Follow Us @soratemplates

9 tháng 9, 2013

Bỏ nhau chỉ vì một bữa cơm

Tình cảm nó dành cho anh đang rất tốt, ba năm trời phấn đấu nó mới vun vén được chút tình cảm đó. Vậy mà chỉ một bữa cơm, mọi thứ đổ sông đổ bể. Nó về nhà khóc một trận tơi bời rồi tình cảm cũng trở lại con số 0.

Giữa cái trưa hè nắng gắt của Sài Gòn, nó đội nắng chạy chợ mua đồ ăn về nấu cho anh và nó bữa cơm. Đã lâu rồi cả 2 đều chưa được ăn chung mà. Nó muốn đi chợ cùng anh, chọn món ăn mà anh thích nhưng anh bảo nó cứ đi mua một mình cho tiện. Đến chợ rồi, nó bốc máy gọi cho anh, lần nào anh cũng để nhạc chờ lâu quá… nắng. Nó hỏi anh ăn món này được không, món kia được không. Anh bảo nó mua món gì nó thích là được.

Vậy mà về tới nhà, nhìn con cá lóc anh càu nhàu vẻ không thích. Haiz, mấy lần thấy anh hay nấu món cá kho, cứ tưởng anh sẽ thích. Nó cố gắng nấu cho ngon để gỡ gạc.
'Bỏ nhau vì bữa cơm' là tình yêu dặt dẹo
'Bỏ nhau vì bữa cơm' là tình yêu dặt dẹo

Cơm đã dọn lên, có cá lóc kho, rau muống luộc chấm nước mắm cà chua, cà tím nướng sốt nước tương mỡ hành và nước canh rau luộc. Hai đứa ngồi ăn, nó hứng chí hỏi anh:

- Cá tui kho ngon không?
- Tạm được.
- Tạm được thôi á!
- Chưa chê là may
- ……( mặt nó đã hơi xị ra)
- Có nhiều món dân tộc quá
- Món nào dân tộc?
- Món này, món này. Anh vừa nói vừa chỉ vào từng món nó nấu.

Nó giận quá, ném đũa xuống bàn, bỏ ăn rồi ra ngồi một xó.

Anh chẳng thèm nói gì, chẳng thèm liếc nhìn nó, chỉ ăn bữa của mình. Xong bữa anh dọn dẹp chén bát, đổ chén cơm nó ăn dở và tất cả đồ ăn thừa vào bịch rác. Nó nhìn theo muốn ứa nước mắt. Từ sáng tới giờ, mấy miếng cơm đầu trong chén là thứ duy nhất nó ăn, anh không mở miệng dỗ dành nó thì thôi sao nỡ đành không chừa phần cơm cho nó. Ừ thì nó đã ném đũa quá mạnh tay, nhưng giận thì giận mà thương thì cũng chằng thương hay sao? Nó ngồi đó, nhìn và suy nghĩ. Thôi thì về thôi, có cái gì đó chưa kịp định hình khiến nó thấy đau lòng.

Đeo cái túi lên người, nó đứng dậy lặng lẽ ra về. Anh nói theo: “Đem cá về mà ăn”.

Nó chẳng quan tâm nữa, nó chỉ muốn về nhà thật nhanh và khóc lóc mà thôi.

Bữa ăn cho người nó yêu thương là thế đó. Khi nó đứng dưới cái nắng điên người chờ anh trả lời điện thoại rằng anh muốn ăn gì thì anh cũng không biết mình thích gì. Khi nó căng óc phán đoán chọn món anh thích thì anh lại không hài lòng với sự lựa chọn của nó, khi nó hì hụi nấu thật ngon thì anh bảo đó là món ăn dân tộc, và đau lòng nhất là khi nó để tâm mong dành cho anh bữa ăn ngon lành thì anh còn chẳng quan tâm nó đói no ra sao.

Nó cứ khóc, và tự hỏi mình: Có cái gì chưa đúng ở đây? Nó quá nhạy cảm? Anh quá vô tâm? Hay là sự lệch lạc về tình cảm?

Cũng chỉ vì một bữa cơm.

Tra My

PS:’Bỏ nhau vì bữa cơm’ là tình yêu dặt dẹo
Bạn thân mến, đọc những dòng của bạn, tôi như thấy lại chính mình 2 năm về trước. Nếu bạn bỏ nhau vì một bữa cơm, thì tôi đã bỏ một người chỉ vì một câu nói.

Chắc chắn rằng, bạn hiểu hơn ai hết là có phải bỏ nhau vì một bữa cơm không? Chắc chắn là không bạn ạ!

Vấn đề ở đây là, bạn biết chắc rằng bạn không hạnh phúc khi ở bên một người. Đôi khi, ta yêu một người, ta nghĩ rằng có thể làm tất cả để người ấy vui và hạnh phúc, thế là ta đã thấy mãn nguyện.

Sai lầm! Một khi đã quen đón nhận thì người kia sẽ dần mất đi sự trân trọng, càng ích kỷ hơn và đòi hỏi nhiều hơn vì họ cho rằng họ hiển nhiên được hưởng thụ những điều người khác làm cho mình.

Đọc bài của bạn, tôi hiểu, bạn đau lòng như thế nào khi anh ta qúa vô tâm, cách cư xử của anh ta, công bằng mà nói, với phụ nữ thì đã quá tệ rồi, đừng nói là với bạn gái của mình.

Lẽ ra, bạn đã đi chợ, anh ta phải sẵn sàng vào bếp phụ bạn một tay, cùng nhau dọn món và anh ta phải ăn một cách vui vẻ nhất dù món có ngon hay không và phải cám ơn bạn vì đã dành thời gian quan tâm chăm sóc anh ta.

Lẽ ra anh ta phải đặt chén xuống ngay khi bạn bỏ ra ngoài. Ở đây, có một sự thật đau lòng bạn cần phải nhận ra là, sẽ không bao giờ anh ta có thể làm được như vậy. Hành động đổ hết cơm của bạn vào rác, không để phần cho bạn càng tệ hơn nữa.

Có chăng, anh ta không những vô tâm ích kỷ mà còn quá tệ về văn hóa ứng xử. Khi bạn ra về giữa trưa nắng, bụng đói, tâm hồn nặng trĩu, tôi hình dung ra bạn đã khổ như thế nào. Một người đàn ông như vậy sẽ sẵn sàng làm bạn tổn thương bất cứ lúc nào, bạn ạ!

Bạn có thể chịu đựng được đến đâu, bạn có thể chịu đựng trong bao lâu? Bạn lựa chọn ở lại bên anh ta và tiếp tục chịu đựng sao?

À, có thể bạn tin vào sự thay đổi khi ta yêu một người, nhưng anh ta có yêu bạn không, có trân trọng bạn không?

Tại sao tình yêu của bạn không có những cảm xúc như sự tôn trọng, sự sẻ chia, bình yên, ấm áp, mà là những cung bậc cảm xúc đau buồn và làm bạn héo mòn?
Thế thì, liệu đó có phải là tình yêu, hay chính bạn đang nhầm tưởng.

Cách đây 2 năm, tôi đã từng mê muội đến mức mù quáng, tôi làm tất cả cho người mình yêu. Cuối tuần, thay vì về nhà với bố mẹ, tôi lại về nhà anh ta, quét dọn, nấu nướng, giặt giũ, nấu ăn cho các em của anh ta ăn.

Đi ăn với bạn bè, anh kêu tôi trả tiền để chứng tỏ mình có uy. Hết tiền điện thoại, anh không tự mua, mà bảo tôi nạp, vì “ thích em quan tâm”. Có thể trong những giây phút ngắn ngủi nào đó, tôi cũng thấy mình hạnh phúc, nhưng những nỗi buồn anh gieo vào lòng tôi ngày một lớn và chất chứa đến không thể chịu nổi.

Anh ta mặc định tôi có nhiệm vụ làm anh ta vui, chăm sóc quan tâm anh ta như một điều hiển nhiên. Và tôi luôn luôn phải cố gắng để làm tốt hơn nữa.

Rồi đến một ngày tôi choàng tỉnh, hơn ai hết , tôi hiểu tôi cần phải giải thoát cho mình. Thời gian đầu, khi tôi bỏ anh ta, anh ta “bơ” tôi luôn để tôi biết tôi đã để mất điều tốt đẹp đến mức nào.

Vì quá được yêu nên anh ta nghĩ tôi sẽ không bao giờ bỏ anh ta mà chỉ có thể là ngược lại. Còn sau khi biết tôi đã không vướng bận gì về anh ta nữa, anh ta phát cuồng lên, năn nỉ, khóc lóc, van xin vì “không có em, cuộc đời anh quá trống vắng”.

Cuộc đời anh ta trống vắng vì thiếu những sự hy sinh, quan tâm, không quản ngại của tôi, chứ không phải là vì thiếu tôi.

Bạn hiểu ý tôi không? Những người như thế, thực ra họ không yêu ai hết ngoài bản thân họ. Họ coi thường chúng ta không phải vì chúng ta đáng bị coi thường, mà vì họ tự tin một cách thái quá và thậm chí ngu ngốc.

Họ đã không hiểu một điều mà ai cũng cần hiểu là trên thế gian này tìm được một tấm chân tình với mình là điều khó. Có được rồi càng phải biết giữ gìn.

Tôi không bao giờ đánh giá cao những gã đàn ông tự mãn này. Có chăng chỉ là màu hồng của tình yêu đã che hết lý trí của tôi. Hoặc họ đã yêu hay sẽ yêu một ai đó có khả năng làm họ yêu. Chắc chắn không phải tôi và không phải bạn trong cả hai trường hợp của chúng ta.

Ở đây, tôi không khuyên bạn bỏ anh ta. Bởi vì tình yêu cũng tuân theo quy luật tự nhiên, có lúc bắt đầu, viên mãn nhất rồi cũng có khi lụi tàn. Nếu hai người thực sự yêu nhau, họ sẽ biết cách để tình yêu của họ quay tiếp một chu kỳ mới.

Còn bạn, bạn chỉ một mình, cố gắng một mình. Bạn trồng một cái cây, bạn tắm tưới, chăm sóc, tắm nắng, còn người kia vặt lá, chích nhựa cây chảy máu…

Tình yêu của bạn đang dặt dẹo và yếu ớt, chỉ có điều bạn quá đề cao nó nên bạn không nhận ra và lúc đầu bạn nói bạn hài lòng.

Nếu bạn tiếp tục và anh ta vẫn thế sẽ có một lúc bạn mệt mỏi thậm chí quỵ ngã. Bản năng tự bảo vệ mình sẽ khiến bạn phải lựa chọn. Nhưng tình yêu mà, tôi nghĩ bạn sẽ lại vỗ về trái tim mình, an ủi mình và tự lừa dối rằng bạn đang hạnh phúc nữa cho mà xem.

Đến một lúc bạn sẽ tỉnh ra như tôi, nhưng nói thật bạn nên tỉnh càng sớm càng tốt. Vì tiếp tục, bạn sẽ lãng phí thời gian, công sức, tình cảm và tất cả những gì tốt đẹp nhất cho một người không xứng đáng.

Anh ta không xứng đáng với bạn. Đó cũng là câu tôi nói với người yêu cũ khi tôi ra đi “Anh không xứng đáng với tình yêu của tôi”.

Có lẽ, phải sau này, khi trải qua những mất mát, khổ đau, đối mặt với những giả dối, phù phiếm trong đời sống tình cảm con người thì anh ta mới biết quý cái gọi là chân tình. Anh ta không tuyệt vời để làm người yêu của bạn đâu.

Hãy ngẩng cao đầu, và đừng nuối tiếc vì những gì mình đã làm vì một người khác bạn nhé. Đơn giản bạn đã hết lòng, bạn sẽ không ân hận. Kẻ phải nuối tiếc chính là anh ta.

Khi tôi viết những dòng này, tôi đang rất hạnh phúc trong tình yêu hiện tại của mình, dù không có tình yêu nào là hoàn hảo. Chúng tôi sắp làm đám cưới. Tôi đã tìm được một nửa của tôi, vì tôi dám yêu và cũng dám từ bỏ những điều không tốt đẹp trong cuộc sống của mình để đi tìm những điều thực sự tốt đẹp.

Bạn có muốn cuộc sống của mình tốt đẹp không? Bạn biết câu trả lời rồi đấy !

Thanh Huyền

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....