Follow Us @soratemplates

29 tháng 8, 2014

''Phát điên'' vì bạn gái ghen tuông

23:21 1 Comments
Có thể bạn cho rằng tôi nói quá, thế nhưng, cô bạn gái bé nhỏ của tôi đúng là có máu ghen còn hơn Hoạn Thư. Một con mèo cũng có thể khiến tôi điêu đứng vì cơn ghen của nàng.

Chuyện là thế này, có lần, sau giờ tan tầm, cô ấy gọi điện hỏi tôi đã về nhà chưa. Tôi thành thật trả lời: “Anh về nhà rồi. Hôm nay về sớm, tranh thủ tắm cho Miu Miu (tên chú mèo nhà tôi)”.

Đầu dây bên kia vang lên chất giọng chua ngoa, đanh đá đầy hờn dỗi của nàng: “Anh thì lúc nào cũng chỉ mèo thôi, có thèm quan tâm gì tới em đâu. Chẳng nghĩ về sớm đón bạn gái đi ăn, chỉ nghĩ về nhà tắm cho mèo thôi. Em với cái con mèo của anh, ai mới là bạn gái chứ?”

Sau một chuỗi lời giận hờn, cô ấy tắt phụt máy, còn lại tôi ngẩn người ra vì không biết mình làm gì sai.

Đấy, cô ấy ghen với cả thú cưng của tôi như thế đấy. Song, nếu vì thế mà tôi nói người yêu mình “chúa” hay ghen vô cớ thì có vẻ oan uổng cho cô ấy quá.

Nhắc tới thói hay ghen của bạn gái, tôi chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Thật ra Lan – bạn gái tôi là một cô người yêu hoàn hảo. Chỉ có điều cô ấy rất hay ghen và mỗi lần lên cơn ghen là tôi sợ chết khiếp.

Đau khổ thay, cô ấy thường xuyên nổi máu Hoạn Thư, chỉ vì những điều hết sức nhỏ nhặt như cô bạn cùng phòng nhắn tin hỏi công việc, bạn gái nhờ vả hay chỉ đơn giản là có người gọi nhầm số vào điện thoại của tôi.

Ai đời lại có kiểu bạn gái cả tuần không nói chuyện với tôi chỉ vì phát hiện ra tôi chưa xoá nick người yêu cũ. Mà khổ thay, cái yahoo ấy lập từ thời còn “trẻ trâu”, sinh viên mới tập tễnh vào trường, giờ cả năm không vào lấy một lần, mốc meo cả lên rồi.

Thú thật, tôi cũng không phải típ người quá để ý những vấn đề đó. Lúc còn yêu thì có thể cả ngày mong cái nick ấy sáng, nhưng chia tay rồi thì nó trở nên bình thường như bao tài khoản khác. Có thế thôi mà bạn gái tôi sụt sùi mất mấy ngày.

Giông tố này chưa qua, bão lũ khác đã tới. Lần này, tôi còn thảm hại hơn. Tôi hiện đang làm kỹ thuật tại một công ty truyền thông. Bàn làm việc của chúng tôi phân theo dãy và không có kính ngăn cách ô của mỗi người. Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại vơ luôn cả chiếc usb của cô bạn bên cạnh về.

Buổi tối, cô ấy nhắn tin hỏi và thế là giông bão nổi lên. Bạn gái tôi một mực đòi trả lời tin nhắn “giúp” tôi. Đương nhiên, tôi không chịu. Ai mà biết được cô ấy định làm gì trong lúc “sôi máu” này chứ. Tôi không muốn mình trở thành thằng mặc váy trong mắt mọi người ở cơ quan.

Và thế là cô ấy gào lên, tôi lừa dối cô ấy. Nào là cô gái kia chỉ kiếm cớ nhắn tin xem tôi có đang bận hay sao. Chỉ cần cô ấy không vô tình phát hiện ra tin nhắn, hai người chúng tôi sẽ tán tỉnh qua lại nhau cả đêm.

Rằng thì sao không để ngày mai mới hỏi, mà cứ nhất định phải là bây giờ, vào buổi tối, lúc chúng tôi đang đi chơi với nhau. Hay cô ta cố tình chọc tức bạn gái tôi. Ôi tôi chỉ muốn phát điên với cái kiểu suy luận "bá đạo" của cô ấy. Cái logic kiểu gì vậy trời?!

Chưa hết, sau một hồi “toan tính”, cô ấy nhất định đòi lấy số điện thoại của cô bạn đồng nghiệp để nói chuyện phải trái. Nói thật, lúc nghe đề nghị của cô ấy, tôi thật hết lời muốn nói. Sau một hồi phân bua, cô ấy mới chịu “tạm tha” cho tôi. Nhưng mọi chuyện đâu kết thúc dễ dàng thế.

Sau khi phát hiện ra chút ít manh mối về “tình địch”, bạn gái tôi bắt đầu lên kế hoạch “bắt tận tay, day tận trán”. Chả hiểu bằng cách nào mà cô ấy điều tra được tường tận chân tơ kẽ tóc về cô bạn đồng nghiệp của tôi, từ tên tuổi, sở thích, thói quen, facebook cho tới… tình trạng hôn nhân.

Việc đầu tiên cô ấy làm chính là add friend trên mạng xã hội facebook với bạn tôi. Sau đó là lân la hỏi chuyện, thậm chí bày ra một vài tình huống thể test thử tình cảm của cô đồng nghiệp. Mỗi lần như thế, cô ấy đều hoan hỉ về kể với tôi để "thử luôn phán ửng".

Song song với đó, ngày nào cô ấy cũng gọi điện thỏ thẻ hỏi tôi: “Anh đang làm gì?” “Hôm nay có nói chuyện gì với cô bạn đồng nghiệp xinh đẹp không?”, “Anh đi cùng với ai? Em có biết người đó không?”…

Than ôi! Nhiều lúc tôi thật sự mệt mỏi với cái kiểu tra tấn tinh thần của cô ấy. Thế nhưng chỉ cần tôi phản ứng một chút thôi, cô ấy sẽ gào lên rằng tôi không còn yêu cô ấy nữa, tôi đúng là đang có tình ý với người con gái khác rồi, tôi đúng là đang phản bội cô ấy rồi.

Thế là tôi đành “ngậm bồ hòn làm ngọt”. Không phải tôi hèn, tôi sợ bạn gái mà chỉ đơn giản bởi tôi không muốn chúng tôi cãi nhau vì những chuyện chẳng đâu như thế. Suy cho cùng cô ấy ghen cũng bởi yêu tôi và muốn tôi quan tâm, yêu thương, chăm sóc cô ấy hơn nữa. Để nàng cảm nhận rõ nét việc nàng là số 1 trong trái tim tôi.

Hơn nữa, tôi cho rằng, sinh ra là đấng nam nhi, nếu đến việc khiến người con gái mình yêu tin tưởng và cảm thấy hạnh phúc mà tôi cũng không làm được, lại còn lớn tiếng quát nạt, thượng cẳng tay, hạ cẳng chân thì thật kém cỏi quá.

Vì thế, tôi quyết dùng tình yêu chân thành của mình để “cảm hoá” con người mang trong mình dòng máu Hoạn Thư này. Mong rằng cô ấy sẽ sớm hiểu được tình yêu của tôi và giảm "tần suất" những cơn ghen vô cớ.

26 tháng 8, 2014

Trót say nắng chồng chị

19:30 0 Comments
Tôi năm nay 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học và đang trong thời gian xin việc. Tôi cũng trải qua một mối tình đẹp với người yêu được ba năm… nhưng giá như tình yêu cứ bình dị như thế mãi thì hạnh phúc biết bao!  Vậy mà không ngờ cuộc đời tôi đã rơi vào bi kịch khi bắt đầu cuộc hành trình của mình.

Khi vừa nhận bằng tốt nghiệp, tôi quyết định sang Nga chơi với bố tôi một thời gian. Ở đây, tôi gặp chị bạn ở cùng khu phố đã hơn 10 năm xa cách. Dù xa nhau lâu như vậy nhưng khi gặp nhau, chúng tôi vẫn trò chuyện với nhau rất vui vẻ và chia sẻ với nhau rất nhiều về cuộc sống, công việc, tình yêu. Trong thời gian này, tôi vẫn giữ liên lạc với người yêu mình và không nhận thấy có điểm gì đó khác biệt từ anh. Nhưng khi về đến Việt Nam, có những chuyện đã bắt đầu xảy ra mà chính tôi vẫn không thể nào lý giải được.

Từ đây, mỗi khi tôi và bạn trai nói chuyện lại bắt đầu có những cuộc cãi vã khiến hai đứa cứ thế lạnh nhạt dần. Không hiểu sao, cứ nói chuyện được vài câu là cả hai lại sinh hiểu lầm và to tiếng với nhau. Rồi từ đó, chúng tôi mặc kệ nhau, không ai nói chuyện với ai bất cứ lời nào.

Tôi cũng cảm thấy rất lạ khi thời gian này, chồng của chị cùng phố tôi gặp ở bên Nga lại thường xuyên vào facebook nói chuyện và hỏi han tôi. Chúng tôi chưa bao giờ gặp mặt nhau ở ngoài, chỉ biết nhau qua người thân của mình. Gia đình chị ấy và bố tôi làm ăn bên Nga lâu năm nên cũng có một mối quan hệ khá thân thiết. Hỏi ra thì tôi mới biết, anh chồng của chị vẫn ở Việt Nam, chưa qua bên đó, còn chị qua trước để lo mọi thủ tục cho chồng.

Lúc đầu tôi cũng hơi thắc mắc là tại sao anh ấy lại hay nói chuyện với mình như vậy? Nhưng lâu dần thì tôi cũng nghĩ đơn giản, chẳng qua là vì anh em nên anh ấy mới nói chuyện vui vẻ như vậy mà thôi. Khi tôi vừa về Việt Nam, anh đã vội vàng hỏi thăm và xin số điện thoại của tôi, tôi cũng vui vẻ cho anh số như bình thường. Từ đó, anh nhắn tin cho tôi nhiều hơn và anh em tôi cũng bắt đầu nói chuyện với nhau thân mật hơn.

Nhưng bỗng một hôm, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn của anh: "Sau 9 năm lấy vợ, em là người đầu tiên khiến anh rung động sau lần gặp gỡ đầu tiên". Và ma xui quỷ khiến thế nào lại tôi đã cuốn theo những tin nhắn mật ngọt ấy của anh, khiến trái tim tôi dần dần rung động trước những tình cảm anh dành cho mình.

Dù đã cố gắng phân tích mọi mối quan hệ và những lý do khiến anh không thể như vậy được nhưng sao một người cả tin và ngu dại như tôi lại bị anh "thôi miên" như vậy chứ? Tôi đã cứng rắn được vài lần... nhưng sau những tin nhắn ngọt ngào đó, tôi lại bị mềm yếu và cuối cùng, tôi cũng đáp lại những tin nhắn quan tâm chăm sóc của anh, mặc kệ người yêu mình đang giận dỗi.

Được vài ngày sau thì anh sang Nga. Trước khi đi anh cũng hẹn gặp tôi cà phê và chào tạm biệt. Cuộc trò chuyện của chúng tôi cũng rất vui vẻ và anh hẹn ngày sớm nhất sẽ được gặp lại tôi. Tôi không bao giờ nghĩ sẽ cướp anh ra khỏi tay chị ấy, cũng không nói anh bỏ vợ để lấy tôi hay tôi sẽ chia tay với người yêu mình cả. Và anh cũng vậy, anh không có ý định bỏ vợ mà anh chỉ muốn làm quen tôi để có bầu bạn tâm sự cho vui.
Trót say nắng chồng chị - 1

Tôi chỉ mong anh cho tôi cơ hội để chúng tôi có thể vui vẻ như ngày xưa (Ảnh minh họa)

Khi anh sang Nga, tôi và anh cũng không liên lạc với nhau nữa vì tôi biết anh cũng có cuộc sống riêng của anh, và tôi cũng đang có người yêu của mình. Nhưng hơn một tháng sau thì bỗng có tin sét đánh đến với tôi, đó là khi tôi nhận được cuộc điện thoại từ chị vợ anh. Với giọng điệu tức giận, chị hỏi tôi về những tin nhắn tôi gửi cho anh và sỉ nhục tôi như một kẻ cướp chồng chị! Không những thế, chị còn nặng nề mắng nhiếc: "Cô thích thì tôi biếu tặng nó cho cô luôn đấy".

Hôm sau, chị lại tiếp tục điện về bảo rằng: "Những tin nhắn này tôi sẽ lấy làm bằng chứng để đưa ra tòa cho tôi bỏ nó". Tôi thật không ngờ rằng, với bản tính nhút nhát, ít nói, không bao giờ cãi vã hay to tiếng với ai mà giờ đây, tôi lại rơi vào trường hợp đi phá hoại gia đình và cướp chồng người khác. Nhưng tôi biết chị đang mất bình tĩnh nên đã giữ cách im lặng.

Hôm sau tôi lại nhận được cuộc điện thoại từ bố. Bố tôi không cần hỏi đầu đuôi ra sao đã mắng nhiếc tôi thậm tệ: "Sao tao cho mày bao năm ăn học mà mày lại ngu thế? Nó đã có vợ con rồi thì mày còn dính vào nó làm gì?". Tôi chỉ biết im lặng và khóc... vì tôi biết, có thanh minh thế nào thì bố vẫn không tin tôi.
Còn mẹ tôi thì hiểu con gái hơn ai hết. Bà nhẹ nhàng hỏi han tôi, lắng nghe tôi nói và tôi cảm giác bà luôn thấu hiểu cảm giác của con gái.  Tôi cảm thấy như trút đi được gánh nặng khi chia sẻ mọi chuyện với mẹ.

Đến lúc này, bạn trai tôi vẫn không biết chuyện gì. Tôi cứ tự động viên mình: "Thôi, thì cứ im lặng cho qua tất cả. Chắc vợ chồng anh chị ấy cũng sớm giải quyết được mọi chuyện thôi". Nhưng tôi không thể ngờ được, vài ngày sau chưa yên chuyện thì chị đã chia sẻ một đoạn note dài trên Facebook cho tất cả mọi người thân quen, bạn bè và đặc biệt là bạn trai tôi biết về câu chuyện tôi và anh nhắn tin tình cảm với nhau. Tôi như chết lặng khi đọc được những dòng chữ cay nghiệt đó nên đã nhanh chóng thoát khỏi facebook để tránh nghe những lời chửi bới, miệt thị từ xã hội, từ những người đọc được nó mà không ai thực sự hiểu và thông cảm cho tôi.

Khi sự việc đã vỡ lỡ, điều tôi lo sợ nhất là người yêu tôi - người đã gắn bó với tôi suốt 3 năm nay sẽ bỏ rơi tôi. Và như những gì tôi dự đoán, tôi đã nhận được những câu nói nặng nề từ người yêu mình. Anh trách móc tôi: "Cô làm tôi xấu hổ với mọi người và không còn mặt mũi nào nhìn mặt bạn bè, người thân nữa. Tôi thù và hận cô suốt đời này. Tình cảm tôi dành cho cô cũng đã hết, vì thế cô đừng làm phiền tôi nữa. Tôi cảm thấy nhục nhã khi yêu một đứa con gái hư hỏng như cô".

Vậy là cuộc đời tôi dường như đã kết thúc. Tôi đã đánh mất tất cả. Tôi nằm khóc triền miên vì đầu óc không suy nghĩ được gì, chỉ biết trốn chạy và sống khép kín một mình. Tôi không sợ xã hội chửi tôi là gì, mọi người khinh bỉ tôi ra sao vì lúc này đây, tôi rất cần những người thật sự hiểu và thông cảm cho tôi.

Tôi biết chị ấy đối xử với tôi như vậy cũng chỉ vì muốn trả thù tôi. Nếu chồng chị ngoại tình với tôi thì chị cũng phải phá bằng được tình yêu của tôi. Tôi không có quyền trách ai trong câu chuyện này cả vì một phần lỗi cũng vì tôi ngu dại nên mới rơi vào bi kịch như vậy!

Bây giờ tôi không còn mong mỏi điều gì hơn, ngoài mong bạn trai tôi quay lại và chúng tôi lại có thể vui vẻ được như trước... nhưng điều đó thật khó!

Tôi quyết định gửi những dòng tâm sự này để mong rằng, một ngày nào đó, anh đọc được và hãy hiểu cho nỗi lòng của tôi. Tôi sẽ chờ đợi cho đến khi nào anh quay lại bên tôi. Và tôi chỉ xin nói một câu rằng: "Em rất xin lỗi! Mong anh hãy cho em cơ hội để được trở về bên anh nhé!".

Người tình mùa đông (P.1)

19:22 0 Comments
Cẩm Linh đến phòng khám của tôi vào một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo. Vừa mở cửa, gương mặt thanh tú nhưng có phần ảo não của Cẩm Linh đã hiện ra trước mắt tôi. Một cô gái trạc hai mươi tuổi, tóc chấm vai, ánh mắt cầu khẩn nhìn tôi.

- Tôi có thể giúp gì được cô? – Tôi hỏi.
- Tôi muốn xóa kí ức!

Tôi hơi bất ngờ vì đề nghị lạ lùng ấy. Tại sao lại muốn xóa kí ức? Và vì sao cô ấy lại tin rằng tôi có thể xóa được kí ức? Tôi đặt trong đầu mình những câu hỏi trước khi mời Cẩm Linh vào phòng làm việc… Để rồi, như một dòng sông âm thầm chảy, tôi bước vào thế giới của Cẩm Linh, cố kiếm tìm và xóa đi những nỗi đau trong kí ức cô ấy.

***
Tôi là một bác sỹ tâm lý mới tốt nghiệp bằng thạc sỹ ở nước ngoài. V

ề nước, tôi không đầu quân cho bất kỳ một bệnh viện nào mà mở một phòng khám riêng tại nhà. Nguyên nhân chính là tôi thích tự do. Với lại, tôi đang dành thời gian để theo đuổi một đề tài mà nhiều người mới nghe qua cho rằng không tưởng, có tên là : Xóa kí ức!

Cẩm Linh chỉ vô tình đọc được bài viết về xóa ký ức của tôi trên mạng. Có thể cô ấy không nằm trong phần lớn số người đọc xong và phán những câu xanh rờn như "vớ vẩn”, “nhảm nhí”, "thằng dở hơi”… Nhưng tôi cũng không chắc cô ấy có thực sự tin bài viết đó không, hay chỉ là một người đang đứng bên bờ tuyêt vọng, cố bấu víu vào những thứ mơ hồ xung quanh và tin đó là hi vọng!

Bạn bè bảo tôi mắc bệnh nghề nghiệp, điên điên như cái ngành tâm thần học của tôi. Có khi thế thật, vì lý lẽ ích kỷ cần người thực nghiệm đề tài nghiên cứu, tôi bỏ qua những phương pháp điều trị tâm lý thông thường để bắt đầu một việc làm có phần may rủi với trí nhớ của Cẩm Linh…

***
Cẩm Linh nằm trên giường, chiếc áo len trắng sọc đen bó sát vào cơ thể mỹ miều của cô ấy. Tôi kéo chiếc chăn mỏng đắp lên người Cẩm Linh, che đi những đường cong khiêu gợi có thể làm tôi phân tâm trong quá trình điều trị. Điều ấy thật tai hại. Tôi không thể biết trước được điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy đột ngột tỉnh dậy khi thôi miên, có thể tâm lý sẽ xấu đi, hoặc tệ hơn là mất đi trí nhớ. Theo lý thuyết, lần thôi miên đầu thất bại thì lần sau bộ não của cô ấy sẽ có một bản năng tự vệ, từ chối bất kỳ sự xâm nhập nào từ tôi. Quá trình chữa bệnh sẽ nhanh chóng đi vào ngõ cụt!

Thuốc an thần có tác dụng, trông Cẩm Linh đỡ căng thẳng hơn. Tôi bắt đầu đếm. Đôi mắt cô ấy tập trung vào quả lắc trên tay tôi, một lúc, rồi ngà ngà nhắm lại. Khuôn mặt Cẩm Linh an nhiên như đang ngủ nhưng thực ra đang chìm vào vô thức – một trạng thái tiếp cận ám thị dễ dàng nhất.

- Cô có nghe được tôi nói không?
- Có
- Tốt lắm, bây giờ cô hãy cho tôi biết cô là ai?
Sau gần ba tiếng đồng hồ, với hơn một trăm câu hỏi và ám thị, thế giới của Cẩm Linh hiện ra trong mắt tôi như một bức tranh nhiều màu sắc. Những gam màu sáng tối tương phản nhau, đi từ quá khứ đến hiện tại. Tôi đã biết vấn đề mà cô ấy đang gặp phải. Cô ấy không bi lụy vì gia đình, vì tiền bạc, vì tương lai… Cũng giống như hàng triệu người trên trái đất này, cô ấy đã và đang mắc một thứ bi lụy khó hiểu: bi lụy vì tình! Tôi không hiểu nổi, có lẽ vì tôi chỉ là một kẻ cô đơn, chưa bao giờ có cơ hội được nếm trải cảm giác bị thất tình. Thất tình có đáng sợ lắm không? Tại sao lại có thể khiến những người trẻ trung, xinh đẹp trở nên tiều tụy như thế?

Lúc này, Cẩm Linh cũng đã thấm mệt. Tôi đưa Cẩm Linh vào giấc ngủ thực để bộ não cô ấy được nghỉ ngơi. Ngày mai, tôi sẽ đi sâu hơn vào khoảng u tối trong thế giới của cô ấy để thực hiện giai đoạn tiếp theo của quá trình điều trị. Tôi đặt tên giai đoạn này là Phá Hủy!

***
Một ngày mưa. Mưa làm mùa đông càng thêm ảm đạm. Cẩm Linh đang khóc ở trạng thái vô thức. Cô ấy đang phải đối diện với những ký ức buồn của chính mình.

- Tại sao cô khóc? Hãy nói cho tôi biết cô đang nhìn thấy gì? – Tôi hỏi và dùng tay áo lau giọt nước mắt đang lăn dài trên má Cẩm Linh.

- Trời đang mưa… Một trạm chờ xe buýt… Có hai người đang nép vào nhau để tránh mưa… – Cẩm Linh ngập ngừng kể.

- Một người là cô phải không? Còn người kia là ai?

- Phải! Người kia là Duy Anh.

- Không! Người kia không phải là Duy Anh. Đó là một người xa lạ! Một người cô chẳng đáng để quan tâm đâu. Cô nhìn kỹ lại đi! – Tôi dứt khoát nói.

- Ừ, một người xa lạ! Chẳng đáng để quan tâm!

Việc làm biến mất hình ảnh của chàng trai có tên là Duy Anh trong ký ức cô ấy không dễ dàng như tôi tưởng. Đôi khi tôi tưởng rằng cô ấy quên hẳn rồi nhưng thực ra không phải, ở một ngóc ngách nào đó tâm hồn Cẩm Linh, nơi tôi chưa đi đến được vẫn tồn tại hình ảnh của Duy Anh. Chỉ sau một thời gian ngắn, hình ảnh ấy sẽ như một giọt nước rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, làm gợn sóng, đánh thức những ký ức đã bị tôi ru ngủ. Mọi ký ức lại trở về theo đúng trật tự của nó. Bắt đầu từ ngày đầu tiên họ quen nhau, cùng trú mưa dưới một trạm chờ xe buýt. Cứ thế tiếp tục với những kỷ niệm ngọt ngào, những cảm xúc yêu thương mãnh liệt, rồi chia tay, hụt hẫng và đau khổ…

Đã là ngày thứ ba, tôi bất lực nhìn Cẩm Linh ngủ, thỉnh thoảng trong cơn mê cô ấy có gọi tên Duy Anh. Nhưng có một sự thật đáng sợ hơn là tôi bắt đầu có cảm tình với Cẩm Linh. Những rung động, không hẳn là sự thương cảm, không hẳn là sự si mê một người con gái đẹp, mà nó còn mơ hồ và xa xôi hơn thế khiến tôi không định nghĩa được. Chỉ biết là tôi đã ngồi ngắm Cẩm Linh ngủ hàng giờ liền, cười và rơi nước mắt giữa đêm, tưởng tượng ra một câu chuyện tình giữa tôi và Cẩm Linh. Tôi được ôm Cẩm Linh vào lòng. Được hôn lên bờ môi quyến rũ ấy…

Có lẽ, tôi đang điên!
Ai đó nói rằng cách tốt nhất để quên đi một cuộc tình là bắt đầu một cuộc tình mới.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu biến những hình ảnh Duy Anh trong ký ức cô ấy thành tôi, và viết lại kết thúc của một câu chuyện tình?

Liệu Cẩm Linh có hạnh phúc?

***
Đã sang ngày điều trị thứ năm.
Lần đầu tiên Cẩm Linh ngủ qua đêm ở chỗ tôi. Cô ấy đã ngủ một giấc rất dài từ sáng tới giờ.
Lúc này là giữa đêm, tôi vẫn đang ngẩn ngơ ngắm nhìn Cẩm Linh ngủ và đợi chờ một điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Tựa như sớm mai sẽ có một tia nắng ấm áp của mùa đông chiếu qua ô cửa sổ, khi Cẩm Linh tỉnh dậy, sẽ mỉm cười và chạy đến bên tôi:

- Em yêu anh!
- Anh cũng yêu em!
- Hình như em đã ngủ một giấc dài ở nhà anh rồi nhỉ?
- Đúng rồi! Em ngủ như gấu đấy, gần hết mùa đông rồi!
- Đúng là sắp hết mùa đông rồi! Ngoài kia nắng ấm áp quá anh ạ!

Ngoài trời, sương mù dày đặc hơn. Những ngọn đèn cao áp như bị thu nhỏ lại rồi biến mất trong khoảng không tối tăm, mờ mịt. Bên cạnh tôi, Cẩm Linh vẫn đang ngủ, thiên thần với hàng mi cong, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi quyến rũ vẫn đang miên man trong một giấc mơ nào đó mà tôi không thể hình dung được. Giấc mơ ấy liệu có bóng hình của tôi? Có còn buồn đau và sầu khổ?

Mãi rạng sáng Cẩm Linh mới tỉnh dậy. Cô ấy nhìn tôi, không cười, và thở dài:
- Em cảm thấy rất mông lung. Có vẻ như em đã ngủ một giấc dài rồi?
- Ừ, em ngủ từ sáng hôm qua tới giờ!
- Thảo nào đầu óc em mụ mị hết cả.
- Em nên ra ngoài cho thoải mái.
- Vâng! Em sẽ ra ngoài… Em sẽ đi vòng quanh thành phố bằng xe buýt. Lâu rồi em chưa được đi xe buýt. Anh dẫn em đi nhé!
- Ừ, anh sẽ dẫn em đi!

Tôi trở thành một phần trong thế giới của Cẩm Linh. Tôi không rõ điều này sẽ kéo dài được trong bao lâu: một ngày, một năm, hay mãi mãi. Chỉ cần được bên cạnh Cẩm Linh, nhìn cô ấy trở lại là một con người bình thường đã là một niềm hạnh phúc đối với tôi.

Nhưng điều tôi lo sợ đã xảy ra. Suốt hành trình vòng quanh thành phố, trên những chuyến xe buýt, có lúc Cẩm Linh vô tư nói về hoài bão của mình, có lúc thì hồn nhiên nhắm mắt để đếm số cây cổ thụ trên một con đường quen thuộc, hay dựa dầu vào vai tôi và ngân nga theo một bản nhạc jazz… nhưng cô ấy vẫn chưa cười. Cẩm Linh nói là luôn cảm thấy trống rỗng như vừa đánh mất một thứ gì đó quan trọng trong đời.

Tôi bỗng thấy lòng ngổn ngang khi nhìn vào đôi mắt của Cẩm Linh, ở đó đang có một hoàng hôn, một hoàng hôn đẹp dịu dàng nhưng đầy u uẩn…

 (Còn nữa)
Liệu rồi, vị bác sỹ trẻ có xóa được hết trí nhớ với những ký ức đau buồn của Cẩm Linh với người yêu cũ? Và anh có thể thay thế được chàng trai đó để chiếm trọn trái tim của cô gái mong manh đang cố gắng xóa hết những đau buồn trong tâm hồn mình? Hãy cùng tiếp tục theo dõi phần 2 "Người tình mùa đông" 

Thư tình: Nỗi nhớ em đầu đông

19:17 0 Comments
Heo con dễ thương của anh! Vậy là đã 10 ngày trôi qua kể từ buổi sáng đầu đông hôm ấy, ngày anh tiễn em ra phi trường giữa lúc cô đơn và lạnh giá nhất lòng anh. Tiếng phi cơ gầm vang đưa em về cuối chân trời xa xăm trong những bước chân chậm rãi giữa bốn bề trống vắng của sân bay. Chỉ duy nhất trong anh lúc đó là chút hơi ấm từ cái ghì chặt của em ngay cổng phòng chờ! Anh biết phải là sao đây khi làn hơi ấm ấy, nụ cười ấy, tiếng nói ấy dần rời xa anh trong một nỗi nhớ không nguôi vẫn mãi còn đọng lại trong anh cho đến khi anh đặt đôi bàn tay lên bàn phím này!?

Em nói đúng, hai ngày không thể có một tình yêu nhanh đến vậy! Nhưng em biết không, đâu đó trong cuộc sống bộn bề này vẫn tồn tại những tình yêu dù chỉ là một cái nhìn thoáng quá, người ta vẫn thường gọi nó là “tình yêu sét đánh” đấy thôi! Đó là chưa nói đến việc em đã từng nói với anh: “Em nhớ anh lắm nè! Nhớ cái lạnh của Đà Nẵng, nhớ những lúc dạo phố cùng anh, nhớ quãng thời gian tuy ngắn ngủi những em cảm thấy rất bình yên và hạnh phúc khi bên anh…”. Có lẽ, cảm xúc của chúng ta không mãnh liệt và lãng mạn như những gì mà các nhà tâm lý nói về tình yêu! Nhưng anh dám chắc một điều rằng, những niềm vui ấy, hạnh phúc đó với đầy áp những tiếng cười của chúng ta không chỉ một mình em có thể cảm nhận mà ngay cả anh vẫn luôn tồn tại và hiện hữu thứ cảm giác này.


Em về với vùng đất mà em sinh ra và trưởng thành, một mình anh ở lại ôm ấp biết bao kỷ niệm ngày ta bên nhau, anh nhớ đôi bàn tay xộc thẳng vào túi áo anh để tránh những cơn gió lạnh thổi qua trên đường chúng ta đi chơi phố cổ, nhớ đến cả những lúc em tạo dáng trước ống kính khi anh đưa máy ảnh về phía của em, anh nhớ tất cả những gì thuộc về của chúng ta từ ngày hôm qua mãi đến hôm nay, anh nhớ em nhiều lắm, em có biết không Heo con của anh!?

Anh biết, cuộc sống và lòng người đã mang đi những niềm tin và sự hồn nhiên trong em, khó khăn lắm mới có thể tìm lại được chút bình yên giữa cuộc đời với em lúc này. Nhưng em à, cuộc đời vốn dĩ tồn tại dưới nhiều hình thức và màu sắc khác nhau, lòng người tuy rằng gian dối nhiều hơn chân thật nhưng không hẳn là không có những sự thật tồn tại trong thế gian này! Sự diệu kỳ của cuộc sống vẫn luôn nằm đâu đó trong thế giới bao la rộng lớn, chỉ cần ta biết sống trải lòng ra với đời, với người, có cái nhìn tích cực hơn với mọi chuyện và quan trọng hơn cả là em phải tự tin đón những những gì mà cuộc đời mang đến cho em. Anh nghĩ em sẽ là người gặt hái được rất nhiều niềm vui và hạnh phúc trong cuộc sống này dù rằng là hơi trễ một chút, em nhé!

Chuyện của ngày mai thì tương lai mới đến, sẽ chẳng ai đủ cản đảm để nói rằng tôi biết và tôi sẽ làm những gì!? Anh cũng không nằm ngoài khả năng ấy, nên anh chỉ có thể nói với em rằng: em hãy tự tin lên, suy nghĩ không được bó hẹp trong khuôn khổ của mình đặt ra, và em hãy vui cười lên em nhé, vì những lúc em cười trông em rất xinh, chính nụ cười đó đã làm con tim anh biết bao lần đập rộn rã và rung lên mỗi ngày! Anh không hứa sẽ mang đến hạnh phúc suốt cuộc đời, nhưng anh dám chắc rằng, anh sẽ làm được tất cả những gì mà em có thể cảm nhận sự yên tâm và vui vẻ nhất. Lẽ dĩ nhiên, anh sẽ mãi luôn bên em và chia sẻ cùng em dù rằng là những lúc em vui hay buồn nhất. Nhớ nhé Heo con của anh! Nhớ em nhiều lắm!

Anh Khỉ già N