Follow Us @soratemplates

28 tháng 9, 2010

Một bữa cơm

10:39 0 Comments
Cứ vào tầm giữa trưa là quán cơm thật đông khách. Người ra người vào nườm nượp. Bầu không khí càng trở nên nóng nực và ồn ào. Hầu như ai cũng ăn cho thật lẹ để tranh thủ một chút thì giờ nghỉ ngơi rồi tiếp tục phần công việc còn lại vào buổi chiều.
Nhưng chắc chắn rằng ai cũng phải thấy một người đàn ông ăn mặc bẩn thỉu, tay cầm cọc vé số đi mời từng bàn. Có chăng thì những cặp mắt đó cũng vờ lờ đi như không thấy gì vì cảnh nghèo đói, bần cùng đã quá đỗi bình thường nên họ không cần sẻ chia, không cần quan tâm.


Mặc dù tay vẫn kiên trì mời khách từng tờ vé số nhưng cặp mắt khổ cực đó lại chú ý đến những bàn mà khách sắp ăn xong. Chỉ chờ có thế, khách vừa đứng dậy là người đàn ông đó nhảy vồ vào bàn, đổ những thức ăn còn thừa vào một cái dĩa và ăn lấy ăn để. Nếu chậm chân thì sẽ bị dọn đi mất.

Một thanh niên trẻ tuổi, với bộ đồng phục trên người là công nhân của một xưởng in gần đó, đang ăn cơm ở bàn bên cạnh đã nhìn thấy. Anh mời người đàn ông đó một bữa cơm đúng tư cách là một vị khách của quán. Ông ta ngồi xuống không nói gì, chỉ biết ăn và ăn. Lúc ăn xong, ông ta đứng dậy cũng không nói gì, không một lời cảm ơn chỉ biết tiếp tục công việc của mình là mời vé số. Nhưng lạ thay, trên khuôn mặt của anh thanh niên trẻ đó hiện lên một niềm hạnh phúc kỳ lạ.

Ngày...tháng...năm 2005

Đã hơn 2 giờ chiều nên quán chỉ lai rai khách. Một bác ngoài 40 tuổi, mặc đồng phục của công trường xây dựng cầu Thủ Thiêm, với cặp kính lão trông rất phúc hậu. Bác đang ngồi đọc báo nghỉ ngơi sau bữa cơm trưa."Tính tiền cơm cháu ơi !". Vừa dạ vừa bước nhanh tới bàn, anh thanh niên bán cơm nói: "Tổng cộng của bác là 12.000 đồng, một đỉa cơm và một chai nước ngọt". Vị khách tiếp lời: "Thế tiền cơm của bà bán vé số ngồi kia hết bao nhiêu cho bác gửi luôn". Anh bán cơm cười: "Dạ 3.000 đồng, nhưng anh trai vừa ra khỏi quán đã gửi tiền rồi, cám ơn bác nhiều".

Cuộc sống cần có sự chia sẻ biết bao. Có những lúc chỉ cần chia một bát cơm, một bát nước, hay một chỗ trọ qua đêm... Thậm chí chỉ cần một lời chia sẻ, động viên cũng đủ làm cuộc sống thêm tươi đẹp. Hạt muối cắn đôi mới thật sự tình nghĩa, mới đẹp lòng người.

27 tháng 9, 2010

Có phải trái đất chuyển động vì bạn?

10:36 0 Comments
Cô bé Angela mười một tuổi mắc phải chứng bệnh suy nhược thần kinh. Cô bé không thể đi lại được, và các bác sĩ cũng không hy vọng nhiều vào khả năng phục hồi của cô. Nhưng cô bé không hề nản chí. Dù đang nằm trên giường bệnh, nhưng cô vẫn hứa với mọi người rằng chắc chắn sẽ có một ngày cô đi lại được.

Angela được chuyển đến một trung tâm phục hồi chức năng đặc biệt tại San Francisco. Các chuyên gia trị liệu ở đây rất ấn tượng trước sức mạnh tinh thần của cô bé. Họ hướng dẫn cô bé sử dụng phương pháp tưởng tượng để hình dung rằng mình đang bước đi. Nếu điều này không có tác dụng thì ít nhất cũng giúp cho cô bé có thêm hy vọng và những suy nghĩ tích cực để sống trong những tháng ngày dài nằm trên giường bệnh. Angela luôn nỗ lực bằng những khả năng có thể trong mỗi lần tập vật lý trị liệu. Nhưng cô bé vẫn nằm trên giường bệnh và tưởng tượng, cô hình dung mình đang bước đi, bước đi, và bước đi.

Một ngày kia, khi cô bé đang cố gắng nghĩ rằng mình đang đi trên đôi chân của chính mình thì dường như có một phép màu xuất hiện. Chiếc giường di chuyển! Nó bắt đầu di chuyển quanh phòng. Cô bé thét lên: "Hãy nhìn xem cháu đang làm gì này! Cháu có thể cử động, cháu đã cử động được!"

Dĩ nhiên là trong khoảnh khắc đặc biệt ấy, mọi người trong bệnh viện ai cũng đều thét lên và nháo nhác chạy đi tìm nơi trú ẩn. Tiếng gào thét, đồ đạc rơi đổ và cửa kiếng lần lượt vỡ tan. đó là một cơn động đất! Nhưng đừng cho Angela biết về điều này. Cô bé tin rằng chính mình đã làm nên điều kỳ diệu đó.

Chỉ sau vài năm, cô bé đã trở lại trường học. Bằng chính đôi chân của mình. Đôi chân không nạng gỗ, không xe lăn. Liệu những ai chứng kiến cơn động đất xảy ra ở khu vực giữa San Francisco và Oakland cũng có thể vượt qua được một căn bệnh nhẹ nào đó không?

25 tháng 9, 2010

Hãy nói, trước khi quá muộn...

10:32 0 Comments
Chuyện trong một lớp học. Một hôm, cô giáo đề nghị tất cả học sinh ghi tên những người bạn trong lớp của họ vào 2 tờ giấy, để một khoảng trống giữa mỗi hai cái tên. Sau đó, cô nói với họ rằng hãy nghĩ về những điều thú vị, đáng yêu nhất mà họ cảm nhận được về mỗi người bạn cùng lớp của họ, ghi những suy nghĩ ấy vào khoảng trống, dưới tên mỗi người, trong cả 2 tờ giấy. Sau khi tất cả đã hoàn thành, các học sinh rời khỏi phòng học, mỗi người một tờ giấy trên tay, tờ kia cô giữ.


Vài hôm sau, cô giáo đưa cho mỗi học sinh trong lớp một tờ giấy, ghi tên của họ, trong đó chép lại tất cả suy nghĩ của các bạn trong lớp về họ. Những thời gian sau đó, không khí trong lớp tràn ngập những nụ cười thân thiện: "Tôi thật không biết rằng tôi có ý nghĩa với người đó đến vậy", "Mình cũng không hề biết bạn ấy lại thích mình đến vậy"... Sau đó, không ai nhắc lại câu chuyện về những tờ giấy đó nữa. Rồi lớp học cũng kết thúc, giáo viên và học sinh chia tay nhau trong cả niềm vui hoàn thành khóa học lẫn nỗi bâng khuâng vì phải chia xa.

Vài năm sau, một trong số các học sinh của lớp học này bị hy sinh trong chiến tranh. Cô giáo đã đến dự lễ tang. Từ khi chia tay lớp học, cô chưa một lần gặp lại người học trò xấu số này - Mark. Hầu hết các bạn học cũ cũng về dự lễ tang anh ấy. Họ chầm chậm đi vòng quanh chiếc quan tài, một lần cuối nhìn người bạn từng một thời gắn bó với họ. Cô giáo cũng vậy. Khi cô đứng lại bên người chết, một người lính - từng là đồng ngũ của người chết, đến bên cô, hỏi: "Cô có phải là cô giáo dạy toán của Mark?". Cô đáp: "Vâng". Người lính nói tiếp: "Mark đã kể nhiều về cô".

Sau khi chôn cất Mark, các bạn cũ của anh đã tập trung nhau lại dùng bữa trưa. Cha mẹ của Mark cũng ở đó, họ chờ cô giáo. "Chúng tôi muốn cho cô xem vài thứ" - người cha nói và đưa cho cô một cái ví - "Người ta tìm thấy thứ này trong người Mark khi nó chết. Chúng tôi nghĩ cô có thể nhận ra nó". Mở chiếc ví ra, người cha cẩn thận lấy ra tờ giấy, được gấp nhiều lần, những nếp gấp đã sờn, chứng tỏ nó đã được mở ra nhiều lần. Không cần xem những dòng chữ trên đó, cô giáo nhận ra ngay đó là tờ giấy mà cô đã chép lại những điều tốt đẹp mà những người bạn cùng lớp đã viết về Mark. "Cảm ơn cô rất nhiều về việc làm này", mẹ của Mark nói, "Cô thấy đấy, Mark đã rất trân trọng nó". Lúc này, những người bạn cũ của Mark cũng đã tập hợp lại xung quanh họ. Charlie mỉm cười và ngượng ngập nói: "Tôi cũng vẫn giữ tờ giấy của tôi. Nó luôn nằm trong ngăn kéo bàn của tôi ở nhà, chỉ cần kéo ra là tôi có thể nhìn thấy nó". Vợ của Chuck cho biết: "Chuck đã yêu cầu tôi phải đặt nó trong cuốn album ảnh cưới của chúng tôi". Marylin: "Tờ giấy của tôi cũng còn đây, nó luôn nằm trong bóp của tôi".

Vicki lục trong cặp sách của cô, lấy ra chiếc ví và đưa cho mọi người xem tờ giấy đã cũ của cô: "Tờ giấy này luôn theo tôi, từ đó đến nay. Và tôi nghĩ tất cả mọi người chúng ta cũng đều như vậy". Không kìm được xúc động, cô giáo ngồi sụp xuống và khóc. Cô khóc cho Mark, khóc cho những người bạn của anh, vì họ sẽ không bao giờ còn nhìn thấy anh được nữa...

Trong cuộc đời mỗi con người, những cuộc gặp gỡ thật khó kể hết, đến nỗi chúng ta quên rằng cuộc sống sẽ kết thúc, một ngày nào đó. Chúng ta không ai có thể biết rằng cái ngày đó sẽ đến vào lúc nào. Vì thế, hãy nói với mọi người, những người mà bạn yêu thương và quan tâm, rằng họ rất quan trọng, rằng họ là một cái gì đó rất đặc biệt đối với bạn. Hãy nói với họ, trước khi quá trễ. Và cũng đừng quên rằng, bạn sẽ gặt được kết quả của những gì mà bạn gieo...

Đóa hoa tình yêu

10:30 1 Comments
Một ngày mới của tôi bắt đầu thật chua chát với hình ảnh cậu con trai đang vật lộn với bụi hoa đỗ quyên. Tôi đến trễ mất rồi; con trai tôi đã làm gãy cành hoa. Cậu bé hỏi tôi: "Con có thể mang cành hoa này vào lớp không mẹ?".
Tôi vẫy tay chào tạm biệt con trai, quay nhanh đi để nó không thấy mắt tôi đang rưng rưng lệ. Tôi yêu bụi hoa đỗ quyên ấy biết bao. Tôi chạm nhẹ vào chỗ cành bị gãy như thì thầm với bụi hoa "Xin lỗi, tôi rất tiếc"!

Tôi ước gì mình đã thốt ra những lời như thế với chồng tôi sớm hơn, nhưng tôi đã quá tức giận. Chiếc máy giặt rỉ nước đã làm ướt tấm thảm mới toanh của tôi. Nếu anh ấy nghe lời tôi dành một ít thời gian sửa nó thay vì đánh cờ với Jonathan... Thế thì, đối với anh ấy, điều gì mới là ưu tiên đây?
 SciEd A Closer Look at Pond Life Lab Investigation; Pond Ecology Refill Kit

Tôi đang lau nhà thì chồng tôi bước vào bếp: "Em yêu, hôm nay ăn sáng món gì vậy?".

Tôi mở chiếc tủ lạnh trống rỗng. "Ngũ cốc hết rồi, bánh mì và mứt được chứ?". Vừa nói, tôi vừa liếc nhìn vẻ mặt thất vọng của chồng tôi. Tôi quét mứt lên bánh mì và đặt nó trước mặt chồng. Sao tôi lại giận thế? Tôi bực dọc ném chiếc đĩa của chồng tôi vào bồn rửa chén trắng xóa bọt xà phòng.

Những ngày như thế này chỉ làm cho tôi muốn thời gian trôi qua thật nhanh. Tôi muốn lái xe lên núi, trốn biệt trong một cái hang nào đó và không trở về nhà nữa.

Không hiểu sao, cuối cùng tôi cũng kéo lê được đống quần áo qua tiệm giặt ủi tự động. Tôi vừa giặt sấy quần áo cho hết ngày hết giờ vừa suy nghĩ tại sao tình yêu đã vụt bay ra khỏi cuộc đời tôi. Mắt nhìn chằm chằm vào bức thạch cao trang trí trên tường, tôi cảm giác mình bị vò xé tựa như những bộ quần áo đang được sấy khô trong máy giặt.

Khi lấy ra chiếc áo sơ mi cuối cùng của chồng khỏi máy sấy, tôi nhìn lên đồng hồ, đã 2 giờ rưỡi. Trễ mất rồi. Jonathan tan lớp lúc 2g15. Tôi dồn đống quần áo vào yên sau, lái xe vội vã đến trường.

Tôi suýt nín thở khi khi tay vừa chạm nắm đấm cửa, mắt nhìn qua lớp cửa kính. Cô giáo của Jonathan đưa tay ra hiệu tôi chờ một chút. Cô thì thầm điều gì đó với Jonathan, đưa cho nó và hai đứa trẻ khác một vài cây bút chì màu và giấy vẽ.

Lại chuyện gì đây? Tôi chợt nghĩ khi thấy cô giáo đi vội về phía cửa và kéo tôi qua một bên.

"Tôi muốn kể cho bà nghe về cháu Jonathan".

Tôi đã chuẩn bị tiếp nhận những gì xấu nhất. Chẳng có gì có thể làm tôi ngạc nhiên được.

"Bà có biết chuyện hôm nay Jonathan mang hoa vào lớp không?".

Tôi gật đầu, trong tôi lại nghĩ về bụi đỗ quyên yêu quý và cố giấu đi nỗi đau ấy trong mắt. Tôi liếc nhìn Jonathan đang chăm chú tô màu một bức tranh. Những lọn tóc quăn của nó lòa xoà xuống trán. Jonathan dùng tay quẹt tóc qua một bên rồi lại tiếp tục vẽ. Mắt nó sáng lên và trông rất phấn khích với tác phẩm của mình.

"Hãy để tôi kể với bà chuyện gì xảy ra hôm qua. Bà thấy cô bé ngồi đằng kia chứ?".

Tôi nhìn thấy một cô bé có đôi mắt trong trẻo đang cười và tay đang chỉ vào bức tranh đủ màu sắc treo trên tường. Tôi gật đầu.

"Hôm qua cô bé ấy gần như loạn trí. Ba mẹ cô bé sẽ ly hôn. Cô bé nói với tôi rằng em không muốn sống nữa, em ước gì em có thể chết đi. Tôi nhìn em giấu mặt vào tay mình và hét to cho cả lớp cùng nghe Không ai thương tôi cả. Tôi đã làm tất cả để an ủi em nhưng tình hình càng tệ hơn".

"Tôi nghĩ là cô muốn nói với tôi về Jonathan".

"Đúng như thế," cô giáo nói. "Hôm nay, con trai của bà đã đi đến chỗ cô bé kia. Tôi thấy cậu bé trao cho cô bé những đóa hoa màu hồng thật đẹp và thì thầm: "Mình thương bạn lắm".

Tôi cảm thấy thật tự hào về những gì con trai tôi đã làm. Tôi mỉm cười với cô giáo của Jonathan. "Cám ơn cô. Những gì cô kể làm tôi rất vui".

Tối hôm ấy, tôi bắt đầu nhổ cỏ xung quanh bụi đỗ quyên nghiêng ngả của tôi. Khi tâm trí tôi nghĩ về tình thương mà Jonathan biểu hiện với cô bé ban sáng, một câu kinh thánh chợt hiện lên trong tôi: "...bây giờ còn lại ba điều: sự tin tưởng, hy vọng và tình yêu. Nhưng trên hết là tình yêu". Trong khi con tôi thể hiện tình yêu thương, tôi lại chỉ thấy toàn giận dữ.

Tôi nghe thấy tiếng thắng xe quen thuộc của chồng tôi khi anh quẹo vào ngõ. Tôi nhổ lấy một cành đỗ quyên trong bụi cây nghiêng ngả. Tôi thấy hạt giống tình yêu trong gia đình tôi đã nẩy mầm trở lại. Ánh mắt chồng tôi đầy vẻ ngạc nhiên khi tôi trao cho anh cành đỗ quyên và thì thầm: "Em yêu anh".

23 tháng 9, 2010

Ngôn ngữ của trái tim

10:27 0 Comments
Là một cựu SV của St. Petersburg (trước đây là Léningrad), tôi vẫn giữ nguyên trong lòng những tình cảm tốt đẹp nhất cho thành phố này. Dù ngày nay nước Nga không còn là nước Nga của những năm 1980 và ánh mắt của không ít người đã thay đổi khi nhìn về nước Nga, tôi vẫn luôn xem nước Nga và Léningrad là quê hương thứ 2 của tôi.

Tôi đã có ở đó cả thời tuổi trẻ, tình yêu... mà cả vợ tôi cũng là người học ở Léningrad. Một đêm giao thừa ở St.Petersburg, tôi lang thang một mình du lịch trên đất Nga. Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng mặt trời mùa đông nhợt nhạt nhưng cảnh quan thật tuyệt vời với những ngôi giáo đường mái vòm kiêu hãnh.

Đột nhiên, tôi trượt chân trên mặt băng rồi nghe như tiếng xương gãy. Không gượng dậy nổi, tôi nằm đau đớn. Không biết làm gì hơn, tôi la to cầu cứu... Một thanh niên trẻ trong bộ đồng phục cán bộ chạy tới rồi sau đó xuất hiện thêm hai thanh niên - một nam, một nữ - nữa. Cả ba người khiêng tôi vào văn phòng gần đó. Cơn đau càng lúc càng dữ dội. Tôi bỗng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Sau đó không lâu, xe cứu thương đến. Bác sĩ bóp nắn chân phải tôi khiến cơn đau thắt càng kinh khủng.

Ngay lúc đó tôi không tự chủ nổi và nôn thốc nôn tháo. Họ đưa tôi vào xe cứu thương. Lúc đó một nhân viên của Công ty du lịch Intourist là Galina đến và an ủi tôi. Đến khi ấy, cảm giác tuyệt vọng vẫn đè nặng lên tâm hồn tôi. ở một nơi xa lạ, không biết một từ tiếng Nga, không người thân cận bên... Những ý nghĩ nảy sinh trong tâm trí trong hoàn cảnh đó khiến tôi sợ hãi vô cùng.

Tại bệnh viện, tôi được chụp quang tuyến. Bản phim cho thấy xương hông tôi không bị gẫy nhưng bị trật khớp. Công việc chữa trị bắt đầu tiến hành. Chờ đến khi tôi được chăm sóc đầy đủ, Galina mới lên tiếng xin ra về vì cô còn đứa con nhỏ chờ ở nhà. Tuy đã được tiêm morphine, tôi vẫn bị đau nhức toàn thân, không nhấc mình dậy nổi. Cửa phòng đóng kín. Tôi nghe bước chân đến gần nhưng chỉ ngang qua. Im ắng bao trùm. Sợ hãi phủ kín tâm trí...

Sáng hôm sau, Galina trở lại với một người xưng là bác sĩ Alexander, thông báo rằng ca phẫu thuật xương hông phải đợi sau đến sau ngày 10-1 bởi nhóm phẫu thuật không có mặt bên bệnh viện. Đây là kỳ nghỉ. Từng giờ trôi qua, từng ngày trôi qua. Không khí yên tĩnh xung quanh khiến tôi càng bồn chồn lo lắng. Một tối nọ, Galina vào thăm với anh bạn trai Nicholas. Trước đó hai người đã tạt vào khách sạn tôi lấy cái ấm nước điện và gói xúp. Nhờ vậy hôm đó tôi được ăn một bát xúp nóng hổi.

Tinh thần tôi thư giãn ít nhiều nhờ sự có mặt mỗi ngày của Galina, lần nào cũng mang đến cho tôi ít quà. Một hôm, Galina mang vào phòng một nhánh thông nhỏ được trang trí như cây giáng sinh. Mỗi lúc, tôi càng thương Galina khi hiểu cô ấy nhiều hơn. Chồng Galina đã bỏ đi, để lại đứa con trai sáu tuổi. Cô ấy sống rất chật vật bằng đồng lương eo hẹp thế nhưng chưa bao giờ than phiền điều gì.

Tình trạng sức khỏe của tôi ngày càng tệ hơn. Nhưng ngay lúc tôi hoàn toàn tuyệt vọng thì Galina xuất hiện vào một buổi sáng, tay cầm chiếc vé máy bay, thông báo rằng ngày mai tôi được chở sang Helsinki. Lúc ấy tôi yếu đến độ không mỉm cười nổi trước tin mừng đó. Sáng sớm hôm sau, Galina đến thu xếp đồ đạc rồi đưa tôi ra phi trường. Ký ức cuối cùng của tôi khi ấy về nước Nga là nụ hôn dịu dàng của Galina...

Sau ba tuần ở Bệnh viện đại học Helsinki, tôi hồi phục dần. Ngay lập tức, tôi thu xếp gửi ít quà cho Galina. Khi trở về Australia, tôi điện ngay cho cô ấy. Buổi nói chuyện của chúng tôi toàn nghe tiếng khóc. Thời gian trôi qua, hình ảnh Galina vẫn in đậm trong ký ức và tôi biết chắc rằng đó là những giây phút thiêng liêng, cao đẹp nhất mà tôi may mắn được hưởng trong đời. Thế giới trở nên nhỏ hơn, những người lạ trở thành bằng hữu.

Trong cơn khốn đốn, tôi đã tìm thấy những tâm hồn cao thượng. Ngay cả nếu Galina không biết tiếng Anh đi nữa, cô cũng đã sử dụng thứ ngôn ngữ phổ quát và thánh thiện nhất của loài người: ngôn ngữ của trái tim.

22 tháng 9, 2010

Người nghệ sĩ dương cầm

10:22 0 Comments
Tôi tên là Mildred Hondorf. Tôi nguyên là giáo viên dạy môn âm nhạc trường trung học Des Moines, bang Iowa (Hoa Kỳ), và tôi đã làm việc này hơn 30 năm nay. Sau từng ấy năm dạy học, tôi nhận ra rằng, mỗi đứa trẻ có một khả năng cảm thụ âm nhạc khác nhau. Tôi không bao giờ thấy thích thú với những gì được gọi là phi thường, dù rằng tôi đã từng dạy cho không ít những sinh viên tài năng. Tuy nhiên, tôi có thể sẻ chia cùng mọi người những gì tôi vẫn thường gọi là những học trò "biết vượt qua thử thách của âm nhạc. Một trong số đó là Robby. Năm 11 tuổi, Robby được mẹ cậu đưa đến lớp nhạc của tôi. Thật tình thì tôi thích các em học sinh đi học ở lứa tuổi sớm hơn, và đó là những gì tôi đã giải thích cho Robby nghe. Nhưng cậu bé đã nói với tôi về ước mơ cả đời của mẹ cậu là được nghe con trai của mình chơi đàn dương cầm. Chính vì thế, tôi đã nhận Robby vào học.

Robby bắt đầu những bài học đầu tiên để chơi dương cầm. Và ngay khi cậu ta bắt đầu, tôi đã nghĩ đó thực sự là những nỗ lực vô vọng. Mặc dù đã cố gắng rất nhiều nhưng dường như cậu bé thiếu những cảm nhận âm nhạc và bị hổng kiến thức về những điệu cơ bản. Nhưng mặt khác, Robby cũng đã nghiêm túc nhìn lại trình độ cảm thụ âm nhạc của mình và cũng phần nào đáp ứng các yêu cầu mà tôi đã ra đối với học trò của mình.

Robby vẫn không ngừng cố gắng luyện tập từ tháng này qua tháng khác trong khi tôi chăm chú lắng nghe và tìm cách để động viên cậu bé. Cuối mỗi tuần, Robby đều nói với tôi "Một ngày nào đó. Mẹ sẽ đến để nghe em đàn. Nhưng dường như chẳng có mảy may hy vọng gì cả. Cậu ấy không có năng khiếu bẩm sinh. Tôi chỉ biết mẹ của cậu bé khi thấy bà đứng từ xa vẫy tay hoặc đứng chờ Robby bên cạnh chiếc xe hơi cũ kỹ. Bà ta chỉ vẫy tay, mỉm cười nhưng không bao giờ tiến lại gần.

Một ngày nọ, Robby không đến lớp học. Tôi đã nghĩ đến việc đi gọi cậu bé nhưng lại cho rằng đó là do cậu ta nhận ra mình không có năng lực và quyết định từ bỏ âm nhạc để theo đuổi điều gì đó. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy Robby không đến lớp nữa.

Vài tuần sau, tôi gửi thư mời tham dự buổi biểu diễn báo cáo kết thúc khóa học đến nhà của các em học sinh. Ŀáp lại sự ngạc nhiên của tôi, Robby (cũng nhận được giấy mời) xin tôi cho phép cậu cùng tham gia chương trình này. Tôi cho cậu bé biết buổi biểu diễn chỉ dành cho các học sinh theo học trọn khóa, và bởi vì cậu bé đã bỏ lớp giữa chừng nên không thể tham gia được.

Robby nói rằng mẹ cậu bé bị bệnh, và không thể đưa cậu đến lớp học, thế nhưng cậu vẫn tập luyện đều đặn. "Em sẽ chơi được! - cậu quả quyết. Tôi không biết cái gì đã khiến tôi gật đầu đồng ý. Có thể đó là thái độ chân thành của cậu bé mà cũng có thể là có điỿu gì đó trong tôi nói rằng đó là một hành động đúng đắn.

Buổi tối biểu diễn cũng đến. Sân thể dục của trường học đầy ắp khán giả. Tôi để cho Robby biểu diễn cuối cùng trong chương trình trước khi có thể bước ra sân khấu để nói lời cảm ơn tới tất cả mọi người đã tham dự. Tôi nghĩ rằng điều đó không có hại gì cho Robby, và khi cậu ấy biểu diễn ở cuối chương trình, tôi có thể ngưng ngang phần diễn tệ hại của cậu ấy bằng cách "hạ màn kết thúc.

Buổi biểu diễn đi dần đến kết thúc. Các em học sinh đã lần lượt lên trình diễn. Cuối cùng, Robby tiến ra sân khấu. Cậu bé mặc một quần áo nhăn nhúm, và mái tóc thì rối tung lên. "Tại sao cậu bé lại ăn mặc không giống những học sinh khác? - tôi nghĩ - "Tại sao mẹ cậu bé không chải chuốt, diện cho cậu ấy trông thật lịch sự trong buổi tối đặc biệt này kia chứ? Ít nhất bà ta cũng nên làm thế!‿.

Robby bước đến bên cây đàn dương cầm và bắt đầu. Tôi ngạc nhiên quá đỗi khi nghe Robby thông báo rằng cậu sẽ chơi bản Concerto số 12, cung Ŀô trưởng của Mozart. Tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần để nghe nữa là...

Những ngón tay của cậu bé lướt trên bàn phím, chúng như nhảy múa thật nhanh nhẹn và thông minh phía trên những phím đàn bằng ngà. Cậu bé dìu dắt từng phím đàn qua các cung bậc: lúc bổng, lúc trầm, khi nhanh, khi chậm rãi, du dương. Từng nốt nhạc trong bản hòa tấu của Mozart được cậu bé chơi một cách thật ấn tượng. Tôi chưa từng nghe bất cứ ai chơi nhạc của Mozart hay đến thế ở độ tuổi như Robby. Sau sáu phút rưỡi, Robby kết thúc phần trình diễn của mình. Ngay lập tức, tất cả mọi người đều đứng lên và vỗ tay tán thưởng không ngừng!

Quá đỗi sung sướng và bất ngờ, tôi chạy ra sân khấu, ôm chặt lấy Robby và nói "Cô chưa bao giờ nghe ai đàn hay đến thế! Làm sao em có thể làm được điều đó?. Thông qua chiếc micro, cậu bé nói "Thưa cô!... Cô có nhớ em đã từng nói với cô rằng mẹ em bị ốm? Thực sự là mẹ em bị ung thư, và đã qua đời vào sáng nay. Mẹ em bị điếc bẩm sinh và đêm nay là lần đầu tiên mẹ có thể nghe em chơi đàn dương cầm. Chính vì thế, em phải làm điều gì đó thật đặc biệt.

Tất cả mọi người đều lặng đi, không ai cầm được nước mắt. Khi những nhân viên của Trung tâm xã hội đến đưa Robby đến trại trẻ mồ côi, tôi để ý thấy đôi mắt họ cũng đỏ hoe và ngấn lệ. Tôi nghĩ rằng cuộc đời mình đã trở nên giàu có hơn, may mắn hơn kể từ khi Robby là học trò của mình.

Không, tôi không bao giờ có được sự kỳ diệu trong cuộc sống, nhưng tối hôm đó, tôi đã trở thành sự diệu kỳ của Robby. Cậu bé đã dạy cho tôi một bài học thật quý báu. Đó là bài học về ý nghĩa của sự kiên nhẫn, tình yêu thương, sự tin tưởng và biết nắm bắt lấy những cơ hội mà người khác trao cho mình. Tôi tin rằng: có những thiên thần luôn ở quanh ta, có những thiên thần luôn ở bên cạnh ta, và cả ở bên trong mỗi người chúng ta. Ai cũng có ít nhất một thiên thần trong cuộc đời mình...

20 tháng 9, 2010

Giáng sinh vui vẻ con nhé!

10:21 0 Comments
"Ta sẽ không bao giờ quên con đâu", ông lão nói với chú chó, nước mắt chảy dài trên gò má đã sạm, "Ta già rồi, không còn chăm sóc ngươi được nữa". Tiffy nghiêng đầu nhìn chủ, sủa gâu gâu. Nó vẫy đuôi suy nghĩ: "Ông chủ nói gì vậy nhỉ?". "Ta còn không lo được cho bản thân nữa, nói chi là lo cho ngươi". Ông lão hắng giọng rồi rút khăn tay ra hỉ mũi thật mạnh.

"Ta sắp phải vô viện dưỡng lão sống nên không thể đem con theo cùng. Con biết rồi đấy, ở đó người ta chỉ chứa người chứ không chứa chó", ông lão lê tấm lưng còng do tuổi tác đến bên Tiffy, vuốt ve nó: "Đừng lo, con ạ. Chúng ta sẽ tìm được một gia đình mới. Chúng ta sẽ tìm được một mái ấm mới cho con". Nghỉ một lát, ông nói thêm: "Con đẹp thế này, làm sao không tìm được một gia đình mới cho con. Ai cũng sẽ cảm thấy tự hào nếu có được một chú chó đẹp như con".

Tiffy vẫy đuôi rối rít, chạy tới chạy lui trong bếp. Trong thoáng chốc, cái mùi quen thuộc của ông cụ quyện với mùi dầu mỡ trong bếp tạo cho nó một cảm giác ấm áp. Nhưng rồi cảm giác sợ hãi trở lại với nó. Nó đứng yên như trời trồng, đuôi thõng xuống giữa hai chân sau.

"Lại đây nào". Khó khăn lắm ông cụ mới khuỵu gối được xuống nền nhà và kéo Tiffy lại gần, đầy âu yếm. Ông cột quanh cổ chú chó sợi ruy băng có gắn một cái nơ đỏ thật lớn và kẹp vào đó một mảnh giấy nhỏ. Tiffy thắc mắc trong đầu: "Không biết ông chủ nói gì trong đó?".

"Trên mảnh giấy có viết như vầy", ông cụ đọc to lên, "Chúc Giáng sinh vui vẻ! Tôi tên là Tiffy. Buổi sáng tôi thích cơm nguội. Buổi tối thì tôi thích gặm một chút xương. Chỉ cần như vậy thôi. Tôi chỉ ăn hai bữa mỗi ngày. Đổi lại, tôi sẽ là người bạn trung thành nhất của gia đình quí vị".

"Gâu, gâu". Tiffy cảm thấy bối rối, đôi mắt nó nhìn van xin, "Chuyện gì đang xảy ra?".

Ông cụ lại hỉ mũi mạnh vào chiếc khăn tay. Rồi ông vịn vào một chiếc ghế để gượng đứng dậy. Ông cài nút áo khoác, nắm lấy sợi dây dắt chú chó và nói nhẹ nhàng: "Đi nào, anh bạn". Ông mở cửa, một làn gió lạnh thổi ùa vào, rồi ông bước ra ngoài, kéo theo chú chó đang bước đằng sau. Hoàng hôn đang buông dần. Tiffy trì lại. Nó không chịu đi.

"Thôi nào, đừng làm khó ông, con à. Ta hứa với con là con sẽ sung sướng hơn khi ở với ta".

Ngoài đường vắng lặng. Ông cụ và chú chó lầm lũi bước trong buổi chiều mùa đông. Tuyết bắt đầu rơi.

Đi một lúc lâu, họ đến trước một ngôi nhà cổ, xung quanh nhà có nhiều cây to đang đung đưa rì rào trong gió. Run người trong giá lạnh, họ quan sát ngôi nhà. Ánh sáng mờ như trang hoàng thêm cho các khung cửa sổ, trong làn gió vang vang âm thanh của một bài hát Giáng sinh.

"Đây sẽ là một mái ấm tốt cho con", ông cụ nghẹn lời. Ông cúi người xuống và mở dây cho chú chó, nhẹ nhàng mở cửa để cánh cửa không rít lên. "Đi đi. Bước lên bậc thềm rồi cào chân lên cửa".

Tiffy e ngại nhìn vào ngôi nhà rồi quay lại nhìn chủ, rồi lại nhìn về ngôi nhà. Nó không hiểu gì cả "Gâu gâu".

"Nào". Ông già đẩy chú chó và nói bằng giọng khô khan: "Ta không còn có ích cho ngươi nữa. Đi đi".

Tiffy cảm thấy bị tổn thương. Nó nghĩ rằng chủ không còn thương nó nữa. Nó không hiểu rằng thật ra ông rất thương nó nhưng ông không thể lo cho nó được nữa. Chú chó lảo đảo đi về phía ngôi nhà và bước lên bậc thềm. Nó đưa một bàn chân lên cào vào cánh cửa và sủa "Gâu, gâu. Gâu, gâu".

Nó quay lại nhìn, thấy chủ nép vào sau một thân cây. Vừa lúc có ai đó trong nhà vặn nắm cửa. Một chú bé xuất hiện, ánh sáng ấm áp từ trong nhà toa sáng xung quanh chú bé đang đứng ở lối ra vào. Vừa nhìn thấy Tiffy, chú bé vung cao hai tay lên trời và vui sướng reo lên: "Ba mẹ ơi, ra mà xem quà của ông già Noel này".

Nấp sau gốc cây, qua đôi mắt đẫm lệ, ông cụ nhìn thấy mẹ của cậu bé đọc mảnh giấy. Bà nhẹ nhàng kéo Tiffi vào nhà. Mỉm cười mãn nguyện, ông cụ đưa tay áo lạnh và ẩm lên chùi mắt, rồi ông biến mất vào màn đêm, thì thầm: "Giáng sinh vui vẻ nhé con".

17 tháng 9, 2010

Vũ khí mạnh của 'liễu'

16:43 0 Comments
Ngày càng nhiều những cô gái xì-tin với trang phục sành điệu, ăn nói như trên ti vi và hành động như trong phim manga. Nhưng thật ra, để “hạ gục” một chàng trai, vũ khí nào là hiệu quả nhất?
Hãy lắng nghe ý kiến của chính các “nạn nhân” trả lời tạp chí Women.

Khiêm nhường và khéo léo

“Thỉnh thoảng, tôi và cô ấy xảy ra “chiến tranh”. Thoạt đầu tôi thường im lặng nhưng đến một lúc nào đó, tôi cứ đùng đùng lên, nói năng lung tung, chẳng suy nghĩ gì cả. Lúc đó cô ấy lúc nào cũng là người im lặng.

Mặc dù có những lần, tôi sai bét mà vẫn “ngoan cố như bò đực”, cô ấy vẫn nhường nhịn, mặc kệ tôi “xả” hết tức giận ra thì thôi. Cô ấy lại còn “làm lành” với tôi ngay sau đó nữa bằng những cách rất tự nhiên".

Các cô gái ngày nay bị các phim truyền hình vẽ ra hình ảnh: Con trai lúc nào cũng là người nhường nhịn con gái!? Thật ra, cuộc sống không như vậy. Lúc tức giận, con trai thường khó kìm nén được cảm xúc của mình, và nhờ có sự khéo léo của con gái mà mọi chuyện mới được ổn thỏa trở lại.

Vị tha và ân cần

“Tôi hay ngại thể hiện được cảm xúc và sự quan tâm với mọi người xung quanh. Nhưng từ lúc yêu cô ấy, tôi đã khác hẳn. Ngày của mẹ, sinh nhật các người thân, ngày cưới bố mẹ... cô ấy luôn nhớ mua hoa, ghi thiệp thật tình cảm và bảo tôi nhắn tin, gọi điện chúc mừng và tặng quà cho mọi người…

Dần dần, hình ảnh của tôi với mọi người thay đổi hẳn. Nhờ cô ấy đấy. Và tôi yêu cô ấy bởi sự ân cần, chu đáo với tất cả mọi người”.

Chân thành

“Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy có thái độ, cách ứng xử không đúng mực với bất kỳ ai. Cô ấy giới thiệu tôi với tất cả bạn bè, với gia đình, người thân của cô ấy một cách rõ ràng nhưng nhẹ nhàng. Cô ấy biết tất cả các bạn bè của tôi và luôn có cách giúp họ hoặc tư vấn tôi giúp họ nữa chứ.

Tất cả những hành động ấy khiến tôi tin tưởng một cách tuyệt đối vào cô ấy và tình yêu của chúng tôi”.

Cả “hình thức” nữa

“Người yêu tôi không xinh đẹp như các cô người mẫu trên TV, nhưng cô ấy luôn xuất hiện trước mặt tôi với trang phục gọn gàng, hợp với mùa và công việc, mái tóc luôn mượt mà và mùi nước hoa rất hợp mốt. Ngoài ra, cô ấy còn rất hồn nhiên, phong cách rất tự tin. Và tôi không phủ nhận việc mình bị “hút hồn” bởi những yếu tố đó đâu”.

Tất nhiên, ngoài những “vũ khí” trên, phái mạnh còn đề cập đến một số thứ khác như khả năng nữ công gia chánh, khả năng nghề nghiệp và vị trí xã hội và bạn biết không, đàn ông sợ các cô gái thông minh, bằng chứng là họ chỉ đánh giá nó là “vũ khí” xếp thứ 6 trong việc “hạ gục” họ. Biết làm sao? Đàn ông mà

Cuộc sống hoàn hảo

10:16 0 Comments
Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé nhỏ luôn mong muốn tìm kiếm được cho mình một cuộc sống vẹn toàn. Một hôm, cô cầu xin Thượng Đế ban cho cô mọi thứ cô ao ước.
Thế là Thượng Đế xuất hiện và bảo với cô bé rằng: "Con hãy đi theo con đường lộng gió phía trước, ở đó có hàng trăm triệu hòn đá nhỏ. Ta cho con kỳ hạn là 365 ngày để nhặt một hòn đá lớn nhất mà con có thể tìm thấy. Hòn đá càng to thì ta càng ban cho con nhiều hơn. Điều kiện đặt ra là khi con đi qua rồi thì không được quyền quay lại. Vì vậy, hãy suy nghĩ thật cẩn thận trước khi con chọn hòn đá cho mình".

Cô bé cảm thấy thât sung sướng và bắt đầu bước vào hành trình của mình trên con đường lộng gió để tìm kiếm "hạnh phúc lớn nhất" cho cuộc đời cô. Tuy nhiên, mỗi khi bắt gặp một hòn đá to dọc lối đi, cô lại do dự và tự nhủ với lòng mình "chắc hòn đá kế tiếp sẽ to hơn nhiều". Nhiều ngày, nhiều tuần và nhiều tháng trôi qua rồi cô cũng đi gần hết con đường và chợt nhận ra rằng cô đang không còn đủ thời gian và cơ hội để chọn những hòn đá to. Vì vậy cô đành phải nhặt vội vàng một hòn đá nhỏ ven đường.

Cuộc sống cũng y như vậy. Chúng ta luôn tìm kiếm một người bạn đời hoàn hảo, một công việc hoàn hảo, một căn nhà hoàn hảo, một chiếc xe hoàn hảo... và không bao giờ nhận ra được rằng ta đang bỏ phí biết bao thời gian và cơ hội.

Không bao giờ có cái gọi là "hết sức đúng lúc" để nói một cách chính xác những gì bạn muốn bày tỏ vào chính xác một thời điểm nào đó với chính xác môt người nào đó, hay làm một cách chính xác một công việc mà bạn muốn làm trong đời. Vậy thì, sao bạn lại không sống "cho hôm nay" và tận hưởng mỗi phút giây bạn có được trên cõi đời này.

15 tháng 9, 2010

Chinh phục chàng Romeo đáng yêu!

16:20 0 Comments
Bạn thích một ai đó mà chưa dám nói? Bạn muốn cưa đổ một anh chàng đẹptrai mà chưa biết làm cách nào? Bạn muốn tạo cho chàng nhiều bất ngờ vào mùa hè này? Hãy đến với những tuyệt chiêu của Xinh Xinh để cùng nhau chinh phục và ghi điểm tuyệt đối với những trái tim Romeo đáng yêu
Qùa tặng

Bạn nên nhớ mùa hè con trai rất hay vận động, chơi thể thao nên việc tặng cho chàng một bộ quần áo thể thao với chất liệu thóang mát, dễ vận động là điều hiển nhiên. Nên chọn màu tươi sáng để không bắt nắng. Hãy ghi nhớ một điều là con trai thường không thích lòe loẹt vì vậy bạn đừng chọn những bộ màu mè hoa lá hẹ nhé, hạy chọn những bộ đơn giản, khỏe mạnh trông phù hợp với chàng là ghi điểm tuyệt đối rồi đấy!

Alô! Chàng ơi!

Dù có bận đến cách mấy thì mùa hè là khỏang thời gian mà chàng sẽ có chút ít thời gian bên gia đình và đây cũng là cơ hội tốt để bạn gọi điện thọai đến “tám” cùng chàng. Đề tài không có gì xa lạ mà chính là những lớp rèn luyện thêm trong hè, những khóa học tăng cừơng tiếng Anh, những lớp năng khiếu đá bóng. Chàng sẽ đánh giá bạn là một cô nàng thông minh, biết tìm hiểu và điều quan trọng là gia đình chàng cũng sẽ rất ưng ý khi chàng alô không phải để hẹn hò đi chơi mà bàn về chuyện học hành. Cách này vô cùng hiệu quả đấy nhé, nhất là với những chàng trai mọt sách.

Bác sĩ tâm lý

Con trai thường hay thích sự thỏai mái, vô tư và mát mẻ nên nếu bạn có chút năng khiếu về tâm lý thì hãy chọn những địa điểm hò hẹn trong mùa hè này thật phù hợp với hòan cảnh. Một chuyến đi câu cá ở ngọai thành thay vì chui rúc trong những quán ăn ồn ào chật chội ở thành phố. Một quán kem lành lạnh có chút tuyết nhân tạo thay vì đi xem những gian hàng triễn lảm đông đúc người. Hãy biết lựa chọn sao cho phù hợp với không gian và thời gian để chàng cảm thấy thỏai mái khi hò hẹn với bạn. Điều đương nhiên là nếu chàng OK về địa điểm mà bạn đưa ra thì bạn đã thành công đến 80% rồi đấy, phần còn lại dành cho khả năng chinh phục trái tim chàng của bạn! Cố lên nhé!

Đừng làm phiền vào giờ G

Một số cô nàng cứ nghĩ về đêm là chàng rảnh rỗi, không đâu nhé. Khỏang thời gian này là thời gian cao điểm mà các chàng nhà ta thức xem những trận cầu nóng bỏng của Euro, tốt nhất là bạn đừng nhắn tin làm phiền hay gọi “tám” sẽ làm đứt quãng mạch cảm hứng của chàng đấy. Nếu bạn là một cô gái thông minh thì hãy tìm hiểu một chút về bóng đá. Chàng sẽ thú vị biết bao khi phát hiện bạn cũng có chút niềm đam mê về những đội bóng mà chàng hâm mộ và theo dõi bấy lâu nay đấy!

Một nhịn chín lành

Mùa hè nóng nực đôi khi khiến chàng dễ nổi nóng cho nên bạn đừng lạ gì khi thấy chàng bỗng dưng cáu gắt bất ngờ nhé! Người ta thường nói “một câu nhịn bằng chín câu lành”. Con trai không bao giờ giận dai và bạn chính là một làn gió mát để thổi vào tâm hồn của các chàng trai nóng tính đấy! Mùa hè sẽ mang lại nhiều thú vị biết bao nếu bạn khéo léo bắt mạch đúng tâm lý của chàng.

Hãy tranh thủ khỏang thời gian rảnh rỗi này để ghi thêm điểm trong mắt chàng bạn nhé! Sẽ không khó khăn nếu kèm thêm những bí quyết của VTC News, sẽ có lúc bạn cần dùng tới đấy! Chúc bạn thành công!

Những trang giấy trắng

10:13 0 Comments
Một buổi chiều muộn, khi những ánh hoàng hôn cuối cùng vừa tắt, trên bờ biển vắng, một cô gái trẻ một mình dạo bước trên cát với đôi bàn chân không. Cô dừng bước, quay nhìn đằng sau với ý muốn xem lại những dấu chân mình đã để lại trên cát. Nhưng không có gì, sóng đã xóa sạch. Cô định đi tiếp, song vừa quay lại cô đã phải giật mình hoảng hốt vì hình ảnh trước mặt: bên một đống lửa đang cháy, một bà già ngồi cuộn mình trong chiếc mền, chậm rãi lật từng trang một cuốn sách.

Cô gái cố trấn tĩnh, tiến lại gần bà lão và hỏi: "Bà từ đâu tới? Chỉ mới đây thôi, cháu không hề thấy bà? Bà làm cách nào mà đã nhóm được đống lửa này một cách nhanh chóng như vậy?". Với giọng nói chậm rãi và rõ ràng, bà lão đáp, không nhằm vào câu hỏi của cô gái: "Hãy ngồi xuống đây với ta, con gái. Ta có cái này cho con xem".

Cô gái ngồi xuống bên đống lửa, đón nhận cuốn sách từ tay bà lão thần bí. Cô tò mò lật giở cuốn sách và vô cùng sửng sốt khi đọc thấy những dòng chữ viết về cuộc đời mình, về tất cả những gì diễn ra với cô từ khi mới sinh ra cho đến lúc này. Cô đã đọc hết trang sách viết về cuộc gặp gỡ kỳ lạ giữa mình và bà lão bên đống lửa trên bãi biển vắng này. Lật sang trang tiếp theo, nhưng nó là trang giấy trắng. Cô vội vã tìm kiếm ở những trang còn lại, nhưng cũng không có một chữ nào, chúng hoàn toàn là những trang giấy trắng. Vô cùng hoang mang, với ánh mắt cầu cứu, cô nhìn bà lão:

- Điều này có nghĩa là cuộc đời cháu sẽ kết thúc tại đây, ngay lúc này?

- Không, con gái. Nó có nghĩa là từ đêm nay, cuộc sống của con mới bắt đầu.

Trong chốc lát, bà lão cầm lại cuốn sách, bắt đầu xé từng trang, từ trang đầu tiên với những dòng chữ về cuộc đời cô gái từ khi mới được sinh ra, đưa chúng về phía ngọn lửa, để cho lửa liếm cho đến lúc thành than. Bà lão đốt cho đến hết những trang giấy có chữ mà cô đã đọc. Xong xuôi, bà đưa cho cô gái phần còn lại của cuốn sách, toàn bộ là những trang giấy trắng:

- Con xem, sóng đã xóa hết dấu chân của con trên cát. Quá khứ của con không bao giờ trở lại, không bao giờ. Chỉ có hiện tại mới là thực tế. Mỗi khoảnh khắc hiện tại đều là một sự bắt đầu của cuộc đời con và chính là cuộc sống mà con cần nắm giữ. Không có sự trở lại lần thứ hai, mỗi giây phút hiện tại. Quan trọng hơn tất cả, mỗi ngày mới đều mang đến cho con một cơ hội để yêu, để sống và cơ hội đó không bao giờ trở lại lần thứ hai. Tương lai của con, con được tự do lựa chọn theo ước mơ của chính con. Và trên những trang giấy còn trắng này, chính con là người viết tiếp những dòng chữ về cuộc đời con.

Rồi, cũng đột ngột như khi xuất hiện, bà lão cùng đống lửa biến mất trong bóng đêm...

Cuộc đời của bạn và của tôi cũng giống như cô gái trẻ nọ và tất cả mọi người - quá khứ là những gì chúng ta đã viết trên cát, sóng sẽ xóa đi tất cả; tương lai là những gì chính ta sẽ viết trên những trang giấy trắng, từ hôm nay, ngay giờ phút hiện tại này. Viết gì đây, cho cuộc đời của chính mình...

14 tháng 9, 2010

Xa mặt có cách lòng

16:19 0 Comments
Là một chuyên gia tâm lý về tình yêu, Emily Kensington thường tự hỏi liệu một mối quan hệ mà 2 người ở cách xa nhau có thể tồn tại được không? Và câu trả lời là có, nhưng mối quan hệ dạng này thường phức tạp hơn và để duy trì sự tồn tại của nó đòi hỏi phải có sự nỗ lực từ cả hai phía.
Đây là một vài ý kiến mà Emily gợi ý để giúp bạn duy trì mối quan hệ của mình:


Ngay từ lúc bắt đầu, cả hai nên chắc rằng mình hiểu rõ những khó khăn trong mối quan hệ, điều đó sẽ giúp bạn tránh khỏi những đau khổ hay hiểu lầm về sau. Ví dụ, bạn có sẵn sàng để thay đổi chỗ ở của mình nếu mối quan hệ của 2 bạn đã gắn bó mật thiết hơn?

Liên lạc, trò chuyện với nhau hàng ngày bằng nhiều cách - càng nhiều lần càng tốt. Vì hai người không thể nhìn thấy nhau hay ở bên cạnh nhau nên việc thiết lập và duy trì mối liên hệ cảm xúc với nhau là rất quan trọng. Các bạn không cần những cuộc trò chuyện thật dài, thật nhiều (dù đôi khi cũng nên như vậy) mà hãy kể cho nhau nghe về những niềm vui hay những nỗi buồn, và hãy cho nhau những lời khuyên cần thiết. Với những tiến bộ của thông tin trong thời đại ngày nay thì việc liên lạc với nhau đã tương đối dễ dàng hơn, bạn hãy biết tận dụng lợi thế này để duy trì mối quan hệ của mình.

Hãy tận dụng những lợi ích mà mối quan hệ của bạn đem lại, bạn có nhiều thời gian dành cho gia đình và bạn bè hơn. Và điều quan trọng nữa, không ở gần nhau cũng mang lại cho bạn sự độc lập nhiều hơn (là điều mà những cặp đôi khác không có được).

Hãy cùng nhau theo đuổi những sở thích chung của cả hai, dù cho cả hai bạn không cùng nhau thực hiện được những sở thích chung đó. Ví dụ, nếu có 1 bộ phim (hay quyển sách) mà cả hai bạn cùng thích xem, hãy xem bộ phim (hay quyển sách) đó và rồi cùng nhau bàn luận về bộ phim ấy. Nó giúp cả hai bạn cảm thấy như được ở gần bên nhau hơn.

Không nên kiểm soát nhau. Mỗi người có tự do cá nhân riêng và không ai có khả năng (hay nên) kiểm soát người khác. Miễn là cả hai bạn cùng quan tâm đến mối quan hệ của mình, dành thời gian chăm sóc cho nó, thì khi ấy vấn đề khoảng cách sẽ không còn là trở ngại nữa. Ngay khi một trong hai bạn cảm thấy đối phương không còn thích hợp với mình nữa (hay bạn thấy người khác thích hợp hơn), khi ấy mối quan hệ đã kết thúc, dù cho bạn có cách xa nhau 3000 dặm hay không.
Cùng nhau nói về tương lai. Giả sử bạn hãy nói về những kế hoạch tương lai mà hai người muốn làm, cùng nhau bàn bạc xem mình sẽ cùng thực hiện điều đó như thế nào. Hành động này giúp cả hai tạo nên sự tin tưởng cho nhau về sự tồn tại của mối quan hệ và những nỗ lực, cố gắng của cả hai là không hề viển vông.

Có lẽ điều khó khăn nhất của mối quan hệ dạng này chính là: nên biết khi nào để nói lời chia tay. Đối với những mối quan hệ khác đây đã là 1 việc khó làm, với mối quan hệ này thì càng đặc biệt khó hơn. Tuy nhiên, khi sự giao tiếp, liên lạc chỉ còn xuất phát từ 1 phía hay số lần gặp nhau ngày càng thưa thớt, hay những trận cãi vã xuất hiện quá thường xuyên, đó chính là lúc bạn nên xem lại mối quan hệ của mình.

Đôi mắt của tâm hồn

16:07 0 Comments
Hãy tin tưởng vào chính mình,
hãy mở rộng trái tim
và để tâm hồn thể hiện tất cả


Từ khi sinh ra, tôi đã có đôi mắt không bình thường như những người khác. Chúng lệch nhau và không cùng nhìn về một hướng. Tôi không thể nhìn thấy xung quanh một cách bình thường.

Khi biết bò, tôi luôn va đầu vào tường hoặc chân bàn, cạnh ghế. Đến khi biết đi lẫm chẫm, mọi việc còn tồi tệ hơn khi tôi cứ lọang chọang như kẻ say. Ngày nào người tôi cũng có những vết tím bầm do va vấp.

Một ngày kia, mẹ dẫn tôi đến cửa hàng nhạc cụ trên phố, tình cờ tôi chạm tay vào một cây đàn dương cầm, vài phím đàn dưới tay tôi vang lên. Một cảm xúc rất lạ dâng lên trong tôi. Từ đó, tôi bắt đầu say mê học đàn dương cầm. Các nốt đen, nốt trắng trên những bản nhạc làm tôi thích thú, say mê. Chẳng bao lâu, tôi đã có thể chơi được những bản nhạc cổ điển mà mẹ yêu thích. Đối với tôi lúc ấy, hạnh phúc là được đắm chìm trong những âm thanh tuyệt diệu của tiếng đàn dương cầm. Và trong tim của cậu bé mười tuổi như tôi, cây đàn dương cầm trở thành một vật không thể xa rời.

Rồi một tai nạn đột nhiên xãy đến. Hôm ấy, tôi ra vườn chơi và mãi mê nhặt xác những chú ve ở đó, không để ý đám mây đen kịt giăng ngang bầu trời. Khi cơn mưa bắt đầu ập xuống, tôi mới luống cuống chạy vào nhà. Đôi chân loạng choạng của tôi đã vấp phải gốc cây gần đó. Ầm ! Tôi chẳng nhớ gì ngỏai một cơn đau không thể tả ở mắt, chạy lan đến đầu làm tôi ngất lịm. Một màu tối đen bao trùm.

Tôi được chuyển tới bện viện và ra về với hai miếng băng trên mắt. Nghĩ đến buổi biểu diễn âm nhạc đầu tiên tôi được mời tham gia ở trường, tôi òa khóc.

Thấy tôi chán nản, mẹ quyết tâm bắt tôi phải biểu diễn trogn chương trình đó. Tôi tuyệt vọng la lên :
- Mẹ khôgn hiểu à, con không thể làm được vì không thể nhìn bản nhạc và phím đàn. Con phải làm sao đây ?
- Con chỉ việc đàn như trước giờ con đã từng làm. - Mẹ trả lời đơn giản.
- Mẹ không thể hiểu được đâu. Con không làm được ! - Tôi cay đắng nói trong nước mắt - Con không nhìn được mà !
Mẹ ngồi xuống cương quyết :
- Con không cần nhìn. Con đã chơi bản nhạc ấy cả ngàn lần rồi ! - Và mẹ đặt tay lên ngực tôi - Con hãy tin vào bản thân mình. âm nhạc ở ngay trong tim con. hãy để mọi người biết điều đó !

Tôi lặng thinh không nói gì, hai tay mò mẫm cây đàn thân quen.Chợt có một điều gì đó dâng lên trong lòng tôi - một cảm giác vừa sợ hãi vừa quyết tâm.

Tối hôm đó, cô giáo dắt tay tôi bước lên sân khấu, tay tôi run lên vì hồi hộp. nhưng khi tôi chạm vào những phím đàn thì kỳ diệu thay, mọi lo âu biến mất. Âm nhạc như tuôn trào từ trong tim tôi. Chưa bao giờ tôi chơi hay như đêm đó.

Sau buổi biểu diễn. mọi người vây quanh tôi chúc mừng. Mẹ ôm chặt tôi trong nổi vui sứơng, hạnh phúc. Bàn tay ấm áp của cô giáo nắm lấy tay tôi. Một người bạn đến bên tai tôi thì thầm :
- Làm sao cậu có thể chơi hay đến thế khi cậu không thể nhìn thấy gì chứ ?
Tôi mỉm cười :
- Cậu có tin là tớ còn có một đôi mắt khác nữa không ?

13 tháng 9, 2010

Hai anh em

10:08 0 Comments
Tình yêu thương là điều duy nhất trên đời này có thể chia sẻ mà không bị suy giảm giá trị của chính nó.


Có hai anh em nhà kia, một người đã kết hôn, một người còn độc thân. Cả hai cùng trồng trọt trên mảnh đất do cha mẹ họ để lại và chia đều thành quả thu hoạch được sau cuối mỗi ngày làm việc.

Một ngày nọ, người em còn độc thân chợt nghĩ: "Thật là không phải khi ta chỉ có một mình, nhu cầu của ta cũng đơn giản nhưng lại chia đôi thu hoạch của hai anh em". Nghĩ vậy, nên hằng đêm, người em lấy một túi lúa mì từ phần của mình và đổ nó vào kho của người anh.

Trong khi đó, người anh cũng tự nhủ với bản thân: "Thật là không phải khi mình lại chia đôi thu hoạch với em mình như vậy. Mình có vợ, có con, cuộc sống sau này của mình còn có người chăm sóc. Còn em mình thì độc thân, về già nó không có ai chăm sóc". Nghĩ vậy, hằng đêm, người anh cũng lấy một túi lúa mì từ phần của mình mang sang phần của người em.

Năm tháng trôi qua, hai anh em đều không khỏi thắc mắc khi phần của mình vẫn không suy giảm. Rồi một tối nọ, cả hai đâm sầm vào nhau khi đang "hành sự". Mọi việc sáng tỏ. Họ buông túi lúa mì và ôm chầm lấy nhau.

10 tháng 9, 2010

Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình

10:06 0 Comments
Chúng ta không bao giờ thấu hiểu hết tình cảm của cha mẹ dành cho ta cho đến khi chúng ta thật sự làm cha làm mẹ. Nên cho nhiều hơn nhận, nhất là đối với cha mẹ của mình. Trên đời này còn có nhiều thứ quý giá hơn tiền.


Có một cậu bé, bỗng một hôm, cậu chạy vào bếp và dúi vào tay mẹ cậu một mảnh giấy. Người mẹ lúc này đang bận làm bữa tối. Bà hơi ngạc nhiên nhưng cũng giở mảnh giấy ra và đọc:

- Cắt cỏ: 5 đô la

- Lau dọn phòng ngủ: 1 đô la

- Đi mua đồ cho mẹ: 0,5 đô la

- Trông em khi mẹ đi chợ: 0,25 đô la

- Đổ rác: 1 đô la

- Cắt cỏ và quét vườn: 2 đô la

Tổng cộng: 14,75 đô la

Đọc xong, người mẹ ngẩng lên nhìn con và suy nghĩ. Một lát sau, bà cầm bút viết vào mặt sau của mảnh giấy:

- 9 tháng 10 ngày mang nặng đẻ đau: vô giá

- Những đêm thức trắng khi con đau và cầu nguyện cho con: vô giá

- Những lo lắng, phiền muộn vì con: vô giá

- Tiền sách vở, đồ chơi, áo quần, học phí: vô giá

Tổng cộng tất cả những gì mẹ dành cho con là tình yêu vô giá của mẹ.

Sau khi đọc xong những dòng chữ trên, cậu bé òa khóc nức nở. Nhìn thẳng vào đôi mắt người mẹ, cậu thốt lên: "Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con yêu mẹ nhiều lắm!".

9 tháng 9, 2010

Điều cần biết khi "quan hệ" với ông chủ

09:06 0 Comments
Điều cần biết khi
Chẳng có điều cấm kỵ nào diễn ra trong vài năm qua khi nhân viên "quan hệ" với ông chủ của mình. Tuy nhiên, khi phiêu lưu vào thứ tình cảm khó bền này, bạn cũng cần cân nhắc vài điều sau:
- Xác định mục tiêu. Liệu đó có phải là người bạn thật sự mong muốn có được hay chỉ là một chuyến dạo chơi vui vẻ? Tình dục với người quản lý có thể là động cơ lớn thúc đẩy khiến bạn dấn sâu vào mối quan hệ đó, nhưng nó lại hoàn toàn không quyết định độ bền vững của mối quan hệ.

- Bạn cho đó chỉ là sự chia sẻ nhưng chẳng ai tin được những buổi ăn trưa, đến phòng sếp ngoài giờ làm việc lại chỉ là một mối quan hệ bình thường.

- Nếu hai người vẫn còn độc thân, thì mối quan hệ này chẳng có vấn đề gì cả. Mọi công ty đều có khoảng 4/10 nhân viên thân mật trên mức cần thiết với sếp của mình. Tuy nhiên, nếu một phía đã có gia đình, thì tình cảm ngoài luồng này sẽ được coi là bất chính.

- Theo Gary N. Powell, tác giả cuốn: "Giống và tính đa dạng", khi ai đó đánh đổi tình dục để thăng tiến trong sự nghiệp, thì rất nhanh chóng cô ta/anh ta sẽ nhận được sự khinh bỉ của các đồng nghiệp trong cơ quan hoặc tạo ra ấn tượng không đẹp trong mắt mọi người.

- Chớ tự đắc vì mình đã chinh phục được sếp. Không nên công khai chuyện vụng trộm này để thể hiện bản thân. Tất cả những gì bạn làm có thể sẽ trở thành chứng cứ chống lại bạn trong một tương lai không xa. Đừng dùng email cơ quan để trao đổi chuyện riêng.

- Theo Timesonline, khi quan hệ đổ vỡ, đừng trông đợi vào sự giúp đỡ của bất kỳ người nào. Ông chủ là thế lực chống lại bạn và những đồng nghiệp thì trung thành với kẻ trả lương cho họ.


7 tháng 9, 2010

Nghệ thuật tha thứ

10:03 0 Comments
Một người cứ luôn luôn bị tỉnh dậy vào buổi đêm, vì một giấc mơ cứ lặp đi lặp lại. Anh ta thấy mình bơi trong một cái hồ, bơi giỏi như một vận động viên.
Kindle Wireless Reading Device, Wi-Fi, 6" Display, Graphite - Latest Generation
Tuy nhiên, cái hồ rất rộng mà chân tay anh ta thì mỏi, anh ta khó lòng bơi tới được bờ. Bỗng nhiên, cha anh ta bơi thuyền đến gần, đưa tay ra, bảo anh ta bám lấy. Anh ta nhớ lại hồi nhỏ thường bị bố mắng mỏ, thậm chí đánh đòn, nên mỉm cười khô khan và nói: "Cảm ơn bố, cứ kệ con!".

Anh ta bơi tiếp, cố hết sức hướng về phía bờ. Rồi anh ta nhìn thấy một người khác bơi thuyền lại gần. Ðó là cô em gái. Cô em gái quăng một chiếc phao về phía anh ta và bảo: "Anh dùng phao đi!". Nhưng nhớ lại rất nhiều lần cô em gái hỗn hào ương bướng cãi lời mình, anh ta lắc đầu và xua tay.

Sau những nỗ lực lớn lao, cuối cùng anh ta cũng vào được đến bờ. Anh ta nằm vật ra trên bãi cát ướt, sự mệt mỏi làm đầu óc trở nên lơ mơ, còn chân tay thì không cử động nổi. Một đám đông người tụ tập quanh anh ta. Khuôn mặt nào anh ta cũng thấy quen. Ðó là gia đình, họ hàng, bè bạn của anh. Người thì muốn đưa anh vào bệnh viện, người thì muốn đốt lửa, người thì muốn lấy bộ quần áo khô và khăn cho anh lau... Nhưng cứ khi mỗi người định làm gì, anh ta lại nhớ lại những khi con người đó đối xử không tốt với mình. Và "Không, cảm ơn!" - Anh ta lại nói - "Cứ kệ tôi!". Anh gượng đứng dậy, quần áo ướt sũng, dính đầy cát, chân tay rã rời, mệt mỏi đi xa đám đông.

Sau khi liên tục nằm mơ thấy giấc mơ đó trong vòng vài đêm, anh ta liền đi hỏi bà, người duy nhất chưa bao giờ làm gì không tốt với anh, và người mà anh tin tưởng sẽ không bao giờ làm gì không tốt với anh cả.

- Bà không phải là người biết ý nghĩa của những giấc mơ - bà anh nói - Nhưng bà nghĩ cháu đang giữ trong đầu quá nhiều bực bội và hằn học.

- Bực bội ư? Hằn học ư? Không thể thế được! - Anh ta kêu lên - Nếu có thì cháu phải cảm thấy chứ!

Bà của anh ngồi yên và bình tĩnh đáp :

- Những cố gắng của cháu và hồ nước trong giấc mơ chính là những gì cháu đang phải cố gắng trong tâm trí cháu. Cháu cần sự giúp đỡ, cháu muốn được quan tâm, nhưng cháu thấy không ai đủ tốt cho cháu tin tưởng. Cháu đã bơi được tới bờ một lần, nhưng còn những lần khác thì sao? Sự tha thứ không phải là những điều mà chúng ta làm cho người khác, mà chúng ta làm cho chính chúng ta đấy thôi. Vì khi chúng ta không tha thứ, có phải là chúng ta đã xây dựng trong tâm trí mình những bực bội và tức giận ngày càng lớn đó không?

Có một câu nói thế này: "Bạn không phải là người hoàn hảo, nên bạn cũng có những sai lầm. Nếu bạn tha thứ những sai lầm của người khác đối với bạn, bạn cũng sẽ được những người khác tha thứ những sai lầm của bạn".

6 tháng 9, 2010

Lộ bản chất trước ngày cưới

09:04 0 Comments
Lộ bản chất trước ngày cưới
“Anh thích màu này và chắc chắn mẹ cũng thích. Em lấy chồng rồi nên bỏ dần thói trẻ con đòi gì được nấy đi” - Thủy bất ngờ trước thái độ gay gắt của chồng sắp cưới.
Sự thể là, hai người đi mua rèm cửa cho phòng tân hôn. Thủy thích rèm trơn màu kem, trong khi Hoàng thích vải hoa màu xanh lục. Trước đây, Hoàng vẫn chiều Thủy và lúc này cô có cảm giác để làm vậy, anh đã phải cố gắng hết sức, còn bây giờ, thì không thấy cần thiết nữa.


Nhưng nếu chuyện chỉ có thế thì cũng không sao. Khi hỏi giá, Hoàng chê đắt và yêu cầu bớt. Chủ hàng nói ngay là không giảm một đồng nào, nhưng anh cứ nì nèo mặc cả mãi, mỗi lần nâng giá lên một chút, càng lúc càng cáu kỉnh vì bà chủ không đổi ý. Thấy mẫu đẹp mà giá không chênh mấy so với những nơi đã xem, Thủy bảo: “Thôi chị cho bọn em đặt cọc, chiều đến lắp giùm”. Hoàng trợn mắt quát: “Lắp lắp cái gì, ai cho em tự tiện thế, đi về ngay”. Suốt dọc đường về, anh giảng giải cho Thủy là làm vợ phải hỏi ý kiến chồng trong mọi việc, rằng em phải học cách tiết kiệm từng đồng, cái túi mới sờn quai một tí em đã bỏ đi là không ổn, cưới xong mẹ sẽ làm chủ việc chi tiêu để giúp em quen dần nếp nhà…

Thủy - giáo viên cấp 3 ở Từ Liêm, Hà Nội, đã 29 tuổi, vị hôn phu vừa qua tuổi 35 nên cả hai bên gia đình đều rất phấn khởi khi họ đưa nhau về ra mắt và muốn tổ chức luôn dù họ biết nhau chưa đầy năm. Phòng cưới, mâm cỗ đã đặt, thiệp mời đã viết, và ảnh cưới đã được khoe khắp người thân.

Rồi một buổi tối, bố mẹ Thủy sững người khi con gái thông báo: “Không cưới xin gì nữa, con bỏ anh ấy rồi. Hóa ra anh ấy vừa độc đoán vừa bủn xỉn, lại lắm điều. Mới ăn hỏi đã bộc lộ chứng ấy tính xấu mà con ghét, không hiểu cưới xong còn lộ ra những gì”.

Vì chuyện cưới xin đã được thông báo khắp nơi, bố mẹ cô thuyết phục, rồi huy động cả họ hàng ép con cưới “kẻo bôi tro trát trấu vào gia đình và bản thân cũng mang tiếng sau này ai thèm rước nữa”. Mặc cho bố mẹ ép buộc, nhà trai trách móc, thiên hạ dèm pha, cô vẫn kiên quyết từ chối làm đám cưới.

Chuyện chia tay ngay trước ngày cưới vì phát hiện một điểm không hay nào đó ở bạn đời không hề hiếm. Chuyên gia tâm lý Trần Thị Hồng Hà cho biết, Trung tâm Tư vấn tình yêu hôn nhân gia đình của bà đã tiếp nhiều khách hàng có tâm sự này. Một phụ nữ gọi điện cho bà Hà, bức xúc kể: Suốt thời gian tìm hiểu nhau, người đàn ông của cô luôn tỏ ra rất ga-lăng, dịu dàng và điềm đạm. Có bất đồng gì, anh đều nhẹ nhàng thuyết phục, không bao giờ to tiếng. Sau khi ăn hỏi, trong một lần bất đồng vì chuyện chuẩn bị đám cưới, anh ta đã tát vị hôn thê ngay trước mặt mọi người.

“Cho dù anh ấy có xin lỗi, có biện minh thế nào thì cháu cũng không thể cưới được, vì đó chính là biểu hiện của thói vũ phu, bạo hành” - cô gái nói. Gia đình phản đối dữ dội vì cho rằng khi đã ăn hỏi, đã đưa thiệp mời thì coi như “ván đã đóng thuyền”, từ hôn sẽ mất mặt gia đình. Do đó, cô gọi điện tâm sự với nhà tư vấn để củng cố quyết tâm.

Nên dừng lại và suy nghĩ

Thực tế cho thấy những đôi đột ngột chia tay khi đám cưới đã sẵn sàng thường là do một trong hai người phát hiện “đối tác” có một tính xấu nào đó mà họ không thể chấp nhận hay một chuyện không hay trong quá khứ, vốn được giấu kỹ.

Để thuyết phục được người kia lấy mình, nhiều người ém nhẹm rất khéo những nét tính cách mà họ biết là không hay, đến sát ngày cưới, khi cảm thấy đã chắc chắn trói được nhau thì mới để lộ ra. Và khi đó, không ít người dứt khoát chia tay.

“Tôi cho rằng đó là những người dũng cảm” - chuyên gia Hồng Hà nhận xét. Theo bà, nếu phát hiện ở bạn đời tương lai một điểm nào đó có thể cản trở hạnh phúc khi sống chung thì dù đám cưới đã được chuẩn bị, bạn chí ít cũng nên hoãn để suy nghĩ chín chắn xem với “điểm đen” đó, hai người có thể khắc phục hoặc chấp nhận nhau không.

Về phía gia đình, khi thấy người thân muốn hoãn hay dừng đám cưới vì lý do này thì không nên gây sức ép để phản đối, vì “mất mặt” một chút vẫn hơn là con cái bất hạnh trong chuyện hôn nhân.

Nhiều người không dám đối mặt với sức ép, đã tặc lưỡi lên xe hoa vì cho là mọi sự đã an bài hoặc nghĩ bụng sau đám cưới sẽ tìm cách “cải thiện”. Và sau đó họ đã phải sớm ly hôn hoặc sống không hạnh phúc.

Câu chuyện của Lê, 28 tuổi, Vinh, Nghệ An, là một ví dụ. Gần đến ngày cưới, cô phát hiện ra Toàn - người yêu mình, là người trăng hoa, trong mấy năm yêu cô vẫn lên giường với nhiều cô gái và đang cặp bồ với một phụ nữ bỏ chồng. Lê đòi chia tay, nhưng Toàn thề thốt là từ nay sẽ bỏ tật xấu đó.

Nghĩ rằng ai nấy đều biết mình yêu Toàn đã lâu, “cái quý nhất đời con gái” cũng đã trao cho anh, nếu bỏ thì sẽ khó lấy chồng nên Lê đành tha thứ. Nhưng sau khi cưới, anh vẫn chứng nào tật đấy. Khi cô cố dồn quyết tâm để bỏ thì phát hiện ra mình mang thai. Lê nghĩ bụng chờ con cứng cáp sẽ ly dị, nhưng theo thời gian, quyết tâm đó càng bị mòn đi, cô sống trong đau khổ triền miên.

Do đó, các chuyên gia khuyên những người muốn kết hôn nên suy nghĩ chín chắn. Và để tránh việc sát ngày cưới mới nhận ra con người thật của nhau, nên tìm hiểu kỹ bạn đời tương lai, tạo điều kiện để họ bộc lộ tính cách thật trong những tình huống, những va chạm cụ thể của đời thường, trong các mối quan hệ khác nhau.

5 tháng 9, 2010

Điều đáng nhớ nhất

17:40 0 Comments
Khi cha nói với tôi, ông thường bắt đầu bằng câu hỏi: "Hôm nay cha đã nói với con là cha rất ngưỡng mộ con chưa?". Cứ như vậy cho đến khi cha tôi ngày một già thêm, và chúng tôi ngày càng gắn bó với nhau hơn.
Năm 82 tuổi, cha tôi đã chuẩn bị sẵn sàng ra đi, và tôi cũng chuẩn bị cho tâm lý ấy để cha tôi khỏi phải chịu đựng. Chúng tôi cười, khóc và nắm tay nhau, nói với nhau về tình yêu của chúng tôi và đồng ý rằng đã đến lúc phải như vậy. Tôi nói: "Cha, sau khi cha đi, con muốn cha để lại dấu hiệu rằng cha rất ổn". Cha tôi cười bảo tôi thật kỳ quặc; cha tôi không tin vào sự tái sinh. Tôi cũng không lạc quan như vậy, nhưng tôi có rất nhiều trải nghiệm khiến tôi tin rằng sẽ nhận được những tín hiệu từ thế giới bên kia.

Cha và tôi gần nhau tới mức tôi cảm thấy nhịp đập trái tim của ông trong ngực mình khi ông trút hơi thở cuối cùng. Ngày qua ngày sau đó, tôi chờ đợi "dấu hiệu" từ ông nhưng không thấy gì cả. Hằng đêm tôi ao ước mình mơ thấy ông. 4 tháng trôi qua và tôi không thấy có điều gì xảy ra ngoài nỗi buồn. Mẹ tôi đã mất cách đây 5 năm vì bệnh Alzheimer và mặc dù tôi đang một mình nuôi các con gái, tôi cảm thấy như tôi là đứa trẻ mồ côi.

Một ngày, khi tôi đang nằm trên bàn massage trong căn phòng tối chờ đợi "tín hiệu" từ cha tôi, một sự khao khát mong gặp cha ùa đến với tôi. Tôi bắt đầu tự hỏi rằng liệu tôi có quá đòi hỏi điều đó hay không. Tôi cũng nhận ra mình đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Tôi cố gắng thoát khỏi trạng thái đó. Mỗi ý nghĩ của tôi giống như từng giọt nước rơi xuống một cái ao tĩnh lặng. Sau đó tôi nghĩ tôi đang cố gắng điều khiển thông điệp từ thế giới bên kia và tôi sẽ dừng lại ngay.

Đột nhiên gương mặt của mẹ tôi xuất hiện- mẹ tôi giống như khi bà chưa bị bệnh Alzheimer. Mái tóc bạc của bà xoà trên khuôn mặt thân thương. Bà hiển hiện thật đến nỗi tôi có cảm giác có thể đưa tay ra chạm vào bà. Tôi còn ngửi thấy mùi nước hoa Joy quen thuộc của bà. Bà dường như đang chờ đợi và không nói gì. Tôi đang băn khoăn là tại sao tôi đang nghĩ đến cha tôi thì mẹ tôi lại xuất hiện và tôi cảm giác như có tội vì sao tôi không mong đợi gặp bà như vậy.

Tôi nói: "Mẹ, con rất buồn vì mẹ đã phải chịu căn bệnh khủng khiếp như vậy".

Bà quay đầu sang một bên như công nhận điều tôi nói rồi mỉm cười- một nụ cười tuyệt đẹp và rất đặc biệt. Bà nói: nhưng tất cả những gì mẹ nhớ là tình yêu của con, rồi bà biến mất.

Tôi thấy đột nhiên lạnh toát trong căn phòng cũng đột nhiên trở lạnh. Tôi biết rằng tình yêu chúng ta cho đi và nhận được là quan trọng nhất và đó là điều đáng nhớ nhất. Sự chịu đựng sẽ qua đi - tình yêu còn mãi.

Tôi không nhận được tín hiệu gì từ cha tôi, nhưng tôi tin rằng một ngày nào đó, ông sẽ xuất hiện và nói: Hôm nay cha đã nói với con rằng cha yêu con chưa nhỉ?

Dám mạo hiểm

09:41 0 Comments
Có hai hạt mầm nằm cạnh nhau trên một mảnh đất màu mỡ. Hạt mầm thứ nhất nói: "Tôi muốn lớn lên. Tôi muốn bén rễ sâu xuống lòng đất và đâm chồi nảy lộc xuyên qua lớp đất cứng phía trên... Tôi muốn nở ra những cánh hoa dịu dàng như dấu hiệu chào đón mùa xuân...
Tôi muốn cảm nhận sự ấm áp của ánh mặt trời tỏa trên gương mặt tôi và thưởng thức những giọt sương mai đọng trên những cánh hoa của tôi.

Và rồi hạt mầm mọc lên.

Hạt mầm thứ hai bảo: "Tôi sợ lắm. Nếu bén những nhánh rễ vào lòng đất sâu bên dưới, tôi không biết sẽ gặp phải điều gì ở nơi tối tăm đó. Nếu tôi xuyên qua lớp đất cứng phía trên, có thể tôi sẽ làm hỏng những chồi non mỏng manh của mình. Và giả như những chồi non của tôi có mọc lên, đám ốc sên sẽ kéo đến và nuốt ngay lấy chúng. Một ngày nào đó, nếu những bông hoa của tôi có thể nở ra được thì bọn trẻ con cũng sẽ vặt lấy. Không, tốt hơn hết là tôi nên nằm ở đây cho đến khi cảm thấy thật an toàn đã.

Và rồi hạt mầm chờ đợi.

Một buổi sáng mùa xuân, một chú gà đi loanh quanh đào bới tìm thức ăn, thấy hạt mầm lạc lõng ấy bèn mổ ngay lập tức.

Bạn thấy đấy, những ai không dám chấp nhận mạo hiểm và vươn lên sẽ bị cuộc sống nhấn chìm.

- Patty Hansen

Khi ẩn náu trong sự an toàn, chúng ta sẽ tạo nên một thế giới đầy những bất an.

'Triệu chứng' chia tay

08:53 0 Comments
'Triệu chứng' chia tay
Nuôi dưỡng một tình yêu cũng giống như chăm sóc một mầm xanh. Khi tình yêu trắc trở hay có nguy cơ tan vỡ, đều có những biểu hiện rõ rệt cho những ai quan tâm. Hãy "bắt mạch" một số triệu chứng khi tình yêu của bạn sắp đến hồi chia tay để kịp thời cứu vãn hoặc hành xử cho hợp lý.
Một số thay đổi trong thói quen sau dự báo cho sự đổ vỡ của tình yêu:


Đêm nay không có phone

Chàng thường gọi điện cho bạn, dù chỉ để nói một câu: "Nhớ em quá!" hoặc "Em ăn gì chưa?". Nhưng đột nhiên bạn chợt nhớ ra, đã hai... rồi ba hôm mà không có cuộc gọi nào cũng như tin nhắn chúc ngủ ngon nào cả trong khi bạn biết rằng chàng vẫn đang ở trong thị trấn hoặc khu phố.

Người con gái trong câu chuyện của chàng

Những ngày gần đây, bỗng dưng chàng hay nhắc đến một cô bạn mới quen nào đó. Số lần nhắc đến cô ấy càng ngày càng tăng theo cấp số nhân. Và bạn có thể cảm nhận được niềm vui cũng như sự quan tâm qua giọng nói ấm áp của chàng về cô ấy.

Hãy để mai, em nhé!

Dù là nửa đêm, chàng vẫn cố thức online để giúp bạn tìm tài liệu. Bạn bảo chàng hãy nghỉ ngơi để mai đi làm sớm nhưng chàng luôn hạnh phúc khi được ở bên bạn và chia sẻ cùng bạn.

Nhưng điều đó gần đây không diễn ra nữa. Thay vào đó là những câu nói khách sáo và lịch sự xã giao nhất mà bạn có thể nghe: "Để mai, em nhé! Nếu rảnh anh sẽ giúp em ngay" mỗi khi bạn cần đến chàng.

Em sẽ tốt hơn nếu không có anh

Và cuối cùng, nếu như chàng bắt đầu: "Anh nghĩ nếu không có anh, cuộc sống của em sẽ tốt hơn..." thì đó có thể xem là lời tuyên ngôn chính thức về sự đổ vỡ. Bạn nên hiểu và chấp nhận sự thật một cách tích cực nhất.

4 tháng 9, 2010

Dấu hiệu bạn sắp bị chàng ' Đá

08:49 0 Comments
Dấu hiệu bạn sắp bị chàng 'đá
Quen và yêu nhau được cả năm trời, bạn luôn sống trong tràn ngập hạnh phúc và đã bắt đầu nghĩ tới những chuyện xa hơn. Rồi bỗng một hôm, chàng tới và nhẹ nhàng nói: chia tay. Bạn chết lặng và không thể tin vào tai mình. Bạn chưa từng thấy bất cứ rạn nứt nào trong mối quan hệ của hai người. Bạn không thể nào hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Có lẽ quá ngất ngây với hạnh phúc nên bạn không nhận ra được đó thôi. Sự thay đổi nào cũng có những dấu hiệu nhất định và sự thay đổi trong tình yêu cũng không khó để nhận thấy. Hãy thử nghiêm túc nhìn nhận lại xem, có phải trước câu chia tay phũ phàng ấy, chàng đã có những dấu hiệu này không?

Bỗng nhiên trở nên cực kỳ bận rộn

"Khi anh ấy bắt đầu dùng những ngày cuối tuần của mình cho công việc ngày càng nhiều hơn, thay vì ở bên tôi, tôi đã không nhận ra có gì khác thường. Thay vào đó, tôi dùng thời gian để check mail, để đọc sách và làm bất cứ việc gì để không tự biến mình thành một người rảnh rỗi thừa thãi. Tôi không muốn mình trở thành một cô bạn gái nhàm chán không có cuộc sống riêng của mình", một cô bạn gái vừa bị người yêu bỏ kể lại.

Trong khi gắn bó như hình với bóng gần như là một dấu hiệu cho thấy tình yêu khăng khít của hai người thì ngược lại, nếu bạn và bạn trai không có thời gian riêng tư cho nhau thì đó cũng là một dấu hiệu không khó để nhận ra của sự rạn vỡ. Tương tự như vậy, nếu anh ấy luôn có lý do bận rộn hoặc quên mất việc gọi điện cho bạn thường xuyên thì đó chính là một dấu hiệu cực kỳ rõ ràng rằng thứ tự ưu tiên trong danh sách công việc của anh ấy đã thay đổi và tình yêu với bạn đã bị xếp sau cùng những thú vui khác của anh ấy.

Bới lông tìm vết và... gây chiến

"Anh ấy thường xuyên chỉ trích tôi, mọi lúc mọi nơi. Từ cơ thể của tôi, phim mà tôi lựa chọn đến cách tôi nhai thức ăn. Anh ấy làm cho tôi có cảm giác dường như mọi việc tôi làm bao giờ cũng sai", Ashley, 26 tuổi nói về những cư xử kỳ quặc của bạn trai mà bây giờ cô gọi là EX (người yêu cũ).

Theo các chuyên gia tâm lý, do tâm lý tội lỗi và nỗi sợ vô lý đối với giọt nước mắt phụ nữ, tiếng gào khóc của họ, đàn ông thường có khuynh hướng tránh phải đối đầu trực diện với việc chia tay. Họ thường tìm cách đẩy trách nhiệm này sang cho phái nữ khi tình cảm đã cạn. Bằng cách chỉ trích bạn và gây chiến, anh ta có thể hy vọng rằng bạn vì những tổn thương vô lý mà anh ta gây ra, sẽ tìm cách rời bỏ anh ta, trước khi anh ta làm việc ấy.

Né tránh gần gũi

Hai bạn hẹn hò được một thời gian khá dài và vẫn luôn tận hưởng cùng nhau những giây phút thăng hoa của tình yêu bằng những nụ hôn ngọt ngào cháy bỏng. Nhưng rồi một ngày chàng bỗng không những lảng tránh bạn mà lảng tráng cả những nụ hôn mà bạn trao.

"Anh ấy và tôi hẹn hò đã nửa năm trời rồi bỗng nhiên anh ấy mất hứng thú gần gũi. Tôi tự hỏi anh ấy đang bị áp lực gì không hay đơn giản là vì tôi không còn hấp dẫn anh ấy nữa", Hines, một blogger tâm sự.

Cũng như hai dấu hiệu trên, dấu hiệu này là một trong những dấu hiệu chắc chắn nhất của sự thay đổi trong tâm lý của người đàn ông. Không ham muốn, thiếu nhiệt tình gần gũi với cả bạn gái, nếu anh chàng không phải dân gay, không quá mệt thì có nghĩa là anh chàng đang muốn "rút lui".

Vậy nếu bạn trai của bạn đang có những dấu hiệu trên thì bạn nên làm thế nào? Đến gặp anh ấy, đối diện trước anh ấy và nói toạc ra? Không, đó sẽ là một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng. Đàn ông chẳng mấy ai thích bị chỉ trích và bị đi guốc trong bụng thế cả. Nếu bạn còn yêu anh ấy và mong muốn anh ấy hồi tâm chuyển ý, thì những việc mà bạn định làm kia sẽ càng cho anh ấy thêm lý do để thoả mãn khát vọng "chuồn" khỏi bạn.

Thay vào đó, hãy giành lại anh ấy. Hãy biến thành cô gái trong mơ của anh ấy. Đó là chiến lược đúng đắn nhất để bạn cứu được tình yêu của mình.

3 tháng 9, 2010

Gã hành khất và hai người thầy giáo

09:44 0 Comments
Ông giáo Hùng gặp gã hành khất ấy ở một trạm bán xăng. Gã di chuyển bằng cách bò lết với cái chân khoèo và một cánh tay áo lắt lay. Nhìn gã, ông giáo Hùng giật mình. Hình như đã một lần ông gặp. à, phải rồi... Lần ấy, trong con hẻm vắng, ông thấy gã đang bò lết bỗng đứng dựng dậy, thò cái tay tưởng là cụt ra đếm tiền. Hóa ra hàng ngày hắn giả bộ tàn tật.

Lần gặp này, hắn không nhận ra ông nên vẫn thò cánh tay còn lại cầm ngửa cái mũ phớt ra xin tiền.

Vào trường hợp khác, ông đã cho hắn một cái bạt tai. Nhưng hôm nay, ông lại không, lại nở một nụ cười nhân từ, móc túi bố thí cho hắn tờ giấy bạc 20.000 đồng. Rồi ông lại cho tiếp hắn 20.000 đồng nữa và bảo:

- Anh dùng tiền này để thuê xe nhờ họ chở đến nhà một ông bạn tôi, ông ấy giàu có và thương người lắm. Anh nhờ cậy được đấy.

Ông xé cuốn sổ tay viết ra cái địa chỉ người bạn ấy, Không quên viết thêm cái địa chỉ của ông.

Mấy hôm sau, đúng như ông dự đoán, gã ăn mày đã tìm đến nhà ông. Khác hẳn thường ngày, hôm nay hắn đi đứng đàng hoàng với đầy đủ cả tay lẫn chân. Vừa nhìn thấy ông, hắn đã cúi rạp đầu:

- Cháu đến để cám ơn ông.

Ông dắt hắn vào nhà, ân cần hỏi han:

- Tìm được nhà ông bạn tôi chứ?

- Dạ, được.

- Ông ấy có cho anh gì không?

- Dạ nhiều, về tiền thì cho những một trăm ngàn đồng, nhưng cháu không dám nhận, cháu chỉ nhận?

- Nhận gì?

- Một sự dạy dỗ.

- Một sự dạy dỗ?- Ông giáo Hùng nhắc lại.

- Vâng, đúng như thế. Ông ấy tàn phế, liệt cả hai tay, vậy mà với đôi bàn chân còn lại, ông ấy đã làm nên tất cả. Sự nghiệp, tiền bạc? Trong khi cháu thì?

Nói xong, anh ta đứng thẳng dậy, chìa cả hai cánh tay, trong đó có cái tay bao ngày qua cứ bị oan uổng cột chặt vào tấm thân lực lưỡng của gã, để đón ly trà nóng từ tay ông giáo Hùng.

Sau khi gã ra về, ông giáo Hùng nhấc máy điện thoại lên:

- A lô! Thầy Nguyễn Ngọc Ký đấy phải không? Vâng, từ nhà thầy, anh ta vừa mới đến đây, và gửi lời cảm ơn thầy!

Khốn khổ vì bệnh "sĩ diện"

09:02 0 Comments
Khốn khổ vì bệnh sĩ diện
Nhiều ông chồng, bà vợ hay giải quyết xung đột bằng chiêu: bỏ nhà đi! Tuy nhiên, lúc đương sự quay về, dù cả hai đã hết tức thì cái "sĩ" vẫn còn ngự trị. Vì thế, mâu thuẫn của vợ chồng chẳng thể nào khắc phục.
Đi dễ, về khó?


Chồng ra khỏi nhà đã nửa giờ, nhưng Lam Anh, một nhân viên ngân hàng, vẫn "đấu khẩu tay đôi" với ông. Chị liệt kê mọi tật xấu của chồng: nhỏ nhen, ích kỷ, gia trưởng... Nguyên nhân của cuộc chiến này là... chiếc lọ cắm hoa, vốn là vật kỷ niệm từ thời sinh viên. Một chàng sinh viên si tình khắc tên và tặng chị. Chị giữ lại chỉ đơn giản vì bình hoa đẹp.

Một hôm, chồng phát hiện ra kỷ vật của vợ. Anh ta hoài nghi: "Sao cô cất kỹ thế, chắc nó nhắc cô về dĩ vãng tươi đẹp?". Chị Lam Anh khăng khăng: "Nó chỉ là chiếc bình vậy thôi, chứ tôi nhớ nhung gì ai nữa". Vậy là cuộc chiến nổ ra. "Cô không vứt đi thì tôi đập nát nó”. "Tôi thách anh đấy! Hóa ra anh là một kẻ yếu đuối, sợ cả cái lọ hoa. Tôi sống với anh như thế nào, anh không biết à? Tôi tiếc cái công, cái tình đã dành cho anh...". Vợ chưa dứt lời thì chồng đã ra khỏi cửa.


Còn lại một mình, chị Lam Anh vẫn không muốn dẹp cái lọ hoa, để chứng tỏ chị chẳng có tình ý gì với người xưa. Hơn nữa, dẹp chiếc lọ khác nào... làm tăng tính gia trưởng của chồng. "Được đằng chân", anh ta sẽ "lân đằng đầu" thì sao?. Hôm đó, chồng đi qua đêm. Trong lo âu, chị có phần hối tiếc. Giá như chị ngọt ngào hơn... Nhưng nghĩ là vậy, chị vẫn kiên quyết không gọi điện cho chồng, vì như thế chẳng khác nào tự nhận mình có lỗi.

Khi cơn giận nguôi ngoai, chị hình dung lúc chồng về sẽ chuẩn bị một bữa ăn thật ngon, sẽ kể chuyện thằng con lém lỉnh, sẽ bàn với anh nên đi du lịch dịp Tết ở đâu... Chị hình dung ra cảnh vợ chồng cười hỉ hả và anh thì lí nhí nhận tội. Chồng chị sẽ cảm kích trước sự bao dung của vợ, sẽ hối hận thật nhiều khi bỏ nhà ra đi.

Thế mà, khi chồng "vác mặt" về nhà, chị lại thở hắt ra một câu: "Ủa, tôi tưởng anh đi luôn rồi chứ?". Chồng không thèm trả lời, vào nhà tắm "dội nước ầm ầm" rồi trở ra hỏi vợ: "Chẳng có gì ăn à?". Làm sao chị có đủ kiên nhẫn với "kẻ" vô tư như thế? Chị lớn giọng: "Đây không phải là nhà hàng, nhà trọ miễn phí và tôi không phải là người phục vụ nhé”. Mâu thuẫn cứ thế lại tiếp tục tăng lên.

Dọn đường về nhà

Chuyên viên tư vấn Nguyễn Thu Hiên (Hội LHTN VN) cho rằng, đàn ông kém chống trả trong những trận cãi nhau với vợ, thêm vào đó lại thiếu kiềm chế nên họ bỏ nhà ra đi để trốn... bão. Nhưng khi trở về, có nghĩa là cái đầu đã "nguội" rồi, chính các ông nên chủ động sáng tạo ra cách "dọn đường" về nhà an toàn. Đừng quan trọng hóa vấn đề, song cũng đừng làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, để tránh "khuấy" vào sự tự ái của các bà vợ. Các ông cũng có thể cùng "về" với một người mà bà vợ rất quý, nể, một người trung gian biết cách hòa giải.

Còn tâm lý của các bà vợ rất... mâu thuẫn. Vừa mong muốn chồng quay về, vừa "chảnh", muốn cho chồng một bài học kiểu: "Không có anh, tôi vẫn sống khỏe re!". Chính cách cư xử này khiến các ông chồng... phát chán và muốn tiếp tục đi bụi.

Người vợ biết cách làm lành, nhưng không có nghĩa là bỏ qua. Chọn thời điểm thuận lợi, vợ chồng sẽ cùng nhau "họp", không phải để phân định thắng thua, mà để rút kinh nghiệm.

Nếu các ông chồng ra đi, rồi trở về đã khó, thì đường về của các bà vợ lại càng khó khăn hơn. Chuyên viên tư vấn Nguyễn Thu Hiên có lời khuyên: "Lúc quá giận, nếu các bà vợ bước chân ra khỏi nhà thì nên đến một nơi nào mà ông chồng biết rõ như: nhà mẹ ruột, chị em ruột, hoặc bạn thân thiết... rồi nhờ người thân gọi điện "thông báo" cho chồng. Đừng chủ quan, vì có khi chuyện cũ đã "nguội" nhưng chính các ông lại làm nóng lên: "Cô đi đâu suốt đêm?". Nếu không có đủ "nhân chứng, vật chứng" rõ ràng, thì bà vợ dễ lâm vào tình trạng "tình ngay, lý gian".

Bà Trần Thị Minh Thu (P.25, Q.Bình Thạnh), có kinh nghiệm: "Thấy con gái ôm con về, tôi tìm cớ gọi điện cho con rể: "Mẹ con nó về thăm bà ngoại, sao không thấy bố thằng cu?". Theo bà, đó là cách "thông báo" cho con rể.

Trên thực tế cũng có nhiều cặp vợ chồng biết cách phòng chống nạn "bỏ nhà ra đi". Ông Trần Minh, cán bộ hưu trí phường 5, Q.Gò Vấp chia sẻ: "Vợ chồng tôi trước khi lấy nhau, đã cùng xây dựng một "nội quy" dành cho vợ chồng. Trong có có mục "Giận quá có thể bỏ đi, nhưng không được qua đêm". Lúc đó, vợ tôi cười: "Thế thì, anh phải thêm vào điều: không được cãi nhau vào buổi tối".
Bà Nguyễn Thị Thương - Giám đốc Trung tâm Tư vấn ly hôn & gia đình, nhận thấy: "Có những sự việc nhỏ nhặt nhưng phát sinh ra bất bình, chia rẽ vợ chồng. Kéo căng sợi dây thun nó sẽ đứt, hoặc khi người đối diện bất ngờ buông tay, người còn lại sẽ bị sợi dây bắn vào mặt. Hãy nhẹ nhàng để sợi dây trở về vị trí cũ. Đối với những ông chồng, bà vợ "tức quá, bỏ nhà đi bụi", người đi, người ở hãy mở lòng ra, bình tĩnh lại. Tình yêu và sự thông cảm sẽ giúp các bạn dọn đường vào nhà”.


Bảo dưỡng tình yêu

08:47 0 Comments
Bảo dưỡng tình yêu
Không nên bỏ đói cũng như cho tình yêu ăn quá nhiều. Người khôn ngoan luôn biết cách giữ cho tình yêu của họ luôn say đắm. 10 thang thuốc bổ dưới đây rất cho các cặp tình nhân nào cũng cần dùng để duy trì tình yêu bền mãi với thời gian.


- Sử dụng lý trí chứ không phải trái tim khi lựa chọn một người đàn ông. Nhìn nhận vấn đề thấu đáo trước khi đưa ra quyết định.

- Biết phân biệt sự khác nhau giữa ham muốn và tình yêu bởi nó có thể giúp bạn tránh được những cơn “đau tim” không cần thiết.

- Học cách biểu lộ niềm đam mê của mình. Đối tác của bạn không phải là nhà tâm lý và chẳng thể làm bạn hạnh phúc nếu như không cho anh ta biết bạn hài lòng thế nào.

- Nỗ lực vì mối quan hệ này: một sự ràng buộc dựa trên sự cố gắng và quan tâm đến nhau liên tục. Điều này không bắt buộc bạn phải làm mà dựa trên tinh thần tự nguyện.

- Đừng buông thả bản thân: Bạn không cần phải giấu giếm nhưng ham muốn nhưng cũng cần giữ mình được trong sạch và đoan trang. Chặng đường tình yêu trước mắt còn dài và thời điểm để “hái trái cấm” nên đúng lúc, đúng chỗ.

- Hiểu rằng xúc cảm sẽ bị bào mòn dần theo thời gian. Bạn không thể cứ hưởng thụ mãi mãi một niềm vui mà có cả những đau buồn, nhàm chán. Trừ khi tình cảm thay đổi, không còn yêu thương lẫn nhau thì tình yêu mới không còn.

- Sự khác nhau giữa tình dục và thân mật: Tình dục là con đường để đi tới sự thân mật. Tuy nhiên nếu thân tình quá mức để lộ ra những yếu điểm thì bạn sẽ rất dễ bị lợi dụng.

- Đối thoại: Thẳng thắng nói về mọi thứ giúp bạn giải tỏa được nhiều vấn đề. Nếu đã cùng lên thuyền, hãy tránh những cơn say sóng để một trong hai người bị ngã xuống.

- Bạn là một chủ thể độc lập, anh ta không chịu trách nhiệm cuộc sống riêng của bạn. Vì thế, bạn cần có những mối quan hệ cá nhân không phụ thuộc vào bất cứ ai. Tóm lại, nên biết điều khiển cuộc sống theo ý muốn của bản thân.

- Học cách xin lỗi. Không cần phải nói thường xuyên, nhưng đôi khi một xin lỗi sẽ xoa dịu được nỗi bực tức trong người ấy.

2 tháng 9, 2010

Top con trai bạn nên tránh xa

08:43 0 Comments
Top con trai bạn nên tránh xa
Có những chàng trai rất cuốn hút. Nhưng trong số chàng quyến rũ đó cũng không thiếu những anh chàng xấu tính.
1. Anh chàng lợi dụng

Anh ấy thường xuyên mượn bạn món này món kia, khi thì chiếc xe, lúc lại ít tiền. Và nếu bạn không nhắc thì chàng cũng giả vờ quên luôn. Một chàng trai như vậy chỉ yêu...ví tiền của người yêu chứ chẳng quan tâm gì đến suy nghĩ và cảm nhận của cô ấy đâu. Nếu bạn không muốn trái tim của mình vỡ vụn thì mau mau tránh xa anh chàng này thôi!

2. Anh chàng khinh khỉnh

Anh ấy chẳng có vẻ gì là tôn trọng bạn cả. Chàng sẵn sàng lớn tiếng quát bạn trước đám đông, cấm đoán bạn đủ điều và vặn vẹo bạn mỗi khi bạn đi chơi riêng với hội bạn thân. Anh ấy còn không muốn giới thiệu bạn là người yêu của anh ấy với bạn bè của mình, không muốn bạn xuất hiện cùng ở những buổi liên hoan sang trọng… Một chàng trai mà lúc nào cũng đặt chế độ invisible với người yêu có đáng để bạn phải cố gắng nữa không?

3. Anh chàng xúi giục

Anh ấy muốn rủ bạn đi chơi nhưng phụ huynh không cho phép? Chàng “khuyên” bạn: “Cứ nói dối là đi học nhóm là xong ngay ấy mà!”. Mẫu chàng trai này không đáng tin chút nào. Đơn giản là anh ấy chỉ toàn xúi giục bạn làm những chuyện không trong sáng, lại cả gan qua mặt bố mẹ bạn. Hơn thế, một chàng trai không thành thật với gia đình người yêu cũng chứng tỏ anh ấy chẳng thật lòng trân trọng mối quan hệ của hai người.

4. Anh chàng đòi hỏi

Anh ấy thường xuyên muốn bạn đi chơi, trò chuyện, làm việc này việc kia, thậm chí là ba chữ X (dù rõ ràng bạn không thích tẹo nào). Đến khi bạn muốn được nâng niu hơn thì anh ấy quay phắt 180 độ. Thậm chí một yêu cầu rất hợp lí của bạn cũng dễ dàng khiến chàng nổi đóa và quát tháo um sùm. Hãy nghĩ kĩ lại xem, liệu bạn có đáng và có thể chịu đựng mối quan hệ bất công này đến bao giờ?

5. Anh chàng khủng bố

Có rất nhiều hình thức khủng bố. Nào là quát tháo, cấm đoán, ra lệnh, hù dọa chia tay hay những hành vi xâm phạm giới tính mà bạn không đồng ý. Nếu anh ấy có bất cứ cử chỉ quá đáng nào khiến bạn lo lắng và sợ hãi thì hãy nhờ gia đình và bạn bè giúp đỡ nhé. Một tình yêu sặc mùi khủng bố như thế chỉ làm hỏng cuộc sống của bạn mà thôi.

6. Anh chàng ậm ừ

Anh ấy không bao giờ khẳng định tình yêu với bạn. Chàng không xác định khi nào sẽ công khai mối quan hệ của hai người, cũng chẳng hề hứa gì với bạn cả. Có thể anh ấy là một người cẩn thận, chín chắn mà cẩn trọng trong từng câu chữ. Nhưng trong tình yêu, nếu anh ấy không đem lại cảm giác an toàn cho bạn thì đến 90% anh ấy chừa cho mình đường rút (vì chàng chẳng hề hứa hẹn với bạn mà). Một chàng trai dửng dưng như vậy sẽ chẳng đem lại hạnh phúc thật sự cho bạn đâu.

7. Anh chàng thất hứa

Trái ngược với anh chàng ở trên, các chàng này lại hứa hẹn đủ kiểu nhưng sau đó là quên ngay lập tức. Những lần thất hứa của họ bào mòn niềm tin, để lại trong lòng người yêu một vết xước. Nhiều vết xước chứng tỏ anh chỉ là một tên ba hoa, bốc phét, không xứng đáng để bạn dành tặng cả trái tim!

8. Anh chàng cứng đầu

“Châm ngôn” của những anh chàng này là dù họ không đúng, họ cũng không bao giờ sai. Với những chàng trai này, họ lúc nào cũng là duy nhất, tốt nhất, tuyệt vời nhất. Cứng đầu luôn đi kèm với gia trưởng. Và vì anh ấy biết mình giữ vị trí độc tôn, chàng sẽ không bao giờ âu yếm bạn, không bao giờ xin lỗi dù rõ ràng anh ấy sai lè!

1 tháng 9, 2010

Tình yêu hay chỉ là ham muốn?

08:39 0 Comments
Tình yêu hay chỉ là ham muốn?
Tình yêu và sự ham muốn gắn bó chặt chẽ với nhau. Sự ham muốn là một hình thức tự nhiên khiến hai người khác phái bị “hút” lại với nhau.
Thật sự nếu không có sự ham muốn, tình yêu giữa một người con trai và người con gái khó mà phát triển được, đó cũng là lý do vì sao những cuộc hôn nhân không tình dục thất bại.


Tuy nhiên, tình yêu là những cảm xúc cao quý nhất của con người. Nó huyền ảo, cao thượng và có thể nảy sinh những trạng thái cảm xúc. Nhưng làm cách nào để phân biệt được yêu và ham muốn?

Dưới đây là một vài “mách nước” của chuyên gia tình cảm:

Chỉ là ham muốn nếu:

- Bạn hoàn toàn chú trọng đến diện mạo và cơ thể người ấy

Thậm chí trước khi bạn biết tên của người ấy, bạn đã mơ tưởng về họ và khao khát cơ thể của họ.

- Bạn không quan tâm đến bất cứ điều gì mà người ấy nói

Việc không bao giờ có cuộc trò chuyện với người ấy chẳng có gì khác với bạn. Hơn nữa, bạn cũng chẳng bận tâm trả lời điện thoại của họ ngay lập tức và bạn có thể “biến mất” vài ngày mà không nói với người ấy.

Bạn cũng không nghĩ ngợi gì khi “liếc” những đối tượng hấp dẫn khác, hoặc tìm đến những người khác (ví dụ như bạn bè) để bù đắp những nhu cầu cảm xúc của bạn.

- Hầu hết khoảng thời gian hai bạn ở bên nhau dành cho việc “hành động”

Bạn tìm cách này cách khác để không ở bên người ấy, trừ phi đó là khi hai người ở trong phòng riêng. Và nếu người ấy năn nỉ bạn dành thời gian cho họ, bạn nói rằng mình quá bận. Nhưng nếu bạn phải ở bên người ấy và không “gần gũi” người ta, bạn cảm thấy đối phương rất buồn chán và chỉ mong được làm việc khác như đi shopping một mình.

- Bạn bỏ đi sau khi “gần gũi”

Sau khi “thân mật” với người ta, bạn tìm cách rời đi. Chẳng có chuyện ở bên nhau trò chuyện hay nhấm nháp chút gì đó, chỉ đơn giản là "anh (em) phải đi".

Là tình yêu nếu:

- Bạn có sự thay đổi rất kỳ lạ

Bạn miên man nói chuyện với người ấy và dù ở bên người ta hàng giờ đồng hồ mà bạn tưởng như chỉ mới vài phút. Hai bạn thích lắng nghe nhau chuyện trò. Giữa hai bạn có sự thay đổi lạ lùng rõ rệt mà rất khó che giấu được trước người khác.

- Bạn thích hình dáng, diện mạo của người ấy

Kể cả khi bạn bắt gặp người ấy trong bộ dạng tồi tệ, đầu tóc bù xù, bạn vẫn thấy họ cực kỳ tuyệt vời.

- Bạn muốn dành thời gian ở bên người ấy

Tất cả những gì bạn muốn làm là ở bên người ấy, dù cho hai người có “thân mật” cùng nhau hay không.

- Hai bạn hoạch định tương lai cùng nhau

Bạn cảm thấy một cảm giác kỳ lạ rằng cuộc đời bạn sẽ hoàn toàn trống rỗng nếu không có người ấy. Bạn nói với bạn bè và người thân rằng người ấy là “người yêu đích thực” của bạn và thậm chí bạn còn nghĩ đến đám cưới.

- Bạn giới thiệu người ấy với bạn bè và gia đình

Bạn cho rằng việc bố mẹ bạn quý người ấy là điều quan trọng và bạn muốn người ấy làm quen với những người thân yêu của bạn.

- Bạn đưa người ấy vào tất cả các kế hoạch của bạn

Dù là bạn ra ngoài với bạn bè hay đưa chú cún cưng đi dạo, bạn đều muốn người ấy ở bên bạn.

Và nếu người ấy không ở cạnh bạn, bạn không thể xua tan hình ảnh người ta trong tâm trí và bạn tranh thủ đi gọi điện cho họ để nói rằng "em (anh) nhớ anh (em) lắm".

- Bạn trở nên lãng mạn hơn

Bỗng nhiên bạn thấy mình thích nghe những bài hát tình yêu đang thịnh hành và nghĩ đến người ấy. Bạn gửi tặng hoa người ấy và đặt những bữa ăn tối lãng mạn ở nhà hàng cho hai người.