Follow Us @soratemplates

19 tháng 9, 2014

"Nhìn mặt thấy ngu ngu"

23:21 0 Comments
Bà xã tôi đi công tác nước ngoài 6 tháng. Tuần sau cô ấy sẽ về. Tôi mới cưới vợ 2 năm nhưng chưa dám có con vì công việc của bà xã phải đi xa liên tục. Đây là lần cô ấy đi lâu nhất. Trong thời gian qua, tôi không sinh hoạt lần nào nhưng rất nhiều lần ngủ mơ thấy bà xã nên... tính xấu trỗi dậy.

Để hạ nhiệt “tình hình căng thẳng” này, tôi phải tự xử, nếu không “chỗ đó” rất nặng nề khó chịu vì hàng hóa bị ứ đọng nhiều. Sau những lần như vậy, sáng ra tôi rất phấn chấn, vui vẻ, yêu đời, làm việc tốt hơn. Tuy nhiên, có một điều hơi khó nói là không biết có phải nhìn vẻ bề ngoài của tôi như vậy mà bạn bè hay trêu “nhìn mặt thấy ngu ngu”.

Tôi lo rằng nếu bà xã cứ đi công tác liên tục như vậy, tôi sẽ còn “ngu” dài dài làm ảnh hưởng đến khả năng chinh chiến của thằng nhỏ cũng như chuyện con cái sau này. Tôi và bà xã năm nay đều mới 29 tuổi...

lethang...@yahoo.com

Bạn thân mến,

Tuổi 29 của bạn, nếu không bệnh tật gì thì sức khỏe tình dục đang hồi sung mãn, lúc nào cũng muốn đánh Đông, dẹp Bắc; nếu có điều kiện thì sẽ phát huy cao độ khả năng chinh chiến. Trong trường hợp không được giải quyết, ham muốn bị dồn nén thì cái việc loay hoay, tự xử là khó tránh. Điều này, trong chừng mực nào đó nó sẽ giúp giải thoát sự ức chế, hàng hóa tồn kho được giải quyết nhanh gọn làm cho mọi thứ thông thoáng, dễ chịu. Bằng chứng là bạn cảm thấy vui vẻ, phấn chấn y như thể vừa được gần gũi bà xã! Tuy nhiên, vấn đề ở đây là đừng quá lạm dụng, tạo thành thói quen khó chữa, nhất là khi bạn đã lập gia đình. Có nhiều người sau một thời gian dài tự xử, đã... mất luôn khả năng chi trả, không thích họp hành với đối tác mà chỉ... độc thoại! Điều này rất nguy hiểm trong cuộc sống vợ chồng. Do vậy, bạn cần biết dừng chỗ nào để chuyện ấy chỉ là giải pháp tình thế chứ không phải thành nhu cầu thường xuyên.

Bà xã bạn năm nay 29 tuổi, đây là độ tuổi không còn sớm để sinh con. Hai vợ chồng nên bàn bạc, giảm bớt công việc của bà xã để tập trung cho gia đình. Nếu không vài năm nữa lớn tuổi thì chuyện sinh nở sẽ rất khó khăn, thậm chí nguy hiểm. Trong thực tế, có nhiều người khi còn trẻ, cứ muốn dành hết cho sự nghiệp, đến khi về già lại hối tiếc bởi cái gì mất đi thì có thể tìm lại được chứ tuổi trẻ, thời gian qua đi thì không bao giờ trở lại.

Về việc bạn bè trêu ghẹo “nhìn mặt thấy ngu ngu” thì có lẽ do thấy vợ bạn đi vắng mà bạn lại phấn chấn, vui tươi nên trêu đùa thế thôi. Hoàn toàn không có chuyện vì việc ấy mà con người ta trở nên ngu hơn hay thông minh hơn! Tuy nhiên, lo lắng của bạn về việc bà xã cứ đi công tác liên tục sẽ làm ảnh hưởng đến khả năng chinh chiến của thằng nhỏ cũng như chuyện con cái sau này là có lý. Bạn nên bàn bạc với bà xã để cân đối mọi việc, sao cho mọi thứ đều hài hòa thì mới có thể giữ gìn hạnh phúc lâu bền.

Vũ Kim Khôi

14 tháng 9, 2014

Chia tay tôi để yêu bạn thân

22:52 0 Comments
Chúng tôi quen nhau rất đỗi tình cờ. Sau nửa năm nói chuyện qua lại, tôi đã rung động trước những tình cảm anh dành cho mình. Và chúng tôi đã yêu nhau được gần 2 năm nay. Hiện tại tôi đang là sinh viên năm 2 của một trường đại học ở Hà Nội còn anh thì đang đi làm xa. Quãng thời gian yêu nhau không dài nhưng đủ để tôi hiểu về anh phần nào.

Tôi đã rất yêu và tin anh, vậy mà một ngày anh nói anh không thể chờ đợi tôi với lý do gia đình muốn anh lấy vợ và ổn định cuộc sống. Tôi đã sốc khi nghe tin đó. Trước khi yêu nhau, tôi và anh đã hứa hẹn chờ tôii học hành xong, có công việc ổn định sẽ lập gia đình, vậy mà không ngờ bây giờ anh lại nói với tôi những lời phũ phàng như vậy. Tôi đã khóc rất nhiều khi phải chia tay anh nhưng vì tôn trọng quyết định của anh, tôi sẵn sàng ra đi để anh bắt đầu cuộc sống mới.

Thời gian sau, tôi không liên lạc hay quan tâm gì tới anh nữa. Tôi quyết định sẽ quên anh mãi mãi. Nhưng không lâu sau đó, tôi nghe tin anh chia tay tôi vì muốn theo đuổi người con gái khác... và không ngờ, người con gái đó chính là cô bạn thân của tôi.

Tôi đã thực sự đau khổ vì anh không hề nói rõ ràng với tôi một lần về chuyện này. Nhưng mọi chuyện tưởng dừng lại ở đây thì một ngày anh lại nhắn tin và điện thoại cho tôi. Anh nói anh chia tay tôi vì gia đình ép anh phải lấy vợ và người bạn đó có thể lấy anh còn tôi thì không. Vậy giờ đây anh tìm tới tôi để làm gì khi tôi đã cố gắng để quên anh?
Anh nói chỉ yêu mình tôi... nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy khó chịu khi nghĩ về những chuyện đã qua và khó có thề chấp nhận anh lần nữa, dù trong lòng tôi vẫn yêu anh rất nhiều.

Ngày nào đi làm, anh cũng qua trường tôi chỉ để được gặp và nói chuyện với tôi. Tôi không biết có nên cho anh cơ hội không. Tôi đang rất rối bời và không biết lám sao cho đúng. Anh cứ luôn gọi điện thoại và nhắn tin mỗi ngày chỉ để mong tôi tha thứ và cho anh cơ hội làm lại từ đầu!

Thật sự bây giờ tôi đang rất khó nghĩ và không biết phải làm sao bây giờ nữa?

3 tháng 9, 2014

Lời hứa còn dang dở

23:21 1 Comments
Anh đã bước sang tuổi 24 rồi, cũng đã hơn 3 năm kể từ ngày em xa anh, xa khỏi thế giới này anh đã đau khổ và buồn bã rất nhiều. Anh tưởng chừng mọi thứ như sụp đổ hết nhưng thời gian trôi qua đã làm anh dần trở lại, chỉ có nó mới có thể chữa được những vết thương từ bên trong để ngày hôm nay anh lại ngồi đây và thực hiện cho em một lời hứa còn dang dở. Nhớ 5 năm về trước chúng mình còn đang hạnh phúc ngồi cùng nhau xem những bộ phim Hàn trong tuyển tập phim bốn mùa của một ông đạo diễn nào đó. Em đã khóc và rồi anh lại phải dỗ dành, một người con gái mít ướt và rất thích đọc Bạn trẻ và cuộc sống trên 24H. Cũng chính vì điều đó mà em đã nói “Giá như anh cũng viết điều gì đó cho em trên chuyên mục này nhỉ". Anh đã đồng ý và em nói “Hãy viết cho em 4 bài có bốn mùa như tập phim bốn mùa của ông đạo diễn kia anh nhé, anh hứa đi”. Anh hứa, lời hứa của một thằng con trai với người con gái mà nó yêu thương nhất.

Mùa đông vừa đến, cũng là mùa thứ 3 anh viết cho em, trước kia anh đã viết về mùa xuân của “Gửi em nơi thiên đường”, mùa thu của “Người anh đã yêu” còn bây giờ là mùa đông cho một lời hứa còn dang dở. 3 năm trôi đi thật dài với biết bao nhiêu khó nhọc của tâm hồn trong cuộc sống, một cậu sinh viên mới ra trường như anh phải mất 3 năm mới có thể viết được cho em ba mùa như đã hứa. Vậy là cuối cùng anh cũng đã sống tiếp được thêm 3 năm và sẽ thêm nữa kể từ ngày em ra đi. Những tưởng anh đã không thể nào vượt qua được quãng thời gian đó nữa em biết không, giờ đây cuộc sống của anh đã trở lại bình thường không còn buồn như như 2 năm trước nữa. Anh đã thôi nhớ em nhiều kể cả trong những giấc ngủ không yên, nhưng em sẽ mãi ở trong anh cho dù anh ở nơi đâu. Dù 10 hay 20 năm đi nữa thì với anh em mãi là kỷ niệm là những hồi ức đẹp đẽ mà chúng ta đã có và cả những mùa đông anh đã cùng em đi qua.

Mùa đông năm nay của anh không có gì khác 3 mùa đông trước, và cũng không còn được đi cùng em băng qua cái lạnh trên các con đường Hà Nội chỉ để hít thật sâu mùi hoa sữa nữa. Anh đang ngồi đây viết những tâm sự này nhưng thoang thoảng quanh anh vẫn thấy mùi thơm ấy khi gió đưa chúng qua cửa sổ vào phòng, cái lạnh mùa đông như cắt da thịt và nó cũng khiến những trái tim đang yêu xích lại gần nhau hơn. Còn nhớ mỗi tối anh đi học về em luôn hỏi anh xem “Có mặc đủ ấm mỗi khi đi học không”, nếu như anh nói “Anh không sao” là em lại dỗi vì nghĩ anh không nghe lời. Em bảo anh “Mặc nhiều áo vào và trông anh có xấu xí thì cũng kệ miễn là đủ ấm”, anh cười và nói "Chỉ cần em vui thôi anh sẽ mặc dù trông có xấu xí đến thế nào".

Không biết có khi nào anh sẽ quên em và không còn nhớ tới em nữa bởi trái tim anh sẽ dành cho một cô gái khác không nhưng em cũng đừng buồn nhé bởi có khi nào trên đường đời tấp lập anh lại vô tình bước qua những con đường ấy, nơi mà dấu chân hai ta đã từng đi, anh sẽ lại nghĩ về em với một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng cũng đủ để anh nhớ biết bao điều.

Hơn 3 năm qua anh đã cố gắng đứng lên được vì bên anh còn có gia đình, người thân, bạn bè và cũng đã có cả tình yêu nữa... mọi người đã bên anh rất nhiều. Anh cũng từng nói với em rằng “Với anh hạnh phúc cũng giống như một cỗ máy, cỗ máy càng đơn giản thì càng dễ sửa” ,vậy mà chuyện tình yêu với anh có quá nhiều sóng gió, anh chẳng biết sẽ đi tới đâu cũng như không dám đòi hỏi hạnh phúc chỉ mong sao cuộc sống của anh luôn được yên bình. Em ở trên trời nếu có thấy hãy giúp anh đi con đường lên chọn.

Gió đang thổi thật lạnh, mùa đông đang ùa về, anh cảm thấy sự cô đơn và không biết đến khi nào có một người con gái khiến anh yêu hơn em, khiến anh quên em là ai. Cứ mỗi cơn gió lạnh thổi qua cánh cửa sổ khẽ kêu lại làm anh tỉnh giấc, anh cảm thấy có một điều gì đó quanh nơi ấy như đang dõi theo anh, có phải em về gặp anh đấy không nhưng mọi thứ vẫn im lìm. Mỗi buổi tối sau những ngày học và làm việc mệt mỏi anh lại tìm cho mình một không gian tĩnh lặng ngồi trong bóng tối ngước lên trời ước gì có thể được nhìn thấy em ở trên đó, vậy mà thói quen ấy đã theo anh suốt hơn 3 năm qua. Cả hai chúng ta đều có những ước mơ muốn được nắm tay nhau cùng thực hiện nhưng số phận lại quá trớ trêu, mỗi lần nghĩ đến em trái tim anh lại đập rộn ràng, mọi người sẽ nghĩ anh yếu đuối và luôn sống trong quá khứ nhưng anh đã yêu em và trái tim anh chẳng thể làm gì khác hơn. Dù em không còn nữa và anh cũng sẽ có hạnh phúc của riêng mình nhưng chỉ cần trái tim này còn đập thì những hồi ức về em sẽ vẫn còn đâu đó ở trong anh.

Mùa đông mùa thứ ba anh viết cho em vậy là chỉ còn một mùa hạ cuối cùng nữa thôi không biết anh có còn viết tiếp được cho em sau đó nữa không. Hơn 3 năm cũng là 3 mùa của một lời hứa nhưng hơn hết là anh muốn dành tặng em một món quà cuối cùng, những suy nghĩ, tâm sự, nỗi niềm của anh gửi gắm vào từng dòng chữ.

Vậy đấy, lời hứa của một thằng con trai với người con gái mà nó yêu thương nhất dù đã không còn nữa nhưng với nó điều ấy rất quan trọng, hãy bình yên nơi thiên đường em nhé. Em luôn sống mãi trong anh!

29 tháng 8, 2014

''Phát điên'' vì bạn gái ghen tuông

23:21 1 Comments
Có thể bạn cho rằng tôi nói quá, thế nhưng, cô bạn gái bé nhỏ của tôi đúng là có máu ghen còn hơn Hoạn Thư. Một con mèo cũng có thể khiến tôi điêu đứng vì cơn ghen của nàng.

Chuyện là thế này, có lần, sau giờ tan tầm, cô ấy gọi điện hỏi tôi đã về nhà chưa. Tôi thành thật trả lời: “Anh về nhà rồi. Hôm nay về sớm, tranh thủ tắm cho Miu Miu (tên chú mèo nhà tôi)”.

Đầu dây bên kia vang lên chất giọng chua ngoa, đanh đá đầy hờn dỗi của nàng: “Anh thì lúc nào cũng chỉ mèo thôi, có thèm quan tâm gì tới em đâu. Chẳng nghĩ về sớm đón bạn gái đi ăn, chỉ nghĩ về nhà tắm cho mèo thôi. Em với cái con mèo của anh, ai mới là bạn gái chứ?”

Sau một chuỗi lời giận hờn, cô ấy tắt phụt máy, còn lại tôi ngẩn người ra vì không biết mình làm gì sai.

Đấy, cô ấy ghen với cả thú cưng của tôi như thế đấy. Song, nếu vì thế mà tôi nói người yêu mình “chúa” hay ghen vô cớ thì có vẻ oan uổng cho cô ấy quá.

Nhắc tới thói hay ghen của bạn gái, tôi chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Thật ra Lan – bạn gái tôi là một cô người yêu hoàn hảo. Chỉ có điều cô ấy rất hay ghen và mỗi lần lên cơn ghen là tôi sợ chết khiếp.

Đau khổ thay, cô ấy thường xuyên nổi máu Hoạn Thư, chỉ vì những điều hết sức nhỏ nhặt như cô bạn cùng phòng nhắn tin hỏi công việc, bạn gái nhờ vả hay chỉ đơn giản là có người gọi nhầm số vào điện thoại của tôi.

Ai đời lại có kiểu bạn gái cả tuần không nói chuyện với tôi chỉ vì phát hiện ra tôi chưa xoá nick người yêu cũ. Mà khổ thay, cái yahoo ấy lập từ thời còn “trẻ trâu”, sinh viên mới tập tễnh vào trường, giờ cả năm không vào lấy một lần, mốc meo cả lên rồi.

Thú thật, tôi cũng không phải típ người quá để ý những vấn đề đó. Lúc còn yêu thì có thể cả ngày mong cái nick ấy sáng, nhưng chia tay rồi thì nó trở nên bình thường như bao tài khoản khác. Có thế thôi mà bạn gái tôi sụt sùi mất mấy ngày.

Giông tố này chưa qua, bão lũ khác đã tới. Lần này, tôi còn thảm hại hơn. Tôi hiện đang làm kỹ thuật tại một công ty truyền thông. Bàn làm việc của chúng tôi phân theo dãy và không có kính ngăn cách ô của mỗi người. Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại vơ luôn cả chiếc usb của cô bạn bên cạnh về.

Buổi tối, cô ấy nhắn tin hỏi và thế là giông bão nổi lên. Bạn gái tôi một mực đòi trả lời tin nhắn “giúp” tôi. Đương nhiên, tôi không chịu. Ai mà biết được cô ấy định làm gì trong lúc “sôi máu” này chứ. Tôi không muốn mình trở thành thằng mặc váy trong mắt mọi người ở cơ quan.

Và thế là cô ấy gào lên, tôi lừa dối cô ấy. Nào là cô gái kia chỉ kiếm cớ nhắn tin xem tôi có đang bận hay sao. Chỉ cần cô ấy không vô tình phát hiện ra tin nhắn, hai người chúng tôi sẽ tán tỉnh qua lại nhau cả đêm.

Rằng thì sao không để ngày mai mới hỏi, mà cứ nhất định phải là bây giờ, vào buổi tối, lúc chúng tôi đang đi chơi với nhau. Hay cô ta cố tình chọc tức bạn gái tôi. Ôi tôi chỉ muốn phát điên với cái kiểu suy luận "bá đạo" của cô ấy. Cái logic kiểu gì vậy trời?!

Chưa hết, sau một hồi “toan tính”, cô ấy nhất định đòi lấy số điện thoại của cô bạn đồng nghiệp để nói chuyện phải trái. Nói thật, lúc nghe đề nghị của cô ấy, tôi thật hết lời muốn nói. Sau một hồi phân bua, cô ấy mới chịu “tạm tha” cho tôi. Nhưng mọi chuyện đâu kết thúc dễ dàng thế.

Sau khi phát hiện ra chút ít manh mối về “tình địch”, bạn gái tôi bắt đầu lên kế hoạch “bắt tận tay, day tận trán”. Chả hiểu bằng cách nào mà cô ấy điều tra được tường tận chân tơ kẽ tóc về cô bạn đồng nghiệp của tôi, từ tên tuổi, sở thích, thói quen, facebook cho tới… tình trạng hôn nhân.

Việc đầu tiên cô ấy làm chính là add friend trên mạng xã hội facebook với bạn tôi. Sau đó là lân la hỏi chuyện, thậm chí bày ra một vài tình huống thể test thử tình cảm của cô đồng nghiệp. Mỗi lần như thế, cô ấy đều hoan hỉ về kể với tôi để "thử luôn phán ửng".

Song song với đó, ngày nào cô ấy cũng gọi điện thỏ thẻ hỏi tôi: “Anh đang làm gì?” “Hôm nay có nói chuyện gì với cô bạn đồng nghiệp xinh đẹp không?”, “Anh đi cùng với ai? Em có biết người đó không?”…

Than ôi! Nhiều lúc tôi thật sự mệt mỏi với cái kiểu tra tấn tinh thần của cô ấy. Thế nhưng chỉ cần tôi phản ứng một chút thôi, cô ấy sẽ gào lên rằng tôi không còn yêu cô ấy nữa, tôi đúng là đang có tình ý với người con gái khác rồi, tôi đúng là đang phản bội cô ấy rồi.

Thế là tôi đành “ngậm bồ hòn làm ngọt”. Không phải tôi hèn, tôi sợ bạn gái mà chỉ đơn giản bởi tôi không muốn chúng tôi cãi nhau vì những chuyện chẳng đâu như thế. Suy cho cùng cô ấy ghen cũng bởi yêu tôi và muốn tôi quan tâm, yêu thương, chăm sóc cô ấy hơn nữa. Để nàng cảm nhận rõ nét việc nàng là số 1 trong trái tim tôi.

Hơn nữa, tôi cho rằng, sinh ra là đấng nam nhi, nếu đến việc khiến người con gái mình yêu tin tưởng và cảm thấy hạnh phúc mà tôi cũng không làm được, lại còn lớn tiếng quát nạt, thượng cẳng tay, hạ cẳng chân thì thật kém cỏi quá.

Vì thế, tôi quyết dùng tình yêu chân thành của mình để “cảm hoá” con người mang trong mình dòng máu Hoạn Thư này. Mong rằng cô ấy sẽ sớm hiểu được tình yêu của tôi và giảm "tần suất" những cơn ghen vô cớ.

26 tháng 8, 2014

Trót say nắng chồng chị

19:30 0 Comments
Tôi năm nay 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học và đang trong thời gian xin việc. Tôi cũng trải qua một mối tình đẹp với người yêu được ba năm… nhưng giá như tình yêu cứ bình dị như thế mãi thì hạnh phúc biết bao!  Vậy mà không ngờ cuộc đời tôi đã rơi vào bi kịch khi bắt đầu cuộc hành trình của mình.

Khi vừa nhận bằng tốt nghiệp, tôi quyết định sang Nga chơi với bố tôi một thời gian. Ở đây, tôi gặp chị bạn ở cùng khu phố đã hơn 10 năm xa cách. Dù xa nhau lâu như vậy nhưng khi gặp nhau, chúng tôi vẫn trò chuyện với nhau rất vui vẻ và chia sẻ với nhau rất nhiều về cuộc sống, công việc, tình yêu. Trong thời gian này, tôi vẫn giữ liên lạc với người yêu mình và không nhận thấy có điểm gì đó khác biệt từ anh. Nhưng khi về đến Việt Nam, có những chuyện đã bắt đầu xảy ra mà chính tôi vẫn không thể nào lý giải được.

Từ đây, mỗi khi tôi và bạn trai nói chuyện lại bắt đầu có những cuộc cãi vã khiến hai đứa cứ thế lạnh nhạt dần. Không hiểu sao, cứ nói chuyện được vài câu là cả hai lại sinh hiểu lầm và to tiếng với nhau. Rồi từ đó, chúng tôi mặc kệ nhau, không ai nói chuyện với ai bất cứ lời nào.

Tôi cũng cảm thấy rất lạ khi thời gian này, chồng của chị cùng phố tôi gặp ở bên Nga lại thường xuyên vào facebook nói chuyện và hỏi han tôi. Chúng tôi chưa bao giờ gặp mặt nhau ở ngoài, chỉ biết nhau qua người thân của mình. Gia đình chị ấy và bố tôi làm ăn bên Nga lâu năm nên cũng có một mối quan hệ khá thân thiết. Hỏi ra thì tôi mới biết, anh chồng của chị vẫn ở Việt Nam, chưa qua bên đó, còn chị qua trước để lo mọi thủ tục cho chồng.

Lúc đầu tôi cũng hơi thắc mắc là tại sao anh ấy lại hay nói chuyện với mình như vậy? Nhưng lâu dần thì tôi cũng nghĩ đơn giản, chẳng qua là vì anh em nên anh ấy mới nói chuyện vui vẻ như vậy mà thôi. Khi tôi vừa về Việt Nam, anh đã vội vàng hỏi thăm và xin số điện thoại của tôi, tôi cũng vui vẻ cho anh số như bình thường. Từ đó, anh nhắn tin cho tôi nhiều hơn và anh em tôi cũng bắt đầu nói chuyện với nhau thân mật hơn.

Nhưng bỗng một hôm, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn của anh: "Sau 9 năm lấy vợ, em là người đầu tiên khiến anh rung động sau lần gặp gỡ đầu tiên". Và ma xui quỷ khiến thế nào lại tôi đã cuốn theo những tin nhắn mật ngọt ấy của anh, khiến trái tim tôi dần dần rung động trước những tình cảm anh dành cho mình.

Dù đã cố gắng phân tích mọi mối quan hệ và những lý do khiến anh không thể như vậy được nhưng sao một người cả tin và ngu dại như tôi lại bị anh "thôi miên" như vậy chứ? Tôi đã cứng rắn được vài lần... nhưng sau những tin nhắn ngọt ngào đó, tôi lại bị mềm yếu và cuối cùng, tôi cũng đáp lại những tin nhắn quan tâm chăm sóc của anh, mặc kệ người yêu mình đang giận dỗi.

Được vài ngày sau thì anh sang Nga. Trước khi đi anh cũng hẹn gặp tôi cà phê và chào tạm biệt. Cuộc trò chuyện của chúng tôi cũng rất vui vẻ và anh hẹn ngày sớm nhất sẽ được gặp lại tôi. Tôi không bao giờ nghĩ sẽ cướp anh ra khỏi tay chị ấy, cũng không nói anh bỏ vợ để lấy tôi hay tôi sẽ chia tay với người yêu mình cả. Và anh cũng vậy, anh không có ý định bỏ vợ mà anh chỉ muốn làm quen tôi để có bầu bạn tâm sự cho vui.
Trót say nắng chồng chị - 1

Tôi chỉ mong anh cho tôi cơ hội để chúng tôi có thể vui vẻ như ngày xưa (Ảnh minh họa)

Khi anh sang Nga, tôi và anh cũng không liên lạc với nhau nữa vì tôi biết anh cũng có cuộc sống riêng của anh, và tôi cũng đang có người yêu của mình. Nhưng hơn một tháng sau thì bỗng có tin sét đánh đến với tôi, đó là khi tôi nhận được cuộc điện thoại từ chị vợ anh. Với giọng điệu tức giận, chị hỏi tôi về những tin nhắn tôi gửi cho anh và sỉ nhục tôi như một kẻ cướp chồng chị! Không những thế, chị còn nặng nề mắng nhiếc: "Cô thích thì tôi biếu tặng nó cho cô luôn đấy".

Hôm sau, chị lại tiếp tục điện về bảo rằng: "Những tin nhắn này tôi sẽ lấy làm bằng chứng để đưa ra tòa cho tôi bỏ nó". Tôi thật không ngờ rằng, với bản tính nhút nhát, ít nói, không bao giờ cãi vã hay to tiếng với ai mà giờ đây, tôi lại rơi vào trường hợp đi phá hoại gia đình và cướp chồng người khác. Nhưng tôi biết chị đang mất bình tĩnh nên đã giữ cách im lặng.

Hôm sau tôi lại nhận được cuộc điện thoại từ bố. Bố tôi không cần hỏi đầu đuôi ra sao đã mắng nhiếc tôi thậm tệ: "Sao tao cho mày bao năm ăn học mà mày lại ngu thế? Nó đã có vợ con rồi thì mày còn dính vào nó làm gì?". Tôi chỉ biết im lặng và khóc... vì tôi biết, có thanh minh thế nào thì bố vẫn không tin tôi.
Còn mẹ tôi thì hiểu con gái hơn ai hết. Bà nhẹ nhàng hỏi han tôi, lắng nghe tôi nói và tôi cảm giác bà luôn thấu hiểu cảm giác của con gái.  Tôi cảm thấy như trút đi được gánh nặng khi chia sẻ mọi chuyện với mẹ.

Đến lúc này, bạn trai tôi vẫn không biết chuyện gì. Tôi cứ tự động viên mình: "Thôi, thì cứ im lặng cho qua tất cả. Chắc vợ chồng anh chị ấy cũng sớm giải quyết được mọi chuyện thôi". Nhưng tôi không thể ngờ được, vài ngày sau chưa yên chuyện thì chị đã chia sẻ một đoạn note dài trên Facebook cho tất cả mọi người thân quen, bạn bè và đặc biệt là bạn trai tôi biết về câu chuyện tôi và anh nhắn tin tình cảm với nhau. Tôi như chết lặng khi đọc được những dòng chữ cay nghiệt đó nên đã nhanh chóng thoát khỏi facebook để tránh nghe những lời chửi bới, miệt thị từ xã hội, từ những người đọc được nó mà không ai thực sự hiểu và thông cảm cho tôi.

Khi sự việc đã vỡ lỡ, điều tôi lo sợ nhất là người yêu tôi - người đã gắn bó với tôi suốt 3 năm nay sẽ bỏ rơi tôi. Và như những gì tôi dự đoán, tôi đã nhận được những câu nói nặng nề từ người yêu mình. Anh trách móc tôi: "Cô làm tôi xấu hổ với mọi người và không còn mặt mũi nào nhìn mặt bạn bè, người thân nữa. Tôi thù và hận cô suốt đời này. Tình cảm tôi dành cho cô cũng đã hết, vì thế cô đừng làm phiền tôi nữa. Tôi cảm thấy nhục nhã khi yêu một đứa con gái hư hỏng như cô".

Vậy là cuộc đời tôi dường như đã kết thúc. Tôi đã đánh mất tất cả. Tôi nằm khóc triền miên vì đầu óc không suy nghĩ được gì, chỉ biết trốn chạy và sống khép kín một mình. Tôi không sợ xã hội chửi tôi là gì, mọi người khinh bỉ tôi ra sao vì lúc này đây, tôi rất cần những người thật sự hiểu và thông cảm cho tôi.

Tôi biết chị ấy đối xử với tôi như vậy cũng chỉ vì muốn trả thù tôi. Nếu chồng chị ngoại tình với tôi thì chị cũng phải phá bằng được tình yêu của tôi. Tôi không có quyền trách ai trong câu chuyện này cả vì một phần lỗi cũng vì tôi ngu dại nên mới rơi vào bi kịch như vậy!

Bây giờ tôi không còn mong mỏi điều gì hơn, ngoài mong bạn trai tôi quay lại và chúng tôi lại có thể vui vẻ được như trước... nhưng điều đó thật khó!

Tôi quyết định gửi những dòng tâm sự này để mong rằng, một ngày nào đó, anh đọc được và hãy hiểu cho nỗi lòng của tôi. Tôi sẽ chờ đợi cho đến khi nào anh quay lại bên tôi. Và tôi chỉ xin nói một câu rằng: "Em rất xin lỗi! Mong anh hãy cho em cơ hội để được trở về bên anh nhé!".

Người tình mùa đông (P.1)

19:22 0 Comments
Cẩm Linh đến phòng khám của tôi vào một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo. Vừa mở cửa, gương mặt thanh tú nhưng có phần ảo não của Cẩm Linh đã hiện ra trước mắt tôi. Một cô gái trạc hai mươi tuổi, tóc chấm vai, ánh mắt cầu khẩn nhìn tôi.

- Tôi có thể giúp gì được cô? – Tôi hỏi.
- Tôi muốn xóa kí ức!

Tôi hơi bất ngờ vì đề nghị lạ lùng ấy. Tại sao lại muốn xóa kí ức? Và vì sao cô ấy lại tin rằng tôi có thể xóa được kí ức? Tôi đặt trong đầu mình những câu hỏi trước khi mời Cẩm Linh vào phòng làm việc… Để rồi, như một dòng sông âm thầm chảy, tôi bước vào thế giới của Cẩm Linh, cố kiếm tìm và xóa đi những nỗi đau trong kí ức cô ấy.

***
Tôi là một bác sỹ tâm lý mới tốt nghiệp bằng thạc sỹ ở nước ngoài. V

ề nước, tôi không đầu quân cho bất kỳ một bệnh viện nào mà mở một phòng khám riêng tại nhà. Nguyên nhân chính là tôi thích tự do. Với lại, tôi đang dành thời gian để theo đuổi một đề tài mà nhiều người mới nghe qua cho rằng không tưởng, có tên là : Xóa kí ức!

Cẩm Linh chỉ vô tình đọc được bài viết về xóa ký ức của tôi trên mạng. Có thể cô ấy không nằm trong phần lớn số người đọc xong và phán những câu xanh rờn như "vớ vẩn”, “nhảm nhí”, "thằng dở hơi”… Nhưng tôi cũng không chắc cô ấy có thực sự tin bài viết đó không, hay chỉ là một người đang đứng bên bờ tuyêt vọng, cố bấu víu vào những thứ mơ hồ xung quanh và tin đó là hi vọng!

Bạn bè bảo tôi mắc bệnh nghề nghiệp, điên điên như cái ngành tâm thần học của tôi. Có khi thế thật, vì lý lẽ ích kỷ cần người thực nghiệm đề tài nghiên cứu, tôi bỏ qua những phương pháp điều trị tâm lý thông thường để bắt đầu một việc làm có phần may rủi với trí nhớ của Cẩm Linh…

***
Cẩm Linh nằm trên giường, chiếc áo len trắng sọc đen bó sát vào cơ thể mỹ miều của cô ấy. Tôi kéo chiếc chăn mỏng đắp lên người Cẩm Linh, che đi những đường cong khiêu gợi có thể làm tôi phân tâm trong quá trình điều trị. Điều ấy thật tai hại. Tôi không thể biết trước được điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy đột ngột tỉnh dậy khi thôi miên, có thể tâm lý sẽ xấu đi, hoặc tệ hơn là mất đi trí nhớ. Theo lý thuyết, lần thôi miên đầu thất bại thì lần sau bộ não của cô ấy sẽ có một bản năng tự vệ, từ chối bất kỳ sự xâm nhập nào từ tôi. Quá trình chữa bệnh sẽ nhanh chóng đi vào ngõ cụt!

Thuốc an thần có tác dụng, trông Cẩm Linh đỡ căng thẳng hơn. Tôi bắt đầu đếm. Đôi mắt cô ấy tập trung vào quả lắc trên tay tôi, một lúc, rồi ngà ngà nhắm lại. Khuôn mặt Cẩm Linh an nhiên như đang ngủ nhưng thực ra đang chìm vào vô thức – một trạng thái tiếp cận ám thị dễ dàng nhất.

- Cô có nghe được tôi nói không?
- Có
- Tốt lắm, bây giờ cô hãy cho tôi biết cô là ai?
Sau gần ba tiếng đồng hồ, với hơn một trăm câu hỏi và ám thị, thế giới của Cẩm Linh hiện ra trong mắt tôi như một bức tranh nhiều màu sắc. Những gam màu sáng tối tương phản nhau, đi từ quá khứ đến hiện tại. Tôi đã biết vấn đề mà cô ấy đang gặp phải. Cô ấy không bi lụy vì gia đình, vì tiền bạc, vì tương lai… Cũng giống như hàng triệu người trên trái đất này, cô ấy đã và đang mắc một thứ bi lụy khó hiểu: bi lụy vì tình! Tôi không hiểu nổi, có lẽ vì tôi chỉ là một kẻ cô đơn, chưa bao giờ có cơ hội được nếm trải cảm giác bị thất tình. Thất tình có đáng sợ lắm không? Tại sao lại có thể khiến những người trẻ trung, xinh đẹp trở nên tiều tụy như thế?

Lúc này, Cẩm Linh cũng đã thấm mệt. Tôi đưa Cẩm Linh vào giấc ngủ thực để bộ não cô ấy được nghỉ ngơi. Ngày mai, tôi sẽ đi sâu hơn vào khoảng u tối trong thế giới của cô ấy để thực hiện giai đoạn tiếp theo của quá trình điều trị. Tôi đặt tên giai đoạn này là Phá Hủy!

***
Một ngày mưa. Mưa làm mùa đông càng thêm ảm đạm. Cẩm Linh đang khóc ở trạng thái vô thức. Cô ấy đang phải đối diện với những ký ức buồn của chính mình.

- Tại sao cô khóc? Hãy nói cho tôi biết cô đang nhìn thấy gì? – Tôi hỏi và dùng tay áo lau giọt nước mắt đang lăn dài trên má Cẩm Linh.

- Trời đang mưa… Một trạm chờ xe buýt… Có hai người đang nép vào nhau để tránh mưa… – Cẩm Linh ngập ngừng kể.

- Một người là cô phải không? Còn người kia là ai?

- Phải! Người kia là Duy Anh.

- Không! Người kia không phải là Duy Anh. Đó là một người xa lạ! Một người cô chẳng đáng để quan tâm đâu. Cô nhìn kỹ lại đi! – Tôi dứt khoát nói.

- Ừ, một người xa lạ! Chẳng đáng để quan tâm!

Việc làm biến mất hình ảnh của chàng trai có tên là Duy Anh trong ký ức cô ấy không dễ dàng như tôi tưởng. Đôi khi tôi tưởng rằng cô ấy quên hẳn rồi nhưng thực ra không phải, ở một ngóc ngách nào đó tâm hồn Cẩm Linh, nơi tôi chưa đi đến được vẫn tồn tại hình ảnh của Duy Anh. Chỉ sau một thời gian ngắn, hình ảnh ấy sẽ như một giọt nước rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, làm gợn sóng, đánh thức những ký ức đã bị tôi ru ngủ. Mọi ký ức lại trở về theo đúng trật tự của nó. Bắt đầu từ ngày đầu tiên họ quen nhau, cùng trú mưa dưới một trạm chờ xe buýt. Cứ thế tiếp tục với những kỷ niệm ngọt ngào, những cảm xúc yêu thương mãnh liệt, rồi chia tay, hụt hẫng và đau khổ…

Đã là ngày thứ ba, tôi bất lực nhìn Cẩm Linh ngủ, thỉnh thoảng trong cơn mê cô ấy có gọi tên Duy Anh. Nhưng có một sự thật đáng sợ hơn là tôi bắt đầu có cảm tình với Cẩm Linh. Những rung động, không hẳn là sự thương cảm, không hẳn là sự si mê một người con gái đẹp, mà nó còn mơ hồ và xa xôi hơn thế khiến tôi không định nghĩa được. Chỉ biết là tôi đã ngồi ngắm Cẩm Linh ngủ hàng giờ liền, cười và rơi nước mắt giữa đêm, tưởng tượng ra một câu chuyện tình giữa tôi và Cẩm Linh. Tôi được ôm Cẩm Linh vào lòng. Được hôn lên bờ môi quyến rũ ấy…

Có lẽ, tôi đang điên!
Ai đó nói rằng cách tốt nhất để quên đi một cuộc tình là bắt đầu một cuộc tình mới.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu biến những hình ảnh Duy Anh trong ký ức cô ấy thành tôi, và viết lại kết thúc của một câu chuyện tình?

Liệu Cẩm Linh có hạnh phúc?

***
Đã sang ngày điều trị thứ năm.
Lần đầu tiên Cẩm Linh ngủ qua đêm ở chỗ tôi. Cô ấy đã ngủ một giấc rất dài từ sáng tới giờ.
Lúc này là giữa đêm, tôi vẫn đang ngẩn ngơ ngắm nhìn Cẩm Linh ngủ và đợi chờ một điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Tựa như sớm mai sẽ có một tia nắng ấm áp của mùa đông chiếu qua ô cửa sổ, khi Cẩm Linh tỉnh dậy, sẽ mỉm cười và chạy đến bên tôi:

- Em yêu anh!
- Anh cũng yêu em!
- Hình như em đã ngủ một giấc dài ở nhà anh rồi nhỉ?
- Đúng rồi! Em ngủ như gấu đấy, gần hết mùa đông rồi!
- Đúng là sắp hết mùa đông rồi! Ngoài kia nắng ấm áp quá anh ạ!

Ngoài trời, sương mù dày đặc hơn. Những ngọn đèn cao áp như bị thu nhỏ lại rồi biến mất trong khoảng không tối tăm, mờ mịt. Bên cạnh tôi, Cẩm Linh vẫn đang ngủ, thiên thần với hàng mi cong, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi quyến rũ vẫn đang miên man trong một giấc mơ nào đó mà tôi không thể hình dung được. Giấc mơ ấy liệu có bóng hình của tôi? Có còn buồn đau và sầu khổ?

Mãi rạng sáng Cẩm Linh mới tỉnh dậy. Cô ấy nhìn tôi, không cười, và thở dài:
- Em cảm thấy rất mông lung. Có vẻ như em đã ngủ một giấc dài rồi?
- Ừ, em ngủ từ sáng hôm qua tới giờ!
- Thảo nào đầu óc em mụ mị hết cả.
- Em nên ra ngoài cho thoải mái.
- Vâng! Em sẽ ra ngoài… Em sẽ đi vòng quanh thành phố bằng xe buýt. Lâu rồi em chưa được đi xe buýt. Anh dẫn em đi nhé!
- Ừ, anh sẽ dẫn em đi!

Tôi trở thành một phần trong thế giới của Cẩm Linh. Tôi không rõ điều này sẽ kéo dài được trong bao lâu: một ngày, một năm, hay mãi mãi. Chỉ cần được bên cạnh Cẩm Linh, nhìn cô ấy trở lại là một con người bình thường đã là một niềm hạnh phúc đối với tôi.

Nhưng điều tôi lo sợ đã xảy ra. Suốt hành trình vòng quanh thành phố, trên những chuyến xe buýt, có lúc Cẩm Linh vô tư nói về hoài bão của mình, có lúc thì hồn nhiên nhắm mắt để đếm số cây cổ thụ trên một con đường quen thuộc, hay dựa dầu vào vai tôi và ngân nga theo một bản nhạc jazz… nhưng cô ấy vẫn chưa cười. Cẩm Linh nói là luôn cảm thấy trống rỗng như vừa đánh mất một thứ gì đó quan trọng trong đời.

Tôi bỗng thấy lòng ngổn ngang khi nhìn vào đôi mắt của Cẩm Linh, ở đó đang có một hoàng hôn, một hoàng hôn đẹp dịu dàng nhưng đầy u uẩn…

 (Còn nữa)
Liệu rồi, vị bác sỹ trẻ có xóa được hết trí nhớ với những ký ức đau buồn của Cẩm Linh với người yêu cũ? Và anh có thể thay thế được chàng trai đó để chiếm trọn trái tim của cô gái mong manh đang cố gắng xóa hết những đau buồn trong tâm hồn mình? Hãy cùng tiếp tục theo dõi phần 2 "Người tình mùa đông" 

Thư tình: Nỗi nhớ em đầu đông

19:17 0 Comments
Heo con dễ thương của anh! Vậy là đã 10 ngày trôi qua kể từ buổi sáng đầu đông hôm ấy, ngày anh tiễn em ra phi trường giữa lúc cô đơn và lạnh giá nhất lòng anh. Tiếng phi cơ gầm vang đưa em về cuối chân trời xa xăm trong những bước chân chậm rãi giữa bốn bề trống vắng của sân bay. Chỉ duy nhất trong anh lúc đó là chút hơi ấm từ cái ghì chặt của em ngay cổng phòng chờ! Anh biết phải là sao đây khi làn hơi ấm ấy, nụ cười ấy, tiếng nói ấy dần rời xa anh trong một nỗi nhớ không nguôi vẫn mãi còn đọng lại trong anh cho đến khi anh đặt đôi bàn tay lên bàn phím này!?

Em nói đúng, hai ngày không thể có một tình yêu nhanh đến vậy! Nhưng em biết không, đâu đó trong cuộc sống bộn bề này vẫn tồn tại những tình yêu dù chỉ là một cái nhìn thoáng quá, người ta vẫn thường gọi nó là “tình yêu sét đánh” đấy thôi! Đó là chưa nói đến việc em đã từng nói với anh: “Em nhớ anh lắm nè! Nhớ cái lạnh của Đà Nẵng, nhớ những lúc dạo phố cùng anh, nhớ quãng thời gian tuy ngắn ngủi những em cảm thấy rất bình yên và hạnh phúc khi bên anh…”. Có lẽ, cảm xúc của chúng ta không mãnh liệt và lãng mạn như những gì mà các nhà tâm lý nói về tình yêu! Nhưng anh dám chắc một điều rằng, những niềm vui ấy, hạnh phúc đó với đầy áp những tiếng cười của chúng ta không chỉ một mình em có thể cảm nhận mà ngay cả anh vẫn luôn tồn tại và hiện hữu thứ cảm giác này.


Em về với vùng đất mà em sinh ra và trưởng thành, một mình anh ở lại ôm ấp biết bao kỷ niệm ngày ta bên nhau, anh nhớ đôi bàn tay xộc thẳng vào túi áo anh để tránh những cơn gió lạnh thổi qua trên đường chúng ta đi chơi phố cổ, nhớ đến cả những lúc em tạo dáng trước ống kính khi anh đưa máy ảnh về phía của em, anh nhớ tất cả những gì thuộc về của chúng ta từ ngày hôm qua mãi đến hôm nay, anh nhớ em nhiều lắm, em có biết không Heo con của anh!?

Anh biết, cuộc sống và lòng người đã mang đi những niềm tin và sự hồn nhiên trong em, khó khăn lắm mới có thể tìm lại được chút bình yên giữa cuộc đời với em lúc này. Nhưng em à, cuộc đời vốn dĩ tồn tại dưới nhiều hình thức và màu sắc khác nhau, lòng người tuy rằng gian dối nhiều hơn chân thật nhưng không hẳn là không có những sự thật tồn tại trong thế gian này! Sự diệu kỳ của cuộc sống vẫn luôn nằm đâu đó trong thế giới bao la rộng lớn, chỉ cần ta biết sống trải lòng ra với đời, với người, có cái nhìn tích cực hơn với mọi chuyện và quan trọng hơn cả là em phải tự tin đón những những gì mà cuộc đời mang đến cho em. Anh nghĩ em sẽ là người gặt hái được rất nhiều niềm vui và hạnh phúc trong cuộc sống này dù rằng là hơi trễ một chút, em nhé!

Chuyện của ngày mai thì tương lai mới đến, sẽ chẳng ai đủ cản đảm để nói rằng tôi biết và tôi sẽ làm những gì!? Anh cũng không nằm ngoài khả năng ấy, nên anh chỉ có thể nói với em rằng: em hãy tự tin lên, suy nghĩ không được bó hẹp trong khuôn khổ của mình đặt ra, và em hãy vui cười lên em nhé, vì những lúc em cười trông em rất xinh, chính nụ cười đó đã làm con tim anh biết bao lần đập rộn rã và rung lên mỗi ngày! Anh không hứa sẽ mang đến hạnh phúc suốt cuộc đời, nhưng anh dám chắc rằng, anh sẽ làm được tất cả những gì mà em có thể cảm nhận sự yên tâm và vui vẻ nhất. Lẽ dĩ nhiên, anh sẽ mãi luôn bên em và chia sẻ cùng em dù rằng là những lúc em vui hay buồn nhất. Nhớ nhé Heo con của anh! Nhớ em nhiều lắm!

Anh Khỉ già N

28 tháng 4, 2014

Vợ vừa sinh, chồng đã chạy theo nhân tình

20:06 0 Comments
Tôi và chồng kết hôn được 6 năm nay. Hiện tại chúng tôi đã có một cậu con trai 6 tuổi và một bé gái gần 6 tháng tuổi. Cuộc sống vợ chồng tôi trước đây khá vui vẻ, hòa thuận... nhưng khoảng hai năm nay, anh bắt đầu thay đổi khiến cuộc sống gia đình tôi đang rơi vào địa ngục.

Khi tôi chuẩn bị sinh đứa con thứ hai thì biết anh ngoại tình. Dù tôi đã hết lời khuyên ngăn anh nên chu toàn cho gia đình, con cái nhưng anh chỉ hứa được lần đầu tiên, sau những lần đó, anh lại trở mặt và không ngần ngại công khai chuyện ngoại tình với tôi.

Khi đứa con gái được hơn một tháng, anh đã bỏ nhà ra đi sống với người tình suốt một thời gian dài. Nhưng vì giữa họ có mâu thuẫn nên anh lại quay về với gia đình, xin tôi tha thứ để làm trọn trách nhiệm của người chồng, người cha trong gia đình.

Thế nhưng, khi anh quay về, cứ ngỡ anh hạnh phúc đã mỉm cười với chúng tôi nhưng chỉ sống với mẹ con tôi được một tháng, anh lại bỏ mặc vợ con để chạy theo tiếng gọi của nhân tình.

Tôi đã khóc lóc, níu kéo rất nhiều và mong anh quay lại để giữ mái ấm gia đình này nhưng anh phũ phàng nói: "Cô hãy cút ra khỏi cuộc đời tôi!". Tôi như chết lặng trước câu nói của anh... thật sự không thể ngờ rằng, người chồng, người cha của những đứa con tôi lại vô tâm, vô tình với chính gia đình của mình như vậy!

Giờ đây, anh đã đi với cô ta được gần 4 tháng. Thi thoảng tôi vẫn nhắn tin, gọi điện mong anh về thăm nhà, quan tâm con cái để chúng cảm nhận được tình cảm cha con, ruột rà nhưng anh vẫn không về.

Bạn bè, người thân nhìn vào hoàn cảnh gia đình tôi ai cũng xót thương cho tôi và khuyên tôi nên sớm ly dị để giải thoát cho bản thân. Nhưng nhìn vào hai đứa con nhỏ ngây ngô, tôi không đủ can đảm để làm chuyện đó. Tôi vẫn mong anh ấy suy nghĩ lại để quay về với gia đình, cùng tôi chăm sóc hai đứa con nhỏ.

Tuy tôi đã hết lời năn nỉ, van xin nhưng anh vẫn lạnh lùng: "Tôi và cô không còn quan hệ gì nữa. Từ nay xin đừng làm phiền tôi".

Bây giờ tôi đang rất đau khổ và bế tắc. Không ngờ rằng, cuộc đời này lại phũ phàng với tôi như thế! Tôi đã hết lòng với gia đình, con cái... nhưng điều tôi nhận được chỉ là sự phản bội và đau đớn.

Càng nhìn gương mặt ngây ngô của con, tôi lại không thể kìm được những giọt nước mắt đau khổ. Cứ nghĩ sau này con mình lớn lên không có bố, tôi lại quặn lòng thương con và không biết tương lai của con mình rồi sẽ về đâu nữa...

Các bạn ạ! Bây giờ tôi phải làm sao đây? Chẳng nhẽ, tôi đành chấp nhận ly dị và một  mình nuôi con suốt cuộc đời còn lại?

27 tháng 4, 2014

Gái phố khổ sở làm dâu quê

20:05 0 Comments
Tôi là con út trong nhà nên từ nhỏ đã quen được bố mẹ chiều chuộng, ít khi phải động chân động tay vào bất cứ việc gì. Bởi vậy, tôi hay rất ỷ lại việc nhà cho mẹ nên chẳng làm được trò trống gì. Tôi nấu ăn thì tệ, bát đũa, xoong nồi không rửa ẩu thì cũng sứt mẻ, vỡ là chuyện thường tình. Bố mẹ tôi vẫn thường mắng mỏ: “Sau này về nhà chồng chưa nổi ba hôm người ta đã lót tay lá chuối dắt ra khỏi cửa”. Tôi chỉ cười xòa trước câu nói đó bởi tôi luôn nghĩ rằng, cũng còn lâu lắm mới đến cái ngày ấy. Hơn nữa, con gái bây giờ hiện đại, bố mẹ chồng cũng trẻ, cũng hiện đại, chắc gì đã bắt con dâu làm việc nhà? Tôi cứ nghĩ mọi việc đơn giản và vô tư như những gì vẫn diễn ra hàng ngày, xung quanh cuộc sống không bị bó buộc của tôi.


Năm cuối đại học, tôi bắt đầu có cảm tình với một bạn nam khoa khác. Anh hơn tôi hai tuổi, chững chạc và tâm lý. Tôi thích mẫu người đàn ông biết lo cho gia đình bởi tôi vốn không phải là đứa con gái đảm đang, chăm chỉ. Duy chỉ có điều anh sinh ra và lớn lên ở quê, còn tôi gái “phố” nên có đôi chút khác nhau.


Từ nhỏ, tôi đã quen với lối sống phóng túng, ít bị gò bó từ phía gia đình. Còn anh sinh ra trong một gia đình có học, nề nếp với đủ những nguyên tắc sống. Nhưng “Ghét của nào trời trao của nấy”, tôi yêu ngay phải một anh trai làng với những yêu cầu chuẩn mực về người phụ nữ Việt Nam: con gái thì phải “đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên”, phải biết “nữ công gia chánh”… Anh không bắt tôi phải làm theo khuôn mẫu đó nhưng vẫn thường ý tứ nhắc nhở tôi như vậy bởi, bố mẹ anh đều là những người có học thức, gia giáo.


Mặc dù ghét những lề thói nhưng tôi lại vô cùng yêu anh. Đã bao lần tôi quyết tâm học để thay đổi bản thân nhưng càng học lại càng tệ bởi nó đã ngấm vào máu, ăn sâu vào tôi tự bao giờ. Dù có ghi nhận những thay đổi tích cực của tôi nhưng anh cũng đành phải “bó tay” bởi không dễ gì đào tạo tôi trong một sớm một chiều. Nhưng cuối cùng, đám cưới của chúng tôi cũng diễn ra suôn sẻ thuận lợi bởi, những lần ra mắt bố mẹ anh, tôi đều cố gắng che giấu thật tốt những khiếm khuyết của bản thân mình.


Nhưng điều gì đến cũng sẽ phải đến. Những ngày đầu làm dâu tôi đã không lường trước được những công việc nhà. Ngay sau khi đón dâu về nhà chồng, tổ chức ăn cỗ xong, tiệc trà xong xuôi, tôi lập tức phải thay quần áo để rửa 30 mâm bát. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, tôi rửa nhiều bát đến như vậy. Sau khi rửa xong, vừa tủi thân vì phải xa bố mẹ gần một trăm cây số, vừa mệt mỏi vì phải rửa hàng đống bát đũa để chứng minh nàng dâu đảm đang, tôi khóc nức nở trước sự ngạc nhiên của mấy đứa em đang rửa bát cùng. Chắc ai cũng nghĩ rằng, tôi tủi thân vì đang nhớ nhà nhưng thực sự tôi thấy sốc khi lần đầu tiên mình phải dọn dẹp nhiều đến thế. Chưa kể trong lúc rửa bát, tôi đã nhỡ tay đánh vỡ tới gần chục cái bát con khiến đám em của tôi cũng phải trợn tròn mắt vì bất ngờ.


Hôm sau, tôi đã bị gọi dậy từ lúc mờ sáng để đi chợ cùng mẹ chồng, làm bữa cơm thân mật gọi là “lại mặt” với họ hàng. Ra chợ, cái gì tôi cũng thấy hay bởi chợ quê nhiều đồ lạ mắt hơn chợ phố. Tôi la cà hết hàng cháo trai, rồi sang hàng bánh đúc chấm tương…món gì tôi cũng muốn thử khiến mẹ chồng tôi cũng đành phải chiều cô dâu "phố".


Cả buổi sáng hôm đấy, ngoài việc nhặt rau, rửa rau, tôi không phải lo bất cứ việc gì. Có lẽ sau buổi tối hôm trước, mọi người cũng đã bắt đầu nhận ra bản chất của dâu mới nên ai cũng bảo tôi cứ đi dạo cho khuây khỏa, việc bếp đã có người lớn làm hết rồi. Dù bớt lo một chút nhưng tự bản thân tôi cảm thấy mình có chút vô dụng, thừa thãi tay chân bởi vô tình tôi đã làm mất mặt nhà chồng trước họ hàng, làng xóm.


Lên Hà Nội, tôi quyết định đi học một lớp nữ công gia chánh để nâng cao kỹ năng, tay nghề quyết tâm nấu cho bố mẹ chồng một bữa cơm đàng hoàng tử tế, sửa đổi lại bản thân. Nghĩ lại mấy ngày làm dâu ở quê rửa bát thì bát vỡ, rán nem thì nem cháy khiến tôi vô cùng xấu hổ... Nhưng cũng chính vì điều đó khiến tôi có quyết tâm hơn để học nữ công gia chánh.


Sau ba tháng học nấu ăn, cuối cùng bố mẹ chồng tôi cũng đã có được một bữa cơm lành, canh ngọt do cô con dâu mới nấu. Tôi cảm thấy trong lòng phấn khởi, có chút thích thú và vô cùng hạnh phúc khi được mọi người trong gia đình thưởng thức và tấm tắc khen ngon.

26 tháng 4, 2014

Trả lại anh những ngày không giông bão

22:09 0 Comments
Thật lòng anh cũng không biết phải nói với em như thế nào nữa. Em biết không, từ ngày mình xa nhau, anh không thể bình thường mỗi khi phải đối diện với em. Anh chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào đôi mắt em như ngày xưa anh đã làm, cũng chẳng thể nói những lời nhẹ nhàng, đầy ắp những yêu thương dù biết rằng, anh lúc nào cũng yêu em và lo lắng cho em.

Em biết không, tình cảm anh dành cho em từ trước đến giờ vẫn như vậy thôi! Từ ngày xa em đến giờ, chưa một lần anh dám lãng quên bởi, anh vẫn thương và yêu em rất nhiều.

Anh không hề muốn bước tiếp vì anh biết rằng, suốt đời này anh không thể nào quên em.... Nhưng anh muốn lặng im để cho bản thân anh có một chút nghỉ ngơi giữa bộn bề lo toan, giữa ngổn ngang cảm xúc hoang mang, lạc lối và cũng là để cho anh một chút bình yên giữa những yêu – ghét, nhớ – quên, hư hư – thực thực…

Lặng im trong lúc này đơn giản với anh là bình tâm lắng nghe... Nghe bước chân thời gian đang ngày từng hối hả trôi qua, mà anh thì vô tâm lãng phí đi quá nhiều cho những cảm xúc hư hao, mơ hồ, lỗi nhịp. Nghe trong tiếng đêm ngao ngán thở dài, đồng cảm che giùm anh những giọt nước mắt khẽ lăn dài trong xót xa, tiếc nuối, trong bẽ bàng, đắng cay…

Anh đã khóc và cũng chẳng vui gì, nhưng nước mắt lúc này sao mà nhẹ tênh đến thế? Không mặn mòi vị chia ly, không đau đáu vị xa cách, không nhoi nhói vị buồn tênh như ngày mới chia tay em à.

Nước mắt là người bạn trung thành của anh từ khi em rời xa và chỉ lặng lẽ đến với anh khi màn đêm buông xuống. Nước mắt dạy anh sống giả tạo để quên một người. Nước mắt tập cho anh thói quen tìm đến nó khi anh cô đơn, trống vắng nhất. Nước mắt ôm lấy bờ mi anh, khóe mắt anh, khiến anh quên mất mình đã từng có một người tình bằng xương, bằng thịt. Đã quá mệt nhoài với cuộc sống không nơi nương náu, với hành trình độc bước của riêng mình.

Đường còn dài mà chẳng ai muốn bước đi cùng anh. Đường còn vời vợi xa mà chẳng ai thật lòng sẻ chia cùng anh những lúc anh vui, cả khi anh buồn. Mệt mỏi… ai sẽ cho anh bờ vai để dựa vào, cho anh vòng tay để dìu anh bước tiếp, cho anh tâm hồn để anh tá túc khi anh quá cô đơn, cho anh trái tim để anh nương náu trong yên bình và vượt qua những tháng ngày giông bão... Chẳng có ai cả và anh chua xót nhận ra, anh cũng chẳng cần ai nữa.

Mệt mỏi… thì anh sẽ nghỉ một chút để lấy lại sức rồi đi tiếp, lại sống tiếp với những ưu ái, ân huệ nhỏ nhoi mà cuộc đời ban cho, lại bước tiếp trên con đường kiếm tìm hạnh phúc, lại tiếp tục chia sẻ để được sẻ chia, tiếp tục quan tâm để được quan tâm, tiếp tục yêu thương để được thương yêu... rồi lại cười hài lòng với chính mình và bước tiếp vì cuộc đời còn dài, tuổi trẻ còn căng tràn… chưa cho phép anh được dừng lại, được nghỉ ngơi.

Nhớ hay quên, tiếp tục hay dừng lại, đối mặt hay trốn tránh, lặng im hay lên tiếng... và chắc chắn khi bình tâm trở lại anh sẽ có câu trả lời cho chính mình, sẽ đưa ra những quyết định không làm mình phải thất vọng, nuối tiếc.

Trong giây phút này đây, anh đang nghĩ về tất cả, về gia đình, công việc, bạn bè, về anh và cuối cùng anh nghĩ cho em. Ai cũng mong mình hạnh phúc với một người mình thật sự yêu thương, và nếu thật lòng yêu thương thì có quá đáng không em khi anh muốn chia sẻ thật lòng tất cả?

Lúc này cũng là lúc anh giấu em vào nơi sâu kín nhất và lặng im để biết em trong lòng anh không bao giờ bị chia sẻ cùng ai nữa… Như thế biết đâu lại là cách tốt nhất.

Lặng im trong lúc này là lúc anh thật nhất: hoang mang, lo sợ và có một chút gì đó mất niềm tin…  Đơn giản anh cũng chỉ là một con người bình thường, cũng có sai lầm, cũng có những phút vô tư làm người khác buồn và bị tổn thương nhưng quan trọng nhất, anh đã biết bước qua, đạp trên dư luận, gạt đi nỗi đau và nước mắt, để chạy đi tìm tình yêu của anh. Vì anh biết có làm bất cứ điều gì đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi được những kết quả đã mặc nhiên như thế, những kết quả mà em mong muốn như thế!

Anh cần khoảng lặng để tìm chút bình yên, một chút tin yêu anh đã đánh mất nơi em và đủ để anh trở về là chính anh của những ngày không giông bão, không biết khổ đau… để cuối cùng anh cũng chỉ là anh của ngày ấy: "Lúng túng… vụng về… đánh mất một tình yêu".

Lo lắng vì "đồ đạc" quá nhỏ

20:03 0 Comments
Trong một lần tự thăm khám cách nay chưa lâu, em phát hiện 2 hòn bi của mình bên lớn, bên nhỏ; chênh lệch chừng một tám, một mười. Cả hai hòn đều nhỉnh hơn trái tắc một chút. Có khi em sờ nắn một hồi, nó chạy ngược lên trên mất tiêu luôn.

Khi em thử hỏi mấy anh bạn làm chung cơ sở thì mấy ảnh nói em như vậy là bất bình thường; của các anh ấy to bằng cái trứng vịt, người nào kém lắm thì cũng cỡ cái trứng gà công nghiệp. Nếu đúng như các anh ấy nói thì nhìn lại của mình, em thấy tự ti quá.

Em không biết mình bị gì, tình trạng này có nguy hiểm không, có ảnh hưởng tới chất lượng sinh hoạt vợ chồng sau này không? Người có hai hòn bi bên lớn, bên nhỏ như vậy có khả năng có con hay không? Bác sĩ có cách gì để làm cho nó lớn thêm không? Ngoài chuyện đó thì hiện nay em thấy sức khỏe bình thường, tướng tá nhìn rất mạnh mẽ, đàn ông...

Lê Văn Đủ (Sóc Trăng)

Bạn trẻ thân mến!

Đã gọi là “hòn bi” thì chỉ nên so sánh với hòn bi thôi chớ sao lại so với trứng gà, trứng vịt? Nhất là trong tình hình hiện nay, gà vịt được nuôi bằng thức ăn công nghiệp nên kích cỡ còn to hơn nhiều so với trứng gà, trứng vịt truyền thống!

Vậy nên, chuyện mấy anh bạn khoe trứng gà, trứng vịt thì bạn chớ vội tin. Họ khoe như vậy mà có dám cho bạn “mục sở thị” đâu mà lo? Thậm chí nếu anh nào có cái đó quá to thì mới đáng lo ngại. Nếu tinh hoàn to kèm sốt, đau; thậm chí to bất thường mà không kèm theo triệu chứng nào thì khả năng đến bác sĩ là rất lớn vì chắc chắn đó là bệnh lý. Cho nên nhỏ chưa chắc đáng lo, còn to chưa chắc đáng mừng.

Thật ra, hầu hết nam giới đều có tinh hoàn hai bên to nhỏ không đều. Của bạn một tám, một mười là ổn rồi; có người bên này chỉ bằng 2/3 bên kia mà mọi thứ vẫn trơn tru. Nếu bạn đã trải qua giai đoạn dậy thì một cách bình thường thì việc nghi vấn hai hòn bi “có vấn đề” là không có cơ sở. Kể cả trong trường hợp bị teo một bên tinh hoàn do biến chứng của bệnh quai bị thì một bên tinh hoàn bình thường còn lại sẽ vẫn “chạy tốt”, sản sinh đủ số lượng và chất lượng tinh trùng cần thiết cho việc duy trì nòi giống!

Về kích thước, các nhà chuyên môn cho biết nam giới phát triển bình thường đến độ tuổi trưởng thành thì tinh hoàn (nhìn bằng mắt thường và cảm nhận qua thăm khám bằng tay) ước chừng rộng - dài khoảng 2-3cm (từ bằng quả trứng cút cho đến trứng gà ta). Nhưng dù trứng cút hay trứng gà ta thì khả năng lấy vợ, sinh con vẫn có thể diễn ra bình thường.

Việc sinh con, đẻ cái phụ thuộc vào số lượng và chất lượng tinh trùng chứ không phụ thuộc tinh hoàn to hay nhỏ. Muốn biết chất lượng của mình ra sao, bạn có thể làm xét nghiệm tinh dịch đồ ở các cơ sở y tế. Trong trường hợp có vấn đề trục trặc (yếu và thiếu) thì bác sĩ sẽ hướng dẫn cách khắc phục, chủ yếu là ăn uống, luyện tập, bồi dưỡng... Về ý nghĩ làm sao cho nó to ra thì khuyên anh bạn trẻ... hãy quên đi, bởi thực tế cũng... chẳng có cách gì để làm được như vậy!

Như bạn đã nói, ngoài chuyện đó thì hiện nay sức khỏe của bạn bình thường, tướng tá mạnh mẽ, đàn ông... thế thì hà cớ gì phải hao tâm, tổn trí lo... bò trắng răng?

Bạn cứ vui vẻ, thoải mái chuẩn bị cưới vợ. Khi có đối tác rồi thì sẽ biết cụ thể chuyện đó ra sao, chớ bây giờ chưa lâm trận làm sao dám quả quyết nó thế nào?

25 tháng 4, 2014

Thư tình: Tạm biệt tình yêu!

20:03 0 Comments
Có lẽ đây là lá thư cuối cùng mà em viết cho anh. Em biết mình đã tự lừa dối bản thân lâu lắm rồi, em biết rằng trong trái tim anh em chưa bao giờ tồn tại nhưng em vẫn tin và hy vọng rằng muốn nhận một cái gì đó thì phải cho đi phải không anh? Thời gian qua em đã cố gắng quên anh, xóa đi hình ảnh của anh trong tâm trí, nói bao nhiêu lần là mình sẽ buông tay anh... nhưng em chưa làm được.

Lúc trước anh nói, anh đã từng bị tổn thương, vậy giờ đây anh có nghĩ tới cảm giác của em giống ngày xưa của anh không? Anh than trách người ta vô tâm với anh, vậy bây giờ cảm giác của em thì sao? Em nghĩ anh đã có sẵn câu trả lời rồi anh à. Anh đừng nghĩ rằng số phận mình đau khổ, mà chính anh làm anh đau đó anh à, nhìn người mình yêu đau mình cũng đau lắm anh có biết không? Em đã cố gắng làm tất cả cũng chỉ vì yêu anh nhưng đáp lại em được gì đây? Lẽ ra em phải đáng được trân trọng chứ? Mấy hôm nay em đã suy nghĩ rất nhiều thật sự suy nghĩ nhiều lắm con người ta không có ai là hoàn hảo, cũng chẳng có gì là vĩnh cửu phải không anh? Là con người cần phải có khuyết điểm để bù qua, bù lại cho nhau, người mà không mắc sai lầm gì dù nhỏ nhất thì có được gọi là người nữa không anh nhỉ?

Em cũng như bao nhiêu người khác mắc phải quá nhiều sai lầm trong cuộc sống vậy nên chưa bao giờ em đòi hỏi một điều gì đó hoàn hảo cho mình. Em biết cái gì không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình đâu. Em không đáng tội nghiệp như người khác (người khác ở đây là Nga bạn gái của anh chứ không phải là ai khác) tuy anh chưa bao giờ nói yêu em nhưng anh đã phản bội họ và trong đó em cũng là người có lỗi. Lỗi của em là đã dành tình cảm quá nhiều cho anh, cũng như anh nói thời gian qua em đã để cho lý trí lấn át con tim, con tim điều khiển quá nhiều.

Thật sự mà nói em chưa bao giờ trách anh ngay cả khi anh có tình cảm với Mai vì em biết mình chẳng là gì của nhau cả, tình cảm đôi lúc là màu hồng nhưng đôi lúc lại là màu đen. Em chưa bao giờ mơ cho mình một hạnh phúc màu hồng nhưng dù sao em cũng phải cảm ơn anh đã cho em những kỷ niệm ở bên anh ngọt ngào nhất mà trước giờ em có. Mặc dù không đáng nhớ vì nhớ lại có thể làm cho em đang cười và bật khóc, em sẽ không chạy theo anh nữa sẽ không chạm vào cuộc sống của anh nữa và sẽ không để tình cảm của mình làm anh khó chịu cũng như khó xử.

Hãy thật hạnh phúc anh nhé vì hạnh phúc của anh chưa bao giờ thuộc về em, chưa bao giờ em mang cho anh tiếng cười như người ta mang cho anh. Ở bên em cuộc sống đầy tăm tối em biết nhưng em là em chứ không bao giờ là ai cả, không hoàn hảo, không có nụ cười thoải mái và tự nhiên, không nhí nhảnh hồn nhiên như những người khác em là vậy có quá nhiều khuyết điểm phải không anh? Yêu anh em cũng không cố gắng để thay đổi mình đâu vì em biết sau này sẽ có người yêu những khuyết điểm đó của em.

24 tháng 4, 2014

26 tuổi vẫn âm thầm yêu đơn phương

22:09 0 Comments
Tôi năm nay 26 tuổi, sinh ra trong một gia đình có 5 anh chị em ở Hải Phòng. Hiện tôi đang làm việc cho một công ty tư nhân ở Hà Nội. Dù chỉ mất 2 tiếng về thăm gia đình nhưng vì công việc bận rộn nên một tháng, tôi chỉ có thể về thăm nhà một lần.

Sống xa nhà lâu năm, tôi quen với việc tự lo cho bản thân. Những lúc ốm đau hay gặp khó khăn trong công việc, tôi cũng chỉ lủi thủi với cuộc sống của riêng mình, không dám tin tưởng và chia sẻ cùng ai.

Có những lúc ốm nặng, tôi tủi thân nhớ nhà cũng không dám cho bất kỳ ai trong gia đình biết. Một phần tôi không muốn mọi người lo lắng cho tôi, phần nữa tôi xác định rõ đây là sự lựa chọn của bản thân mình khi chấp nhận sống xa nhà. Và dù đối mặt với khó khăn thế nào đi chăng nữa, tôi cũng phải tự đứng lên bằng đôi chân của chính mình.

Khi bộn bề với những lo toan trong cuộc sống, tôi chỉ muốn về với gia đình, được ở gần người thân, được bố mẹ động viên, vỗ về. Và chỉ khi được trở về nhà, tôi mới cảm nhận được cuộc sống thế nào là bình yên, thoải mái.

Mỗi lần tôi về nhà, bố mẹ lại nhắc đến chuyện cưới xin khiến tôi rất khó nghĩ. Trước đây, tôi cũng đã có một mối tình đầu kéo dài suốt hai năm... nhưng nó đã kết thúc bằng những chuỗi ngày đau đớn, đầy nước mắt của tôi.

Tôi được đánh giá là cô gái nhanh nhẹn, dễ tiếp thu... nhưng chỉ vì những vấp ngã trong chuyện tình cảm, tôi thấy mình bị mụ mị đi rất nhiều. Sau ba năm chia tay người cũ, tôi vẫn không thể yêu được ai, dù bên cạnh tôi không ít người theo đuổi.

Cứ mỗi lần về nhà, mẹ tôi lại lẩm bẩm: "Số mày trắc trở chuyện tình duyên", rồi lại đưa mấy cô gái trong xóm bằng và ít tuổi hơn tôi ra để so sánh, rằng người ta như vậy đã có chồng, có con hết rồi, đằng này con gái mẹ chẳng thấy đả động gì.

26 tuổi vẫn âm thầm yêu đơn phương - 1

Tôi muốn hỏi anh có yêu tôi không... nhưng tôi không đủ can đảm làm điều đó (Ảnh minh họa)

Những lúc mẹ nói như vậy, tôi thực sự rất buồn và chán nản. Khi không chịu được nữa, tôi lại vào giường nằm khóc thút thít. Tôi biết nếu mình đi lấy chồng, tôi sẽ không được ở bên mẹ nhiều nữa, không được về nhà mỗi lúc mình muốn, không được làm theo những ý thích của riêng mình... Tôi muốn san sẻ cho mẹ hiểu điều này nhưng lúc nào mẹ cũng chỉ mong tôi sớm ổn định cuộc sống gia đình, để bố mẹ đỡ phải suy nghĩ, phiền lòng.

Hai tháng trước, tình cờ vào mạng xã hội, tôi đã quen anh. Sau nhiều lần nói chuyện, chia sẻ về cuộc sống mỗi người, anh xin số tôi rồi mời tôi đi ăn. Anh không phải là người đàn ông hoàn hảo nhưng nụ cười anh đa chiếm trọn trái tim tôi lúc nào không hay biết.

Những ngày đầu gặp anh, tôi luôn bị ám ảnh bởi nụ cười của anh, luôn mong muốn chúng tôi có thể nên đôi nên lứa. Chúng tôi cũng đã nói chuyện với nhau khá nhiều... nhưng thời gian gần đây, anh dường như cố tình giãn khoảng cách với tôi. Anh vẫn đưa tôi đi ăn, đi chơi nhưng không còn nhắn tin, điện thoại nói chuyện với nhau như trước nữa.

Quen nhau được hơn hai tháng, tôi cũng chỉ biết đôi chút về anh. Anh đang làm cho một cơ quan nhà nước, có địa vị trong xã hội và gia đình anh cũng rất giàu có, gia giáo. Chính những điều đó khiến tôi cảm thấy giữa tôi và anh có một khoảng cách rất lớn. Tôi sợ mình trèo cao sẽ ngã đau nên tôi không hy vọng anh sẽ đến với mình.

Dẫu đã xác định được tư tưởng như vậy nhưng tôi vẫn không muốn từ bỏ anh. Dù cho đôi lúc anh lạnh lùng, vô tâm với mình nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn không thể nào quên được nụ cười anh dành cho tôi từ giây phút đầu.

Những buổi tối ở nhà một mình, tôi tự hỏi, không biết giờ này anh đang làm gì? Anh quen tôi qua mạng ảo thì cũng có thể quen, chuyện trò và hẹn hò với những cô gái khác nữa... Chính những điều đó khiến trong đầu tôi lúc nào cũng nghi ngờ anh, nghi ngờ những gì anh dành cho tôi trong thời gian qua chỉ là sự giả tạo.

Tôi thực sự không biết tình cảm anh dành cho tôi như thế nào, còn tôi thì biết rất rõ, mình đang yêu đơn phương anh.

Hôm qua, mẹ bỗng gọi tôi về nhà để xem mặt một chàng trai do người họ hàng mai mối. Nghe mẹ nói xong, tôi đã khóc rất nhiều. Thực sự tôi không muốn lấy một người tôi không yêu... hơn nữa, giờ đây tôi đang yêu thầm một người khác, tôi không muốn làm điều gì đó trái với trái tim, tình cảm của mình.

Tôi rất muốn gọi điện cho anh để nói với anh chuyện đó nhưng tôi không đủ can đảm để chia sẻ với anh chuyện tế nhị này. Bởi tôi sợ nếu anh không yêu tôi, anh sẽ khuyên tôi nên về quê để gặp thử họ xem mọi chuyện thế nào, và biết đâu...

Anh hơn tôi 6 tuổi nhưng vẫn chưa lập gia đình vì anh chưa tìm được một người phụ nữ thật sự hợp với mình. Giữa tôi và anh cũng không có bất cứ sự ràng buộc nào nên nếu anh không yêu tôi, tôi cũng chẳng thể trách cứ được ở anh bất cứ điều gì.

Các bạn ạ! Bây giờ tôi thực sự không biết phải làm sao nữa? Tôi yêu anh ấy... nhưng không hề biết được tình cảm của anh dành cho tôi như thế nào. Liệu tôi có nên hỏi thẳng anh về tình cảm anh dành cho tôi trong suốt thời gian qua không? Và nếu hỏi như vậy, liệu tôi có bị cho là người vô duyên không?

23 tháng 4, 2014

Em đã ngã vào vòng tay người khác

20:02 0 Comments
Vậy là mình đã chia tay nhau được hơn một năm rồi em nhỉ? Chính xác là 1 năm 1 tháng 11 ngày rồi em à!

Cái ngày định mệnh ấy anh không bao giờ muốn nghĩ đến.Thời gian mình quen nhau không phải là dài hay nói đúng hơn là quá ngắn so với một đời người nhưng cũng đủ để anh nhận ra rằng, em là một người rất quan trọng trong trái tim anh. Nhưng trái tim anh đã rất đau khi biết rằng, tình yêu anh dành cho em cũng chỉ là đơn phương một phía!

Ngay từ lần đầu mình gặp nhau, anh đã có ấn tượng đặc biệt với em, một cô gái nhỏ bé với khuôn mặt rạng ngời, làn da trắng mịn màng, đôi mắt đen huyền long lanh biết nói có thể hút hồn tất cả những chàng trai khi nhìn vào và nụ cười hồn nhiên thánh thiện như một thiên thần.

Khi gặp em, anh mới biết thế nào là tình yêu sét đánh - điều mà anh cứ nghĩ chỉ có trong những bộ phim lãng mạn. Khoảng thời gian sau đó là những ngày anh cảm thấy hạnh phúc nhất, anh chắt chiu từng chút thời gian rảnh rỗi để nói chuyện cùng em vì khi tâm sự với em, bao nhiêu lo toan vất vả của cuộc sống bon chen như tan biến, trái tim anh như được sưởi ấm sau bao ngày lạnh giá, anh nhận rằng, mình đã yêu em rất nhiều và không thể sống thiếu em.

Anh định chưa nói cho em biết tình cảm mà anh dành cho em vì sợ rằng, điều đó là vội vàng khi mình chưa hiểu nhiều về nhau nhưng thực sự anh không thể giấu nổi tình cảm của mình nữa, bởi vì anh rất sợ nếu không nói ra, anh sẽ mất em. Nhưng có lẽ sự vội vàng đó đã không giúp anh có được em mà lại khiến trái tim anh tan nát, anh đã quá vội vàng nên để mất em.

Đã rất nhiều đêm anh không ngủ để nghĩ về chuyện chúng mình. Anh chỉ sợ tình cảm của chúng ta chỉ như những giọt sương trên nhành cây kẽ lá, khi bình minh lên nó sẽ tan biến vào hư không. Và cái điều sợ nhất đã xảy ra... "Anh hãy quên em đi, em đã có người yêu mới, em không xứng với anh. Hãy tìm người yêu anh hơn em"... Đọc dòng tin nhắn đó mà mắt anh như mờ đi, trái tim anh tan nát, anh chỉ mong rằng anh đọc nhầm nhưng sự thật bao giờ cũng luôn phũ phàng và không như những gì anh muốn. Tại sao em lại cho anh cơ hội để anh hy vọng thật nhiều nhưng lại làm anh đau khổ tột cùng trong tuyệt vọng?

Anh đã mơ mộng rất nhiều về một tình yêu thật đẹp, một cuộc sống hạnh phúc được xây đắp bằng tình yêu của chúng mình nhưng từng lời em nói như những nhát dao cứa vào trái tim anh, là giấc mơ của anh chỉ còn là ảo mộng.

Tại sao em nói thích anh, yêu anh rồi lại nói hết yêu và quên anh để anh chưa kịp cảm nhận được hạnh phúc đã phải đau đớn, buồn tủi ê chề? Trái tim anh đang đau lắm, em có biết không em? Vậy mà có những lúc anh đã trách em sao quá vô tâm với anh nhưng anh đâu biết rằng, với em và anh cũng chỉ là một con người tầm thường hay chỉ là một thằng hề phải không em? Nhưng nước mắt thằng hề đang rơi vì em đó, em có biết không?

Khi hạnh phúc hay đau khổ, khi vui buồn hay sợ hãi thì trái tim mỗi người đều nghĩ về người mình yêu thương nhất nhưng có lẽ chưa bao giờ em nghĩ tới anh, tới cảm giác của anh như thế nào. Đã nhiều lần anh cố tìm mọi cách để quên em vì anh biết rằng, chỉ có quên em anh mới không đau khổ nữa nhưng cứ mỗi đêm giật mình thức giấc, anh lại nhớ đến em đến thắt lòng... để rồi những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má anh khi biết rằng mình không thể quên được em.

Anh không biết cuộc sống của anh khi không có em sẽ như thế nào nữa, anh rất sợ phải nghĩ về tương lai em ạ, sợ những ngày sắp tới không biết anh sẽ sống ra sao? Thiếu em, anh như con thuyền không bến bơ vơ giữa dòng chảy cuộc đời chẳng biết sẽ trôi dạt về đâu.

Anh biết bây giờ nói những điều này với em cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, vì khi người ta không có tình cảm với mình thì tất cả cũng chỉ là vô nghĩa... nhưng trong trái tim anh vẫn luôn hy vọng dù đó là niềm hy vọng mong manh, chờ đợi một tia sáng le lói nơi phía cuối đường hầm.

Em hãy nhớ rằng vẫn có một người luôn dõi theo mỗi bước chân em, luôn cầu chúc cho em được hạnh phúc. Nhìn thấy em được hạnh phúc, anh sẽ mỉm cười dù đó là nụ cười trong nước mắt khổ đau.

Dù cuộc đời có thay đổi, mọi thứ có thay đổi, em có thay đổi, có đối xử với anh thế nào đi nữa thì anh vẫn chỉ yêu mình em, anh sẽ giữ mãi trong trái tim mình hình ảnh một thiên thần.

Nếu một lúc nào đó, khi bước trên đường đời em cảm thấy cô đơn, thấy cần một bờ vai để dựa, một người để chia sẻ nỗi buồn thì hãy nhớ đến anh, dù ở bất cứ nơi đâu và bất cứ khi nào anh cũng sẽ đến bên em mỗi lúc em cần. Trái tim anh vẫn luôn rộng mở chờ đón em về...

22 tháng 4, 2014

Thư tình: Chào em nhé người dưng!

20:01 0 Comments
Vậy là chúng ta chia tay được gần khoảng 3 tháng rồi nhỉ, hôm nay anh viết cho em trong lúc tâm trạng thật sự lẫn lộn, vui vì sắp được đi làm ở một nơi lý tưởng, cáu giận vì em đã phá bỏ một lời hứa nhỏ, chợt nhận ra vẫn còn yêu em thật nhiều.

Tất cả đã quá muộn, mỗi chúng ta đều đã gây ra cho nhau những vết thương không thể lành. Sinh nhật anh em đã nói: "Tình yêu của anh không đủ lớn để che chở cho em cả đời nữa!", có lẽ đó là món quà lớn nhất mừng sinh nhật lần thứ 23 của anh. Anh luôn nói về lòng tin, em đã mất lòng tin từ anh, và sự thực đúng là như vậy, anh nghi ngờ, anh biết mình không sai và anh không thể cứ tiếp tục yêu trong cái trạng thái như vậy, anh đã cố không nói ra nguyên nhân, chỉ nói rằng chia tay... tìm cho cả hai một lối thoát an toàn, để vẫn còn những ý nghĩ đẹp về nhau... nhưng có vẻ mọi chuyện không như vậy.

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh công khai tâm trạng của mình trên facebook, cũng là thông điệp chính thức đầu tiên anh nói về chuyện chia tay, nếu có một lúc nào đó em đọc được, hãy mìm cười và quay lưng đi nhé, vì anh đã như vậy, đặt dấu chấm hết cho một tình yêu. Có thể với người sau này, anh sẽ chẳng thể dành nhiều tình cảm cho người ta như với em vậy, nhưng anh sẽ dành tất cả trách nhiệm, anh sẽ luôn cố gắng làm cô ấy hạnh phúc, theo cách khác, người lớn hơn.

Và bây giờ, em không phải là tình yêu của anh nữa. Thế nhé, chào người dưng, anh bước tiếp đây, đi tìm hạnh phúc của mình. Chúc em luôn may mắn và hạnh phúc.

Thư tình: Chuyện như chưa bắt đầu

20:01 0 Comments
Bất giác suy nghĩ lại những chuyện đã qua, nhớ đến những gì ta đã có với nhau trong 4 tháng qua, em vừa khóc lại vừa cười. Cười cho chính bản thân mình sao quá dại, quá tin tưởng, quá hi vọng vào anh đến như vậy.

Lắm lúc tự hỏi bản thân anh đã bao giờ nghĩ tới em bằng sự lo lắng, quan tâm thật lòng từ trái tim mình chưa hay anh đã làm gì cho em ngoài sự buồn bã, ghen tuông, nhớ thương, giận hờn và nước mắt... Và vì anh mà em khóc nức nở như một đứa trẻ con vừa bị ai đó dành mất viện kẹo trên tay mình ở trước mặt tất cả bao nhiêu người.

Vì sao lại vì một hạng người như anh mà em cứ phải đau khổ, nhớ thương, quan tâm và lo lắng... như một thói quen?

Lắm lúc em lại cho rằng cứ mặc kệ anh đi, việc gì em phải lo. Em có là gì của anh đâu... nhưng lý trí lại không thắng nổi ý muốn của con tim mình anh à.

Và cứ như vậy anh chỉ đến bên em những khi anh cần, cần sự giúp đỡ, cần đến tiền, cần đến cái gọi là thỏa mãn nhau... Không thì em với anh còn tệ hơn người dưng vì người dưng có vô tình nhìn về nhau họ vẫn gật đầu hay mỉm cười chào hỏi nhưng em với anh thì hình như là không thể.

Bây giờ em mới cảm thấy chỉ có những lúc anh cần đến sự giúp đỡ của em thì hầu như những hành động đó của anh đều là giả dối hết. Chủ động nhắn tin, chủ động mở lối... những lúc đó có bao giờ anh quên không trả lời tin nhắn của em đâu. Lắm lúc còn vừa ăn, vừa lau nhà vừa trả lời. Nhưng khi cái việc anh cần đã được em giúp đỡ giải quyết rồi thì anh lại phủi và rũ hết mọi chuyện. E điện thoại không nghe, nhắn tin không trả lời lại còn đi với người này người kia.

Đôi khi em không muốn nghĩ xấu về con người của anh đâu nhưng sao em mãi không thể bỏ mặc anh được. Biết đâu những thứ em nghĩ về anh là sai thì sao? Biết đâu việc anh cần là đúng thì như thế nào? Vì lỡ anh đúng mà em không giúp mà anh có chuyện gì em sẽ như thế nào? Anh sẽ ra làm sao? Em lo lắng, em suy nghĩ, em phải đấu tranh với những suy nghĩ tự hỏi tự trả lời của mình rất nhiều lần. Liệu anh có bao giờ nghĩ qua những lúc em như thế chưa?

Thư tình: Chuyện như chưa bắt đầu - 1

Dường như mọi thứ trong em đều thay đổi, em không còn là em nữa (Ảnh minh họa)

Và rồi cứ một lần nữa em chạy chỗ này, gọi chỗ kia giúp đỡ anh. Còn anh thì thế nào? Miệng mồm rên như gì, nhưng tay vẫn cầm điện thoại không quên chat chit rồi tán tỉnh người khác. Bây giờ nghĩ lại khoảnh khắc đó em cảm thấy tức muốn giết chết cả chính bản thân mình.

Vì là em tự nguyện nên em không thể trách anh. Vì là em khờ dại muốn tin anh nên không thể đổ lỗi cho anh...

Lắm lúc em lại suy nghĩ rồi tự trách mình "Tại sao biết trước sẽ như thế mà sao cứ nhẹ dạ cả tin anh ta mãi thế? Người ta chủ yếu đang lợi dụng mình chỉ nghĩ đến khi cần tiền còn bình thường yêu thương, tình cảm, hẹn hò, những lời ngon tiếng ngọt có bao giờ nghĩ đến mình đâu kia chứ"... Em biết, nếu người khác nhìn vào sẽ cho em là một con ngốc, dại trai, bị lợi dụng vậy mà không sáng mắt ra...

Dường như mọi thứ trong em đều thay đổi, em không còn là em nữa. Em thấy mình bây giờ giống như đang bị quả báo vậy.

Em không bắt anh phải biết ơn em, bắt anh phải yêu em nhưng liệu anh có quá tàn nhẫn, quá ác với em không?  Sao anh có thể làm những điều đó với em, em thừa nhận trước đây em vô tâm bất cần nhưng em chưa bao giờ quen 1 lúc 2 người, hay lấy cái tình yêu ra làm trò đừa giống anh bây giờ. Anh đang làm em cảm thấy rất khó chịu anh biết không? Sao anh có thể một lúc lừa dối mọi người như thế? Chẳng lẽ anh là loại người đáng khinh như thế sao?

Mọi lần em có thể cho qua, vì em nghĩ anh là con trai, ham vui nên gặp gỡ rồi lại thôi nhưng lần nào anh cũng giải thích cho em hiểu rằng anh với họ không có gì, anh không gái gú nữa...  Em cảm thấy mình ghê tởm không thể tưởng... Em vì ai mà đang ngày đêm phải lo lắng bệnh tình của cả hai sau này sẽ như thế nào? Em chạy đôn chạy đáo lo lắng bệnh tình của anh ra sao? Vậy mà bây giờ nghĩ lại, những gì em làm người khác được hưởng. Em thực chất là người đến trước nhưng bây giờ thành vị trí của kẻ theo sau. Nghĩ đến đây mà sự hận thù, ghen tuông trong em rất khó tả. Em thấy oan ức, bức bối, em không cam chịu... Không phải em ghen mà là không có quyền để mà ghen.

Khi đến một nơi mà chúng ta từng đến, thấy anh và người con gái khác ngồi ngay đó làm em buồn cười thay cho sự ghen tuông mà em nghĩ. Và em nhận ra có lẽ bao lâu nay những gì em dành cho anh là sự vô nghĩa nên cứ coi nhau như người dưng anh nhé. Tạm biệt anh - người lạ đã từng quen.

9 tháng 4, 2014

"Yêu" tôi vì thương hại

10:54 0 Comments
Năm 19 tuổi, tôi đã yêu một người, đó là mối tình đầu trong sáng và đầy lãng mạn. Tuy nhiên, khi đó tôi cũng chưa thực sự nghĩ đến chuyện tiến xa hơn với anh vì anh còn phải vào Sài Gòn học đại học, còn tôi vẫn là cô nữ sinh lớp 12.

Trong suốt một năm đó, chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, dành cho nhau những tình cảm yêu thương ngọt ngào. Và ngày tôi vào Sài Gòn để chuẩn bị cho kỳ thi đại học, anh đã ra tận bến xe đón tôi, lo cho tôi từng bữa cơm, giấc ngủ, đèo tôi đi mỗi buổi đến phòng thi.

Những con đường ấy, những hình ảnh về anh tôi vẫn còn nhớ mãi. Anh là tình yêu đầu đời của tôi và tôi cũng đã dành trọn tình yêu của mình cho anh ấy.

Nhưng thời gian sau đó, không biết vì lý do gì hay vì anh đã có người con gái khác mà phụ tình tôi. Khi đó, trái tim tôi như chết lặng... Mối tình đầu tan vỡ, tôi đã khóc rất nhiều... đó là những giọt nước mắt đầu tiên tôi khóc vì người tôi yêu thật sự.

Tôi đã tự nhủ với lòng mình sẽ không bao giờ yêu ai nữa... cho đến một ngày, tôi gặp một người con trai khác. Anh rất yêu tôi, chăm sóc, lo lắng cho tôi rất ân cần. Bố mẹ anh cũng rất mến tôi nên mong muốn hai đứa sẽ cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình về sau.

Nhưng nào đâu ngờ được, noel năm đó, anh mời tôi lên nhà anh chơi để cùng chung vui với gia đình. Thế nhưng, anh lại tranh thủ trốn tôi để đi hẹn hò với người con gái khác. Cũng thật tình cờ khi đi qua bờ hồ, tôi đã bắt gặp anh và cô ta đang chuyện trò thân mật tại một quán cà phê. Tôi đã rất bình tĩnh và thản nhiên xử trí mọi việc xong xuôi ngay lúc đó. Và đấy cũng là lần thứ hai, tôi bị người yêu phụ tình, phản bội.

Sau những nỗi đau đó, tôi đã rơi vào tuyệt vọng, chán nản. Tôi chẳng còn hy vọng vào cái gọi là tình yêu nữa... chỉ mong gượng dậy để sống tốt hơn với cuộc sống của mình.

"Yêu" tôi vì thương hại - 1

Tôi đã sẵn sàng để đón nhận tình yêu của anh ấy dành cho mình (Ảnh minh họa)

Sau một thời gian dài nghỉ ngơi, cho đến một ngày tôi quay vào Sài Gòn để đi làm thì cũng trên chuyến xe đó, tôi bất ngờ gặp lại anh - người bạn cũ từ thời cấp hai của mình. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất nhiều, chia sẻ với nhau rất nhiều về cuộc sống, công việc.

Nhờ có anh bên cạnh mà tôi cũng đã dần quen với lối sống của đất thành thị phồn hoa này.Thời gian trôi qua, tôi đã cảm nhận được tình cảm của anh dành cho mình... và tôi cũng đã sẵn sàng đón nhận những tình cảm ấy.

Anh yêu tôi, luôn mang đến cho tôi những niềm vui, hạnh phúc bất ngờ nhưng anh không bao giờ hứa sẽ cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình với tôi. Chính vì thế nên tôi cứ để cuộc tình đó dần trôi qua theo thời gian...

Rồi một ngày tôi quay về Hà Nội để bắt đầu công việc mới thì anh vẫn còn ở trong Sài Gòn. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, dành cho nhau những tình cảm mặn nồng... nhưng anh không hứa hẹn với tôi bất cứ điều gì khiến tôi không dám tin vào cuộc tình ấy. Chính vì điều đó nên thời gian xa cách, tôi cũng bắt đầu "cách lòng" với anh.

Khi thấy tôi đã nhiều tuổi, bố mẹ bắt ép tôi lấy một chàng trai bố mẹ đã ưng từ trước. Nghĩ mình không còn sự lựa chọn nào khác, tôi cũng đành nhắm mắt kết hôn với anh ấy.

Vậy là tôi và người ấy chia tay nhau, không một lời nói, không một cú điện thoại, cũng chẳng cần một lý do. Tôi biết người ấy đau đớn lắm nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Chỉ mong rằng người ấy sẽ hiểu và tha thứ cho sự ích kỷ của tôi.

Nhưng tôi nào đâu ngờ được, sự lựa chọn của tôi đã không có được kết quả như tôi mong muốn. Tôi đã cố vun vén cho mái ấm hạnh phúc gia đình mình nhưng càng cố gắng bao nhiêu, tôi lại càng bị tổn thương bấy nhiêu. Chỉ hơn nửa năm cưới nhau, tôi đớn đau khi biết chồng mình ngoại tình.  Vậy là bao nhiêu sự hy sinh của tôi, bao nhiêu niềm hy vọng vào anh, cuối cùng, tôi nhận về cho mình nỗi đau đớn khôn nguôi...

Khi không thể chịu đựng được nữa, anh đã chấp nhận ly hôn để trả tự do cho nhau. Những ngày tháng sống một mình trong nỗi cô đơn, buồn tủi đó, tôi cứ nghĩ rằng, mình không thể nào đủ bản lĩnh để vượt qua nỗi đau này. Nhưng cuộc sống đã có những điều không thể nào lường trước được...

Trong những ngày tháng buồn tủi ấy thì tôi đã gặp lại anh - người bạn từ thuở cấp 3 của mình. Anh lại đến bên tôi, an ủi, lo lắng, quan tâm cho tôi rất chân thành. Anh khiến tôi thực sự rung động và cảm nhận được tình yêu thương thật sự.

Sau những cuộc hẹn hò, chia sẻ, tôi và người ấy đã tan chảy vào nhau, cùng tận hưởng niềm hạnh phúc, thăng hoa. Tôi đã ngỡ rằng, cuối cùng mình cũng đã tìm thấy được niềm hạnh phúc thật sự bên người đàn ông tôi yêu... nhưng nào đâu ngờ được, những cử chỉ quan tâm ân cần đó, những cuộc yêu đương mãnh liệt anh dành cho tôi chỉ là sự thương hại.

Dẫu biết rằng, anh đến với tôi không chân thành nhưng tôi vẫn không có một lời trách cứ anh. Vì tôi hiểu, những gì tôi phải chịu tổn thương ngày hôm nay cũng không bằng những đau khổ, dằn vặt anh đã phải chịu đựng trong thời gian tôi bỏ anh đi lấy chồng.

Tôi - người đàn bà 26 tuổi, đã qua 4 cuộc tình và một đời chồng nhưng đến bây giờ, tôi vẫn chưa tìm được tình yêu thực sự của đời mình. Trong suốt những năm tháng đó, điều tôi nhận lại được chỉ là sự tổn thương, đau khổ từ những người đàn ông tôi thương...

Những điều phụ nữ nên biết về tiền

10:52 0 Comments
1. Chi tiêu ít hơn những gì kiếm được

Lời khuyên này đứng đầu trong danh sách điều phụ nữ nên biết về tiền. Đây là bí quyết giúp bạn tiết kiệm, biết chi tiêu, thậm chí trở nên giàu có. Không nên phung phí tiền một cách bừa bãi, tiêu hết tháng này nợ sang tháng sau, không tính toán đến các trường hợp đột xuất, bất ngờ xảy ra trong cuộc sống.

2. Phung phí một cách khôn ngoan

Không có gì sai trái với việc mua một đôi giày hoặc một cái túi xách mà bạn nhắm đến. Tuy nhiên, điều quan trọng là hãy mua sắm một cách thông minh và chỉ mua những gì bạn thực sự có đủ khả năng để chi trả. Không nên lấy tiền mua nhà hoặc tiền thế chấp để cố gắng chạy theo những mốt thời trang mới nhất. Nếu bạn muốn mua sắm nhưng chưa đủ tiền cho các mặt hàng hiệu, bạn có thể chờ tới khi giảm giá.

3. Liệt kê danh sách mua sắm

Trước khi đi mua đồ, bạn nên liệt kê những gì mình cần để tránh tiêu tiền vào những thứ không dự định trước, dẫn tới việc không còn đủ tiền chi trả cho những gì thiết yếu. Đây cũng là cách khiến bạn không tiêu tiền bừa phứa, với kế hoạch chi tiêu hợp lý, hiệu quả.



chi-8056-1385955606.jpg

Ảnh minh họa: Louloumagazin.

4. Bảo hiểm bản thân, tài sản

Một chiếc thẻ bảo hiểm y tế không đủ đảm bảo cho cuộc sống của bạn. Bạn có thể mua thêm các bảo hiểm như xe cộ, nhà cửa, bảo hiểm trọn đời... cho bản thân và gia đình để đề phòng nhiều trường hợp xấu có thể xảy đến. Đó vừa là cách bảo vệ tài sản, vừa khiến bạn không tay trắng nếu như gặp phải các biến cố không mong muốn.

5. Đàm phán mức lương khi làm việc

Trước khi đi xin việc, bạn nên suy nghĩ trước về mức lương bạn yêu cầu được nhận nếu trúng tuyển. Bạn cần phải hiểu được giá trị bản thân và những gì xứng đáng được hưởng dựa trên kinh nghiệm cá nhân hay bằng cấp sau nhiều năm cố gắng.

6. Đầu tư cho mục tiêu lớn

Nếu bạn còn độc thân, có tiền tiết kiệm và đủ để mua một ngôi nhà, tại sao không làm như vậy? Chẳng ai nói rằng bạn phải chờ đến khi kết hôn để có thể sở hữu một căn nhà mình mong muốn. Tuy nhiên, bạn cũng nên chú ý để thực hiện mục tiêu này, bạn cũng nên để lại trong tài khoản của mình một số tiền nhất định để thanh toán và trang trải những ngày tháng tiếp theo.

Tuệ Minh (Theo Allwomanstalk)

26 tháng 3, 2014

Thư tình: Không bao giờ quên anh

20:30 0 Comments
Ngố của em à! Vậy là đã 3 tháng rồi kể từ khi chúng mình xa nhau, 3 tháng rồi em không được nghe tiếng anh nói, 3 tháng rồi không một dòng tin nhắn cho em. Ngố ơi, em nhớ ngố nhiều lắm! Mọi tình cảm của em đã dành cho ngố hết rồi, em không biết mình còn có thể dành tình cảm cho ai được nữa hay không.

Ngố còn nhớ là đã từng nói với em, sẽ dắt tay em đi hết quãng đường còn lại không? Vậy mà giờ đây ngố lại để em bơ vơ một mình, để mặc em với nỗi buồn và cứ miên man nghĩ về những kỷ niệm cũ. Giờ đây, còn ai cùng em đi dưới mưa, còn ai cùng em đi xem phim, còn ai cùng em đi ăn gà rán?

Ngố có biết bài hát em thích hát nhất là bài gì không? “Không bao giờ quên anh”, bài hát ấy em thích từ khi chưa biết tình cảm anh dành cho em. Mọi nguời nói với em, chỉ có người có tâm trạng mới hát bài này hay như thế. Không biết đến khi nào em mới có thể quên được anh để tìm cho mình một con đường mới đây? Có lẽ là chẳng bao giờ đâu anh ạ. Đêm nào em cũng thao thức nhớ về anh, nhớ những kỷ niệm của chúng mình.

Thư tình: Không bao giờ quên anh - 1

Dù thế nào đi chăng nữa, em cũng sẽ “không bao giờ quên anh” đâu (Ảnh minh họa)

Đã rất nhiều lần, em muốn nhấc điện thoại và gọi cho anh, để được nghe anh nói, để hỏi thăm anh dạo này thế nào, có hạnh phúc không? Vậy mà em lại không dám. Em chỉ dám nhắn tin cho ngố trên yahoo thôi. Ngố sắp phải đi biển rồi nhỉ? Khi nào ngố đi biển, ngố sẽ đọc được tin nhắn của em gửi cho ngố. Em vẫn hy vọng khi ngố đọc được tin nhắn của em thì ngố sẽ liên lạc với em. Ngố ơi, em phải làm gì để xua tan nỗi nhớ về anh đây? Em đã phải giấu kín nỗi đau và nỗi nhớ về anh ở trong lòng.

Anh hãy sống hạnh phúc anh nhé, lúc nào em cũng mong cho anh mọi điều tốt đẹp. Dù thế nào đi chăng nữa, em cũng sẽ “không bao giờ quên anh” đâu.

Yêu ngố của em nhiều lắm!

Thư tình: Gửi em - bà xã người ta

20:29 0 Comments
Em à, em đã là cô dâu rồi. Khi em khoác lên mình chiếc áo cưới màu hoa cà tím anh thấy em rất đẹp. Em đã theo chồng - người mà em yêu và sẽ sống chung cùng em, anh chúc em hạnh phúc. Ngày em lên xe hoa anh thấy lòng mình đau lắm em à. Anh luôn suy nghĩ người ta có thực sự yêu em không, có lo lắng cho em, có quan tâm em lúc bệnh như anh đã từng không? Nghe lời em tâm sự anh thấy đau lòng lắm, anh biết em khổ tâm lắm phải không. Ngày em xuất giá anh đã hát tặng em bài hát “Yêu một mình”, lời bày hát là tất cả nỗi lòng mà anh muốn nói cùng em...

Nhà em có hoa vàng trước ngõ.
Tường thật là cao có cây leo kín gào
Nhà anh cuối con đường ngoại ô
Vách thưa đèn dầu tắt gió lùa vào từng cơn
Tuổi em cũng như hoa mới nở
Vạn người thầm mong được đưa đón chân em
Xót xa anh còn trắng tay hoài
Sách đèn nợ chưa dứt, nên lận đận truân chuyên
Đôi ta đứa đầu sông cuối sông
Bao nhiêu cách trở mình em thôi

Thư tình: Gửi em - bà xã người ta - 1

Dù thế nào anh vẫn đợi nếu em thật sự không tìm được hạnh phúc hãy quay về bên anh (Ảnh minh họa)

Đôi khi thấy lòng mình bâng khuâng
Biết ngỏ lời cùng ai, nghĩ rồi câm nín hoài
Chiều nao pháo bay đầy trước ngõ
Tạ từ thơ ngây, dáng hoa đi lấy chồng
Đường quen bỗng bây giờ buồn tênh
Mỗi khi chiều gần xuống, thấy lòng mình ngẩn ngơ
Ngày xưa tiếc sao mình không ngỏ
Để rồi chiều nay mình đâu thấy cô đơn
Ván kia bây giờ đóng thuyền rồi
Có còn gì đâu nữa, thôi đành hẹn trong mơ...

Anh trách bản thân mình tại sao ngày xưa lại vô tình lạnh nhạt với em để bây giờ khi em lấy chồng rồi anh lại tiếc nuối. Anh nhớ em lắm em à. Nhớ ngày xưa mình mới quen, nhớ kỉ niệm đi học nghề, nhớ sự quan tâm lo lắng của em dành cho anh. Tại sao anh luôn ích kỷ với người đã yêu anh, anh không nghĩ gì tới bản thân và tương lai để bây giờ anh khóc vì nhớ ai, em đã của người ta rồi, đã không còn là ngày xưa nữa.

Anh biết em chưa bao giờ được vui và hạnh phúc vì chữ “hiếu” đối với cha mẹ nên em phải làm làm vợ và làm mẹ người em không mong muốn. Anh hối hận tại sao không yêu em, đã quá muộn phải không em, dù thế nào anh vẫn đợi nếu em thật sự không tìm được hạnh phúc hãy quay về bên anh. Anh sẵn sàng là người phía sau che trở và là bờ vai để em tựa khi buồn. Anh nhớ và yêu em nhiều lắm!

Chồng công khai cặp bồ

20:29 0 Comments

Tôi và anh quen nhau được 11 năm, trong đó 9 năm là vợ chồng, có con trai 7 tuổi. Chúng tôi sống không thuận hòa, hay có những khúc mắc gây ra bất đồng nhưng tôi rất yêu chồng. Cách đây 3 tháng anh ngoại tình với một cô làm cùng công ty, nhà ở Hải Dương, lên đây trọ và làm việc, chưa có gia đình, làm trợ lý giám đốc, còn chồng tôi làm việc tại phòng kinh doanh.



cap-bo-chong-8583-1385949686.jpg

Ảnh minh họa: HH

Anh hay tìm lý do ra khỏi nhà vào lúc tối đến gần sáng mới về. Gần đây tôi phát hiện ra mọi việc, anh không còn ngần ngại hay che giấu nữa, nói thẳng luôn anh và cô ta đang yêu nhau, ở bên nhau thấy hạnh phúc. Cô ta đáp ứng được mọi nhu cầu của anh và tôi chỉ biết có tiền, không quan tâm tới chồng, không đáp ứng được cho chồng.

Tôi hẹn gặp hai người, không hiểu cảm giác trong tôi thế nào khi anh và cô ta nhìn nhau đắm đuối, đưa nhau đi ăn sau đó mới ra gặp. Tôi không còn biết cảm xúc trong lòng mình nữa, hận thù, yêu thương lẫn lộn. Tôi định chia tay với chồng lại nghĩ thương con nên cố, vậy mà trong thời gian qua anh không hề xin lỗi hay có thái độ an ủi vợ. Anh vẫn nghĩ, thể hiện việc yêu và ngủ với cô ta là lỗi của tôi.
Anh thật lòng yêu cô ta và sẽ mãi yêu, giờ anh ở lại bên tôi chỉ vì con. Tôi mệt mỏi với cuộc sống hiện tại. Xin hãy cho tôi những lời khuyên để có thể giải quyết được tình trạng hiện nay.


28 tháng 2, 2014

Thư tình: Chúng ta không có duyên nợ

20:34 0 Comments
Trời Hà Nội se lạnh và cảm xúc lại ùa về dù lòng muốn tất cả những cảm giác xáo trộn đó biến mất cùng thời gian mãi mãi. Ngồi nghe ca khúc When You Believe của Maria Carey để cho lòng tĩnh lại sau những tháng ngày mệt mỏi vì cái gọi là tình yêu.

6 năm không quá dài cũng không quá ngắn, tình yêu đó gắn bó với bao nhiêu nụ cười và giọt nước mắt, em đã không nhớ mình khóc vì hạnh phúc nhiều hơn hay đau khổ nhiều hơn... để rồi hôm nay nghe lòng thanh thản lạ lùng. Tình yêu với ai đó là như thế nào nhỉ mà với em nó lại cay đắng và nhiều nước mắt đến vậy. Mẹ và chị gái bảo "Nó không đáng để con khóc bởi yêu con nó sẽ mang đến cho con niềm vui, dù cuộc sống có vất vả hay trắc trở như thế nào nó cũng sẽ cố gắng vượt qua để chia sẻ cùng con nụ cười và hạnh phúc...". Mẹ và chị nói gì cũng đúng bởi thực tế là vậy.

Cả tuổi thanh xuân có điều gì đẹp nhất, tuyệt vời nhất em đều dành cho anh có bao giờ đắn đo đâu anh, em không thuộc dạng mù quáng trong tình yêu nhưng những gì chúng ta làm cho nhau còn hơn cả thế nữa. Giờ này có lẽ anh đọc được dòng thư này anh lại nở một nụ cười mỉm rằng "nhắc lại làm gì?". Đúng, nói ra cũng vậy thôi có thay đổi được điều gì đâu, em không cho phép mình hối hận bất cứ điều gì về anh hay có một chút thời gian nào để nghĩ về anh thêm nữa, đơn giản hôm nay là một ngày đầu đông se lạnh, cái lạnh của Hà Nội với thể xác chỉ là sượt qua như kiểu trêu ngươi thôi nhưng với tâm hồn thì em tin ai cũng có những nỗi lòng cất giấu đâu đó sẽ hiện về ngoài sự kiểm soát, mà con người thì làm sao ngăn được cảm giác phải không anh?

Anh đã phản bội em suốt những ngày tháng ấy, nỗi đau ấy đã từng làm em điêu đứng, tha thứ và nước mắt, căm giận và lãng quên...để rồi em xách hành trang ra khỏi cuộc đời anh mà không một lần dám ngoảnh lại. Ai cũng có quyền yêu và ai cũng mong mình nhận được thứ tình cảm chân thành, thất bại trong chuyện tình cảm chủ yếu do từ những người trong cuộc, em không dám để dành một phút nghĩ về sự đổ vỡ là do đâu bởi em không muốn đối mặt với những suy nghĩ không thể cứu vãn tình trạng hiện tại giữa hai ta. Anh hào hoa thật đấy, nhìn rất bắt mắt nhưng những gì thể hiện bên trong con người anh lại quá khác biệt.

Thư tình: Chúng ta không có duyên nợ - 1

Em không muốn dành thời gian để "hoài niệm" về anh hay chuyện gì đã qua (Ảnh minh họa)

6 năm đủ để em hiểu về anh bởi chúng ta chưa bao giờ xa nhau quá 1 tháng trong 6 năm ấy, niềm tin xưa em dành cho anh giờ lạc đâu mất, em nhìn vào đâu cũng không thấy, tất cả đàn ông trong mắt em giờ đều trở nên mơ hồ, nhìn một chàng ca sĩ điển trai hay một anh giám đốc phong độ cũng làm em e ngại cái gì đó sâu xa bên trong có thể rất khác và đáng sợ. Vì vậy em FA, cái ngôn từ để tả tình trạng "một mình" không yêu thương của giới trẻ hiện tại. Mà FA thì đã sao? Thú vị phải biết, ngoài giờ dành cho công việc ra em được tung tăng tại các rạp chiếu phim, được lui tới các điểm cafe ca nhạc, được tụ tập ăn uống với lũ bạn, được buông lời trêu trọc lại những anh chàng bên cạnh... Tóm lại là rất thú vị, em biết vậy em đã chia tay anh từ lâu, từ cái năm thứ 3 yêu nhau anh bắt đầu phản bội, mất quá nhiều thời gian để hôm nay ngoảnh lại tuổi xuân em trôi tuột qua trong ngỡ ngàng, 26 cán đích 27 tuổi, nhưng các bạn và các em vẫn bảo em "xì teen" lắm, nhìn như 20, 21 tuổi vậy, phải chăng tất cả là do chúng ta ảo tưởng thôi đúng không anh, em không già và cũng không yêu anh nhiều như anh tưởng, vậy đó, trong tình yêu chỉ có "điều ngọt ngào ở lại" thôi, những " khổ đau sẽ tan vào quên lãng".

Anh lấy vợ sau mấy tháng gặp gỡ tìm hiểu, em phải cảm ơn cô gái đó đã thay vai em chăm sóc cho anh dù cương vị của cô ấy cao sang hơn em hẳn, cô ấy là vợ, em chỉ là người yêu "cũ". 6 năm từng bữa ăn giấc ngủ, từ cái quần cái áo của anh em lo, giờ có người khác, cũng may xưa em yêu anh cũng lí trí, ngoài cái khoản chăm sóc anh ra em không ủy mị, không phụ thuộc gì vào anh, em vẫn có khoảng trời riêng nên hôm nay em bình an vô sự khi xách hành trang ra khỏi cuộc đời anh. Người ta bảo bản chất mãi mãi là bản chất, khó đổi. Chưa gì anh đã lại phản bội cô ấy, cô ấy thì trẻ và "kém thông minh hơn em" (trích lời anh thú nhận), nên anh có hẹn hò và ngủ với vài cô nhưng cô ấy tin anh tuyệt đối... Em nghe mà thấy thương cô vợ của anh, hạnh phúc vậy khi nào mới bền hả anh, cuộc đời còn dài lắm.

Sau ngày chia tay anh tìm gặp em lần nào cũng khóc, anh nói "sẽ chẳng có người con gái nào dành được trọn vẹn trái tim anh bởi em đã in đậm trong đó, có thể em không tin nhưng tất cả là sự thật, buông tay nhau là anh để em tìm hạnh phúc khác xứng đáng mà em được nhận, gia đình anh vậy em làm dâu trong nhà sẽ vất vả, rất vất vả cho em, em phải hạnh phúc, phải được hơn thế nữa. Anh có đi lấy vợ cũng chỉ tìm một người hợp tính cách là cưới thôi, không muốn yêu đương dài tập nữa chi cho mệt..". Em mỉm cười trước những lời chúc phúc đó của anh và trước giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt em đã từng vuốt ve lên đó, em lại thấy nhẹ nhàng hơn hẳn. Phải rồi đấy dù có là biện minh lí do gì thì cũng phải thú nhận một điều rằng "chúng ta không có duyên nợ". Anh đừng vội phản bội cô ấy trong khi người ta chưa kịp nhận được nhiều hạnh phúc từ anh, dù sao cũng là vợ anh cơ mà, hôn nhân không giống trò đùa như khi yêu đương trai gái, dù em cũng chẳng có chút cảm tình với cô ta bởi cô ta đã chen ngang và từng xúc phạm em, nhưng dẫu sao là phụ nữ nên em không mong cô ấy bị đau khổ.

Ngày cưới anh em sẽ không đến, không chúc phúc, không gửi quà, không gì cả, không phải vì em ích kỉ nhưng thật sự là anh giờ không là gì trong em hết, không ý nghĩa và không thù hận, tóm lại là không liên quan. Anh cũng đừng cố gắng liên lạc với bạn bè em để hỏi thăm tình hình của em, mail, số điện thoại, facebook của em giờ là mới mẻ và nhiều điều thú vị hấp dẫn, em không muốn dành thời gian để "hoài niệm" về anh hay chuyện gì đã qua.

Vậy nhé anh, anh chắc sẽ đọc được những dòng này vì anh thường xuyên đọc báo mà. Hôm nay đầu đông se lạnh và khá cũng lâu không được tâm sự với anh nên em viết lên đây (10 tháng kể từ lúc chúng ta chấm dứt). Thế gian vẫn cần tình yêu và em cũng vậy, anh đừng lo em đang đi tìm hạnh phúc thực sự của mình, cũng như bao cô gái khác trong cuộc hành trình đi tìm một nửa thực sự hi vọng, hi vọng người đó sẽ cho em nhiều nụ cười hơn anh. Vậy là đủ.

27 tháng 2, 2014

Sai lầm khi đồng ý gặp tình cũ

20:17 0 Comments
10 năm kể từ ngày chúng tôi xa nhau. Tôi gặp em vào năm đầu đại học, em hiền, ngây ngô với mái tóc xõa bờ vai cùng nụ cười hồn nhiên. Thời sinh viên nghèo nhưng thật hạnh phúc khi có em, sau những giờ học chúng tôi lại bên nhau đạp xe qua từng con phố, cùng dạo biển ngắm trăng lên, cùng lắng nghe tiếng sóng xô bờ, cùng nhau vượt qua những khó khăn của những năm đầu đại học. Hai đứa đều cố gắng xây dựng tương lai tươi đẹp.

Cái gì đến cũng đến, vào một ngày nọ, cái lạnh của mùa đông kèm cơn mưa phùn bay nhè nhẹ, chỉ còn một thời gian nữa chúng tôi ra trường, em đã nói lời chia tay, hụt hẫng, đau đớn, tôi suy sụp, lạc lối không biết phải đi về đâu, cũng chẳng hiểu lý do vì sao. Tôi tự giam mình trong căn phòng trọ với ngổn ngang những dấu hỏi, muốn tìm em để được nghe câu trả lời nhưng lòng tự trọng lại không cho phép bởi em đã nói “Đừng tìm gặp và làm phiền em, anh hãy để cho em học thi tốt nghiệp”.

Tôi thật sự đau đớn nhưng không thể gục ngã, nén lại những cảm xúc để vùi đầu vào đống sách vở, cuối cùng cũng đến ngày cầm trên tay tấm bằng đại học, đi tìm việc. Tôi bươn chải làm đủ mọi công việc, cuộc sống rất khó khăn khi chưa thể tìm một công việc làm ổn định. Nhiều lần tôi muốn tìm em nhưng lại thôi, sợ khi gặp em rồi lại phải tìm cách quên. Từ những người bạn tôi biết em đã vào làm một cơ quan nhà nước, công việc rất tốt, ổn định. Tôi mừng cho em.

Ông trời cũng không phụ lòng người, sau một năm bươn chải, tôi được nhận vào thử việc tại một ngân hàng lớn. Ngày nhận việc cũng là ngày tôi biết tin em chuẩn bị lên xe hoa, tim tôi đau nhói, lòng trống rỗng. Thế là hết, tôi thật sự mất em mãi mãi, người em cưới là con của một ông lớn đã giúp em có công việc hiện tại, đó cũng chính là câu trả lời cho những dấu hỏi mà hơn một năm trời tôi luôn tìm kiếm.

Tôi cố gắng làm việc, cố quên em mãi mãi. Thời gian cứ thế trôi đi, sau khi đi làm được 4 năm tôi cưới vợ, cuộc sống ổn định cả về tinh thần lẫn kinh tế. Giờ tôi đã là trưởng phòng, cuộc sống bộn bề những lo toan cho công việc và gia đình đã làm hình bóng em trong tim tôi phai nhạt hẳn. Cách đây 2 tuần gặp lại em nơi tiệc cưới của một người bạn, chúng tôi chỉ nói chuyện bình thường, hỏi thăm nhau về công việc, cuộc sống, gia đình, sau vài ngày em lại gọi điện hẹn tôi đi uống cà phê.

Em tâm sự rất nhiều, nói sau khi chia tay đau khổ rất nhiều, hiện tại vẫn còn yêu tôi. Tôi không biết nói gì, chỉ nghe và im lặng. Thật lòng tôi cảm thấy nhói đau, dường như tình yêu dành cho em lại trỗi dậy nhưng tôi vẫn còn đủ lý trí để đứng lên và ra về.

Từ hôm đó em chủ động nhắn tin nói lời xin lỗi, muốn gặp dù tôi đã từ chối nhưng em tha thiết mong gặp. Tôi nghĩ nên gặp một lần nghe em nói, cuối cùng chúng tôi lại đối mặt nhau. Em khóc rất nhiều, tôi bị cám dỗ của con tim và cùng em vượt qua ranh giới ấy.

Giờ tôi thật sự hối hận, cảm thấy có lỗi rất nhiều với vợ con. Em luôn nhắn tin hoặc gọi điện, tôi không muốn gặp lại bởi gia đình đang rất hạnh phúc. Tôi phải làm gì để vượt qua khó khăn này, xin mọi người hãy cho lời khuyên. Chân thành cảm ơn tất cả.

Nguyên

26 tháng 2, 2014

Dấu hiệu tố cáo nàng đang ngoại tình

20:17 0 Comments
Đâu chỉ có đàn ông mà phụ nữ cũng rất dễ say nắng, dễ vướng vào những mối quan hệ rối rắm. Những dấu hiệu bất thường dưới đây có thể tố cáo nàng đang ăn nem.
divorce-1-nguon-itock-6195-1385859449.jp

Ảnh: Istock

Chú trọng hình thức

Người phụ nữ “trật đường ray”, đắm mình trong tình yêu lãng mạn sẽ rất ý thức về hình ảnh của mình. Họ ý thức về sự xuất hiện của mình, do vậy muốn mình đẹp hơn. Họ dành nhiều thời gian để làm đẹp, mua quần áo mới, sắm phụ kiện, chú trọng mỹ phẩm mới, nhất là nước hoa… Bằng mọi cách, họ sẽ dần thay đổi để tăng nét quyến rũ cho mình.

Xung đột vợ chồng có chiều hướng gia tăng

Khi một người phụ nữ thay lòng, tự dưng xung đột giữa chồng và vợ từ từ tăng lên. Tất nhiên, có nhiều khi chỉ vì lý do lãng xẹt, người phụ nữ vẫn lấy làm cớ để trách móc bạn. Họ bắt đầu than vãn những lời không hài lòng về chồng. Một số vấn đề nhỏ cũng tranh cãi nảy lửa, thậm chí yêu cầu ly hôn. Họ sẽ không quan tâm đến nỗi đau trong trái tim của bạn.

Cứng rắn, bất cần hơn

Trước khi có người thứ ba xen vào chuyện vợ chồng bạn, có thể cô ấy sẽ sử dụng vũ khí là nước mắt mỗi khi tranh cãi để bạn dỗ dành, yêu chiều... Khi đã có người mới, phụ nữ sẽ không dễ dàng rơi nước mắt. Họ bỏ qua nỗi lòng, lo lắng của bạn, bởi vì trong mắt và trái tim họ giờ đã có tình yêu mới.

Giữ khoảng cách

Khi người phụ nữ đã có mối tình khác, họ dần dần giữ khoảng cách với chồng. Sẽ không còn những lời nói ngọt ngào, yêu thương, không còn những bữa cơm ngon, họ do dự thể hiện tình yêu với chồng. Có thể họ không nói trực tiếp ra với bạn, nhưng bằng hành động họ cho thấy không còn yêu, đã có người thứ ba khác.

Tránh gần gũi

Khi đã có người mới, người phụ nữ sẽ không chủ động quan hệ tình dục với chồng. Chồng yêu cầu ngủ cùng một phòng, cùng giường, hầu hết phụ nữ sẽ từ chối hoặc lảng tránh.

Theo Dân Việt/China