Từ khi 4 tuổi, nhóc đã bắt đầu lờ mờ nhận thức được ý nghĩa cuộc sống của mình. Nhóc muốn sống vì người cần nhóc, nhóc muốn được chia sẻ. Có lẽ một phần là do tư tưởng Phật giáo của gia đình nhóc, vì ba mẹ nhóc luôn dạy hai chữ "nhân đức" thông qua những việc như giúp đỡ cụ già ăn xin, em bé bán vé số...
Có thể bạn cho là khó tin nhưng một phần lớn là do tiếng nói từ con tim nhóc - "nhóc muốn giúp những người cần giúp đỡ". Nhóc thấy vui mỗi khi cho cụ già ăn xin 500 đồng, cho bé bán vé số một trái cam. Niềm vui trẻ thơ khó thể nào diễn tả cho hết, chỉ biết là khi thấy người khác cười thì nhóc cũng cười, vậy thôi!
Khi vào cấp I, mọi người thường hỏi "Nhóc học giỏi thì sẽ thích làm gì?". "Con đi cho mấy cụ già ăn xin tiền, cho mấy bé bán vé số đồ của con" - nhóc nói không chút lưỡng lự.
Mọi người đều cười, có vẻ họ nghĩ trẻ con hay nói chơi thôi và tiếp tục hỏi "Ừ,nhưng nhóc có thích làm việc gì không, như chú làm kỹ sư nè, mẹ làm cắt tóc nè......."
_ " Bộ con cũng phải làm việc à?"
_ "Có làm mới có tiền, mới giúp đỡ người khác chứ"
_ "Nhưng làm nghề gì mới giúp được nhiều người ạ?"
Mẹ nhóc nhẹ nhàng bảo, có hai nghề nhân ái có thể giúp đỡ được nhiều người, đó là nghề thầy giáo và nghề bác sĩ.
_ "Con làm thầy giáo cơ, con ứ làm bác sĩ đâu" . Nhóc nhanh chóng chọn con đường tương lai của chính mình trước sự ngạc nhiên của mọi người.
Ai cũng nói :" Sao nhóc không học làm bác sĩ, con học giỏi mà, làm bác sĩ sẽ...và được..."
Nhóc nghe nhiều thứ về làm bác sĩ lắm, nhưng không thích chỉ vì một lý do thôi "Nhóc sợ tiêm lắm!".
Sau này lớn lên chút, mẹ cũng muốn nhóc học ngành Y bởi nhóc rất có năng khiếu với môn Sinh học, nhưng rồi mẹ vẫn để cho nhóc được thực hiện ước mơ của mình.
Nhóc đeo đuổi ước mơ làm thầy giáo từ nhỏ cho đến hết lớp 9. Cuối năm lớp 10, cuộc sống của nhóc có một bước ngoặt lớn. Có một chuyện rắc rối ở trường học, khiến nhóc trở nên trống rỗng, hoàn toàn mất phương hướng, cái mục đích sống mà nhóc hằng theo đuổi bỗng biến đâu mất...
Rồi mẹ nhóc bệnh và nhập viện Nguyễn Trãi, ngày nào nhóc cũng vào thăm mẹ. Một ngày nọ, sau khi thăm mẹ, nhóc lang thang trong bệnh viện, vừa lê bước vừa thả mình vào những dòng suy nghĩ về cuộc sống. Và người ấy xuất hiện. Anh không những đem mục đích sống của nhóc quay về mà còn làm cho nó trở nên mãnh liệt hơn. Đó là một người bác sĩ trẻ, với nụ cười thân thiện trên môi.
- "Có gì mà nhóc suy tư và buồn dữ thế, gặp khó khăn à?" anh ngồi xuống ghế đá bên cạnh, mỉm cười hiền hòa.
- "Chia sẻ cho anh bớt nỗi buồn của nhóc đi!" - anh vẫn cười nhưng ánh mắt rất nghiêm túc và đầy vẻ quan tâm
Chẳng hiểu sao nhóc có cảm giác gần gũi như đang được nói chuyện với một người thân, nhóc khẽ khàng kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện.
- "Hiện giờ em không biết chọn lựa sao nữa" - nhóc kết thúc câu chuyện bằng cách ngước nhìn anh.
- "Em hãy chọn những gì mà con tim em cho là đúng. Hãy luôn là chính mình nhóc ạ". Rồi anh hỏi: "Em biết người hạnh phúc thật sự là thế nào không?"
- "Là người sống có ý nghĩa", nhóc đáp ngay
- "Em đã xây dựng được hạnh phúc cho chính mình từ thủa nhỏ, và đang trên đường thực hiện nó, đừng bỏ đi hạnh phúc mình chứ!"
Rồi anh kể cho nhóc nghe chuyện của anh, về công việc, niềm vui, nỗi buồn của một người bác sĩ. Ý nghĩa cuộc sống của anh là cứu giúp được bệnh nhân, được thấy nụ cười trên gương mặt những người thân của họ... Hơn một tiếng đồng hồ trò chuyện với người xa lạ, nhóc cảm thấy mình như được tiếp thêm một nguồn quyết tâm mới, mạnh mẽ, cháy bỏng. Nhóc tin vào con đường mình chọn. Nhóc đã quyết định học ngành Y.
Sau nhiều vất vả, nhóc đã thực sự học Y ở Y thành Phố từ năm 2003. Nhưng kể từ khi đi thực tập ở bệnh viện, nhóc càng cảm thấy mình sinh ra là để thuộc về nơi đây. Nhóc cảm nhận được hạnh phúc thật sự mỗi khi khám bệnh, phát thuốc, tâm sự, chia sẻ buồn vui với người bệnh. Mỗi nụ cười trên gương mặt người bệnh là một niềm động viên lớn lao cho ý nghĩa sống của nhóc. Nhọc nhằn làm sao kể cho hết nhưng nhóc không chùn bước. Sao có thể chùn bước khi vẫn còn rất nhiều bệnh nhân nghèo không có tiền ăn, không có người thân chăm sóc, bệnh viện cũng khó lòng cưu mang cho hết. Những mảnh đời bất hạnh trong bệnh viện đã khiến cho lòng quyết tâm của nhóc càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Quên làm sao những lần theo đoàn đi công tác xã hội, tim nhóc thắt đau khi nhìn những đứa trẻ mồ côi khuyết tật, những cụ già neo đơn - những con người thật sự cần giúp đỡ không chỉ vật chất mà còn cả tinh thần. Nhóc đau lắm khi nhìn những cảnh thương tâm này! Tại sao con người không dành chút thời gian và chút tiền bạc hoặc ít nhất là chút sức để cùng đùm bọc những mảnh đời bất hạnh như thế này?!
Nhóc từng xem bộ phim rất hay - "Đáp đền nối tiếp". Chuyện kể về chuyện cậu bé nhặt và trả lại cho người phụ nữ một vật rất quý giá Khi người phụ nữ hứa sẽ tặng cho một đồ vật gì đó mà cậu ưa thích nhưng cậu bé đã trả lời "Cô hãy cho lại những người đang cần sự giúp đỡ, và hãy nói với họ hãy chia sẻ lại với những người khác". Cậu bé đã tạo nên một chuỗi đáp đền nối tiếp. Cứ như thế người người sẽ giúp nhau mà không cần nhận lại bất cứ gì cho chính mình. Bạn có thấy tuyệt vời không!
Nhóc đã rời khỏi Việt Nam để tới Canada thực hiện ước mơ của mình. Nhóc muốn học hỏi khoa học kỹ thuật của Y khoa thế giới, nhóc muốn có thể góp phần nhỏ bé của mình vào kỹ thuật Y khoa ứng dụng cho nước mình. Quan trọng hơn, nhóc đang tìm phương hướng để chia sẻ những bất hạnh khó khăn mà nhiều đồng bào của mình phải gánh chịu. Nhóc sẽ quay về và chia sẻ với họ bằng tất cả khả năng của nhóc, của những người bạn nhiều màu da, nhiều quốc tịch. Nhóc biết, có rất nhiều người muốn làm thế, nhưng họ chỉ không có cơ hội mà thôi. Có thể nhóc sẽ làm người mở lối cho họ đến với những số phận đang cần họ. Lòng nhân ái cần được tràn chảy khắp mọi nơi. Bạn sẽ giúp nhóc một tay chứ? Bạn sẽ chia sẻ cùng với nhóc chứ?
Và cuối cùng, nhóc đã nói ý nghĩa cuộc sống của nhóc rồi, bạn hãy nói nhóc nghe về ý nghĩa cuộc sống của bạn nhé!
14 tháng 4, 2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn nghĩ gì về chủ đề bài viết?. Nhập nội dung chia sẽ tại đây....