Follow Us @soratemplates

31 tháng 12, 2011

Thư tình: Anh là ai trong trái tim em?

13:59 0 Comments
Đôi mắt em đen trong nằm dưới đôi lông mày rậm, đôi môi mỏng đỏ cùng chiếc mũi xinh xinh khiến ánh mắt anh không còn chớp nữa. Không biết từ lúc nào anh đã cảm thấy rất nhớ em mặc dù những gì anh biết về em chỉ là một dòng tên ngắn ngủi “LTMD” và Huế là nơi em đang sống. Có lẽ nếu ai đó biết được điều này thì họ sẽ nghĩ rằng anh là một kẻ ngốc phải không em? Đúng thế anh là một kẻ ngốc, người luôn nhếch mép cười mỗi lúc nghe ai đó nói đến tình yêu sét đánh, thế mà giờ đây anh lại là người kể về tình yêu ấy và mong có một ai đó sẽ lắng nghe những gì anh đang nói.
         
Với ai đó họ chỉ mong cho những ngày thi đại học chóng qua đi, bỏ đi những thứ gọi là căng thẳng trên vai, với anh lại khác, từ lúc anh nhìn thấy một cô bé cùng phòng thi, người đã cướp hồn anh trong nhiều ngày qua. Tuy anh cũng không mong sự căng thẳng kéo dài nhưng điều anh mong mỏi nhất chính là được gặp em. Thế rồi tình yêu lặng thầm của anh đã không được bày tỏ, anh ôm nỗi nhớ và hình bóng em lên tàu về nhà. Vui cho thằng bạn thân đã có bạn gái, ngày nào cũng được nghe nó kể về chuyện tình yêu của mình nỗi nhớ về em trong anh lại thêm nhiều. Anh đang vui khi nghĩ rằng em là người yêu của anh, thật là ngớ ngẩn!
Thư tình: Anh là ai trong trái tim em?
Em chỉ xem anh như một người bạn không hơn không kém… (Ảnh minh họa) 
Anh vô tình nhìn thấy tấm ảnh một cô gái xinh đẹp kẹp trong cuốn sổ thằng bạn thân, anh tự hỏi: “ai mà nhìn quen quen thế nhỉ?”, nhìn kĩ anh mới không tin vào mắt mình rằng cô gái đó là em, rồi anh cũng biết được người mà ngày nào anh cũng được nghe kể chính là em. Đau, rất đau là điều anh cảm thấy khi đó, thế mà trước mặt nó anh vẫn cười như không có gì. Ngày qua ngày anh chẳng buồn ăn, chẳng muốn chạy sang nhà nó chơi nữa, tự dưng anh thấy ghét nó cực kỳ. Anh không biết mình như thế nào khi lại lấy số điện thoại của em trong máy nó, ngày nào anh cũng nhắn tin đến cho em chỉ mong rằng em biết về anh chút ít.
        
Anh biết với nó anh là một thằng bạn tồi, anh không thể dùng lí trí điều khiển hành vi nữa, nhưng xin em đừng trách anh vì đã làm những điều tồi tệ nhất. Không ai có thể hiểu được tình yêu không nói của anh chàng yêu nhầm bạn gái của bạn thân mình. Anh nổi tiếng vì giỏi tán tỉnh nhưng anh biết em là cô gái có tình yêu chung thủy, chẳng một chút lung lay khi anh dành những lời mật ngọt, em chỉ xem anh như một người bạn không hơn không kém. Em kể cho anh nghe về những chuyện vui, buồn, mỗi lúc em khóc anh cũng khóc, lúc em cười mà anh thấy mình cũng như vừa được khen. Có những lúc anh đã muốn nói ra tất cả nhưng rồi anh không đủ can đảm, anh sợ nói ra anh sẽ không còn được nghe giọng nói ấm áp của em nữa. Anh đã cố trốn chạy ở một nơi nào đó không có hình bóng của em nhưng anh vẫn không tìm ra được lối thoát cho riêng mình. Để rồi anh tự hỏi mình: thật ra “Anh là ai trong trái tim em?”

28 tháng 12, 2011

Chỉ lần này nữa thôi em nhé!

17:03 0 Comments
Anh nhớ có lần em nói với anh: “Đ đừng gọi Y là em, Y không thích đâu…” nhưng đã bao lần anh làm em buồn, đã bao lần anh gọi em bằng từ đó dù biết rằng nó dùng cho những đôi lứa yêu nhau, còn anh với em chỉ là bạn thân thôi phải không em!
Hãy cứ cho anh gọi em là Hà mã bé bỏng nhé, chỉ lần này nữa thôi…
Đêm qua, anh lại không ngủ được, nỗi nhớ hiện về trong màn đêm tranh chỗ của giấc ngủ mong manh. Anh thức trắng đêm chỉ để tìm ra câu trả lời cho câu hỏi “Sao ta chẳng thể là của nhau em nhỉ?”.
Hơn một lần anh muốn cầm máy gọi điện cho em, nói với em rằng: “Anh yêu em nhiều lắm, rằng mỗi giây mỗi phút anh đều nhớ tới em”. Anh muốn hét lên cho thỏa nỗi nhớ mong, cho vơi đi những khát khao trong lòng, cho nguội đi tình yêu như cháy bỏng, ngập tràn trong tim anh… Thế rồi anh lại tự dập tắt ý định của mình, anh sợ làm em tỉnh giấc nửa đêm khi mà một tiếng động nhỏ cũng có thể làm tan biến những giấc mộng êm đềm. Có thể em đang mơ, mơ về nơi cho em niềm vui, niềm hạnh phúc.
Có biết bao nhiêu lần, bao nhiêu đêm con tim anh cứ rạo rực đến xôn xao, khát khao đến khắc khoải… Nhưng rồi tay lại xiết chăn, răng cắn chặt, nuốt câu yêu trong tiếng nấc nghẹn ngào. Cứ thế… đến hẹn lại lên.
Anh yêu em quá rồi Y ạ. Anh yêu em hơn chính bản thân mình. Anh yêu em tới mức có thể rời xa em, mỉm cười khi em ấm áp trong vòng tay ai. Mỗi ngày trôi qua anh nhận ra rằng anh yêu em nhiều hơn ngày hôm trước… và chắc chắn sẽ ít hơn ngày hôm sau.
Anh vẫn nhớ khi chúng ta bên nhau, hai đứa cùng ngồi một bàn, anh kể em nghe những câu chuyện vớ vẩn của anh làm em cười, em cười trông đẹp lắm em biết không. Rồi cả sau khi anh chuyển lớp, anh nói yêu em, em không đồng ý, em tránh mặt anh… Rồi mỗi khi đụng mặt nhau, anh ngại ngùng, em lạnh lùng, anh nhớ… anh nhớ hết nhớ những nụ cười, nhớ ánh mắt em.
Anh nhớ những buổi sáng đến trường, anh cố đi sớm, leo lên tầng 3 và đợi bóng dáng ấy dắt xe vào… Chỉ thế thôi.
Một lần cuối cùng anh nói… anh yêu em nhiều lắm! (Ảnh minh họa)
Ngày em vào đại học cũng là ngày anh phải làm quen với sự trống vắng, nỗi nhớ nhung da diết.
Anh gặp em đó là duyên số và sự chia ly đó là định mệnh! Có lẽ do anh quá hồi hộp, quá mừng rỡ, quá xúc động để rồi tuột mất món quà vô giá mà thượng đế đã mang đến cho anh.
Có phải là do em chưa sẵn sàng cho sự xuất hiện của anh trong cuộc đời em hay chưa đủ can đảm để bước vào đó… Em muốn được vui chơi nhiều hơn còn anh lại dành thời gian cho tương lai cho một ước nguyện xa hơn. Em buông xuôi trong một cuộc sống mới, một xã hội quá rộng lớn… quá bề bộn… không có chỗ cho anh.
Không! Có lẽ do anh quá liều lĩnh, anh dám nói câu yêu với người phụ nữ đẹp nhất thế gian này. Và rồi tất yếu cả thế giới đã không chấp nhận sự thật đó… rồi họ bắt anh rời xa em. Cũng đáng thôi, có lẽ họ biết anh chẳng có gì hết. Trong mơ anh là hoàng tử rồi tỉnh giấc anh vẫn chỉ là anh. Hai chữ tình yêu đối với anh bây giờ nó quá lớn lao và anh không đủ khả năng để trả giá cho giấc mộng huyền ảo này. Anh không xứng với em!
Bây giờ hai ta nên ít gặp nhau, như vậy sẽ tốt hơn cho anh, cho em. Em muốn anh có người yêu mới nhưng nếu cứ gặp nhau thì làm sao mà anh có thể có người yêu đây hả em. Xa nhau ít bữa lại gặp nhau ôn lại chuyện cũ, em lại gặp anh, lại hâm nóng trái tim anh để rồi nó lại bùng cháy như ngày nào… Có thể thỉnh thoảng anh sẽ chủ động gọi điện cho em để hỏi thăm sức khỏe, những khi đó em nên cứ phớt lờ anh em nhé. Hãy hiểu cho anh.

Anh biết em là người tốt, em cũng không ham giàu sang phú quý, em chỉ muốn một cuộc sống hạnh phúc, một tương lai tạm ổn và một gia đình êm ấm. Anh không thể cùng em thực hiện điều đó thì anh vẫn mong sau này sẽ có người… một người yêu em bằng anh, chỉ thế là đủ, người đó sẽ mang đến cho em hạnh phúc. Còn anh, anh mạnh mẽ lắm em à, em hãy cứ lạnh lùng với anh đi, anh sẽ không sao cả đâu. Rồi mai đây anh cũng phải có người yêu chứ, anh cũng có gia đình như em sau này.
Từ nay anh sẽ rời xa em, chúng ta đừng gặp nhau nữa. Nhưng… Một lần cuối cho phép anh gọi Hà mã bé bỏng là em nhé. Chỉ lần này nữa thôi rồi không bao giờ nữa. Một lần cuối cùng anh nói… anh yêu em nhiều lắm!

27 tháng 12, 2011

Gửi người tôi yêu đã xa

21:03 0 Comments


Em yêu dấu,
Uyên em, những ngày tháng mặn nồng của hai đứa mình luôn hiện về trong anh từng giấc ngủ, những trằn trọc những nỗi nhớ thương luôn cứ dày vò anh. Anh nhớ em, nhớ như điên dại, nhiều lúc anh muốn hét thật to lên rằng em ơi. Song anh biết, cho dẫu thế nào đi chăng nữa anh cũng không thể thay đổi được gì. Em đã xa anh, đó là sự thật.
Có thể bức thư này không đến được với em, cũng có thể không bao giờ em đọc nó. Nhưng anh vẫn viết, anh sẽ cố gắng viết để gửi cho em, một lời cuối cùng anh nói đến. Em thương yêu, gần 5 năm biết và yêu nhau, cuộc đời đày đọa chúng ta quá nhiều đau khổ, chúng ta vẫn luôn nói rằng hiểu nhau, yêu nhau và đến khi kết thúc chuyện tình này thì em nói rằng anh chẳng hiểu gì em cả.
Phải, anh là một người không tốt, không tốt cả về con người lẫn tình cảm của bản thân mình. Anh quá ích kỷ với chính bản thân mình và với cả em. Anh chỉ biết rằng anh yêu em, em luôn hiện hữu trong trái tim anh dẫu thời gian có trôi đi nhanh nữa. Trong những năm tháng qua, anh đã quên mất rằng để có ngày hôm nay, anh đã có một bóng hình chia sẻ với anh như thế nào. Anh mải mê theo đuổi một giấc mộng làm giàu, anh mải mê với công việc, với những người bạn khác mà quên mất rằng người quan trọng nhất trong cuộc đời mình đó chính là em.
Anh tồi tệ quá phải không em? Đúng vậy, sự lựa chọn của em là một điều đúng đắn, rất đúng mặc dù anh không thể chịu nổi cái cảm giác mất em trong cuộc đời mình. Em vẫn thường nói với anh, vì đôi ta là của nhau,như ng cho đến bây giờ thì chúung ta mỗi ng ười đều có một con riêng và mãi mãi mất nhau trong đời. Thế nhưng bây giờ, mặc dù em còn hiện hữu bên anh, nhưng em đã xa anh nhiều quá.
Thời gian đã qua đi không thể lấy lại, nước mắt đã rơi càng không thể thu về. Đến với anh sau ngần ấy năm có biết bao nhiêu lần em phải khóc, phải trăn trở, phải lo toan cho cuộc sống của anh. Anh nhớ, anh biết và anh càng không thể tha thứ cho mình vì những tổn thương đã gây ra trong em.
Anh cũng biết rằng, giờ đây trong em có rất nhiều điều phải suy nghĩ anh có giải thích trăm ngàn lần đi nữa cũng chẳng bao giờ có thể thanh minh bất cứ điều gì. Tuy nhiên em ạ, vì lần cuối cùng anh viết cho em nên mong em cho anh nói một vài điều tự trái tim mình.
Em có nhớ thời gian anh ở HÀN QUỐC ko? Chắc em không hiểu hết những nỗi niềm mà anh phải chịu đựng, cuộc sống không khó khăn nhưng nó cứ như là những ngày anh đi tù đày. Thêm vào những lời dèm pha từ những người khác, anh thà rằng từ bỏ họ để đến bên em.
Anh không phải một người biết ga lăng hay chiều chuộng, cuộc sống của anh vốn phải tự vươn lên trong sự thiếu thốn tình cảm gia đình. Rồi anh gặp em, em không sắc sảo, xinh đẹp như những người con gái khác, nhưng em có một trái tim, một tấm lòng mà anh hằng mong mỏi. Ta đến bên nhau trong sự tự nguyện, chúng ta yêu nhau đâu phải bởi sang giàu.
Em à, sau ngần ấy năm chúng ta ở bên nhau và em th ường chăm lo cho anh và gd anh, anh thật cảm động, anh nghĩ rằng sau ngày anh về em sẽ là ng ười vợ yêu của anh , và mãi mãi bên anh vậy ma mọi chuyện ko như ý,và cho đến ngày hôm nay anh đã mất em trong cuộc đời này, sao đến lóc tình cảm của chúng mình chín muồi thì em mới chia tay anh. Sao em không chia tay anh khi tình cảm chúng ta chưa ở độ chín muồi, sao em không từ bỏ anh sau những lần anh nông nổi. Em từ bỏ anh khi anh cần em nhất, nỡ lòng nào em làm thế sao em? Anh vẫn biết tất cả đều là lỗi của anh và em cũng đã cho anh một cơ hội như ng anh ch a kịp nắm lấy cơ hôị đó thì em đã thu nó về
Với từng đó thời gian ta quen nhau, chắc em cũng biết rằng anh không bao giờ xin người khác cho anh một cơ hội, anh luôn tự tìm lấy cơ hội của chính mình. Nhưng anh nhớ ngày đó, anh đã hỏi em rằng có thể cho anh them một cơ hội nào nữa không? Song anh nhận được sự cương quyết đến ghê sợ từ em.
Một khoảng thời gian dài khi anh đang ở bên HÀN QUỐC ,và cho đến bây giờ anh suy nghĩ rất nhiều Thật sự anh muốn thay đổi lại mình em ạ, anh đã suy nghĩ và anh quyết định sẽ dành thời gian để quan tâm đến em, sẽ hạn chế những gì phù phiếm để có thêm nhiều thời gian để anh có thể nói cho em hiểu đượcc tình cảm của anh dành cho em
Song như người ta thường nói, cái gì mình đã nắm trong tay mà không biết gìn giữ thì rồi cũng mất. Và sự thật là anh đã mất em. Anh đã cố gắng, đứng vững để nhìn em trong những ngày qua. Anh vốn tưởng anh rất cứng rắn nhưng hóa ra anh thật yếu mềm. Anh đã không thể giữ được em.
Và anh biết, em đã có người khác, có một người quan tâm và chăm sóc em. Rất có thể đó sẽ là chồng tương lai của em. Anh sẽ không chúc em hạnh phúc đâu, bởi anh biết với những gì đã trải qua em sẽ chẳng có hạnh phúc. Tất cả chỉ là bước đi trong sự buồn dầu
Cũng hay, hóa ra tình cảm là thứ có thể thay đổi nhanh đến vậy, có lẽ rằng em nghĩ anh là ng ười yêu hoa lá yêu qua đường để về sau ai là người gánh hậu quả. Nhưng em ạ, nếu quả thật có suy nghĩ đó trong em thì đúng như em nói, em đã không còn yêu anh.
Anh đã khóc, em cũng đã biết và em nói với anh rằng em rất súc động khi anh khóc vì em vì tình yêu của chúng ta . anh đã tự hỏi rằng không biết tự lúc nào anh trở thành oan nghiệt trong em. Để đến mức em thay lòng đổi dạ đến như vậy. Anh biết đó là cái giá mình phải trả nên anh đang trả nó dần dần. Anh sẽ ngày ngày gặm nhấm một chút, gặm cho đến khi nào nỗi đau này tan đi.
Dẫu thế nào đi nữa, anh cũng cảm ơn em đã đến bên anh trong cuộc đời này. Cảm ơn em đã sưởi ấm trái tim anh trong suốt những tháng năm khó khăn nhất. Dẫu biết những ngày tháng sau này có thể khó khăn hơn, nhưng anh sẽ cố gắng sống tốt, sống để ít nhiều rằng em cũng không phải ân hận vì một lần yêu anh.
Hãy cho phép anh được ôm chặt em một lần nữa trong tâm tưởng của mình, một lần như lúc anh ôm em và hỏi rằng em có còn yêu anh không? Chỉ một lần cuối thôi em nhé tình yêu của anh.
HẠNH PHÚC HAY LÀ NỖI ĐAU/ĐI ĐẾN TẬN CÙNG CŨNG CHỈ LÀ NƯỚC MẮT!!!!!!!

Kỷ niệm khó phai
***văn C…. ***

Em đến rồi đi, mang theo tất cả...

20:52 0 Comments

Em đến rồi đi, mang theo tất cả...

Lại một ngày nữa trôi qua, với anh những ngày này sao nặng nề và dài đến như vậy. Trái tim anh dường như mỗi lúc một buồn đau, mọi thứ xung quanh, công việc thật buồn tẻ và u ám.

Sáng nay thức dậy đi làm, trời sương mù và lạnh. Cái lạnh những ngày cuối năm làm anh rùng mình nghĩ về những tháng ngày sắp tới không có em và không được ở bên em. Anh vẫn chưa tin là mình đã xa nhau, vậy mà sự thực là em đã xa anh thật rồi. Những buổi tối này, khi ngủ, anh luôn nằm mơ và giật mình, hình bóng em cứ hiện ra trong suy nghĩ của anh.

Đêm nào anh cũng giật mình vào nửa đêm và không thể ngủ tiếp được, anh nhớ em, nhớ cái cảm giác đi dạo cùng em, lúc nói chuyện và vạch ra những dự định cho tương lai. Nhớ chiếc váy jean của em anh rất thích, cái áo pun sooc đỏ, nhớ nụ cười em khi mở cửa chào anh những khi anh đón em đi chơi, đi ăn tối và lúc anh chào em ra về.

Rồi từng câu nói lẫn những nụ hôn, những cụm từ bà xã, ông xã, chũi iu và mỏ nhọn, nó gần gũi và thân thương quá. Rồi kỷ niệm ở Đà Lạt, quãng đường đi và về, anh thấy thương mỗi khi em ngủ bị nghiêng qua, sợ làm cổ em đau, anh cố kê gối và dùng tay đỡ cồ em để em khỏi đau…Càng nhớ em, anh càng buồn và thấy mình yếu đuối quá, tại sao lần này anh lại suy sụp đến như vậy??

Những đêm tối không thể ngủ ngon giấc, cầm máy lên anh muốn gọi em, nhưng không biết em có nghe máy không, anh sợ sẽ làm phiền em, vì anh nghĩ em đã hết tình cảm với anh. Anh sợ về nhà một mình buổi chiều, cảm giác nhớ em. Anh sợ đi làm, anh không thể nghĩ được gì trong công việc, đến cơ quan anh sẽ thấy em,cảm giác những ngày còn bên nhau sẽ ùa về. Hiện anh đang cố gắng hết sức để bình thường như anh đã nói nhưng khó khăn quá. Anh cũng chỉ cố gắng không được mất đi niềm tin mà thôi.

Ngày còn bên em, anh sợ những khó khăn trong cuộc sống sẽ làm anh mất em, từ tính cách, gia đình và công việc vì thế, anh cứ căn bảo bản thân phải yêu và thương em thật nhiều, phải thay đổi theo hướng tích cực, phải lắng nghe suy nghĩ của em và sống vì em. Anh biết, có thề anh làm chưa tốt, nhưng anh đã và đang rất cố gắng. Bây giờ em đã xa anh rồi, anh thấy lòng mình đau thắt, không thể nào ngăn lại những dòng nước mắt rơi. Anh đã ba lần khóc vì em rồi, điều chưa bao giờ xảy ra trước kia.! Có lẽ mất em đã làm anh nhận ra nhiều điều trong cuộc sống này..

Em mấy ngày nay còn mệt trong người không, em hết trúng gió chưa? Có ai bắt nạt em không??Những lời lo lắng dành cho em, anh vẫn thường hay nói một mình khi nghĩ về em, vì em đã không còn nghe thấy, và nếu em có nghe, có lẽ cũng chỉ còn là cơn gió thoảng qua mà thôi…

Em đã đến, cho anh biết thế nào là tình yêu chân thành, yêu thật lòng, cho anh biết bao hạnh phúc và hy vọng… Rồi bây giờ em ra đi, em cũng lấy đi tất cả, lấy luôn nụ cười anh khi xưa, khi chưa gặp em. Sự ra đi của em để lại trong anh một nỗi đau sâu thẳm trong tim, với anh, có lẽ không ai có thể vùi lấp được chỗ trống ấy ngoài em.

Anh yêu em rất nhiều… Và anh vẫn mong ngày nào đó, em sẽ lại ở bên anh như ngày xưa!!!

Anh của ngày xưa ….

Truyện vui cười

19:57 0 Comments
Công cụ thay thế lời cảm ơn
Một vị giáo sư nổi tiếng đã chữa lành bệnh cho một bệnh nhân giàu có.
- Thưa ngài giáo sư - bệnh nhân nói - tôi thật tình không biết là phải cảm ơn ngài như thế nào nữa?
Vị giáo sư thấy chẳng có vấn đề gì, chỉ nói để suy ngẫm:
- Kể từ khi con người phát mình ra tiền thì thực ra câu hỏi này đã mất đi ý nghĩa của nó rồi !!!

Mất
Sau một lần khám chuyên sâu, bác sĩ nói với một quý ông:
- Tai của ông nghe ngày một kém đi, bởi thế ông cần phải đoạn tuyệt với thuốc lá, rượu và quan hệ nam nữ.
- Cái gì cơ? - ông già kêu lên - bỏ từng ấy thứ chỉ là để cho tôi nghe tốt hơn thôi ư? Không bao giờ !!!

Mặc cả
Bác sỹ thông báo với bênh nhân sau khi đã khám xong:
- Tôi rất lấy làm tiếc! Nhưng theo dự đoán thì ông chỉ còn có thể sống được nửa năm nữa thôi !
- HKông thể như thế được - bệnh nhân rên rỉ - tôi không có bảo hiểm và không thể nào trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại có thế gom đủ số tiền để thanh toán cho ngài được!
- Thôi được - vị bác sĩ gằn giọng - thế thì một năm vậy!

Đàn ông là chúa hay tò mò !
Trong một toa xe lửa, có 3 người đàn ông và một cô gái trẻ cực kỳ hấp dẫn. Cả bốn người cùng hòa vào một cuộc nói chuyện, một lát sau họ chuyển sang chủ đề... tế nhị.
Cô gái trẻ đề nghị: "Nếu mỗi người trong số các anh đưa em 1 đô la thì em sẽ cho các anh thấy chân em.” Ba người đàn ông, bị mê hoặc bởi cô gái trẻ này, tất cả lôi 1 đô la ra khỏi túi họ, và sau đó cô gái kéo váy lên một ít để cho thấy cặp chân nàng.
Sau đó, nàng nói: "Nếu mỗi người trong số quý ông các anh đưa em 10 đô la, em sẽ cho các anh thấy đùi em.”
Đàn ông là đàn ông, cả 3 người đều lôi ra tờ 10 đô la. Cô gái kéo hết váy thật cao, khoe cặp đùi siêu mẫu.
Cuộc nói chuyện tiếp tục, và ba người đàn ông, có phần bị hút vào cô nàng sexy, chờ đợi lời đề nghị "hot" hơn nữa. Cô gái trẻ nói: "Nếu các anh đưa em 100 đô la thì em sẽ cho các anh thấy nơi em bị... mổ ruột thừa.”
Một cách tự nhiên, cả ba người đều đưa tiền. Lập tức, cô gái quay qua cửa sổ, chỉ về phía một bệnh viện ở xa và nói: "Đó!”

Ma
Một chàng trai trên đường về nhà đi ngang qua 1 nghĩa địa. Bỗng anh ta nghe tiếng gõ lốc cốc từ trong nghĩa địa vang ra. Anh ta hoảng hốt, tưởng là có ma, nhìn vào nghĩa địa anh ta mới thấy một ông già đang đục khoét cái gì đó trên một bia mộ.
Anh bảo: – “Lạy chúa, ông làm tôi tưởng là ma chứ!!
Ông đang làm gì ở đây vậy?”
Ông già trả lời:- “Khỉ thật, đứa nào khắc sai tên tao…”

Xe ôm và bia ôm
Hai vợ chồng già ngồi nói chuyện: Lúc ngồi xe ôm, ôm cái thằng lái xe, bà có thấy thích không?
- Thích thú cái gì, chẳng qua để an toàn khỏi ngã thì phải ôm vậy thôi!
- Đó bà thấy chưa? Bà cứ nói bia ôm này nọ, nhưng nó cũng như xe ôm thôi. Vào quán uống bia nhiều phải say, say thì phải ôm một cái gì đó cho khỏi ngã! Hoàn cảnh nó buộc phải vậy chứ thích thú cái gì!
- !!!

Thích dùng với gì?
Một người phàn nàn với bác sĩ: "Người nhà tôi điên cả rồi. Họ nhất định nhét tôi vào bệnh viện tâm thần chỉ vì tôi thích tất sợi hơn tất nylon".
- Thế ư? Tôi cũng thích tất sợi hơn tất nylon.
Người kia hể hả:
- Có thế chứ! Tôi biết thế nào cũng có người suy nghĩ giống tôi mà. Thế bác sĩ thích dùng tất sợi với nước sốt cà chua hay nước luộc gà?

Chuyện Cái Tẩu!
Trên xe buýt Paris chật cứng. Hai người đàn ông, một già một trẻ ngồi cạnh nhau. Một cô gái xinh đẹp lên xe. Anh trẻ lên tiếng: - Thưa cô, tôi rất sung sướng nhường chỗ cho cô, nhưng cô thấy đấy, ôtô chật đến nỗi tôi không đứng lên được. Cô ngồi vào lòng tôi vậy. Cô gái vừa ngồi xuống đã lập tức đứng lên.
- Tôi cảm thấy anh nghiện thuốc lá nặng. Trong túi anh có cái tẩu, tôi sợ làm nó gãy mất.
Ông già vội vàng nói:
- Ồ thưa cô, ngồi vào lòng tôi đi. Tôi bỏ thuốc mười năm rồi!

Con Vẹt
Tèo vừa mới mua một con vẹt ngoài chợ. Nó hí hửng mang vẹt ra tập nói.
Tèo : - Tôi biết nói. Con vẹt : - Tôi biết nói, tôi biết nói.
Tèo : - Tôi biết đi.
Con vẹt : - Tôi biết đi, tôi biết đi.
Tèo : - Tôi biết bay.
Con vẹt : - Bốc phét!!!

Chuyện Về Vợ Chồng Bác Nông!
Bác Nông cuối cùng cũng cưới được vợ. Vợ bác hiền thục rất hiểu ý chồng, nên trong cuộc sống gia đình bác có phần tinh vi.Đến bữa bác bảo vợ: - “Cờ”. - Một mâm cơm thịnh soạn được bầy ra trước mặt. Vợ cúi đầu đứng bên cạnh chờ sai bảo.
- “Nờ”. - Ăn uống xong bác lại lên giọng. Một bát nước chè tươi ủ vừa tới được đưa lên
- “Tờ”. - Bác vừa sắng giọng, lọ tăm hình ngọc thỏ được bật nắp cho bác xơi món tăm
- “Đờ”. - Vợ bác cuống quýt rửa ráy rồi nằm sẵn lên giường...
Thấy mãi không xong bác Nông quay ra..., mặt xưng mày xỉa:
- “Tiên sư mày, Điếu của ông đâu”.…

Cách Suy Nghĩ
Johnny là một cậu bé rất thông minh và nghịch ngơm. Để thử phản xạ của cậu học trò, cô giáo bèn hỏi :
_ " Có 5 con chim đang đậu trên cây. Cô bắn chết một con. Hỏi trên cây còn mấy con ? "
_ " Chẳng còn con nào cả ". Johnny trả lời.
Cô giáo hỏi tiếp :
_ " Tại sao không còn con nào cả ? ".
_ " Bởi vì khi một con chết, thì những con khác sẽ bay mất ví tiếng súng nổ ", Johnny giải thích.
_ " Em nói thế cũng được. Lẽ ra cô định nói còn 4 con, nhưng cô thích cái cách mà em suy nghĩ ", cô giáo nói.
Hai mươi phút sau, đến lượt Johnny đưa tay lên xin phép :
_ " Thưa cô, thưa cô... ".
_ " Gì vậy Johnny ? ".
Bây giờ em xin phép hỏi cô một câu, được không ạ ? Theo cô, có ba cô gái đang ăn kem. Một người thì liếm, một người thì cắn, còn một người thì mút. Hỏi người nào đã có chồng ạ ? "
Cô giáo đỏ mặt và lúng túng : " À... ờ..., cô không biết Jonhnny ạ. Có lẽ ... có lẽ...người đang mút kem ".
_ " Không phải, thưa cô. Người lấy chồng rồi phải là người đeo nhẫn cưới ", Johnny nói. Nhưng em thích cái cách mà cô suy nghĩ ạ !

Vì Sao?
Trong công viên, cô gái hỏi chàng trai:
- Anh ơi sao mắt anh to thế? Chàng trai trả lời:
- Mắt anh to vì hồi bé anh khóc nhiều.
Cô gái tiếc nuối:
- Thế sao hồi bé anh không đi tiểu nhiều?

Phải nhanh
Nhân viên làm thủ tục đăng ký kết hôn nhìn chú rể rồi nói với cô dâu: “Hiện anh ta đang say xỉn. Hãy quay lại đây khi nào anh ta tỉnh rượu.
- Không thể, đó là điều không thể được! - cô dâu phản đối.
- Tại sao lại không được, anh chị bận đến thế kia à?
- Không phải thế. Nếu như tỉnh táo lại thì chẳng bao giờ anh ta chịu đi đăng ký kết hôn với tôi.

Chàng, Nàng Và Bóng Tối...
Sau buổi học xóa mù chữ, chàng rủ nàng ra vệ cỏ bờ đê ngồi hóng mát. Mãi không thấy chàng động tĩnh gì, nàng đâm ra sốt ruột, bèn kiếm cách gợi ý. - Em đố anh đánh vần được chữ này! - Nàng thỏ thẻ.
- Chữ gì vậy em?
- Chữ xem...
- Tưởng gì! Chữ ấy thì dễ ợt! - Chàng hấp tấp ngắt lời rồi cất tiếng ê a - E... mờ... em, xờ... em... xem.
- Đấy, có thế thôi mà cứ để người ta phải nhắc! - Nàng phụng phịu.

Tả chi tiết
Một người đàn ông đến đồn cảnh sát trình báo việc vợ bị mất tích.
Cảnh sát yêu cầu anh mô tả ngoại hình người vợ càng chi tiết càng tốt.
- Cũng được thôi, nhưng vì Chúa, nếu các anh tìm thấy cô ấy, xin đừng cho cô ấy xem bản mô tả của tôi là được! - anh chồng khẩn khoản.

Hoạ vô đơn chí
Một thương gia đi công tác xa 2 tuần. Sau một tuần, ông gọi điện về nhà hỏi thăm tin tức. Người quản gia ấp úng mãi không thành câu nhưng bị gặng mãi nên ông ta cũng đành nói thật.
- Xin lỗi ông, nhưng chó của ông chết rồi.
- Chó của tôi! Làm sao lại có chuyện đó?
- Bác sĩ nói là nó bị rối loạn tiêu hoá nặng do ăn quá nhiều.
- Ăn quá nhiều ư?? Nhưng ông luôn cho nó ăn theo khẩu phần khoa học cơ mà?
- Vâng, nhưng vì con ngựa đã chết, nên có một lần nó tự mò đến cái máng ăn của ngựa.
- Con ngựa chết rồi!??
- Vâng, đấy là do chuồng ngựa bị cháy nên nó bị …..
- Cái gì, làm sao chuồng ngựa lại bị cháy?
- Lính cứu hoả nói là vụ nổ biệt thự đã ảnh hưởng đến chuồng ngựa quá nặng. – Viên quản gia nghẹn giọng.
- Nổ biệt thự?! – Thương gia không tin vào tai mình nữa.
- Vâng, người ta nói là do gas. Gas bị xì, mà nến thắp quan tài mẹ ngài lại để gần ri đô quá, nên bị bắt lửa…
- Nhắc lại đi. Mẹ tôi… Mẹ tôi… làm sao? – Thương gia hổn hển.
- Vâng, mẹ ngài mất do nhồi máu cơ tim. Bà ấy ko chịu được cú sốc khi biết vợ ngài đã bỏ đi theo em trai ngài.

Theo blog (Bức thư tình)

26 tháng 12, 2011

Gửi anh – tình yêu đầu tiên!

20:42 0 Comments
Gửi anh – tình yêu đầu tiên!
Bất chợt gió thổi mạnh làm cay xòe khóe mắt em, cơn gió vô tình thổi buốt lòng em giữa con đường tưởng chừng như quen thuộc với em 2 năm về trước. Là nơi đã đánh dấu sự khởi đầu và mấu chốt của một tình yêu. Chỉ tiếc rằng, ở phía cuối con đường đó không có một tình yêu trọn vẹn. Hôm nay chỉ còn lại em với những hoài niệm vè tình yêu đã qua.
Anh yêu thương! Thu đã tàn, hoa sữa chỉ còn hiếm hoi ở những ngõ nhỏ của Hà Nội. Anh đang ở đâu vậy? Hà Nội bé thế mà sao khi chia tay nhau sau 2 năm mình chưa từng tình cờ gặp lại nhau. Nhà anh vẫn ở đó, hình ảnh anh vẫn ở trong những con đường, kỷ niệm và tiềm thức của em. Mà tại sao vậy? em vẫn không tìm thấy anh nhỉ? Tình yêu đầu tiền của em trốn ở đâu vậy trong thành phố 8 triệu người này?
Những cơn gió đầu đông làm em nổi gai ốc. Mùa thu đã nhẹ nhàng qua đi. Em rất thích mùa thum bởi em được sinh ra vào một ngày cuối thu nắng ấm rực rỡ. Mùa thu đầu tiên trong đời em cảm nhận được tình yêu. Thứ tình cảm ở cái tuổi 23 muốn đi tìm hạnh phúc nhưng rồi lại ngập ngững và lo sợ trước những cám dỗ của cuộc sống đời thường. Một mùa thu trong đời em yêu và được yêu. Thứ tình yêu đầu tiên ngọt ngào như hương hoa sữa vậy. Nhưng rồi anh đến và chợt đi như sự ra đi lặng lẽ của mùa thu vậy.
Tình yêu lớn dần lên trong em và anh như sự hiện diện của những chùm hoa sữa trắng mút trên khắp các nẻo đường của thủ đô. Hương thơm đó đưa em và anh gần lại nhau hơn. Anh vẫn còn nhớ phải không anh? Con đường mình vẫn gọi là đại lộ hoàng hôn, những con đường đầy gió và lá. Em yêu anh cũng chính từ mùi hương hoa sữa. Mỗi khi bắt gặp những nụ hoa trắng mút, mùi thơm thoang thoảng thật dễ chịu ở đâu đó trên từng góc phố em lại bâng khuâng nhớ về anh. Nhớ về anh với tất cả tình yêu trong dòng hoài niệm. Em nhớ nỗi nhớ nơi những con đường mình từng đi qua, nhớ quán café số 8 quen thuộc, nhớ những cơn mưa bất chợt ven Hồ Tây đã làm hai đứa ươt sũng. Em nhớ ánh mắt ấm áp và thân thiện. Khi đó em là người hạnh phúc nhất phải không anh? Hạnh phúc trong thế giới nhở bé này em lại là tất cả đối với anh. Em nhớ lắm cái cảm giác tim đập rộn ràng khí anh ôm em thật chặt vào lòng trong cái lạnh của mùa thu. Đó là anh – tình yêu đầu tiên. Anh thường đùa em mỗi khi em giận hờn vu vơ: "Bé đừng giận anh nữa vì khi bé giận trông bé đang ghét đến nỗi không thể đáng yêu hơn". Em lại nở nụ cười rạng rỡ, ôm lấy anh thật chặt và tự hứa sẽ không buông tay anh ra. Để anh mãi là mùa thu của riêng em: lãng mạn và êm đềm.
Trên lòng hồ tây rộng lớn, bản tình ca đầu tiên anh đã hát cho em nghe cũng đánh dấu ngày mình yêu nhau anh nhỉ? Tình yêu đầu tiên em đã dành cho anh là một tình yêu chân thành, không một chút toan tính. Bản tình ca đầu tiên đó được xây lên từ tình yêu, niềm tin và một chút gì đó lãng mạn của mùa thu. Một mùa hoa sữa để lại trong em nhiều kỷ niệm.Nhưng hạnh phúc thì ngắn ngủi còn nỗi nhớ trải dài. Anh rời xa em chỉ với một lời giải thích ngắn gọn: Anh không còn tình yêu dành cho em nữa. Anh cần suy nghĩ lại.
Phải chăng tình yêu là đơn giản đối với anh vậy. Nó làm em hụt hấng đến nghẹn ngào. Mắt em nhòe đi, nước mắt hòa lẫn với mưa mặn chát. Một đứa con gái luôn đặt ra những nguyên tắc cho bản thân cuối cùng lại thất bại thê thảm trong tình yêu đầu tiên. Em đã tự dặn lòng mình không được khóc, phải mạnh mẽ, phải cứng rắn lên. Nhưng nước mắt em cứ lặng lẽ rới mà em không hay biết, em lặng lẽ về một mình trong cơn mưa nặng hạt và bóng tối vây quanh. Em khóc vì thất vọng, khóc vì cô đơn hay sợ hãi. Có lẽ là khóc vì không muốn chấp nhận sự thật anh đã bỏ rơi nó. Em dường như thất vọng vì người em tin yêu nhất đã bỏ rơi em lại, em cô đơn vì bóng tối vây quanh. Nhìn trước nhìn sau không một bóng người, chỉ có những cơn gió rít ngày càng mạnh hơn, cơn mưa ngày càng nặng hạt. Chỉ duy nhất một điều còn nguyên vẹn trong em đó là hương hoa sữa.
Hai năm qua đi, em đã tốt nghiệp anh ạ, em vẫn ở lại Hà Nội bởi em biết dẫu tình yêu anh mất thì em vẫn yêu một tình yêu Hà Nội. Hai năm qua đi em chưa một lần nik name của anh sáng đèn, em vẫn chưa vô tình gặp lại anh ở những chiều cuối tuần bên hồ tây. Không biết anh giờ này thế nào? Anh có còn nhớ và lang thang quanh hồ tây để tìm em mỗi khi mình giận nhau nữa không? Anh ở đâu vậy tình yêu của em. Em vẫn tìm lại những con đường, những hơi ấm trong dòng hoài niệm. Em vẫn còn nhớ mùi thơm diệu kỳ của hoa sữa dù nó mới chỉ ở ngày hôm qua. Tất cả vẫn còn nguyên vẹn, chỉ tình yêu anh vụt mất.

Hãy nhớ đến anh mỗi khi em cảm thấy tuyệt vọng

20:40 0 Comments

Hãy nhớ đến anh mỗi khi em cảm thấy tuyệt vọng
Giờ đây, anh buồn vô hạn, nhiều khi chỉ ao ước được nhìn thấy em, thấy gương mặt thân yêu của em, thấy nụ cười của em, để thấy em đang bình an là anh đã mãn nguyện lắm rồi. Em đã đi mang theo tất cả tình yêu, sẻ chia và sự cố gắng của anh.

Anh đã hạnh phúc biết bao khi có em, khi anh và em đến với nhau đầy kỷ niệm, quen em anh rất nhút nhát nên anh chỉ dám lén lấy nick chat của em để rồi chuyện trò cùng em. Anh đâu dám cho em biết anh là ai và khi em hỏi thì anh chỉ biết nói anh là một người bán vé số. Nhưng rồi em cũng biết và cái buổi đầu tiên anh với em trực tiếp ngồi đối diện nhau, anh không thể mở miệng ra nói với em được câu nào. Buổi đầu là như thế và dần dần anh có can đảm để nói chuyện cùng em.

Những buổi đầu quen nhau thật tuyệt phải không em? Anh nhớ những buổi hẹn hò đi chơi của tụi mình buổi đầu đi Đầm Sen, anh không dám nắm tay em mà em phải chủ động cầm tay anh. Có lẽ em không chủ động thì chắc mình cũng chẳng thể quen được nhau và anh cũng không hạnh phúc đến thế. Anh nhớ những những buổi anh thì trốn làm em thì trốn học để mình cùng được đi chơi.

Với anh, đó là kỷ niệm hạnh phúc mà anh không bao giờ quên. Cuộc sống của anh đã thay đổi khi em đến với anh. Anh như sống lại khi anh gặp và có em, anh chưa bao giờ cảm nhận được một tình yêu như thế trong mình. Điều đó làm anh hạnh phúc vô cùng, anh thấy cuộc sống lúc đó thật nhiều niềm vui, không còn đơn điệu buồn tẻ. Anh yêu đời hơn vì có tình yêu em đã dành cho anh, và anh cảm nhận được em rất hạnh phúc khi ở bên anh, em cũng yêu đời hơn và cuộc sống em cũng hạnh phúc hơn khi bên anh, không còn chán ngán vì sự vô cảm và nặng nề trong công việc và cuộc sống gia đình.

Từ ngày mình rời xa nhau để đi tìm một hướng đi mới, bạn bè gia đình ai cũng hỏi thăm về em, và anh cũng nhớ em rất nhiều. Anh nhớ cô bé luôn tỏ ra lạc quan mỗi khi buôn bán và trò chuyện với khách hàng. Nhưng đằng sau em là cả một bầu trời tâm sự, không ai hiểu em, kể cả gia đình. Em hay tâm sự với anh những điều đó và giả vờ là mạnh mẽ, nhưng anh biết tận trong đáy lòng em đang khóc rất nhiều.

Rồi mọi chuyện bỗng dưng ập đến và như thế mình quyết định chia tay nhau trong sự đau khổ tột cùng. Không phải vì anh không yêu em nữa mà cũng chẳng phải vì em không còn tình cảm đối với anh, chỉ bởi vì một chữ " đời ngang trái" nên mình không thể ở bên nhau. Đêm đó, anh lang thang trên đường anh cứ nghỉ, cứ đi và anh đi mãi đi mãi, anh như một người mất hồn không biết mình đi về đâu.

Giờ đây, anh buồn vô hạn, nhiều khi chỉ ao ước được nhìn thấy em, thấy gương mặt thân yêu của em, thấy nụ cười của em, để thấy em đang bình an là anh đã mãn nguyện lắm rồi. Ngay cả mong ước nho nhỏ đó, giờ đây cũng đã trở nên quá viển vông đối với anh. Em đã đi mang theo tất cả tình yêu, sẻ chia và sự cố gắng của anh.

Còn hơn một tháng là ngày quan trọng nhất đời em, nhưng không phải với anh mà là một người khác. Giờ đây không còn những lời tâm sự, không còn những lời sẻ chia, tất cả đã đi theo em trên con đường mới. Anh sẽ chôn chặt kỷ niệm tình yêu trong lòng anh suốt cuộc đời. Đây là những dòng yêu thương và cũng là những gì anh muốn gửi đến em. Anh hy vọng có thể vào một ngày nào đó, em sẽ vô tình đọc được những dòng suy nghĩ này của anh, và nhớ đến một người đã yêu em vô hạn, yêu với cả tấm lòng và yêu em hơn những gì anh đã có trong cuộc đời này.

Anh sẽ luôn trân trọng tình cảm em đã dành cho anh. Anh sẽ nhớ mãi những kỷ niệm tình yêu của chúng ta, và sẽ luôn cầu chúc em được hạnh phúc với người mà em đã chọn. Hãy vững tin lên nhé và hãy nhớ đến anh mỗi khi em cảm thấy tuyệt vọng.

25 tháng 12, 2011

Quên một bóng hình

15:06 1 Comments

Quên một bóng hình
Sáng mùa Đông lạnh lẽo, từng cơn gió mùa đông Bắc vô tình thổi tung mái tóc ngắn của tôi. Thế là mùa Đông đã về. Sao lạnh lẽo vô cùng. Tôi bước thật chậm trên con đường nhỏ, tai đeo phone, nghe mãi giai điệu của bài hát: “Đành thôi quên lãng”. Nó có một đoạn điệp khúc như thế này:

“Tìm trong nhân thế có mấy người sống yên vui duyên đầu, cũng đành phải xa tình thêm sầu, tìm trog nhân thế có nỗi buồn phải chia đôi câu thề con tim xin đừng ngủ mê… Đành thôi quên lãng với bóng hình đã thôi không chung tình cúi đầu bước đi còn riêng mình… Đành thôi quên lãng với phím đàn cánh chim xa mây ngàn… Dỗi hờn bước xưa tình chứa chan….”Nước mắt tôi đang nóng hổi, tràn xuống mặt gặp cơn gió mùa Đông làm lạnh buốt hai má, thấm vào tận trái tim tôi.

Tôi thật ngốc. Thế là tôi sắp mất đi một người. Mội người cách chỗ tôi ở 25km đường chim bay. Tôi sắp mất thật rồi.

Nỗi đau chẳng biết chia sẻ, chẳng thể chia sẻ. Nếu tôi có kể với ai đó thì họ cũng gàn tôi cho mà xem. Nhưng tôi có làm gì sai với ai đâu. Tôi chỉ sai là lấy người đó làm điểm tựa cho tâm hồn tôi, tôi chỉ sai là thân thiết với người đó quá. Bởi vì trên thế giới này chỉ có người đó hiểu tôi. Ngay cả người thân của tôi họ cũng không hiểu tôi đang muốn gì. Những người bạn của tôi nữa, họ bận tâm với những chuyện của riêng họ, còn mình tôi mà thôi. Và tôi tìm đến người đó với mọi niềm vui, lòng biết ơn. Tôi không ngờ rằng trái tim tôi cũng biết nhớ đến người đó dưới góc độ khác…

Tôi đau lòng nghĩ rằng sẽ chẳng còn ai như người đó chia sẻ cùng tôi nữa. Tôi không đủ can đảm để chấp nhận sự thật này. Và tôi bước ra đường trong tâm trạng hụt hẫng, và tôi khóc.

Người đó dạo này quan tâm rất nhiều đến tôi. Mỗi sáng tôi ngủ dậy muộn thì người đó đã đi làm về một lượt rồi, người đó gọi cho tôi, bắt tôi dậy nấu ăn đi. Không thì thành con bò đất lười nhác. Khi tôi chơi vơi nhất, người đó an ủi tôi. Một ngày của tôi với người đó có không biết mấy chục tin nhắn gửi cho nhau, những cuộc điện thoại 9 phút 59 giây làm tôi thấy ấm lòng, tôi vui vẻ.

Nhưng bây giờ thì sao? Khi tôi nhận ra rằng người đó sẽ không quan tâm tới tôi mãi nữa, tôi nhận ra rằng người đó sẽ phải đi xây dựng tổ ấm cho riêng mình thì tôi không thể bình tĩnh được.

Ngày hôm đó 11 cuộc gọi nhỡ gọi cho tôi, tôi không nghe, tôi không nhắn tin lại. Người đó giận và trách tôi sao không nghe? Tôi đã nói là T. không muốn nghe và không muốn nhắn tin cho người đó nữa. Người đó hỏi vì sao thế? Và tôi đã khóc. Tôi chẳng biết tôi làm thế có phải là lối thoát tốt nhất cho tôi. Tôi không biết được.

Tôi không yêu người đó nhưng tôi cần người đó quan tâm, che chở, chia sẻ những buồn vui với tôi. Giờ tôi biết phải làm sao đây khi chặng đường đi tiếp theo của tôi không còn người đó nữa? Chẳng còn ai quan tâm đến tôi như thế cả, chẳng còn ai nhắn tin và gọi điện từng giờ cho tôi như người đó cả.
Tôi lại lặng thầm với bước đi trên con đường của riêng mình, không còn ai. Tôi khóc ở quán net. Thật vô duyên nhưng biết làm sao? Những người đang ở với tôi không thể hiểu tôi, những người bạn của tôi dần xa tôi, giờ tôi còn lại một mình.

Đành thôi quên đi vậy

Thôi vậy.

Nước mắt cũng thôi rơi nhé.

Theo blog (Bức thư tình)

Mình dừng lại vì anh có gia đình rồi...

15:06 0 Comments

Mình dừng lại vì anh có gia đình rồi...

Buôn Ma Thuột, ngày 06 tháng 12 năm 2011

Anh mến,

Em nghĩ mình nên nói chuyện trực tiếp cùng anh sẽ hay hơn, nhưng có thể em không nói hết được ý suy nghĩ của mình để anh hiểu nên đành qua trang web để gửi đến anh những dòng này.

Thật sự ,từ lúc quen biết anh cho đến giờ, em hiểu được tình cảm anh dành đến em, cũng như anh đã hiểu về em một phần nào đó, phải không? Anh đã có lần nói với em là anh biết em có thương anh, và em thì không phủ nhận điều đó, bởi nếu không sẽ chẳng có một cô gái nào lại chấp nhận vào… cùng anh và thân mật đến mức vậy.

Sau những lần anh lên Buôn Ma Thuột thăm em, hay những lần anh tỏ ra quan tâm đến em, là một lần em phải nghĩ quá nhiều trong đầu. Có đôi lần em cũng nhủ bản thân không nên nhìn sự việc phức tạp để rồi nghĩ ngợi xa vời nhiều quá, nhưng nếu anh đừng quan tâm đến em như thế và em không cảm nhận được tình cảm đó thì sẽ không có gì phải nói và mọi chuyện không phức tạp như lúc này.

Anh nhớ không, em đã từng chia sẻ tâm sự của mình với anh qua điện thoại. Em hiểu tình cảm anh dành cho em là chân thật, nên em rất quý và trân trọng điều đó. Tuy nhiên, cuộc đời không phải lúc nào cũng thuận theo ý mình, em đã từng rung động trước tình cảm của anh, nhưng thật trái ngang, anh là người có gia đình rồi, và trách nhiệm với con cái của anh là khá lớn. Nên xét về lâu dài, em và anh khó có thể hòa hợp để có một kết quả tốt.

Nếu anh thương em và tình cảm dành cho em hoàn toàn chân thật thì mong anh khi đọc những tâm sự này của em sẽ hiểu em. Mình nên dừng mọi tình cảm ở đây thôi, anh cũng không muốn em phải buồn nhiều vì chuyện này đúng không? Vì thế, chúng mình hãy chỉ là anh em thôi anh nhé. Những tình cảm đã có giữa hai chúng ta sẽ mãi là kỹ niệm đẹp trong mỗi người. Rồi thời gian sẽ làm anh và em nguôi đi mọi thứ. Em sẽ chôn chặt tình cảm vừa chớm nở dành cho anh, và anh cũng thế, phải không?

Nếu khi nào anh nhớ hay muốn điện thoại cho em, mình vẫn có thể thăm hỏi nhau sức khỏe, cuộc sống vui buồn. Hoặc khi nào anh lên Buôn Ma Thuột, em sẽ nhiệt tình đón tiếp anh như một người anh trai, như là người khách quý của em. Dù về sau em lập gia đình thì mình cũng vẫn là anh em đúng nghĩa, được không anh?

Khi viết những dòng này cho anh là em đã mệt mỏi và suy nghĩ rất nhiều, em không còn sự lựa chọn nào khác. Em thật sự rất tiếc là chúng ta đã có tình cảm với nhau nhưng lại không thể đi chung một con đường. Và em hy vọng thời gian sẽ làm chúng ta nguôi đi tất cả. Anh đừng nghĩ đến em nữa nhé, hãy nghĩ em là người không trân trọng tình cảm của anh, xem thường anh, là một người chỉ biết nghĩ đến bản thân mình thì anh sẽ quên em đi nhanh đấy!

Chúc anh vui vẻ và thành đạt

Em gái anh

Yêu bên này... lại nhớ bên kia

14:55 0 Comments

Lấy chồng vì dính bầu đã là một việc tệ hại vô cùng vì sự thiếu hiểu biết về giới tính song tệ hại hơn đó là khi cả hai chưa chuẩn bị kỹ lưỡng cho một cuộc sống chung. Cứ như trường hợp của tôi là một ví dụ.

Khi phát hiện ra mình có bầu được hơn 2 tháng, tôi đề nghị anh tổ chức đám cưới. Khi ấy, anh vẫn còn chưa kiếm được một việc làm tử tế nhưng anh vẫn đồng ý. Chúng tôi tổ chức đám cưới chạy bầu vừa úi xùi lại vừa gấp gáp. Phần vì cả hai đều phải nhờ cậy vào tiền của bố mẹ, phần vì muốn cưới nhanh kẻo bụng to quá thì chẳng ra thể thống gì.

Cưới xong, tôi với anh đi thuê nhà ở riêng. Ban đầu hai vợ chồng còn hoành tráng thuê nhà xịn, một căn chung cư cao cấp rộng gần 150m² hàng tháng trả gần chục triệu đồng. Lương của tôi thì bèo, còn anh thì chưa có lương cố định, lại đang thời kỳ bầu bí cho nên tài chính cứ gọi là khánh kiệt. Hầu như tháng nào cũng phải xin bố mẹ chi viện.

Anh vẫn ham chơi nên ra ở riêng là đi chơi suốt. Tôi bầu bí mệt nên hay cáu gắt. Những trận cãi vã xảy ra như cơm bữa, thậm chí hai vợ chồng còn xảy ra xô xát. Và trong một lần anh say, tôi lao cả vào người anh cấu xé, gào thét khiến anh chạy vòng quanh. Đến khi không chạy được nữa thì anh vung tay chống đỡ tôi. Cái vung tay ấy khiến tôi mất đà và ngã. Cái thai 4 tháng vì thế mà hỏng. Tôi đau đớn, anh cũng đau đớn. Hai vợ chồng chỉ biết ôm nhau mà khóc.

Người ấy vẫn thầm lặng ở bên tôi, chia sẻ, lắng nghe tôi nói, tâm sự… (Ảnh minh họa)

Được thêm một tháng nữa, hai vợ chồng dọn về nhà bố mẹ vì không chịu nổi chi phí thuê nhà. Vừa là tiết giảm chi tiêu vừa là để anh bớt đi chơi… nhưng rồi cũng chỉ tử tế được hơn hai tuần, anh lại đâu vẫn vào đấy. Anh đi chơi game, đi uống rượu với bạn bè ngày qua ngày. Lần nào về cũng lấm lét với vợ nhưng hôm sau vẫn lại đi tiếp. Đên nỗi tôi cũng chán nhắc nhở anh.

Anh đi chơi, tôi cũng đi chơi. Hai vợ chồng gần như chả ai thèm quan tâm đến ai. Và trong những cuộc đi chơi ấy thì tôi đã gặp một người đàn ông – một người biết xót tôi, biết chia sẻ và quan tâm đến tôi, giúp đỡ tôi. Người đàn ông ấy là một vị sếp đáng tuổi cha chú của tôi. Vợ của người ấy đã mất được vài năm và các con của người ấy cũng đã lớn hết cả rồi.

Ban đầu chúng tôi chỉ đi uống nước, trò chuyện, tâm sự như hai người bạn, như hai chú cháu. Nhưng rồi tình cảm cứ thế lớn dần lên. Người ấy đặt vấn đề yêu cầu tôi ly dị với chồng để về với người ấy. Tôi suy nghĩ nhiều lắm. Rằng chồng tôi dù rất ham chơi và sống vô trách nhiệm song anh ấy cũng không phải là loại bỏ đi, nhất là tình cảm của tôi dành cho anh vẫn chưa hết sạch, vẫn còn những thắc thỏm dành cho nhau. Còn người ấy, tôi cũng không biết tình cảm của mình dành cho người ấy là thứ tình cảm gì nữa. Là yêu hay là kính trọng, nể phục và thần tượng? Là yêu hay chỉ là một nơi chốn thay thế khi chồng tôi bỏ bê nhà cửa? Nhất là lại so về tuổi tác, tôi có nhiều đắn đo. Tựa như người ấy hiểu hết, người ấy vẫn thầm lặng ở bên tôi, chia sẻ, lắng nghe tôi nói, tâm sự. Sẵn sàng giúp đỡ tôi bất cứ khi nào tôi mở miệng ra nhờ vả. Thậm chí người ấy còn đưa tiền nhờ tôi giữ hộ, bảo hiểm của người ấy cũng ghi tên tôi là người thụ hưởng. Người ấy còn dắt tôi về ăn cơm cùng các con của người ấy, thắp nén nhang cho vợ người ấy. Con cái người ấy tôn trọng bố, yêu bố bằng thứ tình yêu rất tuyệt vời: "Bố yêu ai chúng con sẽ yêu người ấy", đó chính là câu nói của cậu con cả (hơn tôi 2 tuổi).

Tựa như chỉ cần tôi ký một lá đơn là tôi sẽ có tất cả: nhà, xe, tiền bạc và hơn tất thảy đó là sự quan tâm, chia sẻ và lắng nghe mỗi ngày. Vậy mà tôi cẫn cứ lăn tăn là sao? Người ấy khóc cười theo cuộc sống của tôi. Người ấy chấp nhận chờ đợi thêm vài năm nữa để tôi quyết định. Câu người ấy nói cũng khiến tôi rơi nước mắt. "Em ạ, anh có thể chờ em lâu hơn nếu anh còn trẻ. Bởi em chính là sự lựa chọn cuối cùng của anh, của một gia đình mà anh hằng mong đợi".

Quách Thúy Hạnh, Cẩm Phả, Quảng Ninh

Giới tính: Mọi thứ giờ đã xa, thật xa...

14:53 0 Comments

Ừ, em là người có lỗi. Em đã để mất anh.

Anh- cũng không phải là người vô tội, vì đã bỏ rơi em.

***

Anh đã bỏ đi, không một lời. Em đã rất muốn biết lý do là gì, bao nhiêu câu hỏi cứ xoay vần trong đầu em, em như muốn nổ tung. Em tự nhủ sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Nhưng cuối cùng em nhận ra, khi đã bỏ đi nghĩa là dù lý do gì cũng không còn ý nghĩa. Em thôi không băn khoăn, thôi không giận hờn, thôi không oán trách. Em đã đau biết bao nhiêu chắc anh cũng không thể biết được đâu. Khoảng thời gian đó với em thật khó khăn.

6 tháng trôi qua, anh quay trở về, anh nói anh cần em.

- Lý do là gì vậy? – Vì anh muốn cho cả hai đứa một khoảng thời gian để nhìn lại tình cảm của cả hai.

Em tin, vì em yêu anh. Nhưng em cũng hiểu rằng đã có lúc anh cảm thấy lung lay về tình cảm của anh, nghĩa là cũng đã có lúc trong anh em đã phai nhạt.

Nhưng tình yêu nó không đơn giản như thế đúng không anh. Khoảng thời gian không có anh, em đã gục ngã đấy. Em không đủ mạnh mẽ để đứng dậy, không đủ vững vàng để quên đi anh. Em đã tìm đến một cuộc tình chóng vánh- không tình yêu, nhằm lấp đi chỗ trống của anh trong trái tim em, và nó đã lấy đi em của anh. Em đã không còn là của riêng anh. Không còn là chỉ của một mình anh.

Em thật sự không biết vì sao mình có thể làm thế. Cám dỗ và dục vọng dường như chiếm lấy hết con người em. Đến lúc nhận ra thì đã quá muộn. Những chuyện không đáng làm cũng đã làm rồi. Em cảm thấy ghê tởm chình mình và ghê tởm cả con người kia- kẻ đã cùng em…

Cám dỗ và dục vọng dường như chiếm lấy hết con người em… (Ảnh minh họa)

Em không thể gấu giếm anh, ở bên anh nhưng đã không còn trọn vẹn dành cho riêng anh nữa. Không còn là em như ngày xưa anh yêu nữa. Em biết nói ra em sẽ mất anh. Và em đã mất anh. Anh không thể chấp nhận được chuyện đó, mặc dù với em anh là người đầu tiên. Đúng lắm chứ, ai có thể chấp nhận được nhỉ, ngay cả em. Anh xin lỗi em vì không thể cùng em đi hết con đường. Không phải xin lỗi đâu anh, vì đã bao giờ anh nắm lấy tay em để bước đi đâu anh. Chỉ một mình anh cứ đi, đi và chưa bao giờ nhìn lại em. Anh nghĩ là em sẽ mãi ở đó đợi anh à. Cũng có lúc phải mệt mỏi chứ, có lúc phải gục ngã chứ, có lúc cần chỗ dựa chứ…

Em đau đớn, vì anh không còn tôn trọng em như trước, vì em đã mất anh. Đau đớn hơn khi nhìn thấy anh cũng đau anh à. Trái tim em như tan vỡ lần thứ 2. Nó đã tan vỡ 1 lần. Lần này nữa liệu có chịu đựng nổi không anh. Và thế là mình mất nhau. Anh ra đi…

***

Em giờ đây cũng không còn dằn vặt lắm nữa đâu anh. Những mất mát với em thế là đủ rồi. Vì giờ em nhận ra lỗi không chỉ của mỗi mình em. Anh là người đẩy em đến sai lầm đó. Còn em là người không đủ tỉnh táo để biết mình cần gì. Cái gì qua thì đã qua rồi. Dù biết anh luôn yêu em nhưng có lẽ em còn yêu anh nhiều hơn thế. Cái cảm giác mất đi anh mãi là nỗi đau anh à. Nhưng thời gian cũng sẽ làm vơi nỗi đau đó phải không anh. Người ra đi bao giờ cũng sẽ quên nhanh hơn và bớt đau hơn người ở lại. Người có lỗi nhiều hơn bao giờ cũng sẽ ôm nỗi đau đó nhiều hơn.

Em không đủ cao thượng để có thể hạnh phúc khi nhìn thấy anh hạnh phúc bên một người con gái khác. Nhưng em mong anh sẽ tìm thấy người con gái khác tốt hơn em. Nhưng anh biết gì không, sẽ không ai yêu anh hơn em đâu anh. Em vẫn ở đây, nếu còn yêu và tha thứ.

24 tháng 12, 2011

Truyện cười về Vova

16:04 0 Comments
Cấm trẻ em và những bạn có đầu óc đen tối :D.

Vova
Liên tưởng bậy bạ
Trong giờ sinh vật, cô giáo hỏi học sinh:
- Tại sao con cá thờn bơn lại mỏng dẹt vậy?
Vova giơ tay:
- Thưa cô vì nó bị con cá voi “đè lên”!
Cô giáo không kiềm chế nổi:
- Biến khỏi lớp học, và nếu không có phụ huynh thì đừng có quay lại lớp.
Chúng ta tiếp tục buổi học. Thế còn ai biết, tại sao mắt của con tôm lại to và lồi ra thế không?
Vova đã ra tới cửa còn quay lại nói cố:
- Thưa cô, vì con tôm cũng có mặt ở cạnh đó và trông thấy tất cả.

Cái mông
Giờ học đầu tiên môn hình học lớp 7. Cô giáo vẽ lên bảng 1 cái vòng tròn và đường kính.
- Các em hãy nhìn đây là vòng tròn và đường kính của nó.
Vova buộc miệng nói với bạn bên cạnh:
- Còn theo tớ, đó là cái mông!
Cô giáo tức quá, chạy đi tìm thầy hiệu trưởng và cùng quay về lớp học:
- Thưa đồng chí hiệu trưởng, Vova là 1 học trò hư và không hiểu gì về hình học...
Thầy hiệu trưởng nhìn lên bảng:
- Hỗn láo, hỗn láo quá! Thế ai đã vẽ cái mông lên bảng thế này?!!

Vova thi hoc kỳ
Đây là kỳ thi vấn đáp, thầy giáo hỏi:
- Thế cậu có biết trong phòng này có mấy cái đèn không?
Vova nhìn lên trần nhà và đếm:
- Thưa thầy có 4 cái ạ!!!
- Sai rồi, có 5 cái.
Rồi thầy rút trong túi quần ra một cái bóng đèn.
Kỳ thi sau, Vova lai vẫn gặp ông thầy nọ.
- Vẫn câu hỏi trước đấy cậu thử trả lời xem nào!!!
Vova thản nhiên đáp:
- 5 cái ạ!!!
- Cậu lại sai rồi, lần này tôi không mang theo cái bóng đèn nào!!!
- Nhưng em có mang theo, thưa thầy!!!
Vova rút trong túi quần ra 1 cái bóng đèn!!!

Vova tập vẽ
Bố của trò Vova bị cô giáo mời đến gặp. Khắp mình ông dán đầy bông băng, ông mặc váy vừa lê bước vào đã nghe cô kể tội con mình:
- Bác xem này! Em Vova vẽ con ruồi lên cái đinh trên bàn giáo viên. Tôi đập một nhát, chảy cả máu tay.
- Trời ơi! Thế là còn nhẹ. Cô nhìn cái của tôi xem, đây là hậu quả của việc nó vẽ mẹ nó trên đống thủy tinh đấy!
- Úi chao!

Cùng Natasa
Vova thường ngồi chung xe bus với Natasa. Một hôm, Vova lấy hết dũng cảm dúi cho Natasa một mẩu giấy, trên đấy viết: "Tôi rất thích bạn, nếu bạn đồng ý kết bạn với tôi thì hãy đưa lại mẩu giấy này cho tôi, còn nếu không đồng ý thì hãy vứt nó qua cửa sổ".
Một lúc sau Natasa chuyển lại mẩu giấy cũ, Vova vui mừng mở ra xem, trên giấy viết: "Không mở được cửa sổ”!!!

Bệnh nhân của bố
Bố của Vova là một bác sĩ. Một hôm đang chơi đùa cùng Natasa ở nhà. Bất thình lình, Natasa mở một cánh cửa tủ và hét lên sợ hãi khi nhìn thấy một bộ xương người.
- Không việc gì cả - Vova nói - Bố tớ cất ở đây lâu rồi.
- Thật không? Tại sao?
- Tớ không rõ... Có thể đấy là bệnh nhân đầu tiên của bố tớ.

Sổ liên lạc
Vova phàn nàn với bạn ngồi cùng bàn:
- Hôm qua tao bị ông già tẩn 2 lần.
- Vì sao vậy?
- Lần thứ nhất tao cho ông già xem sổ liên lạc, trong đó toàn điểm xấu và những dòng của giáo viên về những tội nghịch ngợm. Còn lần thứ hai là khi ông già nhận ra đó là quyển sổ liên lạc cũ của ông ấy.

Chóng lớn
Vova vào phòng bố mẹ và không gõ cửa, và bắt gặp bố mẹ đang yêu nhau.
- Bố mẹ làm gì thế? - Nó hỏi.
- À - bà mẹ trả lời sau giây phút bối rối - Mẹ đang ngồi lên bụng bố để cho bụng bố nhỏ bớt đi.
- Vô ích - thằng bé lắc đầu - ngày mai cô hàng xóm lại sang thổi cho nó to lên thôi,
- ?!!

Đi tham quan công trường
Vừa tới nơi thì xảy ra tai nạn: một công nhân rơi từ tầng 4 ngôi nhà mới xây xuống đất. Sau buổi tham quan cô giáo tập trung học sinh lại để rút ra bài học từ trường hợp trên:
- Theo các em, vì sao chú công nhân bị ngã?
Masa giơ tay:
- Thưa cô vì chú công í không tuân thủ quy tắc an toàn lao động ạ.
- Rất có thể như vậy, ai có ý kiến khác nào?
Kôlia:
- Thưa cô có thể chú ấy bị cảm.
- Cũng không loại trừ khả năng này. Thế còn Vova, em nghĩ sao?
- Chú ấy ngã vì quát em!
- Thế là thế nào?
- Chú ấy bảo: thằng ôn kia, đừng có rung thang nữa!

Khoe chú
Natasha, Antô và Vova ngồi nói chuyện.
- Chú tớ là thầy giáo nên ai gặp cũng phải gọi "thầy ơi".
- Chú tớ còn giỏi hơn, chú tớ làm cha sứ, ai gặp cũng phải gọi "cha ơi".
- Kém xa chú tớ, ai gặp chú tớ từ xa cũng phải thốt lên "chúa ơi"! - Chú cậu làm nghề gì?
- Chú tớ là... “đầu gấu thôn”!!!

Chuẩn
Trong một cuộc thi "Chúng ta biết gì về phụ nữ?" do tạp chí "Phụ Nữ" tổ chức. Người đoạt giải nhất là Vô-va 10 tuổi.
Và đây là bức thư gửi ban tổ chức từ một thí sinh:
Tôi biết đàn bà từ năm 18 tuổi, năm nay tôi đã 68 tuổi, vậy mà ban tổ chức lại cho rằng một đứa trẻ ranh lại biết về phụ nữ hơn tôi?
Thư trả lời của ban tổ chức:
Trong câu hỏi đầu tiên của chúng tôi: Ở đâu phụ nữ lông xoăn nhất? (lông với tóc tiếng Nga chung 1 từ), cậu bé trả lời đúng "Ở châu Phi", còn ông trả lời ra sao, lại còn vẽ minh hoạ nữa?
Câu hỏi thứ hai của chúng tôi: Cơ quan quan trọng nhất của phụ nữ là gì? Cậu bé trả lời chính xác là "Hội phụ nữ thế giới", còn ông trả lời như thế nào, lại còn minh hoạ nữa?
Câu hỏi thứ ba của cúng tôi: Phụ nữ khắc khoải chờ đợi cái gì hàng tháng? Cậu bé trả lời chính xác đó là "Tạp chí Phụ Nữ". Còn ông, ông trả lời ra sao? May mà ông không có minh hoạ đấy!

Tiết học vệ sinh cá nhân
Nhiều lần vô tình cô giáo để ý thấy Vova lần nào trong toilet ra cũng đều rửa tay, cô rất lấy làm vui. Hôm nay có đoàn thanh tra đến dự giờ cô giáo gọi ngay Vova lên bục giảng và nói với các bạn:
- Vova là tấm gương tốt về để cho các bạn học tập về môn vệ sinh cá nhân, lần nào đi vệ sinh xong bạn ấy cũng đều rửa tay, các em phải học tập bạn ấy. Vova thấy cô giáo nói vậy cũng ngại ngùng theo:
- Dạ! Có gì đâu ạ! Không phải hôm nào em cũng rửa tay đâu, như vừa nãy chẳng hạn.
Cô giáo ngạc nhiên:
- Tại sao vừa nãy em lại không rửa tay?
- Dạ vì lúc nãy em mang theo giấy vệ sinh ạ!
- Hả?!

Tiết tiếng Anh
Hôm nay lớp học của Vova có một số thầy giáo đến dự giờ. Cô giáo và các bạn học sinh đã chuẩn bị tất cả tình huống có thể xảy ra để buổi học diễn ra được "an toàn". Nửa tiếng trôi qua êm đẹp, còn 15 phút nữa là hết giờ, cô giáo liền hỏi học sinh câu hỏi cuối cùng:
- Bây giờ cô sẽ viết một câu tiếng Anh lên bảng, các em hãy cố gắng dịch nó ra tiếng Tây Ban Nha nhé!
Cô giáo đang viết dở câu thì viên phấn bị rơi, cô cúi xuống nhặt và tiếp tục viết cho hết câu.
- Và bây giờ ai sẽ dịch được câu này?
Vova lập tức giơ tay. Cô giáo thì rất run, nhìn quanh lớp nhưng ngoài Vova ra thì chẳng có ai giơ tay cả. Cô giáo đành chỉ định Vova phát biểu.
Vova rất tự tin:
- Giáo viên ở đây xinh thế nhẩy?!
- Cái gì? Em ra ngay khỏi lớp học!
Vova thu gom sách vở xong và thì thầm vào tai thầy giáo dự giờ:
- Thầy đã không biết thì đừng có nhắc bài cho em chứ!

Vova và miếng sôcôla
Một phái đoàn kiểm tra đến một nhà trẻ. Phái đoàn tặng cho các cháu bé những miếng sôcôla hình những đứa trẻ con.
Một thành viên trong phái đoàn hỏi Vôva:
- Cháu thích miếng sôcôla hình cô bé hay hình cậu bé?
Vôva nhanh nhẹn trả lời:
- Cháu thích hình cậu bé ạ vì như thế thì cháu được hơn một mẩu sôcôla con!

Theo blog (Bức thư tình)

21 tháng 12, 2011

Yêu anh nhiều hơn em nghĩ...

19:17 0 Comments

Yêu anh nhiều hơn em nghĩ...
Xa nhau, em mới hiểu rằng mình yêu anh nhiều hơn em nghĩ, em ước mình chưa từng làm tổn thương anh…

Gửi người em yêu,

Đã bao đêm trằn trọc, một giấc ngủ yên lành đối với em thật quá khó khi mà em phải đối diện với việc mình đã chia tay, tuy em vẫn luôn trả lời "em vẫn ổn" khi anh liên lạc hỏi han, bởi vì em không muốn anh phải lo cho em với tình thương hại.

Mình đến với nhau thật tình cờ anh nhỉ, lẽ ra đêm đó em đã rời quán bar và về rồi, vậy mà lại gặp nhóm bạn, chúng nó lại kéo em vào để rồi em quen anh, tuy là cuộc nói chuyện xã giao bình thường, nhưng em đã cảm thấy mến anh từ lần mới gặp đó, có lẽ ánh mắt nhìn anh lúc chia tay cũng đủ để anh hiểu điều đó từ em.

Những lần gặp gỡ sau đó đã xây dựng cho tình cảm của anh và em với nhau gần hơn, cho dù anh phải chuyển công tác xa em hàng ngàn cây số, nhưng tình cảm vẫn cứ lớn dần lên mỗi ngày, và rồi chúng mình đã yêu nhau, và em đã cố gắng thu xếp thời gian để gần bên anh nhiều nhất em có thể. Anh là người đàn ông ngọt ngào nhất mà em được biết đến. Em nhớ những lần mình đi dạo, những lúc được anh ôm, hay khi anh nói "Anh yêu em nhiều hơn ngày hôm qua" mà anh đã nói với em hàng ngày. Anh đã thắp nến xung quanh phòng khi em đến thăm anh, và chúng mình đã có một giao ước, anh nhớ không?

Đó là mình phải đấu tranh cho mối quan hệ của chúng ta tồn tại mãi. Rằng chúng ta là của nhau thôi.…Khi gần bên anh em đã có những giây phút hạnh phúc vậy mà sao em không biết giữ, em đã làm những điều không nên làm để rồi mình phải chia tay. Cám ơn anh đã cho em biết cảm giác của tình yêu thực sự, anh đã cho em thấy được cuộc sống đẹp và ý nghĩa đến nhường nào, em đã cố níu kéo, cố giữ anh lại không phải vì lời giao ước, mà bởi em yêu anh.

Có lẽ xa nhau, em mới hiểu rằng mình yêu anh nhiều hơn em nghĩ, em ước mình chưa từng làm tổn thương anh như em đã làm, nếu như có cơ hội làm một nửa của anh, em sẽ yêu anh nhiều hơn trước, bởi vì điều đó, xuất phát từ trái tim em. Và em muốn anh biết rằng, ở nơi đây, tuy xa anh hàng ngàn cây số, em đang nhớ anh, nhớ rất nhiều….

19 tháng 12, 2011

Giới tính: Đồng nghiệp khoe chuyện giường chiếu cùng tôi

18:29 0 Comments

Bạn có hình dung được một ngày nào đó, bạn giật bắn mình khi thấy mình là nhân vật chính trong một câu chuyện trên Facebook (FB) của một đồng nghiệp? Tôi thế đấy. Nói thật, tôi chẳng ưa gì anh ta, cái kiểu đàn ông thấy gái vào phòng là dán mắt vào những "khu vực gồ ghề" và dừng mắt ở đó một cách không cần tránh né. Và ngay khi cô gái đó ra khỏi phòng, anh ta sẽ "chém" tưng bừng kiểu "loại gái này anh gặp đầy, trông thì thế thôi nhưng chẳng còn gì đâu…". Chuyện chém ấy của anh ta, tôi coi như cơm bữa không chấp, không thèm để tâm vào đầu. Anh ta thường gạ gẫm tôi "đổi gió" với anh ta thử xem sao và dè bỉu tôi vì quá… chung thủy với bạn trai yêu suốt 4 năm đại học. Tôi cũng chẳng thèm quan tâm. Đàn ông kiểu này không phải dạng tôi để ý, dù anh ta có đẹp trai ngời ngời đi nữa…

Bỗng nhiên cô bạn thân gọi điện cho tôi tá hỏa lên với một đường link FB với cái nick khá lạ tai mà tôi chưa từng biết. Loằng ngoằng thế nào, cô ấy truy ra chủ FB không ai khác chính là anh chàng đồng nghiệp kia (dĩ nhiên tôi chẳng bao giờ add FB của anh ta cả!). Tôi hoảng hồn vì trên đó phải có tới 3, 4 chiến tích về chủ đề khoe giường chiếu của anh ta. Và sợ chưa, nhân vật chính là tôi! Anh ta vẽ ra đủ thứ về tôi, rằng tôi dễ cưa ra sao, hẹn hò và chấp nhận… đi nhà nghỉ chỉ qua vài "nốt" hẹn. Rồi anh ta bình luận tôi dưới cái tên "gà đồng nghiệp". Dĩ nhiên, tất cả đều là kiểu viết khơi khơi không tên không tuổi, chém gió thả sức… nhưng rõ ràng các chi tiết là nói về tôi!

Giới tính: Đồng nghiệp khoe chuyện giường chiếu cùng tôi

Tôi hoảng hồn vì trên đó phải có tới 3, 4 chiến tích về chủ đề khoe giường chiếu của anh ta (Ảnh minh họa)

Tôi đọc đến đâu, máu dồn lên đến đó. Sao lại có thể thế này chứ? Bạn tôi bảo: Chắc gã cưa mày không được nên nổi điên lên "chém gió" vớ vẩn? Ngay ngày hôm sau, tôi chụp hình nguyên cái trang viết về mình đó, dán vào và viết lại một đoạn comment bên dưới về những kẻ "không ăn được thì đạp đổ", rồi để bạn bè thả sức vào ném đá kẻ chém gió ngu ngốc đó. Tôi coi như không biết đó là anh ta, send link FB ấy cho tất cả mọi người trong phòng. Cũng như tôi, mọi người quá biết gã đồng nghiệp kia là người thế nào rồi, ai cũng ngồi cười lăn cười bò và không quên liếc xéo về phía gã. Dĩ nhiên, gã là kẻ phải chuyển phòng là cái chắc, làm sao sống được ở đây khi mà đã lỡ gây "vạ miệng"?

Tôi thề với bạn rằng, riêng với những gã như đồng nghiệp này của tôi, có nói, có tức, có thế nào đi nữa thì gã vẫn trơ tráo như thường. Cứ phải bắt tận tay, day tận trán cái trò chui nhủi dìm hàng nhau, mới khiến gã cứng họng được. Bạn mà vớ phải đồng nghiệp dạng này, tin tôi đi, tránh cho thật xa!!!

m.p.linh, 24 tuổi

18 tháng 12, 2011

Truyện cười người lớn

15:58 0 Comments
Bệnh nghề nghiệp
Một bác phi công già đã về hưu luôn tỏ ra chán đời vì chứng bệnh ngoại tình của vợ. Một hôm, ông trở về nhà trong tình trạng say bét nhè. Trước khi chui vào giường với vợ, anh ta hỏi.
- Alô, Boeing 737 số 22 xin phép hạ cánh. Sân bay nghe rõ trả lời.
Cô vợ còn rất trẻ và đang làm việc ở phòng điều phối các chuyến bay trả lời một cách rõ ràng: Sân bay nghe rõ. Boeing 737 số 22 sẽ hạ cánh sau khi Airbus 300 số 21 cất cánh an toàn! Hết.

Hành hạ em đi
Một cô gái sống theo kiểu đợt sống mới. Một hôm nàng rủ người bạn trai mới quen của mình về phòng mình. Sau khi thay bộ đồ ngủ mỏng manh cô liền nhay lên giường nằm một cách thoải mái và nói với anh ta rằng:
- Cưng ơi ! Hãy hành hạ em đi anh.
Chàng ta ngạc nhiên hỏi lại:
- Hả? Em nói cái gì?
- Tại sao anh còn đứng đó? Lại đây hành hạ em đi.
- Hành hạ em à, nhưng mà bằng cách nào?
- Trời đất ơi ! Sao mà anh ngu quá vậy? Thì với cái "đó" mà.
Chàng vừa nói vừa nhún vai:
- Em thật là kỳ lạ, nhưng mà nếu em muốn như vậy thì tuỳ em.
Chàng liền cúi xuống lấy cái bô đựng nước tiểu ở dưới gầm giường rồi đập cho cô ta một cái thật mạnh vào đầu

Làm thôi
Đêm tân hôn. Khách khứa ra về hết, trong buồng chỉ còn đôi vợ chồng trẻ. Cùng nhau uống ly rượu hợp cẩn, nhìn nhau say đắm, chú rể xăng xái giục: "Thôi, ta vào việc đi em". Cô dâu bẽn lẽn: "Vội thế. Còn sớm mà anh!". "Sớm gì nữa, 10 giờ rồi đấy". "Nhỡ ai gọi cửa thì phiền". "Không ai quấy rầy chúng mình nữa đâu. Thôi, nhanh lên em!". "...Thế anh tắt đèn đi vậy. Xấu hổ lắm".
"Sao lại phải tắt đèn? Tắt đèn thì kiểm đếm phong bì thế nào được?".

Sữa bình
- Đằng ấy bú sữa mẹ hay sữa bình?
- Tớ bú sữa bình
- Sữa bình có ngon không?
- Cũng ngon, nhưng phiền cái là khi ngọt khi nhạt, lúc nóng lúc nguội có khi nóng phỏng miệng luôn đó, thế đằng ấy bú sữa gì?
- Tớ thì bú sữa mẹ
- Thế sữa mẹ có ngon không?
- Ngon chớ, sữa lúc nào cũng ấm đều đều, không ngọt không lạt, bình sữa lại lại đẹp nữa nhưng thỉnh thoảng nó có mùi thuốc lá hay whisky khó chịu khôn tả

Đủ tuổi mới yêu.
Góc phố tối om, cảnh sát kiểm tra một chiếc ôtô đậu im lìm trông rất khả nghi. Cửa mở, trên xe là một đôi trai gái không một mảnh vải trên người
Thấy cậu thanh niên đang gác chân lên vô lăng... đọc báo còn cô gái thì ngồi... đan len, viên cảnh sát hỏi:
- Anh bao nhiêu tuổi?
- Tôi vừa là công dân cách đây vài tiếng, cậu trả lời ráo hoảnh.
- Thế còn bạn gái của cậu?
Liếc đồng hồ, nam công dân không giấu nổi vẻ nôn nóng:
- À, cô ấy thì phải 5 phút nữa

Không sao
Một tay nhà giàu mới nổi nghe thầy giáo phàn nàn về con mình.
"Cậu con của ông tệ lắm! Anh văn, văn, toán đều dốt cả".
Ông nhà giàu nhún vai: "Không sao, lớn lên thế nào nó cũng thuê thư ký riêng!"

Mù giả
Mỗi người qua đường tốt bụng nếm cho gã mù đồng bạc. Đồng này lăn vào khe rãnh, gã mù vội vàng chạy theo nhặt lấy.
"Thế ông không bị mù à?" Người qua đường ngạc nhiên.
"Suỵt, nói nhỏ chứ. Thằng cha mù thiệt đi xem phim rồi".

Triết
Con hỏi bố "Bố ơi phân chia giai cấp là gì hả bố".
Bố trả lời "Lấy nhà mình làm ví dụ nhé, bố kiếm tiền thì bố là giai cấp tư bản, mẹ lãnh đạo thì mẹ là chính quyền, con là nhân dân, còn em con là tương lai của Đất nước, cô giúp việc nhà mình là giai cấp lao động".
Tối hôm đó, em bé ị đùn, cậu bé sang phòng bố mẹ tìm thì thấy mỗi mẹ đang ngủ say, sang phòng cô giúp việc thì thấy bố...
Sáng hôm sau, bố hỏi "Hôm qua bố giải thích thế con có hiểu ko?". Con trả lời "Dạ hiểu ạ. Giai cấp tư bản thì đè đầu cưỡi cổ giai cấp lao động, trong khi đó chính quyền không hề hay biết gì, nhân dân hoàn toàn bất lực, còn tương lai thì ngập chìm trong ***".

Lý luận
Bố: "Tommi, nếu bố ngồi vào bàn mà tay dơ như con thì con sẽ nói sao?"
"Con sẽ giữ lịch sự không nói gì cả".

Thế đấy
Chàng: "Em yêu, em là vầng trăng sáng vằng vặc trên cao ..."
Nàng: "Anh yêu, anh như mặt trời hồng ấm áp tim em".
Chợt chàng ôm mặt khóc tức tưởi.
Nàng: "Sao thế anh yêu?"
Chàng: "Hai chúng mình như mặt trời mặt trăng thì bao giờ mới gặp nhau được!"

Ký thuật tán gái
Thời xưa, một số anh nghĩ ra trò này: mon mem lại gần, lỡ quệt 1 phát vào chân cô em, rồi ra vẻ nhỡ chân, xin lỗi. Nói thật trò này mèo, xưa như trái đất. Đẳng cấp pro bây giờ phải thế này: Giai đoạn làm quen, tiếp cận phải thể hiện nam tính. Từ xa tiến tới, túm tóc cô em, tát 2 tát, vít xuống, lên gối thêm 3 phát nữa, vừa oánh vừa chửi "con khốn nạn, mày tưởng mày hại ông mà ông không biết à". Sau đó "chợt nhận ra mình nhầm người", đổi thái độ quan tâm , ân cần "oh god, anh nhìn nhầm rồi, tội em quá, em có sao không?" đảm bảo ngon!!!

( Đừng thử... :D )



Cận thj
Vị bá tước nọ tuổi đã cao mặt kém nhưng vẫn thích săn nai. Vì người hầu cận sợ bá tước bán trúng mình nên đã viết bốn chữ "Tôi không phải nai" lên áo. Nào ngờ anh ta vẫn bị bá tước cho một phát vào chân. Người hầu nhăn nhó hỏi bá tước: "Bá tước không trông thấy hàng chữ trên lưng tôi sao?"
Bá tước dán sát mắt xuống người anh chàng xấu số rồi lẩm bẩm: "Chà, ban nãy tôi lại đọc thấy: "Tôi là nai" mới chết chứ!"


Người mẹ cứ bắt con bú, Thằng con không chịu cứ khóc.
Ông Nội ngồi bên "dỗ" cháu: Bú ngoan đi cháu, không bú ông bú bây giờ!
Người cha ngồi trên ghế nghe "nóng nóng" mặt: Ơ hay cha, sao cha lại nói thế!?
Tao nói gì nào!?...
Sao cha lại đòi "bú" vợ con!?..
Cha mày chứ, hồi xưa mày bú vợ tao 2 năm tao có nói mày tiếng nào không!

Xe mới
1 cậu sinh viên hỏi bạn: Mày kiếm đâu ra cái xe đạp này vậy?.
Cậu kia trả lời: "Hôm qua, trên đường đi học về, tao đang đi trên đường bỗng có một đứa con gái cùng trường phóng xe đến chỗ tao, quăng xe xuống, nằm xuống bãi cỏ và nói: "em cho anh tất cả những gì anh muốn, thế là tao lấy ngay cái xe đạp".
Cậu kia gật gù:" Ừ mày chọn thế là khôn đấy, dù sao thì mày cũng ko mặc vừa quần áo của nó".

Trả lời
Học sinh: "Thưa thầy, hôm nay em quên đem theo bút ạ!"
Thầy: "Nếu một người lính ra trận mà quên đem súng thì em nghĩ về hắn như thế nào?"
Học sinh: "Em nghĩ ông ấy phải là một sĩ quan!"

Nhập ngũ
Một cụ già đến xin nhập ngũ, người phụ trách đăng ký hỏi: "Cụ bao nhiêu tuổi!"
Cụ già đáp: "62 tuổi rồi".
Anh chàng kia tròn mắt: "Cụ ơi, tuổi này mà còn đi lính thì hơi lớn tuổi"
Cụ thản nhiên đáp : "Các anh không cần một vị tướng sao?"

Mãn hạn
Nửa đêm, người vợ thức giấc. Không thấy chồng nằm bên cạnh, nàng liền khoác váy ngủ lên người, đi xuống tầng dưới và thấy chồng đang ngồi bên ly cà phê, vẻ mặt trầm tư, ánh mắt hướng về nơi vô định, thỉnh thoảng lại lặng lẽ lau nước mắt.
Nàng hỏi:
- Có chuyện gì không ổn hả mình?
-.....
- Sao mình lại xuống đây ngồi giữa đêm hôm khuya khoắt thế này?
Chàng trả lời bằng một câu hỏi:
- Em có nhớ cái ngày chúng mình hò hẹn nhau cách đây 20 năm không, ngày em tròn 16 tuổi ấy?
Nàng đáp:
- Có!
Chàng hỏi tiếp:
- Thế em có nhớ lúc ba em bắt quả tang chúng mình đang tình tự không?
Nàng thẽ thọt:
- Có, em nhớ chứ!
Chàng nói tiếp:
- Em có nhớ gương mặt ba khi chĩa súng vào mặt anh và gầm lên: "Mày chọn lấy con gái tao hay chọn ở tù 20 năm?"
Nàng trả lời:
- Dạ, em vẫn nhớ!
Một lần nữa, chàng lau nước mắt trên gò má rồi cất giọng âu sầu:
- Em biết không, lẽ ra hôm nay là ngày anh được ra tù đấy.

Biết làm sao?
Bà chủ: "Trời ơi, sao chị lại đánh vỡ cái ly này? Hôm qua tôi mới mua đấy".
Cô người làm: "Lúc tôi đánh vỡ cái đĩa, bà trách tôi bảo đĩa rất cũ, rất quý giá. Hôm nay tôi đánh vỡ cái ly mới bà cũng phàn nàn. Thế thì tôi phải đánh vỡ thứ gì?"

Nguyên nhân
Một bà mẹ trẻ đưa cô con gái đến bệnh viện thần kinh khám nghiệm.
"Thưa bác sĩ, con bé này cách đây một năm cứ hét: "Tôi sắp đẻ trứng vàng đây", rồi vỗ cánh loạn xạ và còn kêu cục cục nữa".
"Tôi hiểu rồi, thế nhưng dù cô ấy có những điều bất thường như vậy mà bà vẫn nấn ná suốt cả năm mới chịu đem đi khám sao?"
"Dạ vâng! Tôi nghĩ không chừng nó đẻ trứng vàng thật cho nên tôi chờ quan sát xem sao!".

Lại bú
Trên tàu hỏa, một người mẹ trẻ cho con bú nhưng đứa bé cứ nằng nặc khóc, không chịu ăn sữa. Bực mình, bà mẹ liền mắng: - Bú đi nào, không mẹ cho chú kia bú bây giờ. Bà mẹ mắng 3 lần liền như vậy, mà đứa trẻ vẫn không chịu bú. Đến lúc này, cậu thanh niên trẻ ngồi đối diện mới rụt rè lên tiếng: - Chị nói cháu quyết định nhanh lên, tôi chờ. Tàu đã chạy quá 5 ga rồi

Làm sao hay thế
Bà mẹ giơ hộp cá sạc din nói với con trai: "Loại cá sạc din này khi ở biển thường bị ca lớn nuốt ..."
"Nhưng ... con không hiểu con cá lớn làm cách nào mà mở được hộp nhỉ?"

Hai vợ chồng
Có hai vợ chồng kia đi thăm trại gà giống. Đến nơi, ông chủ trại mặt mày hồ hởi chỉ một con gà đực dũng mãnh và nói:
- Con gà này một ngày có thể đạp mái tới 50 lần.
Cô vợ đi cạnh ông chồng nghe thấy bèn hích hích vào anh chồng, miệng lẩm bẩm:
- Anh thấy chưa, gà thế mới gọi là gà chứ .
Anh chồng tức quá bèn quay sang hỏi ông chủ trại:
- Một ngày mà nó chịu đạp 50 lần một con gà mái à ?
- Ô tất nhiên là không, nó phải đạp 50 con gà mái chứ !
Anh chồng lại lấy tay hích hích cô vợ....!

Anh biết rồi còn gì!
Sắp hết năm, đôi vợ chồng mới cưới hoàn toàn không biết cách cúng bái, thế là người chồng bảo vợ nhìn xem nhà thợ rèn bên cạnh đón tết thế nào. Người vợ đứng rình cửa sổ thấy anh thợ rèn đang cầm que cời than đánh vợ thì quay vào. Chồng hỏi thấy gì, vợ cứ nhất định không nói, cuối cùng chồng giận dữ cầm que cời than lên, cô vợ thấy vậy khóc òa: "Anh đã biết rồi còn hỏi em làm gì?"

Người bình tĩnh
Ba người bạn, Mỹ; pháp và Việt, ngồi uống càphê ở một quán Cafê nọ, hết đề tài để nói, bỗng một anh hỏi :
- Theo mấy anh định nghĩa thì thế nào là một NGƯỜI BÌNH TĨNH ?
Anh Mỹ lên tiếng: Tôi đi làm về, bước vào phòng ngủ, thấy vợ tôi đang làm tình với một người đàn ông lạ. Tôi rút súng ra. NGƯỜI BÌNH TĨNH là tôi không bắn đôi gian phu dâm phụ đó.
Anh Pháp: Mais non, Tôi đi làm về, bước vào phòng ngủ, thấy vợ tôi đang làm tình với một người đàn ông lạ. Tôi rút súng ra. NGƯỜI BÌNH TĨNH là tôi không bắn đôi gian phu dâm phụ đó và nói, xin lỗi ông bà, ông bà cứ tiếp tục.
Anh Việt: "Theo tôi thì: Tôi đi làm về, bước vào phòng ngủ, thấy vợ tôi đang làm tình với một người đàn ông lạ. Tôi rút súng ra, tôi không bắn đôi gian phu dâm phụ đó và nói, xin lổi ông bà, ông bà cứ tiếp tục. Mà cái thằng đó còn tiếp tục được thì NÓ mới là NGƯỜI BÌNH TĨNH.

20 năm trước
Bộ trưởng Giáo dục về thăm trường cũ, ông muốn thăm căn phòng trong KTX mà ông đã ở cách đây 20 năm. Trong căn phòng này hiện có một sinh viên đang ở. Ông vào phòng và thốt lên: - ồ vẫn cái bàn ta từng ngồi học 20 năm trước. Vẫn cái giường ta từng ngủ 20 năm trước. Ôi, vẫn cái tủ ta treo quần áo 20 năm trước.
Và ông mở tủ ra, trong tủ có một cô đang ngồi mà không có mảnh vải che thân.
Chú sinh viên vội nói: - Ðây là bà chị họ em mới ở quê ra.
- Chà, giải thích giống hệt ta 20 năm trước!!!

Ăn tiệc
-Thứ bảy này tôi phải đi đám cưới! Giá như anh biết rằng tôi chẳng muốn đi chút nào.
- Thế thì đừng đi nữa!
- Không được... vì chú rể là tôi!"
- !!!

Logic
Trên 1 chuyến tàu: có 1 người phụ nữ xinh đẹp, 1 bà già và 3 người đàn ông. Khi đi qua đường hầm, bỗng có tiếng "chút!" rồi "bốp!" vang lên. Bà già nghĩ "Bọn trẻ bây giờ ghê thật!", cô gái nghĩ "Sao bà già ấy được hôn mà mình không được nhỉ?", người đàn ông thứ nhất nghĩ "Tí nữa qua đường hầm sau mình sẽ hôn tiếp!", người đàn ông thứ 2 nghĩ "Đứa nào mà hôn tao nữa thì tao tát cho gãy hết răng!", còn người đàn ông thứ 3 nghĩ "Khốn khiếp! Tao mà biết thằng nào tát tao thì tao đập cho vỡ mặt" !!!!

Nguồn ST

Lại một ngày nữa em không có anh ở bên cạnh em

11:28 0 Comments
Lại một ngày nữa em không có anh ở bên cạnh em
Lại một ngày nữa em không có anh ở bên cạnh em. Ngày ngày trôi qua trong lặng lẽ, em nhớ đến anh vô cùng,nhớ những bước đi và nụ cười cuả anh. Em thấy mình mệt mỏi vì chờ đợi anh quay về, sự chờ đợi trong sự vô vọng.
Ngày anh nói chia tay em đã khóc hết nước mắt, em đã cố giữ anh ở lại bên em dù chỉ là một chỗ dựa tinh thần nhưng anh vẫn lạnh lùng bỏ mặc em ra đi ma không một lời hối tiếc. Anh có nhớ, khi anh ở bên em ,anh nói gì với em không? Anh nói dù có chuyện gì xảy ra anh vẫn luôn bên em, vẫn luôn yêu em… mà giờ đây chỉ còn mỗi em với bao hình ảnh anh chất đầy trong tim. Có những lúc nhớ anh, em lang thang khắp những con đường mà chúng mình thường đi dạo phố chỉ mong được nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của anh nhưng không thể nào làm được và em lại trở về với sự thật rằng: em đã mất anh, em mất đi người mà em yêu thương, người mà em đã giành hết mọi tình cảm, mọi sự hy vọng vào đó.
Mỗi khi nhớ đến anh, em đã cố gắng tìm muôn vàn lý do để quên được anh, để quên những ngày tháng chúng mình ở bên nhau,những ngày tháng hạnh phúc ấy,nhưng càng quên đi thì càng nhớ anh, và em không thể nào làm được và sẽ không bao giờ làm được, vì trái tim em đã gắn chặt hình ảnh của anh không thể nào xóa được. Hôm nay, em đã tới nơi mình từng tới, vẫn còn đây những hình ảnh quen thuộc, vẫn còn em yêu anh đến cháy lòng. Còn anh – tình yêu của em, đã không thuộc về em nữa.
Giờ anh đang ở nơi nào? Có nhớ về em k? Hay là anh đã quên em rồi hả anh ? Nhớ về nơi đây mà một thời ta đã hạnh phúc bên nhau ? Em không dám trách anh, sao anh nở bỏ em ra đi,em chỉ trách em sao không giữ được anh ở bên cạnh, đành để anh đi trong nuối tiếc.Mỗi khi trời Sài Gòn chuyển mưa là trái tim em càng đau nhói khi ngồi bên cửa sổ nhìn từng những giọt mưa rơi tí tách, nhớ tới những ngày mình đã từng dạo chơi dưới trời mưa vào cuối tuần, Lúc đó anh đã ôm em vào lòng và nói" em à chắc đây là kỉ niệm đáng nhớ nhất trong anh"và anh nói "anh yêu nhox ", em cảm thấy mình hạnh phúc và may mắn khi em gặp được anh, có anh ở bên cạnh, khi được anh quan tâm chăm sóc, được ở bên cạnh anh mỗi khi em buồn .
Nếu cuộc sống có cho em 1 điều ước, thì em sẽ ước được ở bên anh, được yêu anh, để được mỗi sáng thức đậy có anh bên cạnh, được đọc những dòng tin nhắn của anh "chúc nhox ngày mới vui vẻ và hạnh phúc " " I love you ",mỗi tối được anh chúc ngủ ngon. Em biết điều ước sẽ không bao giờ thành hiện thật nhưng em vẫn ước,em vẫn mong chờ… vẫn đợi anh đến cuối con đường. Vì con đường hạnh phúc của em chính là anh.
Anh có còn nhớ lúc mình ở bên nhau anh hỏi em điều gì không ? " nhox nếu sau này anh không còn ở bên cạnh em nửa thì em sẽ ra sao " em cuời va nói " nếu thiếu anh trong cuộc đời này thì em sẽ chết chứ sao", em trả lời thật ngốc phải không anh ? , anh đã cười và nói rằng" anh sẽ không bao giờ xa em đâu nhóc", " vì không có anh em chết thì sao" (^.^)
Anh à, dù thế nào đi nữa em vẫn mãi yêu anh, em sẽ vẫn luôn chờ anh như ngày nào và hi vọng anh sẽ quay về với em. Và tình yêu của em dành cho anh luôn luôn như vậy, sẽ không bao giờ phai mờ.
Em biết em viết ra những dòng tâm sự này, anh sẽ không bao giờ đọc được đâu, nhưng em muốn bày tỏ tình cảm em giành cho anh, chỉ có anh và một mình anh.
Ở nơi đó, anh có nhớ đến em không ?, em thì xin nhắn với gió rằng: em luôn yêu anh và nhớ anh nhiều, em sẽ đợi anh.( ngọ hủ ngôi lị)

17 tháng 12, 2011

Tự Bút

19:34 0 Comments
Tự Bút

Hằng à! Anh biết từ khi quen biết nhau, em đã dành tình cảm của em cho anh rất nhiều. Lúc trước anh cũng có tình cảm với em thật sự nhưng chúng mình không thể nào đi đến với nhau được đâu em, hãy tha thứ cho anh. Anh hiện giờ cũng chưa có người con gái nào khác cả, anh chưa quan tâm đến ai.Anh cũng buồn nhiếu lắm em đừng bao giờ nói “đợi anh khi nào cưới vợ rồi em mới tính”, nghe câu nói đó của em anh nghĩ là anh đang có tội lỗi quá lớn nên em mới nghĩ như vậy.
Anh biết em cũng đang có nhiều đối tượng mà, em hãy cho những người xung quanh em thêm cơ hội đi, và cũng cho mình cơ hội nữa em ah.Bác sĩ Duy cũng được mà, dù sao thì cùng ngành nghề cũng dễ hiểu và thông cảm cho nhau hơn, người ta lại còn ở gần đó và cũng có điều kiện chăm sóc em nhiều hơn.Anh nói thật em cũng đừng hờn trách gì anh nha, anh bây giờ không còn tí tình cảm nào với em cả, hãy hiểu cho anh và tha thứ cho anh.Anh cũng đã nói với em nhiều lần rồi mình chia tay nhau đi, sao em không chịu chứ, mình không bao giờ có kết quả đâu. Anh không phải là tuýp người lãng mạn, anh có gì nói nấy nhưng dù sao anh cũng phải tế nhị với em đúng không? nhưng anh không làm vậy được anh muốn em hãy quên anh đi và tìm một đối tượng mới cho mình nhưng em không chịu, em cứ quan tâm đến anh làm gì? anh không nghe máy thì em nói là sao như vậy, anh biết là em lo cho anh lắm không?Đôi khi anh cũng rất muốn có người quan tâm anh nhiều như thế nhưng em quan tâm quá mức và em quan tâm anh, anh không thích như vậy nữa. Hãy hiểu cho anh, đừng buồn va khóc nữa mặc dù anh nói ra thi thấy anh quá tàn nhẫn với em nhưng em ơi, anh xin em đó, em hãy cho em 1 cơ hội mà người nhận cơ hội không phải là anh được không? Khi nào em buồn thì có thể gọi cho anh nhưng đừng quan tâm đến cuộc sống riêng tư của anh nữa được không em?
Anh cũng đã nói với em vấn đề này rất nhiều rồi, sao em không hiểu, anh không biết nói sao nữa, anh cũng cảm ơn em vì em đã đặt nềm tin và tình cảm của em vào anh quá nhiều nhưng đến bây giờ em có thể xem anh là một người hoàn toàn khác vì em là một người con gái rất năng động mà.Anh không nói nữa mong em hãy hiểu và tha thứ cho anh.Chào em

15 tháng 12, 2011

CŨNG CHỈ VÌ EM XA ANH

19:24 0 Comments
Anh thương!
Đã rất lâu rồi giờ em mới lại gọi anh như thế. Nghe có vẻ mùi mẫn quá đúng không? Những đôi đang yêu vẫn thường gọi nhau như vậy đó. Với em, việc gọi anh như thế nào không quan trọng vì dù thế nào đi nữa, em vẫn mong một lần được xóa bỏ khoảng cách về không gian lẫn thời gian giữa chúng ta.
Cũng kì thật đó, em không hiểu tại sao em lại chấp nhận yêu anh trong hoàn cảnh này. Vài ba ngày, có khi đến cả tuần lễ mới nhận được một tin nhắn hay một cuộc điện thoại. Thà là những dòng tin nhắn hay những cuộc điện thoại với lời lẽ động viên gì cho cam. Đằng này, anh luôn hoài nghi em. Làm như vậy có được gì? Có chăng cũng chỉ làm cho khoảng cách giữa chúng ta ngày càng xa hơn mà thôi.
Những lúc rảnh rỗi, em vẫn thường ngồi nghĩ rồi thử hình dung xem anh đang làm gì. Đặc biệt là lúc về đêm, khi mọi thứ xung quanh em đã chìm sâu vào giấc ngủ. Cuộn tròn trong chăn, em nhắm nghiền mắt và mặc nhiên tưởng tượng anh đang nằm bên em. Em nhớ rất rõ từng đường nét, từng chi tiết trên mặt anh. Em nhớ cách anh ngáy, cách anh ngủ ra sao. Em nhớ cách anh vừa ôm em vừa xem phim để rồi đi ngủ quên tắt ti vi như thế nào. Em không thể nhịn cười khi nhìn anh ngủ, miệng anh há hốc và mũi anh phình to hết cỡ, trông như một con heo rừng ý (^^). Em không khỏi xót xa khi thấy phải vất vả và bộn bề trong suy nghĩ. Em cũng tự trách mình nhưng em không biết nên làm gì để anh thấy khá hơn. Hình như mọi thứ liên quan tới anh đều được tái hiện sinh động trong tâm tưởng, trong tiềm thức em mỗi khi em nhớ về anh, dù thời gian anh và em ở bên nhau là thật ít ỏi và có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hai tháng là quá nhanh cho lần gặp mặt cuối nhưng chẳng là gì so với chặng đường tình yêu mà em đang trải qua. Em nói mãi với anh cảm giác của em nhưng hình như chúng chẳng đáng để anh lưu tâm tới thì phải.
Có thể anh sẽ chẳng bao giờ thấu được tâm trạng hụt hẫng, khao khát rồi trách móc và giận hờn chính bản thân mình đâu nhỉ? Những cung bậc cảm xúc em đều nếm trải hết kể từ ngày em xa anh. Nhìn người ta đi bên nhau, em hụt hẫng vì mình không có anh ở bên.
Em khao khát được giống như thế, tay trong tay đi dạo, đi ăn và cùng nhau làm mọi thứ. Cũng chỉ vì em xa anh.
Em giận anh, trách anh sao đã như vậy rồi mà anh chẳng hề để ý, chẳng hề quan tâm em. Cũng vì em xa anh.
Trách anh không được em đâm ra cáu gắt với chính mình, em giận mình sao cứ để anh mãi như vậy, sao vẫn cứ để anh vô tâm và ỷ lại vào tình yêu em dành cho anh? Tất cả cũng chỉ vì em xa anh.
Có bao giờ em nói với anh rằng, mọi cảm xúc trong tất cả những lá thư trước đều bắt đầu khi em thả mình vào khoảng không vô tận của màn đêm? Có khi nào em nói với anh rằng, mỗi lần viết thư cho anh, em đều nghe đi nghe lại một đoạn nhạc và đoạn nhạc đó, em đã lấy để cài riêng cho số điện thoại di động của anh?
Anh sẽ không bao giờ biết được rằng, cảm giác khi một mình ngồi trong bóng tối và hồi tưởng về quá khứ đáng sợ thế nào đâu. Trống trải và hiu quạnh lắm, cảm giác đó lâu ngày sẽ trở thành rào cản khiến em không còn tin vào tình yêu và bản thân mình nữa. Sự thật là có những lúc em quên đi rằng mình đang có một tình yêu, có những lúc em quên đi rằng mình nên dành sự quan tâm cho "ai đó", có những lúc em quên đi rằng mình cũng cần được nghĩ ngơi, cũng có những lúc em quên mất anh, quên mất tình yêu anh. Tại vì em không yêu anh đúng cách hay tại anh không thể thấu cho lòng em?
Em vẫn luôn như thế, vẫn luôn yêu anh như thế, vẫn hằng mong mỏi được gặp anh, bên anh. Chẳng có gì quá lớn lao nhưng sao càng ngày em càng thấy khó thực hiện.
"Anh chỉ mang đến cho em toàn đau khổ. Có lẻ vì vậy mà em yêu anh. Vì niềm vui dễ quên còn đau khổ thì không bao giờ". Câu nói này có vẻ đúng với nhiều người, trong đó có em. Yêu một người đã khó, để giữ được tình yêu càng khó hơn. Biết rõ điều đó nhưng em vẫn muốn níu giữ tình yêu của mình, vẫn khao khát được một lần tận hưởng trọn vẹn cảm giác bên anh, để được một lần chết trong yêu thương cồn cào, để vùi lấp đi nỗi nhớ và sự trống trải mà em phải gặm nhấm từng đêm.
Nghĩ cũng thật buồn cười vì mỗi lần ngồi nhớ lại, em vẫn luôn cố gắng giải đáp xem, tại sao mình lại gặp nhau, tại sao lại để em yêu anh và tại sao em lại giàu nghị lực và sức chịu đựng đến thế.

Sẽ không có ai yêu anh như em đã yêu anh. Đến giờ em vẫn dám khẳng định điều đó, không phải vì em yêu anh mà vì tình yêu trong em đang lớn dần, lớn dần. Những cung bậc cảm xúc trong em cũng ngày một rõ ràng, em biết mình nên làm gì, vào lúc nào. Hơn ai hết, em hiểu bản chất của tình yêu là sự nhớ nhung và chờ đợi. Em hi vọng rằng những nhớ nhung và sự chờ đợi trong em không trở nên vô nghĩa với anh, với em.

Sẽ sớm thôi ngày em được gặp anh. Em sẽ nghe được tiếng anh nói, sẽ được nhìn thấy anh cười. Còn anh, anh sẽ lại đón em, sẽ lại chở em đi ăn, sẽ lại bên em, vỗ về em. Anh sẽ ôm chặt em, sẽ nhẹ nhàng hôn em, sẽ một lần nắm tay em và nói thì thầm vào tai em rằng "anh yêu em", đúng không anh?

Theo blog (Bức thư tình)