Follow Us @soratemplates

31 tháng 12, 2013

Bỏ vợ vì... thương mẹ

21:09 0 Comments
Lài nguyên là sinh viên trường Đại học Văn hóa, quê Lào Cai. Tốt nghiệp đại học ở Hà Nội, Lài quay trở về quê làm việc. Lài lấy một người chồng cũng từng học đại học ở Hà Nội và hiện cũng đang công tác tại địa phương. Chính, chồng Lài làm chủ thầu xây dựng, rất giàu có.

Lài khá xinh và rất sành điệu. Nhưng cô chỉ sạch sẽ cho mình, còn nhà cửa con cái thì nheo nhóc bẩn thỉu. Chồng Lài đi làm công trình cuối tuần mới về nên hầu hết thời gian Lài sống cùng mẹ chồng. Trong gia đình, việc dọn dẹp nhà cửa và chăm sóc con cái Lài mặc kệ hết cho mẹ chồng. Mỗi lần mẹ chồng bảo làm cái này cái kia là thể nào cô cũng bịa có việc đột xuất để ra khỏi nhà.

Thấy cô con dâu chỉ biết ăn diện và sạch sẽ cho bản thân mà chẳng đoái hoài quan tâm đến ai trong gia đình nên bà Tâm, mẹ chồng Lài khó chịu vô cùng. Không bảo ban được con dâu nên bà Tâm quyết định kể lại hết mọi chuyện với con trai.

Bỏ vợ vì... thương mẹ - 1

Thương mẹ bao nhiêu thì anh chán vợ bấy nhiêu (Ảnh minh họa)

Vì thế mà mỗi lần về nhà, Chính, chồng Lài lại nghe mẹ tố cáo tội ở bẩn và lười nhác của vợ. Nào là “quần áo nó vứt tứ tung mỗi nơi một chiếc”; nào là “suốt ngày nó mua áo này áo nọ mà cái Bông (cháu bà) không có nổi một đôi tất tử tế, toàn là tất cọc cạch mỗi chiếc một màu”...

Chính để ý thì thấy vợ mình đúng như lời mẹ nói. Nhận ra bản chất ích kỷ của vợ, lại tin lời mẹ kể nên Chính thương mẹ vô cùng. Thương mẹ bao nhiêu thì anh chán vợ bấy nhiêu. Chính cũng không tin tưởng vợ nữa. Trước đây Chính thường mang tiền về cho vợ giữ nhưng giờ đây có bao nhiêu tiền anh giữ hết, chỉ đưa cho vợ 3 triệu để chi tiêu ăn uống cho con.

Trong chuyện tình cảm, Chính cũng trở nên lạnh nhạt với vợ. Anh không ngủ chung mà tìm cách ngủ riêng. Nếu có nằm cùng giường thì Chính cũng quay lưng lại với Lài, chẳng đoái hoài gì đến cô nữa. Và một kết cục buồn đã đến với vợ chồng họ. Chính đâm đơn ra tòa ly hôn vợ. Mặc dù Lài không đồng ý nhưng trước sự cương quyết của Chính, Tòa đành phải giải quyết cho họ ly hôn.

30 tháng 12, 2013

Đau lòng khi biết bố phản bội

22:11 0 Comments
Tôi là cô gái 23 tuổi, còn bố mẹ tôi đều đã ở ngưỡng tuổi 50. Thời gian trôi qua nhanh quá, vậy là bố mẹ tôi đã kết hôn được 25 năm rồi. Thế nhưng, cuộc sống của gia đình tôi bỗng chốc thay đổi khi bố lừa dối mẹ... và chính tôi là người phát hiện ra rằng, bao lâu nay, ông vẫn thường xuyên đóng kịch với mẹ con tôi.

Mẹ tôi bắt đầu nghi ngờ bố ngoại tình từ hai năm trở lại đây, khi mà mẹ đã vô tình phát hiện ra hàng trăm lá thư email ở trong hộp thư của bố tôi. Nhưng chúng tôi không hề hay biết những bức thư đó chỉ đến từ một người phụ nữ.

Khi mọi chuyện vỡ lỡ, bố tôi nói ông đã quen cô ta được khoảng 4 năm nhưng tôi đoán đó không phải là điều mấu chốt. Ông  vẫn cố che đậy sự dối trá của mình. Còn mẹ tôi không dám to tiếng với bố, bà chỉ nói rằng: "Tôi cần thời gian để suy nghĩ".

"Tại sao bố lại làm như vậy? Có phải bố muốn từ bỏ gia đình này không? Liệu ông đã từng tưởng tượng được viễn cảnh tương lai khi mà cả gia đình tôi biết được sự thật tồi tệ này không?" - tôi tự hỏi như vậy!

Đau lòng khi biết bố phản bội - 1

Bố tôi  đã phản bội lời hứa, phản bội mẹ tôi, phản bội gia đình này (Ảnh minh họa)

Đó là những câu hỏi tôi muốn hỏi ông tói hàng ngàn hàng vạn lần rồi nhưng không đủ can đảm và bằng chứng. Tôi muốn biết thực sự giờ ông đang nghĩ gì về chuyện này. Tôi thấy có gì đó tiếc cho bố. Tôi nghĩ chắc chắn phải có điều gì bí mật trong chuyện này.

Mẹ tôi không thể cứ sống như vậy mãi được, vì vậy tôi đã đổ hết mọi tội lỗi cho sự ra đi của bố là do chính mẹ tôi. Tôi thấy điều quan trọng hơn hết đó là biết mình đang đứng ở đâu và cần phải hành động vì chủ quyền của mình.

Thật là không công bằng với mẹ chút nào. Tôi đoán bố cũng không muốn ly hôn và cũng không muốn có một chút thay đổi nào trong cuộc sống. Bố thật tham lam, khi vừa muốn có gia đình, lại vừa muốn có bồ bịch. Chẳng nhẽ như vậy được coi là giàu có sao?

Chẳng lẽ tôi đã hiểu sai hay thiếu sót điều gì sao? Đây là một lối sống tốt sao? Nhiều vợ ư? Có thể lắm…ở nhiều quốc gia khác đã có văn hóa này. Tôi không hiểu, tôi cũng không biết. Đó không phải là những gì cha tôi đã hứa trong buổi kết hôn của hai người. Thật là một thực tế trớ trêu, mỉa mai. Bố tôi  đã phản bội lời hứa, phản bội mẹ tôi, phản bội gia đình này.

Mong anh hiểu cho em

21:08 0 Comments
Từ ngày em dính vào vòng xoáy tiền bạc của gia đình anh, em không thể nào thở được nữa.

Anh và em đã cưới nhau hơn ba năm rồi anh nhỉ! Mình đã có với nhau một cô con gái thật đáng yêu, cứ ngỡ sẽ mãi hạnh phúc với nhau thế này nào ngờ từ ngày em dính vào vòng xoáy tiền bạc của gia đình anh, em không thể nào thở được nữa...

Em là một cô gái bình thường sống lạc quan và được ba mẹ yêu thương cưng chiều rất nhiều! Thế rồi em lại đem lòng yêu anh khi tuổi em vừa mới lớn, tuy yêu anh nhưng rất ít khi được gặp anh, một năm gặp anh có hai lần. Tình yêu đó cứ ấp ủ trong em và một ngày như định mệnh anh gọi cho em nói muốn lấy em làm vợ. Thế là em bằng lòng lấy anh... một đám cưới thật lớn đã diễn ra và em thật hạnh phúc trong vòng tay anh.

Thư tình: Mong anh hiểu cho em - 1

Em không dám nói cho ai biết về nỗi khổ của mình (Ảnh minh họa)

1 năm rồi 2 năm em bắt đầu thấy gia đình anh không đơn giản như em nghĩ, đủ thứ chuyện xảy ra, bây giờ gia đình chồng với em là cơn ác mộng. Em bị stress nặng và thấy bản thân mình như điên lên, em tự tát vào mặt mình tự cắt tay hay rạch tay cho chảy máu. Lúc đầu thì ít nhưng giờ mỗi lúc nhiều hơn em thấy mình như điên dại hay là một thứ bệnh hoạn trên đời này.

Em không dám nói cho ai biết về nỗi khổ của em nhưng lúc anh đi làm xa em không thể kiềm chế cảm xúc của mình. Sáng nay em đã cắt một chỗ trên cơ thể khiến máu chảy từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà tuy là đau nhưng em thấy trong lòng em vơi đi phần nào đó sự ức chế. Anh à em xin lỗi vì đã hành động như thế nhưng em mong anh hãy hiểu cho em.


27 tháng 12, 2013

Khiếp đảm "thánh soi" chốn công sở

23:23 0 Comments
Môi trường công sở dường như đã trở thành ngôi nhà thứ 2 của mỗi người bởi, ngoài thời gian sinh hoạt ở nhà thì hầu hết công nhân viên chức đều sinh hoạt tại công ty mình. Chỉ khác một điều, ngôi nhà là chốn yêu thương với những mối quan hệ thân thiết ruột thịt, còn chốn công sở chỉ tồn tại duy nhất một mối quan hệ, đó là đồng nghiệp.

Cũng chính vì thế nên môi trường công sở không chỉ khiến người ta đau đầu vì công việc mà cả những thị phi không đáng có. Đó là khi mọi người gặp phải “thánh soi” - những người có tính đố kỵ, luôn ghen tỵ với thành công của người khác, kẻ hay soi mói đời tư của đồng nghiệp và thích mang chuyện mọi người ra làm quà...

Tuấn Minh – nhân viên kỳ cựu của một công ty xây dựng tại Hà Nội cũng chia sẻ về những ức chế của mình trong môi trường công sở của mình. Theo anh, chuyện nhức đầu nhất chính là vấn nạn “nội soi” của không ít kẻ rỗi việc văn phòng. Anh cho hay, trong đám nhân viên anh quản lý có cô tên Thúy Hạnh (32 tuổi) có tật chuyên soi mói đời tư người khác rồi đi kể lể, đem câu chuyện làm quà cho mọi người. Hạnh làm nhân viên văn thư, công việc không nhiều, chỉ chạy lặt vặt chỗ này sang chỗ kia, đánh vài ba cái hợp đồng văn bản, còn lại thời gian vào mạng tám chuyện hay chạy đi "buôn" với các chị em khác trong phòng.

Văn phòng có khoảng 20 nhân viên cả nam và nữ, Hạnh đều thân thiết hết thảy nên gặp ai cô cũng có chuyện để “tám”. Với bản tính xởi lởi, cởi mở nên Hạnh rất dễ dàng đưa mọi người vào "bẫy". Những điều được mọi người chia sẻ "bí mật" thì đều bị cô loan tin khắp phòng như một “điệp viên ngầm”.

Không chỉ thế, Hạnh còn là “chùm soi” của hội phụ nữ chốn công sở. Cô rất thích soi chuyện riêng tư của mọi người. Ai làm gì, yêu ai, ăn gì, mặc đồ lót màu gì, họa tiết ra sao cô cũng biết hết. Nhân viên nào được thưởng nóng, cô đều nắm rõ và nài nỉ đi ăn khao cho bằng được. Đặc biệt, trưa nào cô cũng lượn vài vòng trong công ty, dò xét xem mọi người mang đồ ăn gì, món nào ngon là cô không ngại "xin" san sẻ.

Chưa hết, vào lúc nghỉ trưa, Hạnh thường xuyên lôi kéo các cô khác tụm năm tụm bảy tám róc, kể cho nhau nghe những câu chuyện "bắt gặp" được của anh A, chị B trong văn phòng. Việc nói xấu sau lưng đã đành, có khi cô còn chọc khoáy vào nỗi đau của người khác, mang những khó khăn của đồng nghiệp ra để mua vui.

Khiếp đảm "thánh soi" chốn công sở - 1

Những câu chuyện tưởng như vô hại nhưng lại làm đau lòng không ít người… (Ảnh minh họa)

Bà Tám công sở, nói xấu sau lưng có lẽ vẫn là chuyện rất đỗi bình thường ở công sở. Nhưng sợ nhất vẫn là những những kẻ có tâm địa ác độc, tiểu nhân, miệng thì nam mô mà bụng thì một bồ dao găm chuyên tìm mọi cách để “dìm” đồng nghiệp.

Đó là câu chuyện đầy nước mắt của cô gái 26 tuổi bắt đầu khởi nghiệp đã phải nộp đơn xin nghỉ sau nửa năm làm việc tại một công ty bảo hiểm. Mai Hoa – cô nhân viên kinh doanh trẻ trung, xinh đẹp, năng nổ, với cách nói chuyện duyên và thuyết phục, mới vào làm Hoa đã kiếm được gần chục hợp đồng bảo hiểm, đạt doanh số gần với các nhân viên đã có kinh nghiệm lâu năm trong ngành.

Tài năng, xinh xắn nên cô được các đồng nghiệp yêu mến, hợp tác. Chưa đầy hai tháng, Hoa đã trở thành những đồng nghiệp thân thiết với mọi người, nhất là với Mai Ly (cô bạn cùng phòng). Làm gì, đi đâu, hai cô bạn cũng luôn sánh vai bên nhau, chia sẻ mọi kinh nghiệm và cả các mối quan hệ cho nhau.

Thế nhưng, Hoa không hề biết cô bạn thân thiết lại đang sống hai mặt với mình. Trước mặt Hoa, Mai Ly tỏ vẻ cởi mở, nói tốt nhưng sau lưng, cô kể xấu Hoa với mọi người trong công ty: “Hoa dùng nhan sắc hẹn hò ngủ với đối tác để được ký hợp đồng…” khiến mọi người có cái nhìn thiếu thiện cảm với Hoa.

Những câu chuyện bí mật của hai người, chuyện khó nói của Hoa đều bị Ly đem đi kể lể, bôi xấu với đồng nghiệp. Khi nhận ra bản chất xấu xa của người bạn thân, cô mới bàng hoàng đau đớn và vội vã viết đơn xin nghỉ việc.

Mọi người quên mất một điều quan trọng nhất, đồng nghiệp cần phải hỗ trợ nhau làm tốt công việc được giao. Nhưng không ít môi trường công sở, lắm người rảnh hơi rỗi việc nên thích săm soi, dèm pha đời sống cá nhân đồng nghiệp khiến nhiều người bị rơi vào hoàn cảnh dở khóc dở cười.

Nói về vấn đề này, bạn Thanh Thủy (24 tuổi, nhân viên văn phòng tại Hà Nội) tâm sự: "Mình từng trải qua vấn nạn này khi mới lần đầu đi làm. Phải nói đó là khoảng thời gian rất kinh khủng, cảm giác như cực hình khi bị mọi người tìm cách cô lập chỉ vì mình trẻ và có học thức tốt hơn. Nói chung đâu cũng vậy, công ty nào cũng tồn tại những mặt xấu, có điều qua thời gian mình đã trưởng thành hơn, những chuyện ngồi lê đôi mách này không còn ảnh hưởng đến mình nữa.”

Tương đồng về ý kiến của bạn Thủy, anh Mạnh Hùng (nhân viên FPT) nhận định: “Theo mình, tốt với nhau thì nói thẳng trước mặt. Nói sau lưng coi như không có. Tốt với nhau, vui vẻ với nhau thì nói chuyện, không thì việc ai người nấy làm. Không hiểu về tôi, tôi sẽ giải thích. Giải thích rồi cố tình không hiểu nếu ảnh hưởng công việc, cuộc sống - nhẹ thì bỏ qua, nặng thì đừng trách nhau cạn tình cạn nghĩa. Chẳng việc gì phải đau đầu vói bọn ngồi lê đôi mách, rảnh rỗi chốn công sở”.

Những câu chuyện “bà tám” nơi công sở, những câu chuyện tưởng như vô hại nhưng lại làm đau lòng không ít người… Chính những người dựng chuyện vô tình đẩy không ít đồng nghiệp vào hoàn cảnh dở khóc dở cười, có khi phải tự nộp đơn xin nghỉ việc vì không chịu đựng được “lời nói bóng gió” hư thực của tập thể.

Lời khuyên dành cho dân công sở khi đi làm, mọi người tự giác làm việc, tự mình phải rèn bản lĩnh để tự vệ và tạo môi trường thân thiện, đừng nên đối xử cách ly với đồng nghiệp.

26 tháng 12, 2013

Cách chia hai đồng tiền

18:10 0 Comments
Chú bé Lula, sinh ra vào tháng 10 năm 1945, tại  1 gia đình nông dân ở Ba-Tây (Brazil).
Vì nhà nghèo, nên từ lúc mới 4 tuổi, thằng nhỏ đã phải đi bán đâu-phụng ngoài đường, nhưng vẫn quần áo tả tơi, và  thiếu ăn. Sau khi được lên tiểu học, l úc đó đã dọn lên thủ đô Rio de Janeiro, sau buổi học chú bé thường hay cùng với 2 người bạn cùng lứa đi đánh giầy ở đâu đường, hôm nào không có khách, thì coi như là nhịn đói.

Năm 12 tuổi, vào 1 buổi xế chiều, có 1 người khách, là chủ 1 tiệm giặt ủi và nhuộm áo quần  đến chiếu cố, 3 đứa trẻ chạy lại chào hàng. Ông chủ tiệm nhin vào  3 cặp mắt van xin khẩn khoản đó , không biết quyết định chọn đứa nào. Cuối cùng ông ta nói: Đứa nào cần tiền nhất, thì tôi cho nó đánh giầy, và sẽ trả công 2 đồng.
Công đánh 1 đôi giầy chỉ có 20 xu , 2 đồng đúng là 1 món tiền rất lớn. 3 cặp mắt đều sáng lên.
Một đứa nhỏ nói: từ sáng đến giờ cháu chưa được ăn gì cả, nếu không kiếm được tiền hôm nay, cháu sẽ chết đói!
Đứa khác nói: “Nhà cháu đã hết thức ăn từ 3 ngày nay, mẹ cháu lại đang bệnh, cháu phải mua thức ăn cho cả nhà tối nay, nếu không thì lại bị ăn đòn…“
Cậu Lula nhìn vào 2 đồng bạc trong tay ông chủ-tiệm, nghĩ ngợi 1 lúc, rồi nói: “Nếu cháu được  ông cho kiếm 2 đồng này, thì cháu sẽ chia cho 2 đưá đó mỗi đứa 1 đồng!!!”
Câu nói của Lula làm Ông chủ Tiệm và 2 đứa nhỏ kia rất là ngạc nhiên.
Cậu giải thích thêm: “Tụi nó là bạn thân nhất của cháu, đã nhịn đói hết 1 ngày rồi , còn cháu thì hồi trưa còn ăn được ít đậu phụng, nên có sức đánh giầy hơn chúng nó. Ông cứ để cháu đánh đi, chắc chắn Ông sẽ  hài lòng.”
Cảm động trước câu nói của thằng nhỏ, Ông chủ tiệm đã trả cho hắn 2 đồng bạc , sau khi được hắn đánh bóng đôi giầy. Và thằng nhỏ Lula giữ đúng lời, đã đưa ngay cho 2 đứa bạn mỗi đứa 1 đồng.
Vài ngày sau, Ông chủ Tiệm đã tìm đến thằng nhỏ Lula, nhận chú bé cứ sau buổi tan học là đến học nghề ở tiệm giặt nhuộm của ông ta, và bao cả bữa cơm tối . Tiền lương lúc học nghề tuy là rất thấp, nhưng so với đánh giầy thì khá hơn rất nhiều.
Thằng bé hiểu rằng: Chính vì mình đã đưa tay giúp đỡ những người khốn đốn, nên mới đem đến cho mình cơ hội làm thay đổi cuộc đời.
Từ đó , miễn là có khả năng, chú bé Lula không ngần ngại giúp đỡ những người sống khốn khổ hơn mình.
Sau, Lula nghỉ học đi làm thợ trong 1 nhà máy, để bênh vực cho quyền lợi của những  người thợ, cậu ta tham gia vào công-đoàn, năm 45 tuổi, Lula lập ra đảng Lao-Công.
Năm 2002 , trong cuộc ứngcử tổng-thống, khẩu hiệu của Lula là: Ba bữa cơm no cho tất cả những người trong quốc gia này. Và đắc cử làm Tổng Thống  xứ Brazil.  Năm 2006 đắc cử nhiệm kỳ 2, cho 4 năm tới.
Trong 8 năm tại chức, Ông ta đã thực hiện đúng lời mình đã hứa: -93% trẻ em và 83% người lớn ở nước này được no ấm. Thực hành đúng tâm niệm: giúp đời!!!
Và nước Ba-tây dưới sự lãnh đạo của Ông đã không còn là “con khủng long nhai cỏ” mà đã trở nên “Con mãnh sư Mỹ Châu”.  Và xây nên  nền kinh tế đứng thứ 10 trên thế giới.
Luiz Inácio Lula da Silva: đó là tên của vị tổng thống Brazil ( 2002 – 2010 )
Sưu tầm wWw.Khocviem.org

21 tháng 12, 2013

Những trang giấy trắng

04:22 0 Comments
Một buổi chiều muộn, khi những ánh hoàng hôn cuối cùng vừa tắt, trên bờ biển vắng, một cô gái trẻ một mình dạo bước trên cát với đôi bàn chân không. Cô dừng bước, quay nhìn đằng sau với ý muốn xem lại những dấu chân mình đã để lại trên cát. Nhưng không có gì, sóng đã xóa sạch. Cô định đi tiếp, song vừa quay lại cô đã phải giật mình hoảng hốt vì hình ảnh trước mặt: bên một đống lửa đang cháy, một bà già ngồi cuộn mình trong chiếc mền, chậm rãi lật từng trang một cuốn sách.


Cô gái cố trấn tĩnh, tiến lại gần bà lão và hỏi: "Bà từ đâu tới? Chỉ mới đây thôi, cháu không hề thấy bà? Bà làm cách nào mà đã nhóm được đống lửa này một cách nhanh chóng như vậy?". Với giọng nói chậm rãi và rõ ràng, bà lão đáp, không nhằm vào câu hỏi của cô gái: "Hãy ngồi xuống đây với ta, con gái. Ta có cái này cho con xem".

Cô gái ngồi xuống bên đống lửa, đón nhận cuốn sách từ tay bà lão thần bí. Cô tò mò lật giở cuốn sách và vô cùng sửng sốt khi đọc thấy những dòng chữ viết về cuộc đời mình, về tất cả những gì diễn ra với cô từ khi mới sinh ra cho đến lúc này. Cô đã đọc hết trang sách viết về cuộc gặp gỡ kỳ lạ giữa mình và bà lão bên đống lửa trên bãi biển vắng này. Lật sang trang tiếp theo, nhưng nó là trang giấy trắng. Cô vội vã tìm kiếm ở những trang còn lại, nhưng cũng không có một chữ nào, chúng hoàn toàn là những trang giấy trắng. Vô cùng hoang mang, với ánh mắt cầu cứu, cô nhìn bà lão:

- Điều này có nghĩa là cuộc đời cháu sẽ kết thúc tại đây, ngay lúc này?

- Không, con gái. Nó có nghĩa là từ đêm nay, cuộc sống của con mới bắt đầu.

Trong chốc lát, bà lão cầm lại cuốn sách, bắt đầu xé từng trang, từ trang đầu tiên với những dòng chữ về cuộc đời cô gái từ khi mới được sinh ra, đưa chúng về phía ngọn lửa, để cho lửa liếm cho đến lúc thành than. Bà lão đốt cho đến hết những trang giấy có chữ mà cô đã đọc. Xong xuôi, bà đưa cho cô gái phần còn lại của cuốn sách, toàn bộ là những trang giấy trắng:

- Con xem, sóng đã xóa hết dấu chân của con trên cát. Quá khứ của con không bao giờ trở lại, không bao giờ. Chỉ có hiện tại mới là thực tế. Mỗi khoảnh khắc hiện tại đều là một sự bắt đầu của cuộc đời con và chính là cuộc sống mà con cần nắm giữ. Không có sự trở lại lần thứ hai, mỗi giây phút hiện tại. Quan trọng hơn tất cả, mỗi ngày mới đều mang đến cho con một cơ hội để yêu, để sống và cơ hội đó không bao giờ trở lại lần thứ hai. Tương lai của con, con được tự do lựa chọn theo ước mơ của chính con. Và trên những trang giấy còn trắng này, chính con là người viết tiếp những dòng chữ về cuộc đời con.

Rồi, cũng đột ngột như khi xuất hiện, bà lão cùng đống lửa biến mất trong bóng đêm...

Cuộc đời của bạn và của tôi cũng giống như cô gái trẻ nọ và tất cả mọi người - quá khứ là những gì chúng ta đã viết trên cát, sóng sẽ xóa đi tất cả; tương lai là những gì chính ta sẽ viết trên những trang giấy trắng, từ hôm nay, ngay giờ phút hiện tại này. Viết gì đây, cho cuộc đời của chính mình…


Sưu tầm wWw.Khocviem.org

15 tháng 12, 2013

Chiếc mặt nạ quỷ

19:54 0 Comments
Ác quỷ vô tình rơi mất mặt nạ của mình.Một cô bé tò mò nhặt được ướm thử lên mặt. Mặt nạ của quỷ dính chặt vào da thịt, cô bé không tài nào tháo gỡ được. Cô bé trở thành một con quỷ xấu xí. Cô bé hoảng loạn, chạy thật nhanh về làng kiếm mẹ. Mẹ cô không nhận ra cô cùng người trong làng đuổi cô bé đi.Cô bé tội nghiệp đau đớn tột cùng. Thế rồi, cậu bạn thanh mai trúc mã của cô bé xuất hiện, ra mặt giúp cô bé giải thích mọi chuyện... Chỉ vì cậu tin đấy là cô bé. Cô bé có được niềm tin yêu... Mặt nạ được gỡ bỏ.

-Thế nào anh yêu, đã nghe truyện này chưa ?

Quàng tay qua vai anh, mái tóc thướt tha của cô lan tỏa một mùi hương đặc trưng. Anh ngây ngất say mê trong vòng tay ấm áp của người yêu.

- Dĩ nhiên anh đã nghe rồi... Cái truyện này, không biết em đã kể biết bao nhiêu lần cho anh nghe rồi mà.

- Ngày mai em sẽ đưa anh ra sân bay chứ ?" Anh ngoảnh đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô.

- Không đâu... Vì em sẽ khóc. Vừa trả lời cô vừa dùng dằn mím chặt lấy môi.

Nhìn khuôn mặt kiềm nén để không khóc ấy của cô anh bật cười. Chỉ những điều nhỏ nhặt thế cũng đủ để anh cảm thấy yêu cô. Anh và cô đã bàn tính đến chuyện đám cưới rồi mà.Vì yêu cầu công việc anh phải tạm rời xa cô, để ra nước ngoài một năm. Nếu có thể, chắc anh đã mang cô theo mình. Thật đáng tiếc, bố mẹ cô không cho phép.

- Ở nước ngoài, chắc anh nhớ em đến chết mất !



- Thật à ?

- Bảo đảm.

Anh ngắt nhẹ mũi, đặt lên môi cô nụ hôn dịu dàng. Những giọt nước mắt không nghe lời nước cứ rơi. Khuôn mặt hồng hào xinh xắn của cô dưới ánh đèn càng làm cô trông xinh đẹp hơn với đôi má ửng đỏ. Vì cô, anh gần như đã định bỏ đi cơ hội ra nước ngoài lập nghiệp.



- Đừng khóc... Vì em, anh nhất định sẽ quay về .Lúc ấy chúng ta sẽ cử hành hôn lễ thật long trọng nhé, được không ?"

- Dạ... vâng... uhmmm.
- Đừng khóc nữa mà.Anh đau lòng lắm. Anh yêu em.
- Em cũng yêu anh.
- Suốt cuộc đời, anh chỉ yêu mình em


Đưa tiễn anh đi được một thời gian.Vài tháng sau cô gái và bạn đã gặp tai nạn giao thông. Tính mạng cô bị đe dọa. Việc duy trì cuộc sống cho cô thật khó khăn . Khuôn mặt cô biến dạng, trông rất đáng sợ vì vết thương của cô khá nặng vả lại quá trình phẫu thuật cũng không được thành công cho lắm.

Tổn thương ,Cô tức tưởi khóc trên giường. Khuôn mặt xinh xắn đáng yêu mất đi biết sống làm sao đây ? ý nghĩ kết liễu cuộc đời luôn lởn vởn trong trí óc cô! Bố mẹ nhìn cô e ngại chẳng dám đến gần. Nếu không có những lời khuyên của bạn bè có lẽ cô đã không tiếp sống.

- Đây là email của anh ấy, có muốn nói chuyện cùng anh ấy không ? Bạn bè cố giúp cô.

Khuôn mặt biến dạng khiến cô mất hẳn sự tự tin. Cô khóa mình trong phòng kín không dám gặp gỡ ai.Cho dù đó là người cô hết mực yêu thương, cô cũng từ chối nói chuyện.


- Anh ta rất lo cho cậu đấy, một mực muốn biết tình trạng của cậu.
- Cậu muốn tôi gặp anh ấy sao chứ ? Với khuôn mặt như thế này đấy hả ? Bố mẹ còn không chấp nhận được tôi, huống gì là anh ấy ! Tôi thực sự không dám đối mặt với anh ấy.

Từng ngón tay chạm vào da mặt sần sùi nếp gấp khúc, nhăn nhúm như một con quỷ. Đâu rồi ? Cô gái xinh xắn đáng yêu lúc trước đâu rồi ? Anh sẽ nghĩ thế nào đây ? Có còn yêu cô nữa không ? Sẽ còn thích cô nữa hay không ? Càng nghĩ cô càng chẳng dám mơ đến việc sẽ chuẩn bị đám cưới với anh.

- Thế..... Đó cũng là một cơ hội để cậu thử lòng anh ấy đó chứ !

Bạn bè cứ khuyên nhủ, cuối cùng cô quyết định liên lạc lại với anh. Nhưng cô không hề đá động đến khuôn mặt biến dạng của mình. Cô tự thu mình trong nỗi sợ hãi.

Ngày nối ngày trôi qua.... kì hạn mộ năm đã cận kề.
Anh vui vẻ bàn tính đến các khâu đám cưới mà hai người phải chuẩn bị trong thư gửi cho cô. Cô lặng người....vỡ tan.... lo sợ....


Ngày anh về đã đến.

Bạn bè đưa cô đến sân bay.Tim cô bấn loạn, bất an, nhưng vẫn rất muốn có một cơ hội..Có thật là anh sẽ nhận ra cô như trong truyện đã nói không ? Cô đeo kính đen, đội nón, mang khẩu trang, đứng lặng im tại góc khuất sân bay, đợi người cô yêu.

Anh bước xuống máy bay với tâm trạng hứng khởi.Thời gian một năm xa cô đủ để anh hiểu tình yêu của anh dành cho cô không lời nói nào đủ để bày tỏ. Một năm liên lạc với cô, dù có gián đoạn nhưng những lá thư gửi cho nhau đã khiến hai người đong đầy nỗi nhớ. dù có đôi chút lo lắng không biết cô ta đã gặp sự cố gì mà bạn bè cô một mực giấu bặt tin. Thôi thì, không nghĩ ngợi nữa....Vì hôm nay anh được gặp cô người mà suốt một năm dai dẳng anh nhớ đến.


Bước chân xuống sân bay.
Trong dòng người đông đúc
Anh đảo mắt kiếm tìm bóng hình quen thuộc.
Anh tin rằng.
Cô sẽ thật khác biệt so với mọi người.
Nhất định cô đã đến.
Thế là anh bắt đầu rảo bước khắp nơi tìm kiếm cô.

Cuối cùng...Tại đằng sau cây cột trước cổng ra vào, anh đã tìm ra cô.Anh vui vẻ chạy đến phía sau, ôm chặt lấy cô.


- Ui da, nhớ em chết đi được ! Đến đây rước anh, mà lại còn chơi trốn tìm với anh thế này à !
- Anh... kiếm được em ? Giọng cô ta nhỏ dần..

Cảm giác kì lạ bao quanh anh . Xoay vai anh nhìn thẳng vào cô. Mà sao cô lại che khuôn mặt của mình như thế ?

- Anh... anh... còn nhận ra em chứ ?

Giọng nói trầm ngâm vang lên từ đằng sau khẩu trang. Anh lo sợ vòng tay ôm cô vào lòng. Nhất định có chuyện xảy ra rồi.

- Anh dĩ nhiên là nhận ra em rồi. Anh yêu em mà !
như vậy thì anh có còn yêu em không ?

Trước mặt anh, cô cởi bỏ nón, tháo mắt kính và cuối cùng cùng là cái khẩu trang.Khuôn mặt xấu xí kinh khủng xuất hiện trước mặt anh.Mọi người kinh hoàng ... Những tiếng kêu thảng thốt khi nhìn thấy khuôn mặt ấy vang lên. Anh vẫn không phản ứng gì và bình thản cười to:

- Anh hoàn toàn không để tâm .Ôm gọn cô vào lòng anh nhẹ nhàng rót vào tai cô:

- Dĩ nhiên. Anh yêu em !

Anh đưa tay, từng ngón từng ngón tay chạm vào những vết sẹo trên mặt cô và đặt nụ hôn lên mặt cô như thể hiện rằngù mặt cô có thay đổi đi chăng nữa(cô gái xinh đẹp lúc trước không còn.) anh vẫn rất yêu, rất yêu cô.

Anh và cô bắt đầu chuẩn bị lễ cưới.Mặc cho sự cản trở từ phía gia đình anh,anh vẫn kiên định sẽ cưới cô. Chỉ vì anh thật sự rất yêu cô.Yêu vẻ đẹp nội tâm.Vì vậy... từ ánh nhìn đầu tiên anh đã nhận ra cô.

Sau khi về nước, để hòa nhập nhanh chóng hơn với công việc anh thường xuyên về nhà muộn.Cô ở nhà chờ đợi và lo lắng.Mặc cho những cú điện thoại báo cáo anh đã đi đâu, làm gì cô vẫn cứ lo, vẫn cứ sợ...... rất sợ. Sợ anh sẽ bỏ rơi cô . Cô sống khép mình, mất hoàn toàn lòng tự tin. Lúc đầu, cô hay gọi điện cho anh.Chỉ cần một phút chậm trễcô cũng vặn vẹo hỏi đủ điều. Thời gian, lòng hoài nghi của cô cứ ngày một tăng.Cô càng ngày càng khắt khe và cáu bẳn. Thậm chí cô không muốn cho anh đi làm.

Anh khó chịuNhiều lần muốn nói rõ vấn đề, nhưng lại sợ làm tổn thương cô anh kìm nén và im lặng. Dần dà, cô càng ngang tàng, thường la làng như thể một bà điên. Gánh nặng công việc cộng áp lực trước những lời buộc tội vô cớ rút cuộc anh đã nói :

- Em đừng làm cho tâm hồn em cũng trở nên xấu xí đi chứ !

Nói rồi, anh bỏ đi. Đối diện với lời anh vừa nói cô òa khóc tức tưởi. Cô không muốn thế đâu... chỉ vì... chỉ vì.... cô sợ mất anh thôi mà.Trước đây, cô đâu phải như thế. Trái tim cô trở nên xấu xí chắc bắt nguồn từ cái khuôn mặt xấu xí .

Cô quyết định xin lỗi anh. Gọi điện anh bảo đang họp tại công ty.Cô chạy đến công ty tìm anh, nhân viên lại bảo anh không đi làm ngày hôm nay. Bàng hoàng.....cô gọi điện lại cho anh..... Khóa máy. Cô bắt đầu lo sợ.Không lẽ anh đã tìm người phụ nữ khác sao ? Nghĩ đến đó... cô chau mày... Chẳng phải vì những suy nghĩ linh tinh thế, nên anh bỏ đi à .Cô tự động viên mình rằng cô nên tin tưởng anh nhiều hơn.

Trên đường về vô tình cô nhìn thấy anh đang ngồi cùng 1 phụ nữ trong tiệm coffee shop sang trọng. Thật không ngờ suy đoán của cô lại là sự thật. Bên đường anh và cô gái đang trò chuyện vui vẻ, nói nói cười cười. Những giọt nước mắt của cô lặng lẽ rơi. Cô ta có khuôn mặt thật xinh đẹp. Cái khuôn mặt xinh xắn đáng yêu mà trước đây cô đã từng sở hữu.Cô ghét... rất ghét anh ! Anh chê cô xấu xí..... Anh chê cô có khuôn mặt dị dạng.... Anh bỏ rơi cô rồi !

Lễ cưới bị hủy. Anh không hề nhận được một lý do.Anh đến thăm nhà, nhưng bị cô cự tuyệt. Đến lời giải thích cuối cùng, cô cũng chẳng muốn nghe anh nói.

Thế rồi lại một năm trôi đi.Cô ta mang cái mặt dị dạng sống. Bạn bè nhiều người khuyên nhủ cô phẫu thuật nhưng cô một mực từ chối.Cô bảo ít ra với khuôn mặt này cô nhận ra rất nhiều bộ mặt thật của người khác. Bạn bè cô không từ bỏ lần nữa khuyên nhủ cô sang Nhật phẫu thuật. Bên đấy có bác sĩ rất giỏi sẽ đưa cô ta trở về với khuôn mặt trước đây.Cô cười cười.Thôi thì mặc, thử cũng chẳng sao.Làm sao thì cũng chỉ là một miếng da thôi mà.

Trải qua cuộc phẫu thuật kéo dài 12 tiếng và hơn tháng điều dưỡng cũng đã đến ngày cô và bạn bè cởi bỏ lớp băng trắng trên mặt cô. Một khuôn mặt thân quen xuất hiện.Là cô.Cô lúc trước đây mà !Cô gái ngày trước đã trở về rồi !Cô ấy cười đau khổ.Khuôn mặt lúc trước đã trở về nhưng anh đã không còn nữa rồi.

Sau đó cô sống một cuộc sống hoàn toàn khác. Quan hệ được nới rộng hơn, quen biết nhiều người hơn và quen được những người có thể là chỗ dựa cho cô. Cô không cần tình yêu, chỉ cần vui vẻ và hạnh phúc.Khuôn mặt mới mang đến cho cô một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.

Cô nhận lời cầu hôn của một người đàn ông.Cô quay trở về Nhật Bản vì muốn bày tỏ sự cảm kích với người bác sĩ đã phẫu thuật cho cô.Nhưng đến nơi cô được bệnh viện trả lời vị bác sĩ ấy đã rời khỏi bệnh viện. Cô ngồi chờ. Thời gian rất lâu mà vị bác sĩ vẫn chưa xuất hiện. Vừa định quay bước đi bất ngờ cô trông thấy một bệnh nhân với khuôn mặt băng đầy băng trắng.


- Xin lỗi. Cô nói với vốn tiếng Nhật ít ỏi của mình.
Chỉ thấy người bệnh ấy nhìn cô kinh ngạc rồi gấp rút bỏ đi.
Cô như nghĩ ra cái gì đó, nói tiếp :

- Bác sĩ ở đây tốt lắm. Hãy để họ phẫu thuật cho anh. Khuôn mặt anh nhất định sẽ trỡ về như trước đây.Đây, xem này ! Tôi cũng phẫu thuật ở đây đấy, đẹp chứ ?

- ............. người bệnh đứng yên và im lặng.


Vị hôn phu của cô đứng ngoài gọi với vào. Cô nhìn anh bệnh nhân cười nhẹ rồi quay đầu sải bước đi về phía vị hôn phu.

Nhìn cánh cổng bệnh viện, nhìn khuôn mặt cười tràn ngập hạnh phúc của cô nước mắt anh lặng lẽ rơi.
Thốt nhiên một nữ bác sĩ xuất hiện đằng sau anh nói bằng tiến bản địa :


- Anh thật sự yêu cô ấy. Vì cô ấy, dâng hiến da mặt của chính mình. Thế mà giờ đây..... cô ta lại chẳng nhận ra anh. Một năm trước đây anh đã tìm tôi với hy vọng về cuộc phẫu thuật. Kết quả này anh mãn nguyện chưa ?
Anh vẫn im lặng

- Nhưng mà tôi có thể miễn phí làm cho khuôn mặt anh trở về như xưa, nếu anh muốn...

- Không cần đâu.Cô ấy không nhận ra tôi thì thôi vậy..... Hãy để tôi đeo mặt nạ này mà sống nốt những ngày còn lại vậy.....Vừa nói anh vừa đi về phòng mình.

Bước chân nặng chĩu.
Nước mắt chảy ngược vào trong.
Hương thơm thoang thoảng từ mái tóc của cô cứ vương vấn bên anh.
Mùi hương nhẹ nhàng quay quắt.
Mùi hương đặc trưng của cô làm anh chạnh lòng , cảm giác càng cô đơn.........

Sau này cậu bé nhặt lấy mặt nạ của quỷ. Cậu muốn thử cô bé xem cô bé có nhận ra cậu ta không.Thật bất ngờ.... Cô bé không chỉ khóc thét lên khi nhìn thấy cậu, lại còn bảo cậu đừng bao giờ đến gần cô ta nữa.

Từ đó cậu bé ấy mang bên mình mặt nạ ác độc của quỷ và sống một cuộc đời cô độc đáng thương.


Sưu tầm wWw.Khocviem.org

Lời thề kết hôn

18:10 0 Comments
Lời thề kết hôn nếu chỉ theo trình tự đọc ra thì sẽ ko có ý nghĩa, ko thể thực hiện được. Lúc còn trẻ còn khỏe mạnh còn xinh đẹp đương nhiên yêu, nhưng khi bước sang tuổi trung niên vừa già vừa có nếp nhăn ngày càng có nhiều bệnh tật, thậm chí còn phải nhìn người mình yêu chết chẳng lẽ không yêu được sao? Nếu sau này không thể rời xa người mình yêu thì nên yêu hết mình.Nếu biết người người mình yêu bị bệnh mà không yêu nữa. thì ko phải là tình yêu thật sự.
Nếu ai biết độ dài của cuộc đời, cho dù người đó là bác sĩ, cũng không bảo đảm người đó sống lâu trăm tuổi, cho nên lời thề kết hôn không bảo đảm sẽ bách niên giai lão nhưng bảo đảm cho dù khỏe mạnh bệnh tật cũng sẽ sống cùng nhau

Sưu tầm wWw.Khocviem.org

12 tháng 12, 2013

Tái ông thất mã, yên tri phi phúc

18:10 0 Comments
Tái ông thất mã:
  • 塞翁失馬
Tái: Vùng biên giới. Ông: ông già. Thất: mất. Mã: ngựa.
Tái ông là ông già ở vùng biên giới giữa hai nước.
Tái ông thất mã là ông già ở vùng biên giới mất ngựa.
Sách Hoài Nam Tử có chép một câu chuyện như sau:
"Một ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ phía Bắc nước Tàu, gần Trường thành, có nuôi một con ngựa. Một hôm con của ông lão dẫn ngựa ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa vọt chạy qua nước Hồ mất dạng. Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão.
Ông lão là người thông hiểu việc đời nên rất bình tỉnh nói: - Biết đâu con ngựa chạy mất ấy đem lại điều tốt cho tôi.

Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy quay trở về, dẫn theo một con ngựa của nước Hồ, cao lớn và mạnh mẽ.
Người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão, và nhắc lại lời ông lão đã nói trước đây.
Ông lão không có vẻ gì vui mừng, nói: - Biết đâu việc được ngựa Hồ nầy sẽ dẫn đến tai họa cho tôi.
Con trai của ông lão rất thích cỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thì thích lắm, liền nhảy lên lưng cỡi nó chạy đi. Con ngựa Hồ chưa thuần nết nên nhảy loạn lên. Có lần con ông lão không cẩn thận để ngựa Hồ hất xuống, té gãy xương đùi, khiến con ông lão bị què chân, tật nguyền.
Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão, thật không ngờ con ngựa không tốn tiền mua nầy lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như thế.
Ông lão thản nhiên nói: - Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa nầy mà được phúc.

Một năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lấn Trung nguyên. Các trai tráng trong vùng biên giới đều phải sung vào quân ngũ chống ngăn giặc Hồ. Quân Hồ thiện chiến, đánh tan đạo quân mới gọi nhập ngũ, các trai tráng đều tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân nên miễn đi lính, được sống sót ở gia đình."
Sau khi kể câu chuyện trên, sách Hoài Nam Tử đưa ra luận điểm: Họa là gốc của Phúc, Phúc là gốc của Họa. Họa Phúc luân chuyển và tương sinh. Sự biến đổi ấy không thể nhìn thấy được, chỉ thấy cái hậu quả của nó.
Do đó, người đời sau lập ra thành ngữ: Tái ông thất mã, an tri họa phúc. Nghĩa là: ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.

Hai điều họa phúc cứ xoay vần với nhau, khó biết được, nên khi được phước thì không nên quá vui mừng mà quên đề phòng cái họa sẽ đến; khi gặp điều họa thì cũng không nên quá buồn rầu đau khổ mà tổn hại tinh thần. Việc đời, hết may tới rủi, hết rủi tới may, nên bắt chước tái ông mà giữ sự thản nhiên trước những biến đổi thăng trầm trong cuộc sống.

Sưu tầm wWw.Khocviem.org

10 tháng 12, 2013

Bài học làm người trong lúc khốn khó…Từ Cậu Bé 9 Tuổi Ở Nhật

18:10 0 Comments
” Một câu chuyện cảm động về cách ứng xử tuyệt vời trong cơn hoạn nạn của một cậu bé mới 9 tuổi ở Nhật…đã dạy cho tôi bài học làm người trong lúc khốn khó nhất..”

Tối hôm qua tôi được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó phân phát thực phẩm cho những người bị nạn… Trong cái hàng rồng rắn của những người xếp hàng…tôi chú ý đến một em nhỏ chừng 9 tuổi…trên người chỉ có chiếc áo thun và quần đùi…Trời rất lạnh mà em lại xếp hàng cuối cùng…tôi sợ đến lượt của em thì chắc sẽ chẳng còn thức ăn nên mới lại hỏi thăm.
Em kể…khi đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất và sóng thần ập đến…cha của em làm việc gần đó đã chạy vội đến trường…từ ban công lầu 3 của trường em chính mắt nhìn thấy chiếc xe và cha em bị nước cuốn trôi…nhiều khả năng cha của em đã chết.
Hỏi mẹ của em đâu…em nói…nhà em nằm ngay bờ biển…mẹ và em của em chắc cũng không chạy kịp…Thằng nhỏ quay người lau vội dòng nước mắt khi nghe hỏi đến thân nhân.
Nhìn thấy em nhỏ lạnh…tôi mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người em…Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của tôi bị rơi ra ngoài…tôi nhặt lên đưa cho em và nói :
- ” Đợi tới phiên của con…chắc hết thức ăn…khẩu phần của chú đó…chú ăn rồi…con ăn đi cho đỡ đói..”.
Cậu bé nhận túi lương khô của tôi…khom người cảm ơn…
Tôi tưởng em sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó…nhưng không phải…cậu bé ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng.
Ngạc nhiên vô cùng…tôi hỏi
- ” tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó…”
Cậu bé trả lời :
- ” Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con…Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ…”!
Tôi nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác khóc để mọi người không nhìn thấy…Thật cảm động biết bao…Không ngờ một đứa nhỏ chỉ có 9 tuổi…mới học lớp 3 đã có thể dạy tôi một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất…Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh.
Một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đã biết nhẫn nại…chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại.
** Đất nước này đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn…nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu…!

ST

Sưu tầm wWw.Khocviem.org

8 tháng 12, 2013

12 điều không thể và có thể

13:32 0 Comments
1.Người ta có thể dừng xe lại khá lâu chỉ để xem một vụ tai nạn nhưng lại không đủ kiên nhẫn để dừng xe khi đồng hồ giao thông vẫn đang báo đèn đỏ ở những giây cuối cùng…

2. Người ta có thể ngay lập tức kỷ luật và trừ lương nhân viên, thậm chí đuổi việc vì mắc lỗi gây thiệt hại không lớn lắm, nhưng lại thật khó làm thế với lãnh đạo cho dù có thiệt hại lớn hơn nhiều…

3.Người ta có thể nhậu nhẹt với bạn bè hàng giờ, nhưng lại không đủ kiên nhẫn và sẽ phát cáu nếu một trang web không mở được sau 10 giây…

4. Người ta có thể ngồi cả buổi với người yêu tâm sự mọi chuyện, rồi an ủi, sẻ chia… nhưng lại không đủ kiên nhẫn để nghe Bố, nói trọn câu: dạo này Bố/ thấy hơi mệt, khó thở và tức ngực lắm, hôm nào con rảnh đưa Bố/ đi khám nhé…

5. Người ta có thể sẵn sàng “bo” cho một “chân dài” nào đó với số tiền không nhỏ, nhưng lại không thể cho bà lão xin số tiền chỉ bằng 1/50 số tiền đó…

6. Người ta có thể gọi điện tâm sự với người yêu hàng ngày và đến mấy chục phút, nhưng gọi cho Bố thì hoạ hoằn lắm, và thời gian thì chưa bằng 1/10 so với khi gọi cho người yêu…

7. Người ta có thể mua cái váy tiền triệu và bao nhiêu đồ dùng đắt tiền nhưng không thể cho cô bé ôsin cái áo cũ đã lỗi mốt đã nhét trong góc tủ của mình…

8. Người ta có thể ghếch chân lên tận mặt cậu bé đánh giày chỉ vì đã bỏ ra 5.000đ để cậu bé hì hụi dưới chân mình và họ không thể biết rằng cậu bé đang mừng thầm vì trưa nay không phải nhịn đói…

9. Người ta có thể nhậu một bữa hết cả vài triệu, nhưng khi ra về, họ không quên mặc cả với bác xe ôm đến từng nghìn lẻ…

10. Người ta có thể mua lại cả một cái nhà xuất bản, nhưng lại không thể mua một cuốn sách.

11. Người ta có thể ngồi xe hơi sang trọng đến thăm làng trẻ mồ côi, nhưng họ lại không biết rằng bữa của các em trưa nay có những gì.

12. Người ta có thể hô hào rất hoành tráng trên truyền hình về chuyện chống kỳ thị với những người có AIDS, nhưng họ lại không dám cầm tay động viên một bệnh nhân AIDS trong bệnh viện.

Sưu tầm wWw.Khocviem.org

Cực lạc và địa ngục

13:32 0 Comments
Trước kia có vị đại từ thiện, một hôm trong mộng được Diêm Vương dẫn đi thăm quan địa ngục, trong địa ngục phát hiện mọi người đang cãi nhau. Vốn là ở địa ngục có một cái bàn lớn, trên bàn bày một số món ăn, mỗi người cầm một cái thìa rất dài. Do thìa quá dài nên không có cách nào đưa thức ăn vào miệng, mà dùng tay thì không với được thức ăn nên mỗi người đều hí hoáy nghĩ cách đưa thức ăn vào miệng với cái thìa dài trong tay. Nguyên nhân cãi nhau là thao tác chiếc thìa quá dài mà va chạm với nhau.

Tiếp theo, ông ta lại lên thăm viếng cõi cực lạc. Thật kỳ lạ, quang cảnh nơi đây không khác gì địa ngục, cũng một chiếc bàn lớn, với các món ăn và những chiếc thìa rất dài. Điểm duy nhất khác nhau là mọi người ở đây ăn uống với nhau một cách vui vẻ. Tại sao vậy? Vì mọi người dùng chiếc thìa rất dài đó để xúc thức ăn cho nhau, do đó, mọi người đều có thể ăn được, không ai tranh chấp hay gây khó dễ.

Thiên Đàng và Địa Ngục không có gì khác biệt , nhưng nó khác nhau chỉ tại vì con người đã sống và đối xử với nhau như thế nào, chúng ta sống với nhau bằng tình yêu thương,quan tâm ,chia sẻ, giúp đỡ lẫn nhau thì lúc đó chúng ta đang sống trong Thiên Đàng, còn nếu chúng ta chỉ biết nghĩ cho riêng mình, chỉ biết ganh ghét nhau , không biết giúp đỡ nhau, thì chẳng khác nào chúng ta đang sống trong địa ngục. Vậy qua câu chuyện này, chúng ta hãy bắt đầu thay đổi cách sống, để chúng ta có thể sống trong Thiên Đàng tình yêu,tuy chúng ta nghĩ mình đang chịu mất mát thiệt thòi khi nghĩ và quan tâm cho người khác, nhưng thật ra, chúng ta đang nhận lại tất cả và còn nhiều hơn chúng ta nghĩ khi chúng ta biết trao ban và giúp đỡ lẫn nhau. Còn khi chúng ta tích trữ cho bản thân mà không hề biết chia sẻ, thì chúng ta đang mất dần bản tính lương thiện của con người , chúng ta đang mai mọt dần trong sự ích kỷ và hạnh phúc sẽ không bao giờ đến với chúng ta
Sưu tầm wWw.Khocviem.org

5 tháng 12, 2013

Những câu chuyện về cuộc sống

19:38 0 Comments
Hai hạt giống nằm cạnh nhau trong một mảnh đất màu mỡ đầy nhựa sống của mùa xuân.
Hạt thứ nhất nói: "Tôi muốn phát triển. Tôi muốn đâm những cái rễ sâu xuống đất bên dưới và nảy mầm lên khỏi lớp đất cứng phía trên tôi. Tôi muốn nhú ra những nụ hoa để báo hiệu mùa xuân đến... Tôi muốn đón lấy ánh nắng mặt trời ấm áp  và những giọt sương long lanh tươi mát trên những cánh hoa".
Và rồi nó lớn lên.
Hạt giống thứ hai rụt rè: "Tôi sợ lắm. Nếu tôi đâm những cái rễ xuống đất, tôi không biết mình sẽ gặp phải gì trong bóng tôi bên dưới đó. Nếu tôi đẩy mình ra khỏi lớp đất cứng phía trên kia, tôi e rằng mình sẽ làm tổn thương những chồi non mỏng manh mất thôi... Và điều gì sẽ xảy ra nếu những nụ hoa vừa nhú lên đã bị ốc sên ăn mất? Nếu tôi nở hoa, lũ con nít sẽ không tha tôi, chúng sẽ lôi cổ tôi ra khỏi đất. Không, tốt hơn hết là tôi đợi cho đến khi nào thật an toàn".
Và rồi nó cứ đợi.
Một con gà mái từ trong sân đi ra. Nó bới đất tìm thức ăn và bắt gặp hạt giống đang nằm chờ. Không một chút chần chừ, nó mổ lấy hạt giống tội nghiệp kia và nuốt chửng.
Trong cuộc sống, những ai sợ phải đương đầu với rủi ro, mạo hiểm mà không biết chớp lấy cơ hội đề vươn lên trong cuộc sống thì cũng sẽ nhanh chóng bị cuộc sống vùi đi.

Đại bàng - gà
Ngày xưa, có một ngọn núi thật là cao, bên sườn núi có một tổ chim đại bàng, trong tổ có 4 quả trứng lớn. Một trận động đất xảy ra làm rung chuyển ngọn núi, một quả trứng đại bàng lăn xuống và rơi vào một trại gà nằm dưới chân núi. Một con gà mái tình nguyện ấp quả trứng lớn ấy.
Một ngày kia, trứng nở ra một chú đại bàng xinh đẹp. Nhưng buồn thay chú chim nhỏ được nuôi dạy và lớn lên như một con gà. Từ nhỏ cho đến lớn, đại bàng con đều làm những việc mà những con gà thực thụ làm, nó đào đất tìm giun và côn trùng, kêu cục tác, cũng vỗ cánh và bay được một ít trên không trung.
Chẳng bao lâu sau, đại bàng cũng tin nó chỉ là một con gà như bao con gà khác.
Đại bàng yêu gia đình và ngôi nhà đang sống, nhưng tâm hồn nó vẫn khao khát một điều gì cao xa hơn.
Cho đến một ngày, trong khi đang chơi đùa trong sân, đại bàng nhìn lên trời và thấy những chú chim đại bàng đang dũng mãnh lướt đi trong gió, lượn cao vút giữa bầu trời.
Ồ - đại bàng kêu lên: "Ước gì tôi có thể bay như những con chim đó".
Bầy gà cười ầm lên: "Anh không thể bay cao với những con chim đó được. Anh là một con gà và gà không biết bay cao."
Đại bàng tiếp tục nhìn gia đình thật sự của nó, mơ ước có thể bay cao cùng họ. Mỗi lần đại bàng nói ra mơ ước của mình, bầy gà lại bảo nó đều đó không thể xảy ra.
Rồi đại bàng tin là thật, không mơ ước nữa và tiếp tục sống như một con gà. Cuối cùng, đại bàng chết.
Thiếu sót lớn nhất trong cuộc đời con đại bàng này chính là niềm say mê khám phá bản thân. Nó chưa bao giờ dám thưc hiện ước mơ, chưa bao giờ dám học bay để có thể tự tin bay vút lên trời xanh như tổ tiên ngàn đời của mình.
Trong cuộc sống cũng vậy nu bạn tin rằng bạn là một người tầm thường, bạn sẽ sống một cuộc sống tầm thường vô vị. Nếu bạn đã từng mơ ước trở thành đại bàng, bạn hãy theo đuổi ước mơ đó... và đừng sống như một con gà.


Hãy nghe một viên sỏi kể về nguồn gốc của mình: "Tôi vốn là một tảng đá khổng lồ trên núi cao, trải qua bao năm tháng dài đằng đẵng và bị mặt trời nung đốt, người tôi đầy vết nứt. Tôi vỡ ra và lăn xuống núi, mưa bão và nước lũ cuốn tôi vào sông suối.
Do liên tục bị va đập, lăn lộn, tôi bị thương tích đầy mình. Nhưng rồi dòng nước đã làm lành những vết thương của tôi. Và tôi trở thành một hòn sỏi láng mịn như bây giờ."
Bạn nghĩ gì khi nghe câu chuyện trên. Cảm thấy lý thú với chuyến đi của hòn sỏi hay xúc động trước ánh mắt lạc quan của nó đối với cuộc đời đầy biến động.
Vì thế trong cuộc sống, bạn luôn nhớ cuộc hành trình của hòn sỏi để sống tự tin hơn, đem tình yêu xoa dịu và làm lành những vết thương. Sự va đập của cuộc sống chẳng có gì đáng sợ, có khi được rèn giũa bạn sẽ là viên ngọc quý long lanh.


Sưu tầm wWw.Khocviem.org

1 tháng 12, 2013

Nụ cười và Nước mắt

13:32 0 Comments
Hãy khóc nếu chúng ta cảm thấy buồn...rất buồn vì người ta làm mình đau lòng,
nhưng hãy tha thứ và vui cười để mọi người được vui vẻ theo chúng ta nha…
Một Ngày Đầu Tuần Thật Hạnh Phúc

*********
Ngày xưa Nụ Cười và Nước Mắt sống cách xa nhau,họ cùng ở trong một ngôi làng nhỏ, nhưng họ không hề biết sự hiện diện của nhau
Nước Mắt thì suốt ngày u buồn
Cô ta khóc suốt mùa xuân cũng như mùa đông, mùa hạ cũng như mùa thu.
Dẫu một chuyện nhỏ nhất cũng làm Nước Mắt khóc ...suốt một mùa.
Còn Nụ Cười thì ngược lại, cô bé vui vẻ và vô tư suốt năm.
Lúc nào cô bé cũng cười, không có chuyện gì làm cô bé buồn lâu được.
Khi có ai đó làm cho cô bé rất đau lòng cô bé chỉ một cái nhíu, và sau đó sẽ tha thứ và vui cười ngay lập tức.

Một hôm Nụ Cười bắt gặp Nước Mắt đang ngồi khóc cạnh dòng sông.
Nụ Cười hỏi:
"Sao bạn lại khóc?".
Nước mắt trả lời:
“Có một người làm cho mình rất đau lòng, người ấy không yêu thương mình”
"Ồ vậy à",
Nụ Cười nói:
"Đơn giản thôi bạn ah, vì người ấy không hiểu bạn, cuộc đời còn nhiều thứ phải lo hơn là tình yêu".
Nước Mắt lại khóc:
"Mình nghĩ vì mình xấu xí, không đáng yêu, không có nụ cười dễ thương như bạn".
“Oh chẳng sao đâu bạn hãy nhìn xuống dòng sông và nghĩ về người ấy lúc ban đầu xem nào".
Nước Mắt nhìn xuống cô bé không tin vào mắt mình, một người rất dễ thương với nụ cười chân thật nhìn cô,
Nước Mắt hỏi:
"Ai vậy?".
Nụ Cười trả lời:
"Bạn đấy Nước Mắt ạ, vì bạn suốt ngày u buồn nên bạn không biết được mình có một nụ cười tuyệt đến mức nào"
Nước Mắt mừng quá:
"Bạn có thể kết bạn với mình không?"
Nụ Cười đáp:
"Tất nhiên rồi, mình sẽ dạy cho bạn cười, còn bạn hãy dạy cho mình khóc,
Khi có ai đó làm mình đau lòng mình muốn khóc một lát để lòng nhẹ nhàng hơn".
***
Và từ đó Nụ Cười và Nước Mắt kết bạn thân đi đâu cũng có nhau.
Họ chia sẽ cho nhau, nâng đỡ nhau đễ đi hết cuộc đời vốn dĩ nhiều đau khổ hơn niềm vui, nhiều giả dối hơn chân thật, nhưng tin rằng nếu họ cùng nhau vượt qua những đau khổ thì cuộc sống trở nên rất giản đơn và nhẹ nhàng.
***
Hãy để mọi thứ yên lặng lãng quên, chẳng lẽ bạn có thể nhớ hết những gì xảy ra một năm qua?
Nhớ hết những người làm bạn đau lòng?
Không, nếu vậy cuộc sống sẽ rất nặng nề và hụt hẫng.
Hãy khóc nếu chúng ta cảm thấy buồn...rất buồn vì người ta làm mình đau lòng, nhưng hãy tha thứ và vui cười để mọi người được vui vẻ theo chúng ta…
Sưu tầm wWw.Khocviem.org