cho anh? Vậy là tôi đã lấy hết số tiền tiết kiếm và số tiền làm thêm được để mua thức ăn, đồ uống và thuốc thang cho ba con anh hằng ngày.
Tôi thương anh vất vả một mình nên tôi không còn màng tới sự tồn tại của bản thân mà chỉ biết suốt ngày chăm sóc hai ba con anh. Ngày nào tôi cũng có mặt trong bệnh viện nhưng chưa một lần tôi vào thăm ba anh vì anh không muốn tôi lui tới. Vì thế nên mỗi ngày, tôi chỉ qua bệnh viện đưa đồ cho anh, rồi trò chuyện cùng anh một lúc lại ra về.
Những tháng ngày đó với tôi dài vô cùng… vì tôi luôn lo lắng chi tiêu sao cho hợp lý và không để ba con anh bị “đói”. Tôi thấy mình thật quá ích kỷ với bản thân nhưng vì tình yêu tôi có thể làm tất cả! Tình cảm, thời gian, vật chất tôi dành cho anh không chút suy nghĩ. Nhưng những gì tôi nhận lại từ anh là con số không tròn trĩnh…

Tôi luôn động viên, an ủi mình rằng, anh quá bận rộn nên không có nhiều thời gian để chăm sóc tôi. Tôi cũng sẽ không đòi hỏi bất cứ điều gì ở anh lúc này vì tôi tin, sẽ có ngày anh bù đắp tất cả cho tôi. Nhưng ngày đó đã không bao giờ đến…
Sau khi ba anh ra viện được một thời gian, anh nhanh chóng nói lời chia tay tôi với lý do đơn giản: “Anh không thể chăm sóc em!“. Tôi đã biết trước kết quả này khi anh nói với tôi về thân phận của mình… nhưng tôi vẫn cố gắng, vì tôi ngây thơ nghĩ rằng, tình yêu chân thành sẽ chinh phục được mọi thứ…. Nhưng giờ đây, tôi mới biết rằng, giữa cái xã hội này, ngoài tiền thì chẳng có gì có thể chinh phục được người khác!
Trước khi chia tay anh, người đàn ông đã từng phụ bạc mẹ con tôi muốn quay về nhận lại tôi. Cũng thời điểm đó, tôi biết dượng muốn chia tay mẹ vì mẹ không thể có con cho dượng. Nhưng càng đau lòng hơn khi tôi biết mình bị bệnh mà không thể chữa khỏi…Máu tôi bị nhiễm khuẩn và còn một căn bệnh quái ác nữ, nó ảnh hưởng đến khả năng làm mẹ của tôi sau này. Bác sỹ nói rằng, nếu tôi không chữ trị thì vĩnh viễn, tôi sẽ mất đi khả năng làm mẹ.

Khi nghe bác sỹ nói vậy, tôi đau đớn và chỉ nghĩ đến cái chết. Mới 21 tuổi nhưng sao cuộc đời tôi lại phải chịu nhiều đắng cay vậy? Tôi không dám nói với mẹ vì tôi biết căn bệnh đó không thể chữa trị và tôi cũng không muốn mọi người lo lắng cho tôi, không muốn làm mất thêm tiền của mẹ.  Trong lúc vật vã đau đớn, tôi chỉ biết trông chờ vào anh… nhưng rồi, cũng chính anh đã bỏ tôi đi. Tôi cũng không hiểu được vì sao mọi thứ tôi làm cho anh, mọi chông gai hai đứa đã phải vượt qua… vậy mà cuối cùng, anh vẫn rời xa tôi.
Bây giờ tôi thấy mình tuyệt vọng vô cùng! Một tuổi thơ không êm đềm, một gia đình không hoàn hảo và một thân thể bệnh tật đã cướp đi tất cả niềm tin vào cuộc sống của tôi. Mấy ngày nay, tôi chỉ nghĩ đến một điều duy nhất, đó là làm sao giải thoát cho bản thân mình?
Tôi không còn thấy luyến tiếc với cuộc sống này nữa? Vậy thì lý do gì khiến tôi không đủ can đảm để giải thoát cho bản thân mình?
Tôi đã từng khao khát tìm được một ai đó yêu thương tôi thật lòng, bỏ qua quá khứ của tôi và che chở cho tôi những tháng ngày sắp tới… Nhưng đến bây giờ thì tôi chắc chắn rằng, người đàn ông ấy sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tôi!
Khi đối mặt với nỗi đau cùng cực này, tôi chỉ mong ước được sống trong một gia đình đúng nghĩa… nhưng sao nó xa xỉ đến vậy?
(Hết)

(Theo blog Những bức thư tình)
Tags Search: nhung buc thu tinh hay nhat,thu tinh hay, buc thu tinh hay nhat, tho tinh yeu, buc thu tinh, danh ngon tinh yeu, danh ngon tinh ban, cach viet thu tinh, entry tinh yeu, goc tho, tho tinh, nghe thuat yeu, thu chia tay, thu gui em yeu, thu tinh chua gui, thu to tinh, truyen cuoi, truyen vui cuoi,truyen cuoi Vova, nghe thuat ung xu, nghe thuat tan gai, thu chia tay, thu tinh, trai tim tinh yeu, ba bau nen an gi, cam nan ba bau.

25 tháng 5, 2012

Cách hôn khiến chàng mê mẩn

23:11 0 Comments
Thứ nhất, chẳng ai thích hôn một chú cá đã chết. Và đương nhiên là chẳng ai thích một nụ hôn “khô khan” với người mình yêu. Do đó, bạn đừng nên khép chặt môi của mình khi hôn nếu bạn muốn tận hưởng cảm giác đam mê.

Thứ hai, khi môi bạn chạm vào da của anh ấy, thì đối tác phải cảm nhận được phía mép bên trong của môi bạn. Hãy thử trên da tay của mình trước khi thực hiện với người yêu.

Đàn ông thích được hôn theo kiểu gặm nhấm, do đó, bạn cần phải biết những điểm nóng trên cơ thể chàng

Thứ ba, hãy sử dụng chiếc lưỡi của mình khéo léo, nhẹ nhàng và từ từ trong những phút đầu, sau đó tăng dần tốc độ, nhưng đừng di chuyển lưỡi quá nhanh.

Thứ tư, hãy tưởng tượng rằng bạn thực hiện nhiệm vụ đánh răng trước khi đi ngủ và sau khi thức dậy. Nó như thế nào thì việc hôn người bạn yêu cũng vậy, chỉ có điều bàn chải đánh răng lúc này là chiếc lưỡi của bạn, và hàm răng mà bạn cần phải đánh là của đối tác. Hãy thử và xem phản ứng của đôi bên sau khi thực hiện.

Thứ năm, đàn ông thích được hôn theo kiểu gặm nhấm, do đó, bạn cần phải biết những điểm nóng trên cơ thể mà họ muốn được chúng ta khai phá, tìm hiểu. Chẳng hạn như vành phía sau tai, cổ, ngực, phía sau lưng,…Khúc dạo đầu này sẽ khiến cho cả hai cảm thấy cơ thể như đang nóng dần lên và hai bạn đều đang muốn tiến xa hơn một nụ hôn. Vào lúc này, hãy từ từ cảm nhận và không cần phải quá vội vàng.

Theo Đẹp

(Theo blog Những bức thư tình)
Tags Search: nhung buc thu tinh hay nhat,thu tinh hay, buc thu tinh hay nhat, tho tinh yeu, buc thu tinh, danh ngon tinh yeu, danh ngon tinh ban, cach viet thu tinh, entry tinh yeu, goc tho, tho tinh, nghe thuat yeu, thu chia tay, thu gui em yeu, thu tinh chua gui, thu to tinh, truyen cuoi, truyen vui cuoi,truyen cuoi Vova, nghe thuat ung xu, nghe thuat tan gai, thu chia tay, thu tinh, trai tim tinh yeu, ba bau nen an gi, cam nan ba bau.

Thư tình: Anh nhớ em nhiều lắm

23:09 0 Comments
'Thư tình: Anh nhớ em nhiều lắm'
Anh biết em cũng lâu lắm rồi nhỉ, từ hồi cấp 3 đó em biết không. Anh vẫn nhớ lần đầu tiên anh gặp em và đã ngồi học cùng với em trong một buổi học thêm ở ngoài trường anh đã vô tình nhìn sang và thấy em đang chăm chú nghe thầy giảng bài. Ấn tượng đầu tiên trong anh về em là như thế đó. Nói thế nào về em nhỉ? Em là một cô gái không cao, có làn da không trắng, thậm chí có phần hơi đen, nhưng ở em toát lên cái duyên của người con gái đền lạ kỳ… Dần dần, từ cái nhìn vô tình ấy, anh càng dành nhiều thời gian để được ngắm nhìn em. Qua tiếp xúc với em, cảm nhận được cái đẹp trong tâm hồi em và tình cảm của anh dành cho em cũng lớn dần theo thời gian như thế.
  
Có lẽ khoảng thời gian làm học sinh mà anh cảm thấy vui là khoảng thời gian mà anh đã được gặp em. Anh cứ âm thầm dành tình cảm đó cho em, có lẽ em cũng nhận ra tình cảm mà anh đã dành cho em nhưng em luôn giữ khoảng cách. Cái ngày anh biết em có bạn trai anh buồn trong sự im lặng của trái tim. Tự nhủ lòng mình trẻ con thôi mà, tình cảm chỉ là thoáng qua nhưng việc ngày ngày phải ngồi học cùng em lại khiến cho tình cảm của anh càng lớn hơn.   
Và rồi cả hai bước vào cuộc sống sinh viên. Số phận run rủi cho anh và em lại học ở hai trường gần nhau. Anh lại sống lên hi vọng về một cơ hội nào đó dành cho anh, có lẽ là rất nhỏ nhoi nhưng anh sẽ cố gắng.
Hãy luôn biết rằng có một người vẫn luôn hướng về em (Ảnh minh họa)

Một hôm anh liên lạc cho em qua điên thoại không được, anh nghĩ là em tằt điện thoại, không muốn bị làm phiền vì đang học nên hôm nào anh cũng liên lạc cho em nhưng cũng không liên lạc được, khi đó anh mới biết là em đã thay số. Vậy là từ đó cho tới gần hết một năm học anh không liên lạc được với em, hi vọng nhỏ nhoi của anh đã sớm bị vụt tắt như vậy đó. Và cuộc sống của sinh viên như thế này anh cũng đã đi tìm cho mình một mối tình mới, và anh hi vọng rằng khi bắt đầu một cuộc tình mới thì hình bóng của em trong anh sẽ nhạt phai theo thời gian. Nhưng thứ tình cảm mà anh đang theo đuổi ấy không phải là tình yêu, không như những gì mà anh dành cho em, và tình cảm ấy không thể kéo dài được lâu vìnhiều lý do. Trải qua những tháng năm trong chuyện tình cảm như thế, anh đã có thể biết rằng anh yêu em nhiều lắm! Em có hiểu cho lòng anh không?
   
Hôm nay, một buổi tối không lấy gì làm vui vẻ của anh thì chuông tin nhắn điện thoại reo, em đã nhắn tin với anh. Khỏi phải nói, những sự buồn bực trong anh đã tan biến và thay vào đó là một niềm vui khó tả. Chỉ là những lời nói, lời hỏi thăm xã giao nhưng sao anh lại vui đến thế nhỉ. Nhưng khi anh hỏi thăm về tình hình của em để rồi anh chờ tin nhắn hồi âm của em trong sự im lặng của trái tim… 1'…2'…5'…10'…30'… rồi cả giờ đồng hồ cũng không thấy em nhắn tin lại, và em đã để trong anh sự hụt hẫng quá lớn.
   
Em à, anh muốn nói với em nhều điều lắm, từ sâu thẳm trong anh muôn vàn lời yêu thương chất chứa trong trái tim anh, nhưng anh biết mình sẽ không nói ra. Anh chỉ yêu đơn phương và em cũng đã nói lời từ chối với anh ngay khi anh có ý định tán em. Dù sao đi nữa anh cũng muốn làm bạn với em, vì với anh được nói chuyện cùng em đã là hạnh phúc của anh rồi. Đôi khi anh muốn mình sẽ yêu một ai đó để khỏa lấp khoảng trống trong trái tim đau, nhưng càng tìm kiếm, càng cố gắng thì lại càng thất bại để rồi mỗi khi trời mưa, mỗi khi ngồi buồn anh lại nghĩ về em, một bóng hình mà mãi mãi anh sẽ không có được. Nhưng anh vẫn luôn mong em được hạnh phúc bên người mình yêu, và rằng người đó cũng yêu em, đối xử thật tốt với em như anh đã từng làm với em. Anh biết mình đã quá cảm xúc khi nghĩ về em nhưng hãy nhớ ở một nơi không xa, em hãy luôn biết rằng có một người vẫn luôn hướng về em, mong chờ em hạnh phúc và luôn sẵn sàng chia sẻ với em mỗi khi em cần.


(Theo blog Những bức thư tình)
Tags Search: nhung buc thu tinh hay nhat,thu tinh hay, buc thu tinh hay nhat, tho tinh yeu, buc thu tinh, danh ngon tinh yeu, danh ngon tinh ban, cach viet thu tinh, entry tinh yeu, goc tho, tho tinh, nghe thuat yeu, thu chia tay, thu gui em yeu, thu tinh chua gui, thu to tinh, truyen cuoi, truyen vui cuoi,truyen cuoi Vova, nghe thuat ung xu, nghe thuat tan gai, thu chia tay, thu tinh, trai tim tinh yeu, ba bau nen an gi, cam nan ba bau.

Dặn lòng lắng lại mà nỗi nhớ cứ mãi trào dâng

23:03 0 Comments

Em đã tự dặn với lòng mình rằng thôi hãy lắng lại đi. Ấy vậy mà nó vẫn chẳng chịu nghe em gì hết, anh à. Nỗi nhớ sao cứ diết da! Em cứ chờ trông, ngóng đợi tin anh. Sao em lại cứ như thế này mãi hả anh? Em biết rằng mình đơn phương trên con đường tình cảm. Em biết mình hoàn toàn không xứng đáng. Vậy mà sao em lại cứ vương luỵ ái tình là sao chứ? Nỗi nhớ sao cứ bâng khuâng? Sao em lại cứ mong anh đáp lại tình em? Em biết rằng điều đó là không thể có được từ phía anh rồi mà. Anh đã nói với em rồi.


Anh đã nói với em rồi còn gì nữa. Vậy mà sao em vẫn mang niềm hy vọng vu vơ như thế này kia chứ? Tại sao khi yêu người ta lại không chịu hiểu rằng mình cần phải dừng lại? Tại sao em lại cố tình không chịu hiểu điều đó hả anh? Em sợ nỗi nhớ cứ bám theo em mãi thế này lắm, anh ơi! Nhưng mà dù sợ thì em vẫn nhớ và em chẳng muốn quên đâu anh ạ. Con người của em sao lắm trái ngược thế này? Dù biết rằng anh chẳng nhớ đến em đâu vậy mà em vẫn cứ muốn hỏi rằng anh có nhớ em không? Em như thế có lạ không anh?

Thời gian trôi qua sao quá chậm rãi thế này? Em chẳng biết phải làm gì với những cơn đau và cả những nỗi buồn khi phải xa anh. Em nào đâu muốn thế nhưng lúc ở gần nhau mà cũng chẳng thể gặp nhau thì em cũng nào có vui hơn kia chứ. Lúc phải xa rồi thì em lại thấy mình hối tiếc vì dẫu sao đi nữa, những lúc ở gần, em thấy mình vẫn còn niềm hy vọng. Bây giờ xa rồi, em chẳng biết phải làm sao nữa cả. Em nhớ anh mà cũng chẳng biết phải làm gì. Em bây giờ không còn được mãnh mẽ giống những ngày đầu ấy nữa đâu anh.
Em không còn dám chủ động nói chuyện với anh mà không thấy ngại ngùng, e thẹn giống như ngày đó nữa, anh à. Càng yêu anh thì em lại càng rời xa anh là thế nào ấy nhỉ? Anh có thể giúp em trả lời câu hỏi này được không? Những ngày đó, em đâu cần anh phải trả lời em từng câu hỏi như thế này đâu. Chỉ cần để ý vào thái độ của anh thôi là em đã hiểu anh muốn nói gì với em rồi. Vậy mà càng yêu anh thì em lại thấy mình càng trở nên ngờ nghệch thế nào ấy. Em cần phải nghe anh nói thì em mới hiểu anh à.

Sao em lại cứ nhớ anh mãi thế này cơ chứ? Em không tự trả lời được câu hỏi ấy của mình. Em muốn lòng mình lắng lại để cảm nhận xem là anh có yêu em? Vậy mà con tim em nó lại không chịu nghe em. Nó cứ muốn yêu anh cho dù đó chỉ là một tình yêu đơn phương từ phía em thôi mới lạ. Em biết phải làm gì bây giờ hả anh? Em cứ nghe theo tiếng gọi của trái tim mình hay là bắt nó phải nghe em? Anh sẽ làm gì nếu đặt vào vị trí của em? Anh sẽ để cho trái tim mình chiến thắng hay là sẽ tự mình vượt lên trên nó?
Thôi thì đành vậy. Yêu đơn phương thôi cũng được và em sẽ lại tiếp tục huyễn hoặc mình như trước cũng được. Bởi như thế thì ít nhất, em cũng làm cho trái tim mình thỏa mãn, tinh thần vui vẻ. Và em nữa, em sẽ lại có đủ mạnh mẽ mà tiếp tục cố gắng hơn lên. Dù chỉ là đơn phương đi chăng nữa thì đó cũng là một tình yêu. Còn phía anh, nếu cũng yêu em thì cho em biết với được không? Còn nếu không thì cũng cứ cho phép em được yêu anh đơn phương, anh nhé! Và như thế thì em sẽ chỉ lặng lẽ bên anh thôi nhé, anh yêu!
Em không biết là mình cần phải bắt đầu lại từ đâu nữa. Em thấy mình bất lực trước sự tự ti của mình kể từ khi chúng mình giận nhau hôm đó. Em biết mình có lỗi nên từ đó đến giờ, em chẳng còn dám tới gần hay có những lời lẽ nào như trước kia vì em sợ. Em sợ anh lại giận em nữa thì sao. Đành vậy thôi, lặng lẽ bên anh là việc em nên làm kể từ hôm nay thôi vậy. Em sẽ bên anh và mãi mãi bên anh trong lặng lẽ mà thôi. Hãy đừng để nước mắt em rơi mỗi lúc anh buồn, anh khổ nữa nghe anh!

Ngày tháng rồi sẽ trôi qua, tình yêu rồi sẽ giúp em tiếp tục vượt qua thử thách như những gì em đã làm được trong suốt thời gian yêu anh đơn phương ấy. Em hy vọng rằng sẽ là như vậy bởi trước đây, mọi chuyện khác với hôm nay. Bởi ngày đó em còn nhìn anh là người khác. Còn bây giờ, em nhìn anh là chính anh và tình yêu ngày càng lớn hơn lên. Em không còn phải day dứt, đớn đau vì quá khứ. Em bây giờ thấy buồn và nhớ, một nỗi nhớ đến nao lòng. Nhớ anh nhiều, nhiều lắm, anh ơi!

21 tuổi, đời tôi trải dài những nỗi đau! (P.1)

23:02 0 Comments

21 tuổi, tôi không hồn nhiên như chúng bạn cùng trang lứa. 21 tuổi, tôi sống với những nỗi đau khôn cùng…
Tôi đã gắn bó với Bạn trẻ cuộc sống một thời gian dài và khỏi nói tôi vui mừng, sung sướng như thế nào khi có những người đã “viết hộ” nỗi niềm của tôi. Tôi đã tìm thấy mình trong những bài viết đó của các bạn.
Lúc này đây, khi thực sự bế tắc và hoang mang, khi không còn biết chia sẻ cùng ai những nỗi đau thầm kín của mình thì tôi quyết định tìm tới những người mà tôi không hề quen biết để tìm lấy sự chia sẻ chân thành nhất, những lời khuyên, những sự an ủi cho bản thân mình.
Tôi được sinh ra trong một “gia đình” khá giả. Ba và mẹ tôi ở cùng xã và yêu nhau nhưng không được ông bà nội tôi đồng ý! Từ khi còn trong bụng mẹ, tôi đã mang tiếng là một đứa con hoang. Rồi tôi và mẹ chuyển nơi ở mới khi tôi vào lớp 1.
Tôi ở cùng với mẹ đến năm học lớp 2, quãng thời gian ở cùng mẹ tôi vô cùng thiếu thốn tình cảm. Khi có tôi rồi, mẹ vẫn rất "ham chơi" mà không biết rằng tôi rất cần mẹ. Có những hôm mẹ đi cả đêm không về, tôi – một đứa bé đang học lớp 1 ngồi cả đêm ngoài cửa để chờ mẹ về (đó cũng là những gì mẹ đã nói và xin lỗi tôi cách đây không lâu).
Đến năm tôi lên lớp 2, mẹ đưa tôi về với ông bà rồi mẹ vào Nam sống. Khi mới vào đó, mẹ hay liên lạc về để trò chuyện cùng tôi… nhưng rồi, những cuộc điện thoại đấy thưa dần, tôi không tìm được lý do để giải thích cho chuyện đó!

Từ nhỏ tôi bệnh tật, đau ốm trung bình một tuần tôi sẽ phải đi đi gặp bác sỹ trên 3 lần. Bệnh tật, không ba mẹ bên cạnh, tôi được ông cưng chiều hết mực, tôi không mấy khi phải động tay, động chân vào bất cứ việc gì. Có lẽ đến giờ phút này những giây phút được sống cùng ông là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi!
Trong cuộc đời học sinh, tôi bắt đầu thấy mình già dặn và chững chạc hơn các bạn cùng trang lứa là khi tôi học lớp 3. Một bạn nam trong lớp tôi gọi tôi là "đứa con hoang"! Và tôi đã khóc tức tưởi vì thấy mình bị tổn thương ghê gớm khi không cón mẹ, có ba bên cạnh như chúng bạn.
Tôi kể với ông chuyện trên lớp và tôi nhớ như in lời ông nói cho đến tận bây giờ “Hãy mặc kệ các bạn con à! Các bạn cũng chẳng thể nói mãi được đâu, con phải mạnh mẽ để sống. Đừng để ý đến nó!”. Với nhận thức của một đứa đang học lớp 3 các bạn có tin là tôi đã hiểu và làm theo được những lời ông nói không? Đến giờ phút này, khi 21 tuổi rồi, tôi thực sự khâm phục sự mạnh mẽ của bản thân tôi vào vào lúc đó.
Mẹ về rồi lại đi, tôi chỉ khóc một mình, buồn một mình mà không để ai biết! (Ảnh minh họa)
Hai từ “con hoang” nó theo tôi đến suốt những ngày tôi học cấp 2. Khi các bạn gọi tôi với 2 từ cay nghiệt đó, tôi không còn chạy về méc ông mà tôi chỉ biết khóc trước mặt họ. Tôi chỉ biết rằng, cả tuổi thơ tôi không hề êm đềm như những đứa trẻ khác! Tôi khao khát một mái nhà, tôi khao khát có ba mẹ!
Khi tôi học lớp 8 hay lớp 9 gì đó, tôi cũng không thể nhớ rõ… Tôi đã vô tình gặp người phụ bạc mẹ con tôi, ông đi qua tôi vô tình và lạnh lùng như thể không nhìn thấy sự tồn tại của tôi trên cõi đời này. Tôi cười khẩy và nghĩ rằng sẽ có ngày tôi cho họ biết thế nào là đau khổ – một suy nghĩ không còn đơn giản của một cô học sinh cấp 2 như tôi.

Những ngày tháng sống trong sự yêu thương, chở che của ông bà và mọi người khiến tôi không còn nhớ tới mẹ. Với tôi, mẹ không còn là người quan trọng nhất nữa. Mẹ về rồi lại đi, tôi chỉ khóc một mình, buồn một mình không để ai biết!
Cho đến năm tôi học lớp 10, mẹ về cùng một người đàn ông lạ và nói muốn sống với họ cả đời. Cả nhà mừng vì mẹ có người thương còn riêng tôi không đồng ý! Mẹ cũng chưa một lần dám nói với tôi chuyện quan trọng đó, mẹ chỉ nhờ mọi người thuyết phục tôi.
Tôi nhớ mình đã khóc rất nhiều, tôi thấy mẹ thực sự không còn cần tôi, mẹ không thương tôi, không nghĩ đến cảm giác của tôi. Lúc đó tôi vô cũng ích kỷ vì tôi cần mẹ.Tôi muốn được mẹ chăm sóc nhưng đó chỉ là mong ước của riêng tôi. Rồi mẹ ra Bắc lấy chồng và tôi lại tiếp tục ở với ông bà ngoại!
Năm tôi học lớp 11, ông đã tìm đủ mọi cách để “đuổi” tôi đi. Tôi nhớ từ bé đến năm tôi học lớp 10, số lần ông đánh tôi không thể đếm qua một bàn tay, vậy mà mùa hè năm đó ông đã “thay đổi”. Ông hay mắng tôi và lần cuối cùng ông đánh tôi… chỉ vì chút tự ái, tôi đã bỏ ông để về sống với mẹ.
(Còn nữa).
Trải qua bao nhiêu bất hạnh, thiệt thòi của thời thơ ấu, liệu rồi tương lai của cô gái trẻ sẽ ra sao? Hãy đón đọc phần 2 “21 tuổi, đời tôi trải dài những nỗi đau!” vào lúc ngày 28/5/2012 nhé!


(Theo blog Những bức thư tình)
Tags Search: nhung buc thu tinh hay nhat,thu tinh hay, buc thu tinh hay nhat, tho tinh yeu, buc thu tinh, danh ngon tinh yeu, danh ngon tinh ban, cach viet thu tinh, entry tinh yeu, goc tho, tho tinh, nghe thuat yeu, thu chia tay, thu gui em yeu, thu tinh chua gui, thu to tinh, truyen cuoi, truyen vui cuoi,truyen cuoi Vova, nghe thuat ung xu, nghe thuat tan gai, thu chia tay, thu tinh, trai tim tinh yeu, ba bau nen an gi, cam nan ba bau.

Không thể tha thứ khi chồng và em gái 'tòm tem'

23:00 0 Comments
Chị à! Em chỉ là cô bé chưa tròn 20 tuổi. Nhưng em thực sự cảm thấy có nhiều điều muốn nói với chị khi đọc được câu chuyện của chị. Em sẽ coi chị như chị gái của mình mà viết bức thư này.
Chị biết không? Người ta có thể quên những hạnh phúc đã từng trải qua. Nhưng nỗi đau thì không bao giờ. Chị bị chính 2 người thân nhất, 2 người mà chị tin tưởng nhất lừa dối, chà đạp…\

Đầu tiên, em sẽ cho chị lời khuyên về người chồng của chị.
Chị à, chị hãy đặt tay chị lên tráí tim mình và tự hỏi chị còn yêu anh ta không? Em tin, câu trả lời sẽ là “chị không cảm nhận được”, “chị không rõ”, “chị giận, chị hận anh ta”… Có lẽ vì chị đang có cháu bé bên cạnh, nên tình yêu của chị bây giờ chỉ dành cho một người mà thôi – đứa con.
Người ta kết hôn với nhau xuất phát từ tình yêu, từ sự chân thành và thủy chung. Người ta sống được trọn đời với nhau cũng vì vậy. Thế mới có hạnh phúc. Nhưng chị đã có được gì từ tình yêu ấy? Ngay khi bắt đầu, liệu có phải chị đã bị lừa dối? Em biết trái tim chị đau lắm! Nhưng chị phải mạnh mẽ lên. Mạnh mẽ để những kẻ làm trái tim chị tan vỡ, những kẻ làm chị tổn thương phải trả giá. Người ta nói đời có nhân – quả. Chị phải can đảm. Chị đừng vì bất cứ một điều gì mà chịu đựng làm mình đau.
Lúc này, việc cần làm nhất là chị phải yêu thương chính bản thân mình, để có sức khỏe mà chăm sóc, yêu thương cháu bé. Nó là con của chị, là sự sống của chị, là tình yêu thủy chung nhất không bao giờ phản bội chị.
Chị cần lời khuyên. Lời khuyên của em là người đàn ông ấy không xứng đáng để chị chịu đựng như ngày hôm nay. Chị còn rất trẻ mà. Biết rằng không có anh ta, chị nuôi cháu sẽ vất vả hơn, cháu không có cha bên cạnh thì thiệt thòi lắm… Nhưng tại sao chị phải hi sinh, nuốt sự cay đắng, uất hận này để tiếp tục sống với người đàn ông bội bạc ấy. Em khẳng định cả cuộc đời chị sẽ không thể tìm thấy sự bình yên nếu sống dưới một mái nhà với người đàn ông bội bạc kia, tại nơi mà chị đã chứng kiến những cảnh tượng nhơ nhuốc và kinh tởm.

Anh ta thực ra không hề xứng làm cha của đứa nhỏ, không xứng đáng với chị. Nếu chị là chị gái em, nhất định em sẽ khuyên chị ly hôn ngay lập tức. Trước mắt thì khó khăn thế đấy, nhưng ai biết đâu sau này chị lại được ông trời bù đắp… Xã hội bây giờ cũng khác xưa nhiều rồi. Chị là người phụ nữa hiện đại. Vậy thì cứ ngẩng cao đầu sống cho mình và con, đạp lên dư luận để hướng tới tương lai khác. Mình đi nhầm đường thì phải quay lại và lựa chọn đúng hơn chị ạ.
Còn người em gái của chị. Em không thấy chị nói đến việc chị ta có xin lỗi chị sau chuyện này hay không. Nhưng cũng không còn quan trọng. Vì thực ra, con người đó quá tầm thường. Không. Mà là đáng để khinh bỉ và xem thường. Lên giường với anh rể mình, chắc chắn là không chỉ một lần… và em khẳng định chị ta đã lừa dối chị lâu rồi. Thật ghê tởm! Chị à, chị đừng khóc nữa nhé! Cháu bé sẽ không vui đâu…
Chị không cần giải thích nhiều cho mọi người. Chị cũng không cần nói gì với cô ta nữa, để cả đời này cô ta khó ngẩng đầu lên nhìn chị. Đời công bằng lắm.

Chị hãy ly hôn với người chồng đó. Đừng khóc. Chị hãy thay đổi mình. Phải mạnh mẽ. Đừng để ai chà đạp chị nữa… Chỉ cần cuộc sống ổn định lại, năm tháng sau này sẽ bình yên thôi. Hai người họ thực ra không còn suy nghĩ của loài người đâu chị ạ… Đói khổ, vất vả nhưng đã có con ở bên. Đời người ta sống không biết tương lai thế nào. Vậy nên đừng để nó uổng phí chìm trong đắng cay vì những loại  người  đó. Em còn rất nhiều điều muốn chia sẻ với chị, chị gái. Nếu những lời này đến chị, chị hãy suy nghĩ nhé! 
Nguyễn Phương Thảo
phuongthao…@gmail.com


(Theo blog Những bức thư tình)
Tags Search: nhung buc thu tinh hay nhat,thu tinh hay, buc thu tinh hay nhat, tho tinh yeu, buc thu tinh, danh ngon tinh yeu, danh ngon tinh ban, cach viet thu tinh, entry tinh yeu, goc tho, tho tinh, nghe thuat yeu, thu chia tay, thu gui em yeu, thu tinh chua gui, thu to tinh, truyen cuoi, truyen vui cuoi,truyen cuoi Vova, nghe thuat ung xu, nghe thuat tan gai, thu chia tay, thu tinh, trai tim tinh yeu, ba bau nen an gi, cam nan ba bau.

Tai biến sản khoa: đừng đổ tại vô tình

22:59 0 Comments
Nhưng họ đã có cái kết chung:mẹ – con cùng tử vong hoặc mẹ tử vong, để lại đứa con sơ sinh mồ côi.
Đã có ba trong số kết luận nguyên nhân tử vong (tại TP.HCM, Hưng Yên và Đồng Nai) là do thuyên tắc ối, một tai biến khó cứu ngay cả ở nước ngoài. Nhưng lật lại hồ sơ các ca tai biến sản khoa thời gian qua để thấy không hoàn toàn do vô tình.
Những cái kết đau lòng
Trong báo cáo ngày 3-5-2012 gửi Bộ Y tế về trường hợp tử vong mẹ con sản phụ N.T.M.H. (39 tuổi) vào Bệnh viện Đa khoa Quảng Ngãi hôm 21-4, cho thấy thời điểm vào viện ngoài tình trạng ra máu âm đạo, sức khỏe sản phụ H. hoàn toàn bình thường. Chẩn đoán lúc vào viện là thai 36 tuần dọa đẻ non, theo dõi tiền sản giật/vết mổ cũ đã năm năm.
Hạnh phúc của một đôi vợ chồng trẻ trong ngày ra viện sau khi người vợ sinh đôi – Ảnh: THUẬN THẮNG
Nhập viện một ngày, sản phụ H. vẫn tỉnh táo. Nhưng khoảng bốn giờ sau đó, đến 0g35 ngày 23-4, bệnh nhân đau đầu, chóng mặt, huyết áp, mạch tăng vọt, tiền sản giật nặng. Đến 5g ngày 23-4 mạch, huyết áp tiếp tục tăng cao. Đến 5g30 huyết áp tiếp tục ở mức cao, tim thai khó nghe, vết mổ ấn tức, phiên trực thống nhất chẩn đoán theo dõi nứt vết mổ cũ, tiền sản giật đe dọa sản giật.
Sản phụ được chuyển mổ 20 phút sau đó, kết quả mổ ra bé gái cân nặng 1.700 gam, thở thoi thóp và chết sau năm phút hồi sức, mẹ bé được chẩn đoán vỡ tử cung dọc theo vết mổ cũ, vỡ bàng quang, rách cổ tử cung, rách âm đạo, tiền sản giật nặng và đã tử vong hôm 30-4.
“50% trường hợp sinh con tại bệnh viện là sinh mổ, từ đầu năm 2012 đến nay số ca sinh mổ tiếp tục tăng thêm 50 ca/tháng so với mức trung bình. Mổ lấy thai không phải là phương án an toàn như nhiều người lầm tưởng.
Thực tế cho thấy tỉ lệ tử vong mẹ và tử vong chu sinh (trẻ tử vong từ lúc sinh ra cho đến 28 ngày sau sinh) ở các ca mổ lấy thai cao hơn so với các ca sinh thường. Tỉ lệ tử vong ở mẹ cũng tăng gấp bốn lần nếu mổ lấy thai”
TS Vũ Bá Quyết (phó giám đốc Bệnh viện Phụ sản trung ương)
Nhìn bức ảnh anh B.A.C. – chồng sản phụ N.T.T.T. (ở huyện Thống Nhất, Đồng Nai) bế cậu con trai còn đỏ hỏn đã mồ côi mẹ khó ai cầm được nước mắt. Trước đó hôm 2-5, sản phụ T. sinh con trai ở Bệnh viện Cao su Đồng Nai và tử vong sau đó do băng huyết, mất nhiều máu kéo dài và không phục hồi.
Theo kết luận của hội đồng chuyên môn Sở Y tế Đồng Nai, trong khi sinh sản phụ gặp biến chứng gây mất máu, nếu được xử trí kịp thời sẽ cầm được máu, tránh được tử vong, nhưng tai biến xảy ra, người nhà bệnh nhân mới được yêu cầu chạy đi… mua máu cách đó vài kilômet!
Đầu tháng 5-2012, trong lần siêu âm gần nhất trước lúc sinh, chị N.T.H. (25 tuổi, Hà Nội) nhận được kết quả tiên lượng từ bệnh viện chuyên khoa sản ở Hà Nội: con chị sẽ nặng 4kg.
Với vóc người vừa phải, gia đình đinh ninh chị sẽ phải chờ mổ đẻ. Song bác sĩ lại chỉ định đẻ thường. Quá trình chuyển dạ bắt đầu gặp khó khăn khi đầu em bé quá to có thể không lọt vừa khung chậu của người mẹ. Đến khi cố đưa em bé ra ngoài, vai bé sơ sinh nặng cân cố choài ra nhưng mắc kẹt rồi… bị gãy. Kết quả sau sinh cho thấy em bé cân nặng thực lên đến 4,8kg, bệnh án bác sĩ ghi "gãy vì vai to".
Một cuộc chuyển dạ mẹ tròn con vuông có quá khó giữa thời đại y học tiến bộ này? – Ảnh:  T.T.D.
Chủ yếu diễn ra ban đêm
Theo thống kê của Vụ Bảo vệ sức khỏe bà mẹ trẻ em (Bộ Y tế), tỉ lệ tử vong mẹ/100.000 trẻ đẻ sống ở VN đang ở mức 69 ca/100.000 trẻ đẻ sống. So với năm 2002, tỉ lệ này đã giảm mạnh (năm 2002 lên đến 165 ca tử vong mẹ/100.000 trẻ đẻ sống). Nhưng VN vẫn đang là nước có tỉ lệ tử vong mẹ vào loại cao nhất thế giới. Vì sao vậy?
Phải chăng do thiếu tiền?
Đánh giá của nhiều chuyên gia thì do địa hình hiểm trở, y tế cơ sở thiếu thốn, tập quán người vùng cao còn lạc hậu, bà con muốn sinh con ngoài rừng, sinh tại nhà đã khiến tỉ lệ tai biến sản khoa nhiều vùng ở mức cao.
Bà Lưu Thị Hồng, phó vụ trưởng Vụ Bảo vệ sức khỏe bà mẹ trẻ em (Bộ Y tế), cho hay từ năm 2009 đến nay ngân sách chi cho chín nội dung, trong đó nội dung làm mẹ an toàn và chăm sóc sinh sản chỉ vỏn vẹn vài trăm triệu đồng/địa phương/năm. Tuy nhiên, có ý kiến cho rằng sự bất hợp lý, thậm chí lạc hậu trong bố trí nhân lực, phân công ca kíp của ngành y tế VN, sự yếu kém của y tế cơ sở mới là yếu tố chính dẫn đến tai biến y tế, nhất là tai biến sản khoa nhiều đến như vậy.
Tai biến hiếm gặp lại gặp nhiều ở VN
Thực tế nhiều tai biến sản khoa trước đây khá phổ biến nay đã vắng dần nhờ sự phát triển của y học hiện đại, nhưng lại nổi lên tai biến chảy máu và gần đây lý do các bệnh viện dùng để "lý giải" căn nguyên tử vong mẹ, tử vong con nhiều nhất là thuyên tắc ối… bất thình lình. Đã có ý kiến nhận xét: "Thuyên tắc ối là tai biến hiếm gặp, nhưng lại thường gặp ở VN"!
Theo mục tiêu thiên niên kỷ, VN đang cố gắng giảm còn 59,3 ca tử vong mẹ/100.000 trẻ đẻ sống vào năm 2015, trong khi Malaysia đã giảm xuống mức 46 ca/100.000 trẻ đẻ sống.
Khảo sát năm 2011 của Bộ Y tế tại 30 bệnh viện trực thuộc (trong đó có 27 bệnh viện hạng đặc biệt và hạng 1) cho thấy 93% bệnh viện được khảo sát tổ chức trực 24/24 giờ, phân bổ nhân lực chủ yếu vào ban ngày. Thời điểm này trung bình một điều dưỡng phải chăm sóc trực tiếp 6,5 người bệnh, nhưng điều dưỡng làm đêm phải chăm sóc 23 người bệnh.
"Việc phân bổ như trên cho thấy tỉ lệ người bệnh/1 điều dưỡng quá cao, dẫn đến quá tải công việc đặc biệt tại các khoa cấp cứu, khoa ung bướu, chăm sóc ban đêm, không an toàn cho cả người bệnh và nhân viên y tế" – báo cáo này cho hay. Và có lẽ trùng hợp với nhận xét này, hầu hết các ca tai biến sản khoa xảy ra trong một tháng qua chủ yếu diễn ra vào ban đêm.
"Từ nay đến cuối năm không chết mấy nữa đâu"!
Câu trả lời vô tiền khoáng hậu trên là từ một quan chức của Vụ Sức khỏe bà mẹ trẻ em, Bộ Y tế, khi được hỏi về lý do dồn dập xuất hiện tai biến sản khoa thời gian qua. Theo quan chức này, các ca tử vong thời gian qua phải nhận xét từ sai sót của cả hai phía: bệnh viện và sản phụ.
"Có biết các sản phụ tử vong đều sinh con thứ ba, hai con đầu đều là gái, cố đẻ con thứ ba không? Phía sản phụ cũng có lỗi, nhưng tế nhị chúng tôi không muốn nói. Lỗi từ phía bệnh viện cũng có nhưng là những lỗi nhỏ. Đừng có hỏi nguyên nhân tại đâu, từ ai, quan điểm đó là không xây dựng" – quan chức này thản nhiên cho hay.
Vẫn theo khảo sát tại 30 bệnh viện của Bộ Y tế, đang có nhiều sai sót về chuyên môn được cho là chuyện bình thường tại bệnh viện. Trong đó có việc người nhà bệnh nhân đang được "nhường" việc chăm sóc cho bệnh nhân, kể cả những việc chuyên môn như thay chai truyền dịch, bóp bóng, cho ăn qua ống thông, trong khi những bất cẩn do thiếu chuyên môn đều có thể dẫn đến tai nạn cho bệnh nhân.
Trở lại các báo cáo tử vong mẹ – con trong một tháng gần đây, điều dễ nhận thấy nhất là không có phần giải trình trách nhiệm. Người ta chỉ thấy một báo cáo "đẹp": bệnh viện đã làm hết trách nhiệm và bệnh nhân tử vong là ngoài mong muốn. Những điều người ta muốn được thấy, như có hay không chậm trễ trong chẩn đoán và xử trí, trách nhiệm thuộc về khâu nào, ca kíp nào, lý do tại sao… lại hoàn toàn thiếu vắng.
Rất khó xác định được trách nhiệm trong các tai biến y khoa nói chung và sản khoa nói riêng, ngoại trừ có một hội đồng chuyên môn độc lập, đủ mạnh và đủ chuyên môn để đánh giá, nhưng thật khó để có một hội đồng như thế!
Luật khám chữa bệnh có hiệu lực thực hiện từ năm 2011 đã quy định bệnh viện mua bảo hiểm nghề nghiệp cho thầy thuốc, tiến tới có những hội đồng độc lập từ bên thứ ba xác định trách nhiệm của các bên, nhưng đến giờ vẫn chưa có bệnh viện nào triển khai. Lý do được nói đến vẫn là tiền. Nhưng an toàn và trách nhiệm với người bệnh thì chưa thấy đề cập.

(Theo blog Những bức thư tình)
Tags Search: nhung buc thu tinh hay nhat,thu tinh hay, buc thu tinh hay nhat, tho tinh yeu, buc thu tinh, danh ngon tinh yeu, danh ngon tinh ban, cach viet thu tinh, entry tinh yeu, goc tho, tho tinh, nghe thuat yeu, thu chia tay, thu gui em yeu, thu tinh chua gui, thu to tinh, truyen cuoi, truyen vui cuoi,truyen cuoi Vova, nghe thuat ung xu, nghe thuat tan gai, thu chia tay, thu tinh, trai tim tinh yeu, ba bau nen an gi, cam nan ba bau.