Follow Us @soratemplates

1 tháng 7, 2013

Đường về sao còn nặng trĩu tâm tư?

Nắng xen mưa cho bạn về đường xa vất vả. Vất vả chút lòng để bạn nhớ mãi tới tôi.

Bạn phương xa mang quà cho nhau lúc chiều về nhàn nhạt nắng, nơi xa xôi chân trời mây ầm ì nổi sóng. Mưa chăng? Mưa lại về giữa mùa đầy khắc khoải. Mùa Thu đan xen giọt ngắn giọt dài sợi ngóng sợi mong. Ngày Thu là Hè còn đêm Thu là Đông. Hai mùa rõ nét trong thời khắc nhỏ làm lòng người cũng vương nỗi tâm tư. Ngày ta thèm một cơn gió mát và đêm ta thèm một chiếc chăn mỏng phủ kín đôi chân trần lạnh lẽo cô đơn.

Bạn ghé thăm tôi với nỗi nhớ mong sau nhiều thời gian cách biệt. Tưởng như quên mất hình hài của nhau, quên nụ cười, quên ánh mắt buồn thiu. Chỉ văng vẳng tiếng nói của thời gian cũ đi qua lâu lắm rồi, bao nhiêu suy tư mang đến cho nhau tưởng như không có khoảng thời gian nào là đủ.

Bạn vẫn là bạn nhưng có thêm cái mằn mặn tuổi thanh niên già. Những thứ ngôn từ mang vị người đồng quê cứ nhàn nhạt trong câu chuyện bạn chia sẻ. Nỗi buồn nào cứ hiện hữu mãi trong nhau. Buồn vui vô cớ khiến tim người khô khan từ lời ăn tiếng nói đến ánh mắt vô hồn cho mùa Thu trôi đi chẳng còn thấy ý vị, chẳng còn cảm giác muốn sẻ chia cái nồng nồng hương ngọc lan cho nhau gói ghém trong màu khăn tay hồng. Bạn thay đổi nhiều quá, từ lối nhìn cuộc sống của màu mắt con tim tuổi trẻ trở thành nỗi ám ảnh của những vật chất dư thừa. Nay là chuyện này, mai là chuyện khác… chẳng gác gối để ru lòng ngủ ngon mỗi khi màn đêm kéo phủ thân mình.

Tôi quay bước để lại bạn giữa đường xa thắp lửa lòng, chỉ có thế thôi tôi tiễn bạn đôi đoạn đường về. Lòng bâng khuâng mong nhau sớm gặp nơi bình yên cho bến đỗ. Đoàn viên giữa mùa hoa cúc nở vàng, cúc vạn thọ một thời bạn yêu mến đắm say. Thắp tim lên nhé bạn yêu ơi!

Cám ơn bạn ghé qua nhà tôi, cho tôi ngắm bạn từ hình hài trọn vẹn, tôi được nắm đôi bàn tay gầy gò thô ráp và vuốt lên gò má rám nắng đồng quê. Những thứ ấy tôi trải qua một thời và còn lại bao nhiêu dấu ấn trên từng ngón tay, thớ thịt tim mình. Cho tôi mến thương bạn suốt chiều dài nỗi xót đau, cho tôi nghe rất thật âm thanh lời nói từ đôi môi ấy… cứ buồn buồn như muốn thả trôi cho dòng sông cuộc đời…

… Hình như tôi đang gieo vào lòng bạn nặng trĩu tâm tư suốt quãng đường về.

Tôi nhớ lắm bạn của một ngày nao vui buồn cùng hội ngộ, ngày tôi và bạn giận hờn vô cớ. Khi cùng đạp xe trên con đường ngoằn ngèo sỏi đá tìm chút lòng tin vào tương lai ngày sáng bao nhiêu ước mơ tuổi hồng. Giờ bạn có một niềm vui hạnh phúc đoàn viên nho nhỏ, giờ tôi có cả bầu trời tự do mà sao cứ ầm ào nỗi buồn chẳng thể bù đắp nổi cho nhau. Bạn thương tôi cô khổ thân gầy, tôi lo cho bạn ngặt ngèo bận rộn rượt đuổi với thời gian. Thì đành vậy. Động viên nhau bằng chút tình cảm vương tràn bờ vai khô cong những hoài mộng u uất nỗi niềm.

Thôi, bạn về đi nhé mang theo giọt nắng tràn mi kiếp người. Tạm biệt nhau để nhiều năm sau mới gặp lại, tôi biết là thế nên quay gót đi về giấu diếm một dòng nước mắt mặn mòi xót xa.

Tâm tư nào còn nặng nề trống trải, cả thân mình bải hoải giữa khoảng trời Thu cao xanh mà xa xôi đến thế. Lòng day dứt nhưng chẳng thể gửi đến bạn một tiếng thở dài nén mãi trong thanh quản như chực buột ra. Chỉ mình tôi mà sao không hiểu trong tôi đang là gì của muôn vàn cảm giác xáo trộn rụng rời. Vu vơ, ngơ ngẩn, chếnh choáng thèm một cơn say men rượu… thèm đến vô bờ.

Xót một chút, thương một phần, eo sèo cảm giác chia li. Vì sao thế? Bạn ghé thăm nhà mà lòng chẳng thể vui. Giận mình chẳng thể mở rộng lòng ôm trọn bạn yêu thương.

P/s: Viết cho ngày bạn ghé thăm tôi! Buồn đến thế, vui rong chơi nơi nào? Hỏi biết tìm đâu?

Blog Hoa Mộc Lan

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....