Follow Us @soratemplates

7 tháng 10, 2011

Thư tình: Nỗi lòng bạn gái người mê game

Hơn một năm trước, chúng ta quen nhau. Lúc đầu, em ghét anh lắm, nhưng cũng không hiểu vì sao, dần dần tiếp xúc, em thấy có cảm tình với anh rất nhiều và như có một lực hút mãnh liệt, em yêu anh mà không cần suy nghĩ. Em bất chấp lời cản ngăn của bạn bè khi bảo rằng anh vốn là người vô tâm, lại rất mê game, rồi anh sẽ làm cho em khổ. Em nghĩ rằng cho dù anh có mê game thì với tình yêu thực sự của em, em sẽ cảm hoá được anh, chẳng lẽ anh yêu game hơn yêu bạn gái sao?

Anh học công nghệ thông tin, với điểm số bình thường, rớt hàng tá môn. Còn em, em học khá giỏi nếu không phải nói là luôn đứng vào hàng đầu của khoa. Thế nhưng, em không câu nệ chuyện đó, đã yêu thì phải cùng cố gắng. Em nghĩ, rồi em sẽ có thể giúp anh vươn lên được. Em biết anh là người rất có chí hướng, chỉ vì anh có một số bất mãn với cuộc sống này nên đâm ra chán chường thế thôi. Vốn trước đây anh học rất giỏi, quen anh rồi, em còn biết anh là người rất nhạy bén, rất thông minh, đặc biệt học giỏi tiếng Anh. Anh lại là một người rất nhân hậu, chơi với bạn bè rất tốt, không so tính thiệt hơn. Chỉ có việc học là hơi chểnh mảng. Cho nên, lúc nào em cũng ở bên anh động viên anh để anh cố học hơn.

Thời gian yêu nhau của chúng mình đẹp như một giấc mộng, anh quan tâm em chứ đâu hề vô tâm như bạn anh nói. Nhớ lại khoảng thời gian đầu yêu nhau, em cảm thấy hạnh phúc vô cùng, không gì làm em vui sướng khi được ở bên anh. Chúng ta yêu nhau như chưa từng được yêu vậy, em yêu anh mà không hề toan tính, cho anh tất cả, ngay cả thứ quý giá nhất của đời con gái. Rồi thời gian cứ trôi đi, tình yêu đó trong em không hề phai nhạt. Anh bảo: "Lấy anh rồi phải chấp nhận với anh ba điều kiện nghe chưa?". Em đưa mắt nhìn anh kênh kiệu hỏi: "Điều kiện gì chứ?". Anh nghiêm khắc bảo rằng:

- Thứ nhất là ngày phải lo cho anh đủ ba bữa cơm.

- Chuyện nhỏ

- Thứ hai, là sinh cho anh hai đứa con xinh đẹp.

- Không vấn đề.

- Thứ ba, quan trong là ý chồng là ý trời.

Em phân vân một lúc rồi bảo: "Ừ, ý chồng là ý trời nhưng phải theo ý của vợ. Ha ha ha."

Em cười giòn tan trong khi anh nhắc lại: "Ý chồng là ý trời".

Giờ đây, suy nghĩ lại, từ trước đến giờ, anh luôn chỉ làm theo ý riêng anh, không bao giờ anh chịu nghe ý của em cả. Em có góp ý chuyện gì, anh đều để đó rồi lẳng lặng làm theo ý mình. Cứ thế, em đành chấp nhận và chấp nhận.

Em cùng anh ở chung một phòng, dù em đã nói chuyện sống trước hôn nhân là bất ổn nhưng anh vẫn cứ làm theo ý anh thôi. Thôi thì, ở bên anh, em sẽ có điều kiện chăm sóc, góp ý với anh hơn về việc học, chưa kể việc tiêu xài. Nhưng vốn mê game, anh ít khi nào nghe em khuyên bảo. Chơi game mất khá nhiều thì giờ mà thay vào đó, anh có thể dành cho việc học. Cứ mỗi lần dán vào máy vi tính là không xem truyện tranh thì anh cũng chơi game. Không phải em cấm đoán gì việc chơi game của anh nhưng anh mất quá nhiều thời gian cho nó thì thật lãng phí. Còn một năm nữa thôi là anh ra trường, nếu không cố gắng từ bây giờ thì đợi đến khi nào? Anh có thể không được ra trường đúng thời hạn. Em lo cho anh nhiều lắm, anh có biết không? Tại sao anh không chịu hiểu chứ. Anh cứ hứa là chơi ít đi nhưng đâu lại vào đó.

Thư tình: Nỗi lòng bạn gái người mê game

Yêu em nhưng anh không thể rời xa game… (Ảnh minh họa)

Đã quy định một tuần chơi khoảng năm sáu lần thôi nhưng rồi có khi cả ngày chơi ba bốn lần, sáng chơi, trưa chơi, chiều chơi, tối chơi. Mỗi lần chơi, mất hơn hai tiếng, thời gian đâu mà học nữa chứ. Anh nói rằng anh không ghiền game nhưng cứ vào trận game là anh không muốn bỏ. Mỗi khi anh chơi game, anh không hề để ý gì đến em, mặc cho em có buồn, có giận, có thể hiện sự bực bội cách mấy, anh cũng mặc kệ. Em có hỏi, có nói chuyện với anh cũng bằng không, vì anh có bao giờ để ý đến đâu, nếu có trả lời lại thì cũng toàn những câu gắt gỏng và bảo rằng em đang làm phiền anh. Em nói thì anh bảo: "Khi mới yêu anh đã nói, ý chồng là ý trời mà, em nói em chấp nhận được mà, cái tật anh vậy rồi, em không chịu được hả?". Vâng, vậy là yêu anh là em phải chấp nhận điều đó, không được oán trách, không được giận hờn. Em cứ ngày này qua ngày khác chấp nhận điều đó ở anh. Anh có hiểu được cảm giác của em khi nhìn anh chơi game khôn? Đau đớn, tức tưởi, hờn giận, có khi em ngồi khóc ngày trước mặt anh nhưng cũng một lúc sau anh mới biết, anhlau vài giọt nước mắt của em rồi lại quay sang chơi tiếp. Em đau lắm, anh biết không anh. Tình yêu của em thật sự không đủ để anh xem trọng nó hơn game sao anh? Em thật sự không thể có tiếng nói với anh sao anh?.

Anh yêu em nhưng khi em cho anh sự lựa chọn tuyệt đối giữa em và game thì anh bảo là so sánh khập khiễng và nói "Anh chọn cả hai", nhưng khi em giận và bắt buộc chọn thì anh bảo: "Em là người, game chỉ là trò chơi, tất nhiên anh chọn em rồi". Nhưng hôm nay là vậy, ngày mai thì game vẫn là số một, em vẫn lặng lẽ, âm thầm đứng sau game mà thôi. Bạn bè bảo vào trận là anh quên sạch đi những gì đã hứa, mặc kệ em năn nỉ, khuyên nhủ cách mấy, anh cũng không màng đến. Anh bảo chơi một trận nhưng rồi vào là phải hai ba trận mới chịu dừng. Yêu em nhưng anh không thể rời xa game.

Anh cũng quan tâm em nhưng chỉ khi nào anh xong trận game mà thôi. Có khi em đau bụng, đói lả người, chờ anh một tiếng hỏi han, nhưng cũng phải đợi anh chơi xong ván game đã. Nhiều lúc anh chơi xong rồi lại đi đâu đó, quên mất em đang trong tình trạng thế nào. Em có tức tưởi, hờn giận thì cũng phải đợi anh chơi xong ván game mới đến an ủi, dỗ dành. Tất cả, tất cả những cảm xúc, tình trạng của em, anh chỉ quan tâm khi chơi xong ván mà anh xem nó là không thể bỏ. Vâng, game không thể bỏ, nhưng em thì có thể, phải không anh? Yêu anh, em ngày này qua tháng nọ chịu đựng điều đó chỉ mong có ngày anh nghĩ lại nhưng có lẽ, cái ngày ấy còn xa lắm, xa lắm.

Trong lúc em lo kiếm tiền để đóng học phí giùm anh thì anh vẫn đang miệt mài với trận game không thể bỏ. Đối với anh, game thật sự quan trọng, em bực tức đến nỗi đụng vô bất cứ món đồ nào trong phòng cũng phát ra tiếng kêu lớn, chỉ mong anh để tâm đến cảm nhận của em một tý, nhưng anh không hề dừng trận game đó lại để xem em đang có chuyện gì. Có phải, nếu em chết ngất giữa chừng, anh cũng chờ đến khi xong trận mới đến xem em như thế nào, phải không anh? Giá trị của em là ở đâu hả anh, lòng tự tôn cả em là ở đâu hả anh? Có phải với anh, những thứ đó chỉ được nhìn nhận khi ván game đã kết thúc, khi anh tắt máy vi tính mà thôi.

Giờ đây, anh tức giận em vì đã bảo anh chuyển qua chỗ bạn anh ở. Nhưng có lẽ, anh không hề biết rằng, cảm giác của em giờ đây như thế nào. Có lẽ, chúng ta phải tạm thời xa nhau thôi anh, xa nhau để anh nhìn lại rằng anh có thực sự cần em không, hay ít nhất cũng để biết, giữa em và game, cái nào quan trọng hơn. Anh luôn bảo rằng: "Anh thương em nhất trên đời.". Nhưng hành động của anh cho em câu trả lời rằng: Anh yêu game nhất trên đời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....