Follow Us @soratemplates

29 tháng 9, 2013

3 câu chuyện cuộc sống

18:57 0 Comments
3 câu chuyện cuộc sống
Liệu bạn có nhận thấy, điều mà con người cần nhất trên thế gian này không phải danh vọng, không phải tiền bạc, không phải nhà cửa, không phải đất đai… Bạn có nhận ra không, điều mà Con Người cần nhất chính là Con Người…

1. Đó là một buổi tối rất bình yên, cả nhà tôi đang cùng xem bộ phim truyền hình yêu thích thì chuông điện thoại reo. Mẹ nhấc máy. Chăm chú lắng nghe, nói “Vậy à, vậy à, ừ…”. Rồi đặt máy. Tôi thoáng thấy mẹ làm một việc rất lạ nữa – rút “giắc” cắm điện thoại. Rồi mẹ lại cùng bố con tôi xem phim. Đó là đêm cháy chợ Đồng Xuân. Bạn hàng hốt hoảng báo cho mẹ biết là lửa đã cháy đến sạp vải của nhà chúng tôi. Sau đó là những năm vay mượn, đầu tắt mặt tối, gây dựng lại từ đầu. Có lần tôi hỏi mẹ về tối hôm đó, mẹ trả lời êm ả: “Mẹ không muốn bố cuống lên rồi lao đến đó, nhỡ có làm sao…”. Cả cơ nghiệp lao đao, nhưng trong giây phút đó, mẹ chỉ nghĩ đến bố tôi.

2. Chị tôi dành dụm vốn liếng định mua một mảnh đất ở ngoại thành. Hẹn được với người ta mang tiền đến đặt cọc, chị vội vã gọi taxi. Dọc đường, chị bắt gặp một đoàn nam phụ lão ấu hớt hơ hớt hải bồng một cô bé bị trâu húc vẫy xe xin đi nhờ lên Hà Nội cấp cứu. Chị tôi lập tức bảo anh lái xe quay xe, đưa cô bé con, người mẹ, và cả chị thẳng về Hà Nội. Mẹ cô bé tê liệt vì sợ hãi, chỉ biết ôm con khóc ròng. Một mình chị lo toan cho cô bé vào phòng cấp cứu, nhập viện, thậm chí đóng luôn cả tiền viện phí khi biết người mẹ không có nổi 100 nghìn trong túi… Khi chắc chắn là cô bé an toàn, chị mới trở về nhà. Không bao giờ nhắc đến chuyến xe ấy tốn kém bao nhiêu, tiền viện phí thế nào, hay buồn vì mảnh đất ưng ý kia không kịp đặt cọc đã qua tay người khác. Và cứ đến Tết, nhà chị lại có thêm những người khách từ quê ra.

3. Cha tôi là một người thành đạt, cha rất yêu công việc, đi sớm về khuya, mất ăn mất ngủ. Còn mẹ tôi, trong mắt mọi người, là một phụ nữ thật bình thường với những lo toan giản dị. Nhưng có lần cha nói với tôi rằng dù cha rất yêu thích công việc, nhưng cha không cần nó, cũng như cha cũng chẳng cần lắm nhà cửa, tiền bạc. Tất cả những gì cha cần là mẹ, có mẹ là cha có tất cả, kể cả những thứ rất quý giá, như là… chúng tôi.

Đôi khi bạn phải ngạc nhiên về những người mà bạn yêu quý. Sự an nhiên nơi tâm hồn họ. Những quyết định đơn giản mà quyết liệt. Sự bình thản của họ trước những thứ tưởng chừng rất quan trọng, nhưng lại không thật sự quan trọng. Cái cách mà họ tha thiết với con người. Giản đơn, nhưng mãnh liệt.

Nhưng hiểu được họ, bạn sẽ hiểu được niềm vui của thuỷ thủ đoàn khi nhìn thấy đất liền, của khách lữ hành khi nhìn thấy làng mạc, của nhà du hành vũ trụ qua khung cửa tàu nhìn thấy Trái Đất, của Robinson khi có được Thứ Sáu, nụ cười âu yếm của bất kỳ ai khi thấy một em bé sơ sinh. Cả việc tại sao, con người cứ mải mê tìm kiếm những nền văn minh ngoài Trái Đất… Và nỗi đau đớn khôn nguôi trào ra thành nước mắt và tiếng thét khi con người vì thiên tai, vì chiến tranh, vì bệnh tật, mà phải mất nhau trong cõi nhân gian…

28 tháng 9, 2013

'Đuổi cổ' virus phá hoại tình yêu

19:23 0 Comments
Virus “dập khuôn”

Sau 2 năm yêu nhau, lịch trình tình yêu của hai bạn sẽ được lên kiểu thế này: Buổi sáng nhắn tin “Chúc em/anh có một ngày làm việc tốt đẹp”, trưa đến tít tít “Anh/em nhớ ăn cơm đúng giờ”, chiều về “Anh/em đã về đến nhà chưa?” và đến tối là “Chúc anh/em ngủ ngon nhé!”. Thậm chí khi anh ấy rủ đi chơi, bạn còn có thể đoán ra anh ấy sẽ mặc bộ quần áo màu gì, chở bạn đến đâu...

Đuổi cổ những virus nhăm nhe phá hoại tình yêu của bạn

Hãy chủ động là người refresh tình yêu của bạn (Ảnh minh họa)

=> Format lại “ổ cứng” tình yêu:

Vấn đề nằm ở chỗ bạn nghĩ rằng tất cả những điều đó là hiển nhiên và mọi việc diễn ra như nó “phải” như thế? Nhưng không có luật lệ nào bắt bạn và chàng cứ phải nhắn đủ cho nhau một ngày 4 cữ và tối thứ 7 nào cũng phải cặp kè cho dù ngày hôm đó đã mệt lừ! Tất cả đều nằm ở thói quen của bạn và nếu không thích như thế thì cứ mạnh dạn mà “thiết lập lại trật tự” theo ý mình! Cá là anh ấy cũng đang “ngán đến cổ” cái công thức mà hai bạn đã mặc định ngầm với nhau. Hãy là người tiên phong refresh tình yêu của hai người thôi bạn.

Virus "đòi XXX"

Lúc mới yêu anh ấy sẽ tự hỏi “Khi chạm vào tay nàng thì cảm giác sẽ thế nào nhỉ?” và khi có được điều đó cả hai sẽ “ngập” trong hạnh phúc. Cứ thế lần lượt đến những cái ôm thật chặt, những chữ K ngọt ngào…và sau 3 năm yêu nhau thì… chả lẽ lại quay lại nắm tay? Dĩ nhiên là anh ấy sẽ muốn tiến đến một ngưỡng khác cao hơn nữa, “ngưỡng cảm xúc” của chữ X thứ ba.

Đuổi cổ những virus nhăm nhe phá hoại tình yêu của bạn

Thẳng thắn nói chuyện khi chàng có mong muốn về chữ X thứ ba (Ảnh minh họa)

=> Format lại “ổ cứng” tình yêu:

Thật ra, mong muốn của anh ấy là hoàn toàn bình thường! Có thể, anh ấy muốn một cái gì đó chắc chắn hơn, hoặc vì anh ấy đã chán ngấy cảnh ngồi cầm tay bạn và… nhìn suông rồi! Hãy trò chuyện cởi mở với nhau và quan trọng là để chàng biết: Bạn hiểu được những gì chàng đang suy nghĩ! Nếu bạn chưa sẵn sàng cho chuyện này, hãy thẳng thắn nói cho chàng biết. Cách hay nhất để “trì hoãn” chuyện này là hãy cho chàng một deadline và deadline đó chính là ngày cưới hạnh phúc và vui vẻ của hai người. Các nhà tâm lí cho rằng: Để trì hoãn những ham muốn tức thời ở hiện tại thì cách tốt nhất là hãy kéo người ấy về quá khứ hoặc tương lai.

Virus "sợ yêu lần nữa"

Thử tưởng tượng: Bạn và anh ấy đã có một tình yêu "cổ thụ" 2, 3 năm hoặc nhiều hơn thế nữa! “Bi kịch” là đến giờ này bạn mới nhận ra rằng mối quan hệ dài hơi này sẽ chẳng đưa mình đến đâu cả! Tệ hơn là anh ấy đã phạm phải những sai lầm khó tha thứ hoặc đã làm bạn tổn thương, nhưng bạn thì không thể kết thúc chuyện tình cổ thụ này.

Đuổi cổ những virus nhăm nhe phá hoại tình yêu của bạn

Bạn có thể không cần yêu ngay sau khi chấm dứt một tình yêu cổ thụ (Ảnh minh họa)

=> Format lại quan điểm “yêu”:

Anh ấy đã trở thành một phần tất yếu trong cuộc sống của bạn! Đối với bạn, việc rời bỏ anh ấy và xây dựng một tình yêu mới với một người khác còn khó hơn lên trời. Điều quan trọng là, bạn tiếc từng ấy năm “chăm bón” cho cái cây cổ thụ của mình sẽ về zero. Bạn “sợ” yêu, sợ phải bắt đầu lại từ đầu nên bạn ngậm bồ hòn làm ngọt dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra chăng nữa!

Nhưng sự thật bạn sẽ “ngọt” được đến bao giờ khi chính bạn cũng nhận ra “yêu anh là sai lầm lớn nhất của em”! Bạn đâu nhất thiết phải yêu ngay lập tức sau khi chia tay với anh ta, thật ra sống độc thân để suy ngẫm về bản thân và quan điểm yêu của mình cũng đáng giá lắm chứ!

Thêm một năm nữa qua đi đồng nghĩa với việc tình yêu của bạn lại thêm một tuổi nữa rồi! Hãy nhớ rằng tình yêu luôn cần những viên vitamin F5 liều cao, bạn nhé!


(Theo blog Bức thư tình)

Thư tình: Anh nhớ em nhiều lắm

19:18 0 Comments
Cứ tưởng rằng có được em là có được mãi mãi, anh cố gắng yêu em nhiều, yêu em hơn chính bản thân mình thì em sẽ hiểu anh và đáp lại tình cảm của anh. Em còn nhớ không từ lần đầu đi với em khi ôn thi đại học, nhìn thấy em là mọi cảm giác yêu thương trong anh trỗi dậy, anh không biết vì sao từ lúc đó anh lại muốn yêu em, muốn đến bên em. Lúc đó anh liều lĩnh thật, dám nhắn tin để tán em dù biết phần trăm thành công của anh sẽ không là nhiều. Anh yêu em nhiều lắm, đôi khi anh tự hỏi với lòng mình vì sao anh lại yêu em nhiều như vậy và vì sao anh lại không giữ được tình yêu của hai chúng ta để bây giờ anh phải đau khổ như vậy? Vì sao có được em rồi lại mất em nhanh như vậy?

Đã có lúc anh mệt mỏi thật em à, dường như giữa anh và em có một bức tường vô hình nào đó ngăn cản làm anh có cố gắng như thế nào thì mình cũng không vượt qua được. Có lẽ đó là ý trời em à. Có được tình yêu đã khó rồi nhưng giữ tình yêu lại càng khó hơn. Anh biết thời gian yêu nhau anh đã không mang lại cho em nhiều niềm vui mà toàn mang lại cho em là nỗi buồn và nước mắt. Thực sự anh không muốn như vậy, anh không biết anh cần làm những gì nữa để giữ được tình yêu của anh và em. Em biết không khi em nói em có tình cảm với người khác trong thời gian chia tay anh, thật sự anh sụp đổ em à, đôi mắt anh lệ nhòa khi đọc được những dòng tin nhắn từ em. Vì sao thế em, chúng mình chỉ giận nhau, anh chỉ muốn biết tình yêu của em dành cho anh như thế nào thôi vậy mà chỉ có mấy ngày em đã thay đổi tình cảm? Con gái có phải ai cũng vậy không?

Bạn bè em nhắn tin cho anh bảo rằng em yêu anh nhiều nên không thể yêu người khác, vậy mà em lại thay lòng, em biết anh buồn thế nào không. Em biết hai từ “chia tay” mang ý nghĩa thế nào không? Đó là anh không còn bên em nữa, không quan tâm em, không ở bên em khi em buồn, không nắm tay em đi dạo, không ôm em từ phái sau khi em cần, mọi thứ thuộc về em đều không có anh trong đó, bao nhiêu kỉ niệm đã bị chôn vùi theo thời gian rồi em nhỉ. Anh nhớ em từng hứa sẽ không rời xa anh, sẽ yêu anh mãi mai, sẽ không yêu ai nữa ngoài anh. Anh tin em, anh tin em sẽ yêu anh nhiều như em đã yêu anh vậy mà tình cảm của em dễ bị lung lay như vậy, chẳng lẽ những lời hứa ngày xưa đều là giả dối, lừa nhau phải không em? Em làm anh thất vọng lắm.

Em thường nghĩ nhiều về tương lai, em có biết những suy nghỉ đó của em đã khiến chúng ta dần xa nhau không? Anh đã nói với em hãy sống với hiện tại, vì không một ai có thể biết được tương lai của mình thế nào cả. Anh đã nghĩ sẽ cưới được em là vợ, chúng mình sẽ hạnh phúc lắm, anh cũng nghĩ xa chứ. Anh biết bố mẹ em thích một người học y như em, vì em hay ốm đau, chứ không phải là một người như anh phải không? Anh đã biết thứ gì không thuộc về anh sẽ mãi mãi không thuộc về anh nhưng anh vẫn cứng đầu lao vào để giờ chỉ nhận lấy toàn là đau khổ.

1 năm 1 tháng 21 ngày không phải là dài cũng không phải là ngắn, nó đủ khiến anh biết anh cần em như thế nào trong cuộc sống. Hôm qua anh đã hút thuốc em à, lần đầu tiên anh hút thuốc, điếu thuốc khiến anh nhận ra mình thật tồi tệ khi không giữ được tình yêu nữa, khi không làm nhiều cái tốt hơn mà anh có thể làm? Người thứ 3 xuất hiện khi anh và em đang chia tay, mà cũng không biết đó là người thứ 3 hay anh là người thứ 3 nữa, bởi vì trước khi yêu anh em cũng đã có tình cảm với người đó và người đó cũng vậy nhưng em và người đó không dám nói, và rồi em yêu anh. Người đó lại ở gần nhà anh, học giỏi hơn anh, lại học nghề y như gia đình em mong muốn nữa. Em có biết khi anh nghe thì anh biết anh chuẩn bị mất em thật rồi, mất em mãi mãi. Buồn lắm em à, nỗi buồn lúc nào cũng dày xé trong anh. Anh biết người đó sẽ tốt hơn anh, có thể yêu em nhiều hơn anh nữa, làm được nhiều thứ cho em mà anh không làm được, làm em hạnh phúc hơn khi bên anh, cuộc sống là vậy phải không em.

Anh ích kỉ lắm, anh chỉ muốn em là của riêng anh nhưng không muốn em chia sẻ tình yêu của mình cho người nào ngoài anh cả. Hôm qua anh đã bắt em lựa chọn giữa anh và người đó, nhưng em biết không anh chỉ hỏi vậy thôi vì nếu em yêu anh thật nhiều thì anh biết em sẽ không suy nghĩ mà trả lời là chọn anh, anh đã nghĩ vậy đấy em à, nhưng em lại khác em không trả lời được anh câu đó. Em đã thay đổi nhiều lắm em biết không? Anh không biết sao lại vậy nữa, anh không tốt hay là vì khoảng cách giữa anh và em quá xa? Ngày nào khi đi ngủ anh cũng đặt tay lên trái tim anh bởi vì anh tin anh sẽ mơ về em và em luôn luôn ở trong trái tim của anh.

Có lẽ em sẽ quên được anh thật khi yêu người đó nhưng anh không làm vậy được em à, anh sẽ cố gắng sống qua thời gian xa cách này, sẽ dõi bước theo em từ xa vì anh và em chỉ là hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau cả. Em hãy sống hạnh phúc bên người đó nhé, anh sẽ vẫn giữ em trong tim, vẫn chờ em quay lại với anh, nhưng có lẽ lúc đó tình cảm giữa hai đứa không còn được bền đẹp nữa, hạnh phúc em nhé. Chỉ một mình anh đau là được rồi.

***
(Theo blog Những bức thư tình)
Tags Search: thu to tinh, truyen cuoi, truyen vui cuoi,truyen cuoi Vova, nghe thuat ung xu, nghe thuat tan gai, thu chia tay, thu tinh, trai tim tinh yeu, nhung buc thu tinh hay nhat,thu tinh hay, buc thu tinh hay nhat, tho tinh yeu, buc thu tinh, danh ngon tinh yeu, danh ngon tinh ban, cach viet thu tinh, entry tinh yeu, goc tho, tho tinh, nghe thuat yeu, thu chia tay, thu gui em yeu, thu tinh chua gui.

25 tháng 9, 2013

Sống trọn vẹn từng ngày

13:34 0 Comments
Trong một buổi diễn thuyết vào đầu năm học, Brian Dison - tổng giám đốc của tập đoàn Coca Cola đã nói chuyện với sinh viên về mối tương quan giữa nghề nghiệp với những trách nhiệm khác của con người.

Cuộc đời như một trò chơi tung hứng. Trong tay bạn có năm quả bóng mang tên: công việc, gia đình, sức khỏe, bạn bè và tinh thần.

Công việc là một quả bóng cao su, khi bạn làm rơi xuống đất nó sẽ nẩy lên lại.

Nhưng còn bốn quả bóng kia đều là những quả bóng thủy tinh. Nếu bạn lỡ tay đánh rơi, chúng sẽ bị trầy xước, có tỳ vết, bị nứt, hư hỏng hoặc thậm chí bị vỡ mà không thể sửa chữa được. Chúng không bao giờ trở lại như cũ. Bạn hãy hiểu điều đó để cố gắng phấn đấu giữ sự quân bình trong cuộc sống của bạn.

Phải làm thế nào đây?

Bạn đừng tự hạ thấp giá trị của mình bằng cách so sánh mình với người khác vì mỗi chúng ta là những con người hoàn toàn khác nhau. Mỗi chúng ta là một cá nhân đặc biệt.

Bạn chớ đặt mục tiêu của bạn vào những gì mà người khác cho là quan trọng. Chỉ có bạn mới biết rõ điều gì tốt nhất cho chính mình.

Chớ nên thờ ơ với những gì gần gũi với trái tim bạn. Bởi vì nếu không có chúng, cuộc sống của bạn phần nào sẽ mất đi ý nghĩa.

Bạn chớ để cuộc sống trôi qua kẽ tay vì bạn cứ đắm mình trong quá khứ hoặc ảo tưởng về tương lai. Chỉ bằng cách sống cuộc đời mình trong từng khoảng khắc của nó, bạn sẽ sống trọn vẹn từng ngày của đời mình.

Chớ bỏ cuộc khi bạn vẫn còn điều gì đó để cho đi. Không có gì là hoàn toàn bế tắc, mà nó chỉ thật sự trở nên bế tắc khi ta thôi không cố gắng nữa.

Bạn chớ ngại mạo hiểm. Nhờ mạo hiểm với những cơ hội của đời mình mà bạn biết cách sống dũng cảm.

Bạn chớ khóa kín lòng mình với tình yêu bằng cách nói bạn không có thời gian yêu ai. Cách nhanh nhất để nhận được tình yêu là hãy cho đi. Cách nhanh nhất để đánh mất tình yêu là níu giữ thật chặt. Còn phương cách tốt nhất để giữ được tình yêu là bạn hãy chắp cho nó đôi cánh.

Bạn chớ băng qua cuộc đời nhanh đến nỗi không những bạn quên mất nơi mình đang sống mà còn có khi quên cả nơi mình định tới.

Bạn chớ quên nhu cầu tình cảm lớn nhất của con người là cảm thấy mình được đánh giá đúng.

Bạn chớ ngại học. Kiến thức không có trọng lượng, nó là kho báu mà bạn luôn mang theo bên mình một cách dễ dàng.

Bạn chớ phí phạm thời giờ hoặc lời nói một cách vô trách nhiệm. Cả hai điều đó một khi mất đi sẽ không bao giờ lấy lại được.

Cuộc đời không phải là đường chạy.
Nó là một lộ trình mà bạn phải thưởng thức từng chặng đường mình đi qua.

Hạnh Nguyễn dịch.
Sưu tầm wWw.Khocviem.org

Sống

13:10 0 Comments
♥ Đừng
..♥..♥ Buồn
...♥...♥...♥ Khi
...♥...♥...♥... ♥ Mình
...♥...♥...♥... ♥...♥ Không
... ...♥...♥...♥... ♥...♥...♥ Có
...♥...♥...♥... ♥...♥...♥...♥ Được
...♥...♥...♥... ♥...♥...♥...♥.. .♥ Người
...♥...♥...♥... ♥...♥...♥...♥.. .♥...♥ Đó

----------> MÀ HÃY SỐNG SAO

♥ Cho
♥...♥ Người
♥...♥...♥ Đó
♥...♥...♥...♥ Phải
♥...♥...♥...♥.. .♥ Buồn
♥...♥...♥...♥.. .♥...♥ Vì
♥...♥...♥...♥.. .♥...♥...♥ Không
♥...♥...♥...♥.. .♥...♥....♥...♥ Có
♥...♥...♥...♥.. .♥...♥...♥...♥. ..♥ Được
♥...♥...♥...♥.. .♥...♥...♥...♥. ..♥..♥ Mình



Sưu tầm wWw.Khocviem.org

24 tháng 9, 2013

Truyện Bài học từ Socrates

19:26 0 Comments
Ngày ấy có một cậu học trò hăm hở muốn có được trí tuệ và sự sáng suốt. Cậu ta tìm đến Socrates, người thông thái nhất thành Athen để xin chỉ dẫn. Ngưỡng mộ Socrates là một người già dặn và uyên bác, cậu học trò cũng muốn biết làm cách nào ông đạt được sự tinh thông như thế.

Vốn ít lời, Socrates quyết định không nói mà dùng hành động để minh họa. Ông đưa cậu học trò đến bãi biển rồi đi thẳng xuống nước với bộ áo quần còn nguyên trên người. Socrates vẫn thích làm những chuyện kỳ quặc như vậy, nhất là những khi ông muốn làm sáng tỏ một điều gì đó. Cậu học trò thận trọng bước theo Socrates đến khi nước biển lên đến cằm hai người.

Đột nhiên Socrates đến nắm lấy hai vai cậu bé, nhìn thật sâu vào mắt cậu rồi dùng hết sức nhấn đầu cậu bé xuống nước. Cậu bé vùng vẫy dữ dội và khi chỉ còn một khắc nữa thôi tính mạng cậu bé sẽ nguy kịch, Socrates mới chịu buông tay.

Sau khi cố hết sức ngoi nhanh khỏi mặt nước, hớp vội lấy không khí và sặc sụa vì nước biển, cậu bé tức tối nhìn quanh tìm Socrates, không ngờ lại thấy ông đang kiên nhẫn chờ sẵn trên bờ. Lên đến bãi cát, cậu bé giận dữ gào lên: "Tại sao ông muốn dìm chết tôi?"

Socrates chậm rãi đáp lại bằng một câu hỏi: "Này cậu bé, thế trong lúc cậu suýt chết ngạt dưới biển, cậu đã mong muốn điều gì hơn bất kỳ mọi thứ trên thế gian này?"

Cậu bé suy nghĩ một lúc rồi trả lời theo trực giác: "Tôi muốn thở".
Ngay lúc bấy giờ gương mặt Socrates bừng sáng với một nụ cười rạng rỡ. Ông trìu mến nhìn cậu bé rồi ôn tồn nói: "Thế đấy, khi con muốn có được trí tuệ và sự sáng suốt mãnh liệt như khi con muốn được thở dưới mặt biển ban nãy, con sẽ có được chúng."

Sưu tầm wWw.Khocviem.org

23 tháng 9, 2013

CÔ ẤY KHÔNG XINH . . .

23:49 0 Comments
Gặp vợ sắp cưới của Nhân, ngay cả người bạn thân nhất của cậu ấy chỉ ậm ừ, rồi buông một câu: “Ờ, mà cô ấy không được xinh cho lắm, nhỉ?”. Đã quen rồi, Nhân cũng chẳng bận lòng. Là bạn thân, nên cậu ta nhận xét vậy là còn tế nhị chán. Ngày Nhân dẫn Lê về gia mắt ra đình, mặt mẹ Nhân sa sầm, Lê về rồi, bà và chị gái Nhân phản đối kịch liệt, bảo Nhân điên rồi, giữa bao cô gái xinh tươi, lại đi quen con bé xấu như ma. “Mẹ nhất quyết là không, con mà cứ ưng nó, thì đừng bao giờ dẫn nó về đây gặp mẹ nữa.”

Mẹ Nhân ngày xưa là hoa khôi Sài Gòn, chị gái Nhân cũng từng tham gia vài ba cuộc thi người đẹp. Nhân lớn lên, cặp bồ cũng toàn những cô xinh như mộng. Thế nên bây giờ, việc Nhân chọn một cô gái ngoại hình không đẹp về làm vợ, đã khiến nhiều người không tài nào hiểu nổi.

Quả là Lê không xinh tí nào. Da Lê ngăm đen, mắt một mí, dáng người hơi thấp và tròn. Phải nhìn thật lâu, thật lâu mới nhận ra cái nét duyên ngầm lặn vào trong. Mà cái duyên này chỉ có Nhân, và một vài người thân thiết với Lê nhận thấy. Còn hầu như, người ta bị cái vẻ “không xinh” của cô ấy át mất rồi.

Mọi sự phản đối cuối cùng cũng bị đánh bật bởi quyết tâm của Nhân. Mẹ Nhân đành chịu thua cậu con cứng đầu. Các cô bồ cũ của Nhân dè bỉu. Bạn bè lôi chuyện của Nhân làm đề tài vui đùa. Bạn thân của Nhân thì bảo: “Nó lấy Lê vì ơn nghĩa…”.

Chỉ có Nhân và Lê là rất bình thản, đi ngang mọi sự, như không hề biết đến những lời bàn tán xôn xao. Ngày cưới, nhìn cả hai tươi rói, mẹ Nhân thở dài, nói với mấy bà bạn: “Chẳng biết có được dăm bữa nửa tháng không đây?”. Mấy người bạn Nhân xì xào: “Cũng tội con bé, xấu mà lấy chồng đẹp trai thì phải khư khư canh giữ, khổ cả đời!”

Ngày tháng trôi qua, bạn Nhân cũng lần lượt lấy vợ lấy chồng, vài ba cặp cãi cọ, vài ba cặp ly hôn. Riêng Nhân và Lê, cái sự đổ vỡ mà người ta tiên đoán đã không xảy ra. Bây giờ, bạn bè thích đến nhà Nhân vào mỗi dịp lễ. Căn nhà nhỏ, gọn gàng và ấm cúng. Lê có gu thẫm mỹ nên mọi thứ sắp xếp đâu ra đấy. Bạn của chồng, Lê niềm nở tiếp đón như bạn của mình. Đôi khi Lê cũng ngồi góp chuyện. Lê ít nói, nhưng mỗi lời nói ra lại khiến mọi người bật cười vì sự thông minh, hóm hỉnh. Hai đứa con gái giống bố, trắng trẻo và xinh xắn; giống mẹ ngoan ngoãn và ý tứ.

Ở cơ quan, chị em ngưỡng mộ Nhân hết mức, vì anh thương vợ thuơng con. Nhân đi đâu, làm gì cũng không muốn bỏ bữa cơm gia đình. Ai nói gì, Nhân cũng cười: “Vợ nấu cơm vừa nóng hổi, vừa ngon lành. Trước khi ăn hai đứa con gái còn đấm lưng cho, tội gì phải đi la cà!”. Đó là Nhân còn chưa kể, trong bữa ăn, không lúc nào vắng những tiếng cười rộn ràng. Cũng có đôi lúc cơm không lành canh không ngọt, nhưng vợ Nhân rất biết lùi, nên chẳng khi nào đẩy sự việc đi quá xa… Vợ chồng Nhân làm ở hai công ty nhỏ, lương cũng chỉ ở mức kha khá, thế mà Lê xoay xở giỏi, tháng nào cũng dư chút ít để gửi ngân hàng, lại còn biếu mẹ Nhân ít tiền tiêu vặt. Giờ bà cụ đi đâu cũng khoe thẳng Nhân nhà tôi có phúc, vợ giỏi, con ngoan.

Kỷ niệm mười năm ngày cưới, Nhân làm bữa tiệc, mời thêm chục người bạn lâu năm. Ngà ngà say, Nhân cười cười, nhìn vợ đắm đuối như ngày mới yêu: “Hồi xưa tôi đi công trình về, ngang Củ Chi, bị xe tông gãy chân. Sợ nhà lo nên không cho ai biết. Chị em Lê không biết tôi là ai, thấy tội nên đưa vô nhà chăm sóc, thuốc thang. Đưa lên trạm y tế, cha y sĩ thay băng bị chửi quá trời, ông thay băng thí mồ, cái cô gái hôm trước đâu phải y sĩ, mà thay êm ru. Mấy ngày đó Lê thường lên trạm y tế chăm tôi, tôi mang ơn lắm. Đến khi lành hẳn, chuẩn bị về lại thành phố, mới thấy hình như mình không phải chỉ biết ơn. Ngay lúc đó, nói thật với mấy ông, tôi đã nghĩ, ước gì cô gái này sẽ làm vợ mình…”

Nhân kể xong, cười ha hả. Lê thì đỏ mặt, mắt mơ màng nhớ chuyện ngày xưa. Vài người bạn cũng hơi sượng sùng, có lẽ thoáng nghĩ lại thái độ chê bai của mình ngày trước.

Bây giờ thì bạn Nhân hay nói: “Lấy vợ mà được như Lê, vợ Nhân là nhất!”


Đẹp không có nghĩa là hạnh phúc, và Xấu không có nghĩa là bất hạnh, phải không nào ?

~♥~
Sưu tầm wWw.Khocviem.org

Bức tranh và những lời phê bình

15:12 0 Comments
Ngày xưa, có một họa sĩ tên là Ranga, một người siêu việt, vẽ được rất nhiều kiệt tác đáng ghi nhớ khiến ai cũng đều khen ngợi. Ông mở một lớp học mỹ thuật để dạy nghề cho mọi người và cũng để tìm đệ tử nối nghiệp.

Trong một số lượng lớn học trò, Rajeev là một người có tài nhất, chăm chỉ, sáng tạo,nên anh ta tiếp thu nhanh hơn nhiều so với các bạn đồng môn. Ông Ranga rất hài lòng về Rajeev.

Một ngày kia, sau bao nhiêu cố gắng, Rajeev được ông Ranga gọi đến và bảo:

- "Ta rất tự hào về những tiến bộ mà con đã đạt được. Bây giờ là thời điểm con làm bài thi cuối cùng trước khi ta công nhận con thực sự là một họa sĩ tài năng. Ta muốn con vẽ một bức tranh mà ai cũng phải thấy đẹp, phải khen ngợi."

Rajeev làm việc ngày đêm, trong rất nhiều ngày và đem đến trình thầy Ranga một bức tranh tuyệt diệu. Thầy Ranga xem qua rồi bảo:

- "Con hãy đem bức tranh này ra đặt ở quảng trường chính, để tất cả mọi người có thể chiêm ngưỡng. Hãy viết bên dưới bức tranh là tác giả sẽ rất biết ơn nếu bất kỳ ai có thể chỉ ra bất kỳ sơ suất nào trên bức tranh và đánh một dấu X vào chỗ lỗi đó."

Rajeev làm theo lời thầy: đặt bức tranh ở quảng trường lớn với một thông điệp đề nghị mọi người chỉ ra những sơ suất.

Sau hai ngày, Ranga đề nghị Rajeev lấy bức tranh về. Rajeev rất thất vọng khi bức tranh của mình đầy dấu X.

Nhưng Ranga tỏ ra bình tĩnh và khuyên Rajeev đừng thất vọng, cố gắng lần nữa. Rajeev vẽ một kiệt tác khác, nhưng thầy Ranga bảo phải thay đổi thông điệp dưới bức tranh. Thầy Ranga nói phải để màu vẽ và bút vẽ ngay cạnh bức tranh ở quảng trường và đề nghị mọi người tìm những chỗ sai trong bức tranh và sửa chúng lại bằng những dụng cụ để vẽ ấy.

Hai ngày sau, khi lấy tranh về, Rajeev rất vui mừng khi thấy bức tranh không bị sửa gì hết và tự tin đem đến chỗ Ranga. Ranga nói:

- "Con đã thành công vào ngày hôm nay. Bởi vì nếu chỉ thành thạo về mỹ thuật thôi thì chưa đủ, mà con còn phải biết rằng con người bao giờ cũng đánh giá bừa bãi ngay khi có cơ hội đầu tiên, cho dù họ chẳng biết gì về điều đó cả.

Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất vọng. Con người thích đánh giá người khác mà không nghĩ đến trách nhiệm hay nghiêm túc gì cả. Mọi người đánh những dấu X lên bức tranh đầu tiên của con vì họ không có trách nhiệm gì mà lại cho đó là việc không cần động não.

Nhưng khi con đề nghị họ sửa những sơ suất thì không ai làm nữa, vì họ sợ bộc lộ hiểu biết - những thứ mà họ có thể không có. Nên họ quyết định tránh đi là hơn.

Cho nên, những thứ mà con phải vất vả để làm ra được, đừng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi đánh giá của người khác. Hãy tự đánh giá mình.

Và tất nhiên, con cũng nên nhớ đừng bao giờ đánh giá người khác một cách cẩu thả."
Sưu tầm wWw.Khocviem.org

20 tháng 9, 2013

Món Quà Từ Khó Khăn

19:24 0 Comments
Mark Twain có lần nói một cách hóm hỉnh : ” Bằng cách cố gắng, chúng ta có thể dễ dàng học được cách chịu đựng được nghịch cảnh. Ý tôi nói là nghịch cảnh của người khác cơ!” Thật ra, chịu đựng nghịch cảnh của người khác cũng không dễ dàng gì…. nhất là của người mà chúng ta yêu mến. Để sống vui vầy chúng ta phải biết giải quyết những vấn đề của chúng ta.
Chúng ta ai cũng có những vấn đề phiền muộn, lo toan. Nó xảy đến mỗi ngày. Có vấn đề chỉ tựa như trò phá bĩnh nhưng cũng có những vấn đề  thực sự đe dọa đến cuộc sống của ta. Chúng ta có thể nguyền rủa những chuyện trái khoáy này, có thể than thân trách phận, có thể nhượng bộ hay chịu thua chúng nhưng chúng ta có thể chống trả lại. Chúng ta có thể học cách sống chúng với chúng – thậm chí lợi dụng chúng, bắt chúng giúp chúng ta thực hiện và trở thành những điều không thể tựu thành nếu chúng không xuất hiện.

Marvella Bayh, vợ cũ của Thượng nghị sĩ Birch Bayh thuộc bang Indiana, Hoa Kỳ là một minh chứng sống động cho trường hợp này. Bà trải qua tám năm dài chống lại căn bệnh ung thư – bắt đầu từ năm 1971 và kết thúc năm 1979 khi bà qua đời lúc 46 tuổi. Mời các bạn lắng nghe niềm hy vọng lớn lao mà bà trao gửi lại cho hằng triệu người đồng cảnh ngộ khác :

” Những năm tháng mắc bệnh ung thư là những năm ân sủng của đời tôi. Đó là những năm tháng đầy đủ nhất và hạnh phúc nhất của đời tôi”. Tại sao lại là ân sủng? là đầy đủ và hạnh phúc nhất? Có phải bà đang muốn nói đến một cuộc sống khác không? Xin hãy nghe bà nói tiếp:

” Tôi đã học được cách đánh giá cuộc sống, cách nâng niu nó, cách sắp xếp thứ tự các ưu tiên  của cuộc đời mình và cách bắt đầu thực hiện giấc mơ trở thành người hữu dụng mà từ lâu tôi đã xếp lại sau lưng bằng chính tâm lực của tôi.”

Từ khi mắc bệnh, Marvella Bayh dàng gần như trọn thời gian của mình vào các dự án của Hội Ung Thư Hoa Kỳ, ủng hộ chiến dịch chống thuốc lá và cổ vũ các chương trình dạy nữ sinh cách tự khám ngực để nhận biết dấu hiệu ung thư. Một tháng trước khi qua đời, bà được trao Giải thưởng Nguồn Cảm Hứng Hubert H. Humphrey của hội này.

Căn bệnh của Marvella Bayh thực sự đã giúp bà hoàn thành ước nguyện trong những năm cuối đời bà. Điều mà nhiều người không bao giờ nhận ra đó là, khi được trao một cơ hội, các rắc rối có thể giúp họ chu toàn cuộc sống hơn. Điều này không có nghĩa là chúng ta nên đi ra ngoài và vơ vào càng nhiều phiền toái càng tốt mà như bạn biết, rắc rối luôn có cách riêng để tìm đến chúng ta. Nhưng các rắc rối như vậy đôi khi cũng rất hữu dụng.

Nhà văn Richard Bach đã chẳng nói : ” Mỗi rắc rối khi tìm đến bạn đều cầm theo trên tay nó một món quà .” Liệu bạn có đồng ý mở ra xem quà mà nghịch cảnh trao cho bạn là thứ quà gì không? Mỗi món quà như vậy – chỉ có thể nhận khi lâm vào thời điểm thật sự khó khăn – biết đâu lại là món quà vô giá vượt ra ngoài sự mong đợi của bạn.

Hãy đón nhận và sử dụng nó, đừng ngại ngần bạn nhé! 

Thư tình: Không còn khóc cho riêng anh

16:10 0 Comments
Bước rồi em đứng lại và nhìn, cuộc sống như một vòng xoáy ai cũng hối hả công việc của riêng mình. Đã lâu lắm rồi anh nhỉ? Mình không còn đi cả một vòng Hà Nội để thấy yêu hơn những phút gần nhau hay chỉ đơn giản để có thời gian nghĩ xem tối nay ăn gì. Càng về đêm Hà Nội càng đẹp hơn. Em nhớ anh. Không có anh bên cạnh mỗi bước đi dường như cũng chông chênh hơn. Đã từng nhẹ nhàng anh nắm lấy tay em đặt vào túi áo anh với lý do ''trời lạnh lắm''. Yêu anh cũng từ những giây phút đơn giản ấy.

Anh-một người đàn ông đúng nghĩa em đã yêu, yêu anh hơn chính bản thân mình. Ngập tràn hạnh phúc những tháng ngày đầu tiên của tình yêu. Ngọt ngào là thế, lãng mạn là thế. Yêu anh từ ánh mắt đến nụ cười, từ những lúc giận hờn nhớ anh đến quay quắt. Những ngày xa Hà Nội đợi mong thời gian trôi để lại được bên anh. Những ngày mưa bụi hay những ngày nắng được anh đưa đi làm, rồi mỗi chiều lại ngóng thời gian trôi thật nhanh để hết giờ lại có anh đứng đợi. Yêu anh bởi được quan tâm, chăm sóc từ những cái nhỏ nhặt nhất, được nũng nịu như một đứa trẻ ngang bướng mà anh vẫn nhường nhịn. Em có thể bỏ cả buổi làm để ở nhà nấu một bữa ăn ngon cho anh, đi cổ vũ cho anh đá bóng, chờ anh ngồi cả một tối nhậu nhẹt hát hò với bạn bè, anh ở đâu là lại có em bên cạnh. Mình vẫn ngày ngày đi về cùng nhau, chẳng xa nhau nửa bước. Rồi tối tối lại nồng nàn những tin nhắn yêu thương vì nhớ nhau, chìm vào giấc ngủ mà miệng vẫn mỉm cười vì lại được chúc ngủ ngon, tiếng chuông báo thức mỗi sáng khiến em bật dậy thật nhanh chờ thêm xíu xíu nữa gọi anh dậy, nghe cái giọng ngái ngủ của anh... Và rồi anh lại đèo em đi ăn sáng, đưa tới văn phòng rồi mới lại đi làm... Ngày nào trôi qua cũng tuyệt vời như thế dù cũng có đôi lúc giận hờn vu vơ nhưng mình vẫn yêu thương vẫn bỏ qua được hết.

Cái trẻ con trong em dần dần thay đổi, biết quan tâm nhiều hơn, biết nghĩ xa xôi hơn và cái hy vọng lớn nhất là được làm cô dâu thật xinh đẹp vì anh nói "nhất định anh sẽ lấy em làm vợ''. Chắc hẳn ai khi yêu cũng chung cảm xúc ngọt ngào xen lẫn hạnh phúc của em khi ấy. Em tin anh là hạnh phúc đích thực, là người đàn ông thực sự của đời mình. Gặp anh, quen anh để rồi yêu anh, một khoảng thời gian ngắn và vội vã. Nhưng lại yêu nhiều đến ngỡ ngàng, đôi lúc em đặt ra câu hỏi vì sao. Vì sao em lại yêu anh đến thế? Có những lúc quên mình chỉ để nghĩ về anh. Anh trong em từ khi ấy đã là đặc biệt, là số 1, là duy nhất. Em háo hức kể về anh với bố mẹ, người thân, em hãnh diện khi nói về anh với bạn bè. Anh khi ấy quan trọng với em lắm, niềm tin dành cho anh khi ấy là trọn vẹn, yêu thương là tuyệt đối. Em bước tiếp qua những con phố mà đôi chân không biết mỏi, vu vơ buồn khi nhìn lại thực tại, đúng là chẳng có gì là mãi mãi. Nếu cứ là những ngày tháng đã qua em đã không phải tự an ủi mình như lúc này và bên cạnh em đã có anh cùng bước.

Tết! Mình giận nhau, một cái tết buồn với hai đứa, anh im lặng, em cũng im lặng. Ngày thứ 5 anh gọi cho em, nỗi nhớ trong em như vỡ oà, nhưng không như em vẫn hy vọng. Anh muốn rời xa em. Có lẽ nào tình yêu anh dành cho em chỉ như thế? Có lẽ nào em không xứng đáng với anh? Có lẽ nào tình yêu mình chưa đủ để bao dung và có lẽ nào anh phũ phàng đến thế? Anh dứt khoá, em vật vã khóc lóc van xin, em chết lặng trong đau đớn. Em yêu anh, cần anh, em không biết khi ấy mình đã nhắn cho anh bao nhiêu tin nhắn, không biết những tin nhắn ấy em đã viết những gì... chỉ biết nhắn, nhắn nhiều rồi lại khóc, lại nhắn, lại nấc nghẹn chờ đợi một dòng tin nhắn từ anh. Nhưng anh im lặng. Khép lại một cái tết buồn, hành trang cho ngày trở lại Hà Nội là những đêm dài khóc đến mệt nhoài rồi ngủ quên lúc nào không biết.

Thư tình: Không còn khóc cho riêng anh, Thư tình, Bạn trẻ - Cuộc sống, Thu tinh, em nho anh, em yeu anh, <a href=chia tay
, nguoi yeu cu, noi dau, xa em, tinh yeu, yeu anh, ben nhau, yeu nhau, hanh phuc, thu tinh yeu, thu tinh cho anh" onclick="return openNewImage(this, '')" src="http://us.24h.com.vn/upload/3-2012/images/2012-08-14/1344910908-khong-con-khoc-cho-rieng-anh-1.jpg"/>
Hãy cứ yêu đi, yêu đến khi nào có thể anh nhé (Ảnh minh họa)

Tự an ủi mình phải tập sống thiếu vắng anh đi dù trong lòng chưa khi nào em hết hi vọng anh sẽ lại đến bên em. Và rồi anh cũng đến thật, anh gọi cho em, anh nói muốn gặp em. Em cúi đầu trước anh mà nhận hết lỗi lầm về phía mình, trong đầu em khi ấy chỉ cần làm sao anh đừng xa em, chỉ thế thôi. Dù cho mọi người mắng em là đứa mù quáng và luỵ tình, em vẫn chạy theo anh, chạy theo tình cảm nhạt nhoà từ phía anh... để rồi khi mệt mỏi nhìn lại em thấy chông chênh quá.

Em muốn chia tay dù biết chẳng thể nào quên được anh đâu. Có lẽ bên em anh không còn thấy hạnh phuc nữa. Nhưng tình yêu thật chẳng dễ dàng, anh đã không để em đi dễ dàng hay em không thể rời xa được anh. Mình vẫn tiếp tục yêu nhau, em vốn bướng bỉnh và anh cũng thế, giận nhau mà chẳng ai chịu nhường ai. Vẫn yêu nhau đây nhưng cứ im lặng để tạo khoảng cách, 5 ngày, 10 ngày chẳng nói với nhau một câu. Có ai yêu như chúng mình không anh? Em chẳng cố chấp được mãi vì em nhớ anh da diết, dằn lòng mãi, chờ đợi mãi rồi lại cầm máy nhắn tin cho anh. Nhưng anh vẫn im lặng, phút ấy em thấy con tim mình tổn thương, buồn chẳng muốn nhắn nữa hay lòng em đã thay đổi? Em chẳng muốn dối lòng thêm, anh có im lặng mãi em cũng sẽ im lặng theo anh.

Sau mọi chuyện em nhận thấy mình mạnh mẽ hơn dù trước đấy chỉ mấy ngày thôi em vẫn vùi đầu vào chăn để khóc. Thấy mình biết kìm nén cảm xúc hơn dù nhìn thấy anh chỉ muôn ôm anh ngay khi ấy, thấy mình vượt qua nỗi buồn nhanh hơn dù đôi lúc anh vẫn khiến em thấy buồn. Em ít nói hơn, bớt đi nụ cười, hay cũng là cười gượng. Em dường như không là em nữa và anh cũng xa xôi quá. Hoang mang nhìn lại tình yêu và những gì đã có, tình yêu chân thành dành cho anh sao không bao giờ là đủ với anh, hay đến giờ phút này chúng ta vẫn chưa hiểu nhau?

Bất chợt em nhớ lại, một lần vô tình vào điện thoại của anh xem ảnh, em thấy hai ảnh chụp blog và những dòng chữ bé liti nhưng đủ để em đọc được. Đập vào mắt em là gmail cử chị ấy - người yêu cũ của anh. Em bắt đầu đọc, và trái tim em khi ấy đã thực sự run rẩy khi bog ấy rõ ràng viết về anh và tình yêu của hai người. Có nhất thiết phải như thế không anh? Tại sao anh không giữ lấy của riêng anh thôi, là một góc cuộc sống của anh ấy? Lùi lại một chút là những dòng blog nhưng người viết là anh, em đã bật khóc nức nở mà vẫn phải bịt chặt miệng để anh không nghe tiếng nấc. Tại sao? Em lại hỏi mình tại sao? Giận nhau là thời gian để anh tìm về với quá khứ sao?

Sau mọi chuyện chúng mình vẫn yêu nhau nhưng nhạt nhoà, nhạt nhoà theo đúng nghĩa. Khoảng cách cũng chẳng gần thêm được nữa, vẫn những lời yêu những lời nhắc nhở quan tâm nhưng sáo rỗng. Mình sẽ như thế này đến bao giờ? Phải chăng tình yêu bao giờ cũng thế? Chẳng biết rồi mình sẽ đi đến đâu nhưng hãy cứ yêu đi, yêu đến khi nào có thể anh nhé.

19 tháng 9, 2013

Thư tình: Nỗi buồn riêng em!

11:30 2 Comments
Anh có yêu em không? Một câu hỏi tuy còn hơi mơ hồ và đường đột nhưng đó là những suy nghĩ của em ngay lúc này. Anh đừng cười em mà hãy trả lời em thật lòng anh nhé! Em chỉ chờ đợi câu trả lời này thôi.

Mấy ngày nay em nhớ anh nhiều lắm nhưng không thể cầm điện thoại tâm sự với anh. Vì lúc nào em cũng nghĩ anh đã có người khác hay là gì đó rồi nên em chẳng dám phá rối, làm phiền cuộc sống của anh. Thật sự em thấy mình cô đơn và trống trải. Không biết anh đến với em, điều đó có phải là thật lòng không nữa? Dạo này anh có biết anh vô tâm với em lắm không?

Em không biết tình yêu đối với độ tuổi như anh thì thế nào? Còn đối với em nó là sự quan tâm, che chở, lắng nghe và thấu hiểu. Có niềm vui hạnh phúc nào bằng khi có một người hiểu mình và quan tâm đến mình chứ. Anh có biết vì sao em lại thích anh không? Đơn giản là vì anh có phần nào hiểu em, biết em nghĩ gì và muốn gì. Những lúc ở cạnh anh, dường như anh đi guốc trong đầu em hết những suy nghĩ thì phải. Anh là một người rất tâm lý. Và em thích anh là ở điều đó.

Nhưng rồi càng ngày, em thấy mình bị lừa dối nhiều quá. Buồn, vì phải đắn đo suy nghĩ nữa rồi, anh cứ tiếp tục mà lừa dối em đi, buồn rồi thêm một chút buồn cũng chả sao.

Thư tình: Nỗi buồn riêng em!, Thư tình, Bạn trẻ - Cuộc sống, Thu tinh, em nho anh, yeu anh, lua doi, tinh yeu, hanh phuc, noi nho, noi buon, cuoc song, thu tinh cho anh, bao, thu tinh yeu, lam lo

Dạo này anh có biết anh vô tâm với em lắm không? (Ảnh minh họa)

Hình như đối với anh, em chỉ là một đứa con nít thôi phải không? Nhưng mà anh ơi, em cũng biết nghĩ, biết lo rồi đó! Em không biết sự im lặng của anh trong những ngày qua có ý nghĩa gì, nó thật đáng sợ. Chắc là do anh bận, vì anh còn có công việc, gia đình và các mối quan hệ xã hội, làm gì có thời gian mà nhớ đến em. Cũng có thể đó là dấu hiệu cho sự bắt đầu của một cuộc chia ly cũng nên. Cuộc sống vốn dĩ có hai mặt, không sum họp thì chia tay, không hạnh phúc thì là đau khổ. Liệu tình yêu có mỉm cười với em không, em cũng không thể nào đoán trước được. Nhưng nếu đây là một tình yêu lầm lỡ thì tất cả những khinh bỉ, phỉ nhổ của mọi người, em có thể cố chịu và sẽ dần chấp nhận. Nhưng xin anh đừng vì thương hại mà lừa dối em, em sẽ rất đau anh à!

Những ngày không gặp anh là những ngày thật dài. Giờ đây em rất muốn được nghe thấy một giọng nói, được nhìn thấy một hình bóng thân quen từ anh. Em muốn nói yêu anh, muốn la lên thật to nhưng lại không thể nào nên lời. Chỉ mong sao, anh cảm nhận được.

Anh có biết bài thơ em gửi anh, em thích đoạn nào nhất không?

"Một chút thôi, em vô tình anh trách
Một chút thế thôi cũng dỗi hờn
Một chút thôi hững hờ anh xa cách
Giờ chỉ là một chút nhớ không hơn
Một chút không anh em cô độc
Lang thang như mây trắng cuối trời
Một chút không anh chiều tĩnh mịch
Tha thẩn đường về bóng nắng vơi


Anh là tất cả những gì em đang có! Em nhớ anh và mong sớm được gặp anh!
 nghe thuat yeu, thu chia tay, thu gui em yeu, thu tinh chua gui.

18 tháng 9, 2013

Cực khoái ở phụ nữ giống như... nhũ hoa nam giới

21:55 0 Comments
Cực khoái để “hút” tinh binh vào tử cung?

Theo Tiến sĩ Ian Kerner, chuyên gia tư vấn tình dục tại Mỹ, ông thường xuyên nhận được email của một số phụ nữ phàn nàn về việc họ không thể “lên đỉnh” trong quá trình quan hệ. Điều này khiến họ luôn lo lắng rằng cơ thể của mình có vấn đề.

Trong khi cực khoái ở nam giới đã được khẳng định là sản phẩm của quá trình tiến hóa và đóng góp trực tiếp vào thành công của quá trình sinh sản, chức năng thực sự của cực khoái ở nữ giới vẫn là câu hỏi khó giải đáp.

Cực khoái ở phụ nữ giống như... nhũ hoa nam giới, Sức khoẻ sinh sản, Sức khỏe đời sống, Cuc khoai phu nu, nhu hoa, tinh binh, tu cung, am vat, duong vat, chuc nang sinh san, suc khoe sinh san, kich thich, quan he, suc khoe, bao.

Rút cuộc nó là “chính phẩm” hay đơn thuần là “phó phẩm” của tạo hóa, một thứ đồ “khuyến mãi” đặc biệt để “cuộc yêu” thêm thi vị?

Vấn đề này được đề cập tới lần đầu tiên năm 2005 trong cuốn The Case of the Female Orgasm: Bias in the Science of Evolution. Sau khi xem xét kỹ lưỡng 21 học thuyết được tập hợp để ủng hộ quan điểm “cực khoái ở phụ nữ là chính phẩm của sự tiến hóa”, Giáo sư Elisabeth Lloyd của Đại học Indiana (Mỹ) phát hiện thấy chúng đều thiếu cơ sở khoa học thuyết phục.

Một học thuyết đề cập tới chức năng “tạo cặp” của hệ thống tình cảm ở người. Theo đó, cực khoái ở phụ nữ có vai trò gắn kết cả 2 phía về mặt cảm xúc để họ dần tiến tới việc theo đuổi thiên chức làm cha mẹ.

Một thuyết nhận định rằng cực khoái ở phụ nữ là tiêu chí để họ lựa chọn bạn tình: Phụ nữ sẽ chọn người đàn ông có khả năng đưa cô ta “lên đỉnh”.
Một thuyết khác cũng có lý riêng khi cho rằng sự co thắt tử cung trong lúc “lên đỉnh” của phụ nữ sẽ “hút” tinh binh vào trong.

Quà tặng của tạo hóa

Trong cuốn sách của mình, theo Lloyd, một số nghiên cứu cho thấy phần lớn phụ nữ không trải nghiệm cực khoái khi chỉ tham gia vào quá trình “giao hợp” đơn thuần. Như vậy, coi cực khoái ở phụ nữ là chính phẩm của quá trình tạo hóa thì quá mâu thuẫn.

Nếu loại cực khoái này giống như cực khoái ở đàn ông, cần thiết cho việc duy trì nòi giống thì nó nên diễn ra trong quá trình “quan hệ”.

Thay vào đó, Lloyd cho rằng nên nhìn cực khoái của phụ nữ dưới ống kính của thuyết “phó phẩm”, trong đó cực khoái là một đặc điểm rất được chú trọng ở nam giới (quá trình sinh sản sẽ không diễn ra nếu không có cực khoái), còn phụ nữ luôn duy trì một khoảng trống cố hữu.


Cực khoái ở phụ nữ giống như... nhũ hoa nam giới, Sức khoẻ sinh sản, Sức khỏe đời sống, Cuc khoai phu nu, nhu hoa, tinh binh, tu cung, am vat, duong vat, chuc nang sinh san, suc khoe sinh san, kich thich, quan he, suc khoe, bao.

Cực khoái ở phụ nữ giống như... nhũ hoa của nam giới

Khi còn là bào thai, trong 8 tuần đầu, cả bé trai và bé gái đều mang những đặc điểm thể chất giống nhau: dương vật phát triển dài ra, trong khi âm vật phát triển sâu vào trong nhưng chúng đều có chung cấu trúc mô và cấu trúc hữu cơ.

“Nhũ hoa” ở cả 2 giới cũng như vậy nhưng sự cần thiết trong việc chăm sóc con cái khiến “nhũ hoa” ở phụ nữ được chú trọng phát triển. Trong khi đó, bộ phận này ở nam giới phát triển không toàn diện, đóng vai trò như một “phó phẩm” của quá trình tiến hóa.

Tương tự âm vật của phụ nữ, "nhũ hoa" của nam giới cũng chứa những lớp mô có độ nhạy cao, góp phần tăng hưng phấn và khoái cảm khi quan hệ. Tuy nhiên, nó không thật sự cần thiết về mặt sinh học.
Một nghiên cứu mới đây về các cặp sinh đôi và anh chị em ruột xuất bản trên chuyên san Animal Behavior cũng đặt vấn đề về thuyết “phó phẩm” khi đề cập đến cực khoái của phụ nữ.

Các nhà khoa học đã tìm kiếm sự giống nhau trong chức năng cực khoái của 10.000 cặp sinh đôi đồng giới hoặc khác giới người Phần Lan. Mặc dù có sự tương đồng nhất định ở các cặp sinh đôi đồng giới, theo nhóm nghiên cứu, không có sự tương quan nào như vậy trong chức năng của cực khoái ở các cặp sinh đôi khác giới.

Theo Kerner, dù cực khoái ở phụ nữ là “chính phẩm” hay “phó phẩm” thì điều này cũng không ảnh hưởng tới ham muốn đạt cực khoái của một người bình thường. Cái chính là người ta luôn tin rằng những cái tự nhiên bao giờ cũng tốt hơn, từ đó khiến phụ nữ cảm thấy rất áp lực. Tốt nhất là hãy cứ coi cực khoái ở phụ nữ như một món quà tặng kèm tuyệt vời của tạo hóa.



(Theo blog Những bức thư tình)
Tags Search: nhung buc thu tinh hay nhat,thu tinh hay, buc thu tinh hay nhat, tho tinh yeu, buc thu tinh, danh ngon tinh yeu, danh ngon tinh ban, cach viet thu tinh, entry tinh yeu, goc tho, tho tinh, nghe thuat yeu, thu chia tay, thu gui em yeu, thu tinh chua gui, thu to tinh, truyen cuoi, truyen vui cuoi,truyen cuoi Vova, nghe thuat ung xu, nghe thuat tan gai, thu chia tay, thu tinh, trai tim tinh yeu, ba bau nen an gi, cam nan ba bau.

Trái tim em còn có thể lỗi nhịp nữa không?

19:14 0 Comments
Nàng đã từng chạy theo một người trong suốt 7 năm

Tình yêu oanh liệt được được mở đầu như bao cuốn tiểu thuyết tình yêu khác. Chàng và nàng là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên ở một xóm nghèo, bố mẹ cả hai đều là giáo viên, hơn nữa lại còn có quan hệ hòa thuận.

Nàng ở bên cạnh chàng trong suốt những năm cấp 1, cấp 2 rồi cấp 3. Họ cùng nhau làm lớp trưởng và lớp phó học tập – là cặp bài trùng trong tất cả các cuộc thi.

Nàng đã chuyển từ đội tuyển thi học sinh giỏi Văn sang đội tuyển Lý chỉ vì chàng là đội trưởng để rồi… trượt trong kỳ thi Học sinh giỏi cấp Tỉnh năm ấy. Thế nhưng, nàng lại tự đắm chìm trong mộng mị và tự an ủi bản thân rằng: Dẫu sao, chàng cũng đã từng một lần nói thích nàng. Mặc dù, có thể lúc đó chàng không tỉnh táo. Mặc dù, chàng đã nói điều đó hàng nghìn lần với hàng nghìn người khác. Tuy nhiên, với nàng đều không quan trọng, lần đầu tiên có một người nàng thích, nói thích nàng, thế là đủ.

Nàng đóng vai bạn thân trong lúc chàng bận đong đưa với các mỹ nhân khác. Nàng tự nhận thấy mình không xinh đẹp, không giàu có, lại chẳng giỏi giang. Vì thế, nàng chẳng thể nào bước vào cuộc đời chàng được.

Thi Đại học, nàng ghi danh cùng trường với chàng, những mong có dịp được trùng phùng nơi đất khách. Có điều, cuộc đời không như mơ. Nàng trượt. Đành phó mặc số phận cho một trường hạng 2 khác. Chàng thì rong ruổi nơi miền đất mới. Tình yêu của nàng, vì thế mà ngăn sông cách núi.

Ngày đó, nước mắt nàng đã rơi thật nhiều. Nàng khóc vì không còn được ở gần chàng còn nhiều hơn khóc cho cái sự trượt đại học của bản thân. Ừ, vì đó là duyên số. Ừ, vì chàng đã bao giờ nhìn vào mắt và nói yêu nàng đâu. Chỉ là nàng tự huyễn hoặc bản thân mà thôi. Ngày đó, nàng đặt dấu chấm cho mối tình nông nổi.

Vài năm sau…

Nàng có dành tình cảm cho một người. Tình yêu ấy, kéo dài được 18 tháng. Nàng đã có những lúc, hạnh phúc đến mức ngày nào cũng muốn nhìn thấy người ấy, đặt bàn tay mình trong bàn tay người ấy. Họ đã cùng nhau viết nên những bản tình ca ngọt ngào nhất, cùng dạo chơi dưới mưa, cùng lang thang đến những vùng đất mới… Cuộc sống của họ, lúc nào cũng ngập tràn ánh mặt trời.

Có điều (lại là có điều), nàng cũng chẳng thể giữ được người ấy ở bên cạnh mình. Có một ngày, người ấy nói rằng không còn muốn lau nước mắt cho nàng nữa. Vậy là kết thúc. Họ nói chia tay vào một ngày đầy gió. Có lẽ vì thế mà người ta không thể thấy nàng khóc. Bởi gió đã lau khô nước mắt hộ nàng.

Ngày ra đi, nàng gửi lại người ấy hai con lật đật và nhẫn đôi của họ – Hai thứ mà nàng yêu quý nhất. Tự nhủ với lòng mình rằng, sẽ không bao giờ quay lại, bởi nếu nhìn thấy những thứ đó, nàng sẽ đau lòng đến chết mất.

Con người ta mạnh mẽ lắm! Có những nỗi đau tưởng chừng như không thể nào vượt qua được, có những vết thương tưởng như sẽ chẳng bao giờ lành.  Dẫu thế, hãy cứ sống, dù chỉ là thở thôi. Đến một ngày nhìn lại, sẽ thấy tất cả nhẹ tựa lông hồng. Nàng đã vượt qua những ngày giông bão đó bằng con thuyền chòng chành của số phận.

Ở thì hiện tại, tức là bây giờ

Nàng an phận với việc chạy đua cùng thời gian. Nàng làm nhiều công việc một lúc. Một tháng vui vẻ với việc vài lần nhận lương. Khóa luận tốt nghiệp, thay vì được bạn bè trong lớp hỏi han như thường lệ: “Mày ơi, cái này làm thế nào?”, thì lần này nàng lại đi cầu xin từng người một. Nàng lười. Và bận rộn. Mặc kệ. Cơ hội đạt bằng xuất sắc nàng đã bỏ qua mất rùi, đành bằng lòng với kết quả thấp hơn vậy. Để giết thời gian, nàng còn học thêm một nhạc cụ nữa.

Nàng hài lòng với việc lao động 6,5 ngày/ tuần. Thậm chí, nếu tính cả việc đi học thêm hay một vài biến cố xảy ra thì nàng còn chả có một tí tẹo thời gian nghỉ ngơi nào.

Có những lúc thấy mỏi mệt. Có những lúc muốn buông xuôi và dừng lại. Cảm thấy mình ôm đồm quá nhiều thứ. Nhưng lại tự nhủ, hình như đó vẫn chưa phải là tận cùng của giới hạn chịu đựng. Mình vẫn có thể làm như thế, thậm chí là tốt hơn. Vậy là lại tiếp tục. Vì người ta gọi đó là tuổi thanh xuân, nên nàng chỉ cần sống và cống hiến thui.

Trái tim nàng vẫn đập, nhịp đập bẩy mươi mấy lần một phút như sách vở vẫn từng nói. Nàng không bị bệnh tim và cũng chả mẫn cảm với sét, vì thế dao động của tim là dao động điều hòa.

Có điều, nếu có thêm một lần cơ hội nữa trong cuộc đời, nếu có một người nào đó sẽ dành cả đời mình để lau nước mắt cho nàng, liệu khi đó, trái tim nàng có còn muốn đập lỗi nhịp nữa không?

17 tháng 9, 2013

Thư tình: Bức thư sẽ gửi sau 50 năm nữa

21:27 0 Comments
Người con gái tuyệt nhất trong lòng anh, em như bông hoa cho đời anh thêm hương, em còn là ánh sáng để cho anh nhìn thấy được mọi điều mới mẻ trong cuộc sống này.

Nếu không có em thì đôi mắt của anh cũng không còn tác dụng gì nữa vì anh không thể nhìn thấy vẻ đẹp từ em.

Em có biết là mỗi ngày trôi qua anh thấy cuộc sống của anh như chỉ dành cho tình yêu chúng mình. Anh nhớ em, nỗi nhớ miên man bất tận, tim anh như ngừng đập mỗi lần có chuông điện thoại reo lên. Anh luôn ao ước đó là em!

Đôi lúc anh buồn bởi vì anh không biết là nếu mai này anh và em già đi, em có chê anh xấu không? Nhưng anh tự thức tỉnh bởi người con gái anh yêu sẽ không bao giờ như vậy đúng không em?

Mai này khi hai ta có con trai anh sẽ rất buồn cho con bởi người phụ nữ tuyệt vời nhất đã thuộc về anh rồi!

Anh không giàu có và anh cũng không phải là một cầu thủ tài năng, đẹp trai đủ để cho em tự hào với thế giới nhưng anh có nghị lực, có đôi bàn tay và đặc biệt là tình yêu dành cho em mà không có kẻ nào có thể hơn anh được. Anh sẽ bảo vệ, lo lắng cho em đến khi anh trút hơi thở cuối cùng.

Em à! Anh có ích kỉ không nếu anh muốn em là của riêng anh? Anh vui khi cho đi, và vui hơn nữa nếu em cũng chịu cho đi vì anh. Em có biết rằng nếu em là gió thì anh ước gì mình trở một nhà thơ Xuân Diệu để anh có đủ ngôn ngữ để diễn tả cảm giác muốn buộc lai cơn gió em à!

Nhưng anh nhận ra đó chỉ là ước muốn ích kỉ của anh thôi em ơi! Ta là của nhau, yêu thương nhau, chia sẻ vui buồn cùng nhau chứ không phải cầm tù nhau đúng không em?

Thư tình: Bức thư sẽ gửi sau 50 năm nữa, Thư tình, Bạn trẻ - Cuộc sống, Thu tinh, buc thu, bao, anh nho em, yeu em, yeu thuong, noi nho, ben nhau, yeu nhau, hanh phuc, tinh yeu, thu tinh cho em, thu tinh yeu

Em như bông hoa cho đời anh thêm hương (Ảnh minh họa)

Anh sẽ không bao giờ phải để em hối hận khi em quyết định lấy anh. Anh sẽ khiến em phải tự hào với quyết định của mình!

Ngày mới yêu nhau em hỏi anh sao lại yêu em? Cũng giống như bao nhiêu con người đang yêu ngoài kia anh không lý giải được em ơi! Em mang cho anh cảm giác an toàn, ấm áp và một sự thật đó là em là một con người tuyệt vời em sẽ không làm anh thất vọng!

Nhớ lại ngày em và anh lần đầu hẹn nhau đi uống nước, lúc kêu nước không biết có phải vì run quá không mà tự dưng anh kêu cafe đen không đường nữa. Em hỏi anh sao lại uống cafe đen ko đường vậy? Anh run quá trả lời luôn. Anh nói: "Mẹ anh lam lũ vất vả chịu nhiều cay đắng nuôi anh khôn lớn anh ước gì có thể chịu cay đắng thay mẹ anh, nhưng anh không thể! Anh muốn uống cho thật đắng để anh luôn nhớ rằng mình không bao giờ quên công lao của mẹ”.

Lúc đó sao anh trả lời hay quá, hay đến nỗi em muốn khóc luôn! Không biết có phải vì chuyện đó hay không mà em cũng có tình cảm với anh và cho hai ta tìm hiểu nhau. Kể từ lần đó anh phải uống cafe đen không đường luôn!

Anh muốn em đọc được những dòng này khi anh và em đều đã có tóc “highlight” rồi. Vì sao em biết không? Vì anh muốn cho em biết anh đã yêu, đang yêu và sẽ luôn yêu em như thế nào!

Có thể ngày hôm nay khi em đọc bức thư này anh đã không còn nữa nhưng anh vui lắm vui vì anh đã giữ được lời hứa chăm sóc em tới lúc anh chết. Và cho em biết được anh luôn yêu em. Hãy giữ ấm mỗi khi đông về nhé! Anh không muốn sớm gặp lại em đâu!

Hôn em!

***

16 tháng 9, 2013

Điều gì ở đàn ông khiến phụ nữ khát khao

19:16 0 Comments
Chỉ cần có đủ những “tiêu chuẩn” dưới đây thì cánh mày râu hoàn toàn có thể khiến người phụ nữ của mình hạnh phúc viên mãn!
1 Mạnh mẽ

Phụ nữ thích được người đàn ông của mình yêu thương, bảo vệ và che chở. Vì vậy, hiển nhiên họ thường tìm đến những mẫu đàn ông có thể trở thành “vị cứu tinh” của mình. Do đó, một người đàn ông mạnh mẽ và bản lĩnh, luôn sẵn sàng xả thân vì người mình yêu luôn là điều bất kể người phụ nữ nào cũng mong muốn có được trong cuộc đời.

2 Có mùi thơm gợi cảm

Hãy nhớ rằng, những gì thiên về mùi hương tỏa ra từ cơ thể là một trong những yếu tố khiến người khác phái chú ý. Hơn thế, phụ nữ là những người “mê tít” các loại hương thơm. Do đó, khi cánh mày râu dùng nước hoa cho cơ thể, phái nữ sẽ căn cứ vào đó để khám phá ra vẻ đẹp tiềm ẩn và tính cách đặc trưng của các chàng.

3 Mang lại nhiều sự ngạc nhiên

Phụ nữ luôn bị ấn tượng bởi những điều ngạc nhiên mà người đàn ông mang lại cho mình. Một thanh sôcôla, tấm thiệp tình yêu, món quà tặng hoặc thậm chí một bó hoa… được dành tặng một cách bất ngờ luôn khiến phái nữ thích thú. Họ không quá chú trọng đến giá trị vật chất đi kèm, mà đơn giản chỉ muốn có được niềm vui nhỏ thể hiện sự quan tâm từ người yêu.

4 Trung thực, minh bạch

Trung thực là điều mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng cần có ở bạn trai/chồng của mình. Vì vậy, cách đơn giản để chiếm trọn được tình yêu của phái đẹp là đừng bao giờ nói dối họ. Một khi bạn còn muốn nghiêm túc với chuyện tình cảm và giữ cho mối quan hệ bền vững, lâu dài hãy thật lòng với cô ấy. Tính trung thực sẽ giúp những người phụ nữ xây dựng sự tin tưởng vững chắc vào tình yêu.

5 Cơ thể hoàn hảo

Một người đàn ông mạnh khỏe, cao ráo luôn là điều mà những người phụ nữ mong muốn. Nhiều nghiên cứu đã chỉ ra rằng, phụ nữ thường bị “mê hoặc” bởi những anh chàng có thân hình hoàn hảo, khỏe mạnh, nhất là người có cơ thể hình chữ V (vai rộng hông hẹp) với phần bụng phẳng và phần trên cơ bắp.

6 Ăn mặc thật đẹp

Không có gì khiến một phụ nữ thất vọng hơn là yêu phải một người đàn ông có vẻ bề ngoài nhếch nhác, gu ăn mặc kém cỏi. Dù không hẳn là phái nữ chỉ thích những người đàn ông chuyên xài hàng hiệu, nhưng chí ít người đàn ông đó cũng phải có xu hướng trong thời trang riêng cho mình. Biết phong cách nào là phù hợp với bản thân và hơn hết phải trông thật gọn gàng, đẹp mắt trước họ.

7 Mái tóc ấn tượng

Một kiểu tóc đẹp có thể mang lại cái nhìn hoàn toàn khác của người phụ nữ về đấng mày râu. Nếu muốn tạo ấn tượng với người phụ nữ mình yêu, cánh mày râu chỉ cần tạo một kiểu tóc gọn ghẽ, hợp với khuôn mặt mình.

8 Sự ân cần, dịu dàng

Bên cạnh việc là người đàn ông mạnh mẽ, biết che chở những khi cần thiết, thì phái nữ luôn mong muốn người đàn ông của mình cũng phải có sự ân cần, dịu dàng. Họ sẽ vô cùng hạnh phúc khi nhận được sự quan tâm, tự tay người đàn ông mình yêu chuẩn bị một bữa cơm lãng mạn…

Điều gì ở đàn ông khiến phụ nữ khát khao

15 tháng 9, 2013

Đủ yêu thương, hạnh phúc sẽ đong đầy

19:12 0 Comments
“Đủ nắng hoa sẽ nở… Đủ gió chong chóng sẽ quay… Đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy!”
Nó chững lại. Có điều gì vừa níu chân nó.
− Sao vậy Nguyên? Nhanh lên chứ!
Nó dáo dác tìm kiếm ánh mắt mà nó vừa chạm phải giữa biển người đang ùa ra khỏi cổng trường. Có một ánh mắt vừa nhìn nó, vừa ngược lối với nó. Dòng người cứ như một cơn lũ cuốn nó ra ngoài cửa. Nó cố bám trụ lại, bỏ ngoài tai tiếng gọi í ới của đám bạn. Chỉ một dáng người đang lên cầu thang giữa dòng người đang đổ xuống. Mắt nó lập tức dõi theo.

Toàn bộ cơ thể nó như thôi thúc nó chạy theo người đó. Nó cố sức len lỏi giữa hàng đống người, nó chạy theo dáng người đó. Một lầu, hai lầu, ba lầu… dáng người ấy mất hút. Nó mải miết tìm trong vô vọng.

***
− Gặp người quen sao Nguyên?
− À không… không có gì đâu…
Lòng nó dậy sóng. Chợt…
“Sáng mai, 8h, họp ở trường nha em!”

Dòng tin nhắn cắt ngang suy nghĩ như sợi dây dài vô tận của nó. Cái gì thế này? Nó thở dài. Lại một cuộc họp hành của tổ chức, mà nó thì chẳng hứng thú gì cả. Nó chỉ làm vì trách nhiệm, vì nó không còn cách nào khác để thoái thác. Hằng ngày, loay hoay với hàng tá công việc trên lớp, họp hành của tổ chức, rồi việc làm thêm, việc học…

Mọi thứ cứ xoay vần như một guồng quay không dứt. Xã hội sao ngày càng vội vã, nếu bạn sống chậm lại, bạn sẽ không theo kịp được vòng xoáy của cuộc sống. Còn nếu bạn cũng vồn vã theo thì có lẽ đôi lúc bạn đã bỏ quên rất nhiều điều trong cuộc sống. Mà có lẽ chính nó là một điển hình! Đôi lúc nó cứ làm hết việc này đến việc khác, rồi cuối cùng ngồi ngẫm lại, nó thấy nó thật cô độc, nó lẻ loi, nó cần một bờ vai để dựa vào.

Nó sống với mẹ từ nhỏ. Chữ “ba” khi gọi ra cảm giác thế nào nó cũng không bao giờ biết được. Đúng, nó bản lĩnh, nó mạnh mẽ nhưng lắm lúc nó cũng mong mình một lần được mềm yếu. Thế nhưng vì mọi thứ đang diễn ra xung quanh nó không cho nó cái quyền được như thế, nên nó vẫn đang cố gắng diễn tốt vai diễn của một cô gái trưởng thành và chững chạc. Nó lại càng không phải là người có thể phụ lòng tin của người khác. Bấy nhiêu đó cũng đủ biết quyết định ngày mai của nó như thế nào!

***
Ồn ào, náo nhiệt và xa lạ! Đó là những cảm nhận đầu tiên từ lúc vào văn phòng đến giờ.Không quá khó để nó làm quen và bắt chuyện. Bản lĩnh bao nhiêu năm tích góp giờ được dịp phát huy. Nó không quá toả sáng nhưng đủ để người khác phải tò mò.

Sự vui vẻ, cởi mở, hoà đồng của nó làm mọi người cảm thấy nó thật sự dễ gần và dễ thương cùng nhiều từ bắt đầu bằng từ “dễ” khác. Mọi người chia nhóm để chuẩn bị cho”Ngày hội trao đổi sách” của trường.

− Em xin lỗi! Em vào trễ nha anh.

Nhân vật mới xuất hiện thu hút mọi sự chú ý. Là người đó. Nó ngơ ngác. “Là người đó”, nó khẳng định với bản thân mình. Người mới nhanh chóng nhập vào nhóm của nó đang thảo luận. Bạn ấy cũng nhanh chóng làm nó ấn tượng bởi sự tự tin và uyên bác. Thật đáng ngưỡng mộ!

Người mới cười thật hiền. Cười tít cả mắt. Ấy thế mà lại duyên đến lạ. Nó hoàn toàn bị cuốn hút. Nó không thể rời mắt khỏi con người mà nó đã từng gặp một cách kì lạ và chóng vánh.

Có lẽ nó đã mến người đó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nó không tin vào cái gọi là “tình yêu sét đánh”. Nhưng có lẽ ngay từ lần đầu tiên, nó đã không né kịp mũi tên của thần Cupid. Mà cũng phải thôi, người như người đó có biết bao người theo đuổi. Người đó không đẹp hào nhoáng như những vệ tinh xung quanh nó, người đó dễ thương một cách kì lạ, nụ cười ngọt lịm chết người.

Nó mê mẩn cũng chính bởi nụ cười ấy và đôi mắt nhắm tịt mỗi lúc cười. Đã thế, nó lại càng choáng váng hơn trước thành tích quá “khủng khiếp” của người lạ. Phải nói gần như là toàn diện không khiếm khuyết! Chỉ mỗi một điều… người đó khó gần quá. Sau nụ cười là một vẻ thờ ơ, lạnh lùng đến khó hiểu. Điều đó làm con người ta cảm thấy sờ sợ, không dám đến gần.

Nó cũng thế. Nó biết là nó rất mến nhưng nó không thể nói thành lời. Nó cũng chẳng biết làm cách nào để tiếp cận. Nó loay hoay trong vô vàn ý nghĩ. Miên man. Bứt rứt…

− Cho mình xin số điện thoại − Người đó lên tiếng.
− Số… À, à… 090…..− Nó lúng túng và bối rối.
− Số mình đó. Bạn lưu lại đi. Mình còn làm việc với nhau lâu dài. Lưu số nhau sẽ tiện liên lạc hơn.
− À, à…bạn tên gì? Để mình lưu…
− Hoàng Quân − “Cái tên đẹp quá!”

Nó chưa kịp nói tên nó thì người đó đã xin về trước vì có việc bận. Đến tên nó người ta còn không hỏi thì làm gì có hi vọng là người ta có tí để ý tới nó. Chắc nó cũng như những người con gái bình thường khác, chẳng có tí gì đặc biệt, lướt qua rồi người đó cũng quên. Nó cũng tự nhủ với lòng mình, chỉ là một cơn cảm nắng, rồi sẽ nhanh chóng hết và trở lại bình thường ngay thôi.

Nó vào danh bạ điện thoại, vào tên của người ấy, xoá chữ “Hoàng Quân”, save thành “nA(‘Ng”. Thói quen kì lạ không bỏ được. Thích đặt người khác trong thế giới riêng của nó. Và Hoàng Quân sẽ là Nắng của nó.

***
Để theo kịp tiến độ của công việc, những cuộc họp ngày một nhiều hơn. Sự gặp gỡ giữa nó và Nắng cũng ngày một nhiều hơn. Ít ra thì sau từng ấy lần gặp mặt thì Nắng cũng nhớ được rằng tên nó là Thảo Nguyên. Nắng cũng từng khen tên nó đẹp. Nhưng đằng sau câu khen ngợi ấy là sự liệt kê của hàng tá cái tên cũng đẹp không kém. Hoá ra nó cứ tưởng được khen như thế là đặc biệt, nhưng xem ra Nắng cũng đã từng khen nhiều cô gái có cái tên cũng đẹp giống nó. Hay nói chính xác hơn là nó được khen giống như những cô gái đó.

Cũng không ít lần Nắng làm nó xúc động vì những cử chỉ quan tâm của Nắng dành cho nó. Một lần đi lấy xe trời quá nắng, nó lại không để áo khoác trong cặp. Thấy nó cứ tần ngần. Nắng rút cái áo của Nắng, khoác lên nó, rùi chạy một lèo ra bãi xe, để nó ở lại trong sự ngơ ngác. Ấy thế mà nó chưa kịp cảm ơn thì cứ y như rằng Nắng chặn ngay câu nói của nó lại bằng một câu kinh điển: “Bạn bè mà ơn nghĩa gì”.

Tiếp theo đó lại là: “Không lẽ lại để Nguyên hứng nắng đi ra lấy xe à, người ta nhìn vào lại nói mình không galăng”. Thì ra là do bản chất người ta galăng, vậy mà xém tí nó xúc động. Lần khác đi ăn với nhóm sau khi hoàn thành tốt công việc, mọi người trong tâm trạng hứng khởi, ai cũng mời nhau uống. Thế là nó cũng bị ép uống. Nó uống những thứ chứa cồn rất dở, chỉ vài cái nhấp môi là mặt mày nó đỏ bừng, đầu óc quay cuồng.

Vậy mà nó vẫn không được các anh chị buông tha. Ngay lúc đó, Nắng đã đỡ giùm nó. Mọi người bắt đầu bàn tán. Nắng chỉ cười kiểu như: “Bạn bè giúp đỡ nhau thôi mà”. Lúc về, Nắng buông một câu: “Không biết uống thì bằng mọi giá phải từ chối chứ, bản lĩnh ngày thường đâu hết rồi”. Sự xúc động trong nó tắt lịm.

Cứ mỗi lần cảm xúc nó lắng xuống là cứ y như rằng Nắng lại làm một cái gì đó trong nó trỗi dậy mạnh mẽ rồi lạnh lùng đập tan bằng mấy chữ “Chỉ là bạn thôi!”. Nó hụt hẫng, thất vọng. Đã mấy lần nó quyết định nói hết lòng mình, nhưng rồi lại thôi. Nó sợ. Mọi thứ không như nó nghĩ.

Và rồi cả hai sẽ phải nhìn nhau, sẽ phải đối diện với nhau như thế nào đây? Mọi cảm xúc cứ lẫn lộn. Mệt mỏi. Đúng là nó cảm nắng thật rồi và lần này cơn cảm nắng kéo dài hơn nó nghĩ. Và dường như mọi liều thuốc bắt đầu vô tác dụng. Nó sợ một khi nó lún sâu thì không cách nào cứu vãn được.

***
Dạo gần đây thấy Nắng có vẻ ưu tư. Chẳng lẽ có điều gì phiền muộn. Nó muốn mở lời hỏi, muốn chia sẻ ấy thế mà không biết mở lời bằng cách nào. Nó động não, dùng hết tất cả các nơron thần kinh để suy nghĩ. Nó muốn biết Nắng đang nghĩ gì mà trầm tư thế.

Nó muốn chạm đến từng ngóc ngách trong tâm hồn Nắng. Có lẽ nó thương Nắng thật rồi. Không phải là cơn cảm nắng bình thường vài ba bữa là hết. Mà là căn bệnh lâu năm chỉ có thể dùng duy nhất một liều thuốc mới khỏi. Bệnh tương tư.

***
SMS1: Chào bạn! Nhớ mình không?
SMS2: Chào bạn! Xin lỗi bạn là ai vậy?
SMS1: Mình là Ngân nè. Ngân chung nhóm thảo luận với bạn về Ngày hội sách đó.
SMS2: Là Ngân hả? Sao dạo này ít gặp Ngân quá. Mà Ngân đổi số hồi nào thế?
SMS1: Mới đây thôi! Hì hì :D

Tin nhắn để mặt cười nhưng mồ hôi nó lấm tấm trên mặt. Nó đang làm một chuyện quá sức tưởng tượng. Nó đang mạo danh người khác. Nó đang làm cái gì thế này. Chỉ vì muốn biết chuyện gì đang xảy ra với người nó thương mà nó bất chấp nói dối thế này cơ à?

Rồi nếu như Nắng gặp Ngân thì sao? Đúng là gần đây Ngân ít đi họp thật nhưng điều đó không có nghĩa là hai người đó không gặp nhau. Người ta nói Trái Đất rộng nhưng hình tròn huống chi trường nó nhỏ hẹp. Nó phải dừng lại ngay trước khi mọi việc đi quá xa.

SMS1: Dạo gần đây bị sao thế? Cứ thấy ngồi trầm tư.
SMS2: Có trầm tư ư? Hihi, đâu có đâu mà.
SMS1: Thôi đừng có giả vờ. Có chuyện gì thế. Nói xem Ngân giúp được gì không nào? Ngân cũng am hiểu nhiều thứ lắm.
SMS2: À, nói thật thì mình đang… thích một người.

Tim nó đập loạn xạ, nó không tin vào mắt mình, nó dụi dụi mắt. Nắng đang cảm nắng!
SMS2: Quân cũng không biết nói thích vậy đúng không nữa. Nhưng mà có cảm giác rất lạ khi ở bên người đó. Cảm giác rất đặc biệt, ấm áp và tin tưởng. Nụ cười của người đó làm Quân xao xuyến, trong veo và hồn nhiên. Có lẽ Quân thích người đó ngay từ cái nhìn đâu tiên nhưng giờ mới nhận ra. Trong mắt Quân người đó rất đẹp!

Nó nhói. Nắng đã có đối tượng rồi. Một người cho Nắng cảm giác ấm áp và tin tường. Bất chợt nó khóc nấc lên. Nó thấy mình ngốc. Vì lắm lúc nó đã ngỡ, Nắng có tình cảm với nó, dẫu chút ít, dẫu mong manh. Thế nhưng không phải! Có người đã chiếm trọn trái tim Nắng rồi. Cái cách Nắng nói cứ y như rằng người con gái ấy tốt đẹp lắm, thánh thiện lắm.

Còn nó, nó chẳng là gì. Không xinh đẹp cũng chẳng có gì đặc biệt. Vậy mà lại ôm hi vọng sẽ giành giật Nắng với người con gái ấy. Tình yêu không phải là thứ mà con người ta có thể tranh giành hay chiếm đoạt. Nó chỉ xuất phát từ trái tim và sẽ đi đến trái tim. Và nó biết điểm đến của trái tim Nắng không phải là nó. Tất cả chỉ là bạn thôi!

***
Những ngày sau đó nó cố gắng né tránh những lần gặp nhau của cả hai. Nó sợ nó không kìm chế cảm xúc sẽ nói ra hết lòng mình khi nó biết trái tim người đang đứng đối diện không thuộc về nó. Nó sợ Nắng phải khó xử vì nó. Nó sợ Nắng phải nặng lòng vì nó.

Mỗi lần thấy Nắng là nó tìm cách chạy trốn. Những lần chạm mặt, những khoảng không gian yên lặng làm nó ngột ngạt. Giờ đây Nắng không còn cười nhiều với nó như trước. Có lẽ Nắng ngại. Nắng ngại những lời xì xầm, sợ những lời nói khó nghe sẽ đến tai cô gái Nắng yêu.

Nó nằm quay quắt, cứ mỗi lần đọc lại tin nhắn cuối cùng của Nắng là nó lại khóc. Nó ngồi thất thần ôm đống len đan dang dở cái khăn choàng tính tặng Nắng thay cho những lời cảm ơn của nó dành cho Nắng những lần Nắng giúp nó. Nào là chở nó đi học, đi ăn kem với nó mỗi khi nó buồn, nhắn tin chúc nó ngủ ngon mỗi lúc nó bảo là không ngủ được… Tất cả giờ chẳng còn ý nghĩa gì cả. Nó gói ghém tất cả cho vào quá khứ.

Nó úp mặt vào gối khóc một trận thật to. Rửa trôi đi hết mọi nỗi buồn, mọi kỉ niệm tình bạn giữa nó và Nắng. Nó sẽ rời xa Nắng, đó là cách duy nhất làm cho nó bớt đau lòng. Là cách để nó có thể xóa nhòa đi từng thứ một.

Con người ta không thể sống chung với một quá khứ buồn. Nó như một thứ axit vô hình cứ mỗi ngày bào mòn từng chút một, nó gặm nhấm tâm hồn, làm ta quay quắt với từng cơn đau nho nhỏ nhưng nhói lòng. Rồi mọi thứ sẽ ngủ yên. Và ngày mai Nắng sẽ không còn tồn tại trong kí ức nó nữa.

Nó mở danh bạ lên. Vào tên của Nắng. Đã bao giờ bạn trải qua cái cảm giác nhìn thật lâu vào số điện thoại một ai đó. Muốn bấm số gọi, chỉ muốn nghe được một giọng nói thân quen, nhưng không thể, chỉ có thể nhìn tên rồi tắt máy trong tiếng thở dài. Chuỗi ngày của nó là sự lặp lại của chuỗi hành động đáng chán đó. Nó delete tên “nA(‘nG”, nhưng không nỡ xoá số. Nó save lại “…mEmOrY…”.

Vậy là Nắng của nó sẽ không còn trong kí ức của nó nữa. Chỉ còn lại kỉ niệm của những ngày đã qua. Nó giữ lại cho nó những kỉ niệm đẹp nhất để ít ra khi nghĩ đến nó cũng sẽ mỉm cười.

***
“Sao cô ấy lạnh lùng với mình thế! Chẳng lẽ cảm nhận của mình là sai. Có lẽ cô ấy chỉ xem mình như bạn. Một người bạn tốt. Vì không muốn mọi thứ đi quá xa nên cô ấy đã giữ khoảng cách với mình. Mình hiểu rồi. Mình sẽ không làm phiền cô ấy nữa. Hạnh phúc nhé!”

Sao cứ nhớ quay quắt, nhớ điên cuồng đến thế này.
Sao đã bảo nước mắt đừng rơi mà vẫn cứ rơi thế này.
Không đau sao được, không khóc sao được vì ngay cả làm bạn thì bây giờ cũng không thể nữa rồi!

***
Café chiều chủ nhật.
Hôm nay sao mưa buồn đến thế. Hay có lẽ do lòng nó buồn. Nhấp ngụm café đắng chát trên đầu lưỡi. Nó cảm giác được cái đắng trong lòng mình. Bao lâu rồi nhỉ? Nó cũng chẳng nhớ. Chỉ nhớ lần cuối nó lại vào danh bạ, nhìn thật lâu tên một người, rồi thở dài là ngày hôm qua. Có những nỗi buồn không thể gọi tên… Có những thói quen không gọi thành lời…

Bất chợt, nó thấy… Một hình dáng quen thuộc. Ngồi đối diện nó. Là Quân. Từ xa một người con gái xinh đẹp đi lại, nhẹ ngàng nở một nụ cười với Quân. Nó lập tức đứng lên. Đi về hướng ngược lại.

Quân cứ như một nỗi ám ảnh không dứt, cứ hiện lên mỗi lần nó nghĩ tới, cứ gặp mặt mỗi lần nó mong nhớ. Bên ngoài trời mưa. Mưa to lắm! Nhưng nó mặc kệ, nó cứ thẫn thờ từng bước nặng trĩu vô hồn. Mưa, nước mắt… Nước mắt và mưa. Nó mải bước trên đường dài ướt lạnh…

***
Café chiều chủ nhật.

Hôm nay sao mưa buồn đến thế. Hay có lẽ do lòng mình buồn. Hình như mình vừa thấy một hình dáng rất quen. Hình dáng mà lâu lắm rồi mình mới được thấy. Chị chủ quán xinh đẹp tiến lại gần, nở một nụ cười, chấp nhận thời gian làm việc mà mình đề nghị. Mình vội vàng đồng ý sự thoả thuận rồi đảo mắt tìm ngay cái hình dáng quen thuộc mà mình vừa bắt gặp. Nhưng trên bàn đối diện chỉ còn khói bốc lên từ ly café còn dang dở…

Nhấp ngụm café đắng chát trên đầu lưỡi. Quân cảm giác được cái đắng trong lòng mình. Bao lâu rồi nhỉ? Quân cũng chẳng nhớ. Chỉ nhớ lần cuối Quân lại vào danh bạ, nhìn thật lâu tên một người, rồi thở dài là ngày hôm qua. Có những nỗi buồn không thể gọi tên… Có những thói quen không gọi thành lời…

***
Quân không thể kìm chế lòng mình hơn nữa. Quân không thể giữ mãi tiếng yêu không nói thành lời. Dẫu có thế nào Quân cũng phải nói, để ít ra Quân được sống thật với tình cảm của chính mình. Quân quyết định làm cái việc mà có lẽ Quân nên làm bấy lâu. Nhấc điện thoại. Gọi. Quân buông máy vì đầu dây bên kia “Máy bận”. Quân lặng người. Bất chợt, Quân chạy ngay đến một nơi mà trái tim Quân bảo là Quân cần đến.

***
Nó không thể kìm chế lòng mình hơn nữa. Nó không thể giữ mãi tiếng yêu không nói thành lời. Dẫu có thế nào nó cũng phải nói, để ít ra nó được sống thật với tình cảm của chính mình. Nó quyết định làm cái việc mà có lẽ nó nên làm bấy lâu. Nhấc điện thoại. Gọi. Nó buông máy vì đầu dây bên kia “Máy bận”. Nó lặng người. Bất chợt, nó chạy ngay đến một nơi mà trái tim nó bảo là nó cần đến.

***
Hai con người, hai lối đi, ngược chiều nhau, tình cờ thấy nhau trên một con đường. Vẻ mong manh, thuần khiết của Nguyên như hoà quyện vào cơn mưa mùa xuân nhẹ nhàng. Quân như chết lặng. Cả hai chạy đến bên nhau. Tất cả cảm xúc như vỡ oà. Quân khẽ lấy tay vuốt dọc khuôn mặt Nguyên. Vén những sợi tóc ướt đẫm loà xoà trên trán. Nguyên vẫn đứng nguyên, không có một chút phản ứng.

Không gian và thời gian dường như dừng lại. Khoảnh khắc ấy dường như chỉ có hai người. Một nụ hôn, hai trái tim hòa chung một nhịp, nụ hôn nhẹ nhàng tan trong màn mưa. Thoang thoảng vị anh đào, lịm ngọt vị mật ong. Chính giây phút ấy, họ thuộc về nhau như những gì định mệnh đã sắp đặt! Tiếng sét ái tình. Một giây để yêu nhau, yêu nhau say đắm, nồng nàn và tha thiết…

− Anh yêu em!
− Em yêu anh!

***
Sau đó thì thế nào nhỉ???? Câu chuyện vẫn chưa hết đâu nhé!
− Rõ ràng là thích em mà sao cứ suốt ngày “Chỉ là bạn thôi”!
− Này, anh sợ em ngại đấy chứ. Làm sao anh dám nói thích một người chỉ sau một ánh nhìn chứ. Em sẽ cho là anh nói dối mất. Còn em nữa? Khi anh lấy hết tinh thần chuẩn bị “tỉnh tò” thì em lại né tránh anh là sao?
− Là em nghe anh nói anh yêu người khác rồi. Anh hại em khóc sưng cả mắt!
− Do em bày trò nói dối đấy thôi. Nói thật có phải hơn không? Mà thiệt là khóc nhiều lắm hả?
− Ai thèm khóc vì anh!
− Có thật thế không? Anh sẽ không làm em khóc nữa đâu! Tình yêu bé nhỏ và ngốc xít của anh!

“Họ có hạnh phúc về sau hay không tùy thuộc vào suy nghĩ của các bạn. Hãy tự mình viết tiếp thêm những cái kết cho câu chuyện tình yêu của chính mình. Chúc các bạn hạnh phúc trong cuộc sống! Và bạn hãy tin:
Đủ nắng hoa sẽ nở.
Đủ gió chong chóng sẽ quay.
Đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy.”


Giấy chứng nhận làm người

13:33 0 Comments
Trên đoàn tàu, cô soát vé hết sức xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi đi làm thuê.

- Vé tàu!

Người đàn ông lớn tuổi lục khắp người từ trên xuống dưới một thôi một hồi, cuối cùng tìm thấy vé, nhưng cứ cầm trong tay không muốn chìa ra.

Cô soát vé liếc nhìn vào tay anh, cười trách móc :

- Ðây là vé trẻ em.

Người đàn ông đứng tuổi đỏ bừng mặt, nhỏ nhẹ đáp :

- Vé trẻ em chẳng phải ngang giá vé người tàn tật hay sao ?

Giá vé trẻ em và người tàn tật đều bằng một nửa vé, đương nhiên cô soát vé biết. Cô nhìn kỹ người đàn ông một lúc rồi hỏi :

- Anh là người tàn tật ?

- Vâng, tôi là người tàn tật.

- Vậy anh cho tôi xem giấy chứng nhận tàn tật.

Người đàn ông tỏ ra căng thẳng. Anh đáp :

- Tôi... không có giấy tờ. Khi mua vé cô bán vé bảo tôi đưa giấy chứng nhận tàn tật, không biết làm thế nào, tôi đã mua vé trẻ em.

Cô soát vé cười gằn :

- Không có giấy chứng nhận tàn tật, làm sao chứng minh được anh là người tàn tật ?

Người đàn ông đứng tuổi im lặng, khe khẽ tháo giầy, rồi vén ống quần lên

- Anh chỉ còn một nửa bàn chân.

Cô soát vé liếc nhìn, bảo :

- Tôi cần xem chứng từ, tức là quyển sổ có in mấy chữ "Giấy chứng nhận tàn tật", có đóng con dấu bằng thép của Hội người tàn tật !

Người đàn ông đứng tuổi có khuôn mặt quả dưa đắng, giải thích :

- Tôi không có tờ khai gia đình của địa phương, người ta không cấp sổ tàn tật cho tôi. Hơn nữa, tôi làm việc trên công trường của tư nhân. Sau khi xảy ra tai nạn ông chủ bỏ chạy, tôi cũng không có tiền đến bệnh viện giám định...

Trưởng tàu nghe tin, đến hỏi tình hình.

Người đàn ông đứng tuổi một lần nữa trình bày với trưởng tàu, mình là người tàn tật, đã mua một chiếc vé có giá trị bằng vé của người tàn tật…

Trưởng tàu cũng hỏi :

- Giấy chứng nhận tàn tật của anh đâu ?

Người đàn ông đứng tuổi trả lời anh không có giấy chứng nhận tàn tật, sau đó anh cho trưởng tàu xem nửa bàn chân của mình .

Trưởng tàu ngay đến nhìn cũng không thèm nhìn, cứ nhất quyết nói :

- Chúng tôi chỉ xem giấy chứng nhận, không xem người. Có giấy chứng nhận tàn tật chính là người tàn tật, có giấy chứng nhận tàn tật mới được hưởng chế độ ưu đãi vé người tàn tật. Anh mau mau mua vé bổ sung.

Người đứng tuổi bỗng thẫn thờ. Anh lục khắp lượt các túi trên người và hành lý, chỉ có hơn 50 ngàn đồng, hoàn toàn không đủ mua vé bổ sung. Anh nhăn nhó và nói với trưởng tàu như khóc :

- Sau khi bàn chân tôi bị máy cán đứt một nửa, không bao giờ còn đi làm được nữa. Không có tiền, ngay đến về quê cũng không về nổi. Nửa vé này cũng do bà con đồng hương góp mỗi người một ít để mua giùm, xin ông mở lượng hải hà, giơ cao đánh khẽ, nương bàn tay cao quý, tha cho tôi.

Trưởng tàu nói kiên quyết :

- Không được.

Thừa dịp, cô soát vé nói với Trưởng tàu :

- Bắt anh ta lên đầu tàu xúc than, coi như làm lao động nghĩa vụ.

Nghĩ một lát, trưởng tàu đồng ý :

- Cũng được.

Một đồng chí lão thành ngồi đối diện với người đàn ông đứng tuổi tỏ ra chướng tai gai mắt, đứng phắt lên nhìn chằm chằm vào mắt vị trưởng tàu, hỏi :

- Anh có phải đàn ông không ?

Vị trưởng tàu không hiểu, hỏi lại :

- Chuyện này có liên quan gì đến tôi có là đàn ông hay không ?

- Anh hãy trả lời tôi, anh có phải đàn ông hay không ?

- Ðương nhiên tôi là đàn ông !

- Anh dùng cái gì để chứng minh anh là đàn ông ?

Anh đưa giấy chứng nhận đàn ông của mình cho mọi người xem xem ?

Mọi người chung quanh cười rộ lên.

Thừ người ra một lát, vị truởng tàu nói :

- Một người đàn ông to lớn như tôi đang đứng đây, lẽ nào lại là đàn ông giả ?

Ðồng chí lão thành lắc lắc đầu, nói :

- Tôi cũng giống anh chị, chỉ xem chứng từ, không xem người, có giấy chứng nhận đàn ông sẽ là đàn ông, không có giấy chứng nhận đàn ông không phải đàn ông.

Vị trưởng tàu tịt ngóp, ngay một lúc không biết ứng phó ra sao. Cô soát vé đứng ra giải vây cho Trưởng tàu. Cô nói với đồng chí lão thành :

- Tôi không phải đàn ông, có chuyện gì ông cứ nói với tôi.

Đồng chí lão thành chỉ vào mặt chị ta, nói thẳng thừng :

- Cô hoàn toàn không phải người ! Cô soát vé bỗng nổi cơn tam bành, nói the thé :

- Ông ăn nói sạch sẽ một chút. Tôi không là người thì là gì ?

Đồng chí lão thành vẫn bình tĩnh, cười ranh mãnh, ông nói:

- Cô là người ư? Cô đưa giấy chứng nhận "người" của cô ra xem nào...

Mọi hành khách chung quanh lại cười ầm lên một lần nữa.

Chỉ có một người không cười. Ðó là người đàn ông trung niên bị cụt chân. Anh cứ nhìn trân trân vào mọi thứ trước mặt. Không biết tự bao giờ, mắt anh đẫm lệ, không rõ anh tủi thân, xúc động, hay thù hận.
Sưu tầm wWw.Khocviem.org

14 tháng 9, 2013

Hãy nói cho anh, kiếp sau em chờ anh ở đâu?

09:56 0 Comments
Mùa đông năm ấy thật lạnh, tuyết rơi nhiều khiến mặt đất biến thành một sân trượt tuyết trơn láng. Anh rùng mình khẽ xoa đôi bàn tay lạnh cóng kiên nhẫn ngồi đợi cô đến. Nơi anh và cô thường hò hẹn là một công viên nhỏ đối diện nhà cô. Anh đưa mắt nhìn lên cửa sổ phòng cô, đã hơn 7h tối mà sao cô vẫn chưa xuống anh khẽ thở dài lấy một cành cây nhỏ vẽ nhưng vòng tròn trên nền tuyết cứng. Trong mỗi vòng tròn đó anh đều viết một chứ “yêu” và tất cả chữ yêu đó đều hợp lại thành tên cô. Anh chăm chú vào kiệt tác của mình như quên cả thời gian…
Hãy nói cho anh, kiếp sau em chờ anh ở đâu?
Hãy nói cho anh, kiếp sau em chờ anh ở đâu?

Còn cô vẫn lén đứng bên cửa sổ theo dõi mọi cử động của anh. Trái tim cô xót xa khi nhìn anh ngồi một mình lạnh giá. Tình yêu của anh dành cho cô chứa đựng biết bao nhiêu đau đớn và hi sinh. Anh luôn tự ti và trách móc mình kém cỏi vì chỉ là một người công nhân không thể xứng đáng với cô, sinh viên của một trường đại học. Tình yêu của họ xen lẫn với biết bao đau khổ dằn vặt khi gia đình cô ra sức ngăn cấm. Đã biết bao lần cô muốn rời xa để không mang thêm áp lực đau khổ đến cho anh nhưng trái tim cô lại không thể. Cuối cùng không chịu được cô lao xuống cầu thang…

Cô đứng trước mặt anh. Anh vui mừng chạy đến ôm chặt cô vào lòng: “Cuối cùng em cũng đã đến, anh đã sợ em không thể gặp anh!”. Bàn tay anh khẽ vuốt mái tóc cô, anh dịu dàng nhìn cô nói:“Hôm nay anh phải về nhà thăm bố mẹ một thời gian. Nhưng anh sẽ rất nhớ em!”, “Ban ngày mẹ em đi làm anh có thể gọi điện cho em, em sẽ chờ điện thoại của anh, như vậy sẽ giống như chúng mình được ở bên nhau vậy, sẽ không buồn nữa!”. Cô nép mình bên vai anh thầm thì.

Anh khẽ ôm chặt cô hơn và chỉ cho cô thấy tác phẩm trên tuyết mà anh đã làm tặng cô. Trên nền tuyết trắng tên cô được viết bằng hàng trăm chữ yêu hợp lại, trái tim cô run lên vì xúc động, cô biết anh yêu cô rất nhiều. Anh khẽ lấy tay kéo cao cổ áo cho cô, rồi dặn dò: “Em ở lại nhớ chú ý học hành thật tốt, đừng nhớ đến anh nhiều quá ảnh hưởng đến việc học. Khi nào buồn em cũng đừng nhốt mình trong phòng mà hãy ra ngoài đi dạo, đi chơi với bạn bè. Những lúc không có việc gì thì đan cho anh cái áo len, đến mùa xuân anh sẽ mặc nó được chứ? Như vậy thì lúc nào cũng sẽ có cảm giác anh luôn ở bên em, em sẽ không thấy cô đơn nữa!”. Nói rồi anh rút ra trong túi một gói giấy nhỏ nhét vào tay cô: “Đây là một ít tiền lương tháng này của anh. Anh đã giữ một ít tiền để đi đường và mua ít quà cho gia đình, còn đâu em giữ lại để mua cho mình một bộ quần áo mới nhé! Cẩn thận đừng để mẹ em biết nếu không anh sợ em phải chịu khổ”. Cô cầm gói tiền của anh trong tay mà nước mắt lăn dài…

Sau đó cô đưa anh ra bến tàu. Khi anh bắt đầu bước lên xe, cô nhét gói tiền vào túi anh và nói: “Anh hãy cầm số tiền này mua thêm ít quà cho bố mẹ, còn em sẽ giữ một đồng coi như là món quà Tết anh tặng cho em. Trên đường đi nhớ bảo trọng anh nhé!” Anh chưa kịp phản ứng gì thì đoàn tàu đã nhanh chóng chuyển bánh. Anh vội vã gọi với lại theo cô: ”Giữ gìn sức khỏe em nhé! Anh nhớ em rất nhiều!”. Cô gật đầu vẫy tay nhìn bóng anh khuất xa dần…

Về đến nhà, việc đầu tin là anh gọi điện về cho cô. Nhưng mẹ cô cầm máy, bà lạnh lùng nói: “Anh có phải là người công nhân đang theo đuổi con gái tôi không? Xin anh hãy tránh xa con gái tôi, nó đang ốm và không muốn gặp anh! Lần sau xin anh đừng bao giờ gọi điện đến nữa”. Anh đau đớn, lẳng lặng dập máy, nghĩ đến cô đang ốm, lòng anh thấp thỏm không yên.

Còn cô cả ngày chỉ nằm trên giường chờ điện thoại của anh, nhưng mấy ngày rồi vẫn không thấy anh gọi về, trong lòng cô cũng lo lắng không yên. Để bớt nhớ anh, cô đi mua len về đan áo như lời anh dặn. Cho đến một ngày chuông điện thoại reo vang, cô nhấc máy vừa nói được tiếng alo thì mẹ cô đã tiến lại gần. Cô chỉ kịp nghe thấy giọng anh gấp gáp: “Là em có phải không? Em sao rồi? Sao không nói gì? Em bị cảm đã đỡ chưa? Trả lời anh đi…Em!”. Cô không kịp nói gì thì mẹ cô đã ngay lập tức dập máy. Bà tức giận thẳng thừng nói với cô: “Nếu con còn ngang bướng tiếp tục giao du với thằng công nhân đó, thì nhà này coi như không có đứa con gái này nữa!”. Cô đứng đó chết lặng. Chờ mẹ đi rồi cô mới bắt đầu khóc nấc lên, cô nhớ anh vô hạn…

Nhớ lời anh cô rời khỏi nhà ra ngoài đi dạo cho lòng khuây khoảm cô lại đến nơi anh và cô thường gặp nhau, nhìn những chữ “yêu” anh viết cho cô còn sót lại trên tuyết, nước mắt cô lại rưng rưng. Cô bước lên xe bus sang nhà người bạn thân tiếp tục công việc đan áo của mình. Đường đi phủ một lớp tuyết cứng dày trơn nhẫy, mặc dù xe đi rất chậm nhưng vẫn bị trượt bánh nhiều lần. Bỗng cô nghe thấy một tiếng “ầm” xé tai, cùng với những mảnh kính nát vụn bắn tung tóe, cuộn len trong túi cô văng ra ngoài cửa sổ. Cô chỉ kịp nghe tiếng ai thất thanh: “Hai xe đâm nhau rồi”, tay nắm chặt chiếc áo len đang đan dở cô thiếp đi không biết gì…

Đã hơn ba ngày đêm, cô vẫn hôn mê không tỉnh. Bố mẹ cô khóc sưng cả mắt, tuyệt vọng ngồi bên giường bệnh chờ phép màu xảy ra. Bác sỹ nói nếu cô tỉnh dậy, còn tâm nguyện gì phải làm ngay vì có thể thời gian của cô không còn nhiều nữa. Đến nửa đêm ngày thứ tư cuối cùng bàn tay cô cũng khẽ động đậy, mẹ cô vụt tỉnh dậy ôm chầm lấy cô òa khóc, giọng bà khản đặc: “Con gái! Con có điều gì muốn nói không? Hãy nói cho mẹ, đừng ngủ nữa con…” Cô mấp máy môi nói được những tiếng đứt đoạn: “Áo..áo…len… mang cho con!”. Mẹ cô sực tỉnh tìm cái áo len cô vẫn ôm chặt trong tay từ bữa xảy ra tai nạn đưa cho cô. Cô run run muốn giơ tay với lấy nhưng không đủ sức nữa, cô khẽ thều thào vài tiếng “Con…nhớ… anh ấy!”. Bà vội gọi chồng đi tìm số điện thoại của chàng trai và nhắn anh đến bệnh viện ngay! Nghe thấy tên anh, cô khẽ mỉm cười rồi lại thiếp đi…

Mẹ cô đau đớn cứ ôm cô mà khóc. Bà vô cùng ân hận vì đã ngăn cản cô đến với anh, bà nghĩ có lẽ tâm nguyện của con gái bà là đan xong cái áo len tặng người con trai ấy. Nghĩ vậy bà lau nước mắt và cặm cụi ngồi đan nốt phần còn lại. Nước mắt của bà cùng máu trên người cô dính vào từng sợi len khiến chiếc áo len trở lên nặng trĩu…

Khi anh đến bệnh viện thì cũng là ngày thứ năm, khuôn mặt anh hốc hác, hai mắt thâm quầng lao đến phòng bệnh của cô. Nhìn thấy cô vẫn thiếp đi trên giường, anh ngẹn ngào nắm chặt đôi bàn tay của cô òa khóc. Như một phép màu, cô từ từ mở mắt, anh vội lau nhanh những giọt nước mắt trên mặt mỉm cười nhìn cô ấm áp: “Anh đã quay trở lại rồi đây! Em đừng lo lắng nữa nhé, có gì từ từ nói thôi..” Cô mấp máy định nói điều gì mà không thành tiếng, khóe mắt cô những giọt nước mắt thi nhau chảy, rồi cô lại thiếp đi.

Anh cứ thế ôm cô khóc nấc lên. Có lẽ dường như nghe thấy tiếng khóc của anh, cô lại từ từ mở mắt, cô dùng hết sức lực thều thào những tiếng cuối cùng: “Đừng khóc nữa…Kiếp sau…em sẽ chờ đợi anh!”. Nói rồi cô nhắm mắt bất động. Bác sĩ đến. Giọng ông nghẹn lại: “Cô ấy đi rồi! Cô ấy phải muốn gặp anh lắm nên mới có thể chờ anh được lâu đến vậy, đó đúng là một kỳ tích. Bởi não của cô ấy hầu như đã bị chết đến 90% rồi! Anh hãy vững vàng mà sống không nên phụ lòng cô ấy!”

Mẹ cô cũng tiến lại, bà rưng rưng đưa cho anh cái áo len đã đan xong và nói đây là kỷ vật cuối cùng cô để lại. Anh run run cầm chiếc áo trên tay, nhìn thấy những giọt máu khô trên áo, anh chao đảo quỳ xuống ôm lấy cô gào lên tức tưởi:

“Hãy nói cho anh, kiếp sau em chờ anh ở đâu?”