Follow Us @soratemplates

28 tháng 11, 2011

Nhớ lắm người ơi !

19:09 0 Comments

Sài Gòn chiều nay mưa
Từng sợi mưa tím ngắt
Ta cũng vừa đánh mất
Chuyện tình yêu pha lê

Sài Gòn chiều nay mưa
Nực nồng mùi men rượu
Nhớ lắm người ơi !Cơn say nào hiện hữu
Ôm mộng tràn em tôi?

Không còn một nét môi
Cũng vừa xa ánh mắt
Cắn vào răng thật chặc
Níu chân tình phai phôi

Sài Gòn chiều nay mưa
Ướt mòn vai, nhớ lắm
Ngày qua còn say đắm
Mưa. Lạc mất em rồi

Theo blog (Bức thư tình)

26 tháng 11, 2011

Giới tính: Tình yêu và lối thoát

14:13 0 Comments

Anh và tôi là sinh viên. Ngày đầu khi anh làm quen tôi, tôi thấy anh hiền lành và dễ thương. Biết anh có ý định theo đuổi, tôi cũng tự cho anh và tôi cơ hội. Cái tuổi 22 cũng khá lớn để bắt đầu yêu. Anh chân thành và hiểu chuyện khiến tôi rung cảm lúc nào không hay. Và tôi đã gật đầu làm bạn gái anh sau hơn một năm quen biết. Tôi cũng luôn nghĩ rằng anh sẽ không gạt tôi dù trong quá khứ hay hiện tại.

Trải qua 1 năm trời yêu nhau, tôi lấy làm xấu hổ khi thú nhận rằng tôi đã vượt rào với anh. Tôi lo lắng, day dứt, sợ rằng anh sẽ nhanh chóng chán tôi. Nhưng ngược lại tôi thấy anh đối xử với tôi tốt hơn, trân trọng tôi, điều này xua tan đi những ám ảnh trong đầu tôi. Nhưng cái gì đến cũng đến, tôi phát hiện rằng anh và bạn gái cũ của anh vẫn còn liên lạc mà hai người lại trò chuyện với nhau rất thân mật trên yahoo. Tôi khổ sở biết rằng ngày xưa anh đang quen với cô ta nhưng lại chia tay cô ấy để yêu tôi. Nhưng hai người chưa khi nào dứt liên lạc. Và anh còn bảo rằng muốn quay lại với cô ấy.

Giới tính: Tình yêu và lối thoát

Lòng tôi đau vì tình yêu tôi dành cho anh bị phản bội… (Ảnh minh họa)

Sau bao níu kéo rồi hàn gắn, tôi và anh vẫn tiếp tục một tình yêu mà nó đã có vết sẹo. Và từ khi đó tôi luôn lo lắng bất an trong lòng về anh và người kia. Anh luôn miệng nói tôi là vợ anh, anh đã giữ trong lòng như thế. Tôi cũng đôi lúc giằng co với chính mình để xa anh ra. Nhưng mọi cố gắng đều không thể, vì tôi thật sự yêu anh dù biết là không nên. Rồi chúng tôi cũng đã ra mắt gia đình hai bên, mọi việc đều ổn thỏa và thuận lợi. Tôi cũng thường trò chuyện với mẹ anh và thỉnh thoảng cũng nhờ mẹ anh giải quyết một số vấn đề lăng nhăng của anh.

Năm tháng qua đi, lại một lần nữa tôi phát hiện ra anh lăng nhăng với cô bạn gái xưa cũ kia và một người nữa là bạn cùng lớp của anh. Tôi choáng váng và không ngờ rằng anh có thể như thế. Như giọt nước tràn ly, chúng tôi chia tay. Anh cũng níu kéo tôi đó, nhưng tôi nghĩ chỉ là một thói quen của anh mà thôi. Anh bảo chỉ là qua đường nhưng biết đâu tôi cùng là người qua đường của anh. Lòng tôi đau vì tình yêu tôi dành cho anh bị phản bội.

Tôi giờ biết mình mang giọt máu của anh. Anh biết, nhưng khuyên tôi bỏ. Đây là điều mà tôi băn khoăn nhất. Tôi nên làm gì đây? Có nên gọi điện cho mẹ anh để nói ra sự thật? Và mẹ anh sẽ nghĩ gì về tôi đây?

22 tháng 11, 2011

Em yêu anh nhiều lắm !

20:00 0 Comments

Em yêu anh nhiều lắm !
Hà Nội, 6/5/2011
Anh!
Em lại thất hứa với anh rồi. Em phải quay lại với người ấy, để cứu vớt anh ta và cứu vớt cả anh nữa, đúng không? Nhưng có lẽ bây giờ chưa phải lúc. Hoặc là em không đủ tha thiết để níu kéo. Em cảm thấy như thế là giả dối, thật sự giả dối. Em đã thuộc về anh rồi mà. Em đâu còn xứng đáng với bất kỳ ai nữa? Nhưng điều đó không quan trọng. Em không nuối tiếc, không dằn vặt nữa. Như thế là đủ rồi. Em đã thuộc về người đàn ông mà em yêu và người ấy cũng yêu em. Thế là mãn nguyện rồi. Dù rằng sau này coi nhau như kẻ thù cũng được. Rồi ngày mai anh không nhìn, không trò chuyện, không cười đùa với em nữa cũng chẳng sao. Nhưng khi anh đau khổ, hãy cứ tìm em nhé. Lá thư này em cũng không gửi cho anh đâu. Em sẽ lại đốt thôi. Nhưng điều quan trọng là ta thuộc về nhau. Em không cần ràng buộc anh đâu. Em thực sự hiểu anh là người như thế nào mà. Dẫu chỉ là phút giây ngắn ngủi thôi, nhưng em khao khát một bào thai. Em không cần anh nhận nó. Em sẽ nuôi nó, nuôi nó lớn lên và cho nó tình yêu. Nó sẽ giống anh và em. Đó là giấc mơ của em, của anh mà. Nếu thế thì em phải đi, nó cũng phải đi, phải đi thì mới sống được. Có đánh chết em cũng sẽ không từ bỏ con của chúng ta đâu. Nhưng có lẽ sẽ rất khó để thành thai. Với em, cái gì cũng khó khăn. Ngồi một mình muốn mở lời với em cũng khó vậy sao anh? Em thấm thía cảm giác đó hơn ai hết vì cũng có những lúc em muốn nói chuyện với anh mà cổ họng không hoạt động. Em đang viết những trang đầu của câu chuyện về chúng ta. Nhưng không thể viết được. Em vẫn chờ một kết thúc. Bây giờ có lẽ là kết thúc được rồi nhưng chúng ta gần gũi nhau hơn, đúng không? Vì anh đã ở trong em rồi. Có một sợi dây vô hình giữa hai chúng ta nên chẳng cần trò chuyện với nhau, chẳng cần ở bên nhau, em vẫn thấy hạnh phúc vô cùng. Em yêu anh như thế đấy. Mãnh liệt, nồng nàn. Nhưng không ràng buộc. Em cũng thích như vậy. Còn hiện tại bây giờ, em chưa làm được cái điều đã hứa với anh đâu. Em chỉ có thể im lặng sống, cho đến khi nào số phận đưa đẩy đến cái đích cần đến. Em đã muốn chống lại số phận, tự tay xoay chuyển số phận của mình. Mà không được. Em càng làm thì mọi chuyện càng be bét. Tại sao? Tại sao cứ bắt em phải đến với người đàn ông đó? Em đâu có yêu thương gì anh ấy đâu? Làm như thế chỉ là giả dối. Em phải nhắn tin nhớ nhung, yêu thương, giả dối với người em không yêu. Còn người em yêu, em lại không thể mở miệng nói được lời nào. Cuộc sống là thế đấy. Chỉ ở bên anh, em mới điên được. Chỉ ở bên anh, em mới sống hết mình, yêu hết mình, đau cũng hết mình. Ở bên em, anh cũng thoải mái và hạnh phúc, đúng không? Sao cứ phải yêu nhau trong đau đớn như vậy? Nhưng hạnh phúc lắm, anh nhỉ. Em không oán trách gì anh ngay cả khi anh phủ nhận đứa con của chúng mình. Chúa sẽ biết và sẽ che chở cho nó. Em hy vọng nó có thể nhìn thấy mặt cha mình. Nếu không thể, chắc em sẽ vào tu viện. Em không còn cảm giác yêu thương gì nữa. Vô cảm rồi. Chỉ còn cảm xúc với anh mà phải câm nín. Nhưng em tin là anh hiểu. Em tin là anh cảm nhận được. Anh vẫn còn quan tâm tới em mà. Chúng ta chưa bao giờ hết sự quan tâm dành cho nhau. Nhưng chỉ trong âm thầm, lặng lẽ thôi, phải không anh? Chắc là em sắp gây ra sóng gió nữa rồi. Em lại làm cho một người có cảm giác không thể thiếu em. Mà trái tim em chẳng có chút cảm xúc nào cả. Nhiều người yêu em là vậy mà sao em chỉ biết yêu mình anh? Trái tim em không bao giờ có thể gạt tên anh được đâu. Chỉ một giây phút nào đó em phải tạm thời lãng quên anh, để mà sống thôi. Thế giới này rộng mở là thế, mà trái tim em lại quá chật hẹp. Em không yêu được lần nào nữa đâu. Thế nên anh cứ bảo em phải yêu đi, nhưng yêu làm sao được khi mà trong lòng em vô cảm thế này? Em chỉ có một khao khát. Khi nào anh đau khổ, anh hãy tìm đến với em. Trước em, không bao giờ anh phải ngại ngùng mà, đúng không? Em vẫn nhớ hình ảnh anh trong ngày đầu tiên hẹn hò. Ngày đầu tiên và mãi mãi là cuối cùng. Nhưng chẳng trách giận gì anh đâu vì em tin là mình đã có được trái tim của anh rồi. Không cần phải chia 4, chỉ cần chia làm 3 phần thôi. Vì khi em sống cho chính mình cũng là lúc em đang sống cho anh đấy, anh hiểu không? Chỉ có chúng ta mới sống được như thế. Những con người không có chỗ trú thân nương tựa trong xã hội này. Anh muốn con của chúng mình sẽ lớn lên mà không bị chèn ép gì, đúng không? Được rồi. Em sẽ cho nó tình yêu, dạy nó đạo lý sống. Em sẽ dạy nó cách để tự đứng vững như anh. Anh có tin là em sẽ nuôi dạy nó thành người không? Đó là niềm tin và hy vọng sống của em đấy. Em sẽ không hoang mang khi đón nhận mọi thứ đâu. Em sẽ thản nhiên sống. Em chỉ lo cho bố mẹ em thôi. Họ sẽ không chịu được mất. Không bao giờ và chưa bao giờ họ nghĩ em có thể làm những chuyện như thế. Nếu có ngày em ra đi, anh cũng không có trách nhiệm hay nợ nần gì em đâu. Hãy cứ sống tốt cuộc sống của anh. Rồi sẽ có ngày em đưa con về gặp anh. Dù lúc đó anh không còn trên thế gian này nữa thì nó cũng sẽ biết cha nó là ai và đã sống như thế nào. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, phải không anh? Tất cả rồi sẽ ổn. Em yêu anh nhiều lắm. Tình yêu đó cho em niềm tin và sự sống.

Thư tình: Anh!

19:58 0 Comments

Em không rõ là anh có muốn đọc không nhưng em thiết nghĩ vẫn nên viết, để nói cho anh biết suy nghĩ của em và cũng là để đảm bảo cho sự riêng biệt trong mối quan hệ của chúng ta.

Em và anh gặp nhau 3 tháng – thời gian tuy không phải là ngắn nhưng cũng chưa thể đủ để gọi là dài. Bằng đó thời gian chưa thể hiểu rõ về một con người, về anh và về em, về hai người mới quen. Vậy nhưng điều đặc biệt là chúng ta lại dành tình cảm cho nhau, dành cho nhau những yêu thương, cho dù em không dám chắc đó là thật lòng hay là giả tạo vì một mục đích nào đó.

Em, 20 tuổi, cái tuổi mà không còn được là trẻ con nữa, đã lớn và biết suy nghĩ nhiều hơn. Em đã từng hùng hồn khẳng định "không bao giờ tin vào tình yêu sét đánh", cái gì cũng cần phải có thời gian".

Em được yêu, đã nhiều lần im lặng từ chối những tình cảm tốt đẹp từ những người con trai cho dù là họ rất giỏi và rất tốt. Em không "ế" như vẫn hay ca thán khi ngồi buôn dưa lê với nhỏ bạn.

Em hay cười và lúc nào cũng vui vẻ, nhưng lại rất hay suy nghĩ, đôi lúc buồn vì những chuyện không đâu, hay ngồi buồn một mình để nghĩ về những điều tiếc nuối, hay khóc vì những chuyện hết sức nhỏ bé. Để rồi khi gặp những thương tổn lại luôn trốn tránh, không dám đối mặt, rồi lại tự an ủi, vỗ về.

Em luôn tự nhủ trong chuyện tình cảm, mình đừng bao giờ làm mình bị tổn thương bởi những quyết định vội vàng thiếu suy nghĩ. Vậy mà 3 tháng, chỉ mới có 3 tháng thôi, em gật đầu đồng ý anh làm bạn trai.

Còn anh, em chưa biết nhiều về anh, em chỉ biết anh, 23 tuổi, sinh viên năm cuối, có tài ăn nói, và đã từng trải qua một mối tình (theo lời anh kể). Vậy nên em không dám nhận xét nhiều về anh. Nhưng có một điều chắc chắn rằng anh không còn trẻ con như em nữa và chín chắn hơn em gấp nhiều lần.

Chỉ có 3 tháng thôi, anh ngỏ lời em làm bạn gái. Rồi mình là một đôi! Và sau đó là một tuần cho một tình yêu.

Em hoang mang không hiểu tại sao em lại có thể vội vàng đến vậy. Em đâu phải là người sống theo kiểu vội vàng ấy. Đã nhiều lần em tự vấn bản thân "tại sao lại đồng ý và tại sao lại nhanh đến vậy, nhanh đến chóng mặt, rồi lại thắc mắc liệu đây có phải một trò chơi hay là trò cá cược mà em là nạn nhân?"

Thư tình: Anh!

Chúc anh hạnh phúc và những ngày yêu thương mới! (Ảnh minh họa)

Điều em thắc mắc nhiều nhất có lẽ là anh. Trong suy nghĩ và cảm nhận của em, anh không phải là người thích gì làm ấy mà không suy nghĩ trước sau. Vậy mà tại sao anh lại yêu em và nói yêu em chỉ trong một khoảng thời gian ngắn quen biết. Em đã từng trả lời rất nhiều lần câu hỏi ấy. Bao giờ cũng có hai luồng suy nghĩ. Một là về trò cá cược, hai là sự nhầm lẫn trong chính bản thân anh về tình cảm của mình. Có thể em có một chút gì giống "chị ấy", hay là vì một lý do nào đó mà anh tìm đến em chứ hoàn toàn không vì tình yêu hay bất cứ rung động nào mà em chưa được biết.

Trong em giờ đây bộn bề suy nghĩ. Về những nhầm lẫn, những vội vàng của anh và của chính em.

Một tuần, em vui vẻ đón nhận những tình cảm tạm gọi tên là yêu thương. Vui vẻ rồi lại lo lắng, em giật mình nhận ra rằng đó là quá sớm cho những yêu thương và cử chỉ của sự yêu thương ấy. Em hoang mang, thảng thốt trước câu nói của Mạnh cho dù em tuyệt đối không phải là loại con gái như thế. Phải chăng em đã quá vội vàng mà không tìm hiểu xem tình cảm ấy xuất phát từ đâu, từ sự chân thành hay chỉ là những phút xao động thoáng qua để khỏa lấpcô đơn hay vết thương lòng nào đó? Cũng có thể chỉ là để khẳng định cái tôi hay bản năng thích chinh phục của anh? Có lẽ anh là người tạo nên sai lầm và em là người đóng góp một phần to lớn cho sự phát triển của những sai lầm đó, để rồi người chịu tổn thương cuối cùng sẽ chỉ là em.

Lo lắng, hoang mang, em nhận ra rằng chúng ta nên tạm dừng lại. Dừng lại để anh nhận thức rõ về tình cảm, mục đích của mình, cũng là để em suy nghĩ nhiều hơn về bản thân. Để cho em biết đó có phải là sự chân thành hay giả tạo.

Hai tháng… Anh đi rồi, tổn thương hay giả dối hãy cứ để mình em nhận, hãy cứ để mình em là đủ rồi, anh không cần bận tâm hay thương hại gì em đâu. Chỉ cần anh đừng cười và chế giễu em, đó là một sự tôn trọng giữa hai con người đã từng được gọi là yêu thương.

Khi em đã bước chân ra khỏi anh, nếu ai đó có hỏi anh về em, hy vọng rằng câu trả lời ấy sẽ không khiến em phải tổn thương thêm lần nữa.

Chia xa rồi, sẽ qua nhanh thôi, những lo lắng, quan tâm, yêu thương cho dù là giả dối. Sẽ qua nhanh thôi những tổn thương và tiếc nuối.

Em đi rồi, một ngày nào đó bất chợt anh có nhớ về em đừng nghĩ gì thêm nhé, hãy cứ chỉ nghĩ rằng em là một cơn gió thoáng qua khi trời còn đang nắng. Hay đơn giản chỉ là một cơn mưa mùa hạ, bất chợt đến rồi cũng bất chợt đi. Còn tình cảm của anh, cũng chỉ là phút say nắng, là sự thả lỏng theo chút nắng vàng cuối thu, chút mưa lạnh đầu đông.

Em đi rồi, anh sẽ được nhẹ nhàng và thanh thản.

Chúc anh hạnh phúc và những ngày yêu thương mới!

21 tháng 11, 2011

Cơn giông bão

09:27 0 Comments

Gã lủi thủi về nhà. Căn nhà trước đây đã từng là tổ ấm mà gã háo hức trở về sau những chộn rộn của công việc, của biết bao sự nhòm ngó, ganh ghét… Căn nhà có một con chim mẹ và một con chim non bé bỏng mà gã vẫn gọi là cục Bông của gã.


Cuộc sống dành cho gã một sự ưu ái quá lớn. Gã thiếu gì? Danh vọng, địa vị chăng? Gã không phải là một trong những người giỏi nhất trong công ty nhưng cái số gã được “làm to”. Nhìn gã thăng quan tiến chức mà nhiều kẻ thòm thèm. Tiền chăng? Gã chẳng thiếu tiền. Trông lên thì chẳng bằng ai, nhưng trông xuống cũng chẳng ai bằng mình. Hạnh phúc gia đình chăng? Nếu như hạnh phúc gia đình là một người vợ đẹp, thông minh, dịu dàng và một đứa con xinh xắn, tíu ta tíu tít những lúc gã về thì gã không thiếu.


Sự thừa thãi khiến người ta chống chếnh nhiều hơn khi thiếu thốn.


Sự trơn tru khiến người ta thèm những xù xì, gai góc.


Gã gặp nàng trong một chiều mưa tầm tã. Cái đẹp của nàng vượt ra khỏi những khuôn khổ của những chuẩn mực. Gặp nàng là một sự không tròn trịa như cuộc sống vẫn mang lại cho gã. Tất cả như muốn bứt ra, tung ra. Mãnh liệt và hừng hực. Gã đê mê nàng. Gã lao vào nàng như một kẻ đói khát điên rồ. Gã là một thằng đàn ông thành đạt. Và một thằng đàn ông thành đạt thì tự cho mình cái quyền làm cái điều tội lỗi với vợ con ấy.


Con chim mái ở nhà phát hiện ra con chim trống trăng hoa.


con giong bao


Gã lao vào nàng như một kẻ đói khát điên rồ... (Ảnh minh họa)


Gã van xin vợ: “Anh chỉ yêu mình em. Đó chỉ là phút nhất thời của anh. Anh xin thề…”


Con chim mái tha thứ. Cục Bông nhỏ lại tíu tít bên con chim bố và chim mẹ.


Nhưng ngựa lại quen đường cũ. Gã đi đêm và lại gặp ma. Gã lại van xin. Cục Bông bé bỏng ngơ ngác, mở đôi mắt tròn xoe nhìn chim bố và chim mẹ. Nó thấy chim mẹ buồn, chim bố buồn nhìn chim mẹ. Cục Bông cũng buồn theo.


Con chim mái lại tha thứ lần nữa với điều kiện con chim trống sẽ không được lặp lại thêm bất kỳ lần nào nữa nếu không muốn tất cả vỡ tan.

Nhưng người đàn bà ngoài kia có một sức quyến rũ mãnh liệt với gã. Đành rằng gã chỉ yêu mình vợ, nhưng thiếu hơi người đàn bà kia, gã cảm thấy như thiếu ôxy. Gã thèm. Như một kẻ lên cơn nghiện có thể làm mọi thứ dù tội lỗi nhất để thỏa mãn cơn nghiện của mình. Đó là ngày sinh nhật vợ gã. Gã dự định sẽ cùng vợ và con đi ăn ở nhà hàng. Nhưng gã lại gặp người đàn bà kia. Gã lại lao vào. Quên hết vợ con. Chỉ còn vòng tay siết chặt, bờ môi và những đường cong mời gọi.


Gã về nhà. Muộn. Sẽ chẳng có gì xảy ra nếu như gã nói dối và vợ gã không nhận được cái tin gã vào khách sạn với một người đàn bà từ một người bạn. Sẽ chẳng sao nếu như gã không mang về nhà cái dấu vết ân ái sau những ngày dài xa cách như nắng hạn mong mưa với người đàn bà kia. Vết son trên cổ áo, vết cào ở cổ, tố cáo gã. Thế là hết.


Cục Bông khóc không ra hơi. Con chim mái nén mọi nỗi đau của một kẻ bị phụ bạc, ôm lấy cục Bông che chở.

Con chim trống rệu rã bay về cái tổ tan hoang sau cơn giông bão.

Nỗi nhớ về trên môi anh

09:13 0 Comments
Nỗi nhớ về trên môi anh
Nỗi nhớ về trên môi anh
Những lúc gần kề tình yêu sao chẳng hỏi:
Đôi mắt em huyền diệu đến thế nào!
Những lúc gần tại sao em chẳng nói
Đôi môi run run tựa nép bờ vai anh
Ai chẳng biết gần nhau là lưu luyến mỗi lúc xa
Vậy tại sao em lại hỏi: Vì sao anh chẳng thấu hiểu lòng em?
Hai gò má đỏ hồng làm tim anh xao xuyến
Biết trả lời sao, khi đôi mắt còn cay!
Mỗi lúc lục tìm lại trong trí nhớ…
Anh đã trả lời như thế nào cho em
Của tình yêu, của đoá hồng khô héo
Hết rồi chăng hạnh phúc của lòng anh.
Lục tìm em trong trí nhớ già nua
Anh chẳng hiểu là tại sao anh khóc
Có lẽ vì em – người con gái tinh khôi
Anh lại tìm em trong trí nhớ của anh
Đã già nua và đâu còn tỉnh táo
Chỉ biết rung động khi đôi môi chợt nhớ
Đôi mắt cay và vị ngọt đôi môi xinh
Nụ hôn đầu em đã trao anh
Khi nắng về và trời chuyển sắc tím
Ấy là khi hạnh phúc tràn trề
Em hiện về trên đôi môi khô héo
Hết rồi em – cảm giác một thời gian
Xa bao lâu anh cũng còn không nhớ
Chỉ biết em về trên nỗi nhớ của đôi môi!

Dương Quốc Thành

Người đến sau !

08:34 1 Comments

Người đến sau !

Hãy yêu em trong lòng cũng được, và em không mong gì hơn thế! Em chấp nhận ra đi, để anh toàn tâm là của chị.
Anh à! Khi chúng quen nhau , bao câu chuyện, bao cuộc vui của web, của nhóm đều có anh và em anh nhỉ. Em đã coi anh như anh trai, như một người anh lớn của em nhưng em và anh lại không thể giữ được tình cảm trong sáng ấy. Em nhớ rất rõ những tin nhắn mà hằng đêm mình nhắn cho nhau, có thể là những câu chuyện cười của hai đứa, có những đêm lại là giọt nước mắt của riêng em. Em nhớ lắm những ngày trời đông anh đặt bàn tay ấm áp của anh lên bàn tay buốt lạnh của em, ôm em, hôn em những lúc như thế, em đã hạnh phúc biết nhường nào!

Nhưng em không thể dối lòng mình, đâu đó trong em là nỗi dằn vặt. Người yêu anh không hề biết anh đã xao lòng, chỉ có em và anh thôi. Liệu khi chị biết thì sao hả anh? Khi mình hạnh phúc là lúc có một người buồn khổ, và khi anh cùng chị bên nhau thì em là người cô đơn, đau đớn. Em đã nhiều lần định rút lui vì em không muốn làm người thứ ba chia rẽ tình yêu của anh. Song khi nghe anh nói "anh không thể không quan tâm tới em được", em lại muốn ôm lấy anh thật chặt và giữ anh cho riêng mình…

Em biết chúng ta đang đi trên con đường sai lầm, nhưng hai ta không ai muốn dừng lại. Ở bên anh, em thấy ấm áp và hạnh phúc nhưng song song với đó là nỗi dằn vặt mỗi đêm. Em biết mình nên rời xa anh thôi, trả lại anh cho chị, vì vỗn dĩ em là người đến sau. Có lẽ lỗi là tại em, vì em yêu anh, nên anh đã đáp lại. Nếu em không yêu anh thì anh cũng không yêu em có phải không?

Anh là người kín kẽ và chu đáo tới mức em không thể trách anh điều gì khi yêu anh, anh chỉ nghe em nói còn anh chưa bao giờ anh kể về anh, chính vì vậy em không biết điều gì về chị, về cuộc sống riêng tư của anh. Nhưng em không tò mò về điều đó, bởi khi em biết em sẽ càng đau buồn hơn. Anh đã yêu chị trước em rồi, anh không nói gì, kể gì nhưng em nghĩ anh chắc hẳn cũng đang tất bận chuẩn bị cho vai trò mới của mình đúng không anh? Chính vì vậy anh cũng không thế sâu đậm với ai khác được, anh cũng sẽ dằn vặt lương tâm như nỗi dằn vặt mỗi đêm của em. Anh có lẽ chính là người yêu lí tưởng của chị.nhưng anh nói với em anh giờ đây đối với chị chỉ còn là trách nhiệm, còn anh yêu em nhiều lắm , Nghĩ đến đây là đau lòng lắm, em phải làm sao để cả ba được thoải mái đây? Do anh tham lam hay do em ích kỉ? Em đã tự nhủ lòng sẽ chỉ mình em đau thôi. Em âm thầm ở bên anh dù anh đã là của chị. Nhưng sự hờn ghen, ích kỉ lại khiến em buồn khổ vô cùng anh ạ. Tình yêu vốn dĩ ích kỉ mà, nhưng em lấy tư cách gì để được hờn ghen, ích kỷ đây anh?

Bỗng nhiên em chợt nghĩ: Anh đã từng nói "yêu em" ? Anh đã từng nói “muốn em làm bạn gái của anh” ? Chưa một lần anh nói anh sẽ xa em . Nếu anh thật sự yêu em thì tại sao anh không đủ can đảm để chia tay chị đến với em, thậm chí trong tâm trí anh còn chưa bao giờ nghĩ tới điều đó đúng không anh?

Em biết, anh có tình với em, nhưng anh lại có tình, có nghĩa với chị. Em không mong anh chia tay chị để đến với em, nhưng mỗi khi nghĩ anh rời xa em để trở thành chồng của chị, em không biết làm gì hơn ngoài việc thu mình vào một góc nhỏ tối tăm và… khóc! Em cũng chỉ là một người con gái bình thường mà, tuy em là người không mấy khi chủ động trong chuyện tình cảm, cũng rất ít khi thể hiện tình cảm bên ngoài, nhưng em cũng có những yếu đuối, những nỗi lòng của riêng em… Em đã từng hơn một lần cảm nhận được thế nào là “đau tim”, nó không phải là cảm giác đau sinh lý anh ạ, em đã giữ tay trước ngực, đã cuộn tròn người, đã lăn lóc trên giường để nó đừng đau nữa, nhưng sao nó cứ âm ỉ mãi…
Đã quyết rời xa anh, từ bỏ anh rồi, nhưng sao cứ nghĩ về anh mãi vậy..Em đã khóc 2 ngày nay rồi và em đã quyết định buông tay anh sao mọi người lúc nào cũng sợ chị tổn thương mà không ai nghĩ đến chính em đang bị tổn thương
Anh đến với chị trước em nhưng tình yêu đâu phân biệt đến trước hay sau khi trái tim đã trao nhau , em vẫn luôn mang trong tim hình bóng của anh và câu anh nói ” Anh yêu em ” , nhưng ai cũng hờn trách em mà ko nghĩ đến cảm giác của em, kể cả cái Stt em viết tâm trạng em người ta cũng nhắc nhở vì sợ làm chị tổn thương, sao em cũng là 1 con người mà không ai hiểu được cảm giác của em vậy hả anh?
em sẽ đứng ở phía sau nhìn anh bên chị và cầu nguyện anh chị sẽ mãi hạnh phúc bên nhau, bởi em biết em chỉ tồn tại như người dự bị mà thôi. Em mệt nhoài, nước mắt em đã khô rồi, em chỉ muốn được sống yên ổn cho mình thôi! Em sẽ lại tiếp tục cuộc sống của mình và bước tiếp trên con đường kiếm tìm hạnh phúc cho bản thân. Cảm ơn anh vì đã cho em một tình yêu!

Theo blog (Bức thư tình)

18 tháng 11, 2011

“Nếu dang dở rồi , xin đừng trách nữa người ơi!”

16:49 0 Comments

“Nếu dang dở rồi , xin đừng trách nữa người ơi!”H em! Anh biết em rất hận anh và. căm ghét anh, nhưng cả hai chúng ta đều phải đối mặt với một sự thật là chúng ta đã không còn chung đường nữa. Thuyền đã xa bến , quá xa rồi em ạ. Giờ đây anh đã bước đi trên con đường mới, con đường mà anh lựa chọn lại lần hai. Anh cũng hy vọng em tìm được một bến đậu hạnh phúc viên mãn.

Sự chia rẽ của ngày hôm nay không phải tại anh, mà cũng chẳng phải tạị em, có lẽ tại ông trời đã sắp đặt. Anh không giám nghĩ tới những ngày tháng trước kia, bởi thực sự nó chỉ khiến cho cả hai chúng ta thêm đau lòng hơn mà thôi. Chúng ta hãy nhìn vào hiện tại, hãy chứng minh cho nhau thấy chúng ta không sai. Em ạ, cho dù chúng ta có níu kéo cuộc hôn nhân đã qua thì cũng vô ich. Khi mà cả hai cùng đi trên một con đường nhưng lòng lại ngăn cách và lạnh giá. Anh không thể cố gắng giả vờ rằng anh rất yêu em. Chúng ta đi bên nhau trong những ngày cuối thu vàng nhạt. Vàng như nỗi lòng của anh và em không chung một hướng đi về. Em hỏi anh một câu mà cho đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ "trước cảnh tượng này anh nghĩ đến điều gì?" anh không giám nhìn vào mắt em để trả lời, vì anh sợ em sẽ nhận ra là anh đang nói dối. "Anh cảm thấy hạnh phúc em ạ" tuy anh vừa nói vừa cố gượng cười để em vui, nhưng giường như em đã nhận ra sự giả dối từ câu nói ấy.
Nếu anh hạnh phúc thực sự thì chắc chắn lúc đó anh sẽ lắm tay em, nhưng ngược lại anh lại không làm thế mà đôi chân như bước nhanh hơn. Anh có cảm giác đôi mắt em đang đỏ, nhưng anh lại không giám quay lại nhìn. Em có biết lúc đó trong đầu anh nghĩ gì không? Anh đã nghĩ đến người con gái mà anh yêu thương-rất tiếc người đó lại không phải là em. Chúng ta đến với nhau trong một sự sắp đặt của số phận, cũng giống như người ta hay nói "cái gì nhanh đến thì sẽ nhanh đi' đúng vậy em ạ. Cuộc hôn nhân kéo dài gần 10 năm của chúng ta là cả một chặng đường không dài nhưng cũng không ngắn. Dường như chúng ta đã cố gắng tạo hạnh phúc cho nhau nhưng thực sự chúng ta đã nhầm.
Anh không có lời gì trách móc em về hai chữ "tiết-hạnh" anh chỉ trách mình không thể yêu em bằng con tim thực tế của mình. Anh không thể rung động trước nụ cười của em, anh không thể cảm thấy vui khi em chăm chút cho anh từng bộ quần áo, cũng như anh không thể mở miệng chia sẻ với em bất kì một nỗi niềm nào. Nhiều khi anh rất,,,rất muốn làm cái gì đó cho em vui, nhưng lại không làm được. Anh có cảm giác em đơn thuần chỉ là một người bạn trong nhà chứ không phải là vợ của anh. Anh không có cái cảm giác đó. Anh nói thế chắc chắn em sẽ cho anh là "có mới nới cũ" nhưng không phải em ạ. Cô ấy là người anh yêu thương, cô ấy chỉ xuất hiện sau khi chúng ta đã có quyết định rẽ hai ngả đường. Anh có thể vì cô ấy làm tất cả, tất cả những gì anh không tìm được ở em thì ở cô ấy anh lại có. Cô ấy không nhẹ nhàng như em, không cao sang như em, nhưng cô ấy lại là nụ cười, là những giọt nước mắt của anh. Anh biết em đã chịu nhiều thiệt thòi, nhưng "nếu dở dang rồi, xin đừng thương tiếc người ơi, dẫu bước chung đường nhưng lòng xa cách ngàn phương, bến cũ vẫn còn nhưng thuyền đã có người sang…" Nếu như trong cuộc đời anh bắt buộc phải nói lời xin lỗi , thì có lẽ em là người đầu tiên và duy nhất anh phải xin lỗi. Anh biết bao năm qua em vẫn đơn côi lẻ bóng một mình.
Chắc em vẫn còn trách hờn anh đúng không? Hãy mở lòng mình ra em ạ, tuy chúng ta không còn nghĩa vợ chồng nhưng dẫu sao anh cũng là người đàn ông đi qua đời em. Nhìn thấy em sống trong buồn bà thực tình anh cũng không vui. Nếu biết em khổ đau khi hôn nhân tan vỡ như thế thì chắc chắn anh sẽ không đành lòng bỏ ra đi như vậy đâu.
H Em, xuân mới đang về bên cửa , anh mong em hãy gạt đi chuyện cũ hãy đón nhận cái mới cho mình. Chúc em mạnh khỏe, bình an, đừng hờn giận anh nữa nghe em !!!
Từ: CH Séc

16 tháng 11, 2011

Mẹ và bé: Nhận biết nhiễm khuẩn tiết niệu ở trẻ em

10:21 0 Comments

Không ít trường hợp trẻ, nhất là các bé trai bị nhiễm khuẩn đường tiết niệu mà bậc cha mẹ không hề hay biết, để sớm gặp bác sĩ tìm phương hướng điều trị.

Biểu hiện của bệnh

Vì bệnh không có triệu chứng đặc hữu nên các dấu hiệu lâm sàng chỉ có giá trị gợi ý, như:

Các dấu hiệu nhiễm khuẩn: Trẻ sốt cao, rét run, toàn thân có tình trạng nhiễm khuẩn, nhiễm độc. Trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ đôi khi không có sốt, có thể thấy các biểu hiện như một tình trạng nhiễm khuẩn huyết: Vàng da, trẻ bị hạ thân nhiệt…

Các dấu hiệu đái ít, đái buốt, nước tiểu đục cũng có thể gặp.

Nếu trẻ bị viêm bàng quang, hay nhiễm khuẩn đường tiết niệu dưới có thể thấy trẻ đái rắt, đái đau, đái rặn. Nhiều trẻ la hét, sợ hãi hoảng hốt khi đái. Có thể để ý thấy bàn tay của trẻ khai do trẻ luôn nắm, hoặc nắm kéo dương vật (với bé trai). Đôi khi trẻ có thể kêu đau vùng hạ vị.

Nếu trẻ bị viêm nhiễm đường tiết niệu trên, ngoài tình trạng nhiễm khuẩn toàn thân trẻ còn có thể kêu đau vùng thượng thận.

Khi nghi ngờ trẻ bị nhiễm khuẩn tiết niệu

Khi thấy trẻ có các biểu hiện gợi ý, nghi ngờ như trên bậc cha mẹ cần phải cho bé đến các trung tâm y tế làm xét nghiệm để chẩn đoán kịp thời bệnh.

Các bác sĩ, tuỳ từng trường hợp để làm xét nghiệm nước tiểu – có nhiều giá trị trong chẩn đoán nhiễm khuẩn đường tiết niệu. Soi tươi nước tiểu sẽ thấy bạch cầu trong nước tiểu tăng cao hơn chỉ số bình thường. Cấy nước tiểu sẽ phát hiện được vi khuẩn gây bệnh. Có thể xét nghiệm nước tiểu nhanh bằng que nhúng để thêm thông tin cho chẩn đoán bệnh.

Siêu âm, chụp X – quang có nhiều ý nghĩa trong việc chẩn đoán nhiễm khuẩn đường tiết niệu trên và cho trẻ nhỏ dưới một tuổi, hay các nhiễm khuẩn đường tiết niệu tái phát.

Điều trị ra sao?

Đối với các trường hợp viêm bàng quang, hay nhiễm khuẩn đường tiết niệu dưới, trẻ thường được điều trị ngoại trú tại nhà bằng một trong các loại kháng sinh uống, như amoxicillin, ampixillin, cotrimoxazol theo đơn bác sĩ kê. Thời gian điều trị từ 5 – 7 ngày.

Đối với các trường hợp nhiễm khuẩn đường tiết niệu trên, tuỳ trường hợp các bác sĩ sẽ giữ trẻ lại nằm viện để điều trị. Nếu trẻ có tình trạng toàn thân tốt bác sĩ khám có thể sẽ cho trẻ uống kháng sinh và theo dõi. Các trường hợp nặng hơn phải nằm điều trị bằng kháng sinh tiêm tĩnh mạch, hoặc phối hợp kháng sinh.

Khi phát hiện có các dị dạng, hoặc bất thường ở đường tiểu, như khít, hẹp bao qui đầu (ở bé trai)… thì cần phối hợp các biện pháp điều trị ngoại khoa. Thời gian và liệu trình điều trị phải tuân theo sự hướng dẫn của bác sĩ.

Các thể nhiễm khuẩn đường tiểu ở trẻ em

- Viêm thận, bể thận hay nhiễm khuẩn đường tiểu trên. Trong trường hợp này ngoài viêm nhiễm ở đường tiểu còn kèm theo viêm mô kẽ thận.

- Viêm bàng quang, hay nhiễm khuẩn đường tiểu dưới.

- Nhiễm khuẩn đường tiết niệu không có triệu chứng.

15 tháng 11, 2011

Giới tính: Em cũng muốn lấy chồng!

10:12 1 Comments

Vì tự do muôn năm, độc thân muôn năm, mấy đứa em rạng rỡ cụng ly trong tiếng nhạc ồn ào và cùng nhìn nhau cười mãn nguyện sau câu chuyện kể của một cô bạn trong nhóm. Chẳng là nàng mới bỏ bom một anh chàng khiến cho chàng phải ngẩn ngơ chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

Chàng thì tốt thôi, thậm chí còn đẹp trai, nhưng phải mỗi cái rụt rè quá. Mà đàn ông rụt rè thì còn nên cơm cháo gì, làm sao mà vợ con được nhờ. Và rồi cô nàng quay về với nhóm những người bạn độc thân, để nhấm nháp hương vị của người phụ nữ độc lập, nhưng chưa hẳn đã là hạnh phúc.

Nhóm em chỉ có vài người: Một cô người mẫu kiêm diễn viên điện ảnh đang nổi như cồn; một cô giám đốc tài chính của một tập đoàn lớn; một nhà thiết kế thời trang mà sở thích chính là rong ruổi đó đây; một cô quản lý truyền thông của một nhãn hàng và em, một giám đốc ngành hàng của tập đoàn nước ngoài.

Thu nhập cả nhóm có người thế này, có người thế kia nhưng tối thiểu bọn em cũng bỏ túi dăm ngàn đô mỗi tháng. Và tự chúng em ý thức được một điều, thu nhập ấy, là mơ ước của khối người, nhất là trong thời buổi mà ai cũng mở miệng ra là nhắc đến hai từ khủng hoảng.

Mỗi tuần nhóm cứ tụ tập đều đều như vậy. Ăn tối với nhau, chỗ nào cũng được, miễn là ngon không phân biệt sang hèn, trò chuyện về những gì mới xảy ra, những "quả giai" mới bắt gặp và cùng cười òa với nhau nếu như "tay đấy có vẻ ngộ nghĩnh nhỉ". Rồi cuối tuần bọn em nếu không ù đi đâu đó xa Sài Gòn thì cũng đàn đúm với nhau ở bar này một chút, phòng trà kia một tẹo. Gặp nhau là vui rồi, "vừa xả xì trét" vừa đỡ cô đơn.

Ai cũng nói sống như bọn em sướng, nhất là mấy đứa bạn học cũ nay đã bế bồng con cái. Chẳng phải bận tâm gì, không phải giận hờn, dỗi dằn chồng, chẳng phải nheo nhóc đèo bòng… cứ thế mà vui thôi, se sua quần là áo lượt, túi này giỏ kia, lũ chúng em lúc nào cũng lung linh trong mắt đám bạn bè hâm mộ.

Nhưng thật ra là em cô đơn lắm. Bước chân cuối cùng của ngày về với căn nhà nhỏ cũng chỉ mình em mà thôi. Rồi tắm, rồi tẩy trang, rồi ngủ vùi cho qua hết ngày để ngày mai lại sống trong một nhịp sống như cũ. Cần một bờ vai để dựa vào lúc ấy lắm nhưng không có mà nếu có đi nữa thì biết tìm đâu bây giờ. Tuổi em giờ cũng đã ngoài 30. Cái gì cũng đủ đầy cả rồi, chỉ một bờ vai thôi, là còn thiếu.

Giới tính: Em cũng muốn lấy chồng!

Ước gì em chẳng xinh quá, ước gì em không giỏi quá, ước gì em kiếm ít tiền thôi… (Ảnh minh họa)

Thật ra là em muốn lấy chồng lắm, muốn giã từ cái nhóm bạn "độc thân muôn năm" kia lắm rồi nhưng biết lấy ai bây giờ. Em không cần chồng giàu, cũng không cần chồng phải đẹp trai quá. Giàu thì để làm gì khi em cũng có tiền và em kiếm ra rất nhiều tiền? Đẹp trai ư, nhiều khi chỉ là cái mã bên ngoài mà thôi. Mà nó đẹp giai thì nó đi "vớt" khối con khác hoặc bị khối con khác "vớt". Chẳng lẽ lấy nó về rồi em cứ nằm nhà mà đợi cái đẹp giai ấy đi chơi với gái khác. Còn khuya nhé…

Em chỉ cần một người hiểu em, tâm hồn một chút, sâu sắc một chút để sau này có con, con em còn được nhờ phúc cha nó mà lớn lên cho ra dáng con người. Bây giờ mà em rước một thằng nói một câu nửa năm sau mới hiểu về nhà, chắc nhà em gặp thảm họa quá. Biết ăn nói sao với gia đình, với họ mạc khi cả họ nhìn vào em như người con gái thành đạt nhất, như tấm gương cho một lũ các em con cô, con cậu, con chú, con dì, phải noi theo. Mà quả chồng sâu sắc thế, sao dạo này hiếm quá.

Em cũng cởi mở lắm với những hẹn hò. Đấy là em tự cho em cơ hội đó thôi chứ đâu phải em cho ai cơ hội đâu nào. Nhưng cuối cùng em gặp toàn tào lao xí muội. Có người gặp em ngay lần đầu đã ngỏ ý ong bướm như kiểu họ hình dung rằng "cô độc thân, cô thành đạt, cô không cần chồng, cô chỉ cần chơi thôi". Tất nhiên là giải tán, tất nhiên là không có lần "hạnh ngộ" thứ hai nào cả cho những thể loại ấy. Rồi có những người gặp em, họ viển vông như thể mình rất "nghệ sỹ".

Ừ, nghệ sỹ tính thì cũng hay đấy nhưng mà nó chừng mực thôi, chứ cứ bay mãi trên cao thế em ngửa cổ lên sái hết cả xương sống. Mà cuộc sống vợ chồng nó thực tế lắm, nó còn lo toan chứ cứ "sỹ" mãi như chàng thì chắc em ôm thuyền lao ra biển lớn mất. Tất nhiên lại là giải tán, nhưng đôi khi gặp lại cho vui, như một người bạn, như một người để em giải khuây.

Cũng có những người gặp em chưa tìm hiểu gì đã đề nghị ngay chuyện cưới hỏi. Ừ thì biết còn cả cuộc sống phía trước để tìm hiểu nhưng cái gì mà cũng "bụp ký cái rụp" như thế thì mong manh lắm. Em đối diện với những con tính trong công việc nhiều rồi, chuyện chồng con em không muốn lên bàn tính theo kiểu "cưới nhau xong, anh sẽ làm cái này cái kia, xây nhà ở chỗ này chỗ nọ. Em hạn chế bớt công việc lại một chút cho nhàn". Ơ kìa, em đã kịp rung động đâu mà anh lại cảm nhanh thế. Lại giải tán.

Những người em cần chỉ là bình thường thôi, công chức cũng được, kiếm ít tiền cũng được miễn sao ra dáng đàn ông. Như thằng bạn học cũ của em, nó hiền nhưng không lành, nó im ỉm nhưng khôn ngoan ra phết, nó điềm đạm nhưng cũng sẵn sàng xốc nổi một cách lãng mạn vì vợ nó. Đấy, những người đơn giản như thế ở đâu? Ở đâu?.

Có đôi người mách em là chàng này chàng kia thích em nhưng ngại không dám đến vì "cô ấy xinh thế, giỏi giang nữa, lại giàu hơn mình nên mình ngại". Sao lại thiếu hiểu biết và dũng cảm đến vậy? Cứ đến đi xem chết ai nào? Em là phận gái, không lẽ em nhảy xổ đến bên chàng mà thổ lộ "cứ thích em đi, cứ tấn công em đi". Tại sao phải mặc cảm đến mức thiếu dũng khí thế cơ chứ?

Thật ra, em rất muốn lấy chồng nhưng em cứ phải gắn với cái hội độc thân là bởi vậy. Đôi khi, đêm nằm không ngủ được em lại ao ước. Ước gì em chẳng xinh quá, ước gì em không giỏi quá, ước gì em kiếm ít tiền thôi…

14 tháng 11, 2011

Tôi yêu em...một người sếp

18:26 0 Comments


Là một sinh viên tốt nghiệp loại giỏi, tôi ra trường mà không mấy khó khăn để kiếm được cho mình một công việc ổn định với đúng chuyên ngành mình đã học. Tôi được nhận vào một công ty danh tiếng chuyên về chứng khoán- một nơi mà kinh tế, tài chính luôn là mối quan tâm hàng đầu.
Tôi cứ ngỡ môi trường toàn kinh tế, tài chính nghiêm ngặt như thế thì chắc hẳn sẽ không thể nào có được những chuyện tình cảm đầy lãng mạn và cảm động như những ngành nghề khác được. Cái suy nghĩ đó cứ lấn át trong đầu tôi cho đến khi tôi gặp được em…một trưởng phòng xinh đẹp và đầy tài năng. Khi vào làm trong công ty, người đầu tiên tôi tiếp xúc cũng là em, em hướng dẫn tôi từ những thứ nhỏ nhặt nhất, giải thích cho tôi hiểu những gì mà tôi đã được học trong trường khác hoàn toàn với lại môi trường làm việc ở đây. Em giảng giải cho tôi một cách say sưa, còn tôi thì cứ ngỡ mình đang chìm đắm trong mê ảo và mộng mị. Có cái gì đó khẽ len lỏi vào trong trái tim tôi, nhè nhẹ nhưng cũng thật mạnh mẽ.

Tôi bắt đầu làm quen với công việc hàng ngày của mình và cũng bắt đầu làm quen với một cuộc sống có em bên cạnh giúp đỡ tôi. Sự nhiệt tình, lòng hăng say của em đã giúp tôi trưởng thành hơn trong công việc rất nhiều. Tôi thích ứng rất nhanh và dần dần tôi cũng đã lấy được lòng tin của công ty về một tập sự mới tập tành như tôi. Tôi hay được công ty giao cho trách nhiệm giúp đỡ em trong công tác, phụ giúp em trong lĩnh vực quản lý cũng như tiếp thị môi trường. Cũng chính vì thế mà tôi được ở gần em nhiều hơn, được nói chuyện với em nhiều. Đôi lúc thấy em cáu khi gặp một áp lực nào đó từ phía khách hàng, cũng như phía công ty mới khiến tôi hiểu được phần nào những lo lắng của một trưởng phòng như em. Đã hơn 24 tuổi đầu mà chưa một lần nào em biết được thực sự 2 tiếng yêu thương. Em giỏi trong lĩnh vực quản lý nhưng lại rất kém trong chuyện tình cảm. Những lần nói chuyện, trao đổi với em thì thi thoảng tôi vẫn đề cập đến chuyện tình cảm thì em lại lảng tránh ngay và nói sang chuyện khác. Nhiều lần như vậy khiến cho tôi có cảm giác giống như em đang lẩn tránh tôi vậy.
Cho đến một ngày vô tình tôi đọc được dòng tin nhắn trên yahoo của cô ấy là: " Chị ơi, mẹ ở nhà ốm lắm rồi, chị có tiền không? Gửi về cho mẹ đi…mẹ cần chị lắm". Một chút ngỡ ngàng xen lẫn một chút bối rối. Cả ngày hôm ấy tôi không thể nào tập trung làm việc được, cái tin nhắn đó cứ mãi ám ảnh tôi, nó khiến tôi tò mò hơn bao giờ hết. Nghĩ tùm lum một hồi tôi cũng nhận ra được sơ sơ vấn đề của cô ấy, thì ra không phải cô ấy không biết yêu thương, nhưng có những việc cô ấy cần làm hơn tình cảm trai gái đó là tình mẫu tử. Cảm giác lòng mình như nghẹn lại, đăng đắng và mặn chát. Một chút ăn năn cứ xen lấn vào suy nghĩ của tôi. Vì phải lo cho gia đình như thế, mà cô ấy đã không nghĩ đến bản thân mình, bỏ mặc tình cảm trai gái chỉ để toàn tâm lo cho gia đình. Tôi thực sự ngưỡng mộ không chỉ vào tài năng, mà còn cả đạo đức của em- một người sếp của tôi. Tình cảm của tôi bắt đầu nảy sinh từ đấy, tôi thương em, quan tâm tới em, tới cảm xúc của em nhiều hơn. Hay đưa em đi đâu đó để khuây khỏa đầu óc và hay làm trò ngộ nghĩnh để làm em vui. Tôi làm tất cả những gì có thể chỉ để cho em cảm thấy một cảm giác- cảm giác bình yên thực sự.
.Tôi yêu em...một người sếp
Tôi quan tâm tới em được khoảng 1 tháng thì cô ấy nhận ra tình cảm của tôi dành cho em không phải là tình cảm của một lính mới dành cho sếp mà là một tình cảm gì đó đặc biệt như tình yêu. Thế là cô ấy bắt đầu lẩn tránh tôi, những buổi nói chuyện của hai người giảm dần và mỗi khi tôi đề cập đến chuyện tình cảm của tôi dành cho cô ấy thì cô ấy lại bắt đầu quay sang chuyện khác. Nếu có nói thì họa chăng cũng chỉ được một câu là: " Giờ em chưa có ý định gì về mặt tình cảm, em hiểu tình cảm của anh dành cho em, nhưng xin lỗi em không thể đón nhận nó". Lúc đó tôi chỉ biết im lặng và đồng ý với cô ấy. Và tôi cũng nói với cô ấy: " Uh, từ nay anh sẽ không nói đến chuyện tình cảm nữa, nhưng hãy cho phép anh được ở bên em, chăm sóc em, được chứ". Cô ấy mỉm cười và đồng ý. Tôi thật sự sung sướng vì điều đó. Tôi biết tôi yêu cô ấy rất nhiều, chỉ cần ở bên cạnh cô ấy, chăm sóc cho cô ấy đối với tôi là quá đủ, được ở bên cạnh có lẽ là ân huệ lớn nhất của tôi rồi. Và chắc hẳn trong một thời gian không lâu nữa, khi mà cô ấy đã sẵn sàng trong chuyện tình cảm thì chúng tôi sẽ có thể sánh bước bên nhau rồi. Hai người cùng mỉm cười, chắc hẳn suy nghĩ của cô ấy cũng giống tôi. Hai bàn tay siết chặt, bước đi trong mưa…cơn mưa và hạnh phúcTôi yêu em...một người sếp

8 tháng 11, 2011

Chia tay vì yêu em

16:23 0 Comments

Chia tay vì yêu em
Hãy hiểu cho anh….!
Anh đành lựa chọn cách gửi thư này cho em, vì thực sự anh không biết có cách nào hợp lí hơn không. Đã có nhiều chuyện xảy ra với anh, nó đã khiến anh phải suy nghĩ rất nhiều, về quá khứ, hiện tại và tương lai. Anh đã làm sai nhiều chuyện, anh đã suy nghĩ không chính chắn. Những giây phút bên em thật hạnh phúc, em là cô gái bé bỏng và dễ thương. Em mong manh và nhỏ bé quá. Anh thương em lắm. Anh đã nghĩ rằng chúng mình có thể yêu nhau vô tư, không cần suy tính gì hết, chỉ có 2 đứa mình… Nhưng anh đã nhầm. Nếu anh nghĩ như thế thì anh đã quá ích kỷ, anh chỉ nghĩ cho mình. Còn em, em là con gái… Chính anh cũng đã nhiều lần nghe em nhắc đến một tương lai nào đó… mà với anh em không cảm thấy được nó, phải không em?
Giờ phút cuối cùng của thời sinh viên cũng không còn xa nữa, sau này rồi sẽ ra sao? Anh còn chưa chắc chắn được cho anh, liệu anh có thể đảm bảo được gì cho em? Em cần một cái gì đó lớn hơn những điều anh đang mang đến cho em. Sự thật là như thế đó. Em thấy có đúng vậy không. Anh đã nghĩ kỹ rồi, chúng mình nên dừng lại thôi em à. Trước khi mọi việc đi quá xa. Anh biết, em đã dành cho anh tình yêu, dành cho anh cả trái tim và anh cũng thế. Nhưng mọi việc không thể diễn ra một chiều theo ý muốn của chúng mình được. Chắc chắn sẽ có nhiều đau khổ và nước mắt… không chỉ của riêng em. Có lẽ đọc đến đây, em vẫn tự hỏi tại sao, tại sao anh lại thế? Phải không em? Em àh, anh đã phải suy nghĩ và dằn vặt rất nhiều trước khi có quyết định thế này.
Nó tốt cho cả 2 đứa mình, và đặc biệt là em. Sau khi ra trường, anh sẽ còn rất nhiều việc phải làm, anh còn phải tiếp tục phấn đấu nhiều thứ… Và bây giờ, ngay lúc này… anh thấy sự quyết tâm của anh đang lên rất mãnh liệt… anh như thấy trước một tương lai, nếu như chúng mình tiếp tục bên nhau… có lẽ em sẽ cảm thấy chán chường và đau khổ…vì anh -người đang chuẩn bị lăn lóc vào đời – một cuộc đời mà chính anh không biết sẽ về đâu. Chắc chắn em sẽ phải hối tiếc, vì anh sẽ mãi như một cơn gió thôi, anh sẽ tiếp tục thổi, anh sẽ vẫn bay đi mãi thôi… và anh chưa biết cụ thể một cái đích sẽ như thế nào… Em ạ, anh ngàn lần xin lỗi vì đã trót khuấy động cuộc sống đang yên ả của em. Anh là người bắt đầu, hãy cho phép anh kết thúc. Anh chỉ có một nỗi dằn vặt duy nhất, là tình yêu của em và anh đang ở trong giai đoạn thăng hoa nhất. Anh thấy đau khổ khi biết chắc chắn em sẽ rất đau buồn khi anh đột ngột có quyết định thế này.
Anh biết làm sao hơn hả em, chẳng phải chính em cũng luôn băn khoăn về tương lai của chúng mình ư. Em đã nói giá như anh là người ở đây và cũng có thể đó là điều anh muốn giá như… Em có biết câu nói đó đã đưa anh về lại thực tế không? Một thực tế rằng anh không phải là người ở đây và anh cũng chẳng có gì cả. Ngoài một ít kiến thức bé xíu mà anh luôn tự đắc… Anh đã sai.
Thế đấy, liệu em có cảm thấy an toàn không khi ở bên một người như anh… một kẻ luôn có xu hướng bay ra ngoài vòng tay của em không phải là vì không yêu em – mà vì kẻ đó chịu quá nhiều điều ràng buộc, có nhiều người đã và đang hi vọng ở kẻ đó, và bản thân kẻ đó không thể làm họ thất vọng hơn được nữa.
Anh viết những dòng chữ này vào một lúc rất yên tĩnh, và anh cho rằng mình đang hoàn toàn bình tĩnh và sáng suốt. Và anh cũng biết, từ trong sâu thẳm của em, dù yêu anh nhưng trong em vẫn luôn có những mối lo ngại… phải không em? Anh hiểu chứ, chính vì vậy anh chọn giải pháp này. Biết rằng sẽ đau, "nhưng thà một lần rồi thôi…".
Vết thương nào rồi cũng sẽ qua, sẽ lành. Dù vết thương đó có thể không hoàn toàn bình phục thì anh cũng tin rằng sẽ có người sẽ xoa dịu nỗi đau do anh tạo ra. Em à, mình đã trao cho nhau một mảnh của trái tim, mảnh của em trao cho anh có thể không vừa khít với mảnh anh trao ngược lại… Nhưng chúng mình trân trọng nó.
Có thể em thấy anh lạnh lùng quá, sao anh lại có thể tàn nhẫn như thế… nhưng, anh vốn là vậy… Mong em hiểu cho anh – Em hãy lau nước mắt đi. Mạnh mẽ lên em. Anh vẫn còn ở đây mà. Anh vẫn còn ở bên em. Anh luôn dõi theo em

Anh.người luôn làm em buồn

6 tháng 11, 2011

Giới tính: Người tình "tội nghiệp"

20:22 0 Comments

Hắn vào siêu thị để mua quà cho cô bồ "đáng thương" của mình. Gần hai tháng chính thức trở thành người đàn ông phản bội vợ đến nay hắn thấy tâm hồn mình tươi tỉnh, phấn khởi như đang độ hồi xuân vậy. Bởi thế mà sau buổi tối qua, gặp người tình, hắn quyết định mua cho cô ả một sợ dây chuyền bằng vàng làm quà…

Hắn gặp cô ả trong một quán cà phê. Ả chủ động xin ngồi cùng bàn với hắn. Câu chuyện bắt đầu cởi mở hơn khi hắn phàn nàn về người vợ "khô như ngói" của mình, còn cô ta thì e ấp: "Chồng em cục súc, chẳng bao giờ nói năng nhỏ nhẹ với em cả. Em tủi thân nhiều lắm". Rồi như những mảnh đời "bất hạnh" gặp nhau, hắn và cô ả nhanh chóng "bắt duyên".

Hắn sống trong tâm trạng lâng lâng như chàng thanh niên lần đầu biết mùi vị của tình yêu. Mỗi khi bên "người tình bé nhỏ" hắn đều mang vợ ra mà so sánh: "Sao vợ mình chẳng bao giờ nói được những câu như rót mật vào tai, cũng chẳng biết chăm chút cho ngoại hình, hiện đại và model như cô ấy. Hình như mình đã sai lầm khi lấy vợ".

Hắn còn thấy xót xa lắm mỗi khi người tình kể nể: "Anh biết không, chồng em thường xuyên mắng mỏ, chửi bới em. Chẳng bao giờ anh ta nói năng nhẹ nhàng, tình cảm như anh đâu". Ả lúc nào cũng ca tụng: "Anh thực sự là một người đàn ông tuyệt vời. Sao em không gặp anh sớm hơn cơ chứ. Cuộc đời em thật hạnh phúc khi có anh". Hắn nghe mà sướng rung rinh, thấy như mình thực sự là người đàn ông hoàn hảo.

Giới tính: Người tình

Hắn sởn hết tóc gáy khi chứng kiến người đàn bà đó chửi chồng như hát hay giữa chốn đông người… (Ảnh minh họa)

Nói đúng ra hắn cũng không chê trách gì vợ nhiều. Nhưng hắn cứ cảm thấy vợ hắn không đánh giá, không khớp với hắn, không thấy được rằng hắn đáng giá như thế nào. Bởi thế khi nghe ả nói những lời này hắn cảm giác như ả mới là người phụ nữ nhìn rõ bản chất "sáng như ngọc" của hắn. Ả thật khôn khéo và đáng lấy làm vợ.

Có lẽ hắn sẽ mãi đắm chìm trong giấc mộng yêu đương nếu không có buổi chiều "đẹp trời" hôm nay. Hắn thấy trong lòng vui vui, nhớ lời hẹn với người tình. Tan làm, hắn dò dẫm đi tìm mua cho cô ả một sợi dây chuyền. Loăng quăng thế nào, hắn tạt vào siêu thị toan "tậu" thêm chút đồ nhét tủ lạnh cho ả. Cả siêu thị đông đúc buộc phải tập trung đổ dồn sự chú ý về phía quầy thực phẩm. Ở đó, một người đàn bà ăn mặc thời trang, quay lưng lại với hắn, mụ đứng cạnh một gã đàn ông có vẻ chất phác. Mụ lớn tiếng quát tháo: "Giời ạ, chồng với chả con. Anh không làm cái gì cho ra hồn cả. Quầy thực phẩm giảm giá, đã bảo anh tranh thủ mà chọn tôi tới quầy mỹ phẩm mua mấy thứ. Thế mà đứng đực ra ở đây làm gì. Đồ vô tích sự, đồ tốn cơm, hao của…".

Hắn lấy làm bực mình ghê lắm. Nhìn cái quầy thực phẩm đông nghịt thế kia khó chen chân vào lắm. Mà cô vợ rõ là chua ngoa, chửi chồng không biết ngượng là gì. Nhưng rồi hắn toát mồ hôi, đưa tay lên dụi mắt vài lần rồi cố căng ra nhìn kĩ lại. Ôi trời… thì ra là "người tình bé bỏng" của hắn. Hắn không tin vào mắt mình nữa.

Hắn nhanh chóng để lại giỏ đồ ăn đầy ắp, đưa tay nắn lại chiếc hộp đựng sợi dây chuyền, hắn im lặng, nhẹ nhàng đi thẳng. Trên đường rời khỏi siêu thị, hắn thấy thùng rác, hắn rút điện thoại ra, tháo một chiếc sim chuyên dùng để gọi cho ả, ném vào thùng rác…

5 tháng 11, 2011

Kí ức về anh !

17:48 0 Comments

Kí ức về anh !
Mất tờ biên lai quan trọng, nó lục tung cả phòng, cố kiếm cho được…
Cả một mớ hỗn độn những giấy tờ. Vô tình, nó nhìn thấy ảnh của anh, tấm ảnh và những bức thư anh viết cho nó, nó viết cho anh và những kỉ vật tình yêu của anh và nó…
Quen nhau bốn năm, khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng không đủ ngắn để có thể làm nỗi đau trong nó và anh nguôi ngoai. Khoảng thời gian có anh là những khoảnh khắc đẹp của nó về tình yêu…
Những kí ức năm xưa lại ùa về… Tình yêu thuở học trò sao lại đáng yêu thế, không toan tính, không lo nghĩ, thật trong sáng, vô tư… Ấy vậy mà tất cả lại thay đổi, dễ dàng, vì nó…
Anh yêu nó, yêu nhiều hơn cả bản thân anh. Nó biết, biết rất rõ điều đó, qua những cử chỉ, những hành động, những gì mà anh làm cho nó.
Lần thứ nhất nó nói chia tay… Anh ngồi một mình dưới mưa, không trách nó lời nào… chỉ mong nó quay lại với anh…
Lần thứ hai nó nói chia tay… Nó quay đi, anh nắm lấy bài tay nó, không buông, anh sợ mất nó, sợ nó sẽ rời xa anh thật sự… Sinh nhật nó, anh mua bánh kem, tặng quà cho nó, viết thư cho nó, xin lỗi nó vì năm nay không thể dự sinh nhật cùng nó được…
Lần thứ ba nó nói chia tay, anh lặng im, không nói một lời, anh quay đi… Ba ngày sau, nó nhận được tin nhắn hẹn gặp mặt của anh, nó tránh mặt, không gặp… Nhưng nó không thể lẩn tránh mãi được, nó không muốn anh vì nó mà đánh mất tất cả…
” Vì sao em lại tránh mặt anh, anh chỉ muốn gặp em để đưa thứ này cho em, không lẽ như thế là quá đáng sao???”
Nó cầm trên tay phong thư anh đưa, nặng trĩu, nặng trĩu đôi tay và nặng trĩu nỗi lòng…
Ngốc à, mi thừa biết là kết quả sẽ như thế, sao mi còn buồn chứ? Chẳng phải đây là kết cục mi mong chờ hay sao?…
Trong phong thư là một lá thư dài anh viết, những tấm ảnh của nó và anh và đôi nhẫn mà suốt bốn năm, anh và nó đã đeo trên tay với bao hứa hẹn…
Dù là vậy nhưng anh vẫn nói sẽ chờ đợi nó, chờ câu trả lời sau cùng của nó… Nó khóc, run run cầm chiếc điện thoại, nhắn những dòng tin mà nó biết chắc rằng anh sẽ rất đau khi nhận được… Chiếc điện thoại reo lên, tin nhắn của anh hiện ra “Vậy là mình đã xa nhau phải không em? Vậy là anh đã bất lực, không thể giữ được người mình yêu. Chúc em hạnh phúc!”
Nó cảm thấy bản thân mình tàn nhẫn, lạnh lùng, nó ghét bản thân lắm, tại sao nó có thể làm anh buồn chứ? Giá như nó đừng yêu anh, giá như anh đừng gặp nó, giá như…giá như…
“Nhưng anh ơi! Em thật sự có nỗi khổ riêng, em không thể ích kỷ giữ anh mãi bên mình như thế được… Vì em, anh đã bỏ cả cơ hội sang nước ngoài học tập, vì em, anh đã hi sinh và đau khổ quá nhiều… Hãy đi tìm một hạnh phúc mới, một người yêu anh hơn em, anh nhé…”
Nó khóc, những giọt nước mắt tuôn rơi… Ngoài kia, bầu trời đêm tĩnh mịch, không gian lặng yên, vẳng đâu đó từ xa xăm vọng về lời hứa: “Ta sẽ mãi mãi bên nhau”…

4 tháng 11, 2011

Anh – Người mang đến hạnh phúc ngọt ngào!

13:51 0 Comments

Mình quen nhau vào một ngày của cuối mùa xuân, một ngày mà chỉ cần đảo ngược một số thôi thì nó sẽ là ngày sinh nhật của anh, điều tình cờ ấy thật bất ngờ phải không anh? Chắc có lẽ vì những gì tình cờ ấy mà đã vô tình kết duyên lên chuyện tình chúng mình.

Thời gian mình quen nhau, mỗi ngày mình đều chát với nhau và tối về thì lại liên lạc với nhau qua tin nhắn điện thọai, nhiều lúc nghĩ, nếu như có cuộc bình chọn hay xếp hạng cho nhắn tin và chát thì không biết chừng hai đứa mình sẽ giành được giải nhất đấy anh nhỉ?

Nhớ ngày ấy, mình chưa hề biết mặt nhau ngoài thực tế, chỉ biết nhau qua những tấm hình mình gửi cho nhau, vậy mà anh lại ngỏ lời yêu em chứ. Mãi em không thể quên câu tỏ tình của anh qua cái tin nhắn của chiếc điện thoại đó là "Em ơi! Đồng ý cho anh được là người yêu của em và được yêu em, em nhé!" Anh biết không, khi nhận được tin nhắn đó của anh em đã vui và hạnh phúc trong lòng như thế nào dù rằng niềm vui và hạnh phúc ấy vẫn còn xen lẫn những hoài nghi về anh và cả về em nữa. Vui và hạnh phúc thật đấy nhưng em vẫn không đồng ý nhận lời anh ngay vì… (sau này khi gặp em anh đã hiểu vì sao lúc đó em không đồng ý rồi phải không anh?).

Rồi cái ngày mình chính thức gặp nhau cũng đã đến. Em một cô gái hồi đó giờ rất sợ đi tàu xe, rất sợ phải đi đâu đó xa nhà lại bỗng dưng lột xác, đồng ý nhận lời đi một chặng đường xa cả gần 400km để gặp anh. Nói thật nhé, cho đến hôm nay em cũng chưa thể tìm được câu trả lời cho hành động của em lúc đó đấy anh à. Chắc có lẽ tình yêu mãnh liệt và chân thành trong em quá lớn nên nó đã thôi thúc khiến con tim em lật tìm tất cả mọi ngõ ngách trong cơ thể và để gom góp lại tạo lên một sức mạnh phi thường, một nghị lực không ngờ. Ngày 28/5 em sẽ mãi không bao giờ quên trong đời, một ngày của sự mong chờ, hồi hộp, âu lo, thấp thỏm, thẹn thùng và theo sau những điều ấy là sự ngập tràn trong niềm vui, niềm hạnh phúc, sự ngọt ngào như thể bù đắp cho những nhớ nhung bao ngày.

Yêu anh, em mới biết thế nào là niềm vui, niềm hạnh phúc của một tình yêu say đắm, sự nồng nàn của một lứa đôi đang yêu nhau. Những tháng ngày bên anh em luôn ngập tràn trong hạnh phúc, em được anh đưa đi chơi rất nhiều nơi…. mà những nơi ấy đều là những nơi em chưa bao giờ đặt chân đến.

Anh – Người mang đến hạnh phúc ngọt ngào!

Chắc có lẽ tình yêu mãnh liệt và chân thành trong em quá lớn… (Ảnh minh họa)

Lần đầu tiên chúng mình cùng nhau đi chơi xa là cái lần mình đi về quê của anh, anh nhỉ? Anh chở em đến trước cổng nhà anh cho em biết nhà rồi sau đó mình lại đi ngay. Anh còn nhớ không anh? Cầu Rạch Miễu đó, anh đã chở em lên và hai ta đã dừng xe lại bên lề cầu, cùng nhìn xuống dòng sông thấp thoáng dưới ánh đèn cao áp mờ ảo trong bóng đêm (em còn nhớ là sau này khi em vào mạng và vô tình thấy có một cặp chụp hình rất tình tứ bên nhau trên cầu RM, em đã copy gửi mail cho anh và chọc anh nữa chứ!). Anh còn nhớ không nơi ghế đá, bên cạnh dòng sông Tiền thơ mộng, vẻ đẹp và sự thơ mộng của nó được tăng lên ngàn lần khi đêm về dòng sông chìm mình trong lung linh mờ ảo của muôn màu ánh đèn xuôi ngược của tàu, ghe… và giây phút mình trao cho nhau nụ hôn vội vàng ấy thật ngọt ngào, lãng mạn phải không anh? Đấy là lần đầu tiên em dám hôn một người con trai nơi công cộng như vậy đấy.

Và gần đây nhất là chuyến đi về thăm lại Nha Trang, mình đã lang thang trên những con đường và rồi mình đã ghé lại chỗ hành lang lan can bên biển, mình đã đứng bên nhau cùng chụp hình, những tấm hình ấy tuy không được đẹp, không nghệ thuật lắm và không hoàn hảo như những thợ ảnh chuyên nghiệp nhưng nó chan chứa biết bao nhiêu là ý nghĩa, phải không anh? Em hạnh phúc và vui lắm khi được đi cùng anh về thăm lại trường xưa, được đi và thăm lại những nơi, những kỉ niệm một thời in dấu của anh. Anh và em cả hai đều thật vui và hạnh phúc trong đợt đi đó, anh nhỉ? Còn nhiều, nhiều lắm những nơi khác, những kỉ niệm khác mà hai ta đã đi tới, em không bao giờ quên cho dù chỉ là những chi tiết nhỏ nhất…

Ông xã ơi! Anh rất thích nghe vợ gọi anh hai từ ấy và mỗi khi vợ gọi anh như thế, dù cho có đang trong những phút giây giận nhau đi chăng nữa thì chỉ cần nghe vợ gọi anh như vậy thôi sẽ làm anh vui lại liền ngay, sẽ cười vui lại ngay và quên đi hết giận hờn. Em yêu anh nhiều cũng vì cái tính ấy một phần đó, biết không hả? Nhưng ông xã à, bên trong con người ông xã ngoài những mặt được ra vẫn còn một số tính cách nằm ẩn chứa sâu bên trong, có những lần nó phát huy ra ấy nó làm em giật mình và khiến em không vui đâu, em buồn lắm đó. Và mới đây nhất là ngày hôm qua, nó lại bùng nổ và phát huy tối đa công năng… nó đã lại làm tổn thương em nhiều lắm đó, biết không hả? Thời gian này vợ đang bận thực hiện một cuộc chiến mà cuộc chiến này tương đối khó khăn vất vả cho vợ đấy, vợ tạm gọi nó là "Chiến tranh lạnh" vì vậy trong thời gian vợ đang cố gắng hết mình lo cho cuộc chiến trên, ông xã đừng có mà quấy rầy vợ đấy nhé. Vợ sẽ chấm dứt và kết thúc cuộc chiến này nếu như xem xét thấy tình hình có biến chuyển theo chiều hướng tốt và khả quan. Hy vọng khi đọc xong bài viết này của vợ, ông xã sẽ cố gắng sửa sai và sẽ cho nó biến mất hết luôn ra khỏi bộ não của ông xã không bao giờ cho nó còn xuất hiện lại nữa. Nếu còn xuất hiện lại, em sẽ không yêu ông xã nhiều nữa đâu, em rời xa ông xã đấy, mà đã rời xa khỏi ông xã rồi thì ông xã sẽ không bao giờ kéo em quay về lại bên ông xã được nữa đâu, nhớ đấy? Vợ dừng bút đây, trễ lắm rồi nè, giờ đã là 1h41 đêm rồi đấy ông xã à, cũng may là hôm nay ông xã đang đi công tác Miền tây, chứ không thôi là lại… Vợ gửi ông xã 091xxxxxx818!

3 tháng 11, 2011

Thư tình: Gọi giấc mơ quay về

16:09 0 Comments

"Nhưng", lại "nhưng" một cách thê thảm, em đã thua cuộc hoàn toàn trước kỷ niệm. Một thứ kỷ niệm không gây xác thương cho tương lai và cũng không làm tổn thương gì cho quá khứ, nó chỉ làm cho hiện tại buồn hơn mà thôi.

12 năm – thời gian như một lớp bụi mờ, nó đủ dài để có thể làm thay đổi và xóa nhòa đi mọi thứ. Nhưng với em, kỷ niệm thuở ấy vẫn như từng đợt sóng cồn cào giữa đại dương, em không thể nào quên anh và cả một thời ngây ngô, khờ dại ấy.

Em ngày ấy là một cô bé tròn 16 tuổi, vừa rời xa ba mẹ để lên thành phố trọ học. Từ nhỏ em đã sống trong sự đầy đủ và cưng chiều của ba mẹ nên đã hình thành trong em bản tính kiêu căng, ngạo mạn. Khi bước chân vào ngưỡng cửa cấp 3, em đã nhanh chóng thích nghi với môi trường và đám bạn con nhà giàu nhác học, ham chơi. Em đã lao vào những cuộc chơi vô bổ như vũ trường, bi-a, đua xe… Lúc đó em như con thiêu thân lao vào lửa, lao vào đời như một kẻ mộng du. Em đã sống không mục đích, sống không hy vọng, sống không ước mơ và không biết đến ngày mai. Ở trường người ta nổi tiếng vì học giỏi, vì tài năng. Còn em, nổi tiếng vì ăn chơi, vì phá phách, vì số lần viết bảng kiểm điểm ngang bằng với số buổi đi học. Những giọt nước mắt của mẹ, những cay đắng tủi hờn của ba vẫn không làm em mảy may rung động.

Thế là sang năm học lớp 12, ba mẹ đã chuyển em sang ở nhà người quen. Và cũng chính nơi đó, em đã gặp anh, người đã làm thay đổi cuộc đời và suy nghĩ của em.

Em – một cô bé tàn nhẫn, lì lợm và kiêu căng. Còn anh – hiền lành, trầm tĩnh và chín chắn. Thế mà chúng ta lại chơi thân với nhau. Từ khi anh đến, anh đã thắp sáng trong em ngọn lửa yêu đời, yêu bản thân và gia đình. Em đã dịu dàng, đằm thắm và nhìn đời giản dị hơn.

Em đã không còn tham gia vào những cuộc chơi thâu đêm, suốt sáng ở vũ trường nữa mà trở về bên anh. Cùng anh ngắm những ngôi sao về đêm, nghe những bản nhạc trữ tình, cùng nhau đi bộ trên con đường nhiều cỏ xanh bao la. Đi bên anh, anh lúc nào cũng nói những điều chân thành, giản dị. Còn em lai nói những điều vu vơ, xa vời thực tế để chứng tỏ mình là người lớn, đã trưởng thành; nhưng những gì em nói, những gì em làm đều chứng tỏ ngược lại. Buồn cười quá, phải không anh?

Anh có còn nhớ không. Ngày ấy, anh thường chở em xuống con dốc Trần Phú chỉ để ăn một ly chè, mặc dù em không thích ăn chè, em chỉ muốn ngồi sau lưng anh xem anh đã cố gắng hết sức để chở em lên con dốc cao và xa ấy, em đã giả vờ như không biết anh mệt đến chừng nào, lúc đó em đã cười đắc thắng đấy, Ngốc ạ. Bên anh em đã cảm thấy rất hồn nhiên và vô tư, em ước thời gian đó cứ kéo dài, dài mãi…

Em vẫn không hiểu sao mình lại chịu đựng nỗi cô đơn một cách bền bỉ như thế… (Ảnh minh họa)

Khi em thắp lên ngọn nến thứ 18, em biết anh đã mở cửa bước vào trái tim em. Đẹp như ánh bình minh, trong sáng như giọt sương mai. Em đã có mục đích sống cho mình, đã cố gắng thay đổi để phù hợp với anh. Đã biết hoạch định cho tương lai, biết phấn đấu để giữ lấy "Tình yêu", giữ lấy anh. Vì em đã biết yêu thương, biết rung động, biết nuối tiếc vễ những gì đã qua, biết lo lắng và sợ hãi cho tương lai.

Đêm, đêm của những vì sao bay lạc lõng, đó là đêm giáng sinh lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em cùng anh đến nhà thờ xem lễ. Lang thang qua những quầy bán thiệp và tháp chuông xinh xắn, anh hỏi "Em có thích gì không, anh mua tặng?". Trời à. Có ai tặng quà mà hỏi một câu ngớ ngẩn như thế không, anh đúng là nhà quê, là chân thành.

Chúng ta đã chọn một chỗ ngồi yên tĩnh trong góc nhà thờ và lắng nghe tiếng chuông kỳ ảo của mùa Noel. Anh thì thầm bên tai em "Em có thích anh không?". Em ngỡ ngàng, câu hỏi mà lẽ ra em muốn hỏi anh lâu lắm rồi, nhưng mặc cảm trong em vẫn còn đó. Câu hỏi mà bao đêm em đã tự hỏi, tự trả lời để dằn vặt mình "liệu anh có chấp nhận một người con gái hư hỏng như em?". Không, em sợ, sợ bị từ chối, sợ bị bỏ rơi, sợ sự so sánh trong "Tình yêu". Em mở đôi mắt thật to và ngước lên bầu trời để nước mắt khỏi tràn mi và trả lời "Không, thưa anh". Một cảm giác chênh vênh – đổ vỡ – mất mát, nghĩa là em đã chọn lựa. Em đã chối từ mình, chối từ mình khi đã trót đa mang. Đôi mắt không ướt lệ, thà là đau một lần, lý trí bảo như thế nhưng con tim cứ đau buốt khôn nguôi. Để đêm đó, em đã khóc, khóc như chưa từng được khóc, khóc như vừa đánh mất một thứ quý giá và lớn lao lắm. Đó là những giọt nước mắt lần đầu tiên em khóc vì một người con trai.

Kết thúc năm học, thế là mình đã xa nhau kể từ đó. 12 năm đã qua, quãng thời gian ấy không có anh em vẫn lầm lũi một mình, em đã cố gắng sống thật bình thản để không nhớ về anh, đến bây giờ em vẫn không hiểu sao mình lại chịu đựng nỗi cô đơn một cách bền bỉ như thế. Thời gian cứ trôi đi nhưng kỷ niệm luôn hồi sinh. Lẽ ra em cũng sẽ mãi giấu cảm xúc của mình, nhưng vì khi em biết mình sẽ chỉ sống với một quả thận thôi anh ạ, bác sĩ bảo với em như thế. Nên em đã vội vàng viết những dòng này gửi anh, vì em sợ sẽ không còn kịp nữa, hy vọng anh sẽ nghe thấy tiếng lòng em.

Giờ đã sắp đến sinh nhật lần thứ 28 của em rồi đó, em sẽ ước điều ước cuối cùng, đó là mong muốn được cùng anh đi lại trên con đường ngày xưa một lần nữa, để em sửa lại câu trả lời đêm hôm ấy rằng: "Em rất thích anh, ngốc ạ". Và để cùng anh ngắm những ngôi sao về đêm, em sẽ chỉ cho anh biết ngôi sao sáng nhất là em đó nếu một mai em bay về trời…

Hoa tigon