Với ai đó họ chỉ mong cho những ngày thi đại học chóng qua đi, bỏ đi những thứ gọi là căng thẳng trên vai, với anh lại khác, từ lúc anh nhìn thấy một cô bé cùng phòng thi, người đã cướp hồn anh trong nhiều ngày qua. Tuy anh cũng không mong sự căng thẳng kéo dài nhưng điều anh mong mỏi nhất chính là được gặp em. Thế rồi tình yêu lặng thầm của anh đã không được bày tỏ, anh ôm nỗi nhớ và hình bóng em lên tàu về nhà. Vui cho thằng bạn thân đã có bạn gái, ngày nào cũng được nghe nó kể về chuyện tình yêu của mình nỗi nhớ về em trong anh lại thêm nhiều. Anh đang vui khi nghĩ rằng em là người yêu của anh, thật là ngớ ngẩn!
Anh biết với nó anh là một thằng bạn tồi, anh không thể dùng lí trí điều khiển hành vi nữa, nhưng xin em đừng trách anh vì đã làm những điều tồi tệ nhất. Không ai có thể hiểu được tình yêu không nói của anh chàng yêu nhầm bạn gái của bạn thân mình. Anh nổi tiếng vì giỏi tán tỉnh nhưng anh biết em là cô gái có tình yêu chung thủy, chẳng một chút lung lay khi anh dành những lời mật ngọt, em chỉ xem anh như một người bạn không hơn không kém. Em kể cho anh nghe về những chuyện vui, buồn, mỗi lúc em khóc anh cũng khóc, lúc em cười mà anh thấy mình cũng như vừa được khen. Có những lúc anh đã muốn nói ra tất cả nhưng rồi anh không đủ can đảm, anh sợ nói ra anh sẽ không còn được nghe giọng nói ấm áp của em nữa. Anh đã cố trốn chạy ở một nơi nào đó không có hình bóng của em nhưng anh vẫn không tìm ra được lối thoát cho riêng mình. Để rồi anh tự hỏi mình: thật ra “Anh là ai trong trái tim em?”