Follow Us @soratemplates

28 tháng 4, 2014

Vợ vừa sinh, chồng đã chạy theo nhân tình

20:06 0 Comments
Tôi và chồng kết hôn được 6 năm nay. Hiện tại chúng tôi đã có một cậu con trai 6 tuổi và một bé gái gần 6 tháng tuổi. Cuộc sống vợ chồng tôi trước đây khá vui vẻ, hòa thuận... nhưng khoảng hai năm nay, anh bắt đầu thay đổi khiến cuộc sống gia đình tôi đang rơi vào địa ngục.

Khi tôi chuẩn bị sinh đứa con thứ hai thì biết anh ngoại tình. Dù tôi đã hết lời khuyên ngăn anh nên chu toàn cho gia đình, con cái nhưng anh chỉ hứa được lần đầu tiên, sau những lần đó, anh lại trở mặt và không ngần ngại công khai chuyện ngoại tình với tôi.

Khi đứa con gái được hơn một tháng, anh đã bỏ nhà ra đi sống với người tình suốt một thời gian dài. Nhưng vì giữa họ có mâu thuẫn nên anh lại quay về với gia đình, xin tôi tha thứ để làm trọn trách nhiệm của người chồng, người cha trong gia đình.

Thế nhưng, khi anh quay về, cứ ngỡ anh hạnh phúc đã mỉm cười với chúng tôi nhưng chỉ sống với mẹ con tôi được một tháng, anh lại bỏ mặc vợ con để chạy theo tiếng gọi của nhân tình.

Tôi đã khóc lóc, níu kéo rất nhiều và mong anh quay lại để giữ mái ấm gia đình này nhưng anh phũ phàng nói: "Cô hãy cút ra khỏi cuộc đời tôi!". Tôi như chết lặng trước câu nói của anh... thật sự không thể ngờ rằng, người chồng, người cha của những đứa con tôi lại vô tâm, vô tình với chính gia đình của mình như vậy!

Giờ đây, anh đã đi với cô ta được gần 4 tháng. Thi thoảng tôi vẫn nhắn tin, gọi điện mong anh về thăm nhà, quan tâm con cái để chúng cảm nhận được tình cảm cha con, ruột rà nhưng anh vẫn không về.

Bạn bè, người thân nhìn vào hoàn cảnh gia đình tôi ai cũng xót thương cho tôi và khuyên tôi nên sớm ly dị để giải thoát cho bản thân. Nhưng nhìn vào hai đứa con nhỏ ngây ngô, tôi không đủ can đảm để làm chuyện đó. Tôi vẫn mong anh ấy suy nghĩ lại để quay về với gia đình, cùng tôi chăm sóc hai đứa con nhỏ.

Tuy tôi đã hết lời năn nỉ, van xin nhưng anh vẫn lạnh lùng: "Tôi và cô không còn quan hệ gì nữa. Từ nay xin đừng làm phiền tôi".

Bây giờ tôi đang rất đau khổ và bế tắc. Không ngờ rằng, cuộc đời này lại phũ phàng với tôi như thế! Tôi đã hết lòng với gia đình, con cái... nhưng điều tôi nhận được chỉ là sự phản bội và đau đớn.

Càng nhìn gương mặt ngây ngô của con, tôi lại không thể kìm được những giọt nước mắt đau khổ. Cứ nghĩ sau này con mình lớn lên không có bố, tôi lại quặn lòng thương con và không biết tương lai của con mình rồi sẽ về đâu nữa...

Các bạn ạ! Bây giờ tôi phải làm sao đây? Chẳng nhẽ, tôi đành chấp nhận ly dị và một  mình nuôi con suốt cuộc đời còn lại?

27 tháng 4, 2014

Gái phố khổ sở làm dâu quê

20:05 0 Comments
Tôi là con út trong nhà nên từ nhỏ đã quen được bố mẹ chiều chuộng, ít khi phải động chân động tay vào bất cứ việc gì. Bởi vậy, tôi hay rất ỷ lại việc nhà cho mẹ nên chẳng làm được trò trống gì. Tôi nấu ăn thì tệ, bát đũa, xoong nồi không rửa ẩu thì cũng sứt mẻ, vỡ là chuyện thường tình. Bố mẹ tôi vẫn thường mắng mỏ: “Sau này về nhà chồng chưa nổi ba hôm người ta đã lót tay lá chuối dắt ra khỏi cửa”. Tôi chỉ cười xòa trước câu nói đó bởi tôi luôn nghĩ rằng, cũng còn lâu lắm mới đến cái ngày ấy. Hơn nữa, con gái bây giờ hiện đại, bố mẹ chồng cũng trẻ, cũng hiện đại, chắc gì đã bắt con dâu làm việc nhà? Tôi cứ nghĩ mọi việc đơn giản và vô tư như những gì vẫn diễn ra hàng ngày, xung quanh cuộc sống không bị bó buộc của tôi.


Năm cuối đại học, tôi bắt đầu có cảm tình với một bạn nam khoa khác. Anh hơn tôi hai tuổi, chững chạc và tâm lý. Tôi thích mẫu người đàn ông biết lo cho gia đình bởi tôi vốn không phải là đứa con gái đảm đang, chăm chỉ. Duy chỉ có điều anh sinh ra và lớn lên ở quê, còn tôi gái “phố” nên có đôi chút khác nhau.


Từ nhỏ, tôi đã quen với lối sống phóng túng, ít bị gò bó từ phía gia đình. Còn anh sinh ra trong một gia đình có học, nề nếp với đủ những nguyên tắc sống. Nhưng “Ghét của nào trời trao của nấy”, tôi yêu ngay phải một anh trai làng với những yêu cầu chuẩn mực về người phụ nữ Việt Nam: con gái thì phải “đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên”, phải biết “nữ công gia chánh”… Anh không bắt tôi phải làm theo khuôn mẫu đó nhưng vẫn thường ý tứ nhắc nhở tôi như vậy bởi, bố mẹ anh đều là những người có học thức, gia giáo.


Mặc dù ghét những lề thói nhưng tôi lại vô cùng yêu anh. Đã bao lần tôi quyết tâm học để thay đổi bản thân nhưng càng học lại càng tệ bởi nó đã ngấm vào máu, ăn sâu vào tôi tự bao giờ. Dù có ghi nhận những thay đổi tích cực của tôi nhưng anh cũng đành phải “bó tay” bởi không dễ gì đào tạo tôi trong một sớm một chiều. Nhưng cuối cùng, đám cưới của chúng tôi cũng diễn ra suôn sẻ thuận lợi bởi, những lần ra mắt bố mẹ anh, tôi đều cố gắng che giấu thật tốt những khiếm khuyết của bản thân mình.


Nhưng điều gì đến cũng sẽ phải đến. Những ngày đầu làm dâu tôi đã không lường trước được những công việc nhà. Ngay sau khi đón dâu về nhà chồng, tổ chức ăn cỗ xong, tiệc trà xong xuôi, tôi lập tức phải thay quần áo để rửa 30 mâm bát. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, tôi rửa nhiều bát đến như vậy. Sau khi rửa xong, vừa tủi thân vì phải xa bố mẹ gần một trăm cây số, vừa mệt mỏi vì phải rửa hàng đống bát đũa để chứng minh nàng dâu đảm đang, tôi khóc nức nở trước sự ngạc nhiên của mấy đứa em đang rửa bát cùng. Chắc ai cũng nghĩ rằng, tôi tủi thân vì đang nhớ nhà nhưng thực sự tôi thấy sốc khi lần đầu tiên mình phải dọn dẹp nhiều đến thế. Chưa kể trong lúc rửa bát, tôi đã nhỡ tay đánh vỡ tới gần chục cái bát con khiến đám em của tôi cũng phải trợn tròn mắt vì bất ngờ.


Hôm sau, tôi đã bị gọi dậy từ lúc mờ sáng để đi chợ cùng mẹ chồng, làm bữa cơm thân mật gọi là “lại mặt” với họ hàng. Ra chợ, cái gì tôi cũng thấy hay bởi chợ quê nhiều đồ lạ mắt hơn chợ phố. Tôi la cà hết hàng cháo trai, rồi sang hàng bánh đúc chấm tương…món gì tôi cũng muốn thử khiến mẹ chồng tôi cũng đành phải chiều cô dâu "phố".


Cả buổi sáng hôm đấy, ngoài việc nhặt rau, rửa rau, tôi không phải lo bất cứ việc gì. Có lẽ sau buổi tối hôm trước, mọi người cũng đã bắt đầu nhận ra bản chất của dâu mới nên ai cũng bảo tôi cứ đi dạo cho khuây khỏa, việc bếp đã có người lớn làm hết rồi. Dù bớt lo một chút nhưng tự bản thân tôi cảm thấy mình có chút vô dụng, thừa thãi tay chân bởi vô tình tôi đã làm mất mặt nhà chồng trước họ hàng, làng xóm.


Lên Hà Nội, tôi quyết định đi học một lớp nữ công gia chánh để nâng cao kỹ năng, tay nghề quyết tâm nấu cho bố mẹ chồng một bữa cơm đàng hoàng tử tế, sửa đổi lại bản thân. Nghĩ lại mấy ngày làm dâu ở quê rửa bát thì bát vỡ, rán nem thì nem cháy khiến tôi vô cùng xấu hổ... Nhưng cũng chính vì điều đó khiến tôi có quyết tâm hơn để học nữ công gia chánh.


Sau ba tháng học nấu ăn, cuối cùng bố mẹ chồng tôi cũng đã có được một bữa cơm lành, canh ngọt do cô con dâu mới nấu. Tôi cảm thấy trong lòng phấn khởi, có chút thích thú và vô cùng hạnh phúc khi được mọi người trong gia đình thưởng thức và tấm tắc khen ngon.

26 tháng 4, 2014

Trả lại anh những ngày không giông bão

22:09 0 Comments
Thật lòng anh cũng không biết phải nói với em như thế nào nữa. Em biết không, từ ngày mình xa nhau, anh không thể bình thường mỗi khi phải đối diện với em. Anh chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào đôi mắt em như ngày xưa anh đã làm, cũng chẳng thể nói những lời nhẹ nhàng, đầy ắp những yêu thương dù biết rằng, anh lúc nào cũng yêu em và lo lắng cho em.

Em biết không, tình cảm anh dành cho em từ trước đến giờ vẫn như vậy thôi! Từ ngày xa em đến giờ, chưa một lần anh dám lãng quên bởi, anh vẫn thương và yêu em rất nhiều.

Anh không hề muốn bước tiếp vì anh biết rằng, suốt đời này anh không thể nào quên em.... Nhưng anh muốn lặng im để cho bản thân anh có một chút nghỉ ngơi giữa bộn bề lo toan, giữa ngổn ngang cảm xúc hoang mang, lạc lối và cũng là để cho anh một chút bình yên giữa những yêu – ghét, nhớ – quên, hư hư – thực thực…

Lặng im trong lúc này đơn giản với anh là bình tâm lắng nghe... Nghe bước chân thời gian đang ngày từng hối hả trôi qua, mà anh thì vô tâm lãng phí đi quá nhiều cho những cảm xúc hư hao, mơ hồ, lỗi nhịp. Nghe trong tiếng đêm ngao ngán thở dài, đồng cảm che giùm anh những giọt nước mắt khẽ lăn dài trong xót xa, tiếc nuối, trong bẽ bàng, đắng cay…

Anh đã khóc và cũng chẳng vui gì, nhưng nước mắt lúc này sao mà nhẹ tênh đến thế? Không mặn mòi vị chia ly, không đau đáu vị xa cách, không nhoi nhói vị buồn tênh như ngày mới chia tay em à.

Nước mắt là người bạn trung thành của anh từ khi em rời xa và chỉ lặng lẽ đến với anh khi màn đêm buông xuống. Nước mắt dạy anh sống giả tạo để quên một người. Nước mắt tập cho anh thói quen tìm đến nó khi anh cô đơn, trống vắng nhất. Nước mắt ôm lấy bờ mi anh, khóe mắt anh, khiến anh quên mất mình đã từng có một người tình bằng xương, bằng thịt. Đã quá mệt nhoài với cuộc sống không nơi nương náu, với hành trình độc bước của riêng mình.

Đường còn dài mà chẳng ai muốn bước đi cùng anh. Đường còn vời vợi xa mà chẳng ai thật lòng sẻ chia cùng anh những lúc anh vui, cả khi anh buồn. Mệt mỏi… ai sẽ cho anh bờ vai để dựa vào, cho anh vòng tay để dìu anh bước tiếp, cho anh tâm hồn để anh tá túc khi anh quá cô đơn, cho anh trái tim để anh nương náu trong yên bình và vượt qua những tháng ngày giông bão... Chẳng có ai cả và anh chua xót nhận ra, anh cũng chẳng cần ai nữa.

Mệt mỏi… thì anh sẽ nghỉ một chút để lấy lại sức rồi đi tiếp, lại sống tiếp với những ưu ái, ân huệ nhỏ nhoi mà cuộc đời ban cho, lại bước tiếp trên con đường kiếm tìm hạnh phúc, lại tiếp tục chia sẻ để được sẻ chia, tiếp tục quan tâm để được quan tâm, tiếp tục yêu thương để được thương yêu... rồi lại cười hài lòng với chính mình và bước tiếp vì cuộc đời còn dài, tuổi trẻ còn căng tràn… chưa cho phép anh được dừng lại, được nghỉ ngơi.

Nhớ hay quên, tiếp tục hay dừng lại, đối mặt hay trốn tránh, lặng im hay lên tiếng... và chắc chắn khi bình tâm trở lại anh sẽ có câu trả lời cho chính mình, sẽ đưa ra những quyết định không làm mình phải thất vọng, nuối tiếc.

Trong giây phút này đây, anh đang nghĩ về tất cả, về gia đình, công việc, bạn bè, về anh và cuối cùng anh nghĩ cho em. Ai cũng mong mình hạnh phúc với một người mình thật sự yêu thương, và nếu thật lòng yêu thương thì có quá đáng không em khi anh muốn chia sẻ thật lòng tất cả?

Lúc này cũng là lúc anh giấu em vào nơi sâu kín nhất và lặng im để biết em trong lòng anh không bao giờ bị chia sẻ cùng ai nữa… Như thế biết đâu lại là cách tốt nhất.

Lặng im trong lúc này là lúc anh thật nhất: hoang mang, lo sợ và có một chút gì đó mất niềm tin…  Đơn giản anh cũng chỉ là một con người bình thường, cũng có sai lầm, cũng có những phút vô tư làm người khác buồn và bị tổn thương nhưng quan trọng nhất, anh đã biết bước qua, đạp trên dư luận, gạt đi nỗi đau và nước mắt, để chạy đi tìm tình yêu của anh. Vì anh biết có làm bất cứ điều gì đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi được những kết quả đã mặc nhiên như thế, những kết quả mà em mong muốn như thế!

Anh cần khoảng lặng để tìm chút bình yên, một chút tin yêu anh đã đánh mất nơi em và đủ để anh trở về là chính anh của những ngày không giông bão, không biết khổ đau… để cuối cùng anh cũng chỉ là anh của ngày ấy: "Lúng túng… vụng về… đánh mất một tình yêu".

Lo lắng vì "đồ đạc" quá nhỏ

20:03 0 Comments
Trong một lần tự thăm khám cách nay chưa lâu, em phát hiện 2 hòn bi của mình bên lớn, bên nhỏ; chênh lệch chừng một tám, một mười. Cả hai hòn đều nhỉnh hơn trái tắc một chút. Có khi em sờ nắn một hồi, nó chạy ngược lên trên mất tiêu luôn.

Khi em thử hỏi mấy anh bạn làm chung cơ sở thì mấy ảnh nói em như vậy là bất bình thường; của các anh ấy to bằng cái trứng vịt, người nào kém lắm thì cũng cỡ cái trứng gà công nghiệp. Nếu đúng như các anh ấy nói thì nhìn lại của mình, em thấy tự ti quá.

Em không biết mình bị gì, tình trạng này có nguy hiểm không, có ảnh hưởng tới chất lượng sinh hoạt vợ chồng sau này không? Người có hai hòn bi bên lớn, bên nhỏ như vậy có khả năng có con hay không? Bác sĩ có cách gì để làm cho nó lớn thêm không? Ngoài chuyện đó thì hiện nay em thấy sức khỏe bình thường, tướng tá nhìn rất mạnh mẽ, đàn ông...

Lê Văn Đủ (Sóc Trăng)

Bạn trẻ thân mến!

Đã gọi là “hòn bi” thì chỉ nên so sánh với hòn bi thôi chớ sao lại so với trứng gà, trứng vịt? Nhất là trong tình hình hiện nay, gà vịt được nuôi bằng thức ăn công nghiệp nên kích cỡ còn to hơn nhiều so với trứng gà, trứng vịt truyền thống!

Vậy nên, chuyện mấy anh bạn khoe trứng gà, trứng vịt thì bạn chớ vội tin. Họ khoe như vậy mà có dám cho bạn “mục sở thị” đâu mà lo? Thậm chí nếu anh nào có cái đó quá to thì mới đáng lo ngại. Nếu tinh hoàn to kèm sốt, đau; thậm chí to bất thường mà không kèm theo triệu chứng nào thì khả năng đến bác sĩ là rất lớn vì chắc chắn đó là bệnh lý. Cho nên nhỏ chưa chắc đáng lo, còn to chưa chắc đáng mừng.

Thật ra, hầu hết nam giới đều có tinh hoàn hai bên to nhỏ không đều. Của bạn một tám, một mười là ổn rồi; có người bên này chỉ bằng 2/3 bên kia mà mọi thứ vẫn trơn tru. Nếu bạn đã trải qua giai đoạn dậy thì một cách bình thường thì việc nghi vấn hai hòn bi “có vấn đề” là không có cơ sở. Kể cả trong trường hợp bị teo một bên tinh hoàn do biến chứng của bệnh quai bị thì một bên tinh hoàn bình thường còn lại sẽ vẫn “chạy tốt”, sản sinh đủ số lượng và chất lượng tinh trùng cần thiết cho việc duy trì nòi giống!

Về kích thước, các nhà chuyên môn cho biết nam giới phát triển bình thường đến độ tuổi trưởng thành thì tinh hoàn (nhìn bằng mắt thường và cảm nhận qua thăm khám bằng tay) ước chừng rộng - dài khoảng 2-3cm (từ bằng quả trứng cút cho đến trứng gà ta). Nhưng dù trứng cút hay trứng gà ta thì khả năng lấy vợ, sinh con vẫn có thể diễn ra bình thường.

Việc sinh con, đẻ cái phụ thuộc vào số lượng và chất lượng tinh trùng chứ không phụ thuộc tinh hoàn to hay nhỏ. Muốn biết chất lượng của mình ra sao, bạn có thể làm xét nghiệm tinh dịch đồ ở các cơ sở y tế. Trong trường hợp có vấn đề trục trặc (yếu và thiếu) thì bác sĩ sẽ hướng dẫn cách khắc phục, chủ yếu là ăn uống, luyện tập, bồi dưỡng... Về ý nghĩ làm sao cho nó to ra thì khuyên anh bạn trẻ... hãy quên đi, bởi thực tế cũng... chẳng có cách gì để làm được như vậy!

Như bạn đã nói, ngoài chuyện đó thì hiện nay sức khỏe của bạn bình thường, tướng tá mạnh mẽ, đàn ông... thế thì hà cớ gì phải hao tâm, tổn trí lo... bò trắng răng?

Bạn cứ vui vẻ, thoải mái chuẩn bị cưới vợ. Khi có đối tác rồi thì sẽ biết cụ thể chuyện đó ra sao, chớ bây giờ chưa lâm trận làm sao dám quả quyết nó thế nào?

25 tháng 4, 2014

Thư tình: Tạm biệt tình yêu!

20:03 0 Comments
Có lẽ đây là lá thư cuối cùng mà em viết cho anh. Em biết mình đã tự lừa dối bản thân lâu lắm rồi, em biết rằng trong trái tim anh em chưa bao giờ tồn tại nhưng em vẫn tin và hy vọng rằng muốn nhận một cái gì đó thì phải cho đi phải không anh? Thời gian qua em đã cố gắng quên anh, xóa đi hình ảnh của anh trong tâm trí, nói bao nhiêu lần là mình sẽ buông tay anh... nhưng em chưa làm được.

Lúc trước anh nói, anh đã từng bị tổn thương, vậy giờ đây anh có nghĩ tới cảm giác của em giống ngày xưa của anh không? Anh than trách người ta vô tâm với anh, vậy bây giờ cảm giác của em thì sao? Em nghĩ anh đã có sẵn câu trả lời rồi anh à. Anh đừng nghĩ rằng số phận mình đau khổ, mà chính anh làm anh đau đó anh à, nhìn người mình yêu đau mình cũng đau lắm anh có biết không? Em đã cố gắng làm tất cả cũng chỉ vì yêu anh nhưng đáp lại em được gì đây? Lẽ ra em phải đáng được trân trọng chứ? Mấy hôm nay em đã suy nghĩ rất nhiều thật sự suy nghĩ nhiều lắm con người ta không có ai là hoàn hảo, cũng chẳng có gì là vĩnh cửu phải không anh? Là con người cần phải có khuyết điểm để bù qua, bù lại cho nhau, người mà không mắc sai lầm gì dù nhỏ nhất thì có được gọi là người nữa không anh nhỉ?

Em cũng như bao nhiêu người khác mắc phải quá nhiều sai lầm trong cuộc sống vậy nên chưa bao giờ em đòi hỏi một điều gì đó hoàn hảo cho mình. Em biết cái gì không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình đâu. Em không đáng tội nghiệp như người khác (người khác ở đây là Nga bạn gái của anh chứ không phải là ai khác) tuy anh chưa bao giờ nói yêu em nhưng anh đã phản bội họ và trong đó em cũng là người có lỗi. Lỗi của em là đã dành tình cảm quá nhiều cho anh, cũng như anh nói thời gian qua em đã để cho lý trí lấn át con tim, con tim điều khiển quá nhiều.

Thật sự mà nói em chưa bao giờ trách anh ngay cả khi anh có tình cảm với Mai vì em biết mình chẳng là gì của nhau cả, tình cảm đôi lúc là màu hồng nhưng đôi lúc lại là màu đen. Em chưa bao giờ mơ cho mình một hạnh phúc màu hồng nhưng dù sao em cũng phải cảm ơn anh đã cho em những kỷ niệm ở bên anh ngọt ngào nhất mà trước giờ em có. Mặc dù không đáng nhớ vì nhớ lại có thể làm cho em đang cười và bật khóc, em sẽ không chạy theo anh nữa sẽ không chạm vào cuộc sống của anh nữa và sẽ không để tình cảm của mình làm anh khó chịu cũng như khó xử.

Hãy thật hạnh phúc anh nhé vì hạnh phúc của anh chưa bao giờ thuộc về em, chưa bao giờ em mang cho anh tiếng cười như người ta mang cho anh. Ở bên em cuộc sống đầy tăm tối em biết nhưng em là em chứ không bao giờ là ai cả, không hoàn hảo, không có nụ cười thoải mái và tự nhiên, không nhí nhảnh hồn nhiên như những người khác em là vậy có quá nhiều khuyết điểm phải không anh? Yêu anh em cũng không cố gắng để thay đổi mình đâu vì em biết sau này sẽ có người yêu những khuyết điểm đó của em.

24 tháng 4, 2014

26 tuổi vẫn âm thầm yêu đơn phương

22:09 0 Comments
Tôi năm nay 26 tuổi, sinh ra trong một gia đình có 5 anh chị em ở Hải Phòng. Hiện tôi đang làm việc cho một công ty tư nhân ở Hà Nội. Dù chỉ mất 2 tiếng về thăm gia đình nhưng vì công việc bận rộn nên một tháng, tôi chỉ có thể về thăm nhà một lần.

Sống xa nhà lâu năm, tôi quen với việc tự lo cho bản thân. Những lúc ốm đau hay gặp khó khăn trong công việc, tôi cũng chỉ lủi thủi với cuộc sống của riêng mình, không dám tin tưởng và chia sẻ cùng ai.

Có những lúc ốm nặng, tôi tủi thân nhớ nhà cũng không dám cho bất kỳ ai trong gia đình biết. Một phần tôi không muốn mọi người lo lắng cho tôi, phần nữa tôi xác định rõ đây là sự lựa chọn của bản thân mình khi chấp nhận sống xa nhà. Và dù đối mặt với khó khăn thế nào đi chăng nữa, tôi cũng phải tự đứng lên bằng đôi chân của chính mình.

Khi bộn bề với những lo toan trong cuộc sống, tôi chỉ muốn về với gia đình, được ở gần người thân, được bố mẹ động viên, vỗ về. Và chỉ khi được trở về nhà, tôi mới cảm nhận được cuộc sống thế nào là bình yên, thoải mái.

Mỗi lần tôi về nhà, bố mẹ lại nhắc đến chuyện cưới xin khiến tôi rất khó nghĩ. Trước đây, tôi cũng đã có một mối tình đầu kéo dài suốt hai năm... nhưng nó đã kết thúc bằng những chuỗi ngày đau đớn, đầy nước mắt của tôi.

Tôi được đánh giá là cô gái nhanh nhẹn, dễ tiếp thu... nhưng chỉ vì những vấp ngã trong chuyện tình cảm, tôi thấy mình bị mụ mị đi rất nhiều. Sau ba năm chia tay người cũ, tôi vẫn không thể yêu được ai, dù bên cạnh tôi không ít người theo đuổi.

Cứ mỗi lần về nhà, mẹ tôi lại lẩm bẩm: "Số mày trắc trở chuyện tình duyên", rồi lại đưa mấy cô gái trong xóm bằng và ít tuổi hơn tôi ra để so sánh, rằng người ta như vậy đã có chồng, có con hết rồi, đằng này con gái mẹ chẳng thấy đả động gì.

26 tuổi vẫn âm thầm yêu đơn phương - 1

Tôi muốn hỏi anh có yêu tôi không... nhưng tôi không đủ can đảm làm điều đó (Ảnh minh họa)

Những lúc mẹ nói như vậy, tôi thực sự rất buồn và chán nản. Khi không chịu được nữa, tôi lại vào giường nằm khóc thút thít. Tôi biết nếu mình đi lấy chồng, tôi sẽ không được ở bên mẹ nhiều nữa, không được về nhà mỗi lúc mình muốn, không được làm theo những ý thích của riêng mình... Tôi muốn san sẻ cho mẹ hiểu điều này nhưng lúc nào mẹ cũng chỉ mong tôi sớm ổn định cuộc sống gia đình, để bố mẹ đỡ phải suy nghĩ, phiền lòng.

Hai tháng trước, tình cờ vào mạng xã hội, tôi đã quen anh. Sau nhiều lần nói chuyện, chia sẻ về cuộc sống mỗi người, anh xin số tôi rồi mời tôi đi ăn. Anh không phải là người đàn ông hoàn hảo nhưng nụ cười anh đa chiếm trọn trái tim tôi lúc nào không hay biết.

Những ngày đầu gặp anh, tôi luôn bị ám ảnh bởi nụ cười của anh, luôn mong muốn chúng tôi có thể nên đôi nên lứa. Chúng tôi cũng đã nói chuyện với nhau khá nhiều... nhưng thời gian gần đây, anh dường như cố tình giãn khoảng cách với tôi. Anh vẫn đưa tôi đi ăn, đi chơi nhưng không còn nhắn tin, điện thoại nói chuyện với nhau như trước nữa.

Quen nhau được hơn hai tháng, tôi cũng chỉ biết đôi chút về anh. Anh đang làm cho một cơ quan nhà nước, có địa vị trong xã hội và gia đình anh cũng rất giàu có, gia giáo. Chính những điều đó khiến tôi cảm thấy giữa tôi và anh có một khoảng cách rất lớn. Tôi sợ mình trèo cao sẽ ngã đau nên tôi không hy vọng anh sẽ đến với mình.

Dẫu đã xác định được tư tưởng như vậy nhưng tôi vẫn không muốn từ bỏ anh. Dù cho đôi lúc anh lạnh lùng, vô tâm với mình nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn không thể nào quên được nụ cười anh dành cho tôi từ giây phút đầu.

Những buổi tối ở nhà một mình, tôi tự hỏi, không biết giờ này anh đang làm gì? Anh quen tôi qua mạng ảo thì cũng có thể quen, chuyện trò và hẹn hò với những cô gái khác nữa... Chính những điều đó khiến trong đầu tôi lúc nào cũng nghi ngờ anh, nghi ngờ những gì anh dành cho tôi trong thời gian qua chỉ là sự giả tạo.

Tôi thực sự không biết tình cảm anh dành cho tôi như thế nào, còn tôi thì biết rất rõ, mình đang yêu đơn phương anh.

Hôm qua, mẹ bỗng gọi tôi về nhà để xem mặt một chàng trai do người họ hàng mai mối. Nghe mẹ nói xong, tôi đã khóc rất nhiều. Thực sự tôi không muốn lấy một người tôi không yêu... hơn nữa, giờ đây tôi đang yêu thầm một người khác, tôi không muốn làm điều gì đó trái với trái tim, tình cảm của mình.

Tôi rất muốn gọi điện cho anh để nói với anh chuyện đó nhưng tôi không đủ can đảm để chia sẻ với anh chuyện tế nhị này. Bởi tôi sợ nếu anh không yêu tôi, anh sẽ khuyên tôi nên về quê để gặp thử họ xem mọi chuyện thế nào, và biết đâu...

Anh hơn tôi 6 tuổi nhưng vẫn chưa lập gia đình vì anh chưa tìm được một người phụ nữ thật sự hợp với mình. Giữa tôi và anh cũng không có bất cứ sự ràng buộc nào nên nếu anh không yêu tôi, tôi cũng chẳng thể trách cứ được ở anh bất cứ điều gì.

Các bạn ạ! Bây giờ tôi thực sự không biết phải làm sao nữa? Tôi yêu anh ấy... nhưng không hề biết được tình cảm của anh dành cho tôi như thế nào. Liệu tôi có nên hỏi thẳng anh về tình cảm anh dành cho tôi trong suốt thời gian qua không? Và nếu hỏi như vậy, liệu tôi có bị cho là người vô duyên không?

23 tháng 4, 2014

Em đã ngã vào vòng tay người khác

20:02 0 Comments
Vậy là mình đã chia tay nhau được hơn một năm rồi em nhỉ? Chính xác là 1 năm 1 tháng 11 ngày rồi em à!

Cái ngày định mệnh ấy anh không bao giờ muốn nghĩ đến.Thời gian mình quen nhau không phải là dài hay nói đúng hơn là quá ngắn so với một đời người nhưng cũng đủ để anh nhận ra rằng, em là một người rất quan trọng trong trái tim anh. Nhưng trái tim anh đã rất đau khi biết rằng, tình yêu anh dành cho em cũng chỉ là đơn phương một phía!

Ngay từ lần đầu mình gặp nhau, anh đã có ấn tượng đặc biệt với em, một cô gái nhỏ bé với khuôn mặt rạng ngời, làn da trắng mịn màng, đôi mắt đen huyền long lanh biết nói có thể hút hồn tất cả những chàng trai khi nhìn vào và nụ cười hồn nhiên thánh thiện như một thiên thần.

Khi gặp em, anh mới biết thế nào là tình yêu sét đánh - điều mà anh cứ nghĩ chỉ có trong những bộ phim lãng mạn. Khoảng thời gian sau đó là những ngày anh cảm thấy hạnh phúc nhất, anh chắt chiu từng chút thời gian rảnh rỗi để nói chuyện cùng em vì khi tâm sự với em, bao nhiêu lo toan vất vả của cuộc sống bon chen như tan biến, trái tim anh như được sưởi ấm sau bao ngày lạnh giá, anh nhận rằng, mình đã yêu em rất nhiều và không thể sống thiếu em.

Anh định chưa nói cho em biết tình cảm mà anh dành cho em vì sợ rằng, điều đó là vội vàng khi mình chưa hiểu nhiều về nhau nhưng thực sự anh không thể giấu nổi tình cảm của mình nữa, bởi vì anh rất sợ nếu không nói ra, anh sẽ mất em. Nhưng có lẽ sự vội vàng đó đã không giúp anh có được em mà lại khiến trái tim anh tan nát, anh đã quá vội vàng nên để mất em.

Đã rất nhiều đêm anh không ngủ để nghĩ về chuyện chúng mình. Anh chỉ sợ tình cảm của chúng ta chỉ như những giọt sương trên nhành cây kẽ lá, khi bình minh lên nó sẽ tan biến vào hư không. Và cái điều sợ nhất đã xảy ra... "Anh hãy quên em đi, em đã có người yêu mới, em không xứng với anh. Hãy tìm người yêu anh hơn em"... Đọc dòng tin nhắn đó mà mắt anh như mờ đi, trái tim anh tan nát, anh chỉ mong rằng anh đọc nhầm nhưng sự thật bao giờ cũng luôn phũ phàng và không như những gì anh muốn. Tại sao em lại cho anh cơ hội để anh hy vọng thật nhiều nhưng lại làm anh đau khổ tột cùng trong tuyệt vọng?

Anh đã mơ mộng rất nhiều về một tình yêu thật đẹp, một cuộc sống hạnh phúc được xây đắp bằng tình yêu của chúng mình nhưng từng lời em nói như những nhát dao cứa vào trái tim anh, là giấc mơ của anh chỉ còn là ảo mộng.

Tại sao em nói thích anh, yêu anh rồi lại nói hết yêu và quên anh để anh chưa kịp cảm nhận được hạnh phúc đã phải đau đớn, buồn tủi ê chề? Trái tim anh đang đau lắm, em có biết không em? Vậy mà có những lúc anh đã trách em sao quá vô tâm với anh nhưng anh đâu biết rằng, với em và anh cũng chỉ là một con người tầm thường hay chỉ là một thằng hề phải không em? Nhưng nước mắt thằng hề đang rơi vì em đó, em có biết không?

Khi hạnh phúc hay đau khổ, khi vui buồn hay sợ hãi thì trái tim mỗi người đều nghĩ về người mình yêu thương nhất nhưng có lẽ chưa bao giờ em nghĩ tới anh, tới cảm giác của anh như thế nào. Đã nhiều lần anh cố tìm mọi cách để quên em vì anh biết rằng, chỉ có quên em anh mới không đau khổ nữa nhưng cứ mỗi đêm giật mình thức giấc, anh lại nhớ đến em đến thắt lòng... để rồi những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má anh khi biết rằng mình không thể quên được em.

Anh không biết cuộc sống của anh khi không có em sẽ như thế nào nữa, anh rất sợ phải nghĩ về tương lai em ạ, sợ những ngày sắp tới không biết anh sẽ sống ra sao? Thiếu em, anh như con thuyền không bến bơ vơ giữa dòng chảy cuộc đời chẳng biết sẽ trôi dạt về đâu.

Anh biết bây giờ nói những điều này với em cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, vì khi người ta không có tình cảm với mình thì tất cả cũng chỉ là vô nghĩa... nhưng trong trái tim anh vẫn luôn hy vọng dù đó là niềm hy vọng mong manh, chờ đợi một tia sáng le lói nơi phía cuối đường hầm.

Em hãy nhớ rằng vẫn có một người luôn dõi theo mỗi bước chân em, luôn cầu chúc cho em được hạnh phúc. Nhìn thấy em được hạnh phúc, anh sẽ mỉm cười dù đó là nụ cười trong nước mắt khổ đau.

Dù cuộc đời có thay đổi, mọi thứ có thay đổi, em có thay đổi, có đối xử với anh thế nào đi nữa thì anh vẫn chỉ yêu mình em, anh sẽ giữ mãi trong trái tim mình hình ảnh một thiên thần.

Nếu một lúc nào đó, khi bước trên đường đời em cảm thấy cô đơn, thấy cần một bờ vai để dựa, một người để chia sẻ nỗi buồn thì hãy nhớ đến anh, dù ở bất cứ nơi đâu và bất cứ khi nào anh cũng sẽ đến bên em mỗi lúc em cần. Trái tim anh vẫn luôn rộng mở chờ đón em về...

22 tháng 4, 2014

Thư tình: Chào em nhé người dưng!

20:01 0 Comments
Vậy là chúng ta chia tay được gần khoảng 3 tháng rồi nhỉ, hôm nay anh viết cho em trong lúc tâm trạng thật sự lẫn lộn, vui vì sắp được đi làm ở một nơi lý tưởng, cáu giận vì em đã phá bỏ một lời hứa nhỏ, chợt nhận ra vẫn còn yêu em thật nhiều.

Tất cả đã quá muộn, mỗi chúng ta đều đã gây ra cho nhau những vết thương không thể lành. Sinh nhật anh em đã nói: "Tình yêu của anh không đủ lớn để che chở cho em cả đời nữa!", có lẽ đó là món quà lớn nhất mừng sinh nhật lần thứ 23 của anh. Anh luôn nói về lòng tin, em đã mất lòng tin từ anh, và sự thực đúng là như vậy, anh nghi ngờ, anh biết mình không sai và anh không thể cứ tiếp tục yêu trong cái trạng thái như vậy, anh đã cố không nói ra nguyên nhân, chỉ nói rằng chia tay... tìm cho cả hai một lối thoát an toàn, để vẫn còn những ý nghĩ đẹp về nhau... nhưng có vẻ mọi chuyện không như vậy.

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh công khai tâm trạng của mình trên facebook, cũng là thông điệp chính thức đầu tiên anh nói về chuyện chia tay, nếu có một lúc nào đó em đọc được, hãy mìm cười và quay lưng đi nhé, vì anh đã như vậy, đặt dấu chấm hết cho một tình yêu. Có thể với người sau này, anh sẽ chẳng thể dành nhiều tình cảm cho người ta như với em vậy, nhưng anh sẽ dành tất cả trách nhiệm, anh sẽ luôn cố gắng làm cô ấy hạnh phúc, theo cách khác, người lớn hơn.

Và bây giờ, em không phải là tình yêu của anh nữa. Thế nhé, chào người dưng, anh bước tiếp đây, đi tìm hạnh phúc của mình. Chúc em luôn may mắn và hạnh phúc.

Thư tình: Chuyện như chưa bắt đầu

20:01 0 Comments
Bất giác suy nghĩ lại những chuyện đã qua, nhớ đến những gì ta đã có với nhau trong 4 tháng qua, em vừa khóc lại vừa cười. Cười cho chính bản thân mình sao quá dại, quá tin tưởng, quá hi vọng vào anh đến như vậy.

Lắm lúc tự hỏi bản thân anh đã bao giờ nghĩ tới em bằng sự lo lắng, quan tâm thật lòng từ trái tim mình chưa hay anh đã làm gì cho em ngoài sự buồn bã, ghen tuông, nhớ thương, giận hờn và nước mắt... Và vì anh mà em khóc nức nở như một đứa trẻ con vừa bị ai đó dành mất viện kẹo trên tay mình ở trước mặt tất cả bao nhiêu người.

Vì sao lại vì một hạng người như anh mà em cứ phải đau khổ, nhớ thương, quan tâm và lo lắng... như một thói quen?

Lắm lúc em lại cho rằng cứ mặc kệ anh đi, việc gì em phải lo. Em có là gì của anh đâu... nhưng lý trí lại không thắng nổi ý muốn của con tim mình anh à.

Và cứ như vậy anh chỉ đến bên em những khi anh cần, cần sự giúp đỡ, cần đến tiền, cần đến cái gọi là thỏa mãn nhau... Không thì em với anh còn tệ hơn người dưng vì người dưng có vô tình nhìn về nhau họ vẫn gật đầu hay mỉm cười chào hỏi nhưng em với anh thì hình như là không thể.

Bây giờ em mới cảm thấy chỉ có những lúc anh cần đến sự giúp đỡ của em thì hầu như những hành động đó của anh đều là giả dối hết. Chủ động nhắn tin, chủ động mở lối... những lúc đó có bao giờ anh quên không trả lời tin nhắn của em đâu. Lắm lúc còn vừa ăn, vừa lau nhà vừa trả lời. Nhưng khi cái việc anh cần đã được em giúp đỡ giải quyết rồi thì anh lại phủi và rũ hết mọi chuyện. E điện thoại không nghe, nhắn tin không trả lời lại còn đi với người này người kia.

Đôi khi em không muốn nghĩ xấu về con người của anh đâu nhưng sao em mãi không thể bỏ mặc anh được. Biết đâu những thứ em nghĩ về anh là sai thì sao? Biết đâu việc anh cần là đúng thì như thế nào? Vì lỡ anh đúng mà em không giúp mà anh có chuyện gì em sẽ như thế nào? Anh sẽ ra làm sao? Em lo lắng, em suy nghĩ, em phải đấu tranh với những suy nghĩ tự hỏi tự trả lời của mình rất nhiều lần. Liệu anh có bao giờ nghĩ qua những lúc em như thế chưa?

Thư tình: Chuyện như chưa bắt đầu - 1

Dường như mọi thứ trong em đều thay đổi, em không còn là em nữa (Ảnh minh họa)

Và rồi cứ một lần nữa em chạy chỗ này, gọi chỗ kia giúp đỡ anh. Còn anh thì thế nào? Miệng mồm rên như gì, nhưng tay vẫn cầm điện thoại không quên chat chit rồi tán tỉnh người khác. Bây giờ nghĩ lại khoảnh khắc đó em cảm thấy tức muốn giết chết cả chính bản thân mình.

Vì là em tự nguyện nên em không thể trách anh. Vì là em khờ dại muốn tin anh nên không thể đổ lỗi cho anh...

Lắm lúc em lại suy nghĩ rồi tự trách mình "Tại sao biết trước sẽ như thế mà sao cứ nhẹ dạ cả tin anh ta mãi thế? Người ta chủ yếu đang lợi dụng mình chỉ nghĩ đến khi cần tiền còn bình thường yêu thương, tình cảm, hẹn hò, những lời ngon tiếng ngọt có bao giờ nghĩ đến mình đâu kia chứ"... Em biết, nếu người khác nhìn vào sẽ cho em là một con ngốc, dại trai, bị lợi dụng vậy mà không sáng mắt ra...

Dường như mọi thứ trong em đều thay đổi, em không còn là em nữa. Em thấy mình bây giờ giống như đang bị quả báo vậy.

Em không bắt anh phải biết ơn em, bắt anh phải yêu em nhưng liệu anh có quá tàn nhẫn, quá ác với em không?  Sao anh có thể làm những điều đó với em, em thừa nhận trước đây em vô tâm bất cần nhưng em chưa bao giờ quen 1 lúc 2 người, hay lấy cái tình yêu ra làm trò đừa giống anh bây giờ. Anh đang làm em cảm thấy rất khó chịu anh biết không? Sao anh có thể một lúc lừa dối mọi người như thế? Chẳng lẽ anh là loại người đáng khinh như thế sao?

Mọi lần em có thể cho qua, vì em nghĩ anh là con trai, ham vui nên gặp gỡ rồi lại thôi nhưng lần nào anh cũng giải thích cho em hiểu rằng anh với họ không có gì, anh không gái gú nữa...  Em cảm thấy mình ghê tởm không thể tưởng... Em vì ai mà đang ngày đêm phải lo lắng bệnh tình của cả hai sau này sẽ như thế nào? Em chạy đôn chạy đáo lo lắng bệnh tình của anh ra sao? Vậy mà bây giờ nghĩ lại, những gì em làm người khác được hưởng. Em thực chất là người đến trước nhưng bây giờ thành vị trí của kẻ theo sau. Nghĩ đến đây mà sự hận thù, ghen tuông trong em rất khó tả. Em thấy oan ức, bức bối, em không cam chịu... Không phải em ghen mà là không có quyền để mà ghen.

Khi đến một nơi mà chúng ta từng đến, thấy anh và người con gái khác ngồi ngay đó làm em buồn cười thay cho sự ghen tuông mà em nghĩ. Và em nhận ra có lẽ bao lâu nay những gì em dành cho anh là sự vô nghĩa nên cứ coi nhau như người dưng anh nhé. Tạm biệt anh - người lạ đã từng quen.

9 tháng 4, 2014

"Yêu" tôi vì thương hại

10:54 0 Comments
Năm 19 tuổi, tôi đã yêu một người, đó là mối tình đầu trong sáng và đầy lãng mạn. Tuy nhiên, khi đó tôi cũng chưa thực sự nghĩ đến chuyện tiến xa hơn với anh vì anh còn phải vào Sài Gòn học đại học, còn tôi vẫn là cô nữ sinh lớp 12.

Trong suốt một năm đó, chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, dành cho nhau những tình cảm yêu thương ngọt ngào. Và ngày tôi vào Sài Gòn để chuẩn bị cho kỳ thi đại học, anh đã ra tận bến xe đón tôi, lo cho tôi từng bữa cơm, giấc ngủ, đèo tôi đi mỗi buổi đến phòng thi.

Những con đường ấy, những hình ảnh về anh tôi vẫn còn nhớ mãi. Anh là tình yêu đầu đời của tôi và tôi cũng đã dành trọn tình yêu của mình cho anh ấy.

Nhưng thời gian sau đó, không biết vì lý do gì hay vì anh đã có người con gái khác mà phụ tình tôi. Khi đó, trái tim tôi như chết lặng... Mối tình đầu tan vỡ, tôi đã khóc rất nhiều... đó là những giọt nước mắt đầu tiên tôi khóc vì người tôi yêu thật sự.

Tôi đã tự nhủ với lòng mình sẽ không bao giờ yêu ai nữa... cho đến một ngày, tôi gặp một người con trai khác. Anh rất yêu tôi, chăm sóc, lo lắng cho tôi rất ân cần. Bố mẹ anh cũng rất mến tôi nên mong muốn hai đứa sẽ cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình về sau.

Nhưng nào đâu ngờ được, noel năm đó, anh mời tôi lên nhà anh chơi để cùng chung vui với gia đình. Thế nhưng, anh lại tranh thủ trốn tôi để đi hẹn hò với người con gái khác. Cũng thật tình cờ khi đi qua bờ hồ, tôi đã bắt gặp anh và cô ta đang chuyện trò thân mật tại một quán cà phê. Tôi đã rất bình tĩnh và thản nhiên xử trí mọi việc xong xuôi ngay lúc đó. Và đấy cũng là lần thứ hai, tôi bị người yêu phụ tình, phản bội.

Sau những nỗi đau đó, tôi đã rơi vào tuyệt vọng, chán nản. Tôi chẳng còn hy vọng vào cái gọi là tình yêu nữa... chỉ mong gượng dậy để sống tốt hơn với cuộc sống của mình.

"Yêu" tôi vì thương hại - 1

Tôi đã sẵn sàng để đón nhận tình yêu của anh ấy dành cho mình (Ảnh minh họa)

Sau một thời gian dài nghỉ ngơi, cho đến một ngày tôi quay vào Sài Gòn để đi làm thì cũng trên chuyến xe đó, tôi bất ngờ gặp lại anh - người bạn cũ từ thời cấp hai của mình. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất nhiều, chia sẻ với nhau rất nhiều về cuộc sống, công việc.

Nhờ có anh bên cạnh mà tôi cũng đã dần quen với lối sống của đất thành thị phồn hoa này.Thời gian trôi qua, tôi đã cảm nhận được tình cảm của anh dành cho mình... và tôi cũng đã sẵn sàng đón nhận những tình cảm ấy.

Anh yêu tôi, luôn mang đến cho tôi những niềm vui, hạnh phúc bất ngờ nhưng anh không bao giờ hứa sẽ cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình với tôi. Chính vì thế nên tôi cứ để cuộc tình đó dần trôi qua theo thời gian...

Rồi một ngày tôi quay về Hà Nội để bắt đầu công việc mới thì anh vẫn còn ở trong Sài Gòn. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, dành cho nhau những tình cảm mặn nồng... nhưng anh không hứa hẹn với tôi bất cứ điều gì khiến tôi không dám tin vào cuộc tình ấy. Chính vì điều đó nên thời gian xa cách, tôi cũng bắt đầu "cách lòng" với anh.

Khi thấy tôi đã nhiều tuổi, bố mẹ bắt ép tôi lấy một chàng trai bố mẹ đã ưng từ trước. Nghĩ mình không còn sự lựa chọn nào khác, tôi cũng đành nhắm mắt kết hôn với anh ấy.

Vậy là tôi và người ấy chia tay nhau, không một lời nói, không một cú điện thoại, cũng chẳng cần một lý do. Tôi biết người ấy đau đớn lắm nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Chỉ mong rằng người ấy sẽ hiểu và tha thứ cho sự ích kỷ của tôi.

Nhưng tôi nào đâu ngờ được, sự lựa chọn của tôi đã không có được kết quả như tôi mong muốn. Tôi đã cố vun vén cho mái ấm hạnh phúc gia đình mình nhưng càng cố gắng bao nhiêu, tôi lại càng bị tổn thương bấy nhiêu. Chỉ hơn nửa năm cưới nhau, tôi đớn đau khi biết chồng mình ngoại tình.  Vậy là bao nhiêu sự hy sinh của tôi, bao nhiêu niềm hy vọng vào anh, cuối cùng, tôi nhận về cho mình nỗi đau đớn khôn nguôi...

Khi không thể chịu đựng được nữa, anh đã chấp nhận ly hôn để trả tự do cho nhau. Những ngày tháng sống một mình trong nỗi cô đơn, buồn tủi đó, tôi cứ nghĩ rằng, mình không thể nào đủ bản lĩnh để vượt qua nỗi đau này. Nhưng cuộc sống đã có những điều không thể nào lường trước được...

Trong những ngày tháng buồn tủi ấy thì tôi đã gặp lại anh - người bạn từ thuở cấp 3 của mình. Anh lại đến bên tôi, an ủi, lo lắng, quan tâm cho tôi rất chân thành. Anh khiến tôi thực sự rung động và cảm nhận được tình yêu thương thật sự.

Sau những cuộc hẹn hò, chia sẻ, tôi và người ấy đã tan chảy vào nhau, cùng tận hưởng niềm hạnh phúc, thăng hoa. Tôi đã ngỡ rằng, cuối cùng mình cũng đã tìm thấy được niềm hạnh phúc thật sự bên người đàn ông tôi yêu... nhưng nào đâu ngờ được, những cử chỉ quan tâm ân cần đó, những cuộc yêu đương mãnh liệt anh dành cho tôi chỉ là sự thương hại.

Dẫu biết rằng, anh đến với tôi không chân thành nhưng tôi vẫn không có một lời trách cứ anh. Vì tôi hiểu, những gì tôi phải chịu tổn thương ngày hôm nay cũng không bằng những đau khổ, dằn vặt anh đã phải chịu đựng trong thời gian tôi bỏ anh đi lấy chồng.

Tôi - người đàn bà 26 tuổi, đã qua 4 cuộc tình và một đời chồng nhưng đến bây giờ, tôi vẫn chưa tìm được tình yêu thực sự của đời mình. Trong suốt những năm tháng đó, điều tôi nhận lại được chỉ là sự tổn thương, đau khổ từ những người đàn ông tôi thương...

Những điều phụ nữ nên biết về tiền

10:52 0 Comments
1. Chi tiêu ít hơn những gì kiếm được

Lời khuyên này đứng đầu trong danh sách điều phụ nữ nên biết về tiền. Đây là bí quyết giúp bạn tiết kiệm, biết chi tiêu, thậm chí trở nên giàu có. Không nên phung phí tiền một cách bừa bãi, tiêu hết tháng này nợ sang tháng sau, không tính toán đến các trường hợp đột xuất, bất ngờ xảy ra trong cuộc sống.

2. Phung phí một cách khôn ngoan

Không có gì sai trái với việc mua một đôi giày hoặc một cái túi xách mà bạn nhắm đến. Tuy nhiên, điều quan trọng là hãy mua sắm một cách thông minh và chỉ mua những gì bạn thực sự có đủ khả năng để chi trả. Không nên lấy tiền mua nhà hoặc tiền thế chấp để cố gắng chạy theo những mốt thời trang mới nhất. Nếu bạn muốn mua sắm nhưng chưa đủ tiền cho các mặt hàng hiệu, bạn có thể chờ tới khi giảm giá.

3. Liệt kê danh sách mua sắm

Trước khi đi mua đồ, bạn nên liệt kê những gì mình cần để tránh tiêu tiền vào những thứ không dự định trước, dẫn tới việc không còn đủ tiền chi trả cho những gì thiết yếu. Đây cũng là cách khiến bạn không tiêu tiền bừa phứa, với kế hoạch chi tiêu hợp lý, hiệu quả.



chi-8056-1385955606.jpg

Ảnh minh họa: Louloumagazin.

4. Bảo hiểm bản thân, tài sản

Một chiếc thẻ bảo hiểm y tế không đủ đảm bảo cho cuộc sống của bạn. Bạn có thể mua thêm các bảo hiểm như xe cộ, nhà cửa, bảo hiểm trọn đời... cho bản thân và gia đình để đề phòng nhiều trường hợp xấu có thể xảy đến. Đó vừa là cách bảo vệ tài sản, vừa khiến bạn không tay trắng nếu như gặp phải các biến cố không mong muốn.

5. Đàm phán mức lương khi làm việc

Trước khi đi xin việc, bạn nên suy nghĩ trước về mức lương bạn yêu cầu được nhận nếu trúng tuyển. Bạn cần phải hiểu được giá trị bản thân và những gì xứng đáng được hưởng dựa trên kinh nghiệm cá nhân hay bằng cấp sau nhiều năm cố gắng.

6. Đầu tư cho mục tiêu lớn

Nếu bạn còn độc thân, có tiền tiết kiệm và đủ để mua một ngôi nhà, tại sao không làm như vậy? Chẳng ai nói rằng bạn phải chờ đến khi kết hôn để có thể sở hữu một căn nhà mình mong muốn. Tuy nhiên, bạn cũng nên chú ý để thực hiện mục tiêu này, bạn cũng nên để lại trong tài khoản của mình một số tiền nhất định để thanh toán và trang trải những ngày tháng tiếp theo.

Tuệ Minh (Theo Allwomanstalk)