Follow Us @soratemplates

23 tháng 1, 2014

Cuộc sống muôn màu

19:46 0 Comments

Mảnh giấy dù mỏng đến thế nào song vẫn luôn có hai mặt; cuộc sống cũng vậy, không đơn thuần là một đoá hồng mà là một bó hoa đủ loại, đủ màu sắc và mùi hương.

Sống - là một cuộc diễu hành. Đôi khi, chúng ta đi ngang qua cuộc đời và nhận ra rằng, mình vừa bỏ qua điều vẫn hằng tìm kiếm. Nhưng, một điều chắc chắn là còn rất nhiều điều kỳ diệu vẫn hiện diện ngay bên cạnh chúng ta, hằng ngày, hằng giờ. Đó chính là những niềm vui giản dị mà chung ta mang đến cho nhau. Những ngạc nhiên lý thú, những sự kiện bất ngờ, những nhiệm mầu cuộc sống... tất cả là một phần của đời sống vĩnh cửu và hoàn toàn nằm ngoài khả năng phán đoán của chúng ta. Vậy nên, hãy thư giãn và thưởng thức những điều tuyệt vời của cuộc sống.

Bạn có còn nhớ một trò chơi thuở bé - trò đu quay? trò chơi rất bình thường ấy hoá ra lại là một kinh nghiệm thú vị cho tất cả chúng ta khi trưởng thành: giữ chặt tay cầm và bắt đầu quay. Dòng đời vẫn đang cuốn xoáy quanh chúng ta. Nếu bạn cảm thấy choáng váng, hãy tìm kiếm sự hỗ trợ. Hãy tìm một điểm tựa để đặt chân, rồi chìa tay ra và nhờ người kế bên giúp bạn giữ thăng bằng.

Cuộc sống này không bao giờ là quá ngắn ngủi để chúng ta bày tỏ lòng yêu thương, dù chỉ với một người. Những mong ước chưa thành, những dự định dở dang, tất cả đòi hỏi chúng ta nỗ lực ở nhiều phương diện cùng một lúc. Điều đó giải thích tại sao con người sải bước nhanh đến vậy trên những con đường, mải mê làm việc, say sưa sống và không ngừng yêu thương. Mọi việc trong đời đều diễn ra có chủ đích, không có gì gọi là tình cờ hay may rủi cả. Thất bại, tổn thương, đổ vỡ, mất mát... đều là những bài học tuyệt vời nhất của cuộc sống. Nếu không có chúng, cuộc đời này chỉ là một lối đi không có đích đến, cũng như bạn sống mỗi ngày mà không hề ước mơ.

Cuộc sống muôn màu luôn có những bí mật cần được khám phá. Hãy trân trọng từng khoảnh khắc, và hãy để trái tim biết yêu thương người khác. Nếu có ai đó làm tổn thương bạn, phản bội bạn hay lợi dụng tấm lòng của bạn, hãy tha thừ cho họ bởi vì chính họ đã giúp bạn nhận ra được ý nghĩa của sự chân thật và hơn nữa, giúp bạn rộng mở tấm lòng...

Chúng ta thường xem chiếc đồng hồ đơn giản như một biểu tượng của thời gian mà quên mất một điều rằng, mỗi giây phút trôi qua là một cơ hội để chúng ta học hỏi từ cuộc sống. Dừng lại, ngắm nhìn và lắng nghe nhịp đập của cuộc sống - đó cũng chính là một trong những lý do quan trọng để mỗi chúng ta có mặt giữa cuộc đời này.
Sưu tầm wWw.Khocviem.org

18 tháng 1, 2014

1000 con hạc giấy

13:33 0 Comments


Sự hiểu lầm có thể làm cho con người ta mất đi vĩnh viễn 1 thứ gì đó mà ta rất yêu quý, để rồi, khi nhận ra thì đã quá muộn...
Có một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng họ vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau.
Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc về điều này và an ủi chàng rằng rồi nỗi đau của chàng cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.

Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà ngưới yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.
Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.

Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.

Chàng trai bật khóc.

Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc sống của chúng ta khi một sáng mai thức giấc, người ấy đã không còn ở bên ta nữa. Có thể họ đã chẳng yêu bạn như cách mà bạn mong đợi ở họ nhưng điều này không có nghĩa rằng họ không dâng hiến tình yêu của họ cho bạn bằng tất cả những gì họ có.

Một khi bạn đã yêu, bạn sẽ mãi mãi yêu. Những gì trong tâm trí bạn có thể sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại.

Sưu tầm wWw.Khocviem.org

15 tháng 1, 2014

Bài toán Tình yêu

16:14 0 Comments



Ngày …tháng …năm…

Nhỏ ! Nhỏ thường cằn nhằn anh giống cây xương rồng khô khan và đầy gai, nhưng nhỏ nè, mỗi khi xương rồng nở hoa thì quí lắm đấy. Anh chẳng biết viết thơ hay làm văn để tặng nhỏ. Anh chỉ thích Toán, Anh Văn, Vi Tính…thôi. Không biết từ trước đến nay, nhỏ nhận được bao nhiêu “tác phẩm” của mấy gã trồng si theo nhỏ nhỉ ? Có lẽ anh thiếu lãng mạn thật, anh chỉ thích những thứ rõ ràng, logic và có thể chứng minh một cách chắc chắn. Viết thơ, phổ nhạc thì anh mù tịt, anh chẳng biết nói sao cho nhỏ hiểu lòng anh bây giờ. Thôi thì, để anh làm một bài toán chứng minh cho nhỏ rõ tình cảm của anh nhé!



Bài toán tình yêu
Đề bài : Anh là X, nhỏ là Y, với phép tính Yêu và Không Yêu, hãy chứng minh định lí sau : X yêu Y và Y yêu X là đúng và chỉ có thể tồn tại một cách duy nhất.
Giả thiết 1 : X yêu Y

Chứng minh: Để chứng minh là anh yêu nhỏ thì anh có vô khối bằng chứng lẫn ví dụ.
Này nhé, từ thuở mới biết nhỏ thôi, anh đã phải đợi không biết bao nhiêu ngày và mất không biết bao nhiêu đêm để nghĩ ra một lá đơn xin làm quen gửi nhỏ. Nếu anh chỉ giỡn chơi cho vui thì anh đã làm quen nhỏ ngay từ lúc đầu rồi. Nếu anh chẳng “có gì” với nhỏ thì anh đâu phải hồi hộp ngóng thư thư nhỏ trả lời đến như vậy. Nhỏ thấy chưa, chỉ bước ban đầu thôi mà làm kẻ lạnh lùng với trái tim bằng đá như anh phải nao núng không ít. Cái ngày nhỏ cười cười chấp nhận, mắt nhỏ long lanh đến lạ kì, may mà anh còn “nhớ lối đi về”, nếu không chắc gia đình phải đăng báo “Tìm người lạc”. Nhỏ thấy chưa, như vậy cũng đủ thấy tấm thịnh tình của anh dành cho nhỏ rồi . Nếu anh không yêu nhỏ, anh chẳng thể nào đứng trước trường chờ nhỏ tan học về. Thuở ấy, anh chúa ghét mấy đứa con trai đứng đực mặt ra mong ngóng, trông thật chẳng khác gì mấy thằng ngố. Anh vẫn cười thầm: “Đàn ông đàn ang thì phải khí thế lên, ai đời chỉ vì một người phụ nữ.” Nhưng ôi chao, anh hùng không qua ải mĩ nhân, bây giờ anh lại cam tâm tình nguyện làm một thằng dở hơi như thế. Dù biết chưa đến giờ, anh vẫn nôn nóng tới sớm rồi đứng đợi, chỉ sợ ra trễ, nhỏ theo lũ bạn đi mất. Mong là nhỏ sẽ không cho anh là thằng ngốc, nhỏ nhé.Có khi nhỏ giận không thèm nói chuyện với chuyện với anh, mới vài ngày thôi mà anh đã thấy thời gian sao dài dằng dặc, vào sở làm mà lòng như lửa đốt, đến nỗi mấy đồng nghiệp cứ phải thì thào: “Mày làm sao thế ?”

Biện luận:

“Tình yêu là mù quáng”. Không, anh chẳng thích làm gã thầy bói mù đoán già đoán non tình yêu của chúng mình. Mắt anh còn tốt lắm, và để thấy rõ nhỏ hơn, anh còn gắn thêm hai miếng kính dày cộm, to chảng. Anh không dám thề non hẹn biển như một kẻ khoác lác, anh cũng không muốn nói vòng vo quanh co đầy ẩn dụ ngụ ý để nhỏ rối tinh rối mù lạc vào mê hồn trận thì tội nghiệp. Anh chỉ có thể rõ ràng, ngắn gọn và súc tích y như một bài toán logic : Anh yêu nhỏ.

Giả thiết 2 : Y yêu X

Chứng minh: Đặt mình vào chỗ ngồi của người khác để suy ra người ta nghĩ gì quả thật là một điều không đơn giản. Nhưng vì nhỏ, anh sẽ cố gắng làm mọi thứ trở nên dễ hiểu nhất mà anh có thể.

Nhỏ có thể đang cong môi, lừ mắt bảo rằng, làm quen thì nhỏ cũng có cả khối người, nhỏ cũng đồng ý cả chục mạng, chứ đâu có riêng gì anh. Ừ, cho là vậy đi, thế tại sao nhỏ không trả lời ngay, mà để đến cả tuần sau, anh năn nỉ mãi mới cho gặp mặt. Định cho anh đau tim chắc ? Vậy là nhỏ cũng coi anh “đặc biệt” hơn người khác một chút rồi. Nhỏ sắp kêu: “Con gái phải làm giá chứ sao!” Ừ, cho là vậy đi, sao khi anh nắm tay nhỏ hỏi: “Chịu không?”, mặt nhỏ đỏ hồng lên, chỉ cười cười mà không nói gì? Nhỏ lại sắp bảo: “Thì con gái phải mắc cỡ chứ sao?” Ừ, cho là vậy đi, sao mấy thằng “ôn con” ở trường xếp hàng chờ đón nhỏ về, nhỏ ngúng nguẩy lắc đầu mà chỉ bẽn lẽn lên xe anh ngồi? Nhỏ chắc đang bặm môi la: “ Tại anh lớn hơn, chững chạc hơn nên đáng tin hơn.” Ừ, cứ cho là vậy đi, sao nhỏ cứ chịu khó viết thư, chép thơ, gửi nhạc cho anh làm gì nhỉ? Mà toàn thơ tình không mới…ác chứ ! Nhỏ biết anh khô queo, cứng như đá, chì như thép, vậy mà còn đưa toàn mấy thứ “ướt nhẹp”. Sao nhỏ không làm thế với mấy “ôn con” trong lớp nhỉ ? Chết thật, lần này anh không suy ra nữa đâu, để tự nhỏ nghĩ đi nhé !

Ngày 8-3, ngày Valentine, nhỏ hí hửng khoe anh nào hoa, nào quà, nào thiệp, cùng “những lá thư tình hay nhất thế giới”. Quen nhau gần một năm trời rồi, vậy mà anh vẫn tay không, tỉnh bơ ngồi uống nước mía cạnh nhỏ, chả phản ứng gì sất. Không biết ai tự dưng hờn mát thế nhỉ? Úi dào, anh đâu có dễ sập bẫy nhỏ như vậy? Cái kế “khích tướng” này xưa còn hơn ….Trái Đất. Ai bảo con trai không được làm giá? Nôn nóng quá nhỏ chạy mất tiêu thì sao ? Nhỏ định chọc cho anh ghen chết đấy à? Đừng hòng nhé. Ôi nhỏ ơi, anh là “người lớn”, chơi với nhỏ anh thành “con nít” một chút. Còn lũ “ôn con” trong trường chỉ là đám con nít tập làm người lớn. Người lớn đã từng làm trẻ con, cho nên trường hợp anh chấp nhận được, còn đám con nít mới nứt mắt hỉ mũi chưa sạch mà học đòi, thế là hỏng ! Khi nào rảnh, anh sẽ viết thêm cho nhỏ một bài chứng minh lí luận đầy đủ về lũ ranh ấy cho chúng biết thế nào là lễ độ !

Biện luận:

Những gì nhỏ dành cho anh, chậc, anh “cảm kích” lắm lắm. Từng ấy ví dụ thôi anh cũng đủ hiểu lòng của nhỏ rồi. Úi dào, nhỏ mắc cỡ không dám nói ra, thôi thì để anh nói giùm nhỏ nhé. Chà, không được, nói lớn quá người ta biết thì nhỏ đỏ mặt, vậy anh nói khe khẽ vừa đủ chúng mình nghe thôi nhỏ nhé: “…” Ui da, đừng có ngắt anh, đau lắm, tội nghiệp!

Từ (1) và (2) =>

Giả thiết 3 : X yêu Y và Y yêu X. Chúng ta yêu nhau

Chứng minh: Nếu giả thiết này thành sự thật thì … ôi chao, còn gì hạnh phúc bằng .Nhỏ còn bé lắm, nhỏ còn đi học, hồn hiên và ngây thơ. Thỉnh thoảng, nhỏ bỗng thành người nhớn, nghiêm nghị và sâu sắc khiến anh phải ngạc nhiên. Dù sao đi nữa, trong anh, nhỏ luôn là nhỏ bé bỏng và đáng yêu. Anh yêu mái tóc nhỏ nên anh đã phải đi lùng cái kẹp tặng nhỏ dù một thằng đàn ông như anh chẳng ưa gì chuyện sắm đồ con gái. Anh yêu đôi mắt tinh nghịch, lí lắc. Anh yêu cả cái nhìn mơ màng dù với cặp kính mà nhỏ ghét. Anh yêu cái mặt nhăn nhăn như… con khỉ khi nhỏ giận. Anh yêu luôn cả tính xấu của nhỏ vì tình yêu phải bao dung và độ lượng. Còn nhỏ, khi vui nhỏ tìm đến anh chia xẻ, nụ cười lúng liếng của nhỏ làm đời anh thấy tươi đẹp hơn. Lúc buồn, nhỏ cũng thỏ thẻ tâm sự rồi hỏi anh gỡ mối tơ lòng. Bên nhỏ, anh thấy mình cũng quan trọng hẳn lên, và anh cố làm tốt mọi thứ hơn để xứng với tình cảm của nhỏ. Nhiều lúc nhỏ giận lẫy bảo anh vô tình, chẳng quan tâm khi mấy ngày im bặt, chẳng hỏi thăm. Không có đâu, anh luôn nhớ nhỏ, anh chỉ bận đi làm thôi. Nhỏ thấy đó, anh phải làm tốt công việc của mình thì mới ra oai với nhỏ được chứ. Anh còn phải kiếm tiền để có dịp mua quà, dẫn nhỏ đi chơi, đi coi xi nê… Nhỏ thấy chưa, anh cũng có trách nhiệm lắm chứ, anh chả thích ăn không ngồi rồi, đi tán gái cho vui. Anh có nghĩa vụ lo lắng cho tương lai và chuyện học của nhỏ nữa, anh chả muốn vì mải vui nhỏ quên mất học bài. Nếu thế thì anh quả thật đáng trách lắm.

Biện luận:

Có thể anh yêu nhỏ nhiều hơn là nhỏ yêu anh. Thế cũng được, quan trọng là Chúng ta yêu nhau. Yêu anh, nhỏ vừa được yêu nè, vừa được chiều nè, vừa có vệ sĩ, tài xế và cả thầy giáo nữa. Thấy không, nhỏ “lời to” đấy nhé. Còn anh, chỉ cần được nhỏ yêu, vậy là quá đủ rồi.

Giả thiết 4: X không yêu Y và Y không yêu X

Chứng minh: không tìm ra

Biện luận:

Một giả thiết cực kì vô lí . Anh đã gặp qua khá nhiều bài toán hóc búa trong đời, nhưng đây là một câu đố lạ lùng nhất anh từng gặp. Mọi lần, nếu không tìm được một đáp số khả thi, anh sẽ ghi vào phần lời giải rất ngắn gọn: CTMB => Có Trời Mà Biết. Nhưng nhỏ à, giả thiết này có lẽ trời cũng không trả lời nổi, vì nó sai ngay từ giả thiết, vậy thì còn chứng minh cái quái gì nữa.Chắc nhỏ đang nhắc chừng anh, hình như thiêu thiếu cái gì phải không? Anh biết rồi, nhỏ đang bảo còn hai giả thiết nữa mà anh quên. Anh chẳng quên đâu, anh chỉ thấy chúng không cần thiết thôi. Nhưng để chiều lòng nhỏ, anh nói nhỏ nghe nhé.

Giả thiết 5: Y yêu X và X không yêu Y

Thật không căn cứ, không nguyên do, hoàn toàn vô lí ! Nếu nhỏ yêu anh thì lí nào anh lại không yêu nhỏ được cơ chứ ? Giả thiết này cũng sai lầm ngay từ đầu rồi, chẳng cần chứng minh nữa.

Giả thiết 6: X yêu Y và Y không yêu X

Nhỏ ơi, nếu quả thật có một giả thiết như vậy tồn tại, anh không đủ can đảm lẫn tâm trí để chứng minh nữa. Anh tìm mãi không ra một bằng chứng nào để nói nó là sự thật. Trời sinh ra mỗi người đàn ông và lấy cái xương sườn của họ để làm nên người phụ nữ. Nhỏ chính là cái xương sườn huyết thống ấy. Nếu nhỏ từ chối mà phụ lòng chúa trời, có lẽ anh sẽ chết vì một cái xương sườn ngoại đạo. Chắc chắn nhỏ không nỡ nhìn một kẻ yêu mình phải chết thảm thương như thế chứ? Vậy thì, chúng ta hãy dẹp luôn cái giả thiết “mắc toi” này đi, nhỏ nhé !

Kết luận: Nhỏ ơi, chứng minh nhỏ nghe vậy là đủ rồi, thôi tụi mình cứ tự kết luận với nhau đi, nghen nhỏ !

Sưu tầm wWw.Khocviem.org

12 tháng 1, 2014

Màu sắc của tình bạn

13:33 0 Comments
Xưa rất là xưa,khi màu sắc của thế giới đã đựơc phân chia.Tất cả tranh cãi nhau,ai cũng cho mình là màu đẹp nhất,quan trọng nhất,hữu dụng nhất.

Xanh lá cây nói :

"Rõ ràng tớ là quan trọng nhất.Tớ là màu của sự sống,của hi vọng.Tớ được chọn cho cỏ cây,hoa lá.Không có tớ,các loài động vật sẽ chết hết.Nhìn những vùng đồng quê kia kìa,rồi các cậu sẽ thấy tớ quan trọng như thế nào."

Xanh dương cắt ngang :

"Cậu chỉ nghĩ về đất đai thôi,hãy nghĩ về bầu trời và biển cả.Nước là sự sống và đựơc tạo bởi những đám mây kia.Bầu trời tạo khoảng cách , hòa bình và sự yên tĩnh.Không có tớ,cậu chẳng là gì cả."

Màu vàng lắc đầu :

"Cả hai cậu đều nghiêm trọng quá.Tớ mang tiếng cừơi,sự hân hoan và ấm áp đến thế giới này.Mặt trời màu vàng,mặt trăng màu vàng,cả các vì sao cũng màu vàng nốt.Mỗi khi nhìn một bông hoa hướng dương như là cả thế giới đang cười.Không có tớ hả,sẽ chẳng có sự vui tươi.

Màu cam la lớn:

"Tớ là màu sắc của sức khỏe và sự mạnh mẽ.Tớ có thể hiếm nhưng quý giá,tớ tạo ra những thứ cần thiết cho con người.Tớ mang những sinh tố quan trọng nhất.Thử nghĩ về cà rốt,bí đỏ,cam,xoài,và đu đủ xem.Tớ không ở ngoài suốt ngày,nhưng khi tớ xuất hiện lúc bình minh hay hoàng hôn,vẻ đẹp của tớ hấp dẫn đến nỗi chẳng ai nghĩ đến các cậu."

Màu đỏ không chịu nổi nữa và hét to:

" Tớ mới là người đứng đầu đây nè. Tớ là máu - máu của sự sống ! Tớ là màu của nguy hiểm và dũng cảm.Tớ sẵn sàng đấu tranh cho mục đích của mình.Tớ mang lửa và máu.Không có tớ,cả thế giới này sẽ trống trải như mặt trăng ấy.Tớ,màu của tình yêu nồng cháy,của hoa hồng đỏ thắm,của ngọn lửa mãnh liệt."

Màu tím đứng dậy và trịnh trọng nói:

" Tớ là màu của hoàng gia và sức mạnh.Các vị vua,thủ lĩnh hay các giám mục luôn luôn chọn tớ vì tớ là biểu tượng của quyền lực và sự khôn ngoan.Người ta không hỏi tớ! Họ chỉ lắng nghe và tuân theo."

Cuối cùng màu chàm lên tiếng,nhỏ nhẹ hơn nhưng màu khác,nhưng với sự cứng rắn hơn trong từng lời nói:

"Coi tớ đây.Tớ là màu của sự im lặng.Khó có thể nhận ra tớ,nhưng nếu không có tớ,tất cả các cậu đều trở nên nông cạn.Tớ tượng trưng cho suy nghĩ và phản xạ,lúc tảng sáng hay về chiều và màu nứơc thẳm.Các cậu cần tớ cho sự cân bằng và tương phản,trong cầu nguyện và sự hòa bình."

Và như vậy mỗi màu sắc quả quyết màu của mình là đẹp nhất.Họ tranh cãi lớn hơn và lớn hơn.Đột nhiên,một tiếng sét bất chợt vang lên.Mưa bắt đầu rơi nặng hạt.Các màu sắc rung rẩy,xích lại gần nhau để bớt sợ.

Giữa lúc sấm sét ầm ĩ,mưa lên tiếng :

"Lũ màu sắc các người thật ngu ngốc,đấu đá lẫn nhau để chứng tỏ mình nổi trội hơn những kẻ khác.Các người không biết rằng mỗi một cá thể đựoc tạo ra bởi một lý do đặc biệt,duy nhất và khác biệt ư? Hãy nắm lấy tay nhau và đến đây."

Làm theo lời của mưa,các màu sắc liên kết lại và nắm lấy tay nhau.

Mưa tiếp tục:

"Bắt đầu từ bây giờ,khi trời mua,mỗi màu sắc sẽ trải dài dọc bầu trời trong một chiếc vồng lớn để nhắc nhở các ngươi nên chung sống với nhau trong hòa bình.Cầu vồng là sự hiện diện của hi vọng cho ngày mai."

Và như vậy,cứ mỗi khi mưa tạnh,cầu vồng lại xuất hiện để nhắc chúng ta nhớ và cảm ơn đến những người khác.

Sưu tầm wWw.Khocviem.org

5 tháng 1, 2014

Cuộc sống là những va đập

13:33 0 Comments
..Tôi vốn là hòn đá khổng lồ trên núi cao,trải qua bao năm tháng dài đăng đẳng bị mặt trời nung đốt,người tôi đầy vết nứt.

Hãy nghe 1 viên sỏi kể về cuộc sống của mình:"Tôi vốn là 1 tảng đá khổng lồ trên núi cao,trải qua bao năm tháng dài đăng đẳng bị mặt trời nung đốt,người tôi đầy vết nứt. Tôi vỡ ra và lăn xuống núi,mưa bão và nước lũ cuốn tôi vào sông suối.

Do liên tục bị va đập,lăn lộn,tôi bị thương đầy mình. Nhưng lại chính những dòng nước lại làm lành vết thương của tôi. Và tôi trở thành 1 hòn sỏi láng mịn như bây giờ".

Bạn nghĩ gì khi nghe câu chuyện trên? Cảm thấy lí thú với chuyến đi của hòn sỏi hay xúc động trước ánh mắt lạc quan của nó đối với cuộc đời đầy biến động? Đã bao giờ bạn thấy được rằng chính những chông gai mới tạo nên những hình hài đẹp và ấn tượng,dù là hình hài được tạo bởi vết thương của sự đớn đau?

Có thể là bạn,có thể là tôi,cuộc sống chẳng bao giờ chỉ mang đến nỗi đau,cũng chẳng bao giờ mang đến niềm hạnh phúc. Vượt qua những gian khổ,vượt qua những thử thách,vượt qua những nỗi đau là bạn đã tự hoàn thiện chân dung của mình.


Cuộc sống là vô vàn những biến động. Vì vậy cho dù trong khó khăn hay trong hạnh phúc,cũng mong bạn luôn nhớ đến cuộc hành trình của hòn sỏi để sống tự tin hơn,để mang những yêu thương xoa dịu và làm lành những vết thương. Sự va đập của cuộc sống chẳng có gì đáng sợ đâu bạn ạ.

Sưu tầm wWw.Khocviem.org

1 tháng 1, 2014

'Ba tháng chúng tôi chỉ quan hệ có 6 lần'

21:17 0 Comments
Thời gian đó tôi mới là bạn vì đang quen với bạn trai ở Việt Nam, lý do đồng ý đến với anh vì tôi và bạn trai trục trặc, dẫn đến chia tay. Anh về nước đính hôn với tôi nhưng hai đứa vẫn không đi quá giới hạn, một phần tôi không yêu anh, một phần anh cũng không đòi hỏi.

Anh rất hiền lành, siêng năng, chăm chỉ, tốt bụng, tôi đến với anh cũng vì như vậy. Đêm tân hôn tôi bỏ anh ngủ ở khách sạn, về nhà ngủ với mẹ. Sau đó anh về nước vẫn gửi tiền cho tôi vì tôi nghỉ việc hẳn ở nhà. Đến ngày tôi qua nước ngoài sống với anh mới biết anh bị yếu sinh lý nặng, anh không biết làm sao, như một khúc gỗ. Tôi ban đầu nghĩ chắc anh hồi hộp nên như vậy. Qua mấy ngày sau không thấy anh đòi hỏi gì nữa. Mỗi lần tôi muốn anh đều né tránh và cảm giác bực bội.
3 tháng tôi ở với anh nhưng chúng tôi chỉ quan hệ 6 lần nhưng không đạt được thành công như mong muốn, tôi chưa bao giờ được quan hệ thật sự với chồng. Tôi khuyên anh nên đi gặp bác sĩ, nhưng cứ hứa miết rồi không đi. Anh hầu như không đòi hỏi chuyện đó, thậm chí lảng tránh. Tôi cố gắng nói chuyện để tìm cách giải quyết vấn đề nhưng vô ích.
Rồi anh cũng chịu đi gặp bác sĩ nhưng khi về nhà tâm trạng rất lạ, không nói gì cũng không ăn, không quan tâm đến tôi như mọi ngày nữa. Tôi hỏi anh cáu, nói không có gì. Rồi tôi có thai với anh nhưng cảm giác buồn bã, hụt hẫng, thất vọng, thậm chí cáu gắt, đánh anh, anh vẫn nhường nhịn. Lúc nào tôi cũng gây chuyện để cãi nhau, không ưng mắt tôi điên lên, chửi bới, thậm chí chửi anh ngu, chửi thề nữa bởi chưa chuẩn bị tâm lý để có con.
Tôi về Việt Nam chơi, anh nhắn tin nói chia tay vì không chịu được tính tôi. Tôi hoang mang lo sợ vì thật ra chia tay là điều tôi muốn nhưng không phải lúc này, tôi đang mang thai con của anh cơ mà. Anh tắt máy dù tôi cố gắng liên lạc. Tôi không chịu được nên tự mua vé bay qua trước sự ngạc nhiên của anh. Anh vẫn vui vẻ, nói nếu không gây lộn nữa sẽ ở chung, còn ngược lại nên chia tay, bởi tôi với anh chưa có giấy đăng ký kết hôn nên anh có thể trục xuất tôi về bất cứ lúc nào.
Tôi không thể quay về được, không có gì để quay về, sống với anh không có tình yêu, anh lại không thể làm chuyện ấy thì tôi phải làm sao. Tôi còn trẻ, không thể sống như thế này suốt đời, giờ lại mang thai, chưa có visa định cư nữa. Anh là người tốt, không có tật xấu gì cả, chỉ biết đi làm rồi về nhà phụ tôi làm việc nhà. Nhưng chúng tôi quá khác nhau: ngôn ngữ, thực phẩm, lối sống, thậm chí chúng tôi không ngủ chung. Xin hãy giúp tôi!


Mẹ tôi phản đối vì anh có một đời vợ

21:10 0 Comments
Không chỉ là việc Dũng đã từng ly hôn mà mẹ tôi nói theo tướng số, những kẻ “mặt thỏ, mỏ dơi” là người gian manh, lọc lừa, tính toán, nhỏ nhặt. Mẹ nói cái tướng Dũng đi “chúi nhủi” về phía trước như vậy là người không đàng hoàng, không quang minh chính đại.

Mẹ tôi nói: “Nếu nó là người đàng hoàng thì đã không bị vợ bỏ. Cái thứ đàn ông đã từng ly hôn thì không có cái này cũng có cái khác. Con lấy nó thì ba mẹ từ con luôn”. Nhìn vẻ mặt giận dữ của mẹ, tôi chết điếng trong người. Tôi không hiểu tại sao chỉ mới gặp Dũng có 3 lần mà mẹ đã có định kiến như vậy.

Chúng tôi quen nhau khá lâu mới nói chuyện yêu đương. Đúng là Dũng đã có một đời vợ và đã từng ly hôn. Thế nhưng thế giới này có biết bao nhiều người đã ly hôn? Ngay cả ông hoàng bà chúa, tổng thống cũng còn ly hôn nói gì người bình thường? Dũng cũng không ngoại lệ. Vợ chồng đến với nhau là tự nguyện để xây dựng nền tảng của xã hội. Nếu điều đó không thực hiện được thì chia tay là giải pháp tốt nhất chứ có sao đâu?

“Anh sẽ cố gắng thuyết phục ba mẹ”- ngay từ đầu Dũng đã nói với tôi như vậy. Lúc đó anh còn chưa biết mẹ tôi phản đối quyết liệt như thế nào. Anh chỉ nghĩ đơn giản tôi là gái mới lớn, còn anh đã từng có một đời vợ, làm cha mẹ ai mà không quan tâm đến điều đó? Đàn ông đã một lần đổ vỡ thì xem như có tì vết,  chính anh cũng thừa nhận với tôi như vậy.

Ngay từ đầu đến với anh, tôi cũng đã nghĩ đến những khó khăn mà mình phải vượt qua. Thế nhưng tôi không ngờ nó lại khó đến vậy. Mẹ tôi nói, đã sống với ba tôi hơn 40 năm nên mẹ biết chuyện vợ chồng bỏ nhau không hề bình thường, chỉ khi nào quá đáng người ta mới phải ly hôn. “Mẹ nhìn cái mặt thằng đó là biết nó không ra gì”- mẹ tôi vẫn khăng khăng.

Mẹ tôi phản đối vì anh có một đời vợ - 1

Có lẽ tôi bất đắc dĩ phải thành đứa con cãi cha, cãi mẹ (Ảnh minh họa)

Tôi dò hỏi mãi, mẹ mới chịu nói ý nghĩa của cái cụm từ “không ra gì”. Đó là mẹ nhìn theo tướng số, những kẻ “mặt thỏ, mỏ dơi” là người gian manh, lọc lừa, tính toán, nhỏ nhặt. Mẹ nói cái tướng Dũng đi “chúi nhủi”  về phía trước như vậy là người không đàng hoàng, không quang minh chính đại. Mẹ còn tìm hiểu ở đâu đó và biết rằng, cuộc ly hôn của họ chính là xuất phát từ “cái tật nhỏ mọn” của Dũng. “Nó tính toán chi li từng đồng với vợ con. Vợ đi chợ mua đồ ăn, lên mâm cơm nó cứ hỏi cái này mua bao nhiêu, cái kia mua bao nhiêu? Sao người ta mua rẻ hơn mà vợ nó mua đắt hơn? Đi chơi với bạn bè thì không bao giờ nó chịu trả tiền mà cứ ăn chực của người ta, riết rồi ai cũng chạy mặt…”.

Khi tôi bảo những điều đó mẹ chỉ nghe nói thôi thì làm sao biết được có thật hay không thì mẹ bảo: “Mẹ cứ cho là 10 chuyện chỉ có 2 chuyện thôi thì cũng thấy thằng đó không được. Con không nghe lời ba mẹ, sau này hối hận không kịp nghe con. Nếu con không tin, cứ tìm hiểu đi…”.

Tôi không biết tìm hiểu ở đâu và tìm hiểu thế nào? Với tôi, Dũng rất rộng rãi, biết điều, hết lòng chiều chuộng. Sinh nhật, ngày lễ tết anh đều gởi quà đắt tiền cho tôi. Đi ăn uống, bao giờ anh cũng giành trả tiền. Chỉ có duy nhất một điều anh chưa bao giờ dẫn tôi đến gặp gỡ bạn bè. Hình như anh không có nhiều bạn thân. Khi tôi thắc mắc, anh bảo tất cả thời gian đã dành cho tôi nên chẳng còn thời gian để chơi với bạn. Với lại, người quan trọng nhất đối với anh là tôi chứ không phải bạn bè.

Tôi nghĩ mãi mà vẫn không thể nào hiểu được. Đối với tôi, tình yêu là một điều hoàn toàn mới mẻ, lạ lẫm. 32 tuổi đời, tôi mới gặp và yêu một người. Tôi không có kinh nghiệm trên tình trường như người ta hay nói nhưng tôi yêu thật lòng và nghĩ đến chuyện trăm năm. Nếu không thì tôi đã chẳng đứng ra bảo lãnh cho Dũng vay tiền ngân hàng để sửa nhà, mua xe, sắm sửa mọi thứ trong nhà. Bởi tôi nghĩ trước sau gì những thứ ấy cũng thuộc về mình nên chung sức để tạo dựng là việc nên làm. Tôi cũng muốn chứng tỏ cho Dũng thấy là tôi yêu anh thật lòng và muốn ăn đời, ở kiếp với anh. Thế mà khi tôi đề cập đến chuyện cưới xin thì hết anh chị đến ba mẹ tôi phản ứng.

Tôi không muốn chọn lựa giữa tình và hiếu nhưng nếu mẹ tôi vẫn khăng khăng như vậy thì có lẽ tôi bất đắc dĩ phải thành đứa con cãi cha, cãi mẹ. Mà điều đó khiến tôi rất đau lòng bởi bao nhiêu năm qua, tôi vẫn được tiếng là con ngoan, em hiền...

Chẳng lẽ, đàn ông đã từng một lần đổ vỡ thì mọi con đường đã bị đóng chặt và họ không có quyền tìm kiếm hạnh phúc khác cho mình hay sao?

5 bài học quan trọng của đời người

18:10 0 Comments
Bài số 1: Bài học về sự tự giác

Xưa thật là xưa, có một ông Vua nọ, một hôm ông ta sai quân lính đặt một tảng đá lớn nằm chắn ngang đường đi. Xong, ông nấp vào một bụi cây gần đấy và theo dõi.


Lần lượt ông ta thấy, những thương nhân giàu có đi qua, rồi đến những cận thần của ông đi qua, nhưng không ai có ý định xê dịch tảng đá sang bên nhường chỗ cho lối đi cả, họ chỉ lẩm nhẩm đổ lỗi cho nhà Vua vì đã không cho người giữ sạch sẽ con đường.

Một lúc sau, nhà Vua nhìn thấy một người nông dân đi tới với một xe rau cồng kềnh nặng trĩu. Nhìn thấy tảng đá, người nông dân liền ngừng xe và nhảy xuống đất, cố hết sức mình ông ta đã đẩy được tảng đá sang bên kia vệ đường. Vừa làm ông ta vừa lẩm bẩm: "Thật không may nếu có ai đó không thấy mày và vấp phải, chắc là sẽ đau lắm đây". Xong đâu đấy, người nông dân quay trở lại xe để tiếp tục đi tiếp, thì bỗng nhìn thấy một bao tiền to đùng đặt ngay chỗ mà ông đã di chuyển tảng đá. Đó là một một món quà của Đức Vua cho người nào dịch chuyển được tảng đá.

Câu chuyện của người nông dân này đã giúp chúng ta nhận ra một điều quý giá mà rất nhiều người trong chúng ta không bao giờ nhận thấy: Vật cản đôi khi cũng có thể là một cơ hội tốt.


Bài số 2: Bài học về sự quan tâm

Trong tháng thứ 2 của khoá học y tá, vị giáo sư của chúng tôi đã cho chúng tôi một câu hỏi hết sức bất ngờ trong bài thi vấn đáp...


Tôi đã lướt qua hầu hết các câu hỏi trong bài thi, và ngạc nhiên dừng lại ở câu hỏi cuối cùng: “Hãy cho biết tên người phụ nữ quét dọn trường học của chúng ta?”. Một câu hỏi không có trong chuyên môn, chắc đây chỉ là một câu hỏi đùa thôi. Tôi đã nghĩ vậy!


Thật ra, tôi đã nhìn thấy người phụ nữ đó vài lần. Cô ấy cao, tóc sẫm màu và khoảng chừng 50 tuổi nhưng làm sao mà tôi có thể biết được tên cô ta cơ chứ? Tôi đã kết thúc bài làm của mình với câu cuối cùng bị bỏ trống.


Cuối giờ kiểm tra, một sinh viên đã hỏi vị giáo sư rằng: “Liệu ông có tính điểm cho câu hỏi cuối cùng kia không?”, ông ta trả lời: “Chắc chắn rồi”, rồi ông nói tiếp: “Trong công việc, các em sẽ gặp rất nhiều người, tất cả họ đều quan trọng, họ xứng đáng được nhận sự quan tâm của các em, dù chỉ là một nụ cười hay một câu chào”.


Tôi đã không bao giờ quên bài học đó trên mỗi bước đường đời của mình sau này, và tôi cũng không bao giờ quên tên của người phụ nữ đó, cô Dorothy.


Bài số 3: Bài học về sự giúp đỡ


Trong một đêm mưa bão bất thường trên đường phố Alabama vắng vẻ, lúc đó đã 11h30 khuya, có một bà lão da đen vẫn cứ mặc cho những ngọn roi mưa quất liên hồi vào mặt, cố hết sức vẫy vẫy cánh tay để xin đi nhờ xe.


Một chiếc xe chạy vút qua, rồi thêm một chiếc xe nữa, không ai để ý đến cánh tay dường như đã tê cứng vì lạnh cóng. Mặc dù vậy, bà lão vẫn hy vọng và vẫy chiếc xe kế tiếp. Một chàng trai da trắng đã cho bà lên xe. (Mặc cho cuộc xung đột sắc tộc 1960). Bà lão trông có vẻ rất vội vã, nhưng cũng không quên cám ơn và ghi lại địa chỉ của chàng trai.


Bảy ngày trôi qua, cánh cửa nhà chàng trai tốt bụng vang lên tiếng gõ cửa. Chàng trai ngạc nhiên hết sức khi thấy một cái tivi khổng lồ ngay trước cửa nhà mình. Một lá thư được đính kèm, trong đó viết: "Cảm ơn cháu vì đã cho bà đi nhờ xe vào cái đêm mưa hôm ấy. Cơn mưa không những đã làm ướt sũng quần áo mà nó còn làm lạnh buốt trái tim và tinh thần của bà nữa. Rồi thì lúc đó cháu đã xuất hiện như một thiên thần. Nhờ có cháu, bà đã được gặp người chồng tội nghiệp của mình trước khi ông ấy trút hơi thở cuối cùng. Một lần nữa bà muốn cảm ơn cháu đã không nề hà khi giúp đỡ bà."


Cuối thư là dòng chữ: “Chân thành - Bà Nat King Cole”.


Bài số 4: Bài học về lòng biết ơn


Vào cái thời khi mà món kem nước hoa quả còn rất rẻ tiền, có một câu chuyện về cậu bé 10 tuổi thế này:


Ngày nọ, Jim - tên của cậu bé - sau một hồi đi qua đi lại, ngó nghiêng vào cửa hàng giải khát đông nhất nhì thành phố, nơi có món kem nước hoa quả mà cậu rất thích, mạnh dạng tiến lại gần cái cửa, đẩy nhẹ và bước vào. Chọn một bàn trống, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ghế và đợi người phục vụ đến.


Chỉ vài phút sau, một người nữ phục vụ tiến lại gần Jim và đặt trước mặt cậu một ly nước lọc. Ngước nhìn cô phục vụ, cậu bé hỏi: “Cho cháu hỏi bao nhiêu tiền một đĩa kem nước hoa quả ạ?”. “50 xu“, cô phục vụ trả lời. Nghe vậy, Jim liền móc trong túi quần ra một số đồng xu lẻ, nhẩm tính một hồi, cậu hỏi tiếp: “Thế bao nhiêu tiền một đĩa kem bình thường ạ?”. “35 xu”, người phục vụ vẫn kiên nhẫn trả lời cậu bé mặc dù lúc đó khách vào cửa hàng đã rất đông và đang đợi cô. Cuối cùng, người nữ phục vụ cũng mang đến cho Jim món kem mà cậu yêu cầu, và sang phục vụ những bàn khác. Cậu bé ăn xong kem, để lại tiền trên bàn và ra về.


Khi người phục vụ quay trở lại để dọn bàn, cô ấy đã bật khóc khi nhìn thấy 2 đồng kẽm (1 đồng bằng 5 xu) và 5 đồng xu lẻ được đặt ngay ngắn trên bàn, bên cạnh 35 xu trả cho đĩa kem mà Jim đã gọi - Jim đã không thể có món kem nước hoa quả mà cậu ấy thích bởi vì cậu ấy chỉ có đủ tiền để trả cho một đĩa kem bình thường và một ít tiền boa cho cô.


Bài Học Số 5: Bài Học Về Sự Hy Sinh


Đã lâu lắm rồi, nhiều năm đã trôi qua, khi tôi còn là tình nguyện viên tại một bệnh viện, tôi có biết một cô gái nhỏ tên Liz - cô ấy đang mắc phải một căn bệnh rất hiểm nghèo.


Cơ hội sống sót duy nhất của cô là được thay máu từ người anh trai 5 tuổi của mình, người đã vượt qua được cơn bạo bệnh tương tự một cách lạ thường nhờ những kháng thể đặc biệt trong cơ thể. Bác sĩ đã trao đổi và giải thích điều này với cậu bé trước khi yêu cầu cậu đồng ý cho cô em gái những giọt máu của mình. Lúc ấy, tôi đã nhìn thấy sự lưỡng lự thoáng qua trên khuôn mặt bé nhỏ kia. Cuối cùng, với một hơi thở thật sâu và dứt khoát cậu bé đã trả lời rằng: “Cháu đồng ý làm điều đó để cứu em cháu”.


Nằm trên chiếc giường kế bên em gái để thuận tiện hơn cho việc truyền máu, cậu bé liếc nhìn em gái và đôi mắt ngời lên niềm vui khi thấy đôi má cô bé hồng lên theo từng giọt máu được chuyền sang từ người cậu. Nhưng rồi, khuôn mặt cậu bỗng trở nên tái xanh đầy lo lắng, cậu bé ngước nhìn vị bác sĩ và hỏi với một giọng run run: “Cháu sẽ chết bây giờ phải không bác sĩ?” Thì ra, cậu bé non nớt của chúng ta đã nghĩ rằng: cậu ta sẽ cho cô em gái tất cả máu trong người mình để cứu cô ấy và rồi cậu sẽ chết thay cô.


Bạn thấy không, sau tất cả những hiểu lầm và hành động của mình, cậu bé đã có tất cả nhờ đức hy sinh...

Cuộc sống có câu: “Hãy cho đi thứ bạn có, rồi bạn sẽ được đền bù xứng đáng”.


--Sưu tầm --






Đọc những câu chuyện và lòng thấy ấm áp lạ.
Chúc cả nhà một ngày an lạc nhé!

Sưu tầm wWw.Khocviem.org