Follow Us @soratemplates

31 tháng 10, 2011

Giới tính: Mưa buốt giá!

21:12 0 Comments

Ngày mới yêu nhau, cô hay nói với anh có 3 thứ khiến cô sợ, đó là sự dối trá, sự im lặng và… mưa. Thỉnh thoảng cô lại thì thầm với anh: “Tình yêu không có chỗ cho sự dối trá anh ạ. Còn nếu không yêu nữa, chỉ cần anh nói một câu “anh không còn yêu em”, chứ đừng lẳng lặng biến mất, không liên lạc, không nhắn tin, không gọi điện. Vì như vậy, em sẽ phải sống trong sự thấp thỏm, mệt lắm“. Cô cũng sợ mưa vì sức khỏe của cô không được tốt. Lần nào bị dính mưa, nhẹ thì cảm vài ngày, nặng thì 1-2 tuần.

Mỗi lần cô nói những điều đó, anh lại đặt tay lên đôi vai cô, mắt anh nhìn thẳng mắt cô, anh nhẹ nhàng và quả quyết: “Hãy tin anh, em nhé! Rồi em sẽ thấy, tình yêu anh dành cho em không bao giờ dối trá. Anh cũng không bao giờ bỏ em hay hết yêu em để mà có thể… im lặng. Còn mưa ư, đừng lo nhé, anh sẽ là chiếc ô che cho em mỗi khi mưa nhỏ, là chiếc áo mưa thật to, thật dày mỗi khi có những trận mưa rào ập xuống. Mà mưa cũng lãng mạn lắm chứ em. Mưa mát chứ đâu có lạnh…”. Và bao giờ cũng vậy, kể cả khi đang yêu, hay sau này đã là vợ chồng, anh luôn quan tâm, chăm sóc cô, ân cần và chu đáo. Anh luôn chuẩn bị áo mưa cho cô. Chẳng may hôm nào anh hoặc cô quên, thì chiều đó, nếu mưa, bao giờ anh cũng qua cơ quan để đón cô về nhà.

Giới tính: Mưa buốt giá!

Cô từ trong cơ quan bước ra, xúng xính trong chiếc váy dạ tiệc mà chưa bao giờ anh thấy cô mặc… (Ảnh minh họa)

Chiều nay, đang ở cơ quan, anh nhận được điện thoại của cô. “Tối nay hai bố con cứ ăn cơm trước nhé! Em phải làm báo cáo sơ kết, chắc sẽ về muộn lắm!”.Vậy anh đợi em về rồi mình cùng ăn nhé! Em thích ăn gì để anh nấu? Mà dự báo thời tiết báo chiều tối nay có mưa to lắm, sáng nay em lại quên áo mưa à? Hay để tẹo anh qua đưa áo cho em”. “Thôi, thôi anh ạ! Anh cứ về cơm nước hộ em, cũng không cần phải đợi em đâu, em ăn tạm cái bánh mì cũng được mà!”.

Giờ tan tầm. Trời bắt đầu đổ mưa. Mưa mỗi lúc một to. Mua một chiếc áo mưa, anh rẽ qua cơ quan cô. Vừa rút điện thoại định gọi cho cô, anh bỗng giật mình thấy cô từ trong cơ quan bước ra, xúng xính trong chiếc váy dạ tiệc mà chưa bao giờ anh thấy cô mặc, một tay cầm ô, một tay cầm chiếc ví cũng rất hợp với chiếc váy, cô đi từ cổng cơ quan về phía chiếc Mercedes đen đỗ gần đó. Một người đàn ông ăn mặc rất bảnh bao, chạy ra mở cửa đón cô. Vuốt nhẹ những giọt mưa vương trên tóc, trên má cô, người đàn ông cười cười, nói nói gì đó mà anh nghe không rõ. Cô ngồi ghế trước, cạnh anh ta.

Chiếc xe lao vút đi. Mặc cho trận mưa đang xối xả, đang ào ào.

Mặc dù đang là mùa hè, mặc dù anh vẫn bảo mưa mát, nhưng hôm nay, anh mới biết mưa tê tái, mưa buốt giá làm sao!

Theo blog (Bức thư tình)

30 tháng 10, 2011

Chuyện tình cảm động của Miss Teen Linh Hàn

19:56 0 Comments

Hãy cùng theo dõi câu chuyện cảm động do Miss Teen Linh Hàn xây dựng và thủ vai chính nhé!

Sau một thời gian xa quê hương, cô gái xinh đẹp đã trở về để tìm lại những kỷ niệm êm đềm một thời với biết bao yêu dấu

Khi ngồi một mình ở chốn cũ, cô bắt gặp một đôi tình nhân đang rất tình tứ bên nhau… Những hình ảnh đó bỗng làm sống dậy những kỷ niệm cũ trong cô…

Cô đã có một khoảng thời gian rất hạnh phúc khi được ở bên cạnh người mình yêu thương…

Họ đã có với nhau những kỉ niệm hạnh phúc êm đềm…

Và chàng trai đã tặng cho cô một món quà rất ý nghĩa…

… đó là chiếc cốc tình yêu cùng những lời hẹn ước.

Nhưng rồi, khi cô gái theo gia đình chuyển đến một thành phố khác, họ đã mất liên lạc với nhau…

Chuyện tình cảm động của Miss Teen Linh Hàn

Hôm nay, đang ôn lại những kỷ niệm xưa cũ thì một điều bất ngờ đã xảy ra…

Chuyện tình cảm động của Miss Teen Linh Hàn

Cả cô gái và chàng trai đã không thể kìm nén được niềm hạnh phúc khi hai người gặp lại nhau. Họ đã cùng chia sẻ với nhau những điều đã xảy ra với mình suốt thời gian qua…

Chuyện tình cảm động của Miss Teen Linh Hàn

Cô gái rất xúc động khi biết rằng, cứ mỗi mùa thu sang, chàng trai lại đến đây để tìm lại những kỷ niệm cũ… còn cô gái, cô vẫn luôn mang theo kỷ vật của chàng trai tặng trong một ngày rất ý nghĩa, đó là chiếc cốc tình yêu của hai người.

Photo: Phong Vũ

Model: Miss Teen Linh Hàn & Zion

Trang phục: Thời trang Tracy

28 tháng 10, 2011

Em. và chỉ riêng em mà thôi.

19:44 0 Comments

Em. và chỉ riêng em mà thôi.

Sài gòn đang vào mùa mưa. Những cơn mưa đầu mùa bắt đầu kéo đến vào những buổi chiều buồn… chiều nay, những hạt nắng chiều heo hắt, cơn mưa kia cũng rơi mãi như không muốn tạnh, khung cảnh chiều tà nhè nhẹ đi vào lòng người. Những ánh nắng cuối ngày đang dần khép lại, bóng tối lan nhanh, thời gian như đang chạy đua với những dòng người lao nhanh trên đường phố sau một ngày làm việc mệt nhọc. Cậu bé nhỏ một mình lang thang rảo bước trên vỉa hè lắc rắc hạt mưa rơi. Thiên nhiên như đang hòa vào trong cậu. Bỗng… ting ting.. tiếng chuông điện thoại như kéo cậu bé về với thực tại. 1 messege – "May d da fuong tien k? Gui hinh d nhan dc k?" – cậu bé thấy nao nao trong lòng. Cậu vội reply "co, k gui di". Thế rồi những cảm giác quá khứ bắt đầu len lỏi trong tâm trí cậu bé… hình ảnh một cô gái hiện về trong cậu, một cô gái có thể không có gì là đặc biệt với mọi người, nhưng đối với cậu bé luôn là nhất, trong mắt cậu cô gái đó luôn đẹp nhất, hiền nhất, thông minh nhất v..à… cách đặc biệt hơn đối với cậu bé, cô gái là tất cả sự hạnh phúc của cậu!

Dẫn đầu trong hồi ức của cậu bé, hình ảnh cô gái ngồi đó với mái tóc thả ngang vai, khuôn mặt tròn đầy thấm đượm chút gì đó của một tiểu thư, nụ cười duyên dáng, ánh mắt hiền hòa. Khuôn mặt đó được đặt lên một dáng người nho nhỏ, cân đối, với bộ quần áo shok hài hòa… tất cả đó tạo nên hình ảnh một tiểu thư trong mắt của cậu bé. Cô tiểu thư ở tuổi 20, ở độ tuổi mà một cô gái bình thường đang dần hình thành nên một thiếu nữ, thì cô gái ấy lại là một thiếu nữ mang dáng vẻ một người đầy kinh nghiệm, trưởng thành trong cuộc sống… Hôm đó là buổi tối ngay ngày đầu tiên có cơ hội gặp nhau sau một quảng thời gian dài cậu bé không được gặp cô gái. Tối hôm đó, 2 cô cậu cùng mấy 3 đứa nhỏ đi ăn dạo buổi tối. Cảm giác thật là hạnh phúc. Cảm giác đó đưa cậu về với chính mình, cậu cảm nhận được sự hạnh phúc của tình cảm, mặc dù cậu biết đối với cô gái cậu chẳng là gì ngoài vai trò là một người bạn…

Em. và chỉ riêng em mà thôi.

Huế nơi mà cô gái ấy đang sống. Từ lâu cậu đã được muốn ghé qua huế để thăm huế, để được sống trong khung cảnh lãng mạn của huế, khung cảnh bình yên lặng lẽ không ồn ào náo nhiệt và vội vã như ở sài gòn. Nhưng hơn hết đơn giản chỉ vì ở đấy có người mà cậu bé nhớ mong. Trước đó, cậu đã phải biện lý do để xin phép bố mẹ để được vào huế, cậu đã rất hào hứng khi bố mẹ đồng ý, cậu đã hình dung ra huế như một thiên đường của cậu, cậu hình dung ra cảnh cậu được gặp lấy cô gái và ôm lấy cô trong thương nhớ, cậu hình dung ra cảnh sẽ được ngồi nói chuyện với cô nơi bãi cỏ nào đó bên bờ hồ lãng mạn và rất nhiều rất nhiều nữa… đối với cậu đó là những giây phút được hạnh phúc nhất… thế rồi những ngày ở huế cũng kết thúc, không có những cảnh gặp gỡ như cậu tưởng, không có những cuộc nói chuyện như cậu mơ, nhưng thay vào đó, cậu lên xe ra đi mà lòng buồn mênh mang. Nước mắt cậu không ngừng đọng trên vành mi trong suốt hành trình dài đó. Tất cả đối với cậu như dừng lại. Cậu thất tình…

27 tháng 10, 2011

Viết cho cuộc tình dang dở...

18:30 0 Comments

Viết cho cuộc tình dang dở...
” Anh yêu! “
Hãy cho em gọi tiếng anh yêu lan cuối cùng nhé! Và có lẽ đây sẽ là những dòng cuối cùng em viết cho anh – người em đã yêu một cách tron vẹn. Em dã mệt mỏi quá rồi! Em đã không còn đủ sức để níu kéo lại tình cảm anh dành cho em nữa! Em và anh không gặp nhau, không nói chuyện, không nhắn tin nữa. Có lẽ đó là cách tốt nhất giúp em quên anh đi. Anh không cần đến nó, cũng có thể quên em đi và bắt đầu những tình yêu mới. Còn em, em không biết bao giờ mới có thể bắt đầu một cuộc tình mới nhưng không sao. Em không nên nhớ và cũng không nên sống mãi với ngày xưa làm gì. Em nên bắt đầu một cuộc sống mới – một thế giới không còn tồn tại tên anh. Em làm vậy đúng phải không anh? Anh làm được thì có lẽ em sẽ làm được! Dù rằng em chẳng thể bắt trái tim em gạt tên anh đi, nhưng từ hôm nay, trài tim em sẽ học cách ngung yêu anh, học cách lặng yên khi đi ngang qua anh, học cách mỗi đêm không phải bật khóc vì anh và học cách dần dần quên nó dã từng có anh trong sâu thẳm nó… Dù biết rằng điều đó là rất khó nhưng nó sẽ cố học vì nó hay chính em dều không muốn sống trong quá khứ nữa. Nó cần một tương lai mới, một cuộc sống mới!
Anh!
Người con trai đã từng làm em đau khổ, xin đừng nhắn tin hay gọi diện cho em nữa nha! Hãy quên số điện thoại của em đi, hãy cứ lạnh lùng khi đi qua em, hãy quên em như chưa bao giờ từng nhớ, hãy cứ coi thời gian chúng ta bên nhau, tình yeu ta đã từng trao cho nhau như là một giấc mơ, một giấc mơ ngọt ngào và hạnh phúc nhưng nỗi đau là thât. Mọt năm nay, tình yêu anh trao em đã hết, những kỷ niệm đối với anh đã là hoài niêm, giấc mơ cũng đã tan biến. Chảng còn gì và cũng chẳng phải nói gỉ thêm. Bây giờ và mãi mãi về sau, em sẽ không tim gặp, gọi điện hay nhắn tin với anh nữa.Em và anh là người cùng làng nên cũng khó mà không gặp nhau anh nhỉ? Cũng chỉ vì yêu người làng! Tại người ta nói yêu người làng cái gì cũng dễ nhưng chỉ có những người đã từng chịu cảm giác khi yêu người làng mới có thể hiểu rằng muốn quên đi người làng không hề dễ! Nếu một ngày anh và em tình cờ gặp nhau trên đường thì anh ơi, ta hãy cứ đi về hai phía, hãy cứ coi như ta chư tùng quen nhau, coi như chưa từng gặp mặt. Lạnh lùng. Dù khổ đau nhưng vết thương ấy sẽ nhanh lành ma thôi. Từ hôm nay, em sẽ quên đi tất cả! Chôn đi những sms ngọt ngào, chôn đi những lời nói yêu thương, chôn đi moi hôn ấm áp, chôn đi cái ôm xiết chặt và không buông, chôn đi ánh mắt ấy! Và…em xin chôn đi những nỗi nhớ, chôn đi những niềm đau, chôn đi những giọt nước mắt, chôn đi nỗi buồn chôn đi những mong chớ, chôn đi những thất vọng…và em xin chôn đi tình cảm của em gành cho anh! Tất cả chấm dứt anh nhé! Đây là lần cuối em viết lên…viết cho cuộc tình dang dở…

26 tháng 10, 2011

Lời thú tội muộn màng

18:44 0 Comments
Lời thú tội muộn màng

Anh ah! E đã hoàn toàn sai khi lúc nào cũng cho rằng em có được cái quyền làm khổ anh, bắt nạt anh còn anh thì lúc nào cũng nhường nhịn em để rồi cho đến hôm nay anh bật khóc và nói rằng anh đã quá mệt mỏi.
Em đã không níu kéo hay van xin như những gì anh đã làm để xin lỗi em mỗi khi mình giận nhau và giờ đây đã 2 tuần trôi qua em không nhận được một tin nhắn hay một cuộc điện nào của anh nữa.Em đã như chết lặng khi anh nói “mình chia tay thôi em” em đã không khóc nổi cũng không nói được một lời nào khi anh quay bước đi.

Em đã nghĩ có lẽ vì anh quá giận nên làm vậy đễ mong em sửa được sự ngang bướng của mình rồi một vài ngày sau anh sẽ tìm em với những bó hoa và những câu nói ngọt ngào làm xua tan hết giận hờn trong em.Nhưng đã 2 tuần trôi qua kể từ ngày anh nói chia tay anh đã không còn liên lạc gì với em nữa có phải thực lòng anh muốn quên em?

Anh không phải là mối tình đầu của em nhưng anh lại là người em yêu nhiều nhất.Một người đã chờ đợi em trong suốt 8 năm qua chỉ để đón nhận nơi em 2 chữ ” tình yêu”.Vậy mà 8 năm ấy em cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đến anh em vẫn mải miết chạy theo tiếng gọi tình yêu từ một nơi nào đó gọi là hào nhoáng.Thậm chí em đã mắng chửi anh rằng hãy tránh xa em ra và nói thẳng vào mặt anh rằng “tôi có chết cũng không bao giờ yêu người bằng tuổi”.Thế nhưng sau những lần tình yêu thất bại em lại nằm ôm gối khóc nức nở và gọi điện chút hết nỗi buồn với anh.Nếu như là một người khác có lẽ họ sẽ khinh bỉ em căm hận em mà vui mừng nguyền rủa khi em bị như vậy nhưng còn anh đã lắng nghe và khuyên nhủ em đừng buồn và nói còn có anh sẽ luôn bên em và che chở cho em.

Em cảm động lắm và nỗi buồn của em cũng vơi đi nhưng sau đó em lại lãng quên anh và tiếp tục hành trình yêu đương của mình.Mọi người ai cũng khuyên em nên yêu anh vì anh được cả ngoại hình và hiền lành tốt bụng nhưng em lúc nào cũng chê anh trẻ con còn anh thì vẫn kiên trì âm thầm dõi theo từng bước chân em đi.Em đi học xa nhà còn anh thì không đõ năm đầu phải ở lại thi năm sau nhưng anh vẫn đều đặn 4 ngày/tuần ghé thăm nhà em.Bố mẹ và mọi người trong gia đình em đều coi anh như con cái trong nhà và để an ủi anh nên đã nhận anh làm con nuôi.

Ra trường rồi em cũng xin được vào 1 công ty lớn của Thái Lan như em đã từng mơ ước khi đó em đang yêu một người Trung Quốc và nghĩ rằng sẽ lấy họ.Anh như hoàn toàn mất hy vọng anh đã chán trường lao vào hút thuốc và kiếm tiền để quên em.Em còn nhớ Tết năm nào anh cũng xuống mừng tuổi em nhưng năm đó không còn thấy anh đâu nữa, bố mẹ ai cũng hỏi và em chỉ trả lời rằng anh không xuống thì thôi mà.Thời gian trôi qua cũng đã 8 năm từ ngày mình quen nhau em cũng đã không trọn vẹn với mối tình Việt – Trung em lại cô đơn một mình em mặc dù vây quanh em là bao nhiêu người muốn chiếm được trái tim em nhưng có lẽ với em vậy là quá đủ em đã quá mệt mỏi.Em lao vào làm việc thật tôt để mong có được vị trí tốt và em đã thành công với vị trí là một kế toán trưởng trẻ tuổi.

Em cũng không còn nhớ ngày nào giờ nào phút nào và giây nào em lại cầm điện thoại và gọi cho anh ,anh đã ngạc nhiên lắm.Rồi cứ như vậy mình gọi điện cho nhau nhiều hơn thường xuyên hơn em thấy lòng mình vui lắm khi anh nói anh vẫn chưa yêu ai và thấy con tim em ấm lại khi anh nói tình yêu anh dành cho em vẫn còn nguyên vẹn.Em đã bắt đầu thấy nhơ nhớ anh khi đến giờ đó mà chưa thấy anh gọi điện hay nhắn tin, rồi khi anh gọi em lại giận hờn vô cớ có phải em đã yêu anh?

Đến ngày 10-11-2008 cả ngày anh không gọi điện nhắn tin cho em em gọi anh cũng không nghe em thấy lo lắng và sốt ruột cảm giác như anh là người rất quan trọng với em vậy.Và đúng 5h ngày hôm đó anh xuất hiện với 1 bó hoa hồng chỉ có 8 bông và một bưu thiếp ngay trước cửa văn phòng em,mặc cho mọi người nhìn ngó anh đã tỏ tình với em, không lời nào diễn tả được hạnh phúc em lúc này em đã ôm chầm lấy anh đây cũng là cái ôm đầu tiên em dành cho anh sau 8 năm qua đi.Tình yêu của chúng ta bắt đầu từ đó,em nhớ lần đầu tiên mình giận nhau em đã không nghe máy của anh không gặp anh vậy mà anh đã xuống cửa xóm trọ của em và đứng chờ em cả đêm ngoài trời đông giá buốt như vậy chỉ mong em tha lỗi.Nhiều thật nhiều những kỷ niệm của chúng ta rồi những ngày chủ nhật anh đưa em đi lòng vòng quanh Hà Nội và anh nói em thích chỗ nào sau này mình sẽ chụp ảnh cưới ở đó.

Yêu anh môi em luôn trọn vẹn nụ cười của hạnh phúc, em như đắm chìm trong chuyện cổ tích tình yêu và em đã nghĩ cuộc đời em từ nay sẽ được hạnh phúc.Con tim em lạnh lẽo và cô đơn cùng thể xác em trong căn phòng nhỏ bé chật chội với những con cá sấu hay gấu bông mà anh tặng cho em,em thu mình lại ngồi ôm gối và nghĩ về anh với những giọt nước mắt lã chã rơi.Em không tin vào sự thật rằng em đã mất anh và tại sao giờ đây em mới nhận ra lỗi lầm và khuyết điểm của em để rồi em chỉ có thể than thở trách móc khi nó đã quá muộn màng.

Anh nói rất đúng tình yêu gắn liền với sự vị tha sự cảm thông và chia sẻ nhưng có lẽ em đã đánh mất nó.Anh nói em luôn tự tin vì có nhiều người theo đuổi và lúc nào giận nhau em cũng đòi chia tay và nói là ” anh mà buôn em ra khối người nhảy vào, em chỉ cần gật đầu là anh mất em mãi mãi”.Em chỉ biết nói cho sướng mồm mà không biết rằng điều đó làm tổn thương anh ghê gớm, anh luôn bảo em phải đặt mình vào địa vị của người khác để hiểu được suy nghĩ của họ nhưng lúc đó em chẳng quan tâm gì cả giờ đây em mới biết rằng bấy lâu nay anh chịu thiệt thòi vì em quá nhiều.Giờ đây ngồi nghĩ lại mới biết rằng em đã quá sai rồi em bối rối không biết phải làm gì để tìm lại tình yêu nơi anh và tìm lại anh giữa cả khoảng trời rộng lớn này.

Mỗi ngày em đều sẽ nhắn tin cho anh dù cho em biết em sẽ chỉ là nói chuyện một mình em nhưng em vẫn muốn làm vì em hy vọng anh sẽ đọc nó và sẽ suy nghĩ lại.Em biết hy vọng của em lúc này là rất nhỏ bé mong manh nhưng em vẫn sẽ hy vọng như ngày xưa anh từng hy vọng để mong hy vọng này an ủi lòng em.Giá như em chịu nhún nhường, giá như em đừng bướng bỉnh và giá như em cố nắm chặt tay anh lại thì có lẽ giờ em không đau khổ thế này.Tình yêu của chúng ta không dễ gì có được từ lúc mẹ anh phản đối nhưng anh đã tuyên bố rằng anh không thay đổi và không lấy ai khác ngoài em nhưng giờ đây anh ơi mẹ đã đồng ý đã rất quý em rồi thì mọi chuyện lại kết thúc thế này.Một ngày, hai ngày và rất nhiều ngày em đi lang thang đến những nơi anh thường đưa em tới mong sẽ bắt gặp bóng dáng quen thuộc của anh ở đó nhưng em đã thât vọng tràn trề khi biết anh đangở cách xa em hàng trăm cây số.

Có phải cả 2 cần phải có thời gian để suy nghĩ lại và em sẽ chờ ngày anh trở về cùng với tình yêu và nỗi nhớ cho em, lúc đó em sẽ nói rằng “yêu thương đã quay về”.Em hy vọng ngày đó đến thật nhanh và em sẽ không bao giờ để mất anh nữa.

20 tháng 10, 2011

Thư tình: Gửi đến anh

17:32 0 Comments

Anh không nổi trội như em nhưng trái tim anh không thuộc về em. Anh là một thế giới khác, anh thuộc về nơi nào đó em mong lắm được chạm vào có lẽ là không bao giờ.

Khoảng cách 10 tuổi đủ để ai đó nói em ngốc quá, có sao đâu anh, tình yêu đâu có lỗi, hằng đêm vẫn thường nhớ anh đó thôi, là thật lòng mà anh, tình cảm bị từ chối khiến em đau lắm, một chút sĩ diện đã không cho phép mình gọi điện hay nhắn tin cho anh, bởi vì trong anh em chỉ là cô kế toán trong ngàn cô kế toán anh gặp, bình thường nên không hiểu được cảm giác mong mỏi đợi chờ một tin nhắn hỏi thăm… có xa xỉ không anh?

Nhưng mà anh à, em biết em ở đâu trong anh nên em sẽ cố quên anh, cố xem anh như người anh lớn tuổi, như người dưng như một tình cảm thoáng qua. 23 tuổi em ra đời va chạm, vẻ thuần khiết ngày một vơi, nỗi muộn phiền càng ngày càng tăng mong lắm một bờ vai em cảm thấy tin tưởng và em gặp anh, người có thể đợi em cả buổi trời không giận hờn, vượt qua quãng đường xa xôi vẫn nở nụ cười tươi, vẻ hiền lành kiến thức phong phú cùng với vẻ ngoài lù khù đi vào tim em ngày một.

Em cứ ngỡ anh cũng có chút tình cảm với em nhưng chỉ là em nghĩ.

Thư tình: Gửi đến anh

Em chỉ muốn nói với anh rằng, tình cảm dành cho anh là chân thành… (Ảnh minh họa)

Khi anh về công ty gặp anh bất ngờ vui lắm biết không anh, dường như thời gian gần nhau mình lại xa nhau, chưa thuộc về nhau, chưa một lời yêu và mãi mãi là như thế. Nhưng cũng tốt phải không anh, em còn trẻ em còn nhiều sự lựa chọn, anh chỉ là người đi ngang trái tim em, thời gian sẽ cho em những khoảng không về anh, riêng anh 33 tuổi anh cần một mái ấm, một gia đình với vợ hiển con ngoan.

Em chỉ muốn nói với anh rằng, tình cảm dành cho anh là chân thành, em vẫn thường nhớ anh biết bao, tin nhắn viết cho anh rất nhiều nhưng chưa bao giờ gửi, mọi tin tức về anh em đều dõi theo, em muốn anh được hạnh phúc, được vui vẻ. Em mong mình sẽ quên anh, sẽ cất anh vào tận sâu kí ức. Không cám ơn đời cho em gặp anh, không cám ơn cuộc điện thoại hỏi bài vì chính những thứ ấy khiến em đáng thương như bây giờ, khiến em khổ vì nhớ một người không nên nhớ.

Chỉ cám ơn những bài hát nhẹ nhàng mà em thường nói sến, những hình ảnh hoa mà em chê và hơi ấm từ bàn tay gầy guộc… những thứ em ngỡ mình chai sạn, em nghĩ mình đã không bao giờ có cảm xúc.

Hạnh phúc nhé anh, công việc và tình yêu. Em sẽ thôi nghĩ về anh, thôi dõi theo anh, thôi rơi lệ vì nhớ anh với câu hỏi "tại sao không thương em". Em buông tay, 3 tháng nữa em sẽ nhận lời yêu người theo em ba năm, em sẽ đến bên anh ấy (buồn cười là em quen anh chỉ 5 tháng), 3 tháng chắc em thôi nhớ anh là ai, em mong mình làm được. Ở nơi nào đó anh đọc được tâm sự thì chúc lại em đi nhé, chúc em hạnh phúc như em mong anh.

Trở về với ngày của em không quen anh.

18 tháng 10, 2011

Chồng thách tôi ngoại tình!

19:28 0 Comments

Tôi là Thu Trang hiện nay đang làm công tác phong trào tại một quận ở Hà Nội, nên tôi cũng có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Tôi vốn rất thích những mục tâm sự, chia sẻ trên báo, vì ở đó tôi thấy được nhiều những mảnh đời, những kiếp người trong xã hội hiện nay, tuy vậy tôi cũng chưa bao giờ viết tâm sự của mình. Hôm nay tôi cũng có một câu chuyện "khó nói", muốn chia sẻ cùng chị em. Hy vọng sẽ nhận được những lời sẻ chia, tư vấn cho tình huổng của mình.

Tôi năm nay 40 tuổi, cái tuổi không còn trẻ nhưng lại cũng chẳng phải đã già. Đây cũng là cái tuổi mà người ta gọi là "hồi xuân". Nên cơ thể tôi lúc nào cũng rạo rực và tràn đầy nhựa sống. Nhu cầu về "chuyện ấy" của tôi cũng lên cao đến đỉnh điểm,… Ban đầu tôi cứ nghĩ mình bị mắc bệnh gì đó và đến hỏi bác sĩ tư vấn thì họ cho tôi biết rằng đó là sự thay đổi rất bình thường trong cơ thể người phụ nữ ở giai đoạn "hồi xuân". Và cho biết, nếu nhu cầu này không được đáp ứng một cách đều đặn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, tâm sinh lý và có thể dẫn đến trầm cảm ở phụ nữ tuổi trung niên.

Điều này thì lại thật khó với tôi, bởi chồng tôi mặc dù hơn tôi có 2 tuổi nhưng "chuyện ấy" của anh đã sa sút từ mấy năm nay. Giờ đây với anh chỉ là nghĩa vụ phải làm khi tôi đòi hỏi thôi chứ anh chẳng thiết tha, mặn nồng gì. Thậm chí đôi thi anh còn giả vờ cáo bệnh để mong không phải "nộp thuế", hoặc cứ ậm ừ cho xong lần rồi "đâu vẫn hoàn đó" làm tôi rất khổ tâm.

Chong toi thach toi ngoai tinh

Đã rất nhiều đêm tôi trằn trọc không ngủ được vì đói khát "chuyện ấy"… (Ảnh minh họa)

Nghi ngờ chồng có bồ, tôi đã bí mật cho người theo dõi, nhưng tuyệt đối anh không có cơ sở 2 nào khác ngoài tôi, mà chỉ là anh ấy khả năng kém. Tôi và anh đi khám bác sĩ thì phát hiện anh bị tiểu đường túyp 2, chả trách, nếu tôi không "đòi" có khi cả tháng anh cũng chả đụng đến người tôi lấy một lần mà anh cũng chẳng cảm thấy như vậy là có lỗi gì với tôi. Thậm chí, thấy tôi dỗi hờn anh lại còn trách tôi không biết thông cảm cho sức khỏe của chồng. Chồng tôi còn cho rằng, sống với nhau hơn chục năm trời rồi, con cái cũng đã lớn cả mà tôi vẫn còn ham hố. Và thách thức, "nếu không thỏa mãn có thể đi tìm người khác".

Tư tưởng này của chồng khiến tôi từ nạn nhân trở thành "tội phạm". Tôi ấm ức mà chả dám tâm sự với ai. Vì tình dục những năm gần đây tuy đã được nhìn nhận cởi mở hơn, nhưng cũng vẫn là những vấn đề khó nói đối với chị em phụ nữ, đặc biệt là những người phụ nữ Việt Nam. Nhiều lúc quá "thèm" khát, lại nghĩ đến câu hỏi của chồng tôi đã định tìm cho mình một người đàn ông khác, nhưng lòng tự trọng đã không cho phép tôi vượt ra khỏi cái giới hạn của một người phụ nữ Việt Nam. Tuy nhiên, cứ phải kìm nén nhu cầu của mình trong một thời gian dài như vậy thì không biết tôi sẽ như thế nào. Liệu có dẫn đến trầm cảm như các bác sĩ đã cảnh báo.

Đêm đến tôi như một con hổ đói thèm ăn bao nhiêu thì chồng tôi lại sợ hãi bấy nhiêu, nhìn anh luôn trong tình trạng rúm ró mà tôi thương hại anh nhưng cũng trách bản thân mình. Đã rất nhiều đêm tôi trằn trọc không ngủ được vì đói khát "chuyện ấy". Tôi phải làm gì để thoát khỏi bi kịch này?

16 tháng 10, 2011

Giới tính: Bị người tình "phũ", anh ép tôi quay về

14:05 0 Comments

Gần 10 năm nay, tôi chưa khi nào cảm thấy mình thật sự hạnh phúc khi tôi phải đối mặt với quá nhiều nỗi buồn đau trong cuộc sống.

Ngày còn học lớp 12, tôi bắt đầu quen anh. Anh không đẹp trai, không được ăn học đến nơi đến chốn nên phải bước ra đời và sống bươn chải từ rất sớm. Chính cách sống tự lập và khảng khái của anh đã chinh phục được trái tim yếu đuối của một cô nữ sinh non nớt ngày ấy.

Chúng tôi quen nhau cũng như biết bao đôi tinh nhân khác, cũng hẹn hò, cũng đi xem phim, cũng đi dạo mát công viên vào mỗi cuối tuần… Lúc đó, tôi thấy tình yêu là tất cả, cuộc sống đầy màu hồng và tôi chỉ cần có anh và được anh yêu, như thế là quá đủ!

Thế rồi năm đó, tôi rớt Đại học và anh là cái phao đã đến bên tôi đúng lúc. Chúng tôi có nhiều cơ hội được ở bên nhau… và "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", chúng tôi đã nhanh chóng đi quá giới hạn của tình yêu.

Rồi tôi có thai nhưng gia đình tôi không chấp nhận cho tôi lấy anh. Vì yêu và muốn được chung sống với người đàn ông tôi yêu nên dù gia đình ngăn cấm, tôi vẫn quyết định giữ bào thai đó. Bỏ qua danh dự của gia đình, danh dự của bản thân, tôi không cần tổ chức đám cưới, không đăng kí kết hôn và theo anh xây dựng gia đình mới.

Những tháng ngày chịu đựng ánh mắt chê cười của mọi người để chờ đợi đứa con chào đời khiến cho tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Rồi khi đứa bé gái xinh xắn ra đời, không có gia đình, người thân chăm sóc khiến tôi vô cùng lúng túng vì bản thân tôi chưa biết cách nuôi dưỡng một đứa bé sơ sinh như thế nào? Cách làm mẹ ra sao? Và phải làm sao để chăm sóc, nuôi dưỡng cho con thật tốt?… Với những điều đó, cùng với một tương lai mịt mù đang treo lơ lửng trước mắt khiến tôi vô cùng lo lắng…

Nghề nghiệp của anh không ổn định, thu nhập cũng bấp bênh, còn tôi không có công ăn việc làm nên chúng tôi phải sống nhờ vào gia đình bên anh khá nhiều. Cuộc sống chật vật vẫn tiếp diễn…

Khi con gái tôi được hơn 2 tuổi thì anh bắt đầu cờ bạc và đi thâu đêm suốt sáng. Có những đêm anh không về nhà, để tôi một mình ôm con trông ngóng, chờ đợi… Khi tôi hỏi, "Sao tối qua anh không về" thì anh bảo "Đi kiếm tiền để nuôi hai mẹ con"… nhưng lúc đó tôi thừa biết, anh đang qua lại với một người đàn bà khác.

Cô ta làm nghề bán hàng tạp hóa nên sáng sớm, anh qua giúp cô ta sắp xếp đồ đạc, đến tối lại tự nguyện ở lại giúp cô ta dọn dẹp và đóng cửa hàng. Song song với việc "gái gú" là máu cờ bạc của anh ngày càng tăng. Ban đầu, anh đánh đề từ vài chục nghìn, rồi đến vài trăm nghìn và khi hăng máu, anh cầm cả vài triệu ra đánh đề một ngày. Nhà hết tiền, anh vay nợ khắp nơi từ bạn bè, họ hàng cho đến gia đình… để đánh đề. Khi chủ nợ khắp nơi đến đòi tiền thì anh lại bỏ trốn. Vì thương anh sống chui lủi nên tôi đã bán hết nữ trang của mình để trả nợ cho anh… nhưng khi bán hết mấy chỉ vàng thì cũng không đủ tiền để trả nợ cho anh.

Business Online Advertisting Jenelle Evans Latest And Cool Photographs

Tôi phải làm sao để thoát khỏi người đàn ông đáng sợ này? (Ảnh minh họa)

Khuyên nhủ anh không được, tôi đem con về ở với bố mẹ đẻ. Và cũng để lo tương lai của mình, tôi bắt đầu đi học lại và làm thêm. Đi làm được bao nhiêu tiền, tôi lo cho mẹ con tôi phần nửa, còn phần nửa tôi cất dành để lo lắng trả nợ cho anh và cũng để anh có tiền chi tiêu hằng ngày.

Sau một thời gian dài, anh không liên lạc với tôi nữa. Tôi lo lắng kiếm tìm và hỏi thăm tin tức anh khắp nơi (vì tôi rất sợ anh bị các chủ nợ "xử lý")… và tôi đã thật sự đau đớn khi biết được rằng, anh đang mạnh khỏe và thuê nhà ở Quận 7 để chung sống với người phụ nữ bán hàng nọ. Khi biết được sự thật phũ phàng đó, tôi đau khổ chỉ muốn chết đi để không phải chứng kiến cảnh anh hằng ngày đón đưa người phụ nữ ấy đi làm nữa…

Giữa đêm hôm, con gái tôi sốt cao nên tôi gọi cho anh về để chở con đi bệnh viện nhưng anh không nghe máy, thậm chí anh tắt điện thoại để không bị tôi quấy rầy. Kể từ đó, anh ngoảnh mặt, quay lưng với mẹ con tôi. Tôi đã khóc và đau khổ rất nhiều vì bị chính người chồng mình, người tôi đã một thời rũ bỏ tất cả ước mơ, tương lai của mình để chạy theo tình yêu ấy đối xử tệ bạc với mình như vậy.

Thời gian trôi qua đã xoa dịu nỗi đau trong lòng tôi,… và giờ đây khi gặp anh, tôi cảm thấy rất bình thản trước người đàn ông đó. Cũng thời gian ấy, tôi bắt đầu ra trường và đi làm nhưng tôi vẫn tiếp tục học thêm để có được một công việc tốt và an nhàn hơn.

Khi cuộc sống của mẹ con tôi đi vào ổn định thì bên cạnh tôi có rất nhiều người đàn ông theo đuổi… nhưng tôi không dám nhận lời yêu ai vì sợ mình sẽ bị phản bội thêm một lần nữa. Những tưởng cuộc sống cứ yên ả trôi qua như vậy… nhưng không ngờ đến một ngày, anh lại quay về.

Anh quay về với mẹ con tôi khi bị người phụ nữ đó phản bội. Cũng từ đó, anh bắt đầu săn đón mẹ con tôi, đưa đón con bé đi học, đi chơi… và anh nói với tôi "Anh muốn gia đình mình doàn tụ" nhưng tôi cũng nói với anh rằng, "Tôi đã đối xử với anh hết tình hêt nghĩa nên bây giờ, tôi không còn tình cảm thì cũng không nên ép buộc tôi về sống với anh nữa".

Đã nhiều lần tôi không muốn gặp, cũng không nghe điện thoại của anh ta nữa… nhưng đến khi đi làm thì tôi bị anh ta chặn xe và lao vào đánh tôi giữa đường. Khuôn mặt tôi bị bầm tím nên tôi đã phải nghỉ làm gần một tuần… nhưng nỗi đau trên da thịt có nghĩa lý gì so với sự tổn thương danh dự mà anh đã gây ra cho tôi?

Mấy ngày sau do hối hận nên anh ta gặp tôi và xin lỗi rất nhiều. Rồi anh ta bảo tôi bán chiếc xe cũ (đã hỏng khi anh lao vào hành hung tôi và đánh xe) để bù tiền mua cho tôi chiếc xe mới. Và kể từ đó, anh tỏ ra lo lắng, chăm sóc cho mẹ con tôi rất nhiều và luôn mong muốn tôi suy nghĩ lại và quay về bên anh.

Anh nói với tôi rằng, "Đàn bà trên đời này không thiếu, anh chỉ cần người sẵn sàng làm vợ anh". Tôi cũng khuyên anh "Hãy đi lấy vợ và lo cho cuộc sống mới của mình đi" nhưng anh không đồng ý.

Suốt một năm rưỡi nay, anh cứ bám theo quấy rầy tôi, rồi liên tục gọi điện cho tôi bất kể sáng, trưa, chiều, tối và theo dõi xem tôi đang đi đâu, làm gì, ở đâu… Anh ta lên tận trường đứng canh tôi, rồi đứng trước nhà tôi để canh chừng xem tôi có đi với ai không và cũng đã nhiều lần anh gọi điện hăm dọa gia đình tôi… không những thế, anh ta còn đứng trước cửa nhà chửi bới tôi và gia đình tôi không ra gì.

Dù anh ta có tìm mọi lý do để tiếp cận và mong tôi quay về thì tôi vẫn một mực từ chối. Nhưng kể từ ngày bị anh ta giám sát, canh chừng, tinh thần tôi thật sự sa sút, mệt mỏi và hoảng loạn. Tôi cảm thấy ghê sợ người đàn ông đó, người mà tôi đã từng yêu thương hết lòng.

Mới đây thôi, anh ta lại chặn đường tôi và cưỡng đoạt chiếc xe máy của tôi vì không muốn cho tôi đi làm nữa mà phải quay về nhà sống cùng anh ta. Khi tôi phản ứng không đồng ý thì đã phải lãnh trọn hai cái tát nảy lửa của anh ta. Không những thế, anh ta còn lên công ty tôi la lối, nhục mạ tôi trước mặt các đồng nghiệp, đến các câu lạc bộ giải trí của tôi bêu xấu tôi "là người đàn bà không ra gì. Có gia đình mà không biết quay về lo cho tổ ấm".

Hiện tại, cuộc sống của tôi chẳng khác gì phải sống trong địa ngục. Cô con gái 9 tuổi của tôi mặc dù rất thương ba nhưng nó vẫn ủng hộ tôi không nên quay về với người đàn ông đó!

Giờ đây, tôi phải làm sao để giải thoát cho mình khỏi người đàn ông độc ác, ghê sợ này?

15 tháng 10, 2011

Thư tình: Hãy để anh một lần được nói lời yêu em!

17:19 0 Comments

Giá như tôi đừng yêu em nhiều như thế, giá như tôi có thể là 1 người đàn ông lăng nhăng thì tôi đã có thể quên em và chấp nhận một người khác thay thế em dễ dàng hơn. Giá như giờ đây tôi không phải nói "giá như" thì tôi đâu đau khổ và mệt mỏi thế này. Có lẽ tôi đã sai làm khi nghĩ rằng tôi có thể quên được em dễ dàng như quên những người đến bên tôi trước em.

Tôi gặp em như một sự sắp đặt của số phận nhưng số phận lại trớ trêu thay khi để tôi gặp em nhưng em sinh ra lại không phải để dành cho tôi. Ngày đó em vào công ty tôi làm việc cũng được một khoảng thời gian dài nhưng tôi không biết em là ai cả bởi đã từ rất lâu rồi tôi không có thói quen để ý đến những người mới xuất hiện xung quanh mình đặc biệt là các bạn nữ, có lẽ do những cuộc tình đã qua để lại trong tôi quá nhiều tổn thương nên đã làm tôi sống thu mình hơn, cẩn trọng hơn với phụ nữ. Nhưng rồi buổi tối định mệnh hôm đó (do yêu cầu của công việc) số phận đã đưa em đến và trở thành một phần của cuộc đời tôi. Nói thật lần đầu tiên gặp em tôi cũng không có ấn tượng nhiều về em cho lắm nhưng vì giữ đúng lời hứa với một người bạn là "Sẽ đưa em về tới nhà an toàn" nên tôi đành gác lại mọi công việc đang dở dang lại để đưa em về trên suốt chặng đường từ công ty tới nhà em.

Chúng tôi chỉ nói chuyện với nhau theo cách xã giao, tôi trở về nhà nhắn tin cảm ơn em vì đã giúp đỡ tôi hoàn thành công việc và nghĩ vậy là mọi chuyện kết thúc tại đây nhưng số phận lại khéo trêu đùa con người ta, một lần nữa công việc lại đưa tôi và em gặp nhau. Lần này sau khi xong việc tôi đã chủ động mời em đi ăn vì tôi nghĩ mình cần làm gì đó để cảm ơn em, cảm ơn sự giúp đỡ của em cho công việc của tôi nhưng đó có lẽ là một quyết định đã làm thay đổi con người tôi quá nhiều. Khi mời em đi ăn tôi đã có dịp nhìn rõ khuôn mặt của em hơn và tôi đã bị thu hút bởi nụ cười hiền hậu và đôi mắt thoáng buồn ngay cả khi cười của em, khi đó tôi hiểu em là người số phận đã đưa tới để mở cửa trái tim đang đóng chặt trong con người tôi. Từ đó tôi đã chủ động liên lạc làm quen với em, em quen tôi và xem tôi như một người bạn còn tôi thì khác, tình cảm tôi dành cho em cứ lớn dần lên theo mỗi ngày. Tôi thật sự mệt mỏi và đau khổ trước thái độ hờ hững của em dành cho tôi. Có những lúc vì quá mệt mỏi với công việc, gia đình…. tôi đã làm em buồn và sau những lúc như vậy tôi luôn tự hỏi "Tại sao tôi luôn nói yêu em mà tôi cứ làm em buồn hoài vậy? Có phải tình yêu là như vậy?" nhưng rồi tôi chợt nhận ra rằng tất cả lý do tôi đưa chỉ là biện minh cho bản thân tôi, lý do duy nhất tôi có thể tìm ra đó là vì tôi sống quá ích kỷ.

Thư tình: Hãy để anh một lần được nói lời yêu em!

Tôi sẽ ra khỏi cuộc đời em khi mang trong mình một mối tình đơn phương… (Ảnh minh họa)

Tôi yêu em, tôi muốn chấp nhận và gắn bó với tất cả những gì thuộc về em, tôi muốn được thương yêu, quan tâm, lo lắng đến em và những người trong gia đình em như những người trong gia đình tôi. Tôi muốn bạn bè em cũng là bạn bè tôi và ngược lại, tôi muốn em được tự hào về tôi, tôi muốn mọi buồn, vui của em cũng là của tôi, tôi muốn được nhìn thấy nụ cười của em nhiều hơn mà trong đôi mắt em không còn phải đượm buồn nữa, tôi muốn mang tất cả những gì tốt đẹp nhất mà tôi có thể làm đến cho em… nhưng tất cả những điều tôi muốn đó tôi đều không làm được để đến hôm nay đây tôi nhận ra tôi đã và đang cản bước em trên con đường em đi. Tôi đã làm em mệt mỏi thật nhiều, buồn thật nhiều, thất vọng thật nhiều… và tôi quyết định sẽ quên em như những gì em muốn dù lúc này đây tôi đang rất mệt mỏi và đau khổ. Tôi muốn chạy đến bên em và hét lên thật to rằng “Tôi rất nhớ em!" nhưng tôi sẽ không làm vậy bởi vì tôi "yêu em". Tôi cố tìm niềm vui trong công việc những tưởng như thế có thể giúp tôi quên được em nhưng không càng xa em tôi càng nhớ em nhiều hơn. Tôi nhớ em da diết. Có nhiều đêm tôi không khóc nhưng nước mắt tôi cứ tuôn ra, nó chảy ra cho cái tình yêu đơn phương của tôi. Dù cho tôi có yêu, có cố gắng biết bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không thể nào quên được em. Em sinh ra không để dành cho tôi. Tôi sẽ tìm đủ mọi cách để có thể quên em. Tôi sẽ ra khỏi cuộc đời em khi mang trong mình một mối tình đơn phương.

Tôi sẽ quên em vì tôi chẳng hiểu vì sao có thể ngồi chờ em hơn 2 tiếng đồng hồ chỉ để nhìn thấy em. "Em à! Lúc đợi em anh lạnh lắm đấy khi đó anh đã định cầm điện thoại nhắn tin hỏi em xem đã chuẩn bị về chưa nhưng anh đã không làm thế bởi anh sợ em đang đi ăn cùng mọi người sẽ không được vui", tôi không hiểu tại sao mình có thể kiên nhẫn đợi em được như vậy bởi trước đây tôi chưa bao giờ đủ kiên nhẫn chờ một ai đó quá 30 phút và cũng chưa từng có ai có thể làm tôi rời bàn nhậu khi đang nhậu cùng Sếp để đến bên em khi em cần tôi cả trừ khi người đó là em. Tôi không biết tại sao lại nghĩ đến em nhiều đến thế, có lẽ vì tôi chẳng hiểu gì về em hết, tôi muốn kể em nghe và hiểu về quá khứ, hiện tại của tôi, tôi muốn em hiểu về tôi và gia đình tôi, bạn bè tôi nhưng có lẽ em không muốn điều đó, ngược lại tôi muốn được nghe em nói về em, gia đình em, bạn bè em để tôi có thể hiểu hơn về em nhưng dường như em cũng không muốn điều đó phải không em? Tôi nói em nghe những chuyện như thế này không vì 1 điều gì cả mà chỉ muốn em biết rằng tôi đã cố gắng để em và tôi có thể yêu thương nhau nhưng những cố gắng của tôi là chưa đủ với em? Hay tất cả đều vô nghĩa và chở thành vật cản trên con đường em đi? Có lẽ là cả 2? Vậy nên giờ đây tôi phải tập quên em bởi vì tôi không muốn làm em buồn thêm nữa và tôi cũng muốn giữ lại một chút hình tượng nào đó của tôi còn xót lại trong em.

Tôi sẽ quên em vì tất cả những điều đó… "Anh thật sự xin lỗi, xin lỗi vì tất cả, Hãy mỉm cười với tất cả mọi thứ, mọi người, trừ anh em nhé… vì em thật tuyệt khi cười”… muốn nói với em thật nhiều nhưng anh không biết bắt đầu từ đâu và kết thúc như thế nào cả bởi từ trước tới giờ tôi không phải là người của văn chương, viết lách. Điều cuối cùng anh có thể làm được cho em là cầu chúc cho em và gia đình em luôn luôn hạnh phúc và may mắn. "Tôi sẽ cố quên em và mang tất cả mọi thứ về em cất vào một ngăn kỷ niệm nơi con tim tôi, để bước tiếp con đường của tôi mà ở đó không có em".

Người yêu cháu... "nửa mùa"

06:54 0 Comments

Cho đến bây giờ, khi đã nhận lời yêu anh, cháu mới thấy mình quá vội vàng. Anh có biệt tài làm những người mới gặp lần đầu (thậm chí cả lần thứ hai) chết mê, chết mệt. Nhưng nếu lần thứ ba bắt đầu thì thấy bình thường, lần thứ tư thì bắt đầu chán. Nhưng khổ nỗi là cháu đã không nhận ra điều đó. Lần đầu tiên cháu gặp anh trong một buổi sinh nhật bạn cùng lớp. Lúc ấy chúng cháu đều là tân sinh viên.

Anh học hơn chúng cháu một lớp và là đồng hương của bạn cháu. Anh tự tin chơi đàn ghi ta, hát tặng bạn của cháu hai bài. Giọng của anh không quá hay, anh chơi đàn cũng không quá điêu luyện, nhưng trong hoàn cảnh lúc đó anh là một ngôi sao, tất cả những người tham dự đều thấy thế. Lúc đó, cháu ao ước có được một người yêu như anh. Lần thứ hai cháu gặp anh tại một buổi hội thảo tâm lý. Anh tham gia phát biểu sôi nổi. Anh dẫn chứng các quan điểm của Freud khiến một đứa sinh viên mới năm thứ nhất như cháu phục lăn. Hôm đó anh đưa cháu về tận KTX. Trên đường đi anh nói với cháu bao nhiêu là chuyện, chuyện gì anh nói cũng mới lạ với cháu, dù anh chỉ hơn cháu có một tuổi. Anh nói có ấn tượng với cháu ngay từ lần gặp đầu tiên và sẽ rất hạnh phúc nếu cháu nhận lời yêu anh. Chẳng hiểu cháu mụ mị thế nào mà đã để anh thơm má trước mặt rất nhiều bạn bè. Kể từ đó cháu đã nghĩ mình là của riêng anh rồi.

Kể từ hôm ấy, anh hay dẫn cháu đi chơi. Nhưng thú thật là cháu bắt đầu chán những gì anh nói, những gì anh làm, bởi anh cứ lặp đi lặp lại những bài cháu đã gặp. Chẳng có gì mới. Chúng cháu đã yêu nhau được hơn một năm và cháu nhận thấy rằng những gì anh biết thật ra chỉ là bề ngoài, rất hời hợt. Anh chỉ biết hát và chơi đàn đúng hai bài. Ở đâu cũng chỉ hai bài ấy. Những gì anh trích dẫn về Freud cũng chỉ có vậy. Hỏi thêm thì tắc tịt.

Hôm vừa tôi cháu có gặp lại cô bạn rất thân từ hồi học phổ thông. Hai đứa chúng cháu đã nói với nhau rất nhiều chuyện, trong đó có chuyện yêu đương. Bạn cháu đã từng có hai mối tình sinh viên kiểu như của cháu. Bạn đã chia tay cũng vì những lý do tương tự như của cháu. Bạn cháu kết luận tình yêu sinh viên hầu hết đều như thế, đừng có đòi hỏi nhiều hơn ở bạn trai khi còn ngồi trên ghế giảng đường, cho dù người ta có lớn hơn mình 1-2 tuổi thì đa số vẫn kiểu nửa vời thế thôi. Phải sau này ra trường, va chạm với trường đời mới tiến bộ được. Tốt nhất là cháu chấm dứt những tình yêu sinh viên kiểu như vậy cho đỡ mệt đầu.

Người yêu cháu...

Mấy đêm nay cháu mất ngủ và lo lắng rất nhiều… (Ảnh minh họa)

Trước khi gặp lại cô bạn gái rất thân này, cháu vẫn nghĩ: Đã yêu nhau, dù chỉ một ngày cũng là yêu. Nhưng thật sự bây giờ cháu vẫn chưa biết xử lý thế nào bác sỹ ạ. Điều khiến cháu bực mình nhất là người yêu vẫn bằng lòng với cuộc sống hiện tại và thường không tiếp thu ý kiến của cháu. Mấy đêm nay cháu mất ngủ, cháu hay nghĩ đến lời khuyên của bạn gái cháu bác sĩ ạ.

Cháu chờ ý kiến phản hồi của bác sĩ rồi sẽ ra quyết định cuối cùng. Cháu cảm ơn bác sĩ.

Cháu mong bác sĩ cứ thẳng thắn tư vấn giúp cháu như với tư cách của một người bác ruột trong gia đình!

Giáo sư tiến sĩ, bác sĩ tâm thần Lương Cần Liêm: "Thương người" sẽ được "người thương".

Trong chuyện của cháu, mỗi người có thể hiểu, nghĩ và sống về/với tình yêu một cách khác nhau, nhưng chụm lại một góc là hình ảnh xã hội và văn hóa của yêu thật, mà yêu thật có chiều ngang và có chiều sâu.

Chiều ngang là cách sống hào nhoáng bề ngoài, ít nhiều cần người thấy và mê, còn chiều sâu là tạo ra kỷ niệm lâu dài gắn bó với nhau. Dĩ nhiên, chiều sâu cần nhiều thời gian và ít hấp dẫn hơn vì có đụng chạm đến thực hành, thực tế, và đưa đến hạnh phúc. Thế thì cái liên kết giữa hai chiều ấy là trí tưởng tượng của hai người gặp nhau trông một lý tưởng sống được chung tay xây dựng từ kinh nghiệm của mỗi người.

Hai người gặp nhau mà thích nhau thì trước tiên là do phần chiều ngang "lẫy lừng". Nó làm cho chúng ta "mê" trong một buổi gặp hay qua một hành động mà óc tưởng tượng cho hy vọng là có thể kéo dài thật lâu. Khi cơn mê đó đã qua thì ta thất vọng đi tìm cảm giác khác, người khác để tái bản một cuộc gặp mà ta mong gọi đó là tình yêu. Thật ra là một cái hữu tình thôi nên yêu chiều ngang thường lặp đi lặp lại một bài cho một người hay tìm người mới để thử bài với mình.

Cũng nhờ có một chiều ngang thật hữu tình nên tình yêu sâu đậm, có nhiều màu sắc mới từ từ thành hình. Nếu yêu "chiều ngang" có thể như sét đánh vào tim – tiếng Pháp coup de foudre – thì yêu "chiều sâu" dễ gặp những trắc trở. Do đó, có những cặp yêu "nhanh" rồi lập gia đình, làm đám cưới để duy trì, nuôi dưỡng cái hấp dẫn của tình yêu ban đầu, nhưng khi vào thực tế đời sống hằng ngày thì vẫn "chứng nào, tật nấy".

Do đó, quan niệm người yêu lần đầu mà yêu trọn đời là lý tưởng, hơi tiểu thuyết một tí. Còn quan niệm thoáng "yêu là thử" thì cũng có khuyết điểm. Nếu ta cứ thử nhiều lần thì trong trí dễ bị lôi cuốn bởi tư duy ta là người tài chưa gặp người lý tưởng theo mơ tưởng. Cổ điển nhất là ta yêu người không yêu ta mà chỉ mến ta như bạn thôi.

Thế thì làm sao biết lúc nào phải dừng lại?

Giữa lý tưởng là "yêu người ta thích" và thực tế thực dụng là "ví lý do gì ta yêu thích", thì tâm lý lọc lòng nhân ái của ta qua những gương mẫu – mẫu là mẹ – của cuộc sống: Gương trong gia đình và trong xã hội. Gương để làm theo, nhưng cũng có gương để không tái bản những gì ta thấy không nên làm.

Như vậy, không có cuộc tình nào mà không xuất phát từ lòng nhân áo và không tường thành qua những gương thấy được về cuộc sống. Tình yêu là động cơ của kế thừa tình nhân ái.

Thế thì "nhân ái" là gì? Nhân ái là "biết cho" để "biết nhận". Nếu đôi bên biết "cho và nhận" và ăn khớp với nhau thì "thương người" sẽ được "người thương". Từ đó, tỉnh cảm không phải là một sự đổi chác, một cách "hối lộ" tình duyên, một sự "mua bán" đôi bên cùng có lợi.
Thân

14 tháng 10, 2011

Thư tình: Hạnh phúc mong manh!

18:28 1 Comments

Đã rất nhiều người hỏi cô rằng: tại sao không một lần níu kéo để anh ở lại bên mình? Cô đã không làm như vậy bởi vì cô nghĩ mỗi người một suy nghĩ khác nhau và cô cũng tin rằng khi đã đưa ra quyết định cho một việc gì đó anh cũng từng đắn đo và suy nghĩ.

Cô đã muốn nói với anh thật nhiều nhưng có lẽ cũng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội. Ngày anh ra đi cũng là lúc cô cho mình một lần được khóc và khóc thật nhiều với hy vọng những giọt nước mắt có thể làm cô quên đi tình yêu của anh. Cô yêu anh và tin rằng anh chưa bao giờ nói dối cô! Thế là 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày… và rồi thời gian cứ thế lặng lẽ qua đi nhưng sao nỗi đau trong lòng cô vẫn còn đó. Nó khẽ nhói đau khi ai đó vô tình nhắc đến anh với những câu hỏi mà không có câu trả lời. Cô chọn cách ”im lặng”, phải chăng cô yêu anh quá nhiều. Tuy là thế nhưng chưa bao giờ cô cho phép người khác suy nghĩ không tốt về anh. Cô luôn tôn trọng quyết định của anh bởi vì cô nghĩ: ”cô và anh vốn dĩ khi được sinh ra đã là ở hai nơi khác nhau, nếu đã thuộc về hai thế giới thì làm sao ở bên nhau được chứ?”.

Cho dù anh có yêu cô thì liệu tình yêu đó có đủ lớn để anh phải hy sinh công việc, bạn bè và điều quan trọng nhất là gia đình anh hay không? Cô không bắt anh phải chọn lựa bởi vì nếu là cô thì cô cũng làm thế thôi. Một điều ước mà cô thầm mong là hy vọng nhỏ nhoi được ở bên anh và cùng anh vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Rồi mai đây trên con đường anh đi sẽ không còn có cô bên cạnh.

Thư tình: Hạnh phúc mong manh!

Tam biệt anh, tạm biệt những yêu thương tan vào gió… (Ảnh minh họa)

”Hãy sống thật tốt nha anh, đôi khi lợi danh và đồng tiền có thể cho anh được những thứ anh cần nhưng không thể mua được tình yêu và hạnh phúc”. Nó đã cho anh thì nó cũng có thể lấy đi bất cứ lúc nào nó muốn. Và cô cũng thế, cô cũng sẽ sống thật tốt khi không có anh bên cạnh, đi tiếp con đường cô chọn và sẽ tìm được người cho cô tình yêu và hạnh phúc thật sự!

Cũng có thể bất chợt những lúc kỷ niệm xưa ùa về, nước mắt cô lại rơi. Cô luôn mong đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ thôi, để khi thức dậy vẫn thấy anh bên cạnh, cô sẽ ôm chặt lấy anh và nói rằng ”em yêu anh nhiều lắm”. Nhưng đó lại là sự thật, cô đã mất anh thật rồi, một người khác đã thay cô đứng bên cạnh anh. Phải đến bao giờ nỗi đau này mới không còn đây?

Bao ngày trôi qua với cô thật dài và cô cũng biết được không thể tiếp tục như thế nữa. Cô quyết định không làm phiền anh, cô học cách chấp nhận sự thật phũ phàng đó. Tam biệt anh, tạm biệt những yêu thương tan vào gió, cô không còn ở đó khóc thương và chờ đợi anh về!!!!

Đã lâu rồi cô và anh không gặp nhau. Cô cứ tưởng đã quên anh và sẽ không bao giờ nhớ đến anh nữa. Nhưng giờ đây, cảm xúc, kỷ niệm và nỗi nhớ anh bất chợt ùa về trong cô.

Cô biết mình không nên như thế, không nên nhớ đến anh – một người đã cho cô quá nhiều nỗi đau…

Theo blog (Bức thư tình)

11 tháng 10, 2011

Anh ra đi, ai sẽ lau nước mắt cho em?

15:15 1 Comments

My love! Nếu anh đã làm bạn với Màn đêm thì anh sẽ hiểu được sự khắc khoải trong em, sự khắc khoải đến vô vọng.

My love! Nếu anh đã hẹn hò với những giọt nước mắt, anh sẽ hiểu em nhớ anh đến nhường nào? Những giọt nước mắt không còn vị mặn nữa, nó đã chuyển sang vị đắng rồi anh!

My love! Nếu anh còn yêu em, anh sẽ hiểu những kỷ niệm của 2 đứa chính là cuộc sống của em, nó làm em không mất đi nụ cười từ ngày anh xa em.

Anh yêu, cho phép em được giữ lại những đứa con của 2 đứa mình – đó là những dòng tin nhắn yêu thương của anh gửi cho em. Em đã cố vứt bỏ nó… nhưng em không làm được anh à!

Anh có biết cái ngày nghe tin anh bị tai nạn tim em đau lắm không? Em mất ăn, mất ngủ, thấp thỏm lo sợ. Nhiều lần muốn cầm điện thoại lên hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh nhưng… cái tôi của em còn quá lớn, em ghét chính bản thân mình.

Anh ra đi, ai sẽ lau nước mắt cho em?

Có nỗi đau nào đau bằng nỗi đau chia tay không anh? (Ảnh minh họa)

Em nhớ lắm ngày 12 tháng 5 anh nói lời yêu em và trao cho em những nụ hôn nồng ấm, em đã khóc, khóc thật nhiều trong niềm hạnh phúc của mối tình đầu. Anh đã hỏi em vì sao lại khóc, em đáp lại anh bằng sự im lặng, cho đến bây giờ anh cũng không biết nguyên nhân vì sao em lại khóc nhiều thế đúng không anh? Hôm ấy, anh chỉ biết ôm em, dỗ dành em, bàn tay ấm áp đấy đã lau nước mắt cho em. Em nhớ lắm cảm giác anh ôm em từ đằng sau, dường như cả thế giới này thuộc về 2 đứa mình, cảm giác được chở che thật hạnh phúc!

Sau tình yêu là chia tay sao anh? Có nỗi đau nào đau bằng nỗi đau chia tay không anh? “Chia tay” 2 từ này làm tim em đau quá anh ạ! Giá như ngày ấy em không cho 2 đứa thời gian suy nghĩ lại tình cảm của chúng mình. Giá như anh không xuất hiện ở cơ quan em thì em không đau đến thế khi đồng nghiệp em nhắc đến anh. Nhưng ở đời từ “giá như” không tồn tại. Từ ngày anh xa em, em đã có thêm 1 quan điểm sống cho mình “Sống là phải biết chấp nhận”, chấp nhận cuộc sống không có anh bên cạnh. Em sẽ cố gắng chấp nhận lý do chia tay - “Chúng mình không vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất trong tình yêu”.

Tạm biệt, tình yêu của em!

Giới tính: Sự lựa chọn sai lầm

07:43 0 Comments

Nhờ một người quen nhiệt tình giúp đỡ, Yến mới xin được chân thu ngân trong siêu thị với mức lương chưa đủ sống. Chiều nay khi gặp lại Quang tay trong tay bên vợ, Yến thấy trong lòng trào lên một cảm giác ân hận, sự xót xa và cả chút nuối tiếc. Bởi lẽ Quang đã từng là một người yêu cô say đắm và cô đã phụ tấm chân tình của anh chỉ đơn giản vì anh… nghèo.

Ngày ấy, Yến nổi tiếng xinh đẹp ở khu phố mà cô sống. Vẻ đẹp của Yến làm cho bao anh chàng đem lòng say đắm. Vừa bước sang tuổi cặp kê, tối nào nhà Yến cũng có vài anh chàng tới tìm hiểu. Yến không được học cao, chỉ học tới hết cấp 3 là cô ở nhà phụ giúp mẹ bán hàng. Mặc dù vậy cô xinh đẹp lại nhanh nhẹn nên ai thấy cũng ưa. Trong số đó có Quang – một chàng trai nhà nghèo nhưng học giỏi, đang là sinh viên tại một trường tận thủ đô.

Phải nói thật, hồi đó, Yến cảm tình với Quang ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh chân thành, điềm đạm và có học thức. Hơn thế nữa, Quang thực sự đẹp trai. Chính vì thế, trong nhiều anh chàng tới tán tỉnh, Yến quyết định nhận lời yêu Quang.

Tình yêu của Yến và Quang diễn ra cũng thơ mộng như bao nhiêu cặp tình nhân khác. Yến ở nhà phụ giúp mẹ bán hàng, Quang học tại Hà Nội nhưng cuối tuần nào anh cũng dành thời gian về thăm nhà và thăm Yến. Vì xa nhau nên khi gặp nhau tình cảm của hai người rất mặn nồng. Thời gian thấm thoát trôi đi, Quang ra trường. Anh về quê xin được công việc tại một công ty nhỏ. Mức lương hàng tháng của anh chỉ đủ dành cho sinh hoạt của bản thân anh mà chưa thể giúp gì được gia đình. Nhà Quang vì dành dụm cho anh ăn học nên đến thời điểm đó gần như không còn gì cả. Anh lại mới ra trường, chưa vực dậy được kinh tế.

Khi bố mẹ Yến biết chuyện con gái mình đem lòng yêu Quang. Họ giãy nảy lên phân bua: "Giời ơi, mày không biết nhà nó nghèo thế nào à? Toàn cảnh khố rách áo ôm thôi con ạ. Giờ qua rồi cái thủa một mái nhà tranh hai trái tim vàng rồi. Phải thực tế lên con ạ. Tình yêu có bào ra mà ăn được không hả con? Con không thấy thằng Tiến con ông bà Hạ đầu phố nó mê con như thế nào à. Mà nhà nó có điều kiện. Vào cửa nhà nó con chỉ có sướng thôi. Đời người đàn bà chỉ nên lấy người yêu mình thôi con ạ. Mà hơn nữa nhà nó lại giàu. Đừng có mà dại dột mà lấy thằng Quang".

Giới tính: Sự lựa chọn sai lầm

cô đã phụ tấm chân tình của anh chỉ đơn giản vì anh… nghèo (Ảnh minh họa)

Yến bắt đầu nao núng. Tình yêu 3 năm trời với Quang không phải nói bỏ mà bỏ ngay được. Nhưng trong lòng cô thấy bố mẹ mình cũng có lí. Nhiều lần sau, Quang đến nhà Yến đều gặp Tiến cùng ở đó. Tiến đến kèm theo quà cáp… Sinh nhật Yến, Tiến tặng cô một sợi dây chuyền bằng vàng tây tuyệt đẹp. Còn Quang chỉ có một bó hồng và chiếc thiệp do chính tay anh tự làm có in hình hai đứa. Đúng là so với món đồ tinh thần của Quang, sợi dây chuyền có vẻ làm mọi người trong nhà Yến thích thú hơn hẳn.

Yến bắt đầu thấy cái giá của sự xinh đẹp có thể được hưởng những gì. Cô dần thấy hối tiếc nếu mình gắn bó với một người "không có tiền đồ" như Quang. Càng lúc cô càng ngãng Quang ra. Mỗi lần Quang rủ cô đi chơi cô đều khéo léo tìm cách từ chối nhưng sau đó cô lại ngồi lên chiếc xe máy đắt tiền của Tiến để đến những nhà hàng sang trọng.

Buổi tối hôm đó, Quang hẹn Yến tới quán nước nhỏ quen thuộc để nói chuyện. Anh muốn chia sẻ với cô việc anh đã được thăng chức và tăng bậc lương. Hôm đó, Yến đồng ý ngay chứ không tìm cách từ chối như mọi lần.

Quang còn chưa kịp bắt đầu câu chuyện của mình, Yến đã vội vàng nói: "Hôm nay em gặp anh cũng vì muốn nói cho anh biết quyết định của em. Em xin lỗi, em không thể cùng anh đi xa hơn được nữa. Em cần một người đảm bảo tốt cho cuộc sống của em, mà điều đó thì em không thể nào tìm được từ anh. Hãy thông cảm cho em, em chúc anh hạnh phúc!".

Quang ngồi chết lặng, anh giấu bặt chuyện muốn nói cùng cô. Anh hiểu ra mọi mọi điều: "Nếu điều đó có thể mang đến cho em hạnh phúc anh sẵn sang ra đi. Hi vọng em hạnh phúc thực sự".

Hai tháng sau Yến cưới Tiến. Một đám cưới rình rang, linh đình. Nhưng chẳng ai ngờ, sau cái đám cưới ấy, một kẻ chỉ biết chơi bời lêu lổng, không có học thức như Tiến tất nhiên không thể nào làm tốt vai trò của một người chồng. Tiền của mà Yến từng ảo tưởng ở gia đình Tiến thực chất chẳng có gì. Yến ngã ngửa người ra khi mọi hình ảnh về một gia đình giàu có lại chỉ là lớp vỏ bọc mà nhà Tiến cố tạo ra cho mọi người. Và bây giờ bên Yến chỉ là một ông chồng không biết làm ăn gì, nhận thức và học vấn đều không có.

Về nhà chồng, Yến không còn được nâng niu chiều chuộng như trước nữa mà phải lao vào làm việc quần quật. Nhan sắc ngày nào giảm đi trông thấy bởi những âu lo và vất vả. Mẹ chồng Yến cố gắng lắm mới xin cho cô được chân thu ngân trong siêu thị này với một ngày đứng cả 8 tiếng mà lương chẳng đủ cho sinh hoạt của hai vợ chồng. Bởi Tiến chẳng làm gì, chỉ ở nhà ăn bám vợ.

Sau nỗi đau về sự ruồng rẫy mà Yến để lại cho Quang. Anh ý thức hơn bao giờ hết mình cần sống tốt và thành đạt để chứng minh cho mọi người thấy anh giỏi giang như thế nào. Anh nhanh chóng tạo lập được chỗ đứng trong công ty, tiền lương hàng tháng anh thu về giúp anh có được một cuộc sống sung túc nếu không muốn nói là dư giả.

Anh lấy vợ, một người phụ nữ không xinh đẹp, nhưng cô ấy biết trân trọng và hiểu được giá trị đích thực của chính con người anh. Họ có một cuộc sống tràn đầy hạnh phúc.

Thoáng nhìn thấy Quang và vợ định bước ra quầy mình thanh toán. Yến vội vàng đặt tờ thông báo "Quầy thu ngân tạm nghỉ, xin mời sang quầy khác" để trốn tránh. Nhìn theo dáng hai vợ chồng Quang, Yến xót xa và nuối tiếc. Cô hiểu ra rằng ở đời này người ta luôn phải trả giá cho sự lựa chọn sai lầm.

7 tháng 10, 2011

Thư tình: Nỗi lòng bạn gái người mê game

18:46 0 Comments

Hơn một năm trước, chúng ta quen nhau. Lúc đầu, em ghét anh lắm, nhưng cũng không hiểu vì sao, dần dần tiếp xúc, em thấy có cảm tình với anh rất nhiều và như có một lực hút mãnh liệt, em yêu anh mà không cần suy nghĩ. Em bất chấp lời cản ngăn của bạn bè khi bảo rằng anh vốn là người vô tâm, lại rất mê game, rồi anh sẽ làm cho em khổ. Em nghĩ rằng cho dù anh có mê game thì với tình yêu thực sự của em, em sẽ cảm hoá được anh, chẳng lẽ anh yêu game hơn yêu bạn gái sao?

Anh học công nghệ thông tin, với điểm số bình thường, rớt hàng tá môn. Còn em, em học khá giỏi nếu không phải nói là luôn đứng vào hàng đầu của khoa. Thế nhưng, em không câu nệ chuyện đó, đã yêu thì phải cùng cố gắng. Em nghĩ, rồi em sẽ có thể giúp anh vươn lên được. Em biết anh là người rất có chí hướng, chỉ vì anh có một số bất mãn với cuộc sống này nên đâm ra chán chường thế thôi. Vốn trước đây anh học rất giỏi, quen anh rồi, em còn biết anh là người rất nhạy bén, rất thông minh, đặc biệt học giỏi tiếng Anh. Anh lại là một người rất nhân hậu, chơi với bạn bè rất tốt, không so tính thiệt hơn. Chỉ có việc học là hơi chểnh mảng. Cho nên, lúc nào em cũng ở bên anh động viên anh để anh cố học hơn.

Thời gian yêu nhau của chúng mình đẹp như một giấc mộng, anh quan tâm em chứ đâu hề vô tâm như bạn anh nói. Nhớ lại khoảng thời gian đầu yêu nhau, em cảm thấy hạnh phúc vô cùng, không gì làm em vui sướng khi được ở bên anh. Chúng ta yêu nhau như chưa từng được yêu vậy, em yêu anh mà không hề toan tính, cho anh tất cả, ngay cả thứ quý giá nhất của đời con gái. Rồi thời gian cứ trôi đi, tình yêu đó trong em không hề phai nhạt. Anh bảo: "Lấy anh rồi phải chấp nhận với anh ba điều kiện nghe chưa?". Em đưa mắt nhìn anh kênh kiệu hỏi: "Điều kiện gì chứ?". Anh nghiêm khắc bảo rằng:

- Thứ nhất là ngày phải lo cho anh đủ ba bữa cơm.

- Chuyện nhỏ

- Thứ hai, là sinh cho anh hai đứa con xinh đẹp.

- Không vấn đề.

- Thứ ba, quan trong là ý chồng là ý trời.

Em phân vân một lúc rồi bảo: "Ừ, ý chồng là ý trời nhưng phải theo ý của vợ. Ha ha ha."

Em cười giòn tan trong khi anh nhắc lại: "Ý chồng là ý trời".

Giờ đây, suy nghĩ lại, từ trước đến giờ, anh luôn chỉ làm theo ý riêng anh, không bao giờ anh chịu nghe ý của em cả. Em có góp ý chuyện gì, anh đều để đó rồi lẳng lặng làm theo ý mình. Cứ thế, em đành chấp nhận và chấp nhận.

Em cùng anh ở chung một phòng, dù em đã nói chuyện sống trước hôn nhân là bất ổn nhưng anh vẫn cứ làm theo ý anh thôi. Thôi thì, ở bên anh, em sẽ có điều kiện chăm sóc, góp ý với anh hơn về việc học, chưa kể việc tiêu xài. Nhưng vốn mê game, anh ít khi nào nghe em khuyên bảo. Chơi game mất khá nhiều thì giờ mà thay vào đó, anh có thể dành cho việc học. Cứ mỗi lần dán vào máy vi tính là không xem truyện tranh thì anh cũng chơi game. Không phải em cấm đoán gì việc chơi game của anh nhưng anh mất quá nhiều thời gian cho nó thì thật lãng phí. Còn một năm nữa thôi là anh ra trường, nếu không cố gắng từ bây giờ thì đợi đến khi nào? Anh có thể không được ra trường đúng thời hạn. Em lo cho anh nhiều lắm, anh có biết không? Tại sao anh không chịu hiểu chứ. Anh cứ hứa là chơi ít đi nhưng đâu lại vào đó.

Thư tình: Nỗi lòng bạn gái người mê game

Yêu em nhưng anh không thể rời xa game… (Ảnh minh họa)

Đã quy định một tuần chơi khoảng năm sáu lần thôi nhưng rồi có khi cả ngày chơi ba bốn lần, sáng chơi, trưa chơi, chiều chơi, tối chơi. Mỗi lần chơi, mất hơn hai tiếng, thời gian đâu mà học nữa chứ. Anh nói rằng anh không ghiền game nhưng cứ vào trận game là anh không muốn bỏ. Mỗi khi anh chơi game, anh không hề để ý gì đến em, mặc cho em có buồn, có giận, có thể hiện sự bực bội cách mấy, anh cũng mặc kệ. Em có hỏi, có nói chuyện với anh cũng bằng không, vì anh có bao giờ để ý đến đâu, nếu có trả lời lại thì cũng toàn những câu gắt gỏng và bảo rằng em đang làm phiền anh. Em nói thì anh bảo: "Khi mới yêu anh đã nói, ý chồng là ý trời mà, em nói em chấp nhận được mà, cái tật anh vậy rồi, em không chịu được hả?". Vâng, vậy là yêu anh là em phải chấp nhận điều đó, không được oán trách, không được giận hờn. Em cứ ngày này qua ngày khác chấp nhận điều đó ở anh. Anh có hiểu được cảm giác của em khi nhìn anh chơi game khôn? Đau đớn, tức tưởi, hờn giận, có khi em ngồi khóc ngày trước mặt anh nhưng cũng một lúc sau anh mới biết, anhlau vài giọt nước mắt của em rồi lại quay sang chơi tiếp. Em đau lắm, anh biết không anh. Tình yêu của em thật sự không đủ để anh xem trọng nó hơn game sao anh? Em thật sự không thể có tiếng nói với anh sao anh?.

Anh yêu em nhưng khi em cho anh sự lựa chọn tuyệt đối giữa em và game thì anh bảo là so sánh khập khiễng và nói "Anh chọn cả hai", nhưng khi em giận và bắt buộc chọn thì anh bảo: "Em là người, game chỉ là trò chơi, tất nhiên anh chọn em rồi". Nhưng hôm nay là vậy, ngày mai thì game vẫn là số một, em vẫn lặng lẽ, âm thầm đứng sau game mà thôi. Bạn bè bảo vào trận là anh quên sạch đi những gì đã hứa, mặc kệ em năn nỉ, khuyên nhủ cách mấy, anh cũng không màng đến. Anh bảo chơi một trận nhưng rồi vào là phải hai ba trận mới chịu dừng. Yêu em nhưng anh không thể rời xa game.

Anh cũng quan tâm em nhưng chỉ khi nào anh xong trận game mà thôi. Có khi em đau bụng, đói lả người, chờ anh một tiếng hỏi han, nhưng cũng phải đợi anh chơi xong ván game đã. Nhiều lúc anh chơi xong rồi lại đi đâu đó, quên mất em đang trong tình trạng thế nào. Em có tức tưởi, hờn giận thì cũng phải đợi anh chơi xong ván game mới đến an ủi, dỗ dành. Tất cả, tất cả những cảm xúc, tình trạng của em, anh chỉ quan tâm khi chơi xong ván mà anh xem nó là không thể bỏ. Vâng, game không thể bỏ, nhưng em thì có thể, phải không anh? Yêu anh, em ngày này qua tháng nọ chịu đựng điều đó chỉ mong có ngày anh nghĩ lại nhưng có lẽ, cái ngày ấy còn xa lắm, xa lắm.

Trong lúc em lo kiếm tiền để đóng học phí giùm anh thì anh vẫn đang miệt mài với trận game không thể bỏ. Đối với anh, game thật sự quan trọng, em bực tức đến nỗi đụng vô bất cứ món đồ nào trong phòng cũng phát ra tiếng kêu lớn, chỉ mong anh để tâm đến cảm nhận của em một tý, nhưng anh không hề dừng trận game đó lại để xem em đang có chuyện gì. Có phải, nếu em chết ngất giữa chừng, anh cũng chờ đến khi xong trận mới đến xem em như thế nào, phải không anh? Giá trị của em là ở đâu hả anh, lòng tự tôn cả em là ở đâu hả anh? Có phải với anh, những thứ đó chỉ được nhìn nhận khi ván game đã kết thúc, khi anh tắt máy vi tính mà thôi.

Giờ đây, anh tức giận em vì đã bảo anh chuyển qua chỗ bạn anh ở. Nhưng có lẽ, anh không hề biết rằng, cảm giác của em giờ đây như thế nào. Có lẽ, chúng ta phải tạm thời xa nhau thôi anh, xa nhau để anh nhìn lại rằng anh có thực sự cần em không, hay ít nhất cũng để biết, giữa em và game, cái nào quan trọng hơn. Anh luôn bảo rằng: "Anh thương em nhất trên đời.". Nhưng hành động của anh cho em câu trả lời rằng: Anh yêu game nhất trên đời.

3 tháng 10, 2011

Thư tình: Anh có mang nắng về?

18:31 0 Comments

Gửi chút nắng ngẩn ngơ cuối phố
Gửi chút mây phiêu lãng cuối trời xa
Thêm chút gió cho lòng ai bớt nhớ
Và chút mưa cho vợi mọi âu lo…

Anh, Sài Gòn đang mưa phải không anh? Những cơn mưa bất chợt ùa về vồn vã, mưa xối xả mịt mù, hình như bao nhiêu dồn nén tức dận giờ là lúc ông trời trút xuống.

Anh bảo anh từng thích mưa, anh thích hát trong mưa, thích làm thơ khi mưa. Mưa cho anh được trở về làm thi sĩ và anh sẽ viết thật nhiều bài thơ tặng em, sẽ hát em nghe.

Nhưng giờ anh lại nói anh ghét mưa, bởi mỗi lúc mưa nỗi nhớ em trong anh thêm quay quắt, anh thương em thật nhiều. Mưa Sài Gòn cũng làm anh nhớ mưa Hà Nội, nhớ con đường nơi anh và em sánh bước, nhớ từng góc phố, từng mái hiên nơi chúng mình trú mưa.

Thư tình: Anh có mang nắng về?

Nỗi nhớ anh đôi khi làm em như muốn gục ngã… (Ảnh minh họa)

Anh và em, Nam và Bắc xa nhau hàng ngàn cây số. Nỗi nhớ anh đôi khi làm em như muốn gục ngã, em muốn chia tay… em xin lỗi. Bao lần muốn có anh đi chơi cùng em nhưng nó chỉ trong giấc mơ, trong niềm mong mỏi. Nỗi nhớ nhung gửi qua mỗi dòng tin nhắn tối tối hai đứa kì cạch gõ phím, qua những cuộc điện thoại mà em không muốn tắt máy đâu anh. Em đã cố vui, cố làm mọi việc để không có thời gian rảnh, không nghĩ nhiều, nhớ nhiều đến anh. Nhưng em không làm được, đã có những lúc em khóc anh à.

Thời tiết Sài Gòn mưa hay nắng em nắm rõ từng ngày. Ngày Sài Gòn mưa em bảo để em gửi nắng cho anh. Anh gõ lại "Ngốc, giữ lại để nắng đùa vui bên em những ngày vắng anh, anh sẽ về". Em cười hạnh phúc và mong ngóng cái ngày đó nhanh đến.

Anh! Em giờ đã quen với cái giá lạnh của Hà Nội, lạnh cắt da cắt thịt và buốt giá cả lòng em khi không có anh bên cạnh. Em nhớ lúc đó anh nói "Anh sẽ mang nắng về bên em". Thế nhưng bao mùa mưa qua, bao ngày nắng qua đó vẫn chỉ là điều mong đợi, em vẫn chờ những lần hẹn đi chơi cùng nhau và hứa mình sẽ không rời xa…

Hà Nội đang chói chang nắng hè nhưng lòng em mưa ngập lối. Anh! Anh có mang nắng về bên em?

2 tháng 10, 2011

Mẹ và bé: "Bí kíp vàng" để chuyển dạ dễ dàng

15:21 0 Comments

Ảnh minh họa

1. Giữ thể lực tốt

Lời khuyên đầu tiên hữu ích cho cơn chuyển dạ là hãy giữ thể lực tốt. "Những phụ nữ mang thai khỏe mạnh sẽ có cơn chuyển dạ ngắn hơn" – Tekoa King (giáo sư sản phụ khoa tại Đại học California) cho biết. Thể lực cải thiện sức chịu đựng và khiến bạn có thể "vượt cạn" mà ít cần can thiệp y tế.

Có thể đi bộ, bơi hoặc tham gia một lớp thể dục dành cho người mẹ mang thai để giữ sức khỏe.

2. Hãy tham gia lớp học tiền sản

Làm quen với các giai đoạn sinh nở giúp bạn bớt lo lắng hơn. Nhờ thế, cơn chuyển dạ cũng nhẹ nhàng hơn. Bạn có thể đăng ký một lớp học tiền sản quy mô nhỏ (ít hơn 10 cặp vợ chồng) với một bác sĩ hướng dẫn chuyên nghiệp.

3. Tranh thủ hỗ trợ từ chồng

Người bạn đời của bạn có thể ở bên cạnh vợ trong suốt quá trình sinh con. Hoặc bạn có thể cần đến trợ giúp của người thân hoặc những chuyên viên có trình độ, tư vấn trong suốt quá trình chuyển dạ.

http://a8.vietbao.vn/images/vn888/hot/v2011/20110920-082935-2-1315193434-sinhno-babau-eva.jpeg

Ngâm mình trong bồn tắm sẽ giúp chuyển dạ dễ dàng hơn. (Ảnh minh hoạ)

4. Trong bồn tắm

Một người mẹ kể: "Ở lần sinh con thứ hai, tôi cảm thấy rất khó khăn. Bác sĩ nói rằng còn quá sớm để gây tê ngoài màng cứng. Sau đó, bác sĩ cho tôi ngâm mình trong bồn tắm của bệnh viện. Điều này thật kỳ diệu: tôi có thể thay đổi vị trí một cách dễ dàng trong làn nước ấm. Ngoài ra, kiểu bồn tắm jacuzzi này còn giúp tôi nới lỏng các cơn đau ở lưng. Khi tôi ra ngoài thì cũng là thời điểm được tiến hành gây tê ngoài màng cứng. 10 phút sau, con gái của tôi chào đời".

5. Bữa ăn nhẹ

Một bữa ăn nhẹ giai đoạn đầu chuyển dạ giúp duy trì năng lượng cho bạn. Tuy nhiên, tránh thức ăn béo, khó tiêu và thức ăn cứng bởi vì chúng sẽ khiến bạn buồn nôn, gây nôn trong giai đoạn sau của chuyển dạ.

Các cơn co và thở trong quá trình chuyển dạ cũng có thể làm bạn nhanh chóng bị mất nước. Hãy uống nước lọc khi còn ở nhà và ở viện; đồng thời, thông báo ngay cho bác sĩ nếu bạn có dấu hiệu mất nước.

6. Tắm vòi sen

Cơn đau làm căng các cơ trên toàn cơ thể, khiến bạn khó chịu nhiều hơn. Tắm vòi hoa sen với nước ấm giúp bạn giảm đau lúc này. Hãy đưa đầu vòi hoa sen tới những chỗ bị đau như lưng chẳng hạn. Tắm vòi sen thích hợp với bất kỳ giai đoạn nào của chuyển dạ.

\'Bí kíp vàng\' để chuyển dạ dễ dàng, Bà bầu, chuyen da, sinh no, mang thai, mang bau, ba bau,
Những người mẹ trong cơn chuyển dạ được chồng massage sẽ bớt đau và ít lo lắng khi sinh hơn. (Ảnh minh hoạ)

7. Làm xao lãng bản thân

Đối với những người mẹ mang thai lần đầu, cơn chuyển dạ có thể kéo dài 12-14 tiếng đồng hồ. Khi những cơn co thắt bắt đầu, bạn sẽ cảm thấy cơn đau ở lưng hay bụng dưới nhưng bạn nên cô gắng giữ bình tĩnh. Nếu bạn lo lắng ngay từ khi bắt đầu, đếm từng cơn co thắt thì có khả năng bạn càng hoảng sợ hơn. Thay vào đó hãy khiến mình bận rộn cho những hoạt động khác như đi bộ, tắm vòi hoa sen… Bất kỳ điều gì thư giãn cũng có ích cho bạn lúc này.

8. Massage

Nghiên cứu tại trường đại học Y khoa Miami cho thấy, những người mẹ trong cơn chuyển dạ được chồng massage sẽ bớt đau và ít lo lắng khi sinh hơn. Khi bạn kích thích vào chỗ đau bằng massage hay dùng túi chườm ấm thi các cơn đau sẽ dịu đi nhanh chóng. Vì thế, hãy để người bạn đời của bạn massage cho bạn. Bạn có thể muốn massage vai, cổ trong giờ đầu tiên của chuyển dạ; tiếp đến là tới lưng dưới trong giai đoạn co thắt dữ dội.

9. Không nằm

Đi lại nhẹ nhàng trong lúc chuyển dạ giúp ích cho người mẹ: đầu em bé nhấn vào cổ tử cung mẹ, kích thích cổ tử cung mở. Hãy thay đổi các vị trí như đứng, quỳ, ngồi xổm, làm giảm sự khó chịu cho bạn. Ngoài ra, sự vận động của mẹ còn kích thích cổ tử cung giãn to hơn, cho đầu bé chui lọt.

1 tháng 10, 2011

Giới tính: Đắng cay phận lấy chồng muộn

15:36 0 Comments

Chị tôi lấy chồng năm ba mươi tuổi. Đó là một ngày tháng mười hai lạnh lẽo cách nay gần 20 năm. Mấy anh tôi đã cưới vợ ra ở riêng nên chị phải lội xuống mương để vớt những cây so đũa mà cha tôi ngâm dưới đó để dựng trại. Hôm ấy nước rong, gió bấc rất lạnh. Môi chị thâm tím vì ngâm lâu dưới nước. Chị vừa làm, vừa lau nước mắt. Tôi nhớ hoài câu nói của chị: "Lớn tuổi rồi, có người hỏi cưới thì lấy đại chớ chị hổng có thương".

Lúc đó tôi cứ nghĩ, cha mẹ tôi cưới nhau cũng đâu có yêu thương gì mà sống với nhau cũng con đàn cháu đống, có thể về sống với nhau rồi chị cũng sẽ thương vì anh Nhân, anh rể tôi cũng là người hiền lành, có học, vốn con nhà danh giá ngày xưa nhưng giờ đã sa sút…

Ngày cưới, mọi việc đều một tay chị lo. Vừa chỉ huy tiếp khách bên ngoài, vừa coi ngó chuyện bếp núc bên trong. Mãi đến lúc sắp tới giờ rước dâu, chị mới đi sửa soạn. Công bằng mà nói, nhà trai cũng không phải tầm thường. Đồ sính lễ, mâm quả, trà rượu… đều rất tươm tất. Thời ấy mà mâm rượu có đến 4 chai rượu tây. Bà con lối xóm cứ trầm trồ khen ngợi con Sáu (là chị tôi) khéo chọn chồng.

Hành lễ xong, mọi người đưa nhau xuống tàu. Tôi không được đi đưa dâu vì phải ở nhà coi người ta dọn dẹp. Chị ôm chặt lấy tôi dặn dò: "Chị đi rồi, nhà không còn ai, em phải thay chị coi sóc nhà cửa, phụ giúp cha mẹ nghe chưa". Lúc đó, tôi, con bé 15 tuổi lớn xác nhưng ăn chưa no, lo chưa tới vẫn cười nói vô tư: "Chị làm như đi luôn không bằng? Từ dưới về đây có bao xa đâu mà lo".

Chị tôi về làm dâu xứ Cầu Kè, Trà Vinh. Đi tàu từ Sa Đéc về dưới đó phải mất hơn 5 tiếng đồng hồ. Nghe mọi người kể lại, lúc đãi tiệc xong, nhà gái quay về, mọi người chạy đi tìm chị để chào từ biệt nhưng tìm hoài không thấy. Cuối cùng cha tôi bắt gặp chị trốn trong bụi chuối sau hè, hai mắt đỏ hoe.

Sau đám cưới 4 tháng, chị bị hư thai. Nóng ruột con nên dù đường xa, cha mẹ tôi cũng tức tốc thuê xe chạy xuống thăm. Sau lần ấy, tôi thấy cha rất buồn. Thỉnh thoảng nhắc chị, cha lại chép miệng: "Cha đặt tên con Sáu là Mai mà đời nó toàn những xui rủi…". Cái chuyện xui rủi mà cha hay nhắc đó là chị thi rớt đại học tới 3 lần dù trong nhà chị là người học giỏi nhất. Thi mãi không đậu, cuối cùng chị phải vào đại học tại chức. Ra trường chị được giữ lại làm cán bộ giảng dạy nhưng chỉ được hai năm thì chị xin nghỉ với lý do lương bổng quá thấp, không đủ sống. Chị nói như vậy nhưng tôi biết còn có một nguyên nhân khác là vì chị bị tay trưởng khoa ve vãn, chị cự lại, ông ta bị quê nên tìm đủ mọi cách chèn ép, gây khó khăn…

Chị nghỉ dạy, xin vô làm ở công ty thu mua nông sản của tỉnh. Trong một lần đi công tác ở Trà Vinh, chị đã gặp anh rể tôi bây giờ. Lúc đó anh làm hiệu trưởng một trường tiểu học ở huyện Cầu Kè. Cưới xong, chị phải nghỉ làm luôn.

Sau lần chị bị hư thai, cha mẹ tôi xin bên nhà chồng cho chị về trên này sinh sống. Lý do là vì chị tôi được học hành đàng hoàng nhưng về dưới đó suốt ngày chỉ ra vô với ruộng vườn, bếp núc thì uổng phí. Lập luận của cha tôi xem ra cũng khá vững nên nhà trai đồng ý.

Giới tính: Đắng cay phận lấy chồng muộn

Chị tôi tên Mai mà hơn nửa cuộc đời chỉ gặp toàn những chuyện xui rủi… (Ảnh minh họa)

Vậy là chị được về gần nhà. Cha mẹ tôi cho anh chị tiền mua miếng đất, phía anh rể cho tiền cất nhà. Chị tôi mở quán cà phê tại nhà để kiếm đồng ra đồng vô trong khi chờ xin được chỗ làm. Đến lúc này thì lại phát sinh khó khăn khác: anh rể tôi bị "mất dạy" phải ở nhà bưng cà phê phụ vợ. Thỉnh thoảng qua chơi, tôi thấy anh hay cằn nhằn, la mắng chị. Những lúc chị về thăm nhà, tôi lại thấy mặt chị buồn hiu…

Rồi tôi đi học xa. Nghe tin chị sinh con, tôi chạy về thăm. Chị sinh non và sinh mổ. Thằng bé chưa được hai ký phải nuôi trong lồng kính. Thấy tôi về, chị nắm chặt tay tôi, nước mắt chảy dài… Hơn tuần lễ sau thì tôi được tin thằng bé không nuôi được. Mẹ tôi đón chị về để chăm sóc. Cuối tuần tôi lại tranh thủ chạy về thăm chị. Lần này chị cười thật buồn: "Phải chi cha đặt tên chị là Rủi thì có lẽ tốt hơn".

Chị mới sinh non ngày tháng nên tôi không dám hỏi thăm nhiều về cuộc sống riêng tư, nhưng tôi đã lờ mờ đoán ra chị không hạnh phúc. Những ngày ở nhà, tôi không thấy anh rể về thăm chị. Mẹ tôi khi nhắc tới anh rể lại chép miệng: "Cái thằng đó…".

Chị không thể có con được nữa sau lần sinh mổ. Điều đó khiến chị ngày càng quắt queo trong cái tổ ấm của mình. Anh Hai tôi nhờ người quen xin cho chị vào làm ở Đài phát thanh truyền hình tỉnh. Như cá gặp nước, chị lao vào công việc với tất cả sự hăm hở, say mê. Chị làm việc quên ăn, quên ngủ. Tính chị vốn hiền lành, hay giúp đỡ mọi người, giờ lại làm được việc nên ai cũng yêu quý. Về thăm chị, tôi thấy mắt chị lấp lánh. Chị say sưa kể về những bộ phim tài liệu lịch sử chị đã làm, những lần đi giao lưu với các đài truyền hình cả nước, những chuyến lặn lội về tận miệt Thứ, U Minh làm phim tài liệu về đất, về người… Nhìn chị, tôi cũng vui lây nhưng tôi có biết đâu, chị đang vắt kiệt sức làm việc để quên đi cuộc sống địa ngục phía sau mình.

Tháng trước, chị gọi tôi về. Nhìn mặt mày chị thâm tím, tôi kinh ngạc. Chị lại cười buồn: "Những lần trước đánh chị, ảnh đánh chỗ kín để mọi người không phát hiện nhưng lần này ảnh nói đánh cho chị chết luôn nên không cần phải giấu giếm". Chị muốn ly dị nhưng anh rể tôi không đồng ý vì bây giờ chị là trụ cột trong gia đình. Những đồng tiền mồ hôi nước mắt của chị tôi chắt chiu, anh rể tôi mang đi ăn nhậu và bao gái. Rồi anh có con rơi, chị tôi phải chu cấp để anh nuôi con. Những lúc chị không đưa đủ tiền, anh lại đánh. Bao nhiêu năm nay chị chịu đựng vì không muốn mang tiếng bỏ chồng. Ai cũng nói chị ngu. Nhưng chị không nghĩ vậy: "Đó là duyên nợ. Chưa hết nợ thì chị chưa bỏ được".

Nhưng lần này thì chị quyết bỏ. Và đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe chính từ chị câu chuyện miên man những nỗi buồn của một người phụ nữ lấy chồng muộn. Lần chị hư thai đầu tiên là do bị anh đánh sau một chầu nhậu say bí tỉ. Tỉnh ra, biết mình đã làm điều đó với vợ, anh rể tôi vẫn tỉnh bơ: "Đừng có đổ thừa cho tôi". Lần thứ hai, đứa con bị sinh non rồi chết cũng là hậu quả của một cú lên gối khi anh đòi tiền mà chị không đưa. Cơm bữa thế nào thì số lần chị bị đòn cũng thế ấy. Chị cắn răng chịu đựng vì sợ cha mẹ tôi buồn, sợ mang tiếng, sợ miệng đời dị nghị, sợ phải sống một mình trong những ngày bóng xế tuổi già…

"Bây giờ cha mẹ mất rồi, chị không còn gì để níu kéo. Hồi trước ảnh đòi bỏ, chị không chịu. Bây giờ thì ngược lại. Ảnh bảo chị muốn thôi ảnh thì phải tay trắng ra khỏi nhà, nếu không ảnh sẽ không ký đơn. Ảnh bảo có người quen ở tòa án tỉnh nên chắc chắn sẽ làm được điều đó. Em biết rồi, bao nhiêu năm nay chị đã làm lụng như thế nào để có được mọi thứ. Không lẽ bây giờ lại ra đi mình không? Rồi chị biết ăn đâu, ở đâu…". Nói đến đây, chị lại ôm mặt khóc.

Tôi nhìn chị, không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc đó nên chỉ biết nắm chặt tay chị vỗ về. Chị tôi tên Mai mà hơn nửa cuộc đời chỉ gặp toàn những chuyện xui rủi. Nhưng lần này, cả nhà tôi sẽ vào cuộc để đòi lại công bằng cho chị. Cầu trời phật phù hộ cho chúng tôi làm được điều đó…

Chọn thực phẩm giàu axit folic cho các bà bầu

15:31 0 Comments

Ăn gì vừa ngon, vừa bổ, vừa rẻ là mối quan tâm của nhiều người nói chung. Còn với các bà bầu thì mối quan tâm này còn được đẩy lên thêm một cấp là, ăn gì có nhiều sắt hoặc nhiều axit folic cho con thông minh, tránh các nguy cơ bị dị tật ống thần kinh.

10 loại thực phẩm dưới đây có chứa axit folic có thể đảm bảo lượng axit folic là 400 microgram cho người lớn mỗi ngày. Axit folic (folate) giúp cơ thể tạo thành vật liệu di truyền và tế bào máu đỏ, điều này hết sức cần thiết cho phụ nữ mang thai. Do đó, chọn các loại thực phẩm chứa nhiều axit folic là việc các bà bầu nên lưu ý hàng ngày để bổ sung trong chế độ ăn uống của mình.

1. Ngũ cốc ăn sáng: Các loại ngũ cốc khác nhau có chứa lượng axit folic khác nhau. Khi chọn mua ngũ cốc, các bà mẹ tương lai nên chú ý tỷ lệ hàm lượng axit folic trong đó để chọn được loại có tỷ lệ phần trăm cao, tốt nhất cho con mình.

2. Sản phẩm lúa mì: Ngoài bánh mì, hãy thử các món làm từ bột mì như mì ống, bánh quy giòn, và các loại bánh khác. Bạn có thể kết hợp các sản phẩm lúa mì với các loại thực phẩm giàu folate như nước sốt cà chua với mì ống.

3. Đậu: Hầu hết các đậu khô là một nguồn giàu axit folic. Mỗi bữa ăn hàng bạn nên có thêm món đậu là bạn đã đi được gần một phần ba con đường hướng tới mục tiêu bổ sung axit folic của mình. Các loại đậu như đậu lăng và đậu xanh thậm chí còn có lượng folate cao hơn cả.

4. Gan: Gan là một trong các loại thực phẩm có chứa axit folic với lượng cao nhất, thậm chí còn gấp đôi so với một số thực phẩm khác. Tuy nhiên, hầu hết các chuyên gia dinh dưỡng sẽ khuyên bạn nên ăn món này ở mức vừa phải vì nó chứa rất nhiều cholesterol.

5. Trứng: Một món trứng tráng gồm 3 quả trứng có khoảng 1/4 lượng axit folic mà bạn cần. Ngoài ra, trứng còn cung cấp protein và một loạt các vitamin và khoáng chất khác cần thiết trong thai kì.

Chọn thực phẩm giàu axit folic cho các bà bầu

Ảnh minh họa.

6. Rau lá xanh: Các món thức ăn từ rau lá xanh như xà lách, rau bina, hoặc cải xoăn có thể cung cấp 1/3 lượng axit folic cần thiết mỗi ngày. Ngoài ra rau xanh cũng giàu các vitamin khác và ít calo.

7. Họ nhà cam quýt: Uống một ly nước cam ép là một cách tốt để hấp thụ axit folic. Các quả có múi như: dứa, bưởi cũng là nguồn cung cấp folate.

8. Các loại quả mọng: Những quả này có chứa hàm lượng axit folic cao nhất trong các loại trái cây bất kỳ, thậm chí có chứa khoảng 20% ​​folate bạn cần trong một ngày. Chúng cũng làm tăng lượng chất xơ và được coi là đồ ăn nhẹ vì ít calorie.

9. Hạt hướng dương: Trong số các loại thực phẩm có hạt có axit folic thì hạt hướng dương nằm trong danh sách các loại hạt có hàm lượng folate cao nhất. Hạt hướng dương là đặc biệt giàu folate, nhưng bạn cũng có thể chọn các loại hạt khác như hạt vừng hay quả óc chó để thay thế hạt hướng dương nếu muốn.

10. Bia: Nói là bia nhưng đúng hơn là men bia có chứa folate. Bây giờ bạn đã có một lý do chính đáng để uống bia trong kì thai nghén. Tuy nhiên, bạn không nên coi đây là nguồn cung cấp axit folic chính trong chế độ ăn uống của mình trong suốt thời gian mang thai.