Follow Us @soratemplates

30 tháng 6, 2011

'Đào hoa trận'

13:46 0 Comments
Bạn chưa tìm được người đàn ông cho riêng mình? Đừng lo, bạn có thể đổi mệnh đào hoa bằng phong thủy.
Đối với người phương Đông, thuật phong thủy ảnh hưởng đến mọi mặt của đời sống con người. Từ việc ngôi nhà hợp với tuổi tác đến chuyện làm ăn, sức khỏe... tất cả đều bị yếu tố này chi phối.
Không chỉ thế, theo các chuyên gia, phong thủy còn giúp cải thiện không gian xung quanh để thu hút người khác phái. Bạn có thể tận dụng điều này để bày "đào hoa trận".
Bạn đang tìm kiếm một tình yêu?
Nhà hàng là nơi hẹn hò: Hãy chọn địa điểm có ánh sáng êm dịu với khăn trải bàn màu hồng. Sau đó, nhờ người phục vụ chuẩn bị một lọ hoa tươi. Tốt nhất, nên chọn hoa hồng hoặc các loại có sắc đỏ, hồng, cam.
Bạn nhớ đặt bàn ở nơi có ánh sáng vừa phải. Ánh sáng vàng dịu sẽ giúp hình ảnh bạn trong mắt người ấy lung linh, rạng rỡ hơn. Bạn nên ngồi ở vị trí có thể nhìn thấy cửa ra vào để thu vận may.
Phong thủy phòng ngủ: Đây là nơi gần gũi với bạn nhất. Nó có thể hấp thụ "linh khí", chuyển vận may tình yêu đến bạn. Chính vì thế, hãy đặt giường ngủ ở hướng Tây Nam vì hướng này có khả năng tăng năng lượng tình yêu của bạn.
Phòng ngủ sơn màu hồng hoặc đỏ sẽ mang lại nhiều điều may mắn. Màu hồng là màu của sự lãng mạn, có khả năng tạo ra năng lượng cho tình yêu. Theo quan niệm của người châu Á, màu đỏ là màu của sự may mắn và tốt đẹp.
Tạo điểm nhấn thu hút: Một cách khác là hãy đặt những cánh hoa tươi vào chiếc bình rộng. Nên nhớ, màu sắc của hoa và bình phải giống nhau.
Sự lựa chọn tốt nhất là anh đào hoặc hoa hồng. Chắc chắn bạn sẽ có nhiều cuộc hẹn hơn.
Khung ảnh màu nhiệm: Nếu chưa có "nửa kia", bạn hãy cắt ảnh của một thần tượng, chẳng hạn như Brad Pitt hay Orlando Bloom. Sau đó ghép chung với ảnh của bạn và lồng vào khung. Đặt khung ảnh ấy trên bàn hoặc nơi mà hàng ngày bạn vẫn nhìn thấy. Điều này có thể mang người trong mộng đến cho bạn.
Bạn đang yêu?
Nếu thấy anh ấy hơi "lơi lòng" với mình, bạn có thể sắp đặt một chút để tìm lại ngọn lửa tình yêu.
Lồng bức ảnh của bạn và anh ấy vào khung có hình trái tim: Đặt hai cây nến thơm màu hồng vào hai bên khung ảnh, nhưng không thắp lên. Tình cảm của bạn và người ấy sẽ trở nên mặn nồng hơn.
Hãy mua cặp dây chuyền giống nhau: Mặt dây chuyền là chữ cái đầu tiên của tên mỗi người. Sau đó, trao đổi sợi dây có tên mình với anh. Vật dụng này có khả năng kết nối năng lượng tình yêu giữa hai người.
Bạn đã kết hôn?
Thắp hai ngọn nến trong phòng ngủ mỗi tối trước khi ngủ: Ánh sáng dịu dàng từ nến sẽ thắp sáng và hâm nóng tình yêu của hai bạn.
Luôn đảm bảo đủ độ sáng ở hướng Tây nam của ngôi nhà: Lý do, đó là nơi hấp thụ "linh khí" cuộc sống.
Ngoài ra, nên treo tranh có màu sắc tươi sáng trên tường hoặc trang trí bức ảnh gia đình trên bàn. Điều này sẽ mang đến không khí ấm cúng, đồng thời tạo ra tình yêu trong nhà.

28 tháng 6, 2011

Dối

14:14 0 Comments

Có là gì đâu anh, có là gì đâu
Ko yêu thương, ko buồn, ko nhung nhớ
Thế mà em cứ ngỡ,rằng mình đang yêu
Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới
Cố ép tim mình nhung nhớ hằng đêm
Cố dối lòng rằng đang yêu say đắm
Cứ bảo lòng rằng sẽ không thất vọng
Có khi nào em "cố nữa" được không?

Em vẫn cứ mải miết đi tìm anh
Trong những giấc mơ đêm
Những vần thơ ướt đẫm
Em biềt rằng nơi cuối đường chẳng gặp
Một bóng hình em đang đợi từ lâu

Ừ, có là gì đâu, có là gì đâu.
Bởi em biết tình yêu là khó nói
Bởi em biết tháng ngày qua mình đang dối
Những nụ cười, nhung nhớ thơ ngây.

Nó - của ngày hôm qua...và hôm nay !

10:21 0 Comments

Nó là người nhạy cảm với cuộc sống, dễ tổn thương và có nhiều mâu thuẫn trong suy nghĩ chính Nó.
Nó - của ngày hôm qua...và hôm nay !
Những trang nhật ký của Nó đã khép lại kể từ ngày Nó thật sự hiểu Tình yêu là gì.?.. và rồi thay vào đó là những trang blog đầy nổi niềm tâm sự khi Nó nhận ra rằng 2 chữ Tình yêu không đơn giản như Nó nghĩ… Mỗi trang blog Nó viết đong đầy nước mắt và nỗi cô đơn… Nó viết blog để làm gì chứ? để nhận được sự đồng cảm ư?… Có mấy người thật sự hiểu những gì Nó viết? Có mấy người đọc những trang blog của Nó bằng cả trái tim của một người biết cảm thông?… Nhưng Nó vẫn viết… không phải vì Nó cố chấp, mà chỉ vì đơn giản Nó muốn viết, đơn giản là Nó muốn biết Nó đang nghĩ gì, vì chỉ khi Nó viết những dòng tâm sự của Nó ra trang blog Nó mới hiểu được cảm giác thật của Nó… Mỗi cái blog Nó viết ra, Nó đọc đi đọc lại rất nhiều lần, nhưng có những cái blog chạnh lòng Nó chỉ muốn đọc lại một lần, một lần thôi… vì Nó không muốn xoáy sâu vào nỗi đau trong tim Nó ! Blog vừa được đăng lên, có người vào bình luận cho Nó, có người cảm thông, có người lại như giễu cợt lên chính nỗi đau của Nó. Nó chỉ đủ sức để mỉm cười, chỉ đơn giản là cảm xúc thôi mà !

Bẳng đi một khoảng thời gian dài, Nó không muốn viết blog về Nó nữa, mà chỉ sưu tầm những mẫu tin hay hay, và chỉ muốn lang thang vào những trang blog người khác, vì Nó biết, cuộc sống ai cũng có một góc khuất tâm hồn, chỉ vì họ không muốn nói ra thôi, hay vì họ không dám đối mặt với chính con người thật của họ, với chính nỗi buồn và những suy nghĩ của họ… Bỏ thời gian trên những trang blog, những người bạn của Nó nói với Nó rằng, Nó đang bỏ phí thời gian một cách vô ích, để thời gian Nó đọc những trang blog đó, Nó có thể đọc nhiều thứ sách hay, Nó có thể làm cái gì đó để kiếm ra tiền… Nhưng có ai thật sự hiểu rằng, chính họ đang cố lãng quên một thứ đáng quý nhất trong cuộc đời họ…Đó là một góc khuất trong tâm hồn… Tại sao họ lại không cho mình một cơ hội để lắng nghe con tim mình nói? tại sao họ không tự cho mình một cơ hội để mở lòng chia sẽ, lắng nghe và đồng cảm với nỗi niềm riêng của người khác..?

Những trang blog của những người bạn Nó, hay những trang blog của những người Nó không hề quen biết, mang nhiều tâm trạng khác nhau, mỗi người một góc khuất tâm hồn… Nó đọc xong những trang blog, lòng Nó se lại, Nó suy nghĩ và cảm thấy cần một lời chia sẽ cho chủ nhân blog ấy… rồi Nó chợt mỉm cười khi ai đó trả lời cho sự chia sẽ của Nó, ít ra thì Nó cũng còn có ý nghĩa với một ai đó, cho dù đó chỉ là một câu nói… Có những trang blog khi Nó đọc xong, Nó chỉ biết im lặng…và thoáng chút buồn, nhưng Nó cảm thấy lòng bình yên… Có lẽ Nó đã tìm được niềm an ủi từ nơi đó…

Có lẽ ai đó đang bật cười vì những suy nghĩ quá hư ảo như Nó, có lẽ ai đó sẽ cho rằng Nó thật ngốc khi Nó đang cố làm những điều vô nghĩa… nhưng xin ai đó nên hiểu rằng, ít ra Nó sống thật với chính mình và chấp nhận với góc khuất tâm hồn Nó, Nó can đảm hơn họ, vì bởi lẽ, chính họ mới là người cần suy ngẫm về chính tâm hồn mình…

Thế giới ảo, Nó là chính Nó, một tâm hồn có chút lãng mạng, mong manh, dễ vỡ vụt, dễ tổn thương… Tâm hồn Nó có đôi lúc bỗng chốc cô đơn, trống trãi… Nhưng Nó luôn biết cách tìm vui cho chính Nó… Có đôi lúc Nó nghĩ Nó đang sống dối lòng mình, có đôi lúc Nó tự bảo với lòng là Nó rất sạo, sạo đến mức luôn dối gạt người khác về con người khá hoàn hảo như Nó…

Khi Nó bước ra khỏi góc khuất tâm hồn, Nó vui vẻ, vô tư, hòa đồng… Nụ cười của Nó luôn ở trên môi, Nó có thể mỉm cười với bất cứ ai nhìn thấy Nó, Nó mang đến những cuộc vui, những câu nói bông đùa, Nó tinh nghịch, Nó quậy phá… Nó luôn làm náo động một không gian khi có mặt Nó ở đó… Vì Nó luôn bảo ” cuộc sống vẫn đẹp sao? “.

Những người bạn của Nó không lạ gì với Nó… một người mưa nắng thất thường, nhưng không hay mang lại phiền toái cho người khác, vì Nó có thể cảm nhận được những phản ứng của người khác đối với sự có mặt của Nó, vì Nó nhạy cảm chăng?

Có người nói đùa với Nó, và hỏi Nó, sao trong Nó có vẻ già giặn trong suy nghĩ vậy? Theo lẽ với cái tuổi của Nó phải nhí nhảnh, phải yêu đời và đừng nên nghĩ ngợi nhiều như thế, sẽ tốt hơn là khiến tâm hồn Nó héo hon đi vì muộn phiền… Trong Nó giống như bà cụ non khi nhìn ngẫm sự đời… Bất chợt nó mỉm cười, cái mỉm cười trong câu hỏi người ta đặt ra cho Nó, vì chính Nó cũng đã từng hỏi Nó… Nó không dám nói là Nó hiểu nhiều về cuộc sống, Nó không có nhiều kinh nghiệm với cuộc đời, và Nó cũng chẳng phải là chuyên gia tâm lý, hay cố tỏ ra hiểu nhiều nhưng chẳng hiểu bao nhiêu… Chỉ đơn giản thôi, đơn giản là Nó sống với tấm lòng của Nó, Nó yêu thương những người mà Nó yêu thương, Nó từng sống chân thành với những người bạn, và từng yêu hết lòng vì những người xứng đáng để Nó yêu… Nhưng chính họ đã khứa từng mũi dao vào lòng Nó, vào trái tim non của Nó, vào kí ức Nó, và tàn nhẫn hơn họ còn xát muối lên trái tim Nó… Nó đã từng gụt ngã, từng đau thương, và từng sống trong nỗi đau với ngập tràn nước mắt của tuyệt vọng… Nó đã nếm trải không phải quá nhiều nhưng đủ để Nó hiểu những gì đã từng xảy ra với Nó… Nó ngỡ mình như thay đổi hoàn toàn sau những lần Nó gụt ngã rồi lại đứng lên, để rồi sau đó họ lại một lần nữa tàn nhẫn dẫm nát Nó… để rồi Nó phải cố gắng học cách chịu đựng, học cách đứng lên khi Nó phát hiện ra Nó thật sự mất niềm tin trong cuộc sống của chính Nó, và thật sự muốn sống một cách vô tình với những ai xem thường tình cảm Nó… Nó đã dừng lại, dừng lại thật sự với những yêu thương vây quanh Nó, Nó sống vô tâm với những gì Nó xác định Nó cần phải như thế… Cho dù góc khuất tâm hồn Nó không hề muốn như vậy… Nhưng rồi sao Nó nói được, nhưng Nó không làm được, Nó vẫn dại khờ tin vào những con người đó, để rồi tự Nó phải khổ đau cho chính sự ngu ngốc của Nó…

Cuối cùng, cuối cùng Nó đã biết chấp nhận với thực tại, cuối cùng Nó cũng học cách kiên nhẫn với chính mình và tập sống một cuộc sống chỉ vừa đủ yêu thương cho những người Nó cần đối xử như thế, để Nó không làm đau cõi lòng mình…. Và ngày hôm nay, Nó sống với những gì thật với lòng Nó… Đôi chút yêu thương cho cuộc sống…! Lắng nghe người ta nói, để góp nhặt cho tâm hồn Nó, đồng cảm với những người đã từng như Nó, từng bị tổn thương và cần chia sẽ… Ít ra Nó có thể làm được điều đó…

Chính những gì mà Nó đã bước qua, đã khiến Nó thay đổi rất nhiều, Nó của ngày hôm nay trưởng thành hơn và không phải dựa dẫm vào người khác, Nó của ngày hôm nay kiên nhẫn với chính niềm đau của chính Nó và tự Nó sẽ xoa dịu dần nỗi đau, Nó của ngày hôm nay chỉ vừa đủ nhiệt tình và lòng yêu thương với những người xung quanh Nó, và Nó sẽ đối lúc vô tình với những ai muốn yêu thương Nó!

Nó đang mỉm cười với chính những gì Nó đang nghĩ ?

Nhưng, hiện tại, chính lúc này đây, Nó cần gửi một lời xin lỗi với một người mà Nó cần phải quên, Nó cần xin lỗi “ai đó” vì một chút vô tình của Nó để trả lại sự bình yên cho cuộc sống của “ai đó”. Xin “ai đó” nếu có vô tình đọc những lời này của Nó hãy hiểu cho Nó. Nó không muốn làm “ai đó” đau. Vì nếu Nó cảm thấy đau thì “ai đó” cũng cảm thấy đau. Nó không muốn tước đi cái quyền yêu thương của “ai đó”, nhưng Nó không thể đáp lại yêu thương. Nó hạnh phúc khi “ai đó” đã dành yêu thương cho Nó, nhưng chính những yêu thương của “ai đó” đã khiến trái tim Nó đang chết dần trong tuyệt vọng…

Nó ích kỉ khi không muốn bất cứ một ai khuấy động cõi lòng Nó, ngay lúc này Nó không thể đáp lại những yêu thương thì xin “ai đó” để lại cho Nó một chút bình yên, bởi vì Nó sợ…Nó sợ Nó sẽ một lần nữa gụt ngã khi dẫm phải cái quá khứ đã qua của Nó… cứ cho là Nó nhút nhát cũng được, cứ cho là Nó tàn nhận cũng được, Nó chỉ cần một cảm giác bình yên để Nó tiếp tục xây dựng lại niềm tin trong cuộc sống. Dù “ai đó” đang thật lòng, đang dối trá hay đang bỡi cợt với Nó, Nó cũng không muốn nghĩ nhiều như thế, Nó đang bắt nhịp lại với chính Nó… Có lẽ sẽ đến một lúc như “ai đó” từng nói với Nó, Nó sẽ hối hận vì để vụt mất thứ quý giá nhất trong cuộc sống, nhưng Nó bằng lòng như vậy để được đổi lại một chút bình yên…

Nó sẽ bước qua được, Nó sẽ sống với nụ cười và niềm tin sẽ dần được tìm lại trong Nó. Bây giờ những gì Nó cần và Nó biết Nó nên làm là : chấp nhận và giữ lấy những gì Nó đã và đang có !

Xin lỗi em... ngàn lần xin lỗi em...

08:17 0 Comments

Xin lỗi em... ngàn lần xin lỗi em...

Em …

Anh khờ quá … phải không em?

Anh tự vun vén cho tình cảm của mình… thế nhưng anh lại quên mất rằng … tình cảm ấy chỉ xuất phát từ phía anh thôi…

Anh tự đánh lừa mình : rằng “tình cảm cho đi thì sẽ được đáp trả”… mà không nghĩ rằng điều ấy sẽ khiến em khó xử đến mức nào…

Anh tự cho phép mình quan tâm tới em… mà không biết rằng, điều ấy hẳn sẽ làm em cảm thấy khó chịu…

Anh tự mình tiến sâu vào ảo tưởng… rằng những tin nhắn…, những câu chuyện, những lời chúc… có thể sẽ đưa chúng ta lại gần nhau hơn.. dẫu biết dằng… điều ấy là không thể…

Em à… anh thật ngốc, đúng không em? Anh ngốc nghếch đến mức tự cho phép tình cảm của mình lớn dần thêm… mà chả cần biết đến em như thế nào… chắc em sẽ giận anh lắm, đúng không?

Anh biết anh sai, anh sai khi cứ cố gắng liên lạc thường xuyên với em, để rồi tình cảm cứ vun vén dần… để rồi tự bản thân anh chẳng thể làm chủ được tình cảm của mình… anh muốn nói với em nhều lắm chứ. Anh muốn nói… rằng anh nhớ em, thương em… nhưng khi gặp em anh lại chẳng thể nói được. Anh hiểu nếu anh nói ra thì mọi việc sẽ như thế nào…, bởi vì thế… anh chọn cách im lặng… Anh im lặng để anh còn được gặp em, còn được nói chuyện, trao đổi với em… ít ra là như thế…, và anh chọn cách im lặng để em khỏi phải khó xử, bởi anh biết tình cảm được anh vun vén lên cũng chỉ từ anh thôi… Chỉ từ anh thôi thì làm sao có thể tốt đẹp được phải không em… Anh quên mất rằng em cũng có khoảng trời riêng cho mình… anh quên mất rằng… anh đâu là gì của em… anh quên mất dù sao anh cũng chỉ là học trò thôi… mà học trò thì sao có thể…

Khờ quá đi mất… em nhỉ! Tự anh vun vén tình cảm cho mình, mà chẳng biết được rằng thứ tình cảm đó… ai sẽ nhận… và ai sẽ đáp trả… anh không trả lời được, đúng ra là anh không dám tự mình trả lời… vì anh biết, anh muốn tình cảm của mình đến với ai,… nhưng chính anh cũng biết người ta sẽ phản ứng như thế nào khi biết được điều đó…

Em à… liệu rằng cứ im lặng mãi có tốt hơn không nhỉ?… ngốc quá đi… sao lại đi hỏi em cơ chứ…cứ nên như vậy… anh không nói ra… có khi còn giữ lại được tình bạn…Anh biết, em chỉ xem anh làm bạn! Anh biết điều đó… và anh cũng từng bắt bản thân anh phải có cùng suy nghĩ ấy với em… 1 người bạn, như thế sẽ tốt hơn!… nhưng… em à, anh không thể… anh không làm được điều đó, anh cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa… trước đây, anh có thể ép mình làm mọi thứ nếu muốn… nhưng sao lần này…

Em còn nhớ lần đầu mình gặp nhau chứ…trên lớp ấy… anh không nghĩ rằng em lại để lại ấn tượng sâu sắc trong anh đến như vậy… rồi cái hôm lớp mình đi liên hoan trước kỳ nghỉ hè… em còn nhớ không… “lời của gió”… em làm anh nhớ… kể từ hôm ấy… Những kỷ niệm ấy… anh sẽ không bao giờ quên, bởi vì trong tim anh vẫn dành một phần cho em… tuy rằng anh biết điều đó với em là không thể… nhưng anh…

Anh quên mất rằng trong em vẫn còn hình bóng của “ai đấy”… anh xin lỗi… anh vô tâm quá đúng không… đáng lẽ khi anh biết em đã có… thì anh nên dừng lại…để rồi bây giờ, chính bản thân anh cũng cảm thấy khó xử… Quên em? hay vẫn nhớ tới em… Anh biết làm sao bây giờ… Quên em ư? như thế thì anh vô tâm quá… anh không thể tự lừa tình cảm của bản thân để cho phép quên đi một người mà mình thầm mong trộm nhớ… nhưng mà… Nếu anh vẫn cứ nhớ, cứ thương… thì mọi việc liệu rằng sẽ đi đến đâu?… tình cảm chỉ đến từ phía anh thì làm sao có kết quả được?… còn em thì sao… em lại thêm khó xử.. lại phải nghĩ rằng mình có lỗi…Nhiều khi muốn đến bên em nói lời xin lỗi… nhưng xin lỗi em về điều gì chứ? biết nói sao với em đây? và nói cái gì… sẽ thật nực cười phải không em?…

Em không có lỗi… bởi nếu không có anh, không quen anh, và anh không để ý tới em thì đã không phải khó xử như hôm nay… đúng không em. Anh chỉ muốn mọi việc trở lại bình thường, anh muốn quay về cuộc sống trước đây của anh…cuộc sống như khi anh chưa từng quen em… chưa từng có một chút tình cảm nào nảy sinh… như thế thật hay biết bao… vì như thế anh sẽ không phải làm em khó xử nữa… Nhưng mà… làm sao để trở về với cuộc sống ấy bây giờ, anh không thể nhấn chìm tình cảm của mình vào quá khứ được… cũng không thể tự mình đánh lừa bản thân… Anh hay quan tâm tới em… anh nghĩ là em biết điều đó, nhưng em à… trước đó anh không nghĩ rằng sự quan tâm ấy lại dễ dàng trở thành tình cảm sâu đậm đến vậy… quen một người thật dễ… nhưng sao để quên đi một người lại khó đến như vậy… Anh đã cố để quên đi mọi thứ… anh không dám nhắn tin cho em nữa… vì anh sợ sẽ lại làm em buồn… nhưng mà… anh thấy nhớ “ai đấy”, nhớ lắm. anh chỉ muốn chạy đến bên người ấy…một vòng tay ấm áp và những lời yêu thương. Anh chợt giật mình, bởi anh đang nghĩ về một thứ quá xa vời, một thứ mà sẽ không bao giờ anh có được…

… Có lẽ đến lúc anh phải tập dần với thói quen không có em rồi… Đã qua rồi những dòng tin nhắn, những câu chuyện vui mình thường hay kể cho nhau, những lời chúc tốt đẹp đến từ em… những lời an ủi… động viên… Đã qua rồi cái buổi chiều mình cùng đi chơi… buổi chiều hôm ấy… anh nhìn em… nhưng lòng anh… bởi anh biết, em không dành cho anh! đã qua rồi những kỷ niệm, những giờ phút được gặp em, nói chuyện với em.. được nhìn thấy em cười… được nghe em nói… Đã xa rồi…

Em à… tất cả chỉ còn là quá khứ… anh phải để quá khứ trôi đi… anh không níu kéo lại được,anh không đủ sức? hay anh không có quyền để níu giữ tất cả… tình cảm của anh… có lẽ cũng đành theo nó trôi đi vậy… xót xa lắm…nhưng biết làm sao đây… anh không thể níu kéo mọi thứ… càng không thể mong chờ bất kì một điều gì đấy từ em… Anh không thể làm đảo lộn cuộc sống của em được.. em còn phải học, còn nhiều việc phải lo cho tương lai của mình, em còn gia đình, còn bè bạn… Chỉ mong sao… em luôn hạnh phúc, luôn thành công trên con đường mà em đi…

Anh muốn bình yên nhưng… có lẽ anh không nhận được… cuộc sống của anh đầy sóng gió, mọi việc tưởng chừng như thận lợi nhưng rồi cứ bị ngắt quãng dần… anh cũng không biết mình nên làm gì nữa…Mọi cố gắng dường như dần trở nên vô vọng… đành nhắm mắt cho mọi việc trôi đi… đến đâu thì đến… Anh sẽ cố gắng để quên… quên đi tất cả… sẽ cố gắng để xóa nhòa hình ảnh của em trong tim anh… anh sẽ cố gắng, vì em…

Anh ước sau một giấc ngủ anh sẽ không phải nghĩ ngợi nhiều… anh ước giấc ngủ ấy không bao giờ tỉnh lại… để anh không phải tập quên em… để trong giấc ngủ dài ấy… anh vẫn có thể được nhớ em… được quan tâm tới em… được chia sẻ mọi điều với em… để anh không phải vứt bỏ tất cả vào quá khứ…

Mong em luôn được bình an, cầu mong cho mọi điều tốt đẹp nhất sẽ luôn đến với em!…

27 tháng 6, 2011

Giới hạn của tình yêu

13:44 0 Comments
Tình yêu cũng có giới hạn của nó. Thực ra tình yêu là một khoản đầu tư vô cùng mạo hiểm, một khi thất bại thì sẽ không tránh khỏi đau thương. Vì vậy, khi mới yêu ít nhất bạn cũng phải nhớ được giới hạn của tình yêu.
Đời người không chỉ yêu một lần và cũng không chỉ yêu một người, nhưng cũng chỉ có một lần yêu thành công để rồi. Tình yêu quan trọng là quá trình cảm giác thì chúng ta cũng cần phải nhớ là không để tình yêu đã mất khiến mình mất hết cả tinh thần.
1. Không được đánh mất bản thân mình
Bạn không nên cho rằng vì tình yêu mà hai người sẽ biến thành một người nhé. Tuy là khi tình yêu mãnh liệt nhất, đẹp đẽ nhất thì bạn sẽ có cảm giác rằng hai con người với cá tính hoàn toàn khác nhau nhưng lại hòa vào nhau làm một. Và vì vậy bạn đã quên hết cả bản thân mình sống vì đối phương. Tuy nhiên, bạn phải biết rằng, cái tôi của bạn chính là nguyên nhân cơ bản nhất hấp dẫn đối phương, để đối phương yêu bạn.

2. Không được rời xa bạn bè
Một tình yêu đẹp là tình yêu được xây dựng trên cơ sở tình bạn thắm thiết. Nếu như tình yêu có nền tảng là tình bạn tốt đẹp thì khi không còn tình yêu thì hai người sẽ không xa lạ như những người chia tay chỉ có tình yêu ấy. Huống hồ bạn bè chính là một nền tảng tốt nhất giúp bạn duy trì một sự nghiệp tốt đẹp, và cũng là cơ hội để bạn có được một tình yêu mới sau khi chia tay với người yêu.

3. Không được để mình không còn sự hấp dẫn
Không nên vì tình yêu mà quên đi chăm chút ăn mặc, trang điểm cho bản thân mình. Không nên vì tình yêu mà quên đi cả những hành động, lời nói lịch sự lâu nay vốn có của mình. Tất cả những điều này là nền tảng cho sự hấp dẫn của bạn, không có sự hấp dẫn thì lâu dần tình yêu cũng sẽ rời bỏ bạn.

4. Không được để mình mất đi quyền kiểm soát tài sản
Tiền bạc không phải là vạn năng, nhưng không tiền thì chẳng thể làm nổi điều gì. Trong xã hội kinh tế hiện nay thì bạn không thể đánh mất quyền cơ bản sinh tồn của mình.
Tài sản gia đình bạn đều đề tên bạn đời của bạn, lợi ích của bạn không thể hiện ở trên giấy tờ. Khi tình yêu không còn thì bạn cũng chẳng còn gì cả. Vì vậy, bạn cần phải nhớ rằng, tài sản chung thì cần phải ghi rõ là chung, đó sẽ là thứ để nắm giữ nguồn hạnh phúc của bạn.
5. Không được quên đi sức khỏe của mình
Sức khỏe là nguồn của cải và hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời bạn. Nếu bạn muốn nếm trái cấm trước hôn nhân thì bạn cũng phải mang bao cao su vào, vì bạn cần phải biết rằng mỗi lần nạo thai rất có hại cho sức khỏe của bạn. Đừng để khi cơ thể sa sút rồi mới cảm thấy là sức khỏe quan trọng tới mức nào.
Cũng cần phải nhớ là đàn ông rất chú ý đến trinh tiết của người con gái, không nên để chuyện khôn ba năm dại một giờ xẩy ra để rồi sau này lo lắng không yên.
6. Không được quên đi tình cảm máu mủ ruột rà
Tình yêu đâu phải là tất cả, tình cảm máu mủ ruột rà mới là bền lâu mãi mãi. Nếu như phải lựa chọn giữa tình yêu và tình cảm ruột rà thì bạn không được quên rằng tình cảm vô tư nhất là tình yêu của bố mẹ, và tình cảm ích kỷ nhất chính lại là tình yêu.

26 tháng 6, 2011

Lay dộng một trái tim

13:41 0 Comments
Có những bạn gái tự hỏi, chàng trai ấy thật dễ mến, với mình trông thật đẹp đôi, lại có môi trường thuận lợi như nhà ở gần nhau, bạn bè trong một nhóm, học chung một trường hay làm cùng một cơ quan, thậm chí được mọi người gán ghép, ủng hộ ... Thế nhưng tình yêu giữa họ vẫn không thể "khởi động" được, vì sao?
Trừ những "cú sét ái tình", tình yêu cần có điều kiện để phát triển.

Chưa hiểu nhau

Chàng thích thướt tha, bạn lại ăn mặc cũn cỡn, chàng thích thùy mị, bạn lại quá bạo dạn. Chàng thích điệu một chút, bạn lại quá đơn giản... Hay cũng có thể chàng mặc cảm bởi vì nhà bạn giầu hơn, bạn giao du rộng rãi, có nhiều người theo đuổi nên bạn không quan tâm đến chàng, bạn kiêu kỳ suất sắc hơn chàng, hoặc quá an phận, kém cỏi...

Vì quá hiểu nhau

Qúa gần nhau, tất cả những cái tốt cái xấu của bạn đều bộc lộ, những thất bại thành công, mối tình đau buồn trong quá khứ chàng cũng biết, bạn không có gì bí ẩn cho chàng khám phá nữa... Cho nên có những đôi bạn khác phái rất thân nhau lại không thể yêu nhau.

Khi nào người ta cảm nhau?

+ Ấn tượng đẹp
Không ngừng tạo những ấn tượng đẹp cho nhau, từ diện mạo đến phong cách, lời nói, tính tình, cách cư xử... Những ấn tượng ấy sẽ tích lũy trong tâm tưởng của người kia để tình yêu hình thành và lớn lên...

+ Sự tôn trọngĐiều này đặc biệt quan trọng, phái nam thường cảm kích trước lòng ngưỡng mộ của người khác phải dành cho họ.

+ Sự quan tâmMột nụ cười, một ánh mắt, một lời chào hỏi hay sự ân cần, giúp đỡ... Tất cả đều phải kín đáo và đầy lòng tự trọng nếu lộ liễu hoặc hạ mình sẽ phản tác dụng hoặc bị lợi dụng.

... Và có thể có nhiều điều khác nữa để khơi dậy tình yêu, nhưng tất cả phải đặt trên nền tảng của sự chân thành. Khi bạn có tất cả những điều ấy mà người ta vẫn không chú ý, không nhận ra tín hiệu của bạn? Ŀừng tiếc vì đó là kẻ không biết nhận ra tấm lòng và bạn hãy quên người ấy đi là tốt nhất...

Anh có biết em giờ như thế nào không

08:48 0 Comments
Anh ah đã lâu lắm rồi em và anh không liên lạc rồi nhỉ . hôm vừa ồi em nhắn tin cho anh được biết anh đã đi úc du học chúc mừng anh nhé sau tết người yêu anh sang đó ah anh hạnh phúc thật đó còn em từ ngày anh bỏ em ra đi em sống trong nỗi buồn anh ah . Hiệp ah anh có từng nghĩ đến em không vậy mà em luôn nghĩ đến anh người con trai hà nội đã khiến em đớn đau vì yêu trong cuộc đời này . anh làm ở FPT Telecom đúng không em vẫn nhớ những gì mà anh đã nói những câu chuyện mà anh đã kể những tin nhắn mà 2 ta đã nhắn nhưng anh đâu hay đâu biết anh bỏ em mà đi . anh đi rồi sao còn làm khổ em đến vậy . anh còn nhớ không ngày anh đi anh không nói một lời em biết tại em trẻ con nên anh bỏ em mà đi vậy tại sao khi em sau mấy tháng trời gần như chôn được kỉ niệm 2 ta anh lại điện cho em tai sao bao ngày em nhớ anh em điện và nhắn tin anh đều không nghe và nhắn lại sao khi em đang dần quên anh thì anh lại điện cho em anh điện ma không nói gị mặc cho em ở bên đầu dây bên này gào khóc tiếng khóc đó nghẹn ngào lắm anh biết không hôm đó em đã uống rất nhiều rượu lând đầu tiên em uống rươu trong đời người con gái nhưng em không say tối hôm đó em lấy hết can đảm ra để điện và nhắn tin cho anh nhưng anh không trả lời tại sao vậy anh , anh không trả lời mà chỉ nhắn một tin duy nhất ” co dien ah ” ôi anh ah anh biết không em đã khóc rất nhiều về ti đó em khóc nghẹn lời mà anh đâu có hay chứ . em tập quên anh một lần nữa nhưng anh anh sao anh lại làm khổ em đến vậy khó khăn lắm em mới lại dần hồi phục mà anh anh lại về tìm em làm chi . anh về nhà em tìm em đúng không em đi học về em trai em bảo có một người đến tìm em chẳng hiểu sao em lại linh cảm là anh em đã tả đúng như anh vâng thật bất ngờ nó bảo đúng như thế trời anh về làm gì hả anh sao anh không đi đi . em…em…em em đã quay xe đạp đi tìm anh em đã đi hết những con phố , những quán nước mà hai ta đã đi để tìm anh nhưng trong vô vọng em khóc khóc và ô kìa hình như em thấy anh thì phải em cố đạp xe nhanh đuổi xe theo chiếc xe đó nhưng ôi e đã ngã xe đau lắm anh ah không phải đau ở thể xác nữa mà em đau ở tinh thần của em cơ anh biết không em đã suýt bị ô tô đâm phải nhưng em mặc kệ em vẫn ngoái theo chiếc xe đó trông theo nó . rồi em đã sống rất buồn anh biết không anh biết không anh . đến tháng 6 em xác định học để thi để quên anh em lao vào học như con thiêu thân anh ah . rồi hôm sinh nhật em cám ơn anh đã chúc mừng sinh nhật em nhé em hạnh phúc lắm ngày 10/6/2009 đó em đã có món quà vô giá chính là lời chúc sinh nhật vui vẻ của anh . rồi anh quay về đây nói anh vừa đi nam về và anh nhớ em nhất vì còn quá yêu anh em đã về bên anh nhưng chỉ được mấy hôm anh lại bỏ em mà đi từ lúc đó em không còn tâm trí thi nữa . em không thể quên anh nữa rồi nguyễn hoàng hiệp ah và em tưởng trừng em đã chết nhưng đã có một người co trai đã đến và vớt em lên nhưng trời ơi em tương hạnh phúc đang mỉm cười cùng em nhưng ai ngờ người đó chỉ xem em như trò chơi anh ấy đã theo một người con gái khác rồi anh ah em không biết mình có thể cười được không nữa nụ cười của em dường như đã chết rồi em sợ yêu lắm rồi anh biết không ah em đươc nhìn người yêu anh qua avatar của anh rồi em nhìn qua avatar thấy 2 người đang ôm nhau thế mà em bật khóc luôn đó em ngốc lắm phải không anh . anh ah ngan lần em chúc anh va chị ấy hạnh phúc anh đã tìm được hạnh phúc rồi nhé hi em ghen mớ chị ấy quá anh ah . và cho em gửi lời chúc phúc luôn cho kẻ bạc tình kia nữa hồ trunh thanh chiến sĩ đặc công xuân mai dù anh đã làm tổn thương em nhưng em cũng mong anh hạnh phúc tạm biệt mối tình đầu và mối tình thứ 2 của em mãi mong 2 anh luôn hạnh phúc nhé . năm mới sắp tới rồi và cả 2 ah đã có một nửa của mình rồi mùa đông không lạnh phải không anh good bye my love


nguyetnhimk45b

25 tháng 6, 2011

Thật nhẹ....thật nhẹ thôi em nhé....!

09:32 1 Comments

Thật nhẹ....thật nhẹ thôi em nhé....!
Đôi lúc mình như muốn trốn chạy một thứ gì đó, trốn chạy thật xa để quên đi những thứ thuộc về mình, quên đi tất cả những kí ức về cuộc đời của mình để làm lại từ đầu, nhưng sao cảm thấy khó quá vậy, đau đớn quá vậy, tất cả những gì mình đã và đang xây dựng chỉ để có được 2 từ đó là hạnh phúc mà sao thấy nó vất vả đến như vậy, mình đã hi sinh quá nhiều, mơ mộng quá nhiều và hạnh phúc cũng thật nhiều, để rồi đây mình lại nhận toàn là sự giả dối, là những chén đắng trong lòng….tôi ơi! vì sao thế! vì sao mình lại ra nông nỗi này…chán nản và mệt mỏi bởi những lo toan của cuộc sống đời thường…
duyên trời đã mang em đến bên anh, đến bên bờ của hạnh phúc của niềm vui, cớ sao ông trời lại nhẫn tâm nỡ cướp mất của anh tất cả những thứ đáng nhẽ phải thuộc về anh chứ, lỗi đó là do anh? do em? hay do chính ông trời hả em? anh không biết….hoàn toàn anh không biết gì cả, tất cả dường như chỉ mới ở trước mắt anh thôi, hiện lên rõ mồn một rồi chốc lát lại tan biến vào khoảng hư không, để lại trong anh một nỗi buồn, một sự tĩnh lặng đến đáng sợ, anh muốn đưa tay ôm lấy tất cả, ôm lấy tất cả những thứ thuộc về anh nhưng dường như bây giờ đối với anh nó quá xa vời thì phải, không còn những câu nói yêu thương, không còn tiếng cười vui vẻ của em, không còn được thấy những giọt nước mắt cả anh và em đều khóc vì hạnh phúc nữa, thay vào đó là sự lặng câm và bóng tối bao trùm, tất cả chỉ như một màu đen đang vây kín anh, vây kín tất cả những gì mà người ta gọi là quá khứ, là những kỉ niệm.

Thật nhẹ....thật nhẹ thôi em nhé....!

Anh còn nhớ…nhớ lắm những lúc em bên cạnh anh, nũng nịu anh như một đứa trẻ con, tinh nghịch, hồn nhiên, dí dỏm như đúng con người em hàng ngày vậy.
Nhưng…tất cả đã xa rồi, chỉ còn mình anh với đêm dài, với bóng tối và sự câm lặng, không còn ai bên anh, không còn gì nữa cả,…tất cả là một dấu chấm hết cho một cuộc tình mà suốt bao nhiêu ngày tháng anh theo đuổi và kiếm tìm.Anh cũng sẽ chẳng trách em đâu,chẳng trách bất cứ thứ gì thuộc về em hết bởi anh yêu em mà,đã yêu thì cơ sao phải trách phải không em, anh sẽ nhớ và giữ tất cả những thứ thuộc về em bên mình, cất nó vào thật sâu trái tim anh, một góc của khoảng không vũ trụ để rằng không có ai có thể làm phiền đến chúng mình, cũng như không có bất cứ ngoại cảnh nào tác động đến chúng ta.em à! hãy thật nhẹ, thật nhẹ bước vào quá khứ của anh nhé…thật nhẹ, thật nhẹ thôi để rồi anh có cái cảm giác thật yên bình và hạnh phúc khi ở trong quá khứ này nhé! anh yêu em

23 tháng 6, 2011

Tự hỏi anh là ai và tình yêu của anh là gì

16:01 0 Comments

Tự hỏi anh là ai và tình yêu của anh là gì
Nhiều đêm nằm nghĩ em tự hỏi: Tình yêu là gì mà nó làm cho nước mắt có thể rơi bất cứ lúc nào khi nó không còn hiện hữu trong mỗi con người nữa.

Anh!

Thời gian trôi thật nhanh phải không anh? Cũng đã 3 tháng mình chia tay nhau, 3 tháng là một khoảng thời gian không dài nhưng cũng không ngắn để em có thể dễ dàng chấp nhận và đối mặt với nó.

Biết nói sao để anh hiểu được những tháng ngày vừa qua em phải trải qua, nó thật khó khăn, dường như em đã mất đi niềm tin vào cuộc sống khi mà không có anh bên cạnh. Cả ngày vẫn cười nói, vẫn vui đùa, vẫn tranh luận với mọi người nhưng không ai có thể hiểu được những thổn thức trong lòng, những nỗi buồn mà em đang đối mặt. Chỉ khi về đêm, còn lại riêng mình với bóng tối em đã gục đầu vào gối để khóc cho anh, cho tình yêu em đã từng có và hơn hết là em khóc cho chính bản thân mình.

Cũng như bao người con gái khác, em đã từng được sống trong những giây phút hạnh phúc của tình yêu, những khoảnh khắc ấy đã tiếp thêm cho em sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn mà cuộc sống thử thách ý chí em. Em đã từng hạnh phúc rất hạnh phúc anh ạ! Bởi em có thể chạy đến bên anh bất cứ lúc nào khi em cần một sự chia sẻ, cần một bờ vai để dựa, cần một điểm tựa tinh thần nơi anh. Nhưng giờ đây những điều đó không còn thuộc về em nữa, em hoàn toàn mất định hướng không biết tìm về nơi đâu những khi chán nản và mệt mỏi mà cuộc sống hàng ngày mang đến với em. Em vẫn được gặp anh, vẫn được nói chuyện với anh nhưng em chỉ được đến bên anh như một người bạn chứ không còn là người yêu của anh nữa. Tình cảm mà em dành cho anh có thể nguôi ngoai nhưng không thể hết được, bởi năm qua chúng ta đã có quá nhiều kỷ niệm, vui có, buồn có và cả giận hờn cũng có. Em sẽ sống thật tốt, thật mạnh mẽ như anh từng mong muốn. Em hy vọng vấp ngã trong tình cảm lần này sẽ giúp em trưởng thành hơn.

Anh!

Giờ em chỉ có thể đứng từ xa theo dõi từng bước đi của anh mà thôi, không có em bên cạnh nữa anh hãy nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn anh nhé! Em biết anh đối diện với thực tại cũng không dễ dàng gì nhưng em mong cả hai chúng mình cùng cố gắng. Rồi anh sẽ gặp được người con gái tốt hơn em rất nhiều, người ấy sẽ mang đến cho anh những hạnh phúc mà em không mang đến cho anh được và em mong người ấy sẽ yêu anh nhiều như em đã từng yêu anh.

Cám ơn anh rất nhiều khi đã cho em được sống trong hạnh phúc của tình yêu, trong những niềm vui mà anh đã mang đến cho em suốt tháng năm vừa qua, em sẽ luôn trân trọng những khoảnh khắc đẹp ấy.

Cho em được gọi 1 lần cuối nhé Anh yêu!. Và hãy nhớ có một người luôn luôn dõi theo anh.

Nhím xinh sẽ luôn cầu nguyện và chúc phúc cho anh Hồ Trung Thành ah ! em sẽ mãi nhớ về anh về những gì ta đã hạnh phúc

20 tháng 6, 2011

Lời chia tay sớm muộn

19:25 0 Comments
aLời chia tay sớm muộn

Mình chia tay rồi phải không anh? Anh bước ra khỏi cuộc đời em nhẹ nhàng như khi anh đến, không có quá nhiều nước mắt như em nghĩ, không dằn vặt hỏi tại sao, không níu kéo, cầu xin. Mình chia tay trong sự nuối tiếc…

Vẫn biết anh và em còn yêu nhau nhiều lắm, vẫn biết giữa chúng ta không chỉ có tình yêu mà đó còn là vì cái “nghĩa” mà chúng ta đã có trong suốt 5 năm.

5 năm, tình yêu mình có đã trải qua bao buồn vui, bao kỷ niệm, bao ngọt ngào, nhưng cũng không yên ả để có thể vượt qua mà sống trọn đời với nhau. Rốt cuộc em vẫn rời bỏ anh, em không đủ can đảm để chịu khổ, chịu cực cùng anh, em không chạy theo những cám dỗ mới nhưng suốt thời gian qua em cũng đã cố gắng để níu kéo một cái gì đó giữa chúng ta, em đã cố gắng gạt bỏ tất cả vì anh, vì em và vì gia đình chúng ta. Nhưng rốt cuộc trái tim em không thể làm được điều em mong muốn. Ngày em chấp nhận đánh đổi cuộc sống tình yêu 5 năm để đến với “tình yêu” mới, em cũng xót xa và đau đớn lắm. Đừng nghĩ em nhẫn tâm, đừng nghĩ em xấu xa tham của, đừng nghĩ em bạc bẽo, bởi tận trái tim em vẫn còn yêu anh lắm. Chỉ là… em không thể tiếp tục yêu anh như trước mà thôi.

Giờ mình ngồi lại đây với nhau, ngắm khuôn mặt anh trong yên lặng, câm nín nghe hơi thở mệt mỏi của anh, cố giấu giọt nước mắt khi nghe anh kể về chuyện chúng mình trong chút nuối tiếc mà anh không muốn có. Giờ anh và em vẫn có thể là bạn, anh vẫn ân cần quan tâm em, vẫn cho em những lời khuyên nhẹ nhàng, vẫn động viên em để em có thể vững tin với những gì em đã làm. Không hờn giận, không trách móc, không nguyền rủa… anh chỉ lặng lẽ hơn, chỉ cố gắng vớt vát những kỷ niệm về nhau để vẫn nhìn em yêu thương như thủa nào.

Khi bên em lúc này đã có một người đàn ông khác thay thế anh, người ấy có thể là chỗ dựa vững chắc cho em trong cuộc sống sau này, người ấy có thể có yêu em, có thể lo cho em được một chút vật chất, có thể quan tâm và thương yêu em. Nhưng sâu tận đáy lòng em vẫn mong người ấy là anh để em chọn lựa như lần đầu tiên mình đến với nhau và nói sẽ là của nhau như 5 năm về trước.

Em gạt nước mắt, bỏ ngoài tai cả những lời than phiền của bố mẹ, cố không nhìn thấy anh để gượng gạo bước trên con đường lắm chông gai mà em đã chọn để đi. Anh rồi cũng sẽ tìm được cho mình một người con gái yêu anh nhiều hơn, biết quan tâm chăm sóc anh nhiều hơn em. Vẫn biết em là người con gái đầu tiên anh yêu, anh vẫn luôn trân trọng em và vẫn luôn coi em là người anh yêu thương nhất. Vẫn biết tình cảm là khó lòng đổi thay, nhưng… mọi chuyện như định mệnh sắp xếp cho chúng mình phải xa nhau. Thôi hãy coi đó là duyên số mình chưa tới phải không anh.

Bố mẹ, bạn bè đều sốc khi biết anh và em chia tay, thực sự là không ai tin được rằng em có đủ tự tin sống mà không có anh, đủ can đảm rời bỏ một người đàn ông tuyệt vời như thế để đến với một người em mà bản thân em còn không biết người đó như thế nào. Nhưng có lẽ chính vì anh quá tuyệt vời, anh quá tốt, quá yêu em mà em mới trở nên… hư hỏng như thế. Người ta vẫn bảo cái gì tốt quá cũng không hẳn là tốt mà phải không anh?

Tạm biệt anh yêu của em. Em đã muốn viết những dòng yêu thương dành cho anh một lần cuối, nhưng chưa bao giờ em viết nổi. Vì nó đã gắn chặt trong trái tim em và em không thể nói ra. Em sẽ vẫn giữ tình yêu với anh ở chỗ thiêng liêng và quý trọng nhất vì anh đã từng là những gì em có. Anh hãy sống thật tốt, hãy sống cho gia đình anh, cho bản thân anh như anh đã từng nói anh nhé. Anh hãy sống hạnh phúc, hãy luôn mỉm cười, hãy biết tận hưởng cuộc sống mà không phải lo lắng cho một ai đó như em nghe anh. Em sẽ vẫn dõi theo bước đi của anh và sẽ luôn cầu chúc may mắn, hạnh phúc sẽ đến với anh.

19 tháng 6, 2011

Thói đỏng đảnh sẽ giết chết tình yêu!!!

13:39 0 Comments
thoi dong dang giet chet nguoi yeu
Đỏng đảnh là một trong những thói xấu mà nhiều cô gái trẻ thời nay hay mắc phải, đặc biệt là trong cư xử với người yêu. Các cô gái cần hiểu một điều đơn giản rằng: nũng nịu, hờn dỗi một chút là gia vị của tình yêu, nhưng quá đáng sẽ khiến cho bạn trở nên đỏng đảnh trong mắt chàng. Sau đây là một số dấu hiệu cho thấy bạn đã trở nên đỏng đảnh:
Đến chỗ hẹn với chàng muộn: Bạn làm điều này để chứng tỏ mình "có giá", bắt chàng chờ đợi một chút thì đã sao, bạn là phụ nữ thì có quyền làm như vậy mà? Nếu bạn thực sự nghĩ vậy thì bạn đã thiếu sự tôn trọng người yêu mình và bạn cũng đã tự coi thường bản thân mình. Chẳng lẽ giá trị củ bạn, chàng không biết rõ hay sao mà bạn phải chứng minh một cách thiển cận như vậy?

Làm mình làm mẩy với chàng trước đám đông. Trước mặt bạn bè, đồng nghiệp, người thân, bạn luôn nũng nịu, hờn dỗi một cách thái quá vì những điều vô cùng nhỏ nhặt như: bạn không ăn được ớt, bạn bị xước ngón tay... Điều này sẽ khiến bản thân bạn trở nên lố bịch, và những người xung quanh sẽ cảm thấy khó chịu. Quan trọng hơn là người yêu bạn sẽ vô cùng xấu hổ với mọi người. Và chắc chắn lần sau, khi phải xuất hiện trước đám đông, chàng sẽ chỏn giải pháp đi một mình cho đỡ nhọc thân.

Kể cho chàng nghe về những người con trai khác theo đuổi mình. Có những cô gái thường xuyên kể cho người yêu mình nghe về những anh chàng theo đuổi mình đẹp trai ra sao, giàu có như thế nào, ga lăng với phụ nữ... một cách rất say sưa. Mục đích của họ chỉ là muốn người yêu của mình phải ghen tức, phải thấy rằng yêu được họ là một diễm phúc đối với chàng. Và những hành động đó của của các cô gái đỏng đảnh nhằm thoả mãn thói ích kỷ, xoa dịu lòng tự ái của họ. Nếu bạn cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đến một lúc nào đó chàng phát cáu và hét lên: "Thế thì cô đi yêu nó đi". Lúc đó đau đớn sẽ là bạn.

Không chịu cho chàng cơ hội giải thích khi chàng mắc lỗi. Là con người, ai chẳng có những phút sai lầm. Nhưng đối với bạn, chàng phải thật hoàn hảo, trong sạch như tuyết, không được phép mắc lỗi dù là nhỏ nhặt nhất. Khi chàng mắc lỗi, bạn nhất quyết không để cho chàng có cơ hội giải thích mà khăng khăng bỏ ngoài tai những lời giải thích của chàng. Bạn mặc sức hành hạ, trừng phạt chàng bằng sự im lặng khó chịu. Bạn chỉ nghĩ đơn giản: vì chàng làm việc có lỗi với bạn nên bạn có quyền như vậy với chàng.

Luôn cầu cứu chàng kể cả những việc làm nhỏ nhặt. có những việc mà thực ra bản thân bạn có thể làm được nhưng vì muốn thể hiện nên bạn luôn cầu cứu tới chàng. Chẳng hạn như: bạn có xe nhưng lại gọi chàng đến đón đi làm, nhỏ chàng mua hộ chiếc bánh mì ăn sáng trong khi nhà chàng cách nhà bạn 4,5 km... Bạn luôn thể hiện rằng nếu thiếu chàng bạn sẽ không thể làm việc gì. Bạn hãy coi chừng, một ngày nnào đó chàng trai chán vai trò làm "bảo mẫu" cho bạn, anh ta sẽ rũ áo ra đi.

18 tháng 6, 2011

Tình yêu anh dành cho em không bao giờ kết thúc

20:14 0 Comments

Tình yêu anh dành cho em không bao giờ kết thúc
Đặt tay lên bàn phím và anh cứ gõ một cách vô định.anh thả lòng mình theo chiều dài ký ức để rồi anh chợt cười chợt khóc một cách ngây ngô……..
Anh nhớ em.nhớ em thật nhiều em có biết? anh nhớ nụ cười với má núm đồng tiền của em,anh nhớ ánh mắt chìu mến khi em nhìn anh,anh nhớ bàn tay nhỏ bé xiết chặt bàn tay anh,nhớ những khi ta ôm nhau, nhớ những nụ hôn nồng ấm,anh nhớ mùi hương của em,anh nhớ những con đường mà hai ta cùng chung bước….nhớ như in.Chúng mình yêu nhau như vậy mà số phận lại bắt ta rời xa nhau ư? không không anh không cam tâm đâu em ạ. hai đứa mình đâu còn hạnh phúc nếu thiếu nhau phải không em? em còn nhớ không anh đã từng nói tình yêu anh dành cho em không thể có một kết thúc có hậu em nhớ không? VÌ TÌNH YÊU ANH DÀNH CHO EM KHÔNG BAO GIỜ KẾT THÚC. anh yêu em, anh vẫn hy vọng có ngày chúng ta lại được ở bên nhau và anh sẽ cố gắng cố gắng hết mình vì hy vọng ấy em ạ.

Thật khổ cho em khi em là một thiên thần còn anh chỉ là một người bình dị.anh chẳng có gì ngoài một tấm chân tình với một trái tim yêu em tha thiết.anh nào có ước muốn gì lớn nao anh chỉ mơ ước có một mái nhà với những đứa con thơ và khi đó anh sẽ có thể ôm em ôm em từ đằng sau thôi khi đó anh sẽ nói với em:” vợ à! anh thấy thật hạnh phúc chúng mình cùng nuôi dạy những đứa con để chúng sau này xinh đẹp giống em nhé” anh chỉ muốn vậy thôi liệu mơ ước của anh có thể thực hiện được không em? anh tin là được chỉ cần em có niềm tin ở anh ở tình yêu của hai đứa mình thời gian sẽ chứng minh tất cả.mình phải xa nhau do gia đình em ngăn cấm do anh chưa xứng với em.uh mình tạm xa nhau em nhé anh sẽ cố gắng hãy tin anh em nhé anh tin anh làm được hãy chờ anh em nhé.

Gia đình ngăn cấm nhưng liệu ngăn được tình yêu không em? câu hỏi đó chỉ cần em trả lời vì với anh tình yêu anh dành cho em là mãi mãi chẳng bao giờ thay đổi.sẽ chẳng có khó khăn nào khiến anh chùn bước nếu em không bỏ cuộc anh tin anh làm được em ạ.
Nguyện cầu những gì tốt đẹp nhất đến với người tôi yêu

17 tháng 6, 2011

Em vẫn mãi đẹp trong anh

20:23 0 Comments

 Em vẫn mãi đẹp trong anh

N ơi!
Hai năm rồi. Từ ngày em đi lấy chồng khi mới vừa tròn tuổi 17. Em đã buông lại cho anh biết bao nỗi nhớ, niềm đau, những đêm dài thu mình trong cay đắng, cô đơn và cả sự tiếc nuối mà không biết rồi đây bao giờ anh mới có thể quên đi.
Mình cùng sinh ra nơi thành phố này. Thành phố Đà Lạt. Nơi mà từ thưở bé cái lạnh đã quen dần qua làn da, hơi thở mỗi người. Nhưng anh không nghĩ được rằng sẽ có 1 ngày em bỏ lại tất cả, để cái lạnh kia làm tội anh gấp ngàn lần. Mình cùng lớn lên, quen nhau, chơi cùng nhau từ ngày đầu em biết mắc cỡ, anh ngại đứng kề. Rồi khi lớn hơn 1 chút lại học chung lớp chung trường gần 12 năm học với biết bao lá thư gửi dưới ngăn bàn, bao nụ cười, bao lần hờn dỗi. Mình yêu nhau tự thưỏ nào mất rồi. Biết bao lần khi ngồi bên nhau tâm sự anh vẫn thường trêu em là mít ướt bởi chỉ cần anh làm em buồn xí xi thôi là em lại khóc, mà khóc rồi thì khó ai mà dỗ nổi. Những lần ấy em biết không anh thấy mắc cười ghê lắm nhưng sợ em nhéo nên chẳng dám đâu, chỉ đến lại gần hơn, vuốt nhẹ tóc em rồi xin lỗi. Em nè! Em nhớ không? Anh đã cõng em nhiều thật nhiều nhỉ? Trên con đường rải đầy lá thông và dã quỳ vàng rực.
Ngày sinh nhật anh 16 tuổi, món quà em tặng anh là 1 nụ hôn thật ngắn với chiếc khăn tay. Em nói rằng để mỗi khi không có em bên cạnh anh sẽ để chiếc khăn vào ngực áo, nơi trái tim ngày ngày vẫn đập và anh sẽ cảm nhận được hơi ấm của em. Có lần anh hỏi cô bé rằng: Sau này nếu mình cưới nhau, bé sẽ mơ ước gì?” Em chỉ trả lời một ngàn bông bong bóng bay, một trăm đóa hoa hồng bạch và 1 chiếc áo cưới màu hồng. Anh cười và hôn thật nhẹ lên má em. Những ngày ấy anh chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh, thật nhanh. Suy nghĩ đó thật ngốc nghếch phải không em. Vì khi ấy anh chỉ nghĩ là em và anh sẽ lớn nhanh hơn và mình sẽ được cưới nhau. Nhưng tuổi thơ, ký ức đã không còn nữa chỉ hơn 1 năm sau. Em phải nghỉ học vì gia cảnh. Anh đậu Đại học xuống thành phố nhập trường. Ngày chia tay tiễn anh lên xe đò em cũng đã khóc thật nhiều, em dặn dò anh đủ thứ cả về cuộc sống sinh hoạt lẫn việc học, lại cũng không quên nhéo anh cảnh cáo cấm cho lăng nhăng. Anh chỉ cười cho cả tới khi bước lên xe, tay ôm cuốn sổ tay em tặng, dặn anh hãy viết tất cả những gì anh nghĩ lúc xa nhau. Anh cũng gửi lại em 1 cuốn. Hẹn ngày về sẽ đổi lại cho nhau. Ngày ấy cũng là ngày anh sang nhà em xin cưới. Một nụ hôn vội vã, xe lăn bánh. Anh khóc không dám ngước lại nhìn. Anh nghĩ rằng khi đó em cũng đang khóc.

ANh thấy tiếc, đến bây giờ anh thấy tiếc với 2 từ “giá như”. Anh đâu biết được chuyến đi ấy là lần cuối cùng cho tất cả. Hơn 4 tháng sau khi anh xuống Sài Gòn mình vẫn thường gọi điện, nhắn tin và viết thư cho nhau. Nhưng dần dần thưa thớt dần. Một phần vì anh bận học, em ở quê phải lo lắng giúp ba mẹ trồng hoa. Lá thư cuối cùng em viết cho anh có 1 câu mà ngày đó anh không hiểu, đến giờ khi đọc lại mới thấy hối tiếc. Em viết rằng: ” Ba mẹ bắt em lấy chồng. Ba bị bệnh nặng, nếu có thể anh thu xếp về nha”. Nhưng anh không về được, đó là thời gian anh thi học kỳ đầu tiên của đời sinh viên, và anh cũng không nghĩ em sẽ vội vã lấy chồng chạy tang cha. Anh dặn lòng rằng anh sẽ cố thi thật tốt để về sớm thăm em và ba em.
Sau lá thư đó em không xài sim cũ, anh gọi điện thoại bàn không bắt máy. Anh vẫn không biết một biến cố đau buồn sắp diễn ra. Anh đè nỗi buồn vào lòng để ôn thi.
Anh về Đà Lạt trong một ngày giáp tết, một buổi chiều sương rơi thật dày. Hai bên đường hoa vẫn nở nhưng man mác. Xuống xe anh chạy ngay đến nhà em với món quà là 1 đôi giày búp bê thật đẹp. Cánh cửa cổng im lìm. Anh gọi cửa hồi lâu rồi mẹ em bước ra đầu quấn tang trắng. Bác dẫn anh vào nhà, nơi giữa phòng khách nghi nghút khói. Anh bàng hoàng khi biết ba em mất. Và thật sự sụp đổ lúc biết em đã đi lấy chồng hơn nửa tháng rồi. Em lấy chồng Việt Kiều. Con một nhà giàu ở trung tâm thành phố về nước đến mua hoa đã gặp và xin cưới em đúng thời gian ba em lâm trọng bệnh.
Anh không nhớ nổi khi đó anh đã ra sao, anh không nhớ được. Có lẽ mọi thứ trước mắt đều sụp đổ.Anh bước ra về. Ký ức có lẽ đã đưa anh tìm tới con đường ngày xưa. Con đường với bao nhiêu yêu thương hai đứa. Anh đã khóc, khóc như 1 kẻ điên, anh muốn hét lên thật lớn để hỏi rằng: Vì sao? Tại sao? Tại sao em bỏ anh?” Nhưng ngàn tiếng nấc đã đè nặng lại. Anh không thể. Anh chỉ muốn chết. Một khoảng không màu trắng, rồi tối om đập vào tiềm thức.

Anh tỉnh dậy mà không biết mình đang ở đâu. Mẹ anh bước vào phòng và nói rằng 1 người hàng xóm chạy xe thồ ngang qua đã thấy anh ngất và đưa anh về nhà. Anh khóc, khóc và chỉ khóc. Cuộc sống khi đó thật vô nghĩa.
“N ơi! Tại sao hả em? Anh đâu có lỗi gì đâu, tại sao em lại bỏ lại anh mà không 1 lời từ tạ. Tại sao em lại giết chết con tim anh, giết chết tình yêu mình khi nó đang ở những thời khắc đẹp nhất? Anh đã tìm về rồi, về với em sau khoảng thời gian nhớ nhung với bao cố gắng. Nhưng em giờ ở đâu?”
Anh đã sống với cuộc sống trong cái cảm giác mất em mãi mãi đã 2 năm. Vậy mà anh cứ ngỡ đó chỉ là chuyện của ngày hôm qua. Nơi em vẫn đứng đó bên kia cây cầu chữ Y chờ anh. Từng trang thư còn thơm mùi mực, cuốn nhật ký những ngày xa nhau anh cũng viết đầy rồi nhưng anh sẽ phải trao lại cho ai?
Ngoài vườn kia mùa hoa hồng trắng lại đang mùa nở rộ, xuân đã về nhưng mùa xuân sẽ vẫn chẳng có em. Em ơi phải chăng những ước nguyện của đôi mình đã bị số phận treo vào ngàn quả bóng bay thả trôi? Hoa hồng trắng là màu khăn tang tiễn đưa những ngày yêu sôi nổi vào lòng đất câm lặng? Ngày ra trường anh sẽ vẫn đặt may tà áo cưới màu hồng. Dẫu anh biết người mặc nó không còn là em nữa. Em sẽ chẳng về nữa đâu. Anh biết.
Ở nơi nào đó bây giờ em ra sao? Có vui, có hạnh phúc không? Còn hay khóc nhè không? Hay nũng nịu chồng và được chồng con thương yêu không? Mong em bình yên thôi. Điều ước bây giờ của anh đó. Giờ anh vẫn vậy, đang học năm thứ 2 em ạ. Nơi này anh vẫn nhớ em từng đêm, vẫn mong 1 lần được nhìn thấy em, dẫu là từ xa thôi. 1 lần thôi cũng được. Nước mắt của anh cũng cạn rồi. Bây giờ anh phải dành tất cả vào việc học vì đó là mong mỏi của em ngày trước. Anh cũng không có lăng nhăng đâu, không hề em ạ. Anh muốn mình phải đứng lên, anh phải mạnh mẽ và tự lập. Anh muốn em tự hào vì anh, ba mẹ tự hào về anh.

Mỗi lần về thăm quê anh vẫn ghé thăm mẹ em đó, bác chỉ hỏi về anh mà không cho anh hỏi gì cả. Bác vẫn khỏe nên em cứ yên tâm nhé.
Anh không biết rồi mai này đời anh sẽ ra sao, chắc anh sẽ vẫn cưới vợ nhưng sẽ còn lâu nữa cho tới khi nào quên được em vì anh không muốn vợ anh sau này sẽ phải buồn vì anh. Và với anh bây giờ anh cũng nghĩ thoáng hơn nhiều rồi, anh không trách em nữa đâu mà càng thương em và thấy có lỗi vì ngày trước lầm trách em.
Em nè! Em khỏe nhé, hạnh phúc nhé. Hãy xem anh là quá khứ thôi để mà sống mà yêu thương chăm lo cho gia đình. Hạnh phúc của anh đó. Cuộc đời này mình không bên nhau được thì sẽ hẹn lại vậy, nếu có kiếp sau. Và nếu 1 dịp nào đó về thăm quê hương, ghé lại anh chơi. Dù ở xa mấy anh cũng về. Anh sẽ cho em xem anh đã trưởng thành như thế nào.
Nước mắt và nỗi đau đã làm anh sụp đổ, nhưng nó cũng làm anh đứng lên sau tất cả. Cho đến bây giờ nó lại là dòng hồi tưởng để anh biết rằng sau quá khứ buồn là ngày mai tươi sáng. Em của ngày ấy – bây giờ vẫn mãi đẹp trong anh.

Gửi người em xa

16 tháng 6, 2011

Khoảng cách tình yêu !

11:27 0 Comments
Bạn đang yêu nhưng người ta xa đến nửa vòng trái đất. Bạn tự hỏi tình yêu của mình tồn tại được không, liệu có nên tiếp tục. Hãy cùng nghe chính những người trong cuộc nói. 1. Tất nhiên là được Tôi gặp cô ấy trên mạng rồi yêu dù hai đứa cách xa hàng vạn dặm. Cuối cùng chúng tôi cũng làm đám cưới và có 5 năm hạnh phúc. Giờ tuy hai người không còn kề bên nhưng xin khẳng định là quãng thời gian chúng tôi có nhau rất đẹp. Miễn là bạn vượt qua được khoảng cách không gian, tình yêu đó thực sự ý nghĩa. Cần có thời gian, sự nhẫn nại và tin tưởng. Khi yêu người ta không ngại hy sinh mà. 2. Sẽ khó khăn nếu chưa sẵn sàng Tình yêu xa cách hoàn toàn có thể thành được, nếu hai người sẵn sàng đối mặt với thử thách, cùng nhau vượt khó khăn. Còn nếu bạn chưa chuẩn bị tinh thần, chuỗi ngày tới sẽ nhiều điều nảy sinh lắm đấy. 3. Cần vững tin Tôi và bạn trai cũng sống xa nhau phần lớn thời gian, nhưng chúng tôi luôn hướng về nhau và làm mọi chuyện để xây đắp tình yêu của mình. Có quyết tâm chắc chắn sẽ làm được. 4. Quan trọng là giao tiếp Tôi xa người yêu được 5 tháng rồi và nghiệm ra rằng điều quan trọng nhất với một mối tình cách xa là hai người cần giao tiếp. Hãy tâm sự về cảm xúc của mình, kể cho nhau nghe mọi chuyện hàng ngày. Đáng sợ nhất là mất mối dây liên kết, không còn nhận thấy cảm xúc của nhau và người này không biết người kia đang trải qua những gì trong cuộc sống mỗi ngày. 5. Tương lai là động lực Bạn trai tôi làm việc trong hải quân, anh ấy đi suốt. Nhưng chúng tôi rất yêu nhau và tranh thủ gặp bất cứ khi nào có thể. Có khi tôi tới thăm anh ấy hoặc giả anh ấy về với tôi. Rồi người ta dành cho anh một công việc tốt ở Nhật. Tôi động viên anh đi. Đến giờ cũng được vài tháng rồi nhưng chúng tôi vẫn nói chuyện điện thoại hàng ngày và gửi mail thường xuyên, không khi nào mất liên lạc cả. Dù rất nhớ anh ấy và sẵn sàng làm bất cứ điều gì để được gần nhau, tôi vẫn biết anh đang làm điều cần thiết cho sự nghiệp của mình, cho tương lai của chúng tôi. Tin tưởng, chân thành và giữ liên lạc thường xuyên là chìa khóa của vấn đề. 6. Không thành đâu Tình yêu của tôi đã chẳng đến đâu cả. Tôi không có ý nói tất cả các cuộc tình xa đều có kết cục như thế. Nhưng đôi khi mọi cái trở nên thật khó khăn, đầy thử thách và giải pháp duy nhất lại là chia tay. Không phải bởi vì hai người đã không cố gắng… 7. Lừa dối là xu hướng Mọi người có vẻ ủng hộ tình yêu khoảng cách. Nhưng có một thực tế là đến 90% các đôi yêu xa lừa dối nhau hoặc không nói, viết thật những điều mình trải qua. Con người luôn muốn gần gũi cả về thể xác lẫn tinh thần với một ai đó, muốn được quan tâm chăm sóc và đón nhận sự quan tâm chăm sóc. Khi xa người mình yêu, họ không thể làm điều đó được. Tôi ngờ rằng chỉ những người cực kỳ chân thành mới “giữ mình” nổi thôi. Thẳng thắn mà nói, đó là xu hướng. Bạn cứ tiếp tục tin tưởng người ấy nếu muốn. “Khuất mắt trông coi”, chứ không gặp trực tiếp mà chỉ liên lạc qua email, điện thoại thì chẳng biết thế nào. 8. Đời là thế Tôi biết rất nhiều đôi quen nhau “từ xa nhưng vẫn yêu và đến giờ tình cảm của họ vẫn thế. Cho dù có không thành thì cũng là cuộc sống thôi mà, bạn được cái này và mất đi cái khác.

15 tháng 6, 2011

Anh ấy ghen... tức là anh ấy yêu tôi?

13:36 0 Comments
Đây rõ ràng là một suy nghĩ khá phổ biến trong những đôi lứa đang yêu nhau. Ghen không phải là một cách thể hiện tình yêu. Đúng hơn, ghen thể hiện một sự thiếu tự tin, thậm chí nó là một cách phá hủy dần tình yêu.
Điều này xem ra thật hiển nhiên trong những trường hợp ghen mang tính... bệnh hoạn (một sự tra tấn về mặt tình cảm và tính dục) khi ghen bộc lộ một nhu cầu muốn hành hạ người khác, muốn “hủy diệt” người khác.

Cụ Nguyễn Du xưa đã mô tả:
Làm cho nhìn chẳng được nhau.
Làm cho đày đọa cất đầu chẳng lên.
Làm cho trông thấy nhãn tiền.
Cho người tham ván bán thuyền biết tay.
Cái ghen của Hoạn Thư đã làm tan nát trái tim Thúc Sinh và Thúy Kiều. Có nhà tâm lý nói rằng trong mối quan hệ ấy đã có “sự hiện diện của sự chết”. Nhưng ngay trong những trường hợp ghen bình thường thì ở đó cũng có một thứ “nhà tù” trong đó đang “nhốt” một nỗi sợ hãi và sự ham muốn áp chế, thống trị người khác chính là để... chế ngự nỗi sợ hãi ấy.
Thế nhưng, ai cũng nói rằng người ta chỉ ghen khi yêu nhau...
Đúng là nhiều người còn suy nghĩ như vậy thật. Sai lầm này thậm chí còn đến mức một số người cho rằng nhất thiết phải thể hiện sự ghen tuông và sự sở hữu của mình mới chứng tỏ được rằng như thế là mình đang yêu. Thật ra sự ghen tuông chỉ là một thứ ảo ảnh: đó là sự sợ hãi mình không là người duy nhất trong trái tim người khác.

Sự sợ hãi này có nguồn gốc từ thời thơ ấu. Đứa trẻ luôn bị dằn vặt giữa việc nó muốn độc quyền tình cảm của người mẹ và thực tế là mẹ nó không thể giữ được lời hứa này. Một số nền văn hóa còn đưa sự ghen tuông lên hàng một đức hạnh, một bằng chứng, một nhân tố của tình yêu. Thật ra những nền văn hóa ấy thường là muốn đề cao sự thống trị, sự sở hữu và quyền lực của người đàn ông đối với người đàn bà mà thôi.

13 tháng 6, 2011

Tình yêu và số phận : Thư tình

20:48 0 Comments

2051894931 Tinh yeu ko co sai lam 3

Anh!
Chúng ta tìm thấy nhau, yêu nhau là duyên phận. Nhưng cũng chính số phận đẩy anh và em về hai con đường khác nhau. Gặp anh, nhìn thấy anh, yêu anh là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời em. Gặp em, tìm thấy em, yêu em là bất hạnh của cuộc đời anh. Có phải hạnh phúc thật sự thường trái ngang không anh? Chúng ta thuộc về nhau, phải không anh? Dù thế nào đi nữa, em vẫn chỉ là của riêng anh thôi
Số phận cho em và anh tìm thấy nhau để yêu nhau. Nhưng cũng chính số phận đẩy anh và em xa nhau. Lỗi tại mình hay tại duyên phận đây anh? Em không biết. Để bây giờ không thể nhìn nhau, không thể như ngày xưa, mãi mãi không thể nữa rồi
Mình yêu nhau vào một ngày mưa. Dù khi đó chưa nói với nhau lời yêu, nhưng linh cảm cho em biết rằng anh chính là người mà em đang tìm kiếm. Ngày đó anh có nghĩ vậy không? Để bây giờ, xa cách nhau ba năm trời rồi anh lại quay về bên em? Nói lời yêu em rồi lại xa em. Anh là một con người phức tạp, em hiểu ngàn lần hơn thế. Nhưng khi ta ở bên nhau, với em, anh như một đứa trẻ và anh không dối giận em bao giờ. Đó là điều em tin, tin một cách mãnh liệt

Ngày đó sao anh lại rời xa em? Có lẽ em đã có câu trả lời. Nhưng điều làm em ngạc nhiên là bây giờ anh lại nói "anh vẫn còn yêu em". Anh đi tìm cảm giác được ở bên em suốt hai năm trời mà anh không tìm được. Anh không thể tìm được cái cảm giác ấy ở bất kỳ người con gái nào khác. Và em cũng thế thôi, dù em đã yêu người khác. Nhưng bây giờ em nhận ra suốt ba năm qua, em sống được là vì anh. Em cười được cũng là vì anh. Em không khóc được cũng là vì anh. Dù đau đớn đến thế nào cũng không được buồn trước mặt người khác. Đó là điều anh đã dạy em. Cái ngày Hà Nội mưa bão đấy, em trốn trong nỗi đau mà không thể nào tỉnh dậy được. Nhưng bây giờ em tin, ngày đó anh xa em vì anh yêu em. Chỉ đơn giản là thế thôi.
Anh! Bây giờ chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác, đúng không? Hàng ngày vẫn gặp nhau, thậm chí chúng ta ngồi ở hai dãy bàn song song nhau, nhưng mắt không thể nhìn vào nhau, miệng không thể chào nhau, không thể nói với nhau câu nào. Cái tập thể lớp bé nhỏ ấy chắc không nhận ra được nỗi đau của hai chúng ta đâu, cũng chẳng ai biết với em, giây phút đó như một cực hình vậy. Dù mỗi sáng thức dậy, nghị lực để em lên giảng đường là vì anh bởi em khao khát được gặp anh, được nhìn thấy anh mạnh khỏe. Vì cuộc sống chẳng vô cùng đâu anh à. Em cũng vậy. Ai biết được khi nào anh không còn nhìn thấy em nữa? Mong manh lắm.
Anh! Ngày anh nói yêu em là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời em vì như vậy là em đã không lầm tưởng. Em là một con người tồi tệ, vì em đã phản bội người yêu em. Dù chỉ là trong tâm tưởng thôi thì điều đó cũng không thể tha thứ được, đúng không anh? Sao ông trời lại sắp đặt để em phải mang duyên nợ với hai người đàn ông ngay trên giảng đường đại học này chứ? Đã bao lần em tự hỏi tại sao mọi mối rắc rối của em đều là từ đây, từ giảng đường bé nhỏ này? Ở đây có nhiều người thương em, có nhiều người coi em như em gái và cũng là nơi chôn giấu nhiều nỗi đau nhất của em. Để bây giờ em khó lòng đối diện được với quá nhiều người. Vậy mà em vẫn phải sống, vẫn phải đối diện. Cũng là vì anh thôi.

Anh! Anh từng nói lần đầu tiên gặp em, anh sợ em, anh sợ tình cảm mãnh liệt của em. Chính em cũng không ngờ tình cảm của mình lại mạnh mẽ đến thế. Có lẽ bởi vì em yêu anh theo cảm xúc, em yêu anh bằng cả trái tim trong sáng, không tính toán. Anh không thể tìm được cái cảm giác như vậy ở bên những người con gái khác vì em trao anh một tình yêu không vẩn đục, một tình yêu hồn nhiên và say mê nỗi niềm khao khát của một tâm hồn nghệ sĩ. Người ta nói em yêu mù quáng. Cũng có thể là như thế. Nhưng em lý trí lắm. Thế nên đến bây giờ anh vẫn còn được trông thấy em. Bởi nếu em không lý trí, không mạnh mẽ thì từ những nỗi đau mà anh gây ra cho em, đã đủ giết chết em từ ba năm trước rồi. Ngày đấy anh chỉ coi em là trẻ con, nhưng chính anh không ngờ đứa bé con ấy lại sâu sắc và vững vàng hơn anh tưởng rất nhiều. Chẳng có gì đâu. Vì em muốn sống tốt, sống thật hạnh phúc, để anh phải hối hận. Đó là cách em trả thù anh. Khi anh đày đọa trái tim em như thế, mà em không thể hận anh được. Không ghét anh được, chưa bao giờ em căm ghét anh. Em thương anh nhiều hơn là ghét và giận. Tình thương đó lớn hơn nỗi đau của em nên dù thế nào, em vẫn không hận anh.

Anh! Suốt 2 năm qua, em đã sống rất thanh thản, rất bình yên. Vì anh không khuấy động cuộc sống của em. Nhưng ông trời không để em được bình yên vì em và anh còn nợ nhau, em biết là thế. Em biết sớm muộn cũng sẽ có ngày em phải trả giá, sớm muộn gì anh cũng sẽ nói. Vì khi ở bên anh, em vẫn cảm nhận được khao khát, cảm nhận được tình yêu anh dành cho em. Vẫn còn. Linh cảm, chỉ là linh cảm thôi nhưng em đã không sai. Có lẽ đến khi chết, em vẫn không quên được những lời anh đã nói ngày hôm đó đâu. "Cho dù em có ở bên ai, có yêu ai đi chăng nữa, chưa bao giờ anh nghĩ rằng em thuộc về người đó, anh chỉ nghĩ rằng em thuộc về anh thôi và anh cũng chỉ thuộc về em thôi." Đúng là như thế, vì chúng ta yêu nhau về tâm hồn. Chúng ta đồng điệu về tâm hồn nên chỉ có thể yêu nhau như thế, không thể ở gần nhau được. Anh là người từng trải nên anh hiểu rõ hơn em mọi góc cạnh của cuộc sống và anh cũng lường trước hết rồi, lường hết mọi vấn đề để xa em. Nhưng ngày yêu anh, em mới là đứa bé con 18 tuổi, em nào hiểu những gì anh lo âu đâu? Em chỉ nghĩ đơn giản yêu là yêu, yêu là em không hối hận. Em tìm thấy cảm giác bình yên khi ở bên anh và anh cũng thế. Vậy mà sao không thể cho nhau thêm nữa? Em đã gào thét, đã khóc không thành tiếng khi anh rời xa em như vậy. Em đâu có biết anh cũng tiếc, cũng đau lắm nhưng đành phải làm thế. Rời xa em là một quyết định khó khăn của anh vì anh yêu tâm hồn em hơn bất cứ điều gì khác, anh yêu em đến thế cơ mà. Một câu nói với em, suốt ba năm anh vẫn không quên, ngay cả khi em đã yêu người khác, anh vẫn nói như thế: "anh luôn tìm thấy em trong những lúc cô đơn nhất, tìm thấy ở em một khoảng lặng ẩn sâu trong trái tim anh". Anh có biết ngày đọc được dòng tin nhắn đó, em đã run đến thế nào không? Nhưng con tim em hoài nghi vì anh làm em tổn thương quá lớn, em buộc phải hoài nghi dù tận đáy lòng em không muốn thế.
Anh! Dù mình có yêu nhau đến đâu thì cũng không vượt qua được số phận phải không anh? Số phận nghiệt ngã để anh và em gặp nhau như thế này đây. Quá khứ đầy tội lỗi cũng là một quá khứ sình lầy những lời nói dối. Em không phủ nhận, em không trốn tránh. Em dám đối diện, em chấp nhận là thế. Em chấp nhận sự hiện hữu của người yêu em, chấp nhận sự tồn tại của người con gái ấy. Chúng ta đều làm vì nghĩa vụ, vì một món nợ phải trả trong quá khứ. Không phải tình yêu, em biết nhưng chẳng còn cách nào khác. Đó không còn là chấp nhận nữa mà là cam chịu. Anh có khả năng làm người khác đau khổ, anh có thể tàn nhẫn để em quên anh. Và anh cũng có thể làm cho người con gái đấy hạnh phúc. Nhưng em vẫn là một đứa trẻ không biết giữ gìn hạnh phúc. Đã hai lần hạnh phúc đổ vỡ trong tay em mà em không biết. Thế nên cuộc sống với em bây giờ không khác gì địa ngục. Có những lúc em nhớ anh đến phát điên mà em không thể làm gì được. Em chỉ biết hát, biết cười cho quên đi mọi chuyện. Em không khóc được. Thế nên tim em càng ngày càng đau, đau đớn vô cùng. Em không thể làm người yêu em hạnh phúc dù em biết anh ấy rất yêu em.

Anh! Ngày cuối cùng bên nhau, anh đã nói anh nuối tiếc. Em biết điều nuối tiếc trong anh. Em cũng tiếc, cũng buồn lắm nhưng số phận. Một lần nữa chúng ta không vượt qua được số phận. Anh đâu có biết khi xoay gót bỏ đi, em đã muốn quay lại thế nào? Em muốn quay lại phía con đường anh đang đi. Em muốn ôm anh từ phía sau. Em thích cảm giác ôm và được ôm từ phía sau, em chưa làm vậy với ai bao giờ. Nhưng vào giây phút đó, em khao khát được ôm anh, được níu kéo anh trong nước mắt. Nếu em làm thế, biết đâu bây giờ mọi chuyện sẽ khác? Nhưng chân em không nghe theo lời trái tim. Em không quay lại, anh cũng không nhìn lại và tình ta đã mất. Để đến bây giờ em vẫn tiếc, vẫn dằn vặt mình. Nếu hôm đó em quay lại, em sẽ đi cùng anh đến chân trời góc bể, dù phải xuống địa ngục em cũng đi. Đến bây giờ em vẫn cầu nguyện cho giây phút đó quay lại. Em cầu xin Chúa cho em cơ hội, dù sau đó Người bắt em phải chết em cũng cam lòng. Chỉ một đêm ở bên nhau thôi, vậy mà em lại không trân trọng. Em lại mặc cảm tội lỗi để cho khát khao đó của anh và em không bao giờ thực hiện được. Em không bao giờ quên được khuôn mặt đầy tuyệt vọng của anh khi đó. Em thương anh đến xa xót, thương tình mình dang dở đến quặn lòng. Em chỉ muốn giây phút đó kéo dài mãi thôi, để em luôn được ở trong vòng tay ấm áp của anh. Mà không được. Thời gian nghiệt ngã giết chết ước mơ của anh và em. Nếu nhiều thời gian hơn nữa, em tin mình làm được. Đến bây giờ thì em tin là thế. Bởi cuộc sống của em khi không có anh, vô nghĩa lắm. Anh có cho em, cho anh, cho tình mình thêm một cơ hội nào nữa không anh?

Anh! Đứa con của tình yêu, đứa con của một nhà văn và một nhà thơ, đứa con của tự do và nó sẽ sống đẹp. Phải, nó sẽ sống. Đứa con của tình yêu, dù chỉ được yêu thương một nửa thì nó vẫn sẽ sống, vẫn sẽ hạnh phúc. Đó là điều tuyệt vời. Dù chỉ có em yêu thương nó thôi thì nó vẫn sẽ như bao đứa trẻ khác, vì chảy trong nó là huyết quản của anh, nghị lực sống và khao khát sống của anh. Nhưng không được. Số phận không cho chúng ta có được niềm mơ ước đó. Đằng sau lưng anh là một quá khứ, bên cạnh em là một người yêu em hết lòng. Chúng ta còn lương tâm nên không thể làm thế. Để bây giờ hối tiếc. Không cần thời gian quay ngược trở lại, hãy ở hiện tại thôi, em vẫn cầu xin một cơ hội để giấc mơ của anh và em thành hiện thực. Nhưng bây giờ, anh đã vô cảm với em. Anh có biết cái khoảnh khắc ngồi song song với anh, em đau đớn như thế nào không? Anh vẫn thường làm thế với em khi anh rời xa em, nhưng lần này khác. Vì em đã có tình yêu của anh, em đã hiểu hết mọi chuyện nên em không cam tâm như vậy. Đã biết bao lần em mong anh nhìn sang và ánh mắt chúng ta sẽ gặp nhau. Em lại chẳng thể làm gì khác ngoài việc cười, hát và sống thật hạnh phúc trong giả tạo. Anh có hay cõi lòng em đang tan nát không?

Anh! Dù bây giờ anh có nói anh vô cảm với em thì em vẫn tin vào tình yêu anh dành cho em. Chỉ 1 ngày thôi nhưng là khao khát cả 1 đời của em đấy. Ngày xưa anh nghĩ rằng yêu anh thì em sẽ khổ vì anh không thích sự gò bó. Anh không muốn lệ thuộc vào em, đúng hơn thì là anh sợ điều đó. Bây giờ vẫn vậy. "Em yêu anh, nhưng anh còn yêu em nhiều hơn thế". Vậy mà vẫn phải xa nhau trong ngậm ngùi. Đoạn đường cuối cùng mình đi cùng nhau, em mong sao nó dài… dài mãi, để em không phải xa anh nữa. Nhưng mối tình nào cũng có hồi kết. Với chúng ta, đó là một cái kết mở. Dù anh nói đã hết rồi, đó là ngày cuối cùng anh níu giữ tình yêu của mình, nhưng em không tin là thế, em không tin vậy đâu. Để bây giờ em đi bên cạnh một người mà trái tim chỉ nghĩ về anh thôi. Em không đáng được tha thứ đúng không? Vậy thì xin Chúa đừng tha thứ cho em nữa, cứ để em sai lầm hết trong tình yêu mù quáng này đi? Em chỉ yêu thương anh được 1 lần nữa thôi. Để cho trọn vòng tay, để em không nuối tiếc và anh cũng không tiếc nuối nữa. Như vậy có gì là sai không? Em không chồng chất thêm tội lỗi cho anh nữa đâu. Em chỉ cần đứa con của tình yêu, đứa con của anh và em mà thôi. Khát khao của em quá mãnh liệt. Từ ngày đầu gặp nhau, có phải anh đã cảm nhận được điều đó? Anh biết em có thể vì anh mà làm mọi chuyện. Sự thật là thế. Chỉ cần tình yêu của anh, em sẽ làm được nhiều điều kỳ diệu trong cuộc đời này. Anh từng hỏi em trước đây em đã từng yêu một người và tình yêu đó có đẹp không? Chưa bao giờ em được yêu thương trọn vẹn, dù là với mối tình trước đây, mối tình hiện tại hay là mối tình ngang trái với anh. Nhưng có một điều em biết rằng nếu mình yêu nhau, mình ở bên nhau, đó là những tháng ngày đẹp nhất, hạnh phúc nhất và chúng ta sẽ làm nên một câu chuyện tình đẹp nhất thế gian này. Em tin là thế vì chúng ta có tình yêu, có sự đồng cảm, thấu hiểu và sẻ chia, đó là điều tuyệt vời nhất. "Nếu anh và em mà được sống cùng nhau thì quả là hạnh phúc, một điều tuyệt vời". Vậy mà mãi mãi không được nữa rồi. Em đau lắm, tiếc lắm. Nhưng em không níu kéo được, anh cũng không thể níu kéo. Chúng ta còn quá nhiều nghĩa vụ phải làm. Nhưng có một điều em ý thức được rõ ràng rằng yêu anh, em sẽ làm mọi chuyện để được ở bên anh thôi. Nếu có kiếp sau, em sẽ không bao giờ buông tay anh ra. Em sẽ tìm, gặp và sẽ lại yêu anh. Người ta nói tu 10 năm mới được ngồi cùng thuyền, tu trăm năm mới được ngồi cùng giường. Em với anh kiếp trước chưa trọn đường tu nên kiếp này phải xa nhau trong ngậm ngùi và cay đắng như vậy đây

Anh! Có quá nhiều điều để nói cùng anh. Em đã muốn nói cùng anh nhưng anh không cho em cơ hội để nói. Để tình em mãi mãi phải lặng câm. Để mình gặp nhau mà như hai người xa lạ. Em không còn sự lựa chọn nào khác vì lòng tự trọng của em cao lắm, lớn lắm. Thế nên em sợ bị tổn thương thêm một lần nữa. Nhưng em vẫn tin vào tình yêu anh dành cho em, vì chúng ta có một quãng thời gian bên nhau, đủ gần gũi và thừa xa cách để em cảm nhận được. Anh tin em, đúng không? Vậy thì hãy luôn tin rằng em chưa thuộc về ai cả, em mãi chỉ thuộc về anh thôi. Đến cuối cuộc đời này, anh vẫn là tình yêu lớn nhất của em, vẫn là người đàn ông em yêu thương hơn cả chính bản thân mình. Anh sợ em khổ, em lại sợ anh thất vọng về em. Chúng ta chỉ nên làm đôi uyên ương, không thể ở bên nhau làm vợ làm chồng. Nhưng anh đã nói nếu anh được sống cùng em thì quá là hạnh phúc. Vậy mà yêu em lại là bất hạnh của cuộc đời anh. Có lẽ ai yêu em cũng phải đau khổ và em là người bất hạnh bởi em chẳng biết giữ gìn, chẳng biết lo toan.

Anh! Dù tình ta có thể không còn nữa, nhưng xin anh hãy bình thường với em. Đừng lạnh lùng với em như thế, em sợ một ngày trái tim em òa vỡ và không thể chịu đựng được nữa. Em yêu anh nhiều lắm, không chỉ chân thành đâu, em yêu anh hết mình. Bây giờ thì em có thể đứng trước mặt anh và nói điều đó. Anh không cảm nhận được tình yêu của em vì bên cạnh em khi đó đã có người đàn ông khác. Dù em có yêu anh đến đâu, em vẫn biết cách che giấu tình yêu của mình, để nó chỉ như một thứ tình bạn, một thứ tình anh em không hơn không kém. Anh cũng làm điều đó rất giỏi mà. Không được tình yêu, chúng ta sẽ làm bạn. Em chấp nhận là bạn của anh, để khi đau khổ, anh còn có thể tìm đến em mà chia sẻ, mà tâm sự. Nhưng có lẽ anh sợ điều đó. Điều này chỉ em hiểu thôi nên em không trách anh đâu.

Tình yêu em trao mãi không nhạt phai mà vì sao con tim nhân gian mãi như đùa vui? Cuộc đời là thế, tình mình là thế. Em không làm gì được nữa nhưng em vẫn hy vọng, vẫn chờ đến một ngày được ở bên anh

Quên nhé!

08:26 0 Comments
Quên nhé!Căn phòng ồn ào, 58 con người đang làm công việc quen thuộc của họ, chỉ có mình anh đang ngôi nơi góc khuất vói thật nhiều suy nghỉ và cảm xúc đang trở về. Em đấy thôi, cách một dãy bàn mà sao xa xăm quá, xa đến muôn trùng anh không thể nào với tới được. Vẩn thế, em không hề thay đổi, vẫn khuôn mặt quen thuộc ấy, vẫn mái tóc đen dài, một năm trôi qua nhưng không có gì thay đổi cả, có chăng thời gian đã phủ lên trí nhớ của em một lớp bụi mờ màu tím? Bây giời có lẽ em đang rất vui, mỗi nụ cười của em thật ấm áp nhưng anh lại thấy thật là nghẹn nghào. Biết rằng không thể làm gì được nữa. Không thể trở về như xưa, anh ngồi đây thẩn thờ, anh chỉ biết nhìn em từ phía sau….

Anh đã cố chôn giấu kín cảm xúc của anh vào lòng. Với một số người anh là kẻ lạnh lùng vô cảm nhưng lúc này đây, vói một cảm xúc đang rối tung lên, anh chỉ muốn chạy ngay đến bên em dù chỉ là để ngắm lại hình bóng xưa quen thuộc.Và anh muốn nắm lấy đôi tay mền ấm của em. Em ơi, anh từng mơ về một tình yêu, một hạnh phúc và anh mơ một nơi chỉ có hai đứa mình?

Tình yêu, anh xin dành trọn cho em dù rằng giờ đây em đã ở một phương trời xa. Thời gian này anh rất nhớ em, em biết không. Em ơi! xa em một phút với anh là vô tận… Đôi khi em bên cạnh mà ngỡ là rất xa…Em đây nhưng chẳng khác nào là một giấc mơ. Khoảng cách giữa hai đúă đang ngày càng rộng thêm ra, hình như có một bàn tay vô hình nào đó đang cố chia cách không cho anh được đến gần bên em? Nhưng dù sao anh cũng mong em luôn hạnh phúc. Một mình anh xin nhận lấy nỡi đau này để em ra đi bình yên, anh sẽ không buồn lắm dâu. Chỉ là chuyện không ai mong muốn thôi mà.
Anh không biết suy nghỉ của em thế nào đâu anh luôn sợ sẽ động chậm đến lòng tự ái của em, anh không muốn em có suy nghỉ khác về anh. Anh chỉ xin em hãy xem anh như là một người bạn, bình thường thôi, nhu thế anh vui lắm rồi.

Chúc em mau có được cho mình một tình yêu, một hạnh phúc ở một chốn yên bình em hằng mong ước. Anh nói thật anh cũng sẽ cố không suy nghỉ gì cả, cố quên đi cái quá khứ vừa rồi để tìm cho mình một nữa còn lại nhưng…. không phải là lúc này.
Tạm biệt!!!!

12 tháng 6, 2011

ANH YÊU EM SẼ CHẲNG BAO GIỜ ANH HỐI HẬN

16:35 0 Comments

Sẽ không bao giờ có hai chữ hối hận trong tình yêu của anh đâu em. anh sẽ dành cả đời để chứng minh cho em thấy anh yêu em,anh sẽ không bao giờ hối hận khi đang yêu đã yêu và sẽ mãi yêu em…
Anh không còn nhớ anh và em đã nói chuyện bao nhiêu lần,cũng chẳng hiểu vì sao khi ban đầu em gét anh vậy mà rồi lại có thể tâm sự thật nhiều với anh.Chúng mình có gì đâu ngoài mấy chữ sẽ tâm sự thật lòng và không bao giờ lừa dối nhau em nhỉ.Và chúng mình yêu nhau khi nào anh cũng chẳng nhớ nữa.Thật hạnh phúc anh biết rằng có em và tình yêu của em anh vẫn là người may mắn và hạnh phúc.

Còn nhớ ngày hai đứa mình gặp nhau,em thật xinh đẹp và đáng yêu nhưng với nét đượm buồn trong đôi mắt,anh đã phải cố gắng dùng hết khả năng trọc cười của mình để làm em vui,một nụ cười,hai nụ cười…thiên thần đã cười thật nhiều,và anh biết rằng cuộc đời mình sinh ra để mang lại tiếng cười cho em.Khi thiên thần cười với má núm đồng tiền mới xinh đẹp làm sao.Hôm đó khi đi về chúng mình cùng ngồi chung ghế trên xe buss,đi dạo đã nhiều nên em mệt em nói anh yên lặng để em ngủ lát,hi nhớ lại mà anh vẫn thấy buồn cười em ạ,trái tim anh đã đập loạn nhịp khi đầu em dựa vào vai anh ngủ ngon lành,trời mùa đông khá lạnh nhưng không hiểu sao khi thấy em ngủ lạnh co co anh lại cởi áo choàng cho em ngủ,mà lạ lắm khi đó con tim anh rạo rực anh không hề thấy lạnh nữa.Nhìn em ngủ ngon lành trong vòng tay anh anh thấy mình thật hạnh phúc và may mắn,đôi tay nhỏ nhắn của em đang lạnh kìa bàn tay anh thì luôn ấm áp anh đã lấy tay anh xoa tay em cho em ấm áp và…trái tim anh như nhảy ra ngoài lồng ngực khi bàn tay thiên thần ấy đang nắm lấy bàn tay anh.Tắc đường,tắc đường không hiểu sao khi ấy anh ước cứ tắc đường mãi em ạ,để đến bây giờ khi thấy cảnh tắc đường khi mọi người mệt mỏi chán nản,thì lại có một người mỉm cười vì nhờ tắc đường mà người đó đã có những phút giây ấm êm hạnh phúc…

ANH YÊU EM SẼ CHẲNG BAO GIỜ ANH HỐI HẬNThời gian cứ thế trôi hai đứa mình đã thật hạnh phúc bên nhau vì mình yêu nhau bằng con tim chân thành em nhỉ.cám ơn em vì điều đó,và vì thế nên con tim anh đã trao em nguyên vẹn.”anh à.em muốn làm vợ anh” ‘anh à,em yêu anh lắm everyday i love you”…những lời yêu thương cả đời anh cũng chẳng quên và anh cám ơn vì em đã yêu anh nhiều đến thế anh cũng yêu em lắm em biết không? Từ khi mình yêu nhau anh không còn thói quen xóa tất cả tin nhắn trong máy điện thoại nữa vì sao em biết không? vì có rất nhiều dòng nhắn yêu thương của em và anh thử kiểm tra lại những tin nhắn anh còn giữ cũng chỉ là những lời yêu thương em trao anh những khi mệt mỏi anh thường mang những dòng tin nhắn ấy ra đọc và tự nhủ mình phải cố gắng hơn và yêu em nhiều hơn. Cũng thật lạ anh nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy em vậy mà anh vẫn luôn đòi em gửi ảnh cho anh.có khi làm được album rồi ấy nhỉ.anh yêu em em ạ không một giây phút nào anh thôi yêu em Sức khỏe em không tốt em hay bệnh lắm,những khi em ốm em làm anh lo lắng lắm kẹo ạ khi ấy anh chỉ muốn được bệnh thay em thôi.và vì thế anh đã tình nguyện làm đài dự báo thời tiết cho em ngày lạnh anh sẽ nhắc em mặc ấm,ngày mưa anh sẽ nhắc em mang ô,và anh cũng làm người bảo mẫu nhắc em đi ngủ đúng giờ gắng ăn uống đầy đủ nữa em khi mới bệnh dậy nhìn gầy lắm cơ làm anh đau lòng lắm đó,cuối ngày trước khi đi ngủ người cuối cùng anh nhớ tới là em vì thế anh sẽ chúc em ngủ ngon sáng ngủ dậy người đầu tiên anh nghĩ tới cũng là em và anh chúc em ngày mới tốt lành chúc em bước xuống phố với nụ cười thật tươi…có lẽ anh chỉ yêu em bằng những điều giản dị như vậy thôi.

Chúng mình sẽ cưới nhau phải không em?????? Không điều đó là không thể vì chúng ta căn bản không cùng thuộc một giai cấp.Anh nghèo anh nào giám trách em.khi gia đình em ngăn cấm, anh biết em đã khổ sở rất nhiều anh cũng đã cố gắng hơn yêu em nhiều hơn, nhưng ma lực của đồng tiền là không có giới hạn mà sức chịu đựng của em là có giới hạn anh sẽ chẳng trách em đâu vì anh biết em đã cố gắng bảo vệ tình yêu này rồi.có trách chỉ trách anh nghèo mà anh nghèo thì còn biết trách ai đây? Vậy là anh sẽ chẳng còn được ở bên em nữa rồi.Chia tay không phải vì anh hết yêu em chia tay vì anh yêu em quá nhiều.có lẽ không yêu anh sẽ tốt hơn cho em.anh đồng ý. chúc phúc cho người anh yêu nhé anh sẽ chẳng bao giờ hết yêu em đâu,cuộc đời này của anh là thuộc về em bất cứ khi nào buồn hay cần anh hãy cứ cho anh biết nhé anh sẽ ngay lập tức có mặt bên em.chia tay không phải là kết thúc anh sẽ mãi ở phía sau của em em ạ

ANH SẼ DÀNH CẢ ĐỜI ĐỂ CHỨNG MINH MỘT ĐỊNH LÝ SẼ CHẲNG CÒN AI YÊU EM NHIỀU HƠN ANH VÀ SẼ KHÔNG BAO GIỜ CÓ HAI TỪ HỐI HẬN TRONG TÌNH YÊU CỦA ANH ĐÂU EM
TRẦN LÀ HỌ NGƯỜI YÊU TÔI ĐẤY
MÊ LINH MẢNH ĐẤT MÀ NÀNG SINH RA
DỊU DÀNG HIỀN THỤC LẾT NA
BÍCH LÀ TÊN ĐỆM HÀ LÀ TÊN EM

Kinh nghiệm khi yêu

13:32 0 Comments
Sau một thời gian dài hẹn hò, hợp tan, tôi chợt nhận ra người mình cần tìm lại là một anh chàng vô cùng quen thuộc. Chúng tôi biết nhau từ khi còn nhỏ, nhưng rồi mỗi người lại chọn một đường riêng. 2 chúng tôi đề đã trải qua nhiều mối tình trước khi đến với nhau. Chính những đổ vỡ trước đây giúp chúng tôi có nhiều kinh nghiệm cho cuộc hôn nhân sắp tới.
1. Tỉnh táo
Trang, bạn tôi , lại có một kinh nghiệm quý báu khác. Cô quen một người mà theo nhận xét của bạn bè là không nên quen, bởi anh ta là một "tay chơi thứ thiệt". Nhưng Trang vẫn bỏ ngoài tai mọi lời can ngăn. Trước ngày cưới 2 tháng, Trang bỗng tỉnh ngộ và cắt đứt mối quan hệ. Nguyên nhân là anh ta đã hủy chuyến nghỉ mát mà 2 người đã dày công chuẩn bị chỉ để đi dự tiệc tối. Điều này khiến Trang dự đoán trước những thảm họa có thể xảy ra sau khi lấy anh ta.

2. Hãy để anh ta nói ra khuyết điểm của bạn
Một lần, tôi và chồng sắp cưới đi sắm đồ đạc. Tôi chỉ một chiếc bàn và nói: "Mình mua cái này anh nhé". Anh mỉm cười bảo: "Em quả là người đưa ra quyết định... tệ nhất mà anh từng thấy". Thế là tôi nổi đóa lên, nhưng bình tĩnh lại, tôi phải công nhận là anh đúng. Cái bàn tôi chọn chẳng thể hợp với nhà mình. Nghe người khác nói về điểm yếu của mình chẳng dễ chịu tí nào. Tuy nhiên, nếu nhìn thẳng vào cái sai đó, bạn sẽ thấy anh ấy thực sự thấu hiểu mình.
3. Hiểu thế nào là hoàn hảo?
Mai Liên từng quen một chàng trai được là hoàn hảo trong mắt mọi người. Anh bảnh trai, có việc làm tốt, giàu có. Nhưng mỗi khi đi cùng anh, chẳng bao giờ Liên cảm thấy thoải mái và rồi họ chia tay thật nhẹ nhàng, chẳng hối tiếc. Liên nhận ra rằng, đừng đi tìm một người nào hoàn hảo mà hãy tìm người hợp với mình.

4. Kêu gọi sự giúp đỡ
Phương Thảo luôn tỏ ra là một phụ nữ mạnh mẽ, chẳng cần sự giúp đỡ từ cánh mày râu. Tuy nhiên, mới đây, Thảo thấy rằng, cô không nên giữ lớp vỏ bọc đó nữa. Số là một lần, cô quyết định tự tay đóng kệ sách. Đến khi... một con ốc rơi ra và đống sách đổ ụp lên người cô, bạn trai của Thảo chạy đến đỡ cô và nói: "Anh biết em có thể làm được, nhưng lần này để anh giúp nhé!". Lúc này, Thảo hiểu rằng, cùng nhau làm, mọi việc sẽ tốt hơn nhiều.

5. Hãy cứ cãi nhau để hiểu nhau hơn
Hồng Ngân kể: Trước đây cô và bạn trai thường xuyên cãi nhau, lý do là Ngân thấy mình không quyễn rũ bằng cô bạn gái trước đây của anh. Một lần, sau trận cãi nảy lửa, Ngân nói thẳng lý do khiến cô khó chịu. Và thật ngạc nhiên, ban trai cô cũng bảo rằng chính anh cũng cảm thấy ghen vì mình không bằng bạn trai trước của Ngân. Giờ đây, họ là một cặp đôi hạnh phúc.

6. Sáng tạo
Nhiều người vẫn cho rằng chuyện chăn gối sau hôn nhân sẽ trở nên nhàm chán. Tuy nhiên, có nhiều cách để làm mới chuyện vợ chồng của bạn như đặt phòng ở khách sạn, thay đổi cách trang trí phòng ngủ...
7. Tổ chức một chuyến du lịch "điên rồ"
Phương Linh cùng người yêu quyết định thực hiện một chuyến leo núi. Linh tự nhủ: "Nếu mình và anh ấy có thể lên đến đỉnh núi thì chắc chắn không có chuyện gì trong cuộc sống chung mà 2 đứa không thể vượt qua".
8. Giữ bí mật
Đây là điểm quyến rũ nhất của phụ nữ. Hãy giữ một vài điều bí mật cho riêng mình, để sau thời gian dài chung sống, chồng bạn vẫn mong được khám phá.

Theo blog (Bức thư tình)

Ở HAI ĐẦU NỖI NHỚ

08:22 0 Comments

Ở HAI ĐẦU NỖI NHỚ

Em ơi.

Có một không gian nào đo chiều dài nỗi nhớ

Có khoảng mênh mông nào sâu thẳm hơn tình thương…

Đúng vậy, có nỗi nhớ nào hơn khi chúng ta ở hai nơi, một khoảng không gian xa vời vợi! Có nỗi buồn nào chất ngất tâm hồn khi muốn có nhau trong vòng tay mà chẳng được dù chỉ phút giây. Khi ngày nhạt nắng, trong chiều hoang vắng, nhìn những cánh chim vội bay về tổ ấm… bỗng chạnh lòng, bâng khuâng. Lại một ngày nữa trôi qua. Dù chưa là tất cả… nhưng những gì đã có giữa hai chúng ta cũng đủ để nhấn anh chìm sâu vào tương tư.

Một ngày…và như mọi ngày, niềm đau, nỗi nhớ cứ dâng tràn, dâng mãi… làm thổn thức, ngây dại cả tâm hồn vốn đã cằn khô tự bấy lâu.

Ở đâu đây nỗi nhớ, anh mơ về bên em

Ngôi sao như xuống thấp cho ta gần nhau thêm.

Em ơi, đêm đến, giữa bao la hoang vắng, trong tĩnh lặng của không gian, trong cô liêu ở một góc đời u tịch ta lại nhớ về nhau, thầm thì bao lời thương lời nhớ. Chỉ biết gửi theo cơn gió qua hiên, nhắn với mây trời đến người ta yêu ngàn câu ân tình da diết. Dẫu biết yêu là khổ, là đợi chờ… nhưng sao vẫn thấy lòng trĩu nặng ưu tư. Giờ này em đang ở đâu, làm gì, có cùng ngắm trời sao với anh và nguyện ước cho tình mình lên xanh như chồi lá. Khi mơ về bên em… một giấc mơ giản dị, đời thường, yên bình như dòng suối róc rách giữa ngàn lau, có lẽ trời cao cũng thấu nên anh cảm nhận được sự gần gủi, ấm nồng của làn da, hương tóc em.

Đêm nghe tiếng mưa rơi,

đếm mấy triệu hạt rồi mà chưa vơi nỗi nhớ Làm sao vơi được đây em, khi chính những hạt mưa kia cũng góp thêm phần hiu quạnh, làm nỗi cô đơn đong đầy hơn bao giờ. Đếm những hạt mưa tí tách rơi, những mong phần nào nhẹ đi khắc khoải… nhưng rồi những nỗi niềm như sương khói phủ quanh căn phòng đã vắng lạnh càng lạnh vắng hơn trong mưa đêm. Nổi cô đơn, sự trống vắng, đợi chờ, mơ ước… là những chất xúc tác ăn mòn vào tâm trí anh khiến từ đó bật lên bao tình cảm, tình cảm ấy chân thành, sâu sắc như ca từ trong bài hát mà anh muốn gửi đến em.

Ở hai đầu nỗi nhớ yêu và thương sâu hơn

Ở hai đầu nỗi nhớ nghĩa tình đằm thắm hơn