Cẩm Linh vào học kỳ mới, chúng tôi ít có thời gian gặp nhau hơn. Trog khoảnlg thời gian ngắn ngủi bên Cẩm Linh, đôi khi tôi thấy mình như một người xa lạ. Những buổi cà phê, đi dạo phố, xem phim…
29 tháng 9, 2014
19 tháng 9, 2014
Bà xã tôi đi công tác nước ngoài 6 tháng. Tuần sau cô ấy sẽ về. Tôi mới cưới vợ 2 năm nhưng chưa dám có con vì công việc của bà xã phải đi xa liên tục. Đây là lần cô ấy đi lâu nhất. Trong thời gian qua, tôi không sinh hoạt lần nào nhưng rất nhiều lần ngủ mơ thấy bà xã nên... tính xấu trỗi dậy.
Để hạ nhiệt “tình hình căng thẳng” này, tôi phải tự xử, nếu không “chỗ đó” rất nặng nề khó chịu vì hàng hóa bị ứ đọng nhiều. Sau những lần như vậy, sáng ra tôi rất phấn chấn, vui vẻ, yêu đời, làm việc tốt hơn. Tuy nhiên, có một điều hơi khó nói là không biết có phải nhìn vẻ bề ngoài của tôi như vậy mà bạn bè hay trêu “nhìn mặt thấy ngu ngu”.
Tôi lo rằng nếu bà xã cứ đi công tác liên tục như vậy, tôi sẽ còn “ngu” dài dài làm ảnh hưởng đến khả năng chinh chiến của thằng nhỏ cũng như chuyện con cái sau này. Tôi và bà xã năm nay đều mới 29 tuổi...
lethang...@yahoo.com
Bạn thân mến,
Tuổi 29 của bạn, nếu không bệnh tật gì thì sức khỏe tình dục đang hồi sung mãn, lúc nào cũng muốn đánh Đông, dẹp Bắc; nếu có điều kiện thì sẽ phát huy cao độ khả năng chinh chiến. Trong trường hợp không được giải quyết, ham muốn bị dồn nén thì cái việc loay hoay, tự xử là khó tránh. Điều này, trong chừng mực nào đó nó sẽ giúp giải thoát sự ức chế, hàng hóa tồn kho được giải quyết nhanh gọn làm cho mọi thứ thông thoáng, dễ chịu. Bằng chứng là bạn cảm thấy vui vẻ, phấn chấn y như thể vừa được gần gũi bà xã! Tuy nhiên, vấn đề ở đây là đừng quá lạm dụng, tạo thành thói quen khó chữa, nhất là khi bạn đã lập gia đình. Có nhiều người sau một thời gian dài tự xử, đã... mất luôn khả năng chi trả, không thích họp hành với đối tác mà chỉ... độc thoại! Điều này rất nguy hiểm trong cuộc sống vợ chồng. Do vậy, bạn cần biết dừng chỗ nào để chuyện ấy chỉ là giải pháp tình thế chứ không phải thành nhu cầu thường xuyên.
Bà xã bạn năm nay 29 tuổi, đây là độ tuổi không còn sớm để sinh con. Hai vợ chồng nên bàn bạc, giảm bớt công việc của bà xã để tập trung cho gia đình. Nếu không vài năm nữa lớn tuổi thì chuyện sinh nở sẽ rất khó khăn, thậm chí nguy hiểm. Trong thực tế, có nhiều người khi còn trẻ, cứ muốn dành hết cho sự nghiệp, đến khi về già lại hối tiếc bởi cái gì mất đi thì có thể tìm lại được chứ tuổi trẻ, thời gian qua đi thì không bao giờ trở lại.
Về việc bạn bè trêu ghẹo “nhìn mặt thấy ngu ngu” thì có lẽ do thấy vợ bạn đi vắng mà bạn lại phấn chấn, vui tươi nên trêu đùa thế thôi. Hoàn toàn không có chuyện vì việc ấy mà con người ta trở nên ngu hơn hay thông minh hơn! Tuy nhiên, lo lắng của bạn về việc bà xã cứ đi công tác liên tục sẽ làm ảnh hưởng đến khả năng chinh chiến của thằng nhỏ cũng như chuyện con cái sau này là có lý. Bạn nên bàn bạc với bà xã để cân đối mọi việc, sao cho mọi thứ đều hài hòa thì mới có thể giữ gìn hạnh phúc lâu bền.
Vũ Kim Khôi
Để hạ nhiệt “tình hình căng thẳng” này, tôi phải tự xử, nếu không “chỗ đó” rất nặng nề khó chịu vì hàng hóa bị ứ đọng nhiều. Sau những lần như vậy, sáng ra tôi rất phấn chấn, vui vẻ, yêu đời, làm việc tốt hơn. Tuy nhiên, có một điều hơi khó nói là không biết có phải nhìn vẻ bề ngoài của tôi như vậy mà bạn bè hay trêu “nhìn mặt thấy ngu ngu”.
Tôi lo rằng nếu bà xã cứ đi công tác liên tục như vậy, tôi sẽ còn “ngu” dài dài làm ảnh hưởng đến khả năng chinh chiến của thằng nhỏ cũng như chuyện con cái sau này. Tôi và bà xã năm nay đều mới 29 tuổi...
lethang...@yahoo.com
Tuổi 29 của bạn, nếu không bệnh tật gì thì sức khỏe tình dục đang hồi sung mãn, lúc nào cũng muốn đánh Đông, dẹp Bắc; nếu có điều kiện thì sẽ phát huy cao độ khả năng chinh chiến. Trong trường hợp không được giải quyết, ham muốn bị dồn nén thì cái việc loay hoay, tự xử là khó tránh. Điều này, trong chừng mực nào đó nó sẽ giúp giải thoát sự ức chế, hàng hóa tồn kho được giải quyết nhanh gọn làm cho mọi thứ thông thoáng, dễ chịu. Bằng chứng là bạn cảm thấy vui vẻ, phấn chấn y như thể vừa được gần gũi bà xã! Tuy nhiên, vấn đề ở đây là đừng quá lạm dụng, tạo thành thói quen khó chữa, nhất là khi bạn đã lập gia đình. Có nhiều người sau một thời gian dài tự xử, đã... mất luôn khả năng chi trả, không thích họp hành với đối tác mà chỉ... độc thoại! Điều này rất nguy hiểm trong cuộc sống vợ chồng. Do vậy, bạn cần biết dừng chỗ nào để chuyện ấy chỉ là giải pháp tình thế chứ không phải thành nhu cầu thường xuyên.
Bà xã bạn năm nay 29 tuổi, đây là độ tuổi không còn sớm để sinh con. Hai vợ chồng nên bàn bạc, giảm bớt công việc của bà xã để tập trung cho gia đình. Nếu không vài năm nữa lớn tuổi thì chuyện sinh nở sẽ rất khó khăn, thậm chí nguy hiểm. Trong thực tế, có nhiều người khi còn trẻ, cứ muốn dành hết cho sự nghiệp, đến khi về già lại hối tiếc bởi cái gì mất đi thì có thể tìm lại được chứ tuổi trẻ, thời gian qua đi thì không bao giờ trở lại.
Về việc bạn bè trêu ghẹo “nhìn mặt thấy ngu ngu” thì có lẽ do thấy vợ bạn đi vắng mà bạn lại phấn chấn, vui tươi nên trêu đùa thế thôi. Hoàn toàn không có chuyện vì việc ấy mà con người ta trở nên ngu hơn hay thông minh hơn! Tuy nhiên, lo lắng của bạn về việc bà xã cứ đi công tác liên tục sẽ làm ảnh hưởng đến khả năng chinh chiến của thằng nhỏ cũng như chuyện con cái sau này là có lý. Bạn nên bàn bạc với bà xã để cân đối mọi việc, sao cho mọi thứ đều hài hòa thì mới có thể giữ gìn hạnh phúc lâu bền.
Vũ Kim Khôi
14 tháng 9, 2014
Chúng tôi quen nhau rất đỗi tình cờ. Sau nửa năm nói chuyện qua lại, tôi đã rung động trước những tình cảm anh dành cho mình. Và chúng tôi đã yêu nhau được gần 2 năm nay. Hiện tại tôi đang là sinh viên năm 2 của một trường đại học ở Hà Nội còn anh thì đang đi làm xa. Quãng thời gian yêu nhau không dài nhưng đủ để tôi hiểu về anh phần nào.
Tôi đã rất yêu và tin anh, vậy mà một ngày anh nói anh không thể chờ đợi tôi với lý do gia đình muốn anh lấy vợ và ổn định cuộc sống. Tôi đã sốc khi nghe tin đó. Trước khi yêu nhau, tôi và anh đã hứa hẹn chờ tôii học hành xong, có công việc ổn định sẽ lập gia đình, vậy mà không ngờ bây giờ anh lại nói với tôi những lời phũ phàng như vậy. Tôi đã khóc rất nhiều khi phải chia tay anh nhưng vì tôn trọng quyết định của anh, tôi sẵn sàng ra đi để anh bắt đầu cuộc sống mới.
Thời gian sau, tôi không liên lạc hay quan tâm gì tới anh nữa. Tôi quyết định sẽ quên anh mãi mãi. Nhưng không lâu sau đó, tôi nghe tin anh chia tay tôi vì muốn theo đuổi người con gái khác... và không ngờ, người con gái đó chính là cô bạn thân của tôi.
Tôi đã thực sự đau khổ vì anh không hề nói rõ ràng với tôi một lần về chuyện này. Nhưng mọi chuyện tưởng dừng lại ở đây thì một ngày anh lại nhắn tin và điện thoại cho tôi. Anh nói anh chia tay tôi vì gia đình ép anh phải lấy vợ và người bạn đó có thể lấy anh còn tôi thì không. Vậy giờ đây anh tìm tới tôi để làm gì khi tôi đã cố gắng để quên anh?
Anh nói chỉ yêu mình tôi... nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy khó chịu khi nghĩ về những chuyện đã qua và khó có thề chấp nhận anh lần nữa, dù trong lòng tôi vẫn yêu anh rất nhiều.
Ngày nào đi làm, anh cũng qua trường tôi chỉ để được gặp và nói chuyện với tôi. Tôi không biết có nên cho anh cơ hội không. Tôi đang rất rối bời và không biết lám sao cho đúng. Anh cứ luôn gọi điện thoại và nhắn tin mỗi ngày chỉ để mong tôi tha thứ và cho anh cơ hội làm lại từ đầu!
Thật sự bây giờ tôi đang rất khó nghĩ và không biết phải làm sao bây giờ nữa?
Tôi đã rất yêu và tin anh, vậy mà một ngày anh nói anh không thể chờ đợi tôi với lý do gia đình muốn anh lấy vợ và ổn định cuộc sống. Tôi đã sốc khi nghe tin đó. Trước khi yêu nhau, tôi và anh đã hứa hẹn chờ tôii học hành xong, có công việc ổn định sẽ lập gia đình, vậy mà không ngờ bây giờ anh lại nói với tôi những lời phũ phàng như vậy. Tôi đã khóc rất nhiều khi phải chia tay anh nhưng vì tôn trọng quyết định của anh, tôi sẵn sàng ra đi để anh bắt đầu cuộc sống mới.
Thời gian sau, tôi không liên lạc hay quan tâm gì tới anh nữa. Tôi quyết định sẽ quên anh mãi mãi. Nhưng không lâu sau đó, tôi nghe tin anh chia tay tôi vì muốn theo đuổi người con gái khác... và không ngờ, người con gái đó chính là cô bạn thân của tôi.
Tôi đã thực sự đau khổ vì anh không hề nói rõ ràng với tôi một lần về chuyện này. Nhưng mọi chuyện tưởng dừng lại ở đây thì một ngày anh lại nhắn tin và điện thoại cho tôi. Anh nói anh chia tay tôi vì gia đình ép anh phải lấy vợ và người bạn đó có thể lấy anh còn tôi thì không. Vậy giờ đây anh tìm tới tôi để làm gì khi tôi đã cố gắng để quên anh?
Anh nói chỉ yêu mình tôi... nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy khó chịu khi nghĩ về những chuyện đã qua và khó có thề chấp nhận anh lần nữa, dù trong lòng tôi vẫn yêu anh rất nhiều.
Ngày nào đi làm, anh cũng qua trường tôi chỉ để được gặp và nói chuyện với tôi. Tôi không biết có nên cho anh cơ hội không. Tôi đang rất rối bời và không biết lám sao cho đúng. Anh cứ luôn gọi điện thoại và nhắn tin mỗi ngày chỉ để mong tôi tha thứ và cho anh cơ hội làm lại từ đầu!
Thật sự bây giờ tôi đang rất khó nghĩ và không biết phải làm sao bây giờ nữa?
7 tháng 9, 2014
3 tháng 9, 2014
Anh đã bước sang tuổi 24 rồi, cũng đã hơn 3 năm kể từ ngày em xa anh, xa khỏi thế giới này anh đã đau khổ và buồn bã rất nhiều. Anh tưởng chừng mọi thứ như sụp đổ hết nhưng thời gian trôi qua đã làm anh dần trở lại, chỉ có nó mới có thể chữa được những vết thương từ bên trong để ngày hôm nay anh lại ngồi đây và thực hiện cho em một lời hứa còn dang dở. Nhớ 5 năm về trước chúng mình còn đang hạnh phúc ngồi cùng nhau xem những bộ phim Hàn trong tuyển tập phim bốn mùa của một ông đạo diễn nào đó. Em đã khóc và rồi anh lại phải dỗ dành, một người con gái mít ướt và rất thích đọc Bạn trẻ và cuộc sống trên 24H. Cũng chính vì điều đó mà em đã nói “Giá như anh cũng viết điều gì đó cho em trên chuyên mục này nhỉ". Anh đã đồng ý và em nói “Hãy viết cho em 4 bài có bốn mùa như tập phim bốn mùa của ông đạo diễn kia anh nhé, anh hứa đi”. Anh hứa, lời hứa của một thằng con trai với người con gái mà nó yêu thương nhất.
Mùa đông vừa đến, cũng là mùa thứ 3 anh viết cho em, trước kia anh đã viết về mùa xuân của “Gửi em nơi thiên đường”, mùa thu của “Người anh đã yêu” còn bây giờ là mùa đông cho một lời hứa còn dang dở. 3 năm trôi đi thật dài với biết bao nhiêu khó nhọc của tâm hồn trong cuộc sống, một cậu sinh viên mới ra trường như anh phải mất 3 năm mới có thể viết được cho em ba mùa như đã hứa. Vậy là cuối cùng anh cũng đã sống tiếp được thêm 3 năm và sẽ thêm nữa kể từ ngày em ra đi. Những tưởng anh đã không thể nào vượt qua được quãng thời gian đó nữa em biết không, giờ đây cuộc sống của anh đã trở lại bình thường không còn buồn như như 2 năm trước nữa. Anh đã thôi nhớ em nhiều kể cả trong những giấc ngủ không yên, nhưng em sẽ mãi ở trong anh cho dù anh ở nơi đâu. Dù 10 hay 20 năm đi nữa thì với anh em mãi là kỷ niệm là những hồi ức đẹp đẽ mà chúng ta đã có và cả những mùa đông anh đã cùng em đi qua.
Mùa đông năm nay của anh không có gì khác 3 mùa đông trước, và cũng không còn được đi cùng em băng qua cái lạnh trên các con đường Hà Nội chỉ để hít thật sâu mùi hoa sữa nữa. Anh đang ngồi đây viết những tâm sự này nhưng thoang thoảng quanh anh vẫn thấy mùi thơm ấy khi gió đưa chúng qua cửa sổ vào phòng, cái lạnh mùa đông như cắt da thịt và nó cũng khiến những trái tim đang yêu xích lại gần nhau hơn. Còn nhớ mỗi tối anh đi học về em luôn hỏi anh xem “Có mặc đủ ấm mỗi khi đi học không”, nếu như anh nói “Anh không sao” là em lại dỗi vì nghĩ anh không nghe lời. Em bảo anh “Mặc nhiều áo vào và trông anh có xấu xí thì cũng kệ miễn là đủ ấm”, anh cười và nói "Chỉ cần em vui thôi anh sẽ mặc dù trông có xấu xí đến thế nào".
Không biết có khi nào anh sẽ quên em và không còn nhớ tới em nữa bởi trái tim anh sẽ dành cho một cô gái khác không nhưng em cũng đừng buồn nhé bởi có khi nào trên đường đời tấp lập anh lại vô tình bước qua những con đường ấy, nơi mà dấu chân hai ta đã từng đi, anh sẽ lại nghĩ về em với một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng cũng đủ để anh nhớ biết bao điều.
Hơn 3 năm qua anh đã cố gắng đứng lên được vì bên anh còn có gia đình, người thân, bạn bè và cũng đã có cả tình yêu nữa... mọi người đã bên anh rất nhiều. Anh cũng từng nói với em rằng “Với anh hạnh phúc cũng giống như một cỗ máy, cỗ máy càng đơn giản thì càng dễ sửa” ,vậy mà chuyện tình yêu với anh có quá nhiều sóng gió, anh chẳng biết sẽ đi tới đâu cũng như không dám đòi hỏi hạnh phúc chỉ mong sao cuộc sống của anh luôn được yên bình. Em ở trên trời nếu có thấy hãy giúp anh đi con đường lên chọn.
Gió đang thổi thật lạnh, mùa đông đang ùa về, anh cảm thấy sự cô đơn và không biết đến khi nào có một người con gái khiến anh yêu hơn em, khiến anh quên em là ai. Cứ mỗi cơn gió lạnh thổi qua cánh cửa sổ khẽ kêu lại làm anh tỉnh giấc, anh cảm thấy có một điều gì đó quanh nơi ấy như đang dõi theo anh, có phải em về gặp anh đấy không nhưng mọi thứ vẫn im lìm. Mỗi buổi tối sau những ngày học và làm việc mệt mỏi anh lại tìm cho mình một không gian tĩnh lặng ngồi trong bóng tối ngước lên trời ước gì có thể được nhìn thấy em ở trên đó, vậy mà thói quen ấy đã theo anh suốt hơn 3 năm qua. Cả hai chúng ta đều có những ước mơ muốn được nắm tay nhau cùng thực hiện nhưng số phận lại quá trớ trêu, mỗi lần nghĩ đến em trái tim anh lại đập rộn ràng, mọi người sẽ nghĩ anh yếu đuối và luôn sống trong quá khứ nhưng anh đã yêu em và trái tim anh chẳng thể làm gì khác hơn. Dù em không còn nữa và anh cũng sẽ có hạnh phúc của riêng mình nhưng chỉ cần trái tim này còn đập thì những hồi ức về em sẽ vẫn còn đâu đó ở trong anh.
Mùa đông mùa thứ ba anh viết cho em vậy là chỉ còn một mùa hạ cuối cùng nữa thôi không biết anh có còn viết tiếp được cho em sau đó nữa không. Hơn 3 năm cũng là 3 mùa của một lời hứa nhưng hơn hết là anh muốn dành tặng em một món quà cuối cùng, những suy nghĩ, tâm sự, nỗi niềm của anh gửi gắm vào từng dòng chữ.
Vậy đấy, lời hứa của một thằng con trai với người con gái mà nó yêu thương nhất dù đã không còn nữa nhưng với nó điều ấy rất quan trọng, hãy bình yên nơi thiên đường em nhé. Em luôn sống mãi trong anh!
Mùa đông vừa đến, cũng là mùa thứ 3 anh viết cho em, trước kia anh đã viết về mùa xuân của “Gửi em nơi thiên đường”, mùa thu của “Người anh đã yêu” còn bây giờ là mùa đông cho một lời hứa còn dang dở. 3 năm trôi đi thật dài với biết bao nhiêu khó nhọc của tâm hồn trong cuộc sống, một cậu sinh viên mới ra trường như anh phải mất 3 năm mới có thể viết được cho em ba mùa như đã hứa. Vậy là cuối cùng anh cũng đã sống tiếp được thêm 3 năm và sẽ thêm nữa kể từ ngày em ra đi. Những tưởng anh đã không thể nào vượt qua được quãng thời gian đó nữa em biết không, giờ đây cuộc sống của anh đã trở lại bình thường không còn buồn như như 2 năm trước nữa. Anh đã thôi nhớ em nhiều kể cả trong những giấc ngủ không yên, nhưng em sẽ mãi ở trong anh cho dù anh ở nơi đâu. Dù 10 hay 20 năm đi nữa thì với anh em mãi là kỷ niệm là những hồi ức đẹp đẽ mà chúng ta đã có và cả những mùa đông anh đã cùng em đi qua.
Mùa đông năm nay của anh không có gì khác 3 mùa đông trước, và cũng không còn được đi cùng em băng qua cái lạnh trên các con đường Hà Nội chỉ để hít thật sâu mùi hoa sữa nữa. Anh đang ngồi đây viết những tâm sự này nhưng thoang thoảng quanh anh vẫn thấy mùi thơm ấy khi gió đưa chúng qua cửa sổ vào phòng, cái lạnh mùa đông như cắt da thịt và nó cũng khiến những trái tim đang yêu xích lại gần nhau hơn. Còn nhớ mỗi tối anh đi học về em luôn hỏi anh xem “Có mặc đủ ấm mỗi khi đi học không”, nếu như anh nói “Anh không sao” là em lại dỗi vì nghĩ anh không nghe lời. Em bảo anh “Mặc nhiều áo vào và trông anh có xấu xí thì cũng kệ miễn là đủ ấm”, anh cười và nói "Chỉ cần em vui thôi anh sẽ mặc dù trông có xấu xí đến thế nào".
Không biết có khi nào anh sẽ quên em và không còn nhớ tới em nữa bởi trái tim anh sẽ dành cho một cô gái khác không nhưng em cũng đừng buồn nhé bởi có khi nào trên đường đời tấp lập anh lại vô tình bước qua những con đường ấy, nơi mà dấu chân hai ta đã từng đi, anh sẽ lại nghĩ về em với một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng cũng đủ để anh nhớ biết bao điều.
Hơn 3 năm qua anh đã cố gắng đứng lên được vì bên anh còn có gia đình, người thân, bạn bè và cũng đã có cả tình yêu nữa... mọi người đã bên anh rất nhiều. Anh cũng từng nói với em rằng “Với anh hạnh phúc cũng giống như một cỗ máy, cỗ máy càng đơn giản thì càng dễ sửa” ,vậy mà chuyện tình yêu với anh có quá nhiều sóng gió, anh chẳng biết sẽ đi tới đâu cũng như không dám đòi hỏi hạnh phúc chỉ mong sao cuộc sống của anh luôn được yên bình. Em ở trên trời nếu có thấy hãy giúp anh đi con đường lên chọn.
Gió đang thổi thật lạnh, mùa đông đang ùa về, anh cảm thấy sự cô đơn và không biết đến khi nào có một người con gái khiến anh yêu hơn em, khiến anh quên em là ai. Cứ mỗi cơn gió lạnh thổi qua cánh cửa sổ khẽ kêu lại làm anh tỉnh giấc, anh cảm thấy có một điều gì đó quanh nơi ấy như đang dõi theo anh, có phải em về gặp anh đấy không nhưng mọi thứ vẫn im lìm. Mỗi buổi tối sau những ngày học và làm việc mệt mỏi anh lại tìm cho mình một không gian tĩnh lặng ngồi trong bóng tối ngước lên trời ước gì có thể được nhìn thấy em ở trên đó, vậy mà thói quen ấy đã theo anh suốt hơn 3 năm qua. Cả hai chúng ta đều có những ước mơ muốn được nắm tay nhau cùng thực hiện nhưng số phận lại quá trớ trêu, mỗi lần nghĩ đến em trái tim anh lại đập rộn ràng, mọi người sẽ nghĩ anh yếu đuối và luôn sống trong quá khứ nhưng anh đã yêu em và trái tim anh chẳng thể làm gì khác hơn. Dù em không còn nữa và anh cũng sẽ có hạnh phúc của riêng mình nhưng chỉ cần trái tim này còn đập thì những hồi ức về em sẽ vẫn còn đâu đó ở trong anh.
Mùa đông mùa thứ ba anh viết cho em vậy là chỉ còn một mùa hạ cuối cùng nữa thôi không biết anh có còn viết tiếp được cho em sau đó nữa không. Hơn 3 năm cũng là 3 mùa của một lời hứa nhưng hơn hết là anh muốn dành tặng em một món quà cuối cùng, những suy nghĩ, tâm sự, nỗi niềm của anh gửi gắm vào từng dòng chữ.
Vậy đấy, lời hứa của một thằng con trai với người con gái mà nó yêu thương nhất dù đã không còn nữa nhưng với nó điều ấy rất quan trọng, hãy bình yên nơi thiên đường em nhé. Em luôn sống mãi trong anh!