Follow Us @soratemplates

29 tháng 4, 2010

Ngày xưa ơi...

20:22 0 Comments
Tuổi thơ của tôi không êm đềm như những đứa trẻ khác. Cảm nhận đầu tiên của tôi về cuộc sống là một màu xám xịt vì tôi là "đứa con hoang". Với quê tôi, thời bấy giờ đó là những chuyện vô cùng xấu xa.

Lớn lên trong nhọc nhằn nghèo khó, cái nghèo khó của làng quê miền Trung cộng với định kiến về "đứa con không cha" đã tạo ra cho tôi một lớp vỏ bọc kiên cố: lầm lì, ít nói và sẵn sàng "xù" lên với bất cứ ai. Tôi trở nên hung dữ và lì lợm, mấy đứa bạn học hay gọi tôi là "yêu quái"...
Suốt ngày tôi cắm đầu cắm cổ học để "không thua bất cứ đứa có cha nào trong lớp" dù mẹ không ủng hộ chuyện học hành của tôi. Đối với bà, con gái học chi cho lắm, biết đọc biết viết rồi có chồng là xong. Nhưng tôi vẫn học và vẫn đứng nhất lớp suốt mấy năm học phổ thông.

Tôi đã lớn lên như thế, tuổi học trò trôi qua nhạt nhẽo, không mộng mơ, không kỷ niệm và nhất là không để ý tới tụi con trai...

Vậy mà đến một ngày, lúc đó tôi đang học đại học năm thứ 2, trái tim tưởng đã đông lạnh của tôi cũng đã lỗi nhịp trước anh. Anh không đẹp trai, không giàu có, nhưng vẻ chững chạc, tự tin và một chút hiền hiền của anh đã hút hồn tôi. Song tình cảnh lúc tôi gặp anh thật trớ trêu: anh là bác sĩ mới ra trường, còn tôi chỉ là đứa chạy bàn cho một tiệm ăn trong những ngày hè để kiếm thêm tiền lo chuyện học hành.

Tôi giận mình ghê lắm, tôi tự nhủ mình không phải là "đối tượng" của anh, cũng như của bất cứ ai. Lòng tự ti của tôi lớn hơn tất cả những thứ khác, tôi nghĩ một đứa con gái không cha, gia đình nghèo khó như tôi thì không nên mơ mộng viển vông. Tôi dặn lòng sẽ cố quên anh. Trong tôi lúc đó thật mâu thuẫn, dù rất muốn được nhìn thấy anh mỗi ngày, nhưng khi anh tìm cách bắt chuyện thì tôi thường trả lời qua loa rồi lánh đi chỗ khác.
Sau vài lần như vậy, có lẽ thấy tôi "không bình thường" nên anh cũng không cố gắng nói chuyện với tôi nữa. Dù vậy, hằng ngày anh vẫn đến quán, cũng chào hỏi như những người khách quen khác.

Mùa hè năm đó đối với tôi sao nhanh quá, đã đến lúc tôi phải ra thành phố tiếp tục đi học. Ba tháng qua đi, giữa tôi và anh cũng chỉ là những người quen biết bình thường, thậm chí không có lấy một số điện thoại để liên lạc. Tôi thấy buồn như mình vừa đánh mất một thứ gì đó rất quý giá. Tôi thấy nhớ anh từng ngày, từng ngày...

Tôi không dám tâm sự với bất cứ ai về chuyện tình khờ khạo của mình, tôi không dám biến tôi thành một người mềm yếu trước mặt người khác. Bạn bè vẫn hỏi sao không thấy tôi có người yêu. Mấy đứa bạn cùng quê chỉ cười và nói "Nó ghét đàn ông lắm"!

Lúc đầu tôi cũng nghĩ cảm xúc đó có thể chỉ là một chút xao xuyến thoáng qua, là một chút mộng mơ của thời mới lớn, nhưng càng về sau và đến tận bây giờ, tôi biết tình cảm đó không đơn giản như vậy. Sau khi ra trường tôi vẫn còn nguyên vẹn những cảm xúc về anh, ngập tràn và tươi roi rói...
Tôi xa quê nhưng vẫn ngóng tin và vẫn nhớ anh đến ngút ngàn. Đã vài lần không kiềm chế được tôi đã liều mình viết thư cho anh với bì thư không đề tên người gửi. Tôi tin chắc là anh sẽ không thể đoán được người gửi thư cho anh là tôi, và cũng rất có thể anh đã không còn nhớ gì về con bé "khó ưa" ngày nào.

Sáu năm sau kể từ lúc tôi gặp anh, anh cưới vợ. Tôi buồn đến lặng người dù biết rằng đó chỉ là mối tình câm của riêng tôi. Và một điều làm tôi hết sức ngạc nhiên là trời xui đất khiến thế nào mà sau khi cưới, vợ chồng anh mua nhà ở rất gần nhà tôi! Đến tận bây giờ, thỉnh thoảng về thăm gia đình tôi thậm chí vẫn không dám nhìn vào nhà anh, tôi không biết mình sẽ phải như thế nào nếu gặp lại anh.

Hơn 10 năm qua, bây giờ tôi cũng đã có chồng. Vợ chồng tôi rất yêu thương nhau và đang sống hạnh phúc ở nơi rất xa quê hương miền Trung yêu dấu của tôi. Tuy nhiên trong một góc rất nhỏ tâm hồn, tôi vẫn còn cất giữ kỷ niệm về anh, về những rung động đầu đời thật đẹp, thật buồn đối với riêng tôi.

Milkyway, USA
theo tuoitre.com.vn

28 tháng 4, 2010

Giá như anh biết

20:12 0 Comments
Đưa cặp đây mình mang vô lớp cho!

Không cần nhìn, tôi cũng biết đó là anh. Cái giọng quen thuộc và hết sức ân cần này thường xuất hiện bên cạnh, không làm tôi bất ngờ nhưng cũng không hề dễ chịu. Tôi ngước lên, khẽ cau mày, né người sang một bên:


Cám ơn bạn! Mình không cần!

Anh vẫn đứng đó, chần chừ, chờ tôi thay đổi ý kiến. Tan học, khi tôi đang loay hoay tìm cách lấy cái xe đạp một cách khó khăn, anh làm như vô tình đi ngang qua:

Chờ đấy, mình sẽ giúp!

Tôi ngó lơ như không nghe thấy. Anh tủm tỉm cười, nhắc lại lời đề nghị. Tôi ngước nhìn với khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi, lắc đầu:

Cảm ơn bạn! Mình tự làm được!

Lời đề nghị của anh thật đúng lúc và hết sức cần thiết. Nhưng đáp lại chỉ là sự từ chối lạnh lẽo từ phía tôi. Những lúc đó, nếu ngước lên, tôi sẽ nhận ra vẻ ưu tư trên mặt anh. Đó là sự pha trộn giữa sự thương xót và nỗi bực mình: Vì sao cô ấy (là tôi) lại có thể xử sự như vậy?

Tôi là một đứa trẻ không may mắn. Hai tuổi, một cơn sốt quái ác đã khiến chân phải của tôi bị liệt. Từ đó, thay vì chạy nhảy, vui đùa như những đứa trẻ khác, sau rất nhiều cố gắng, tôi cũng chỉ có thể bước những bước dẹo dọ.

Song, tôi lại có một khuôn mặt khá xinh đẹp. Với những cô gái khác, đó là một ân huệ của tạo hóa. Nhưng với tôi, điều ấy giống như một sự mỉa mai. Ngay từ nhỏ, tôi đã thường xuyên chứng kiến ánh mắt xót xa và những cái chép miệng: “Tội nghiệp, con bé xinh thế mà tàn tật!”.

Hồi đó, tôi không để ý. Lớn lên, ý thức được hoàn cảnh của mình, tôi lại cho rằng, giá như tôi không xinh đẹp thì có lẽ tốt hơn. Những ánh mắt nhìn sẽ bớt đi vẻ thương xót.

Bù lại, tôi có một người mẹ tuyệt vời. Mẹ nói, tôi sướng hơn rất nhiều những đứa trẻ tàn tật khác. Bị liệt nhưng ít ra tôi đi lại được, dù chỉ là kiểu chấm phẩy. Mẹ còn nói, tôi có hai tay lành lặn và một cái đầu khỏe mạnh. Bằng mọi giá, tôi phải tỏ ra không thua kém mọi người.

Nghe lời mẹ, tôi tự làm tất cả mọi việc như một người bình thường. Trong lớp, tôi luôn trong tốp đứng đầu. Tôi cũng quen dần với những ánh mắt thương hại hay những lời trêu chọc ác ý. Tôi tự hứa sẽ làm mọi việc mà không phải nhờ vả bất kỳ ai khi có thể.

Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng để không nhờ đến sự trợ giúp của bạn bè, trong đó có anh, con trai một chủ cửa hàng điện máy lớn nhất thị trấn. Tuy vậy, anh thường tỏ ra quan tâm đến tôi một cách đặc biệt. Song, đáp lại, tôi luôn tỏ ra hờ hững đến lạnh nhạt. Thậm chí đôi khi bất lịch sự khiến anh “quê” trước mặt mọi người.

Đơn giản vì tôi không thích anh, mặc dù tôi thấy trong đôi mắt nâu trong veo của anh sự chân thật và dịu dàng, niềm thông cảm và sự che chở chứ không có lòng thương hại. Nhưng tôi không thích cái cách bọn con gái cứ bu quanh anh hàng đàn. Đôi khi tôi cũng tự nhủ là anh không có lỗi. Nhưng tôi không muốn là người thứ n+1 bám vào anh. Song, sự lạnh lùng của tôi không làm anh tự ái.

Một hôm, khi tôi đang ngồi bên cửa sổ nhìn các bạn đá cầu ngoài sân với ánh mắt thèm khát, anh đến bên cạnh: “Thanh Trâm! Mình có cái này tặng bạn!”. Tôi không quay lại: “Cám ơn Quang! Nhưng mình không nhận đâu! Quang hãy tặng cho Yến Nhi hay Bích Thảo ấy. Hoặc Thu Hà hay Lan Ngọc cũng được!”.

Tôi còn định “liệt kê” thêm danh sách các fan của anh nhưng chợt ngưng bặt bởi tiếng cười khúc khích: “Này! Rồi Trâm sẽ tiếc đấy! Đã biết cái gì chưa mà Trâm từ chối?”. Tôi nhún vai, thờ ơ. Nếu không phải cặp tóc thì chắc chắn là một chú thỏ bông có hai cái tai dài phe phẩy.

“Nào! Hãy xem cái gì chứ!”. Anh vẫn kiên nhẫn đứng bên cạnh. Tôi đành rời mắt khỏi cửa sổ. Trên tay anh là một cuốn sách mới cứng: “Tạp văn Nguyễn Ngọc Tư”. Tôi đưa hai tay đón lấy, không giấu được niềm vui sướng: “Ôi! Mình cám ơn bạn! Thật là một món quà quí giá!”.

Đó là những lời nói thật. Tôi rất thích Nguyễn Ngọc Tư. Chỉ trong một đêm, tôi “ngốn ngấu” xong “Cánh đồng bất tận” để sáng hôm sau trả lại đứa bạn một cách luyến tiếc. Tôi rất mê sách. Nhưng với tôi, mua sách là một điều xa xỉ, nằm ngoài khả năng tài chính hạn hẹp của tôi và mẹ.

Anh khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh: “Mình biết là Trâm sẽ thích!”. Tôi mân mê tờ bìa láng bóng, tròn mắt nhìn anh: “Sao Quang biết?”. Anh cười: “Nhiều lần, mình thấy Trâm coi sách cọp trong siêu thị sách!”. “A! Thì ra hắn theo dõi mình”. Sự hằn học trong mắt tôi hình như nói lên điều ấy.

Anh ngượng nghịu: “Không phải! Chỉ là vì mình giống Trâm, cũng rất thích sách...”. Lòng tôi dịu lại. Tôi mỉm cười: “Quang khỏi cần tặng! Chỉ cần thỉnh thoảng cho mượn coi là được!”.

Đó là cái mốc để từ đó tôi không khó chịu khi vào giờ ra chơi, anh đến ngồi bên cạnh, lân la “tán” đủ thứ chuyện, hết mây trời, nắng gió đến bàn bạc, thảo luận một truyện ngắn vừa đọc. Tôi thấy anh không “chảnh”, thật sự thông minh và hài hước nên bắt đầu nhìn anh bớt dần vẻ xa cách.

Thỉnh thoảng, bọn trong lớp cũng chọc hai đứa vì thấy anh “chăm sóc” tôi hơi kỹ. Nhưng rồi ai cũng nhún vai: Làm sao một người như anh lại có thể yêu tôi? Đó chỉ có thể là lòng thương hại. Hoặc tử tế hơn, là sự hào hiệp, như một thứ trang sức cho vẻ bên ngoài quá hoàn hảo của anh.

Căn nhà cấp 4 cũ kỹ của gia đình tôi nằm trong một con hẻm nhỏ. Những buổi sáng, anh đi học sớm, nấp sau gốc cây xà cừ phía bên kia đường. Rồi làm như vô tình, khi tôi cùng với chiếc xe đạp vừa ló ra khỏi con hẻm, anh lên xe, rồ ga tới. Anh nói tôi vô cất xe để anh chở vì cùng đường.

Nhưng tôi bướng bỉnh lắc đầu: “Bạn cứ đi trước! Mình đi từ từ cũng tới!”. Anh đành rè rè chạy bên cạnh, với những câu chuyện trên trời dưới biển. Tuy vậy, cái cách diễn đạt hài hước khiến tôi cười mệt nghỉ và con đường dường như ngắn lại.

Một ngày, hai ngày. Cuối cùng, tôi chịu ngồi lên sau chiếc xe tay ga của anh. Từ đó, vào những ngày gió (mà ở thành phố này ngày nào chẳng có gió!) tôi không phải vừa đạp xe vừa thở hồng hộc nữa.

Tôi đậu đại học Sư phạm thành phố Hồ Chí Minh, còn anh đi du học tự túc. Hôm tiễn anh ở sân bay, anh nhìn tôi đăm đắm: “Trâm có thể hứa... là... là Trâm sẽ chờ Quang trở về? Quang... Quang sẽ chăm sóc Trâm suốt đời...”. Tôi quay đi, cười buồn: “Mình cám ơn Quang lắm! Nhưng... mình đã có bạn trai rồi!”.

Ánh mắt anh dại hẳn đi và giọng nói như tắc nghẹn: “Thật... sao? Ai... Ai là người hạnh phúc thế hả Trâm?”. Tôi khoác tay, cười lảng: “Rồi Quang sẽ biết...”.

Nhìn theo dáng anh cúi đầu buồn bã đi vào khoang dành cho khách, lòng tôi tê buốt. Giá như giờ anh biết được điều này: Sẽ chẳng ai thay thế được anh trong trái tim tôi bởi sẽ chẳng có chàng trai nào chu đáo, tận tình và yêu tôi như anh. Nhưng anh xứng đáng được hưởng hạnh phúc với một cô gái khác, toàn vẹn hình hài chứ không phải là tôi...

25 tháng 4, 2010

Giữ lại chút ngây thơ

02:09 0 Comments
Ông trời tốt bụng đã đưa chúng tôi đến với nhau, như định mệnh, duyên số ắt phải thế.
Tôi yêu anh với tình yêu trong trắng của thủa ban đầu, e ấp tựa những hạt sương đêm thẹn thùng đậu trên ngọn cỏ non vừa mới nhú vào mùa xuân, khi vạn vật, hoa lá thi nhau đâm chồi, sinh sôi, nảy nở.


Hai đứa thường trò chuyện rất vui vẻ, tâm sự thật tự nhiên và cùng cảm nhận được có quá nhiều điểm tương đồng trong suy nghĩ cũng như quan niệm sống.

Tôi nhớ như in buổi đầu anh khoác nhẹ vai tôi khi cả hai đang sóng bước về nhà sau một buổi tối đi dạo lãng mạn dưới đêm trăng dìu dịu và các vì sao lung linh lan toả. Tim tôi rung lên, cảm giác các mạch máu chảy râm ran dọc cơ thể, đến giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy xốn xang, lay động.

Lâu sau anh mới cầm tay tôi, không chỉ đôi bàn tay lạnh giá của tôi ấm lên từng hồi mà cả khuôn mặt tôi chợt nóng bừng giữa mùa đông gió rét. Vì sao thượng đế sinh ra các ngón tay lại có kẽ trống? Chính là để có một bàn tay khác lùa vào vừa khít để ta có thể cảm nhận rõ sự chia sẻ cũng như ai trên thế gian này cũng sẽ tìm được một nửa thất lạc của riêng mình. Vì muốn con người nhận ra được giá trị đích thực của hạnh phúc nên chúa trời mới cố tình tách người thành hai cơ thể riêng biệt như vậy. Hãy tìm đi, bạn sẽ thấy! Cảm giác đôi bàn tay đan với nhau khiến tôi ấm áp lạ kỳ, mong muốn được nắm tay anh mãi không thôi, để hạnh phúc đi bên anh trong suốt quãng đường đời sau này.

Anh thầm thì: “Bao lâu nay anh cố công tìm kiếm, mãi mới thấy một nửa của mình”. Tôi vui và nghĩ, mình là người may mắn nhất thế gian. Một lần khi tạm biệt ra về, anh ôm lấy tôi khá lâu, tôi ngỡ mình đang tan chảy. Xúc cảm thật kỳ lạ chưa bao giờ đến với tôi từ trước đến nay. Tôi thấy trống ngực đánh liên hồi và bỗng cảm nhận được, tim anh cũng đang rộn ràng không kém, lúc đó tôi mới hiểu “trái tim bên phải” nghĩa là sao. Đêm về, tôi trằn trọc, những cảm xúc hân hoan cứ ngập tràn đeo đuổi mãi không thôi khiến tôi chợt tin rằng anh chính là tình yêu đích thực của mình, liền nhắn tin cho anh: “Em yêu anh như yêu cuộc sống!”. Cuộc sống của tôi chưa bao giờ tươi đẹp đến thế.

Tôi “thú nhận” với anh rằng tôi đã bị anh lôi cuốn, đã phải dành thời gian suy nghĩ về anh khá nhiều chỉ sau vài lần gặp gỡ. Trong giấc mơ của tôi suốt nhiều tuần liền luôn có bóng dáng, gương mặt anh. Sau khi nhận được lời tỏ tình của anh vào một ngày ý nghĩa - quan trọng đối với cả hai thì tôi có thể khẳng định rằng thực sự đã có mối giao hoà huyền diệu giữa chúng tôi. Khi tôi yêu anh nhất thì cũng là lúc anh sẵn sàng hi sinh mọi thứ để có tôi. Điều đó khiến tôi hạnh phúc.

Cũng chính lúc đó tôi đã nói rõ một điều với anh, dù yêu anh đến thắt lòng, sẵn sàng theo anh đến tận nơi “góc bể, chân trời” thì cũng có lúc tôi phải một lần tỉnh táo đưa ra các quyết định không theo mong muốn của riêng mình. Nếu có một lần anh khiến tôi phải đau đầu suy nghĩ, tim như bị bóp nghẹt trong những lo âu, trăn trở về tình cảm của anh dành cho. Có tình yêu thật dễ, thật đơn giản nhưng để hoà thuận, vun đắp dựng xây sống với nhau đến trọn đời là một điều tương đối gian nan. Nếu một ngày tôi phát hiện anh thiếu chung thuỷ, khiến tôi phải ghen... Nếu anh phản bội tôi, đi ngược lại lời hẹn ước của hai đứa thì tôi sẽ buông xuôi tất cả, sẽ không ôm chặt anh như thủa ban đầu...sẽ dùng sự lạnh băng của lý trí mà gạt phăng anh ra khỏi cuộc sống của mình.

Khi tôi tận mắt chứng kiến anh hẹn hò với cô đồng nghiệp trẻ trung, xinh đẹp sau chuyến đi nghỉ mát của cơ quan đã khiến tôi tung hê tất cả. Tôi không thể vượt qua chính mình, không thể đủ can đảm đối mặt với những thị phi, bao ánh nhìn ái ngại, pha lẫn thương hại của mọi người xung quanh.

Cuộc đời và số phận! Bên cạnh niềm vui luôn ẩn chứa một nỗi buồn, người con gái khi yêu sẽ say đắm hết lòng choáng trọn trái tim và tâm trí lúc nào cũng đau đáu lo cho người mình thương yêu và để từ bỏ người mình yêu tha thiết bởi bất cứ lý do nào thì chắc chắn đều không dễ dàng như tạm biệt một thói quen.

Tôi lặng lẽ rời xa anh, ngày đó mọi bước chân của tôi như vô định, bao hình ảnh của ngày nắng xuân rạng rỡ bỗng chốc tan biến, mọi vật quanh tôi như ngừng chuyển động tất cả hoà vào thành nỗi buồn triền miên suốt bao năm tháng, vật đổi sao rời.

Ít lâu sau, tôi được biết anh lấy vợ, đôi mắt tôi sau bao lần khóc vì anh thì lần này bỗng dưng ráo hoảnh, vô hồn nhìn vào hư không. Tôi lần mò đến bàn vi tính mở folder nhúp file kỉ niệm ra, đây là một file Word tôi đã dành thời gian đánh từng cái tin nhắn SMS anh gửi, lưu giữ trong một thời gian dài. Trải qua bao cung bậc tình cảm, thăng trầm sóng gió của tình yêu đôi lứa. Giờ chỉ còn là dĩ vãng mà thôi, còn giữ chút gì cho thủa ngây thơ đó... Tôi nhấn tổ hợp phím Shift + Delete rồi tắt máy, bỏ ra ngoài sân ngồi cùng bầu trời đêm tinh khôi tràn ngập ánh sao đêm lấp lánh, chỉ còn ta với ta ôm một thủa quá vãng với bao ngây thơ, hồn hậu tràn đầy si mê...

Tất cả chỉ còn là kỉ niệm.

24 tháng 4, 2010

Thời tiểu học

20:06 0 Comments
Thời gian trôi đi quả thật là nhanh mới ngày nào Anh và em vẫn còn là những đứa trẻ ngây thơ và bồng bột quãng thời gian chúng mình học cùng nhau không dài nhưng cũng không quá ngắn ngủi để những kỷ niệm thời tiểu học in đậm vào anh những kỷ niệm đó sẽ đi cùng anh suốt chặng đường còn lại.

Hồi ấy khi chúng mình lên lớp 4 được Cô xếp chỗ anh và em ngồi gần nhau, chúng mình thường hay cãi vã lẫn nhau rồi từ những cuộc cãi vã ấy mọi chuyện đã khác bởi anh biết rằng mình đã thích em, từ khi đó anh nhường nhịn em không biết em có nhận ra điều đó không thời gian đó anh cảm thấy rất hạnh phúc nhưng đôi lúc cũng rất bực mình khi nhìn thấy em với Huy nói chuyện với nhau những lúc ấy anh cảm thấy như mình muốn phát điên lên mất anh ích kỷ lắm phải không em. Đã rất nhiều đêm anh thức rất khuya để nghĩ về em.

Rồi thời gian cứ trôi đi cho đến một ngày anh nghe được tin em chỉ còn học cùng anh vài ngày nữa là em phải cùng Bố, mẹ chuyển đi đến một nơi rất xa lúc đó anh như người mất hồn vậy, em biết không lúc đó anh ước gì thời gian chôi đi thật chậm thật chậm để anh được ở gần em nhiều hơn để anh có can đảm nói với em một điều anh rất thích em. Mấy ngày cuối ấy anh đi học rất sớm để anh được cảm nhật cái phút giây hạnh phúc cái phút giây tuyệt vời khi được nhìn thấy người mình thích vẫn mạnh khoẻ vẫn vui cười để anh biết rằng em đang ở rất gần anh nhưng rồi cũng đến một hôm anh đi học và không còn được nhìn thấy hình bóng của em nữa.

Hôm đó trong giờ học anh cầu mong thời gian trôi đi thật nhanh nhưng thời gian nó lại là một kẻ khốn nạn đến vậy nó cứ trôi rất chậm dãi và có những lúc anh có cảm giác nó không trôi, và anh tự nói với mình thời gian ơi trôi nhanh lên để được về nhưng tại sao thời gian lại cứ trôi chậm thế nhưng cuối cùng tiếng trống trường cũng vang lên sau khi cô ra khỏi lớp anh cầm túi sách chạy nhanh về nhà trèo lên trần nhà và nhìn sang nhà em anh đã rất vui mừng khi anh nhìn thấy cánh cửa nhà em vẫn mở, anh luôn hi vọng rằng em vẫn còn ở lại chắc hôm nay có một lý do nào đó nên em không đi học và anh cứ trèo lên trèo xuống nhìn sang nhà em nhưng chẳng thấy em đâu, ngày mai anh đi học thật sớm và luôn hi vọng hôm nay em sẽ đi nhưng khi tiếng trống truy bài vang lên anh nhìn ngược nhìn xuôi chẳng thấy em đâu và anh biết rằng mình đã mất em mất đi cơ hội nói với em rằng Vân ơi Mình thích cậu nhưng sao lúc đó anh thấy nhớ em vô cùng nhớ em bao nhiêu thì anh lại tự trách mình bấy nhiêu tại sao trước đây khi em và anh ngồi gần nhau anh không đối xử tốt với em, tại sao anh lại có thể cãi vã với em được cơ chứ. Dù biết rằng em đã đi nhưng nỗi nhớ cứ thôi thúc anh ngày nào anh cũng trèo lên trèo xuống và vẫn luôn mang trong mình một hy vọng rằng em vẫn còn ở lại, thời gian đầu anh đã rất buồn nhưng nỗi buồn nào rồi cũng qua đi rồi anh lại cảm thấy bình thường thỉnh thoảng em về quê có lần anh gặp em có lần không gặp vì anh vào sống ở Phúc Yên rất ít khi về.
Tưởng trừng sự cô đơn bị thời gian gặm mòn đi hết nhưng bỗng một ngày trời thu rất đẹp một cảnh tượng xuất hiện trước mắt anh Bầu trời xanh dịu. Một chút se lạnh và một chút nắng vàng tất cả nó làm cho khung cảnh mùa thu trở lên quyến rũ và lãng mạn bỗng dưng anh chợt nhớ về những kỷ niệm thời tiểu học đêm hôm đó anh không ngủ được nhiều vì nhớ về em, trong giấc ngủ ít ỏi đó anh đã mơ gặp em nắm tay em và nói Vân ơi anh yêu em lúc đó anh mong sao trời thật nhanh sáng để tìm cách liên lạc với em, anh có cảm giác như mình được sống lại những ngày thơ ấu rồi vài tháng sau anh mới liên lạc được với em anh rất vui mừng và sung sướng khi em đã tạo điều kiện để cho anh gặp em để anh được làm một việc mà trước đây hồi lớp 4 anh chưa làm được. Dù ngày mai có thế nào đi chăng nữa dù em có ở bất cứ nơi nào thì anh vẫn luôn cầu chúc cho em được hạnh phúc!!!

minhthuc6868

22 tháng 4, 2010

Dù thầy không phải là cha

12:54 0 Comments
Hồi đó tôi chỉ là cậu bé 6 tuổi sống cùng cha mẹ ở Los Angeles. Cha tôi là thầy giáo, ông dạy môn văn tại một trường trung học.

Một buổi chiều cha trở về, mặt đầy phiền muộn. Ngồi vào bàn ăn ông chẳng nói lấy một câu, mẹ lựa lời hỏi: "Ở trường xảy ra chuyện à?". Trầm ngâm một lúc, ông khẽ trả lời: "Cậu David ở lớp anh bị bắt vì mang cocain vào trường... Trước kia nó là một đứa ngoan, tại sao nay lại đổ đốn như vậy...".
Ghen tị vì bị người khác chia sẻ tình cảm nên tôi đã thốt ra một câu mà bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn hổ thẹn: "Anh ấy đâu phải là con của bố mà bố rầu rĩ thế?". Ông quay sang nhìn tôi, ánh mắt thật nghiêm khắc: "Con không được nói như vậy... Bố thấy bất lực vì không làm tốt vai trò của mình, những điều tốt lành từ chữ nghĩa văn chương bố truyền thụ cho học sinh đã không có tác dụng...".

Rồi giọng ông trầm xuống như tự nói với bản thân: "David không còn mẹ, bố nó làm việc ở nước ngoài nên thỉnh thoảng mới ghé thăm con, nó thiếu tình thương... Năm nay là năm học cuối, không ai bảo lãnh, nó nguy mất...". Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy ông đã đi rồi. Mẹ bảo: "Bố đến đồn cảnh sát".

Năm năm sau cha bị tai nạn giao thông, ông ra đi không một lời trăn trối. Trong đám tang của ông có một người thanh niên lạ mặc bộ vest đen lịch sự. Anh nói lời chia buồn và tự giới thiệu với mẹ: "Em là David, học trò cũ của thầy George, em vừa từ New York bay về". Tôi còn được biết David tốt nghiệp MIT hạng ưu và được tuyển dụng vào một công ty viễn thông lớn.

Năm 16 tuổi tôi học nội trú xa nhà. Mẹ đã đi bước nữa, dù bà rất thương yêu và chu tất cho tôi nhưng giữa tôi và mẹ vẫn có một khoảng cách. Ở trường cô giáo dạy toán Annie là người tôi yêu mến nhất, đằng sau những dãy số khô khan được cô viết bằng phấn trắng trên bảng là một tấm lòng rộng mở, cô dành cho tôi nhiều tình cảm tốt đẹp.

Tuổi sắp trưởng thành đôi khi thật ngông dại. Vì a dua và muốn chứng tỏ bản thân nên tôi tập tành hút hít. Một lần cùng hai đứa bạn trốn khỏi trường và chui vào một khách sạn rẻ tiền, chúng tôi bị cảnh sát bắt giữ khi đang phê thuốc.

Ngay tối hôm ấy các bạn được cha mẹ bảo lãnh. Tôi không muốn gọi điện cho mẹ, bà còn có một gia đình để lo. Chợt nghĩ đến chuyện của David ngày trước, lòng xốn xang khó tả, tôi ước bố vẫn sống ở trên đời. Ngày mai khi ánh bình minh tỏa sáng, ai sẽ đến đón tôi trở về? Nước mắt giàn giụa khi tôi nghĩ người ấy sẽ là cô Annie...

21 tháng 4, 2010

Nỗi nhớ hoa ban

20:03 1 Comments
Tình cờ lật trang lịch vợ vừa treo, một rừng ban trắng muốt ngút ngàn hiện ra trong mắt tôi. Nỗi nhớ về em chợt ùa về…

Hơn 20 năm trước, khi tôi còn là một sinh viên trẻ vừa hoàn thành luận văn tốt nghiệp. Để tận hưởng cảm xúc thong dong sau 4 năm đại học và bù đắp cái tết không hương vị vừa trải qua, tôi rời xa Sài Gòn, theo chân thằng bạn thân về quê nó ở tận miền Tây Bắc chỉ có gió và núi.

Dọc hai bên đường màu trắng của hoa ban trải dài như vô tận. Màu trắng bao phủ cả những lũng sâu lẫn đồi cao của vùng miền núi này. Dù tết đã qua nhưng không khí nơi bản làng vẫn còn xuân. Thằng bạn rủ tôi tham gia hội Xên Bản, Xên Mường - đây là lễ hội truyền thống của người Thái để cầu mùa màng, cầu phúc năm mới. Và ở đó tôi đã quen em, cô gái Thái có đóa hoa ban trắng trên mái tóc.

Em có đôi mắt to đẹp nhưng thật buồn, gương mặt trái xoan trắng ngần thấp thoáng dưới mái tóc đen óng mượt. Tuổi 17 của em căng đầy sức sống nhưng cũng thật tinh khôi và nguyên sơ như loài hoa ban trắng. Em giống như một búp hoa rừng còn e ấp!

Nhà thằng bạn tôi ở đầu bản, còn nhà em ở cuối bản. Mỗi lần đến nhà em, tôi phải vượt qua biết bao ánh mắt không mấy thiện cảm của trai làng. Bên em, tôi thấy núi rừng bỗng dưng gần gũi lạ.

Hoa ban là loài hoa em yêu. Mỗi buổi chiều tà, em dắt tôi vào rừng, đi dưới màu trắng của những tán hoa. Tôi với tay lựa những đóa hoa đẹp nhất kết thành vòng và đội lên mái tóc em, em trông tươi xinh như một cô công chúa nhỏ giữa rừng hoa trắng. Em kể tôi nghe về tình sử của người con gái xinh đẹp tên Ban và chàng trai tài hoa tên Khum. Vì tình yêu không thành nên nàng Ban chết đi và nơi nàng chết đã mọc lên loài cây có hoa trắng muốt, người ta gọi là hoa ban; còn chàng trai thì hóa thành chim, hót vang mỗi mùa ban nở. Chỉ là câu chuyện huyền thoại nhưng mắt em ngân ngấn nước!

Rồi những ngày bên em trôi qua thật nhanh, tôi phải chia tay em để trở về với cuộc sống thị thành. Ngày lên đường em tặng tôi một cành ban và chiếc khăn piêu cũng thêu hoa ban trắng. Tôi hẹn em mùa hoa năm sau sẽ trở lại miền sơn cước này. Tôi đâu ngờ tôi đã gieo trong em niềm hi vọng.

Thế rồi cuộc sống đã cuốn tôi đi. Hết chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm sau khi ra trường tôi lại bôn ba từ công ty này qua công ty khác để tìm nơi tốt hơn. Những tất bật trong công việc làm tôi mệt nhoài và tôi đã quên đi lời hứa với em ngày nào. Cành ban năm cũ đã khô úa và tôi đã bỏ đi lâu rồi, chỉ thi thoảng nhìn thấy chiếc khăn piêu nơi đáy tủ tôi cũng nhớ đến em - cô sơn nữ ngày nào. Nhưng rồi nỗi nhớ ấy qua đi rất nhanh để nhường chỗ cho những bon chen ở chốn thị thành.

Bốn năm sau, nhận được thiệp cưới của thằng bạn cũ, thế là tôi lại có dịp trở về miền núi năm xưa cũng trong mùa ban nở. Hoa ban vẫn trắng rừng nhưng căn nhà nhỏ cuối bản quạnh hiu!

Người nhà kể từ dạo tôi đi, cứ đến mùa ban nở, mỗi buổi chiều tà em lại ra đầu bản nhìn về xuôi mong bóng một người. Bao nhiêu mối trong làng dạm hỏi em đều không đồng ý. Và mùa ban cách đó một năm, cũng như những lần trước em lại chờ đợi. Khi về nhà em bị cảm nặng. Gia đình đã chạy chữa nhưng không khỏi. Thầy lang phán con ma rừng đã bắt em làm vợ. Thế là em ra đi mãi!

Tôi viếng mộ em. Ngôi mộ thật nhỏ nhoi và lạc lõng trong bạt ngàn màu trắng của hoa ban. Ánh chiều tà và những cánh hoa trắng héo tàn trên mộ càng làm khung cảnh hiu quạnh hơn. Một cơn gió thoảng qua, những cánh hoa rơi lả tả. Em ơi, chỉ vì lời hứa của một người mà em đã tan vào sương khói, hòa vào những đóa hoa ban trắng cả núi rừng. Tôi đã nợ em lời xin lỗi và nợ em cả cuộc đời này!

Rời xa thôn bản, rời xa màu trắng hoa ban, tôi không dám ngoái đầu nhìn lại! Kể từ đấy tôi không còn trở lại nữa. Thế nhưng, mỗi khi vô tình nhìn thấy hình ảnh hoa ban trắng tôi như thấy hình bóng của em ẩn hiện cùng nỗi nhớ của tôi. Và chiều nay cũng vậy…

T.T.
theo tuoitre.com.vn

20 tháng 4, 2010

Tôi là trung tâm của vũ trụ, bởi tôi làm mẹ

12:52 0 Comments
Trước khi được tái sinh tôi là một
người mẹ có ba đứa con, tôi đã từng mặc những bộ quần áo vừa vặn và phù hợp. Tôi cũng trang điểm và cuộn tóc mỗi ngày. Tôi chăm sóc lông mày và móng tay kỹ càng.

Nhưng chẳng ai tặng tôi những nụ hôn hay khen tôi đẹp lúc mồ hôi nhễ nhại

Trong cuộc đời trước, tôi đã rất thích đọc báo và xem tivi. Tôi cũng chẳng bỏ qua cuốn tiểu thuyết nổi đình đám nào. Thế nhưng, chẳng ai yêu cầu tôi đọc truyện cổ tích trên giường ngủ. Trong cuộc đời trước, tôi đã từng có công việc và bạn bè. Mọi người đã hỏi ý kiến tôi và tin cậy giao phó cho tôi những dự án quan trọng và thông tin bí mật. Nhưng chẳng ai hỏi tôi ưa thích màu gì hoặc vì sao bầu trời lại xanh đến thế.

Trong cuộc đời trước, tôi thường đến các lớp thể dục thẩm mỹ, nhà hàng và nhà hát. Cuối tuần, tôi đi mua sắm cho mình và ngủ vùi thật trễ. Nhưng chẳng ai làm thiệp tặng tôi hay tặng tôi những bông hoa. Trong cuộc đời trước, tôi đã đi du lịch nhiều nơi. Tôi đã làm chủ đường đi và số phận của mình. Nhưng chẳng ai nhờ tôi đẩy xích đu cao lên. Chẳng ai rủ tôi chơi nghịch nước, nghịch đất.

Trong cuộc đời trước, tôi đã từng tự do. Tôi đã tạo ra con đường của mình và đi theo những ước mơ. Chẳng có gì cản trở tôi. Nhưng con đường đó không chắc chắn và tầm nhìn mờ mịt. Chẳng lúc nào có ai đó cho tôi mục đích đủ để tôi bay vút lên. Bây giờ đây, tôi luôn tay dọn dẹp những đống đồ chơi, đống quần áo.

Tôi bị lôi kéo và giật áo, bị làm phiền và quấy rối, bị đạp lên chân, ngồi lên người và chẳng có lúc nào một mình. Đôi khi tôi tự hỏi tôi là ai và tôi đã trở thành con người nào.

Thế rồi, một trong các con tôi la lớn: "Mẹ, con cần mẹ!".

Điều đó trở nên quá rõ ràng. Tôi đang là trung tâm của vũ trụ, bởi tôi làm mẹ.


Bát Ngát
Người lao động

19 tháng 4, 2010

Đừng thổn thức nữa trái tim yêu...

20:00 0 Comments
Từ ngày quen anh, em có thói quen mới, thói quen ngắm trời mưa. Có lẽ bởi giờ đây em ước được như bầu trời kia, được khóc thật thoải mái... Nhưng em không thể, em không thể khóc vì một đồng nghiệp mới quen là anh. Anh là người dưng thì sao em phải khóc vì anh phải không anh!

Lý trí em bảo thế nhưng con tim em lại không nghe theo, vẫn run lên mỗi khi gặp anh dù em luôn bảo trái tim ơi xin đừng thổn thức.

Em cầm điện thoại và chỉ muốn bấm nút "send" để gửi những dòng tin nhắn đến anh, nhưng may sao lý trí em vẫn còn đủ tỉnh táo để biết rằng không thể như thế. Em bấm nút "save" để lưu vào hộp thư, em xem đó như một cách để em có thể giải tỏa được nỗi lòng mình trong những ngày này. Bởi em không biết tâm sự cùng ai khi trong lòng em đang có quá nhiều cơn sóng, khi trái tim em vẫn không ngừng thổn thức.

Em sợ rằng khi biết điều này mọi người sẽ khinh thường em, bởi em có người yêu rồi vậy mà lại yếu lòng trước anh. Em sợ ánh mặt của mọi người, và hơn hết em sợ ánh mắt buồn rười rượi của anh ấy - người yêu, người bạn học bao lâu nay của em.

“Mưa chi mưa lắm Huế ơi
Mà mưa trắng cả một trời Thừa Thiên”

Giờ đây em mới thấm thía nỗi buồn của mưa Huế. Em rúc mình vào chăn, nhắm mắt lại để đi tìm giấc ngủ. Em muốn khi thức dậy em sẽ quên tất cả.

...Cầu mong sao sang năm mới trái tim em sẽ không còn thổn thức, không còn lỗi nhịp trước anh. Cầu chúc cho anh một năm mới hạnh phúc, biết đâu hạnh phúc mà anh tìm được là mái chèo giữ cho con thuyền tình cảm trong em được đứng yên.

Trái tim ơi xin đừng thổn thức nữa.
Em đã mơ một giấc mơ dài, tỉnh lại thôi.

giadinhmini182023@
theo tuoitre.com.vn

16 tháng 4, 2010

Quà tặng kỳ diệu cho gia đình

20:50 0 Comments
Nghĩ về quà tặng, chúng ta thường nghĩ sẽ mua một món quà nào đó để tặng cho người khác. Nhưng quà tặng vật chất thật sự không thể chạm đến trái tim và tâm hồn con người.


Có năm món quà mà chúng ta có thể dâng tặng gia đình, là những món quà kỳ diệu từ cội nguồn tâm hồn bạn.

Sự quan tâm và tình yêu thương

Chúng ta ai cũng mong được quan tâm. Quà tặng sâu sắc mà chúng ta có thể dâng tặng cho người mình yêu thương là hãy mở rộng tấm lòng, lắng nghe bằng cả trái tim, thấu hiểu và cảm thông với những gì đã tiếp thu.

Cảm giác được thấu hiểu, cảm thông là một trong những cảm giác tuyệt vời. Bạn sẽ cảm nhận được sự kỳ diệu khi dâng tặng món quà này cho gia đình.

Lòng can đảm

Hãy dâng tặng cho người mình yêu thương lòng can đảm. Hãy can đảm đứng vững với lẽ phải, thành thật với những gì bạn muốn hay không muốn, làm hay không làm, có thể hoặc không thể dung nạp. Có được lòng can đảm, bạn sẽ đấu tranh được với những hạn chế của chính mình như: sự giận dữ, thoái thác, sự phục tùng, chống chế.

Nhớ nhé, hãy nói thật lòng mình, thẳng thắn và sẵn sàng đối diện với mâu thuẫn thay vì tìm cách chống chế và tránh né!

Sự giúp đỡ

Chúng ta sống để yêu thương và giúp đỡ nhau. Những đứa trẻ trong gia đình bạn sẽ rất vui sướng và tự hào khi bố mẹ mình là tấm gương luôn biết giúp đỡ mọi người.

Tính sáng tạo

Tính sáng tạo là thiên hướng bẩm sinh và có thể biểu lộ theo nhiều cách như: nấu nướng, nghề thủ công, xây cất, âm nhạc, nghệ thuật, kể chuyện, viết lách, khiếu hài hước... Đây là yếu tố quan trọng tạo nên chất keo gắn bó giữa các thành viên trong gia đình.

Tư chất thoải mái

Tư chất thoải mái là một quà tặng tuyệt vời cho người bạn yêu thương. Đó có thể là sự vui tính, lòng hân hoan, tiếng cười và tính khôi hài. Tư chất thoải mái của bạn có thể lan tỏa sang các thành viên trong gia đình, làm cho cuộc sống thêm nhẹ nhàng và bớt ưu phiền, bởi tiếng cười là món quà thật quý giá của cuộc sống.

Hãy dành tặng cho gia đình bạn những quà tặng này hằng ngày, không chỉ chờ đến dịp lễ hay những cơ hội đặc biệt khác. Đó là tất cả những gì sâu lắng trong trái tim kỳ diệu của bạn: sự quan tâm, tình yêu thương, lòng can đảm, tính sáng tạo và một tư chất thoải mái.

PHẢI RỒI MÌNH ĐÃ CHIA TAY !!!

19:57 0 Comments
Nhanh em nhỉ,dường như thời gian cho một tình yêu là quá lâu và cho lời chia tay thật nhanh. Nhanh choáng váng đến nỗi một buổi nhìn sang bên cạnh,nhìn vào mắt em,anh hiểu,mình đã không còn là của nhau.

Ai đó đã từng nói,tình yêu chỉ cần một lý do là yêu.Nhưng chia tay thì bao nhiêu lý do cho đủ. Ngày mình yêu nhau cũng thế,Anh luôn lúng túng mỗi khi em hỏi" Vì sao anh lại yêu em." Lúng túng thực sự.
Không phải vì không yêu,mà vì anh không biết yêu em vì cái gì,chỉ đơn giản là từ buổi chiều hôm đầu tiên gặp nhau,anh biết mình phải yêu em.
Như định mệnh vậy.Nó rơi xuống đột ngột đến nỗi anh không nhận ra.Em mang đến một cái gì đó rất khác với anh trước đây.Trước đây của anh chỉ là cái vòng luẩn quẩn học,rồi chán thì đi cafê với lũ bạn,lâu lâu anh em tụ họp lại lai rai...Hết.

Nhiều khi anh thấy chán nản,muốn làm một cái gì đó khác thường.Nhưng làm gì bây giờ?
Từ lúc có em,anh suy nghĩ nhiều hơn,làm sao để em vui,làm sao để em yêu anh nhiều hơn nữa và làm gì cho cả tình yêu của cả hai đứa.Em hài hước,về khoản này là giống anh nhất.Còn lại em khác anh hoàn toàn...Thật thế.Em trẻ con làm anh nhiều khi phát bực,em nhạy cảm nên toàn lo vẩn vơ.Em yếu đuối như một cô bé con vậy.

Bên em,anh muốn mình thật mạnh mẽ,thật nhiều tình yêu thương để khoả lấp đi nhưng lo lắng,những nghi ngại trong em.Nhưng...bao nhiêu cho đủ?Nhớ có lần em bỗng reo lên:"Tối nay có trăng kìa anh!".Bất giác anh nhìn lên,ừ nhỉ,có trăng,sáng thật.Rồi nhìn sang em,vẫn còn vui sướng vì cái sự phát hiện ra trăng của mình,như thể trên đời này chỉ mình em thấy trăng thôi.Em là thế,ngộ nghĩnh,có thể vui vì một điều gì đó rất bình thường.Nhiều khi đến kỳ lạ.

Cứ thế em cuốn theo anh,một cách tự nhiên,anh nhận ra rằng mình càng yêu em hơn.Nhưng ngu ngốc thay,anh không nhận ra rằng em cũng thế...Rồi cái ôm đầu tiên.
Em nói,em rất thích được ôm từ phía sau,vì nó làm em cảm thấy ấm áp và được che chở thật an toàn.Khi anh ôm em,em giật mình.Và rồi em ngoan ngoãn,bình yên trong vòng tay anh.Khi ấy anh cảm thấy mình thật hạnh phúc.Và khi ấy anh mới biết yêu và được yêu thật kỳ diệu...Em luôn hỏi:"Vì sao anh luôn ấm mà em lại lạnh thế?".Có lẽ vì mình yêu nhau khi mùa đông.Tay em lúc nào cũng lạnh.Anh đều phải ấp trong tay mình nó mới ấm lại được.Mỗi lần như thế em thích lắm.Em luôn nũng nịu than lạnh để được ấp trong tay anh...Tình yêu thật ấm áp!

Em không biết uống cafe,thế là mỗi lần mình đi uống nước,anh lại tập cho em uống.Anh đút từng muỗng,em nhăn mặt như con nít uống thuốc vậy,nhìn rất đáng yêu.Anh không biết rằng em chịu tập uống nó vì anh,vì anh rất thích uống cafe,vì em muốn được cùng anh thưởng thức vị nồng nàn và ấm sực của nó khi mùa đông về.

Cho đến lúc này anh vẫn không nhận ra là em cũng rất yêu anh.Anh không nhận ra...Nên anh đã để em ra đi...Hôm ấy,em bảo anh không đánh mất em,anh chỉ để em ra đi thôi.Đêm đó anh đã suy nghĩ.Và lần đầu tiên anh nhận ra rằng em yêu anh,yêu rất nhiều.Anh tự mắng mình như một thằng ngốc! Vì anh đã không tin tưởng vào tình yêu của em. Anh bắt em phải chờ đời để xác định lại tình cảm của mình.Nhưng đã yêu thì xác định gì nữa...Em mệt mỏi!
Cũng đúng thôi,vì anh không có lòng tin vào tình yêu này,anh đã trở nên yếu đuối từ lúc nào cũng không rõ nữa...Ngày mình chia tay...Trời vẫn còn đông...Đông cho trời và đông cho lòng người...

Tình cờ thay,hôm nay,anh lại gặp em ở một quán cafe mới mở.Anh mới nhớ ra rằn ngày trước em có sở thích khám phá những quán nước mới và thích đi một mình.Anh không hiểu vì đi một mình buồn lắm,em chỉ cười vì chính em cũng không hiểu được cái sở thích kỳ quặc ấy của mình.

Em vẫn thế,vẫn mái tóc đen dài tự nhiên,vẫn cái áo cổ lọ màu cam chói chang mà em bảo mùa đông u ám nên phải mặc nững áo màu tươi như thế,nhưng anh hiểu còn một lý do nữa là vì em sợ nỗi buồn,sợ sự cô độc...Nhưng hôm nay,cô nhóc vẫn mảnh khảnh,bên chiếc bàn nhỏ bé,trên mặt vẫn còn vương vài hạt mưa. Bất giác anh muốn đến lau cho em,nhưng sựng lại,ừ nhỉ,đâu có được,mình đã để em đi rồi cơ mà...Em đã không là của mình nữa rồi.
Em đang lơ đãnh nhìn đi đâu đó,không phát hiện ra anh.Phải suy nghĩ một hồi lâu,anh quyết định sẽ đến chào em,cái cảm giác là những người xa lạ làm anh thấy khó chịu. Vừa dợm bước,anh đã thấy em đứng lên,mỉm cười rất tươi,nụ cười dành cho một ai đó sắp bước vào.Một chàng trai.Sao lại như thế?...Phải rồi,mình chia tay rồi mà! Em tìm hiểu và yêu một người mới cũng là chuyện bình thường thôi...bình thường thôi.

Hai người trò chuyện khá vui vẻ,người ấy đưa tay lau những giọt nước trên mặt em.em đưa đôi tay nhỏ bé chỉnh cổ áo cho người ấy,những cử chỉ trìu mến dành cho một người khác...Không phải anh!Phải rồi.Mình chia tay nhau rồi mà!

Rồi hai người đứng dậy,hình như phải đi đâu đó...Bất giác anh muốn chạy đến và níu tay em lại,bất giác thấy mình bất lực,ngu ngốc như cái thằng mà mấy tháng trước đã để em ra đi...Và bất giác,em quay về phía anh,chính xác là nhìn vào mắt anh,em thoáng cười,nụ cười nhẹ đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó,nhưng anh hiểu và nhận ra nụ cười đó.
Em đi rồi,ngồi một mình trong quán,lại bất giác,anh tự hỏi:" Không biết em đã uống cafe được chưa?"

Và bất giác anh lấy điện thoại,vào danh bạ,tìm đến tên em...Nhưng đâu mất rồi nhỉ...

Phải rồi, mình đã chia tay!

By djnhkjmbach

14 tháng 4, 2010

Không được vội vã khi yêu

20:55 2 Comments
Một trong những nguyên nhân khiến tình yêu của bạn không đi tới nơi về tới chốn hoặc là phải yêu tới yêu lui, chính là bạn đã mắc phải một số sai lầm về mặt quan điểm, mà khi còn trẻ ta không kịp nhận ra. Những người đã có kinh nghiệm sẽ cho bạn hay một vài "chiêu" để bạn vận dụng. Nghe thì có vẻ không thuận theo tự nhiên lắm, nhưng thực sự lại rất tự nhiên mà cực kì "nằm trong khuôn khổ" đó bạn!
Không được yêu vì buồn


Thời gian thật kì lạ, bạn yêu nàng vì muốn lấp chỗ trống, nhưng rồi con người đa tình của bạn lại nhận ra mình cũng có cảm tình với nàng... Vậy, nếu nàng biết được điều đó thì sao?

Không kết hôn vì trách nhiệm

Bạn cần nhớ, không yêu người ta mà lại cưới người ta thì tội còn nặng hơn cả không cưới. Nếu không yêu, bạn sẽ không biết cách để tạo ra hạnh phúc với người mình yêu.


Không tùy tiện với hôn nhân

Dù bạn bao nhiêu tuổi, dù người thân và bè bạn thúc giục thế nào, bạn cũng tuyệt đối không được dễ dãi với cuộc hôn nhân của mình, hôn nhân chứ không phải là canh bạc, nếu làm lại bạn sẽ phải trả giá cực kì đắt.

Tình cảm không có chỗ cho người đúng người sai

Nếu nàng rời xa bạn, chắc chắn bạn có chỗ khiến nàng không được hài lòng. Khi đã chia tay, chớ nên "luận tội" người ta để "nâng cấp" cho mình mà nên nhìn thẳng vào sự thật và rút kinh nghiệm.

Không vội vã

Với một người quá khác xa bạn về thói quen, lối sống thì có nảy sinh tình cảm đến mấy bạn cũng phải dành thời gian suy nghĩ, kết hôn thì phải thật thận trọng, hãy nghĩ xem bạn có thể chấp nhận được bao lâu với những gì mà chẳng giống mình?

Đừng phiến diện:

Có người nói rằng, yêu thì yêu người mình thích, còn lấy thì lấy người thích mình... đều không đúng. Vì: Nếu người mình yêu mà không thích mình thì có gì để mà yêu? Vợ mình mà mình lại không yêu thì làm sao sống chung được?

Vui vẻ mới quan trọng
Thật lòng yêu một người, thì hãy làm cho người ấy được vui vẻ, nàng vui thì bạn mới vui. Thế thì, tình yêu mới luôn ở lại.

Không tự ti

Đừng vì thấy mình thua thiệt nàng về mặt hình thức mà từ bỏ mục tiêu đã định. Hình thức chỉ là ấn tượng nhất thời, điều quyết định vẫn luôn nằm ở sự hòa hợp về tính cách. Có rất nhiều người "chồng thấp vợ cao" đấy mà vẫn thủy chung, son sắt trọn đời!

Hoàn thiện mình


Đừng nghĩ rằng, mình có tài thì nhiều cô gái sẽ "xin chết", tài năng rất quan trọng nhưng mới chỉ là một nửa, nếu không có lòng khoan dung độ lượng và trái tim "từ bi hỉ xả" với nàng, thì tin chắc bạn sẽ không vào nổi vòng "chung kết" đâu.

Tình yêu cũng cần thời gian

Ít nhất thì điều đó cũng có 2 lợi ích: Bạn có thể cảm nhận được hết những vui buồn của tình yêu, cảm giác giữa yêu và kết hôn sẽ hoàn toàn khác nhau. Đồng thời, thời gian giúp hai bên kiểm nghiệm tấm lòng, tìm ra những điểm tương đồng cho sự hòa hợp. Có như vậy, sau hôn nhân mọi chuyện mới vững bền !

Buổi tối ngọt ngào ấy...

19:55 0 Comments
Em vẫn còn nhớ buổi tối cuối năm ngọt ngào ấy, anh đến với em dịu dàng và trong trẻo như tiếng chuông đêm giao thừa từng hồi vang vọng...
Em là một đứa nhóc học chuyên ngành ngoại ngữ, thời gian rảnh lại "lăng quăng" lên Internet tiếp thị cho cửa hàng của gia đình. Còn anh là một trong số các khách hàng của em.
Nhà em bán đá hoa cương, nhưng kiến thức của em về lĩnh vực này lại hoàn toàn là con số không, lắm lúc nghĩ lại em cũng chẳng hiểu mình lấy đâu ra vốn liếng của dân trong nghề để nói chuyện với anh hăng say như vậy.
Sau mỗi câu chat bông đùa cùng em, anh đều để một biểu tượng mặt cười be bé. Em hỏi sao anh lại cứ cười mãi thế, anh bảo rằng như vậy để tâm trạng em luôn thoải mái bên anh. Và em đã phì cười sau câu nói vu vơ ấy của anh.
Lần đầu mình hẹn nhau cũng lắm gian nan anh nhỉ. Nhà em và nhà anh cứ như hai đầu mút của thành phố, em cứ ngại sẽ làm phiền anh nên đề nghị đi xe riêng cho tiện. Thế mà đến lúc về mặc cho em có dọa dẫm giận hờn, thậm chí xua đuổi thế nào anh cũng nhất mực đòi tiễn em về tận nhà cho bằng được, rồi sau đó lại tất tả chạy cả giờ mới về đến nhà mình
Anh ạ, đêm đó trong em đã nhen nhóm một cảm giác thật mơ hồ, tựa như chút sớm mai làm ửng hồng lên đôi gò má, mơn man và thuần khiết.
Trời Sài Gòn năm ấy trở rét. Không sương muối giá lạnh như miền Bắc, chẳng se se như gió độ cuối thu nhưng cũng đủ để em sụt sùi suốt cả tuần lễ.
Anh không đến thăm em, những đoạn chat giữa chúng ta cứ thưa dần, đã có lúc em thoáng buồn vì nghĩ dẫu sao đây cũng chỉ là một thế giới ảo, người gặp người cảm xúc rồi cũng chóng qua, lòng em chợt bình lặng đến nao nao.

Cả ngày cuối tuần em vẫn sốt nằm bẹp gí ở nhà, điện thoại rung lên một số máy lạ, em hờ hững bắt máy, lòng chẳng ấp ủ điều gì. Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc: "Anh sẽ là ông mặt trời sưởi ấm cho em nghen, em mau mở cửa cho anh làm nhiệm vụ đi”.


Anh ạ, đến bây giờ em vẫn nhớ như in cảm giác hôm ấy, em tưởng như chực òa khóc trong vòng tay anh. Mặc cho đầu nóng hầm hập, em vẫn cùng anh đi dạo phố, để bờ vai em núp thật sâu trong vòng tay của anh, để nghe hơi thở anh nóng hổi phả vào đôi tay em đang lạnh ngắt. Em gọi anh là Sun - mặt trời - cũng từ dạo ấy.
Em đã quen dần với thói quen cùng anh đùa vui trong nắng ấm, để nghe tiếng anh khe khẽ gọi tên em, để thấy mặt trời lấp ló sau dáng anh và ngắm bóng hai đứa mình lồng khít vào nhau, em gọi đấy là hạnh phúc.

Yêu thương là khi anh ngoéo tay em và nói: "Nhóc, anh sẽ thương em đến hết cuộc đời này”.


lana_lanh19@...

theo tuoitre.com.vn

Ý nghĩa cuộc sống – của bạn và tôi

02:45 0 Comments
Từ khi 4 tuổi, nhóc đã bắt đầu lờ mờ nhận thức được ý nghĩa cuộc sống của mình. Nhóc muốn sống vì người cần nhóc, nhóc muốn được chia sẻ. Có lẽ một phần là do tư tưởng Phật giáo của gia đình nhóc, vì ba mẹ nhóc luôn dạy hai chữ "nhân đức" thông qua những việc như giúp đỡ cụ già ăn xin, em bé bán vé số...

Có thể bạn cho là khó tin nhưng một phần lớn là do tiếng nói từ con tim nhóc - "nhóc muốn giúp những người cần giúp đỡ". Nhóc thấy vui mỗi khi cho cụ già ăn xin 500 đồng, cho bé bán vé số một trái cam. Niềm vui trẻ thơ khó thể nào diễn tả cho hết, chỉ biết là khi thấy người khác cười thì nhóc cũng cười, vậy thôi!

Khi vào cấp I, mọi người thường hỏi "Nhóc học giỏi thì sẽ thích làm gì?". "Con đi cho mấy cụ già ăn xin tiền, cho mấy bé bán vé số đồ của con" - nhóc nói không chút lưỡng lự.

Mọi người đều cười, có vẻ họ nghĩ trẻ con hay nói chơi thôi và tiếp tục hỏi "Ừ,nhưng nhóc có thích làm việc gì không, như chú làm kỹ sư nè, mẹ làm cắt tóc nè......."

_ " Bộ con cũng phải làm việc à?"

_ "Có làm mới có tiền, mới giúp đỡ người khác chứ"

_ "Nhưng làm nghề gì mới giúp được nhiều người ạ?"

Mẹ nhóc nhẹ nhàng bảo, có hai nghề nhân ái có thể giúp đỡ được nhiều người, đó là nghề thầy giáo và nghề bác sĩ.

_ "Con làm thầy giáo cơ, con ứ làm bác sĩ đâu" . Nhóc nhanh chóng chọn con đường tương lai của chính mình trước sự ngạc nhiên của mọi người.

Ai cũng nói :" Sao nhóc không học làm bác sĩ, con học giỏi mà, làm bác sĩ sẽ...và được..."

Nhóc nghe nhiều thứ về làm bác sĩ lắm, nhưng không thích chỉ vì một lý do thôi "Nhóc sợ tiêm lắm!".

Sau này lớn lên chút, mẹ cũng muốn nhóc học ngành Y bởi nhóc rất có năng khiếu với môn Sinh học, nhưng rồi mẹ vẫn để cho nhóc được thực hiện ước mơ của mình.

Nhóc đeo đuổi ước mơ làm thầy giáo từ nhỏ cho đến hết lớp 9. Cuối năm lớp 10, cuộc sống của nhóc có một bước ngoặt lớn. Có một chuyện rắc rối ở trường học, khiến nhóc trở nên trống rỗng, hoàn toàn mất phương hướng, cái mục đích sống mà nhóc hằng theo đuổi bỗng biến đâu mất...

Rồi mẹ nhóc bệnh và nhập viện Nguyễn Trãi, ngày nào nhóc cũng vào thăm mẹ. Một ngày nọ, sau khi thăm mẹ, nhóc lang thang trong bệnh viện, vừa lê bước vừa thả mình vào những dòng suy nghĩ về cuộc sống. Và người ấy xuất hiện. Anh không những đem mục đích sống của nhóc quay về mà còn làm cho nó trở nên mãnh liệt hơn. Đó là một người bác sĩ trẻ, với nụ cười thân thiện trên môi.

- "Có gì mà nhóc suy tư và buồn dữ thế, gặp khó khăn à?" anh ngồi xuống ghế đá bên cạnh, mỉm cười hiền hòa.

- "Chia sẻ cho anh bớt nỗi buồn của nhóc đi!" - anh vẫn cười nhưng ánh mắt rất nghiêm túc và đầy vẻ quan tâm

Chẳng hiểu sao nhóc có cảm giác gần gũi như đang được nói chuyện với một người thân, nhóc khẽ khàng kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện.

- "Hiện giờ em không biết chọn lựa sao nữa" - nhóc kết thúc câu chuyện bằng cách ngước nhìn anh.

- "Em hãy chọn những gì mà con tim em cho là đúng. Hãy luôn là chính mình nhóc ạ". Rồi anh hỏi: "Em biết người hạnh phúc thật sự là thế nào không?"

- "Là người sống có ý nghĩa", nhóc đáp ngay

- "Em đã xây dựng được hạnh phúc cho chính mình từ thủa nhỏ, và đang trên đường thực hiện nó, đừng bỏ đi hạnh phúc mình chứ!"







Rồi anh kể cho nhóc nghe chuyện của anh, về công việc, niềm vui, nỗi buồn của một người bác sĩ. Ý nghĩa cuộc sống của anh là cứu giúp được bệnh nhân, được thấy nụ cười trên gương mặt những người thân của họ... Hơn một tiếng đồng hồ trò chuyện với người xa lạ, nhóc cảm thấy mình như được tiếp thêm một nguồn quyết tâm mới, mạnh mẽ, cháy bỏng. Nhóc tin vào con đường mình chọn. Nhóc đã quyết định học ngành Y.

Sau nhiều vất vả, nhóc đã thực sự học Y ở Y thành Phố từ năm 2003. Nhưng kể từ khi đi thực tập ở bệnh viện, nhóc càng cảm thấy mình sinh ra là để thuộc về nơi đây. Nhóc cảm nhận được hạnh phúc thật sự mỗi khi khám bệnh, phát thuốc, tâm sự, chia sẻ buồn vui với người bệnh. Mỗi nụ cười trên gương mặt người bệnh là một niềm động viên lớn lao cho ý nghĩa sống của nhóc. Nhọc nhằn làm sao kể cho hết nhưng nhóc không chùn bước. Sao có thể chùn bước khi vẫn còn rất nhiều bệnh nhân nghèo không có tiền ăn, không có người thân chăm sóc, bệnh viện cũng khó lòng cưu mang cho hết. Những mảnh đời bất hạnh trong bệnh viện đã khiến cho lòng quyết tâm của nhóc càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Quên làm sao những lần theo đoàn đi công tác xã hội, tim nhóc thắt đau khi nhìn những đứa trẻ mồ côi khuyết tật, những cụ già neo đơn - những con người thật sự cần giúp đỡ không chỉ vật chất mà còn cả tinh thần. Nhóc đau lắm khi nhìn những cảnh thương tâm này! Tại sao con người không dành chút thời gian và chút tiền bạc hoặc ít nhất là chút sức để cùng đùm bọc những mảnh đời bất hạnh như thế này?!

Nhóc từng xem bộ phim rất hay - "Đáp đền nối tiếp". Chuyện kể về chuyện cậu bé nhặt và trả lại cho người phụ nữ một vật rất quý giá Khi người phụ nữ hứa sẽ tặng cho một đồ vật gì đó mà cậu ưa thích nhưng cậu bé đã trả lời "Cô hãy cho lại những người đang cần sự giúp đỡ, và hãy nói với họ hãy chia sẻ lại với những người khác". Cậu bé đã tạo nên một chuỗi đáp đền nối tiếp. Cứ như thế người người sẽ giúp nhau mà không cần nhận lại bất cứ gì cho chính mình. Bạn có thấy tuyệt vời không!

Nhóc đã rời khỏi Việt Nam để tới Canada thực hiện ước mơ của mình. Nhóc muốn học hỏi khoa học kỹ thuật của Y khoa thế giới, nhóc muốn có thể góp phần nhỏ bé của mình vào kỹ thuật Y khoa ứng dụng cho nước mình. Quan trọng hơn, nhóc đang tìm phương hướng để chia sẻ những bất hạnh khó khăn mà nhiều đồng bào của mình phải gánh chịu. Nhóc sẽ quay về và chia sẻ với họ bằng tất cả khả năng của nhóc, của những người bạn nhiều màu da, nhiều quốc tịch. Nhóc biết, có rất nhiều người muốn làm thế, nhưng họ chỉ không có cơ hội mà thôi. Có thể nhóc sẽ làm người mở lối cho họ đến với những số phận đang cần họ. Lòng nhân ái cần được tràn chảy khắp mọi nơi. Bạn sẽ giúp nhóc một tay chứ? Bạn sẽ chia sẻ cùng với nhóc chứ?

Và cuối cùng, nhóc đã nói ý nghĩa cuộc sống của nhóc rồi, bạn hãy nói nhóc nghe về ý nghĩa cuộc sống của bạn nhé!

13 tháng 4, 2010

Hương hoa... tỏa vào nỗi nhớ!

19:54 0 Comments
Sau khi chia tay tình đầu, để tránh những cơn đau dằn vặt, tôi rèn luyện cho mình… kỹ năng quên để được sống bình yên. Tôi không còn nhớ ngôi trường nhỏ xíu đẹp như lâu đài ngày xưa mình từng đi học, với mùa khai trường e ấp của năm đầu học lớp đệ tam!

Sân trường tôi thơ mộng, chỉ duy nhất một bóng cây xanh, là gốc mai chiếu thủy cổ thụ đủ che mát cả khoảng sân mênh mông, với rất nhiều xe đạp, xe gắn máy dựng xung quanh. Gốc mai chiếu thủy với muôn ngàn cánh hoa li ti chi chít tỏa hương suốt bốn mùa bay vào từng ngóc ngách của những căn phòng học nhỏ.

Thấm thoát cũng đến năm cuối cùng của bậc phổ thông trung học. Trong buổi tiệc liên hoan cuối cùng, lớp trưởng quy định bên nữ sinh phải lần lượt lên hát, dù chỉ một câu… Và chàng trai nào tình nguyện lên đàn... thì xem như đó là lời tỏ tình chính thức!

Đến lượt mình, tôi vội vàng đứng lên, không giới thiệu để khỏi “bị” ai đàn, tôi hát liền một câu trong bài Như cánh vạc bay… Thế nhưng anh cũng nhanh chóng rút chiếc harmonica ra thổi đệm theo trong tiếng reo hò cổ vũ của bạn bè. Gần tàn buổi tiệc, anh ôm đàn đến ngồi kế bên tôi, đàn và hát trọn vẹn lại bài hát ấy. Tôi không biết tại sao lúc đó tôi lại lẩn tránh tia nhìn đa cảm từ đôi mắt sâu thẳm của anh, dù biết lòng mình sẽ mãi không quên!

Rời sân trường, bước ra khỏi vùng bóng mát và hương thơm của gốc mai chiếu thủy, cuộc sống thực tế cho tôi cái nhìn tỉnh táo, lạnh lùng. Nhiều năm tháng qua, tôi bằng lòng với sự lựa chọn của mình.

Rất chán mấy nhỏ bạn ướt át, lãng mạn, cứ lâu lâu gọi điện lúc nửa đêm về sáng, giọng sũng nước mắt: “Mình nằm mơ thấy T” hay “…thấy X”, những hình bóng tình đầu vụng dại, chia tay khi chưa kịp nói lời yêu, chỉ nhờ gió mây, nhờ thơ nhạc gởi gắm nỗi niềm.

Giờ thì tôi rảnh rỗi nên trồng hoa. Mảnh sân nhỏ có đủ sắc màu xanh đỏ tím vàng vui mắt. Một ngày vừa mở cửa nhà, hương thơm ùa vào căn phòng nhỏ… Mùi hương của tháng ngày thơ mộng tuyệt vời với những xuyến xao rung động đầu đời. Cuối sân, cây mai chiếu thủy đã nở hoa…

Điều cần phải quên bao nhiêu năm qua, vậy mà sáng nay mùi hương hoa mai chiếu thủy đã… phà vào nỗi nhớ. Nỗi nhớ chợt bùng lên mãnh liệt. Trong vùng hương hoa ấy ngày xưa, có một người con trai ôm đàn ngồi hát…

Theo tuoitre.com.vn

Tình không đơn phương

19:50 0 Comments
Ngay lần đầu gặp em, anh đã nghe tim mình bâng khuâng, xao xuyến. Một cảm giác gì rất lạ cứ len lỏi trong hồn khiến anh thấy cái gì cũng đẹp, cái gì cũng đáng yêu quá đỗi!

Lần đầu tiên một người con gái đã đem đến cho anh cái cảm giác ngọt ngào như thế. Và rồi anh nhận ra rằng trong tim anh đã có hình bóng của em.

Một tháng gần nhau, thời gian còn quá ngắn ngủi để nói lời yêu thương phải không em? Vì thế anh vẫn im lặng để mình tìm hiểu lẫn nhau. Có những lúc mềm lòng anh chỉ muốn hét lên rằng "Anh yêu em" rồi ra sao cũng được, nhưng anh cố kiềm chế để chờ đến một ngày... Ngày ấy anh sẽ trao em đóa hồng tươi thắm cùng lời ngỏ yêu em, và em sung sướng đến rơm rớm nước mắt khi nhận đóa hoa từ tay anh, rồi em ngả đầu vào ngực anh thầm thì... Chỉ nghĩ đến thôi anh đã cảm thấy niềm hạnh phúc thấm vào từng tế bào trong cơ thể.

Em gái anh bảo: "Anh trai dạo này yêu đời ghê! Mặt mày lúc nào cũng hớn hở, hay cười, hay hát, không còn quát nạt em mà lại hay cho tiền em nữa. A, hay là anh đã... đã yêu rồi phải không?". Không đợi anh trả lời, Hà chồm tới kéo áo anh ngồi xuống đi-văng, bên cạnh nó. Nó làm ra vẻ quan trọng, đưa tay lên môi nói thật khẽ: "Suỵt! Ai lọt vào mắt xanh anh vậy anh Giang? Dẫn em đi giới thiệu đi!". Anh nghĩ đến em ngay. Nhưng chợt nhớ mình đã có gì với nhau đâu. Mà không, tình yêu của anh đã dành cho em rồi. Còn em? Thú thật anh cũng không hiểu trong em có chút ấn tượng nào về anh không nữa.



Lần đầu tiên một người con gái đã đem đến cho anh cái cảm giác ngọt ngào như thế...

Đã nhiều lần anh định nói lời của trái tim mình với em nhưng khi chạm phải ánh mắt của em thì mọi dự định của anh tan biến như quả bóng xì hết hơi. Một ánh mắt trong veo không gởi một chút hồn. Anh chua xót nghĩ: Em không có chút tình cảm nào với anh sao? Thế là anh tiếp tục chờ đợi, tiếp tục đè nén lòng mình và tiếp tục tạo tình cảm với em.

Rồi một ngày, vâng, chính cái ngày anh định bày tỏ tình yêu của mình dành cho em. Phải nói thôi rồi sao hẵng hay. Cứ đè nén mãi thế này anh sẽ nổ tung ra mất thôi. Nhưng... kìa, trước cửa phòng em có đôi giày của nam. Ai vậy? Từ trước đến giờ có người con trai nào đến phòng em đâu ngoài anh. Anh nghe tim mình đập nhanh và mạnh hơn bình thường. Hồi hộp đến ngạt thở. Anh vội giấu đóa hồng vào túi áo. Và anh sững người chết lặng ngay trước cửa phòng em. Một gã thanh niên cao to có khuôn mặt điển trai hơn anh nhiều. Công bằng mà nói thì người ấy xứng đôi vừa lứa với em hơn anh. Anh cảm thấy mình như kẻ không trọng lượng đang lơ lửng trong không trung. "Đây là Tùng bạn trai của em. Anh Tùng đi công tác xa vừa mới về". Em giới thiệu bạn trai của em với anh mà mắt môi ngời ngời hạnh phúc. Ôi, ánh mắt của em khi nhìn Tùng mới có hồn làm sao! Đóa hồng trong túi áo anh như bỗng ngọ nguậy, cười cợt anh. Anh không nhớ là em nói tiếp những gì, anh nói gì, Tùng nói những gì. Anh chỉ nhớ đêm ấy, khi về nhà anh ngồi đốt thuốc lá mặc cho đêm trôi qua...

Mấy thằng bạn anh gặp lại vẫn thường hỏi: "Có người yêu chưa mày?". Anh nghĩ đến em ngay - người con gái anh yêu nhưng không yêu anh, và nói với chúng rằng: "Có rồi!". Chúng hỏi: "Người yêu mày như thế nào?". Anh tả lại em.

Anh cố quên em để sống được bình yên hơn. Nhưng không thể nào không nhớ em được. Phải đành tập làm quen với nỗi nhớ thôi. Vì anh vẫn yêu em! Tình yêu của anh không phải là tình đơn phương, phải không em???

Anh Củi!

* * *

Cho anh một cơ hội, em nhé!
Tâm sự gửi em
Gửi em yêu dấu!
Thiên thần của anh!

maimaimotbongh@gmail.com

Bạn có biết cách viết thư tình chưa?

19:39 0 Comments
Kỹ năng viết thư "tỉnh tò"
Bạn muốn công khai bày tỏ tình cảm của mình với nàng nhưng lại không có can đảm để “mặt đối mặt” với người ấy. Thế là đành nhờ lá thư để giải bày tâm sự. Trước khi cầm bút, hãy chú ý những điều cấm kị sau đây nhé!


1. Suy nghĩ “bảy lần” trước khi viết
Nếu bạn muốn thể hiện những tình cảm thầm kín nhất của mình thì việc chọn lá thư tình để khởi động chiến dịch giăng câu là cách tốt nhất. Nhưng hãy nhớ rằng, bạn phải cẩn thận khi chọn lựa ngôn từ đấy nhé! Gương một khi đã vỡ cho dù có được gắn lại thì những vết nứt trên gương vẫn còn đó. Vì thế, hãy tôn trọng nàng bằng cách cẩn thận khi diễn đạt cảm xúc cũng như nàng cũng đã tôn trọng khi đọc “tác phẩm” của bạn. Con gái là tác phẩm đẹp nhất của Chúa trời, vì thế đừng làm tổn thương nàng chỉ vì một phút bất cẩn nhá!


2. Mr. Top ten
Con trai thường nghĩ rằng con gái chắc chắn sẽ thích những hot boy học giỏi, đẹp trai, và đó là lý do tại sao các nàng thường lắc đầu lè lưỡi khi đọc phải thư của Mr. Top ten! Đừng vội đánh bóng bản thân qua thư tình (còn có khối thời gian cho bạn tự khẳng định mình mà) vì người ta chỉ thích những lá thư “từ trái tim đến trái tim” mà thôi. Hãy cho nàng biết rằng bạn yêu nàng chỉ vì chính nàng và cũng mong nàng có thể yêu bạn vì chính con người bạn. Hãy thể hiện tất cả những cảm xúc của bạn qua trang giấy, rằng: bạn đã mong chờ bóng hồng xuất hiện ở trạm xe buýt biết bao, và cũng chẳng thể đếm nổi bao nhiêu cái liếc trộm nàng, cả những nỗi buồn vu vơ khi thấy nàng lại có thêm “đuôi”…


3. Sến như…con hến
Hãy bắt đầu lá thư bằng một dòng chữ nhẹ nhàng. Nếu đây là lần đầu bạn gửi thư cho nàng, hãy gọi nàng bằng tên. Điều này sẽ tạo cho nàng cảm giác thân thiện-vì cách viết sến rện có thể giết chết mối tình chớm nở đó nha. Trong thân bài, bạn nên nói cho nàng biết "lịch sử" hình thành tình yêu của bạn dành cho nàng từ ngày lần đầu tiên và hôm nay bạn muốn bày tỏ tình cảm của mình với nàng. Đừng quên nói với nàng rằng bạn đã "chết" vì nàng từ ánh nhìn đầu tiên.


Đừng vội ngạc nhiên nếu một nửa của bạn cũng muốn bạn viết thư tỏ tình cho nàng. Cách dễ nhất để hâm nóng tình yêu không gì dễ hơn là một lá thư tình đấy nhé! Nói cho nàng biết rằng nhờ có nàng, thì bạn mới được như ngày hôm nay. Bạn mắc nợ nàng và cuộc sống của bạn không biết sẽ ra sao nếu không có nàng. Cuối cùng nhưng cũng không kém phần quan trọng, là nói với nàng rằng bạn sẽ luôn là bờ vai cho nàng khi nàng cần, và bạn sẽ luôn nắm lấy tay nàng.


Bạn biết không, đôi khi một lá thư tình có thể để lại dấu ấn không phai đối với một người nào đó. Do đó, hãy viết bằng những cảm xúc thật và đừng bao giờ dùng những từ sáo rỗng. Lá thư tình đúng nghĩa sẽ có thể làm tan chảy trái tim băng giá của nàng đấy.

11 tháng 4, 2010

Hai người bạn thân nhất

12:48 0 Comments
Khi ấy tôi khoảng chừng năm tuổi đang huyên thuyên kể với mẹ, lúc đó đang quỳ gối lau sàn nhà, về cô bạn mới ở trường. Bỗng, mẹ ngước nhìn tôi và hỏi: "Hai người bạn thân nhất của con là những ai?". Tôi không chắc lắm. Tôi chơi với thằng cu Tí từ lúc 3 tuổi, và tôi thật sự thích bé Na. "Cu Tí và bé Na".

Mẹ tôi ngừng tay, "Vậy Bim và Bím thì sao?".
Hai người chị của tôi? "Con không biết ai là những người bạn tốt nhất của họ", tôi nói.
"Không", mẹ tôi nói. "Ý của mẹ là tại sao hai chị không phải là những người bạn tốt nhất của con?".
Lúc đó, ý nghĩ hai người chị sẽ trở thành những người bạn thân nhất dường như xa lạ đối với tôi. Chúng tôi đánh nhau suốt ngày vì tranh nhau đồ chơi, thức ăn; hay cãi nhau chí chóe chỉ vì những chương trình truyền hình yêu thích. Làm thế nào mà họ lại là bạn tốt của tôi được? Họ không cùng độ tuổi với tôi. Và chúng tôi đều có bạn bè riêng ở trường.

Nhưng mẹ không để ba đứa chúng tôi quên điều này: Chị em là những người bạn suốt đời. Bà thường xuyên nói với chúng tôi rằng chúng tôi đã may mắn như thế nào. Bằng nhiều cách tinh tế và khác nhau, bà khuyến khích chúng tôi gần gũi nhau hơn. Bà không bao giờ tỏ ra yêu thương đứa nào hơn đứa nào, cũng như không tạo ra sự ghen tị hay buồn lòng giữa chị em chúng tôi. Bà luôn dẫn chúng tôi cùng nhau đi xem phim, tắm biển, mua sắm, vì thế chúng tôi có những sở thích giống nhau. Và khi chúng tôi đến tuổi thiếu niên, bà luôn công bằng khi xử phạt chúng tôi.

Cũng như những anh chị em khác, chúng tôi không phải lúc nào cũng hòa thuận. Nhưng đâu đó trong những lời dạy của mẹ, những chuyến du ngoạn gia đình và những ký ức gắn bó, chúng tôi nhận ra rằng mẹ đã đúng. Giờ đây, tôi chia sẻ mọi thứ với những người chị của mình chứ không ai khác. Chị cả và tôi cùng tham gia cuộc thi chạy việt dã của thành phố, thậm chí hai chị em chúng tôi còn nắm tay nhau khi băng đến đích.
Khi chị hai lấy chồng, tôi là phù dâu chính. Ba chị em chúng tôi tin tưởng lẫn nhau cùng với những bí mật lớn nhất.

Vậy là đã 23 năm kể từ lần đầu tiên mẹ hỏi tôi: "Ai là hai người bạn thân nhất của con?". Giờ đây, bà không cần phải hỏi điều đó, bởi bà đã biết câu trả lời.

10 tháng 4, 2010

Tại sao tôi lại cảm ơn...

01:44 0 Comments
Chồng bát đĩa sạch sẽ sau buổi party, vì điều đó có nghĩa tôi có nhiều bạn bè.

Những bộ đồ chật ních, ôm cứng người, vì điều đó có nghĩa tôi được ăn uống đầy đủ.

Cái bóng xiêu vẹo, những giọt mồ hôi mỗi khi tôi phải làm việc dưới cái nắng gay gắt, vì điều đó có nghĩa tôi vẫn đang tồn tại dưới ánh mặt trời.
Bãi cỏ trước sân đang chờ ngày cắt, những cái cửa sổ cần phải lau chùi, và cái máng nước cần được sửa sang, vì điều đó có nghĩa tôi có một mái nhà.

Chuyến xe buýt bị lỡ sáng nay khiến tôi phải cuốc bộ một quãng khá xa, vì điều đó có nghĩa tôi vẫn có thể đi bằng đôi chân của mình.

Những hoá đơn khổng lồ khiến tôi "xanh như tàu lá", vì điều đó có nghĩa tôi vẫn còn cảm xúc.

Những tiếng thì thầm của các cô gái bên cạnh tôi trong rạp phim, vì điều đó có nghĩa tôi vẫn còn có thể nghe.

Những khoản thuế "kếch xù" mà tôi phải trả, vì điều đó có nghĩa tôi đang có việc làm.

Đống đồ dơ cần mang đến tiệm giặt ủi, vì điều đó có nghĩa tôi có quần áo để mặc.

Cảm giác mệt mỏi, rã rời của các cơ bắp sau một ngày làm việc mệt nhọc, vì điều đó có nghĩa tôi có khả năng làm việc với áp lực cao.

Tiếng kêu inh ỏi của chiếc đồng hồ báo thức mỗi sáng vì điều đó có nghĩa... tôi "có thêm ngày nữa để yêu thương!".
--
Nguồn: Thanh niên online

9 tháng 4, 2010

Tình mẫu tử

12:47 1 Comments
Đón lấy đứa trẻ từ tay cô y tá, người cha âu yếm ngắm nhìn cậu con trai đầu lòng của mình với vẻ mặt đầy tự hào. Nhìn chằm chằm vào đôi tai lớn quá khổ của cậu bé, anh sững người một lúc.
"Ôi, thật tội nghiệp cho "cục cưng" bé bỏng của mình. Rồi đây, nó sẽ bị đám bạn trêu chọc cho đến chết mất", người cha thầm nghĩ. "Đôi tai của cậu bé không có vấn đề gì cả. Sức khỏe của cậu bé vẫn tốt. Sau này, có thể cậu bé sẽ cần một cuộc giải phẫu nho nhỏ".
Lời giải thích của vị bác sĩ làm người cha an lòng. Thế nhưng, anh vẫn cảm thấy lo lắng cho phản ứng của vợ anh khi cô trông thấy đôi tai "kỳ dị" của con trai. "Cô ấy không dễ dàng chấp nhận chuyện này như tôi đâu". Cùng lúc đó, người mẹ đã được đưa qua phòng hồi sức và đang chờ để gặp đứa con đầu lòng của mình. Cô y tá đi cùng người cha để giúp đỡ trong trường hợp người mẹ bị choáng. Người mẹ ngắm nhìn khuôn mặt cậu con trai rồi quay sang chồng mình và khẽ kêu lên: "Anh nhìn này, con có đôi tai của anh"

8 tháng 4, 2010

Họ đã nghèo đến như thế nào…

12:46 0 Comments
Tất cả tuỳ thuộc vào cách nhìn của mỗi ngườiNgày nọ, một người đàn ông - chủ của một nông trại giàu có - quyết định dẫn đứa con trai của mình đi du ngoạn, với mục đích duy nhất là chỉ cho nó biết "như thế nào là cuộc sống nghèo khổ của những người nông dân".
Sau khi kết thúc chuyến đi, trên đường trở về người cha đã hỏi đứa con trai của mình: "Chuyến đi như thế nào hả con?"
Cậu bé trả lời: "Tuyệt vời lắm cha ạ!"

"Thế, con có thấy những người nông dân đó, người ta đã nghèo đến như thế nào không?" - người cha hỏi tiếp.

"Ồ, con đã nhận thấy rất rõ cha ạ!" - cậu bé trả lời.

Con đã thấy chúng ta chỉ có một con chó duy nhất, nhưng họ đã có đến những bốn con.

Chúng ta chỉ có một hồ bơi thật rộng ở giữa vườn nhà, nhưng họ có một con sông dài thật dài không thấy đâu là bến bờ.

Chúng ta có một cái đèn lồng ngoài vườn, được nhập khẩu từ nước ngoài, đẹp thật đấy, nhưng những người nông dân kia có cả bầu trời với những vì tinh tú chiếu sáng.

Sân vườn nhà ta rộng thật đấy, nhưng họ lại có cả đường chân trời

Chúng ta chỉ có một mảnh đất nhỏ để sống, nhưng họ lại có cả những cánh đồng rộng bát ngát và ngút ngàn.

Chúng ta có kẻ hầu người hạ, nhưng họ lại phục vụ được cho những người khác.

Chúng ta phải mua thực phẩm để nuôi sống chúng ta, nhưng họ lại có thể tự làm ra để nuôi lấy chính bản thân mình.

Chúng ta có những bức tường kiên cố để bảo vệ tài sản của chúng ta, nhưng họ lại có những người bạn chân chính bảo vệ họ.

Nói đến đây, cậu bé quay sang và nói với Cha cậu rằng: "Con cám ơn Cha vì đã cho con biết chúng ta đã nghèo đến như thế nào". Người Cha lặng người khi nghe đứa con của mình nói như vậy.

Có quá nhiều lần trong cuộc sống chúng ta quên mất những gì chúng ta đang có, mà chỉ mải mê lo lắng về những gì mà chúng ta chưa có được.

Những gì không có giá trị với người này lại là tài sản vô giá đối với người kia.

Tất cả những điều đó chỉ tuỳ thuộc vào "cách nhìn" của mỗi người trong chúng ta mà thôi.

9 điều "giết chết" tình yêu

12:00 0 Comments
Cuộc sống hôn nhân hay chuyện hẹn hò không phải lúc nào cũng "xuôi chèo mát mái". Có rất nhiều điều xảy ra không theo ý muốn của riêng ai. Vì vậy, nếu không biết dung hòa và thông cảm cho nhau, các cặp tình nhân sẽ khó có thể chung sống suốt đời.

1. Bạn bè và gia đình
Nghe có vẻ nực cười bởi gia đình và bạn bè ai cũng có nhưng nó sẽ trở thành vấn đề lớn khi cặp đôi không biết phân chia thời gian, sự quan tâm dành cho người yêu, bạn bè hay các thành viên trong gia đình.
2. Áp lực cuộc sống
Các vấn đề như tiền bạc, con cái hay những mối quan hệ xưa kia ảnh hưởng rất nhiều tới cuộc sống lứa đôi. Nếu không thể cùng nhau chia sẻ và vượt qua sẽ rất dễ đẩy tình yêu tới bờ vực thẳm.

3. Kẻ thứ ba
Tình yêu được tạo nên từ hai người nhưng nếu có thêm kẻ thứ ba xen vào, nó không còn là tình cảm đơn thuần. Đặc biệt nếu họ cố gắng quyến rũ bạn hay nửa kia thì việc không tin tưởng, nghi ngờ lẫn nhau rất dễ xảy ra.



"Kẻ phá hoại" đó ảnh hưởng không nhỏ tới mối quan hệ của cặp đôi nếu hai bạn không nói chuyện thẳng thắn và dứt khoát rằng không thích họ và chỉ coi họ như một người bạn thân thiết.

4. Thói quen xấu

Ai cũng có những thói quen xấu và khó sửa. Nếu thói xấu của bạn chỉ nhỏ nhặt, vụn vặt và người ấy có thể chấp nhận được, sẽ không có gì đáng lo. Nhưng khi những thói quen này làm cho đối phương khó chịu thì đó không còn là chuyện vặt vãnh. Như thói quen nói mơ khi ngủ, la hét ầm ĩ khi xem bóng đá lúc nửa đêm... rất dễ khiến cặp đôi bất hòa và to tiếng với nhau.



5. Để đối phương biết quá rõ về mình

Khi ở bên nhau bạn luôn bộc lộ hết mình nhưng sự thoải mái thái quá này khiến hai bạn giống những người bạn hơn là cặp tình nhân. Và chàng/nàng không còn có hứng thú khám phá về bạn trong lúc hẹn hò. Sự chán nản, đi tìm đối tượng mới là điều tất nhiên vì mọi người luôn thích những thứ mới mẻ.

6. Không cùng chí hướng

Qua một thời gian "góp gạo thổi cơm chung", nếu không cẩn thận, sự thiếu giao tiếp về mọi thứ trong cuộc sống như công việc, nghề nghiệp... cuốn cặp đôi "trôi dạt" mỗi người một phương khiến mối quan hệ của họ trở nên tệ hại.


Mỗi người theo đuổi những mục đích riêng như một người muốn “an phận thủ thường” còn một người lại muốn bon chen trong cuộc sống. Khi tình huống này xảy ra, nếu hai người không thể chọn lựa giữa tham vọng và sự thỏa mãn thì chia tay là điều tất yếu.

7. Quá khứ luôn tồn tại

Quá khứ vẫn tồn tại và bạn luôn so sánh giữa chàng/nàng với người trong quá khứ, bạn sẽ chẳng bao giờ có một tương lai tốt đẹp. Hãy học cách chấp nhận hiện tại và chôn vùi quá khứ.

8. Độc lập và phụ thuộc

Độc lập là tốt nhưng nếu quá tự chủ, chỉ giải quyết mọi việc theo ý riêng và cho rằng mọi quyết định của mình là đúng, bạn sẽ khiến đối phương bất mãn và cảm thấy bị áp đặt.

Đàn ông hay phụ nữ đều cần có bờ vai để dựa những lúc buồn hay gặp thất bại trong cuộc sống nhưng nếu thường xuyên phụ thuộc vào đối phương, bạn sẽ làm cho người ấy ức chế về tinh thần bởi lúc nào cũng phải lo lắng cho bạn như một đứa trẻ.

9. Lừa dối

Lừa dối là điều cuối cùng và cũng là điều dễ dàng giết chết tình yêu nhất. Còn tùy theo mức độ ngoại tình và sự ăn năn hối cải, người ấy sẽ xem xét liệu có nên tha thứ cho bạn hay không.

Kim Chi

7 tháng 4, 2010

Chia tay đơn giản là chia tay

11:53 3 Comments
Mình chia tay rồi phải không anh? Anh bước ra khỏi cuộc đời em nhẹ nhàng như khi anh đến, không có quá nhiều nước mắt như em nghĩ, không dằn vặt hỏi tại sao, không níu kéo, cầu xin. Mình chia tay trong sự nuối tiếc...

Vẫn biết anh và em còn yêu nhau nhiều lắm, vẫn biết giữa chúng ta không chỉ có tình yêu mà đó còn là vì cái "nghĩa" mà chúng ta đã có trong suốt 5 năm.

5 năm, tình yêu mình có đã trải qua bao buồn vui, bao kỷ niệm, bao ngọt ngào, nhưng cũng không yên ả để có thể vượt qua mà sống trọn đời với nhau. Rốt cuộc em vẫn rời bỏ anh, em không đủ can đảm để chịu khổ, chịu cực cùng anh, em không chạy theo những cám dỗ mới nhưng suốt thời gian qua em cũng đã cố gắng để níu kéo một cái gì đó giữa chúng ta, em đã cố gắng gạt bỏ tất cả vì anh, vì em và vì gia đình chúng ta. Nhưng rốt cuộc trái tim em không thể làm được điều em mong muốn. Ngày em chấp nhận đánh đổi cuộc sống tình yêu 5 năm để đến với "tình yêu" mới, em cũng xót xa và đau đớn lắm. Đừng nghĩ em nhẫn tâm, đừng nghĩ em xấu xa tham của, đừng nghĩ em bạc bẽo, bởi tận trái tim em vẫn còn yêu anh lắm. Chỉ là... em không thể tiếp tục yêu anh như trước mà thôi.

Giờ mình ngồi lại đây với nhau, ngắm khuôn mặt anh trong yên lặng, câm nín nghe hơi thở mệt mỏi của anh, cố giấu giọt nước mắt khi nghe anh kể về chuyện chúng mình trong chút nuối tiếc mà anh không muốn có. Giờ anh và em vẫn có thể là bạn, anh vẫn ân cần quan tâm em, vẫn cho em những lời khuyên nhẹ nhàng, vẫn động viên em để em có thể vững tin với những gì em đã làm. Không hờn giận, không trách móc, không nguyền rủa... anh chỉ lặng lẽ hơn, chỉ cố gắng vớt vát những kỷ niệm về nhau để vẫn nhìn em yêu thương như thủa nào.

Khi bên em lúc này đã có một người đàn ông khác thay thế anh, người ấy có thể là chỗ dựa vững chắc cho em trong cuộc sống sau này, người ấy có thể có yêu em, có thể lo cho em được một chút vật chất, có thể quan tâm và thương yêu em. Nhưng sâu tận đáy lòng em vẫn mong người ấy là anh để em chọn lựa như lần đầu tiên mình đến với nhau và nói sẽ là của nhau như 5 năm về trước.
Em gạt nước mắt, bỏ ngoài tai cả những lời than phiền của bố mẹ, cố không nhìn thấy anh để gượng gạo bước trên con đường lắm chông gai mà em đã chọn để đi. Anh rồi cũng sẽ tìm được cho mình một người con gái yêu anh nhiều hơn, biết quan tâm chăm sóc anh nhiều hơn em. Vẫn biết em là người con gái đầu tiên anh yêu, anh vẫn luôn trân trọng em và vẫn luôn coi em là người anh yêu thương nhất. Vẫn biết tình cảm là khó lòng đổi thay, nhưng... mọi chuyện như định mệnh sắp xếp cho chúng mình phải xa nhau. Thôi hãy coi đó là duyên số mình chưa tới phải không anh.

Bố mẹ, bạn bè đều sốc khi biết anh và em chia tay, thực sự là không ai tin được rằng em có đủ tự tin sống mà không có anh, đủ can đảm rời bỏ một người đàn ông tuyệt vời như thế để đến với một người em mà bản thân em còn không biết người đó như thế nào. Nhưng có lẽ chính vì anh quá tuyệt vời, anh quá tốt, quá yêu em mà em mới trở nên... hư hỏng như thế. Người ta vẫn bảo cái gì tốt quá cũng không hẳn là tốt mà phải không anh?

Tạm biệt anh yêu của em. Em đã muốn viết những dòng yêu thương dành cho anh một lần cuối, nhưng chưa bao giờ em viết nổi. Vì nó đã gắn chặt trong trái tim em và em không thể nói ra. Em sẽ vẫn giữ tình yêu với anh ở chỗ thiêng liêng và quý trọng nhất vì anh đã từng là những gì em có. Anh hãy sống thật tốt, hãy sống cho gia đình anh, cho bản thân anh như anh đã từng nói anh nhé. Anh hãy sống hạnh phúc, hãy luôn mỉm cười, hãy biết tận hưởng cuộc sống mà không phải lo lắng cho một ai đó như em nghe anh. Em sẽ vẫn dõi theo bước đi của anh và sẽ luôn cầu chúc may mắn, hạnh phúc sẽ đến với anh.

* * *


* Hãy vào đây và gửi những lời yêu thương cho "Người ấy" của bạn nhé

Vẫn cứ là anh, anh nhé!
Mình lại mất nhau, phải không anh!?
Nếu em được lựa chọn!
Để em lặng lẽ quên anh, anh nhé!
quynhchi8486@gmail.com

6 tháng 4, 2010

Viết cho anh

11:48 2 Comments
“Quên một người rất khó, gần như là không thể”, hình như anh từng nói thế. Không hiểu sao, đến tận bây giờ, em vẫn còn viết những dòng này về anh, về một người chưa bao giờ là của em, về một người không còn là bạn, là anh trai em nữa...
Buồn! Buồn nhiều. Khóc cũng nhiều. Không khóc vì đau mà khóc vì bất lực nhiều hơn. Bất lực khi không thể từ bỏ, không thể quên anh. Trước đây, em không muốn quên anh dù em có thể làm được điều đó. Còn bây giờ, em muốn nhưng lại chẳng thể nào làm được.

Em mệt mỏi. Một sự mệt mỏi đáng sợ. Nó gặm nhấm mỗi ngày của em một ít, chỉ là một ít thôi, nhưng dai dẳng, kéo dài. Nó không làm em kiệt sức, chỉ làm cho cuộc sống bỗng trở nên khó sống hơn. Sống không chỉ là hít vào và thở ra, không chỉ là mắt còn mở và trái tim còn đập. Sống khác thế nhiều lắm.

Em hay nói là em đã nhầm. Em cũng mong là em nhầm lắm. Vì nếu là nhầm, là sai, thì còn có cơ hội để mà sửa chữa hay ít nhất là xin lỗi, để mà còn có thể thông cảm, bỏ qua cho nhau. Khi mọi chuyện chẳng thể nào tốt đẹp, thật khó để nghĩ rằng không ai có lỗi. Nhưng thực sự thì em không nhầm và anh không sai. Chúng ta chỉ đang làm những việc mà chúng ta tin là đúng. Có trách thì chỉ dám trách chúng ta giống nhau, cái tôi và lòng tự kiêu đều quá lớn.

Có thể là khó tin, nhưng em hiểu anh hơn những gì anh nghĩ. Nếu em không hiểu anh, không đặt mình vào vị trí của anh, em sẽ không bao giờ đắn đo, suy nghĩ nhiều như thế. Anh không ghét em, mà bất lực, ngán ngẩm thì đúng hơn. Khó chịu lắm chứ, bực mình lắm chứ khi bảo bao nhiêu lần mà nó không chịu nghe, nói hết nước hết cái rồi mà vẫn chứng nào tật nấy. Rồi thì hứa mà không làm như những gì đã hứa, chỉ được dăm bữa nửa tháng là nó lại phá quấy một lần. Nó biến mất, lặn một hơi cũng chưa thể yên tâm, vì không biết lúc nào nó sẽ xuất hiện, sẽ còn đem đến bao nhiêu rắc rối nữa. Không biết số máy lạ đó có phải là của nó không? Không biết cái nick vừa add mình có phải là nó không? Không biết món quà mà mình nhận được có phải là của nó gửi không? Phiền toái và lằng nhằng hết sức. Chưa kể đến cái cảm giác, luôn có một đứa nào đó dõi theo mình, nghĩ đến mình, chỉ cần mình không để ý là cuộc sống của mình lại bị nó nhào vô phá rối. Em hiểu là anh cảm thấy thế nào, và cũng vì thế mà em buồn nhiều hơn. Đáng buồn lắm chứ khi tình cảm của mình, sự quan tâm của mình lại đem đến cho người khác phiền toái thay vì hạnh phúc.


Em hiểu anh, còn anh thì làm sao hiểu được em. Cuộc sống của anh cũng như blog của anh vậy, nhiều friend, nhiều mối quan hệ, nhưng có những điều mà anh chẳng thể nào nói được với bất cứ ai trong 150 người ấy. Có những điều mà anh nhét nó vào góc tối, chẳng ai có thể chạm vào được. Anh có quá nhiều mối quan tâm, có quá nhiều điều phải nghĩ. Anh không hiểu nổi em vì đơn giản em không ở trong suy nghĩ của anh. Có lẽ anh cũng chẳng nhận ra là blog mình thiếu mất 1 blog, và giữa chúng ta bây giờ chỉ là not connected. Em đã làm cái việc khó hơn là remove anh trước. Những gì anh cần làm chỉ là remove một người đã remove mình thôi.

Em đã đan cái khăn ấy, không phải là để hy vọng vào tình cảm của anh, để níu kéo một điều gì đó, mà chỉ đơn giản là muốn tặng một phần ấm áp của mình cho người mà mình yêu thương. Nếu như em đi xa, đến một nơi ấm áp, không lạnh như Hà Nội thì ít nhất vẫn còn cái khăn ở lại để anh đừng quên em nhanh quá. Nói vậy thôi, em vẫn hy vọng dù ít ỏi, dù mong manh, sẽ có một lúc nào đó anh quàng cái khăn em đan và sẽ thấy ấm áp như cảm giác của em khi tặng nó cho anh.

Em biết, có nói gì thì cũng muộn rồi, cũng chẳng thể thay đổi được gì. Em đang đi một con đường mà không một người nào yêu quý em lại muốn em tiếp tục như thế. Họ nói rằng em đang bỏ lỡ cơ hội, bỏ phí thời gian, và nếu tiếp tục thì chỉ có em là khổ. Em biết. Và em nghĩ là nếu anh còn coi em là em gái, em còn có một chút ý nghĩa gì đó với anh dù nhỏ thôi, anh sẽ là người đầu tiên phản đối việc em đi tiếp. Có thể là em sẽ khổ, sẽ còn buồn nhiều, nhưng sẽ là xứng đáng vì em được làm điều em muốn làm, được tiếp tục yêu anh dù chỉ là một phía. Và có lẽ… hạnh phúc cũng gần giống như thế…

* * *

Mình lại mất nhau, phải không anh!?
Để em lặng lẽ quên anh, anh nhé!
Nhật kí không có anh
Lời cuối trao anh!

heocon_xinhxan1311@yahoo.com

5 tháng 4, 2010

Tính xấu của nàng

12:10 0 Comments
Sẽ khó có cô nàng nào hội đủ những "đặc tính" dưới đây bởi như vậy nàng sẽ trở thành một "mụ phù thủy" đáng kinh hãi nhưng nếu người ấy chỉ cần có một trong những tính sau thì bạn cũng nên cẩn thận.
Ích kỷ

Trong hoàn cảnh nào và cho dù ở đâu, cô ấy cũng phải là trung tâm của vũ trụ, là người quan trọng nhất. Khi gặp bất cứ chuyện gì, cô ấy đều lo cho bản thân trước còn người khác ra sao cũng không liên quan.

Chỉ trích mọi hành động của người khác

Làm "mất mặt" là cách phổ biến nhất mà dạng phụ nữ này làm với những người đàn ông khác. Bằng cách xiên xỏ, chê bai đối phương không tương xứng, cô ấy muốn họ mất đi tự tin và phải phụ thuộc vào những điều cô ấy cho là đúng. Chẳng có gì là tốt cả vì vậy cô ấy sẵn sàng phủi bỏ tất cả những điều người khác nói hay làm.



Nhẫn tâm

Những người phụ nữ này thường rất hấp dẫn và lôi cuốn nhưng nàng sẵn sàng bất chấp thủ đoạn để giành lấy lợi ích từ người khác về mình, kể cả việc làm cho họ tổn thương. Và tất nhiên, nàng sẽ chẳng bao giờ khóc hay bộc lộ sự mềm yếu của mình trước mặt đối thủ.



Muốn được đối xử như một nữ hoàng

Nàng được nuông chiều và cung phụng từ khi còn nhỏ. Người thân trong gia đình đáp ứng mọi yêu cầu nàng đề ra. Tới khi trưởng thành, nàng vẫn nghĩ mình có thể có những thứ mong muốn. Nàng đòi hỏi đủ điều từ những người xung quanh và không bao giờ lắng nghe hay quan tâm tới nhu cầu của họ.



Coi thường bạn tình khi lên giường
Thay vì an ủi, động viên và khích lệ, nàng sẵn sàng cười nhạo vào một chút sơ suất nhỏ của chàng lúc hai người ân ái. Thậm chí coi thường sự vụng về và luống cuống của chàng. Với nàng, những anh chàng như vậy chẳng có chút "bản lĩnh đàn ông" nào.



Coi mọi người như "rác rưởi"

Cô ấy đối xử và coi những người hầu bàn hay thư ký chỉ là những con rô bốt đang tồn tại để phục vụ cho mình. Cô ấy không hề động lòng trắc ẩn trước những những người nghèo khó và ốm yếu. Họ chỉ như những đứa trẻ, chẳng làm nên trò trống gì và nàng phải chỉ bảo, dạy dỗ như một cô bảo mẫu nghiêm khắc. Đặc điểm đáng ghét nhất của loại phụ nữ này là vô cùng "ác miệng".

Hám tiền

Những cô nàng này coi tiền là tất cả. Nàng luôn chọn những nhà hàng sang trọng và coi việc chàng phải chi trả như một nghĩa vụ. Thật bất hạnh cho những anh chàng rỗng túi nào đòi mơ tưởng tới nàng bởi kết quả sẽ là sự xua đuổi thậm tệ.



Luôn chỉ đạo

Mọi người được sinh ra đều là nô lệ cho nàng, đặc biệt là bạn trai của nàng. Chàng phải dành hầu hết thời gian của mình để hoàn thành mọi nhiệm vụ nàng giao bất cứ khi nào cần.
Tán tỉnh người đàn ông khác

Nàng có thể khiêu khích và quyến rũ người đàn ông khác ngay trước mặt người ấy mà không hề để ý tới cảm xúc của đối phương. Thêm vào đó, nàng còn dễ dàng so sánh người yêu của mình với những người đàn ông khác. Đây là điều quá quắt nhất khiến các chàng không thể tha thứ được.

Gửi người ra đi

11:45 0 Comments
Đêm nay (27/07/09), trời lại mưa! Cơn mưa nhẹ nhàng không giông bão giống như lòng em bây giờ vậy…

Lần hẹn hò đầu tiên khi em về trời đổ cơn mưa, em không trú mưa dù nước mưa nhoà cả mắt em rồi! Em vẫn cứ đi. Chiếc áo mưa ấy che chở cho em cả chặng đường dài trăm cây số. Và rồi! Em cảm ơn anh thật nhiều!

Em là một phụ nữ độc hành, nhìn người bạn đường độc hành lòng cảm thấy đồng cảm. Và rồi từ đó anh đã đi vào đời em…

Em nhìn thấy tất cả, em hiểu tất cả những gì anh không muốn nói, những gì anh chưa nói, và những điều anh không bao giờ nói. Em không bao giờ biết những điều mà em không muốn biết, vì nếu em nói em biết tất cả thì làm sao anh thay đổi được quá khứ hả anh! (dù mới là ngày hôm qua thì hôm nay nó đã là quá khứ của anh rồi).

Em đã cho anh rất nhiều cơ hội để thay đổi bản thân mình. Em đã vờ như không biết anh lừa dối em, em vờ như không biết anh đang sống với người phụ nữ khác… Em chỉ một lòng tin tưởng tuyệt đối vào anh. Em tin là anh biết anh cần gì, anh muốn gì! Chỉ bấy nhiêu thôi! Em luôn yêu thương anh thật lòng dù cho con tim em hằng đêm tan nát. Em luôn nguyện cầu anh gặp được người bạn đường tâm đầu ý hợp… Dù cho em có thể tan biến…

Bao nhiêu lần anh đi về Hà Nội... Lần này anh nói anh về Hà Nội không biết có còn trở về Sài Gòn với em được nữa hay không! Điện thoại của anh đã tắt máy. Email của anh đã đóng chặt, em biết lòng anh đã đi xa, không phải là Hà Nội, mà đã đi xa, thật xa, xa tít tận chân trời.



Em luôn nguyện cầu anh gặp được người bạn đường tâm đầu ý hợp…

Anh yêu! Em tha thứ tất cả cho anh và không bao giờ trách giận hay hờn dỗi. Chiếc xe màu đỏ mà chúng mình chọn mua giờ đã không còn nữa rồi, anh đã không muốn giữ lại một chút kỷ niệm gì của em cả. Còn em, một chiếc áo khoác, một tấm hình của anh, em hình như thấy anh đang sống với em vậy. Cảm ơn anh! Anh đã cho em những lời nói dối ngọt ngào mà trước đây em muốn nghe cũng không ai chịu nói. Em cảm thấy mỗi ngày mình ngốc đi nhiều hơn một chút nhưng lại làm cho anh không nỡ xa cô bé ngốc nghếch này… Nếu em ngốc đi nhiều hơn một chút nữa thì anh có rời xa em mãi mãi không?

Em hận thật nhiều! Đàn ông ư? Tại sao đàn ông ai cũng muốn có một người vợ… vừa ý mình nhưng khi có rồi lại nảy sinh ý nghĩ lợi dụng? Còn nếu không hài lòng thì… thở dài chán chê. Liệu có được hạnh phúc chăng? Anh có bao giờ nghĩ hạnh phúc là gì không?

Em luôn thoả mãn những gì mình đang có, luôn phấn đấu để tiến thân trong công việc. Và em cảm thấy thật là hạnh phúc bên anh. Nhưng điều làm cho em đau lòng nhất là: Ở bên em anh có thấy hạnh phúc không anh?

Ngày đó, anh muốn rời xa em nên anh nói về Hà Nội, lòng em như núi lửa phun trào… Còn giờ đây! Anh đã đi xa thật rồi! Lòng em… như sóng biển dịu êm…

Em chúc anh hạnh phúc! Hạnh phúc…

Vĩnh biệt tình yêu nhỏ của em!

Phượng mập của anh!

* * *


* Hãy vào đây và gửi những lời yêu thương cho "Người ấy" của bạn nhé

Chia tay đơn giản là chia tay
Mưa mùa hạ
Nhìn lại mình khi người yêu đã xa
Để em lặng lẽ quên anh, anh nhé!

anphuongan@yahoo.com.vn

4 tháng 4, 2010

Chuyện người trồng ngô

12:58 0 Comments
Tại vùng trang trại xa xôi, có một người nông dân năm nào cũng trồng được những cây ngô rất tốt. Năm nào ông cũng mang ngô tới hội chợ liên bang và năm nào ngô của ông cũng đạt giải nhất. Ai cũng cho rằng ông có những bí quyết riêng độc đáo. Có một lần, một phóng viên phỏng vấn ông và phát hiện ra rằng người nông dân luôn chia sẻ những hạt giống ngô tốt nhất của mình với những người hàng xóm ở các trang trại xung quanh.


- Tại sao bác lại chia những hạt giống tốt nhất đi, trong khi năm nào họ cũng đem sản phẩm đến cùng hội chợ liên bang để cạnh tranh với sản phẩm của bác? - Phóng viên hỏi.

- Anh không biết ư?- Người nông dân thật thà đáp - Gió luôn thổi phấn hoa và cuốn chúng từ trang trại này sang trang trại khác, từ cánh đồng này sang cánh đồng khác. Nếu những người hàng xóm quanh tôi chỉ trồng được những cây ngô xấu thì việc thụ phấn do gió rõ ràng sẽ làm giảm chất lượng ngô của chính trang trại của tôi. Tức là, nếu tôi muốn trồng được ngô tốt, tôi cũng phải giúp những người xung quanh trồng được ngô tốt đã!

Cuộc sống cũng như vậy. Những người muốn được hạnh phúc phải giúp những người sống quanh mình hạnh phúc. Những người muốn thành công phải giúp những người quanh mình thành công. Giá trị cuộc sống của bạn được đo bằng những cuộc sống mà bạn “chạm” tới.

Muốn nói cùng anh

11:43 1 Comments
Ngỡ như còn hôm qua, trái tim em tan nát và đau đớn đến tận cùng. Ngay bây giờ đây sao em lại cảm thấy nhớ anh quá, nhớ anh đến da diết và cay đắng.

Ngày đó mình khó khăn lắm mới đến được với nhau, với trái tim non nớt của một cô bé mới 18 tuổi đầu, em yêu anh bằng tất cả trái tim mình. Ngày đó anh hi sinh cả tính mạng mình để chứng minh cho em thấy anh yêu em đến chừng nào. Và rồi bằng tình yêu mãnh liệt em đã trao cả trái tim và cả cuộc đời mình cho anh.

Nhưng anh ơi! Cuộc sống đôi khi bất công và tàn nhẫn lắm. Em ngỡ ngàng như vừa tỉnh giấc mà không tin rằng mình đã mất nhau, anh đã phản bội em... Nỗi đau lớn nhất của người con gái.

Em tin tưởng khi yêu anh và chưa bao giờ nghĩ rằng ngày này sẽ đến, ngày mà tận mắt em được chứng kiến anh chờ đợi và chở người con gái khác đi chơi. Anh là một nửa cuộc sống của em, em sẽ không sống nổi nếu mất anh trong đời. Em đã nghĩ như thế khi đôi mình còn bên nhau. Nhưng rồi khi sự thật diễn ra, em cũng phải mạnh mẽ mà tiếp tục sống.

Em chỉ mong một lần được nói với anh tất cả nỗi lòng em, thế mà anh ra đi không một lời từ biệt, không lần gặp mặt cuối cùng, không một lí do.



Mỗi ngày em đều nghĩ về anh, nhớ về bao nhiêu kỉ niệm khi mưa chợt đến...

Anh để lại cho em nỗi đau đến bất tận, nước mắt giàn giụa chảy dài trên đôi môi lúc nào cũng tíu tít cười khi được ở bên anh. Ngay lúc này đây, tay viết những dòng này cho anh nhưng em biết chắc rằng anh sẽ không bao giờ đọc được nước mắt em lại rơi sau 4 tháng xa anh. Hình ảnh anh mãi hiện diện trong tim em dù em đã cố lắm để xoá bỏ nó.

Anh đành tâm xoá hết bao kỉ niệm của 3 năm yêu thương nhau. Còn em thì lại dằn vặt sống với quá khứ và nỗi đau tình phụ. Thế nhưng em lại không thể hận anh được, lại cứ yêu anh... Đôi lúc em ghét chính bản thân mình, anh đã tàn nhẫn, phũ phàng biết bao nhiêu thế mà em vẫn mong anh được hạnh phúc bên người mà anh chọn lựa. Và dù có ra sao đi nữa em vẫn cứ yêu anh, mối tình đầu của em. Dù phải sống với nỗi đau nhưng em vẫn sẽ sống tốt vì đã hứa với người em yêu như thế. Mỗi ngày em đều nghĩ về anh, nhớ về bao nhiêu kỉ niệm khi mưa chợt đến. Tình yêu bắt đầu từ một mùa mưa và kết thúc cũng bằng một mùa mưa. Ngồi một mình thầm mỉm cười và rồi tự khóc.

Khi đôi môi vắng bóng nụ cười, em biết rằng hạnh phúc đã ra đi, em đã mãi mãi mất anh, mất những giây phút nồng ấm bên nhau. Và sâu tận cùng của nỗi đau vẫn là một tình yêu tha thiết cho anh. Mong anh nhớ đến em dù chỉ trong những giây phút cô đơn, hãy sống thật khoẻ mạnh và hạnh phúc anh nhé.

Em mãi yêu anh!

* * *

Chia tay đơn giản là chia tay
Anh ơi, vì sao thế?
Mình lại mất nhau, phải không anh!?
Gửi anh - người em từng yêu
emsetinnhunggianhnoiviyeuanh@yahoo.com