Follow Us @soratemplates

31 tháng 12, 2009

Em vẫn mãi yêu anh

21:59 0 Comments

Tôi sinh ra và lớn lên trên vùng quê nghèo, quanh năm chỉ biết "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời". Nơi đầy nắng - gió của mảnh đất Nghệ An dấu yêu.

Ngày ấy tôi là môt cô nữ sinh 17 tuổi đang ngồi trên ghế nhà trường. Tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu, thât ngây thơ - trong sáng chưa biết yêu là gì? Chỉ biết ngày 2 buổi đến trường, rồi tối về sà vào lòng mẹ mà nũng nịu.
Thế rồi môt buổi tan trường, bạn bè rủ tôi vào quán chát. Tụi nó bảo tôi là đồ quê mùa, bây giờ là thế kỷ bao nhiêu rồi mà ko biết chát? Thế là bọn nó đã lập cho tôi một cái nick name "gaingheo_ditimnguoiyeu".
Tôi vào phòng chatroom. Môt cái nick name đã đâp vào mắt tôi " codon_dsx" .
"chào bạn! mình làm quen nhé!
ok!rất hân hạnh đươc làm quen bạn. bạn hãy tự giới thiêu về mình đi...."
Từ đó ngày nào tôi cũng lên mạng với mong muốn là đươc gặp anh. qua 1 thời gian chúng tôi đã trao cho nhau địa chỉ, và những lá thư. Anh là môt chàng trai đến từ Hà Tĩnh. Anh đã học xong và bây giờ đang làm viêc tại 1 tỉnh miền núi phái bắc, Hà giang - mảnh đất địa đầu tổ quốc .
Trong môt buổi tối mùa đông lanh giá anh đã ngỏ lời yêu tôi. Tôi thât sự sung sướng và đã nhân lời yêu anh, măc dù chúng tôi chưa một lần đươc gặp mặt. Chỉ biết nhau qua ảnh và wc thôi.
Sáng sáng đi hoc tôi lại chay lên phòng bảo vệ để lấy thư. Hôm nào không có thư anh là lòng tôi lai buồn, sầu não. Yêu anh tôi đã chăm chỉ học hành, ý thức sâu sắc những điều mình cần làm trong tương lai. Và cứ thế tôi đã khép mình lai chối bỏ tất cả những cuôc vui chơi cùng bạn bè . Tôi không còn thích đến những nơi vui chơi đông người như trước đây nữa. Tôi thích ngồi một mình để tương tư về anh.
Ba năm hoc phổ thông cũng nhanh chóng qua đi, đọng lai trong tôi là những kỷ niệm vui - buồn lẫn lộn . Tình yêu hoc trò thât đep , nhiều mơ mộng lãng mãn . Những lá thư anh gửi cho tôi ngày môt thư dần và mất hẳn . không có anh những ngày sau đó thât là khổ sở . Tôi đau khổ , buồn trống trải mà ko dám nói cùng ai. Họ sẽ nói gì khi biết tôi đang yêu 1 người mà ko hề biết mặt ?
Những ngày đau khổ rồi cũng qua đi , bây giờ tôi là sinh viên của 1 trường trung cấp kế toán ở Hà Nội. Tôi tư hứa với lòng mình rằng sẽ ko yêu nữa, viêc học bây giờ là quan trong nhất. Trong tâm trí tôi bây giờ không còn bóng hình của anh nữa. Tôi không còn đau khổ khi nghĩ về anh nữa .
Và cái gì đến thì nó sẽ đến. Cũng trong một ngày mùa đông lạnh lẽo, ngoài trời lất phất những hạt mưa phùn làm cho khung cảnh Hà thành lai thêm ảm đam. Tôi lên mạng để nói chuyên với ban bè nơi quê nhà. Tôi đã găp anh. Và từ đó tình yêu trong tôi lai trỗi dây, tôi lai môt lần nữa mở cửa trái tim để đón anh vào .
Giờ đây anh đã là 1 kế toán viên ở Backạn. Anh trao cho tôi những lời yêu thương, nồng ấm nhất. Ngày cuối tuần tôi lại ngươc dòng lên thăm anh thay vì anh xuống Hà Nội thăm tôi. Chúng tôi tay trong tay, và những trận mưa hôn nồng cháy. Cùng nhau dao bước trên con đường thi xã. Anh hứa với tôi thật nhiều. Anh hứa sẽ đưa tôi về thăm bố mẹ anh, thăm dòng La trong xanh như trong câu hát mà tôi vẫn thường nghe.

Những lời thương yêu đó nghe chưa được bao lâu, thì hôm nay 1 lần nữa anh ra đi. Lần này thì nỗi đau trong tôi lớn hơn trước rất nhiều. những ngày không có anh như bầu trời ko có nắng. Trước mắt tôi là môt màu xãm tối sẫm .

Th ơi ! giờ này anh đang làm gì, có nhớ tới em ko? Sao anh nhẫn tâm đánh cắp trái tim em rồi lai dẫm nát nó? Là con người có trái tim thương yêu ai lai ko biết đau phải ko anh? Giá như anh cũng có trái tim thương yêu thât lòng như em để anh hiểu đươc nỗi đau đớn đang xé nát tâm hồn em bây giờ. Em buồn nhiều lắm nhưng em sẽ ko khóc đâu. Bởi vì em muốn khẳng đinh với lòng mình rẳng: nước mắt của em chỉ dành riêng cho người nào thât sư thương yêu em. Em buồn vì anh, nhưng em hận anh, em chỉ trách trái tim mình thât nhỏ bé ko giữ nối bước chân anh mà thôi. Trong tim em Anh vẫn là người mà em yêu mến nhất, và là mối tình đầu - một tình bất diệt của em. Trong trái tim em bây giờ và mãi mãi về sau luôn có 1 góc dành riêng cho anh .

Anh à! Em muốn 1 lần được đối diện với anh, để nghe những lời giải thích tai sao? Em muốn nghe 1 câu thật lòng nhất của anh, và em muốn biết tình cảm mà anh dành cho em 4 năm qua là gi? Tại sao anh lại đùa giỡn với con tim bé nhỏ của em? tai sao ko phải ai khác mà lai chính là em?
Anh nói đúng, bây giờ viêc học của em là quan trong nhất. Nhưng làm sao em có thể tâp trung vào hoc đây, khi tâm trí em đang rối bời, nỗi đau cứ miên man ùa về. Lúc yêu anh em sợ, em sơ môt lúc nào đó anh bỏ rơi em. và đúng như em đã nghĩ, thời gian chưa đươc bao lâu thì anh đã bỏ em chơi vơi 1 mình với bao buồn tủi.
Từ khi biết anh thât sư rời xa em, và anh ko còn là của riêng em nữa . Em mới nhận thấy em rất yêu anh và cần có anh. Đêm đã về khuya, mà em ko thể nào chơp mắt được. Đối diên với màn đêm tĩnh lặng mà trong lòng em bao nỗi nhớ cứ nức nở tha thiết gọi tên anh. Số phận dành cho em quá trớ trêu, hay là em đã tự chuốc lấy trớ trêu cho đời mình?
Bao nhiêu ngày xa nhau là bấy nhiêu ngày em trăn trở, suy nghĩ. Em tưởng rằng mình đủ can đãm để quên anh như lần trước đây. thế nhưng .... từng đêm đối diện với lòng mình, em chỉ còn biết trải lòng mình với những trang nhât ký.
Đêm nay cũng như bao đêm khác, chỉ mình em trong căn phòng lanh lẽo. Biết làm gì ngoài viêc kiếm tìm trong kỷ niêm...
Anh yêu !
Hãy cho phép em đươc goi anh 1 lần cuối như thế nhé .
Hôm nay ngủ dậy, bất chợt nghe ai đó hát vang câu ca :
"Ơi con sông la! con sông la
Em chưa về thăm được, chỉ nghe tên mà lòng bồi hồi con tim ....."
Kỷ niêm lai ùa về. Em nhớ anh đã từng nói :" anh sẽ là ngon núi hồng, và em là dòng sông lam xanh biếc".( Nui Hồng và sông Lam là biểu tương cho Nghe An và Hà Tĩnh). Nó ko bao giờ cách xa nhau, và tình yêu của anh và em cũng vậy." Núi Hồng mà ko có sông Lam thì núi Hồng buồn biết mấy" .
Anh ơi ! em muốn anh mãi mãi là ngon núi Hồng đứng sừng sững để em đươc dựa vào bờ vai ấy mỗi lúc vui buồn. Em muốn anh là ngon nến, 1 ngon nến ko bao giờ tắt, nó sẽ sáng mãi trong lòng em, luôn sưởi ấm và toả sáng tâm hồn em trong mua đông lanh giá. Em chỉ muốn có vậy thôi .........
Th ơi ! chẳng lẽ tình yêu em dành cho anh 4 năm qua vẫn chưa đủ? anh rất hiểu là em rất yêu anh và cần anh lắm mà ........Giá như ngày đó anh ko phải là "codon_dsx" , thì giờ đây có lẽ giờ đây em ko phải chịu những tủi hờn như thế này. Giá như ... giá như ... thì bây giờ em hanh phúc biết mấy .
Nói đến đây thì em lai nghen lời, ko thể nào viết tiếp đươc nữa. Phải chăng lòng em đang khóc, đang thổn thức gọi anh quay trở về???? Nếu bây giờ có 1 điều ước , thì em sẽ ước 1 điều rằng thế gian này luôn tràn ngâp tình yêu, chỉ có 1 tình yêu vĩnh hằng để anh mãi mãi là của riêng em ko bao giờ rời xa. Nhưng điều ước vẫn chỉ là uớc thôi Vì anh giờ đây là 1 ngọn nến - ngon nến lui tàn .
Lần cuối cùng em muốn nói là cầu chúc cho anh đươc hanh phúc bên canh người con gái anh yêu. Và cầu chúc cho tất cả những người đang yêu đươc hạnh phúc .
Chúc hanh phúc ! thương yêu của em ! ./.
By cobenhaque

Hạnh phúc là chờ đợi

21:56 0 Comments

Tình yêu không chỉ là hạnh phúc, đau khổ, tuyệt vọng, đam mê mà còn muôn vàn những mùi vị khác nhau không thể kể hết. Một trong những điều mà tình yêu đem đến cho tôi đó là sự chờ đợi.
Tôi không biết vì sao tôi lại yêu anh nhiều đến thế. Cuộc sống của tôi trở nên tươi sáng hơn, đẹp đẽ hơn, ý nghĩa hơn cũng là nhờ anh. Anh quyết đoán và tự lập. Anh chăm sóc tôi, đem lại cho tôi cảm giác ấm áp.
Ngày ấy, chúng tôi là những sinh viên đam mê làm giàu, muốn trở thành người giàu có nhất trên thế gian này, cho dù biết rằng điều đó không bao giờ xảy ra. Anh mơ ước làm giàu từ những con số, những dòng code lập trình. Tôi nuôi mơ ước của mình trong từng câu chữ. Tình yêu đến với chúng tôi nhẹ nhàng và tự nhiên.
Anh - dân công nghệ, khô khan và không có lấy một phần trăm của sự lãng mạn. Tôi - người đi ra từ thế giới cổ tích, luôn mơ ước có một tình yêu đẹp như hoa hồng và ngọt ngào như kẹo.
Thế rồi tôi yêu anh, tôi chấp nhận một tình yêu thực tế, ít lãng mạn. Tình yêu của anh không có hoa hồng như tôi nghĩ. Tôi cũng không ngờ rằng suốt quãng thời gian yêu nhau anh chưa bao giờ tặng tôi dù chỉ là một bông hoa. Quà sinh nhật, quà Valentine, quà 8-3 tất cả đều là những thiết bị cần thiết cho chiếc máy tính của tôi. Khi là cặp loa mới, khi là cây RAM 2G. Kỳ kèo mãi tôi mới “đòi” anh mua cho tôi chiếc gối bông xinh xắn mềm mượt trong ngày sinh nhật.
Lắm lúc tôi cũng tủi thân, nhưng biết làm sao được khi yêu phải một người có đầu óc thực tế cao như vậy. Tôi chờ đợi một điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Đó là một ngày nào đó ông trời sẽ ban cho anh một chút lãng mạn của cuộc sống. Nhưng ông trời ở quá xa…
Những buổi dạo chơi, những lần picnic thưa dần nhường chỗ cho những buổi lên thư viện, ngồi ghế đá ôn thi. Anh và tôi cứ thế đi hết quãng đời sinh viên. Những kỷ niệm êm đềm mãi mãi không bao giờ trở lại. Tôi đã quen có anh bên cạnh mình. Có lẽ sẽ không bao giờ tôi xa anh dù anh và tôi không có một điểm chung nào. Nhưng tôi tin tình yêu sẽ xóa bỏ những rào cản giữa chúng tôi.

Ra trường đi làm chúng tôi càng ngày càng ít gặp nhau. Anh làm cho một công ty phần mềm, hầu như không có ngày nghỉ. Tôi vẫn cứ chờ điều kỳ diệu sẽ xảy ra, chờ ngày tôi làm cô dâu của anh. Nhưng điều tôi chờ đợi cứ dần dần xa vời.
Ngoài giờ làm ở công ty anh còn nhận việc làm thêm nên không còn thời gian dành cho tôi. Vào ngày nghỉ tôi thường lang thang trên internet tìm cách giết thời gian. Tôi biết rằng anh sẽ không bao giờ tình cờ ghé vào nickname của tôi, không bao giờ gửi cho tôi dù một dòng tin nhắn.
Anh dường như trở thành một người xa lạ, đến gọi điện cho tôi anh cũng chẳng còn nhớ. Tôi không biết có phải tình yêu của chúng tôi đã đến hồi kết thúc hay không? Tôi không còn chờ anh mỗi cuối tuần nữa. Tôi đến tìm anh. Tôi không muốn tình yêu của chúng tôi lại lụi tàn như vậy. Tôi hi vọng có thể tưới cho cây tình yêu của chúng tôi xanh tốt trở lại.
Rất nhiều chủ nhật trôi qua, anh vẫn thế, không có gì thay đổi. Sự hiện diện của tôi trong phòng với anh cũng chỉ là vô hình. Khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xa hơn. Tôi tuyệt vọng không biết phải làm như thế nào nữa. Tôi chờ đợi, chờ anh nói với tôi lời chia tay. Tôi không đủ can đảm nói với anh điều đó vì tôi còn yêu anh rất nhiều. Ba năm sau khi ra trường tôi vẫn bên anh dù anh không còn là anh của ngày xưa nữa.
Nhưng…
Cuối cùng điều kỳ diệu mà tôi chờ đợi cũng đến. Tối thứ bảy anh gọi cho tôi và nói rằng anh có chuyện cần nói. Tim tôi nghẹt thở, tôi tin rằng ngày cuối của cuộc tình chúng tôi đã đến.
Tôi trang điểm thật đẹp, tôi muốn sau khi chia tay trong ký ức của anh sẽ mãi hiện lên hình ảnh của tôi bây giờ. Tôi đến khu công viên nơi anh hẹn gặp tôi. Tôi không biết tại sao lúc đó lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ buồn, thất vọng rồi lại hi vọng. Sống mũi cay cay, tôi biết rằng mình sẽ khóc nếu anh không xuất hiện.

Anh đến cạnh tôi không nói gì. Tôi vẫn hi vọng anh sẽ mãi bên tôi cho dù anh không biết tặng hoa, không biết mua quà, không biết làm tôi vui bằng những hành động lãng mạn. Anh nắm lấy tay tôi, anh nói rằng anh có chuyện cần nói với tôi. Anh đưa tôi đến ngôi nhà nhỏ có rào chắn và những bụi cây nho nhỏ. Anh đưa cho tôi hộp quà xinh xắn. Tôi tự hỏi không biết có phải quà chia tay không.
Anh bảo tôi hãy mở hộp quà ra, chiếc chìa khóa nằm cùng chiếc nhẫn, anh nói rằng anh muốn tôi là bà chủ của ngôi nhà này. Lúc ấy tôi òa khóc như một đứa trẻ, tôi cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ tôi và anh đi chung con đường này nữa. Giờ đây, tôi không tin anh lại cầu hôn tôi.
Cuối cùng anh cũng có một phần trăm của sự lãng mạn. Cuối cùng tôi cũng hiểu được ý nghĩa của từ hạnh phúc là như thế nào. Cuối cùng anh đã mang lại cho tôi cuộc sống gia đình êm ấm dù rằng anh mãi mãi không biết tặng hoa...

TÔ NGỌC
Theo tuoitre.com.vn

26 tháng 12, 2009

Thư tỏ tình dễ thương

11:07 0 Comments
Tổng hợp những mẫu thư tỏ tình hay nhất.
Anh kính mến!

Không biết có đường đột quá không khi em viết thư cho anh. Em chưa biết nhiều về anh, chỉ vì con tim cháy bỏng yêu thương cứ xúi bẩy em gửi đến anh những lời gan ruột này. Vậy là em chỉ còn biết hăm hở viết thôi.

Anh ạ!
Em đã đọc ở đâu đó về những mối tình câm lặng mà dân gian hay rỉ tai nhau gọi mỹ miều là tình đơn phương. Quả thực thời buổi này mà vẫn còn những người yêu mà không dám ngỏ thì nói thật em phục họ lắm lắm. Em cho họ xứng đáng là người nổi tiếng, bình sinh em lại không thích làm người nổi tiếng vậy nên em đành chắp bút và trải lòng mình với anh.

Anh mến thân!
Thành thực mà nói ngay từ những giây phút đầu gặp gỡ em đã bị ấn tượng về anh, không hẳn là vì hai chúng ta là hai kẻ cô đơn trong một nhóm bạn có đôi có lứa đi hát karaoke đâu, mà cũng không phải em bị hút hồn bởi giọng hát mượt mà của anh khi ca bài “Thương nhau lý tơ hồng”, và tất nhiên càng không phải em háo sắc đến mức thích vẻ bề ngoài của anh, mặc dù ai cũng phải công nhận anh đẹp trai và toàn diện.
Thế căn cớ làm sao em lại để ý đến anh nhỉ? Có lẽ vì em có cảm nhận con tim mình có lý khi nó đang nguyện hoà chung nhịp đập với trái tim anh. Cũng chỉ vì dường như đâu đó có sự đồng điệu giữa chúng ta. Em cũng đã có một lần yêu mà không dám nói, để rồi khi “họ” lấy vợ và đi xa rồi em mới hay ngày đó anh ấy cũng thích em nhưng không thấy có tín hiệu gì đáp trả, vả nữa anh phải đi xa mà chẳng có động lực nào níu lại...
Chẳng phải kể anh cũng biết, ngày đó em tiếc hùi hùi ra sao vì đã để lỡ cơ hội của đời mình. Chính vì thế, giờ em sẽ không tái phạm nữa. Em đã hứa với lòng mình khi nào gặp một người mình yêu mến và cảm thấy phù hợp sẽ không bao giờ bỏ lỡ, và em cũng chỉ nhớ về anh "con cá hụt" đó với lòng biết ơn sâu sắc, bởi anh ấy đã mang đến cho em bài học về sự cần thiết phải thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình kịp thời và đúng lúc.
Con tim không có lỗi. Từ xa xưa khi tạo ra con tim thượng đế đã không cho nó đôi mắt, cũng là để mọi việc phải được cảm nhận từ sâu thẳm lòng mình, chứ không phải đặt lên bàn cân so bì lạnh lùng, toan tính. Và em rất hi vọng rằng anh cũng khẳng khái như thế, “có yêu thì nói rằng yêu, chẳng yêu thì nói một điều cho xong”.
Danh ngôn có câu: “Con người ta chỉ ân hận vì đã nói chứ ít ai ân hận vì đã im lặng”, nhưng theo em trong tình yêu thì nên ngược lại, không ai trách bạn khi đem trao gửi tình cảm cho người khác. Vả lại, bạn mất gì nếu bạn hỏi. Tất nhiên sẽ được nhiều hơn là mất.

Anh à!
Em sẵn sàng đón chờ câu trả lời của anh. Nếu anh cũng quý mến và có tình cảm với em thì đều đó thật tuyệt, chúng ta sẽ bắt đầu giai đoạn tìm hiểu, em sẽ tạo điều kiện, cơ hội cho anh tỏ tình trước.
Còn nếu anh không yêu em, anh sẽ nói với em để em còn biết định hướng tiếp theo cho con đường đi của mình, trong lòng khỏi phải trăn trở, “bói” xem ai kia “yêu” hay “không yêu” mình. Mọi việc sẽ dễ dàng xiết bao.
Nếu anh nói anh cũng quý em song anh có bạn gái rồi thì em cũng xin cảm ơn anh đã thẳng thắn nói ra với em sự thật nghiệt ngã đó. Em sẽ buồn trong một ngày sau rồi thôi, sẽ mỉm cười vì chí ít mình cũng đã thật thà với lòng mình, bày tỏ được tâm tư, tình cảm. Và em sẽ tỉnh táo để tìm một ngõ rộng, một đường quang mà bước tới, không phải chen lấn theo một ngõ chật, len lỏi vào một con đường chỉ dành cho hai người làm chi.

Em không sợ mang tiếng “cọc đi tìm trâu”, bởi theo em, tình yêu không có lỗi, trái tim không có tội, nó có quyền trao gửi bất cứ đâu, quan trọng là sau đó thì cân nhắc xem có phù hợp.
Và cuối cùng em xin được nói với anh điều quan trọng nhất trong lá thư này. Em yêu anh!

Theo blog (Bức thư tình)

Anh yêu em, không phải do duyên số

11:05 4 Comments


Anh vẫn nghe đời gọi tình yêu là duyên và nợ. Bật cười, duyên hay nợ? Nếu gọi yêu nhau là "duyên số" thì số phận đã đặt tình yêu vào tay ta, vậy là tự nhiên có mà không cần vun vén sao? Nếu gọi yêu nhau là "nợ" thì tình yêu cốt lõi cũng chỉ là chi trả chứ không còn là cảm xúc. Ví von thế mà làm gì?
Anh yêu em, không phải do duyên số, anh tìm đến và chúng mình yêu nhau. Mình đến bên nhau như lẽ tự nhiên của hai trái tim không ràng buộc. Em tháo từng mối chỉ kỷ niệm cho anh yên bình..
Anh vẫn nghe đời chia tình yêu thành những giai đoạn riêng rẽ. Khi say, khi cuồng, khi bình ổn, khi chán ngán nhau và rồi sẽ có khi tình yêu hóa thành cái nghĩa yêu đương để giữ tay nhau không rời. Mình đã qua khi say, khi bình ổn chưa em? Để khi cảm thấy bản thân cứ nhàn nhạt và nỗi lo sợ sự bay nhảy kéo phăng ta ra khỏi nhau…

Em ạ! Anh vốn là một kẻ đầy khiếm khuyết nhưng anh tin mình đủ tự trọng để biết sống hết mình vì em. Nếu thấy nhạt và thay đổi chính bản thân vì sợ nhàm chán không phải điều để hâm nóng tình yêu. Anh cần một người yêu mở lòng cho Anh, để anh được ân cần, để anh được yêu chính người đó. Anh không cần một chú tắc kè biết thay nhiều lớp áo.
Anh vẫn nghe đời rả rích những thay lòng và giọt nước mắt của kẻ đến người đi. Tình yêu không phải điều bất biến. Hôm nay, em yêu anh, ngày mai, chắc gì đã thế? Chẳng phải người ta yêu đủ để cưới nhau, rồi khi tình yêu đã cạn, người ta lại dắt nhau ra tòa để chia tay? Buông ra thì dễ!
Tình yêu, vốn chẳng phải sợi xiềng sợi xích để trói đời ta vào với nhau. Cầm lên được, ắt sẽ bỏ xuống được. Ai chẳng khóc khi tình yêu rời xa mình, nhưng, ai sẽ thay lòng và ai sẽ bước đi khi tình yêu chưa tì vết? Những giữ gìn, những cố gắng chẳng phải để trái tim sẽ thuộc về nhau thêm một ngày. Và thêm một ngày... thế chẳng phải sẽ là "mãi mãi"?!
Nhiều lúc anh tự hỏi người ta cứ đến và đi trong đời nhau là để chọn lựa? Anh không ép buộc em yêu anh, em cũng không bắt anh thề thốt tiếng yêu đương. Mình đã chọn được bên nhau, đơn giản vậy thôi! Tình yêu vốn không phải điều chia sẻ để quơ tay cho mình có nhiều chọn lựa... vì... tình yêu khi đã bước đi, không thể quay lại nếu nhận ra chọn lựa thứ hai của mình là sai lầm.

Anh đã nói yêu em, và đó là lựa chọn cuối cùng của anh. Dù sau này ai đó có yêu anh nhiều hơn em, bởi vì, quan trọng nhất vẫn là, anh yêu em!

Theo Vietbao.vn

Tuandat st

Thư của Mác gửi cho Gieni sau khi hai người đã lấy nhau đã nhiều năm

11:01 0 Comments
Em yêu quí của anh !
Anh lại được viết thư cho em, bởi vì anh đang cô đơn và bởi vì anh cảm thấy khổ sở khi luôn luôn chỉ được trò chuyện cùng em trong tâm tưởng, còn em lại không biết gì về điều đó, lại không nghe thấy anh và không thể trả lời anh. Em hiện lên trước mắt anh thật là sống động, anh bế em trên tay, hôn em từ đầu đến chân, anh quỳ dưới chân em mà thì thầm: \"Anh yêu em !\"

Xa cách nhau ít hôm là một điều rất có ích, bởi sự giao tiếp thường xuyên sẽ dễ gây cảm giác đơn điệu khiến những khác biệt giữa các sự vật bị xoá nhòa. Ngay cả các ngọn tháp nếu ta đứng gần, cũng có vẻ như không còn cao lắm, trong khi đó, những chuyện vặt vãnh trong đời sống hàng ngày, khi ta không chạm sát sạt với chúng, lại tăng lên đáng kể. Cái niềm say mê cũng vậy. Những thói quen thường ngày do ta ở gần nhau nên chiếm lĩnh ta hoàn toàn và có vẻ giống như niềm say mê, sẽ không tồn tại nữa một khi đối tượng trực tiếp của chúng biến mất khỏi tầm nhìn. Những niềm say mê sâu sắc do đối tượng ở kề bên nên có vẻ giống như các thói quen thường ngày, sẽ nổi hẳn lên và lại có được sức mãnh liệt vốn có của chúng dưới tác động diệu kỳ của sự xa cách. Tình yêu của anh đối với em cũng thế.

Hễ có một khoảng không gian phân cách chúng ta là ngay lập tức anh thấý rõ thời gian phục vụ cho tình yêu của anh chỉ nhằm mục đích y hệt mục đích mà nắng và mưa phục vụ cho cây cỏ - tức /à dễ phát triển. Tình yêu của anh đối với em, hễ em ở xa anh, hiện lên đúng như tầm cỡ của nó - tầm cỡ của một chàng khổng lồ ở đó tập trung toàn bộ nghị lực tinh thần của anh và toàn bộ sức mạnh các tình cảm của anh. Anh lại cảm thấy mình là là một con người hiểu theo ý nghĩa đầy đủ của từ này, bởi anh được sống trong niềm say mê lớn lao.

Ðương nhiên trong thế gian này có nhiều phụ nữ và có một số người rất đẹp. Nhưng làm sao anh có thể tìm được một gương mặt nữa mà mỗi đường nét, thậm chí cả mỗi nếp nhăn trên đó đều gợi được trong anh những kỷ niệm mãnh liệt và đẹp đẽ nhất của đời anh? Tạm biệt em nhé, em yêu quí của anh, một ngàn lần, một vạn lần hôn em và các con.

Các của em
(Thư của Mác gửi cho Gieni sau khi hai người đã lấy nhau đã nhiều năm)

Những bức thư tình của Phiđen Caxtơrô

11:00 0 Comments
Ngày 7 / ll / 1953
Nati yêu quý ! Từ chốn lao tù này anh xin gửi tới em lời thăm hỏi ân cần. Anh luôn luôn nhớ và yêu em mặc dầu đã từ lâu anh chưa được tin tức gì về em. Anh đã nhận được bức thư thân yêu mà em nhờ mẹ anh chuyển cho anh và bao giờ anh cũng giữ nó bên mình. Nếu em đã đau khổ nhiều vì anh thì mong em biết rằng anh rất vui lòng được hiến dâng cuộc đời mình cho danh dự và hạnh phúc của em. Dư luận xã hội không thể làm chúng ta lo lắng. Tất cả những cái quan trọng thực sự nằm trong ý thức của chúng ta. Mặc dầu cuộc đời này còn rất nghèo nàn, nhưng có những thứ bất diệt và vĩnh cửu như ký ức của anh về em và sẽ mãi còn lại với anh cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.

Ngày 22 /12 /1953
Nati tuyệt vời của anh !
Cuối cùng thì anh ngồi viết thư trả lời em đây. Bức thư gần đây nhất của em anh đã đọc đến hai lần, do nó như còn mới nguyên với anh.Anh cảm thấy lời lẽ của em hết sức dịu dàng và gợi cảm nhưng trong đó cũng có một thoáng buồn. Anh muốn những bức thư của anh đem đến cho em niềm vui, mặc dù nhà tù làm anh não lòng. Thậm chí anh ở đây rất đau khổ nhưng chẳng nhẽ lại có thể làm tăng nỗi đau của em hay sao? ý nghĩ cho rằng anh có thể khoét sâu nỗi đau của em khiến anh không sao chịu nổi, bởi lẽ anh yêu em. Làm sao mà anh có thể xua đuổi em ra khỏi ý nghĩ của anh được ? Nati, anh lần lượt đọc được những bức thư của em và phân tích rất kỹ những suy nghĩ và tình cảm được giãi bày trong đó nhưng em đừng sợ, đối với anh, ở nơi em hãy còn rất nhiều điều chưa thể nào biết hết.

Ngày 5/ 01/ 1954
Nati yêu quý của anh!
Thật ra việc trao đổi thư từ giữa anh và em là một điều kỳ cục. Những lá thư của chúng ta giống những sinh linh có cuộc sống riêng của chúng. Chúng gặp gỡ ở đâu đó trên con đuờng đi của chúng mình và chia sẻ với nhau những bí mật và những vấn đề của chúng trước khi đến tay chúng ta. Và ai xui chúng ta nghĩ ra và viết những lời lẽ nồng nàn nhân ngày lễ Giáng Sinh ? Và em có cảm thấy ở đây không thể không có sự thần giao cách cảm ? Những bức thư của chúng ta trong bảy tuần lễ vừa qua đã vượt qua được những giai đoạn ban đầu, giai đoạn của sự giữ kẽ nhẹ nhàng và của cơn sốc đầu tiên do tình cảm bị kìm hãm quá lâu đồng thời cũng là giai đoạn thích ứng với hoàn cảnh và những người chung quanh. Cứ mỗi lần đọc thư của em anh lại càng thấy rõ rằng tạo hoá quả đã rất hậu hĩnh đối với em vì đã phú cho em trí thông minh với một tâm hồn (và tất nhiên cũng không quên ban cho em một hình dáng kiều diễm). Còn về những búc thư của anh thì anh viết cho em và chỉ để cho riêng em mà thôi. Và anh không quan tâm đến việc em sẽ định làm gì với chúng.

Em đề nghị anh giữ kín việc trao đổi thư từ giữa chúng ta. Em có thể tin anh trong chuyện này-anh mỉm cuời khi nghĩ tới điều đó. Bởi lẽ đến một lúc nào đấy thì tất cả mọi nguời cũng sẽ biết sự bí mật này.
Ôm hôn em, Phiđen của em.

Ngày 31/0l/1954
Nati yêu quí của anh ! Những bức thư của em rất bổ ích, rất lý thú và hằng được mong đợi. Chúng là nguồn thú vui vô tận của anh. Chúng có những khuôn mặt muôn vẻ như những vì sao cứ mỗi ngày lại tỏa ra một thứ ánh sáng khácnhau. Này em, anh đã bắt đầu nói về các vì sao rồi đấy! Thật ra thứ ánh sáng của một vì sao này khác biệt với thứ ánh sáng của vì sao khác ở chỗ nào nhỉ? Chả có gì khác nhau cả đâu? Tuy vậy cứ mỗi lần lại thấy lấp lánh những màu sắc khác nhau. Một nụ hôn này giống một nụ hôn khác nhưng những người yêu nhau không bao giờ thấy mệt mỏi vì nụ hôn cả.
Trên đời này có một thứ mật ong không bao giờ đặc quánh lại-đó là điều bí ẩn trong những bức thư của em. Không hề gì, một thời gian nữa sẽ trôi qua trước khi anh có thể ôm chặt em vào lòng, chặt đến nỗi anh sẽ nắm chắc em như một bông hoa trong lòng bàn tay.

Ngày 9/2/ l954
Nati muôn vàn yêu quí của anh! Em là một người đàn bà. Ðàn bà - đó là một cái gì đó dịu dàng nhất, trìu mến nhất có trên thế gian này. Không một món quà nào tặng nguời đàn bà lại có giá trị nếu như nó được tặng trong sự khinh bỉ đối với một người đàn bà khác. Và kẻ nào xử sự như vậy sẽ không xứng đáng với tình yêu của bất kỳ một người đàn bà nào trong số đó.
Người đàn bà trong trái tim đàn ông là cội nguồn của lòng ngưỡng mộ thiêng liêng bất khả xâm phạm.
Lý trí lạnh lùng như một tảng băng, còn niềm đam mê thì nóng bỏng như phím thạch: cái đầu tiên thật vô bổ trong vương quốc của tình cảm, còn cái thứ hai hoàn toàn có sức thuyết phục. Em rất dũng cảm và anh thích điều đó. Anh rất phấn khởi.Hãy viết thư cho anh bởi vì anh không thể sống thiếu em.

Phiđen của em.
(Trích những bức thư tình của Phiđen Caxtờrô)

Thư tình của Napoleon Bonaparte

10:57 0 Comments
 buc thu cua vi nhan
Năm 1797, Napoleon mới chỉ là một danh tướng Pháp và ông vừa đón nhận chiến công đầu tiên của mình. Ông mới cưới một phụ nữ rất xinh đẹp và quyến rũ là Joséphine de Beauharmais. Yêu nàng nhưng ông sớm phải rời xa để chỉ huy quân đội lên đường chiến đấu. Xa nàng, ông buồn và lo lắng: Joséphine là một phụ nữ dễ thay đổi. Liệu nàng có chung thủy với ông trong suốt thời gian ông vắng mặt ? 21 ngày sau khi cưới Bonaparte đau khổ vì ghen tuông. Ông viết thư gửi nàng từ Nice.

\"Nếu em yêu anh ít thôi thì có lẽ em chưa bao giờ yêu anh cả.\"

Chẳng có ngày nào anh không yêu em. Chẳng có đêm nào anh không ôm em vào lòng. Chẳng có khi nào anh uống trà mà không nguyền rủa cái chiến công và tham vọng đã nắm giữ anh, khác hẳn với tâm hồn anh.
Joséphine yêu dấu của anh, là duy nhất trong trái tim anh, đủ chiếm giữ tinh thần anh, chiếm lĩnh mọi suy nghĩ của anh. Nếu như anh xa em với vận tốc của dòng thác sông Rhône, đó là để gặp lại em nhanh hơn. Nếu như giữa đêm khuya, anh vùng dậy làm việc, đó là vì có thể được gặp em trước vài ngày. Vậy mà trong bức thư em gửi từ ngày 23 tháng ba, em đã gọi anh bằng \"ông\".

ông ư? Chính là em mới phải ! Ôi! Người vợ xấu bụng của anh! Em có thể viết một bức thư như thế sao? Nó mới lạnh lẽo làm sao! Và rồi từ ngày 23 đến 26 có tới những bốn ngày: Em dã làm gì mà không viết một dòng cho ông chồng của em?. ôi !Người bạn đời của anh, cái từ \"ông\" đó và bốn ngày ấy đã làm anh hối tiếc sự lạnh lùng xa xưa của anh. Bất hạnh thay cho kẻ nào là nguyên nhân của điều đó!. Ông? Ông à? Vậy sẽ là gì đây trong mười lăm ngày tới? Tâm hồn tôi buồn chán trái tim tôi biến thành nô lệ và trí tưởng tượng đang vò xé lòng tôi. Nếu em yêu tôi ít hơn, hẳn em sẽ được an ủi. Một ngày nào đó, em không còn yêu tôi nữa, hãy nói với tôi điều đó: ít nhất tôi có thể biết mình xứng đáng với nỗi đau khổ đó. Vĩnh biệt nguời vợ, nỗi trăn trở, nguồn hạnh phúc, niềm hy vọng và tâm hồn của đời tôi. Tôi không đòi hỏi nơi em một tình yêu vĩnh cửu, lòng chung thủy, mà chỉ là sự thật sự thành thực vô bờ bến. Ngày em nói với tôi \"Em yêu ông ít thôi\" sẽ là ngày cuối cùng của tình yêu tôi dành cho em và cũng là ngày tận thế của cuộc đời tôi. Joséphine! Joséphine! Hãy nhớ lại đôi điều anh nói với em: Tạo hóa đã hun đúc cho anh một tâm hồn mạnh mẽ và quyết đoán; nó dệt nên em bằng gấm vóc và sự dịu êm. Em đã hết yêu anh rồi ư? Hãy tha lỗi cho anh, tâm hồn của cuộc đời anh,. Em đã hoàn toàn ngự trị trong trái tim anh, mọi nỗi lo sợ làm cho anh trở nên bất hạnh. Chúa ơi! Ôi! Nếu em yêu anh ít thôi thì có lẽ em chưa bao giờ yêu anh cả. Chính vì thế mà anh hết sức đau lòng.

24 tháng 12, 2009

Yêu em khổ lắm!!!!

09:08 1 Comments
Em biết không,hai đứa mình cùng xóm,phòng gần nhau,trước,em biết tình cảm của anh và đã trêu đùa nó,anh không rõ có phải vậy không?! 

rồi thì cả anh và em đều nghĩ là anh từ bỏ, thật sự anh nghĩ rằng mình cũng nên cố gắng làm vậy nhưng không thể vô tâm với em được, anh cũng biết nếu như em không có tình cảm với anh thì chỉ làm khó xử cả hai mà thôi, bây giờ có thể em nghĩ rằng anh vẫn vậy, đôi khi coi em là cô bé, và có thể em nghĩ rằng trong tâm hồn anh không có chỗ cho em,nhưng Chíp ạ,không thể không nghĩ về em,cho dù em làm anh bực mình nhiều hơn là thick thú em biết không,anh buồn thật
,buồn từ kh em vô tình làm tổn thương tình cảm của anh, anh ít khi dành cho người khác phái những tình cảm trên mức bình thường,nhưng khi có tình cảm,thì điều đó lại lấy mất của anh nhiều thời gian,suy nghĩ,anh không hiểu,tại sao làm gì,ở đâu, khi nào anh cũng nghĩ về em,nhiều đến thế,vắng em anh buồn vô hạn,bất kể em đi đâu,làm gì, cũng chỉ mong nghe bước chân em về, để chắc chắn rằng em về sớm,để chác chắn rằng em không gặp chuyện gì,hay chỉ để nghe lời em nói,tiếng em cười cho anh cảm thấy vui hơn,anh thấy lòng mình ấm áp khi em về bên mặc dù không bao giờ anh đủ dũng cảm để thú nhận với em về điều đó, em à, tự nhiên anh cứ tự dằn vặt làm khổ mình,

tại sao anh phải thế chứ?!tình yêu đến với anh lúc này liệu có đúng lúc hay không,nhưng em biết không?xa em,nhớ em không chịu được chỉ mong được bên em,mà bi giờ bên em thì cũng không dám thổ lộ với em,không dám thú thực tình cảm của anh,yêu em khổ lắm, vậy mà...anh vẫn yêu vvẫn muốn cảm nhận sự hiện diện của em bên cạnh anh,có lẽ ông trời bắt tội anh vậy, cũng đáng đời cho anh không nhận ra tình cảm của anh giành cho em, không dám thú nhận sự thuạc với em có một ngày,cả thế giới sẽ biết rằng anh yêu em bây giờ, anh vẫn muốn em biết rằng, anh yêu em nhiều hơn la anh có thể nhận biết về tình yêu
Đêm dài, nhớ em dù em ngay bên cạnh .

Trái tim anh đã thuộc về em rồi

09:05 0 Comments
Em !!!
Anh lại vừa một mình lang thang, một mình trầm ngâm lặng lẽ suy nghĩ và cảm thấy buồn quá, đáng lẽ tối nay anh cảm thấy vui mới đúng nhưng không hiểu sao anh vẫn cảm thấy buồn.

 Có lẽ anh quá giận chính con người anh và không hiểu sao anh lại như vậy, sau mỗi lần gặp em về anh lại cứ suy nghĩ mãi, anh nghĩ tại sao anh lại nhút nhát thế nhỉ, anh cứ mãi cho rằng mình quá tự tin và mình có thể làm được những điều mình nghĩ nhưng không hiểu sao đến những việc liên quan đến tình cảm thì anh lại nhút nhát thế. Đã bao lần anh đã cố gắng tìm kiếm cơ hội để được bày tỏ tình cảm của mình dành cho em mà tới lúc có cơ hội thì anh lại để tuột mất để rồi phải ân hận, phải dày vò với chính mình

Từ khi gặp em, được nhìn thấy em cười, một nụ cười thoải mái, thật vô tư anh đã từng nghĩ và ước mơ rằng một ngày nào đó chính nụ cười và suy nghĩ đó sẽ bù đắp cho cuộc sống đầy nội tâm mà anh đang sống. Và anh đã nghĩ, đã mơ, anh đã cảm thấy tình cảm của anh thật đặc biệt, càng ngày anh càng muốn được gặp em hơn càng muốn được tâm sự và muốn được nhìn thấy em cười nhiều hơn. Có thể anh đã sai khi anh đã đưa ra rất nhiều lý do để được gặp em nhưng tất cả là anh chỉ muốn được nghe em nói và được hiểu em nhiều hơn thôi !. Anh cứ trách mình mãi, tại sao chỉ vì muốn nói chuyện với em mà anh phải bày ra những lý do như là dúp đỡ em và…. Tại sao anh không nói về nhưng suy nghĩ của em, nỗi buồn mà em đang phải đối chọi, anh sai rồi, anh không công bằng đúng không?

Dù sao thì mọi chuyện cũng chỉ mới bắt đầu phải không em, có phải việc gì cũng như mình nghĩ được đâu em nhỉ, cuộc sống là thế mà, sẽ có nhiều bất ngờ mà mình sẽ không đoán trước được, chính anh cũng đã bao lần thất vọng vì những suy nghĩ quá tự tin của mình. Anh đã tự lo được cho bản thân nhưng không phải chỉ vì thế mà anh cho phép mình suy nghĩ rằng việc gì mình cũng có thể làm được.

Em yêu thương!!!

Những ngày qua đối với anh thật tuyệt, ngày nào sau khi làm việc về anh cũng được gặp em cả, tối còn được đi chơi và ngày nghỉ thì được đi chát cùng em. Anh không thể ngờ được rằng trong chính khoảng thời gian mà mình phải lo lắng nhiều nhất cho sự nghiệp thì anh lại được gặp người con gái mà anh cảm thấy vui, yên bình và hạnh phúc nhất mỗi lúc được gặp và nói chuyện. Đã không biết bao lần anh muốn nói lên tất cả những điều mình nghĩ, để em biết và hi vọng rằng em sẽ đón nhận tình cảm của anh. Anh biết, có thể đang có chuyện làm em buồn và cũng có thể em đang lo lắng và không muốn suy nghĩ thêm về các vẫn đề khác, tại sao em không chia sẻ cùng anh nhỉ, anh muốn được hiểu em nhiều hơn và biết đâu anh lại có thể làm được một việc gì đó thì sao nhỉ.

 Dù sao thì tình cảm anh vẫn thế, anh đã yêu em và anh muốn làm tất cả để em hiểu được điều đó. Giờ này không biết em đang nghĩ gì, đã ngủ chưa và em có biết đươc rằng chỉ cách em một quãng đường thôi, có một người đang nghĩ về em đó. Ngôi nhà anh sống có 2 người mà bạn của anh đã ngủ rồi còn lại một mình trống trải quá. Cuộc sống nội tâm của anh là thế đó nhưng anh phải tự lo cho mình thôi, ngày mai sẽ tới và một ngày nào đó anh sẽ có cơ hội và đủ mạnh dạn để nói trực tiếp với em rằng anh yêu em biết nhường nào, anh không muốn chúng mình phải dè dặt và giữ khoảng cách như vậy, anh tin chúng mình sẽ vượt qua tất cả những khó khăn mình gặp phải trên đường đời

Anh yêu em nhiều

boysuytinh524@gmail.com

Có Phải Em Là Chiếc Bóng?

09:03 0 Comments
Ngay từ lần gặp đầu tiên, anh đã không dấu nổi cảm xúc, đôi mắt anh nhìn em như có lửa khiến cho khuôn mặt em nóng ran. Không khi nào anh làm em thất vọng hay mảy may hoài nghi vào tình yêu của anh. Tất cả mới toàn vẹn và huyền diệu làm sao!

Em dạt dào hạnh phúc trong tình yêu của anh. Mỗi ngày em đều thầm cảm ơn Thượng Đế đã mang anh đến với em, như cô bé Lọ Lem gặp được chàng hoàng tử trong cổ tích. Anh là một người đàn ông hoàn hảo nhất mà em biết. Em bắt đầu những mơ tưởng về tương lai của chúng ta…
Và ngày hôm qua, lần đầu tiên bước tới căn phòng của anh. Lần đầu tiên anh không mang trang phục của một ngài giám đốc. Em hồn nhiên như con chim nhỏ bước vào một khu vườn hứa hẹn nhiều thú vị. Khi khám phá ra anh là cây ghi ta lão luyện qua những tấm hình ghi lại từ những cuộc thi anh đã tham gia. Em có cảm giác như nàng Eva lấy được trái cấm của Thượng Đế, hồ hởi đòi anh đàn cho một bản nhạc với một lời trách móc, sao chưa bao giờ anh trổ tài đàn trước em?

"Không em à! Em muốn thứ gì cũng được nhưng anh đã đốt cây đàn của mình thề không bao giờ chơi đàn nữa vì… anh không thể… ". Chưa bao giờ anh như thế! Làm sao anh lại có thể từ chối em? Giá như em không đi tìm lời giải thích, để không bao giờ em nghĩ, mình là chiếc bóng…

Anh yêu! Em biết anh đã vô cùng đau đớn khi mất đi người con gái mà anh đã yêu thương. Cô ấy gặp tai nạn trong lần đón anh, khi anh về nhà mang cây đàn đến bữa tiệc. Em đã hiểu vì sao, từ khi yêu nhau, dù bận đến đâu anh vẫn không để cho em một mình lái xe. Anh còn đưa ra một thoả thuận, cứ hai giờ là anh sẽ gọi điện hoặc là em phải thông báo với anh mình đang ở đâu… Nỗi đau ám ảnh anh trong suốt 5 năm trời. Em thương anh vô hạn và cũng ngậm ngùi cho chị ấy!

Nhưng em phải làm sao đây, khi thỉnh thoảng anh gọi em bằng cái tên khác, không phải là tên em? Em phải làm sao đây, khi em thích hồng vàng mà anh lại quen tặng em hoa lan tím?… Đến khi nào em sẽ được nghe tiếng đàn của anh thêm một lần nữa?

Bạn bè khuyên em không nên "ghen" với một người đã khuất, em có thể nắm giữ hạnh phúc thực tại của mình. Và anh nữa, anh luôn khẳng định rằng: Anh yêu em, cả đời này chỉ yêu mình em…

Với em, anh mãi là một người đàn ông hoàn hảo, là một chàng hoàng tử của lòng mình. Em tin tưởng anh có thể làm tất cả để em hạnh phúc! Chỉ có một điều, trái tim em đang rỉ máu khi nghĩ mình là một chiếc bóng! Em nên thoát ra khỏi chiếc bóng hay để anh yêu theo cách của riêng mình?

Gaconxxx@gmail.com

Chiều mưa buồn !!!

09:01 0 Comments
Góc phố chiều nay em về qua dĩ vãng
cơn mưa giăng ru lại một cuộc tình
Em dần bước lang thang hồn cô quạnh
gió chiều đông se lạnh góc phố xưa
Anh xa nhớ!!!
Chiều nay cơn mưa bất chợt làm em buồn và nhớ anh quá!!, nhớ vô cùng ánh mắt của anh.Giờ này có lẻ anh đang chìm sâu trong giấc ngủ ...nhưng trong giâc ngủ anh hãy mơ dến em để cùng em tâm sự anh nhé!!!để nổi buôn nhớ trong lòng em vơi bớt phần nào được không anh?
Ngày anh ra đi có những giọt nước mắt của em đưa tiễn rồi khi về em thấy lòng mình cô đơn trống trải yêu thương anh hơn bao giờ hết.Em nhớ những kỷ niệm về mối tình đầu của chúng mình, lần đầu tiên anh run run cầm bàn tay em dưới tán cây cành hoa phượng nở.Em giận anh mấy tuần chúng mình không gặp nhau để rồi nhớ nhau da diết chúng mình lại quý nhau hơn. Rồi những buổi chiều khi hoàng hôn về anh đưa em đi dọc bờ biển mình bước bên nhau rồi anh hát cho em nghe bài hát "chuyện tình của biển" và cùng dắt nhau đi trên những làn sóng biển rì rào ....!!!!

Anh ơi! Từng mùa xuân đi qua trên mảnh đất quê hương yêu dấu em vẩn đợi anh về.Còn anh giờ này anh đang ở đâu? trên đất khách quê người anh còn nhớ hay đã quên người con gái đã đợi chờ anh.....bài hát về biển năm xưa vẩn văng vẳng trong em,tình anh trao em đã thấm sâu trong máu .Mỗi mùa mưa về nổi niềm khắc khoải về anh cứ lớn dần lên theo năm tháng ,ánh mắt anh đã làm em xao xuyến rung động đeo đuổi em suốt năm tháng đợi chờ .Vâng ! em đã yêu với những kỷ niệm về anh thật êm đềm và lặng lẻ. Năm tháng đã qua không thể ai hiểu em đã thuộc về anh mất rồi .Em hi vọng một ngày nào đó anh sẽ về với em mình lại có nhau như những cơn mưa đầu mùa anh nhé................

By dao thi quyen

Bức thư chưa gửi

08:58 0 Comments

Tôi ngồi đây… một mình…

Trong kí túc xá, ngắm cơn mưa đang tí tách ngoài kia, cảm nhận cái lạnh của buổi chiều tháng tư, tôi lại nhớ về em, một người bạn thân, sẽ không bao giờ thay đổi…
G. ơi… !
Có lẽ tôi đã không nghĩ về em từ rất lâu… Nhưng tại sao? Giờ đây, bóng hình em bất chợt quay lại… trong tâm trí tôi… rất rõ ràng, chân thật… thật đến nỗi, tôi thấy dường như em đang bên cạnh, nhưng tôi biết đó chỉ là kí ức, không thể nào chạm đến được.
Căn phòng hôm nay lặng lẽ quá, cơn mưa vẫn day dứt không nguôi, tôi không thể thấy ngọn núi lớn đằng xa nữa, tôi chỉ còn thấy được những ngọn thông già cỗi đứng chơi vơi trên sườn đồi trước mặt, những giọt mưa rơi… , tôi cảm thấy cô đơn, tôi cảm thấy hơi lạnh, cái lạnh của cơn mưa, cái lạnh của nỗi buồn xa người thân, cái gì đó bồn chồn lắm... Cái gì đó… thênh thang trong tâm trí ...

Những năm học trò, những năm đẹp nhất, vui nhất. Tôi được gần bạn bè, gia đình. Tôi được vui chơi, được học hành mà ko phải lo nghĩ bất cứ điều gì khác. Tôi đã rất hồn nhiên vô tư. Và cũng trong những ngày tháng tươi đẹp ấy, tôi biết mình đã yêu. Tình yêu đến với tôi âm thầm, lặng lẽ, rất nhẹ nhàng và khi tôi nhận rõ cũng là chính là lúc phải xa em…

G. còn nhớ ko ?

Tôi quen em từ khi bắt đầu lớp 1, chúng ta rất con nít đấy, không hiểu vì sao tôi ghét G. ở những năm tiểu học, ghét tính bướng bỉnh lại hay nghĩ đến bản thân, lúc đấy tôi chưa thích G. bao giờ. Khi lên phổ thông tất cả đều đã thay đổi, mọi người đều là bạn tốt.
Lớp 6, lúc chúng ta bắt đầu trở thành những anh, những chị trong tiếng gọi của thầy cô, cũng là khi chúng ta biết đến những cái mới của tuổi học trò. Lớp 6, lần đầu tiên tôi được nhận lấy lời yêu của 1 người con gái. Một người bạn thân, tình cảm tôi dành cho cô ấy rất bình thường như bao người bạn khác, có một lần cô ấy khoác lấy vai tôi. Tôi lạnh lùng từ chối: « Nam nữ thọ thọ bất thân » …tôi nói vậy đó, giữa đám bạn cùng nhau học nhóm mà không suy nghĩ lấy 1 giây. Khi nghĩ lại, tôi mới hiểu ra đó chính là cách ngỏ lời âm thầm của một người con gái, tôi có lỗi với cô ấy vì đã làm cô ấy xấu hổ, nhưng tôi chỉ xem cô ấy là bạn, tôi ko cảm thấy vui sướng khi cô ấy thích tôi. Nhưng đâu phải mỗi mình cô ấy xấu hổ, tôi cũng bị bạn bè chê trách rất nhiều, ánh mắt cô ấy sau tiết học đó nhìn tôi có ẩn chứa chút gì buồn lắm, chút gì thất vọng, tôi muốn xin lỗi... Có lẽ tình cảm của các bạn gái đến sớm hơn lũ con trai chúng tôi, lúc đó tôi không hề nghĩ xâu xa vậy đâu tôi ngây thơ, tôi chỉ luôn xem họ là bạn.

Tôi biết tôi ko đẹp trai, tôi vốn nhút nhát, yếu đuối lại ko có gì nổi bật ngoài những câu nói ngu ngốc thường ngày để làm người khác vui, tôi hát ko hay, chỉ biết những làm những việc vặt vãnh, tôi rất hay chọc phá các bạn nữ, nhưng đối với em, tôi chưa từng phá G. như các bạn khác bao giờ, tôi không muốn em buồn, em giận. Khác tôi, em tuy không cao nhưng rất xinh xắn, thông minh, học giỏi, hát rất hay, tôi yêu tiếng hát của em, tôi thích được nhìn em cười, nụ cười rất đáng yêu... Trong và ngoài lớp có nhiều đứa con trai theo đuổi, điều đó khiến tôi khó chịu, tôi muốn chỉ mỗi tôi thích em, nhưng biết sao được? Em chưa phải là của tôi bao giờ…

Tôi biết, thằng bạn rất thân của tôi cũng rất thích G., đôi khi, tôi đã muốn rút lui, nhưng tình cảm tôi dành cho em không cho phép điều đó, cũng là nguyên nhân tôi không muốn mọi người biết tôi thích em. Tôi luôn yêu em trong im lặng, nhiều lần tôi đã chối đi tình cảm của mình dành cho em trước lớp. Sau đó, tôi đã tiếc nuối, day dứt lắm.
Tính em hay dỗi, đôi khi rất vô lí, rất thất thường khiến tôi giận, nhưng không hiểu tại sao, cơn giận của tôi cũng qua rất mau, và tôi cảm thấy yêu em nhiều hơn sau đó. Tôi khùng quá phải không, tôi có thể cười khi người ta đang khóc, vì em. Còn em, khi em giận tôi luôn rất lâu, như cơn mưa tí tách ngoài kia, đã ngừng rồi nhưng hơi lạnh của nó vẫn còn đọng lại, khiến tôi khó chịu, tôi muốn xua đi nhưng không được, tôi đành chờ cho chóng qua đi.
Năm lớp 7, người con gái yêu tôi ngày trước đã xin chuyển lớp. Năm ấy, tôi được cô giáo sắp ngồi giữa em và một người bạn gái khác. Vì cô giáo trách tôi nói chuyện linh tinh, lười biếng nên xếp tôi như thế để cải thiện. Ban đầu, trong mắt tôi, em là một đối thủ thật sự, luôn khiến tôi khó khăn, em học giỏi nhất lớp, lại hơn hẳn tôi ở nhiều môn học, luôn bắt tôi làm hết các bài tập được giao, em chưa che giấu cái sai của tôi bao giờ. Nhưng không biết từ khi nào trong mắt tôi em đã trở thành người để tôi theo đuổi, để tôi chạy theo, về thành tích học tập cũng như về một cái gì khác mà tôi chưa với tới được. Tôi đã học rất giỏi ở những môn tự nhiên, tôi đã vượt qua em ở các môn đó, để chứng tỏ mình không hề thua kém người con gái mình thích, nhưng tôi không thể nào hơn em ở những môn xã hội, em quá xịn mà. Không biết từ bao giờ, tôi cảm thấy gắn bó với em, tôi cảm thấy cô giáo quyết định rất đúng khi tôi học bên cạnh em, nhưng đâu biết rằng nhờ cô tôi mới có cơ hội được thích em .

Từ một người tôi rất ghét thời tiểu học, em đã trở thành người bạn thân cùng tôi trò chuyện, rồi một người không thể thiếu bên cạnh tôi, tâm sự với tôi, lúc đó tôi rất vui, được học chung với em suốt thời gian dài là một điều hạnh phúc. Đôi khi tôi chợt thấy một cái gì đó trong ánh mắt khi em nhìn tôi, rất nhẹ nhàng, rất thân thiết, khiến tôi muốn nói « tôi thích G. », nhưng tôi ko nói được. Lớp 8, lớp 9, tình cảm chúng ta dường như đã vượt qua mức tình bạn, tôi cảm nhận điều đó từ sự quan tâm của G. dành cho tôi và cũng bằng chính trái tim tôi. Tôi biết, tôi đã yêu. Nhưng tôi sợ, bố mẹ ko cho phép tôi yêu khi đi học, nó quá sớm, tôi tự biện hộ rằng tình cảm ấy chỉ là tình bạn thân. Vì tôi có yêu ai bao giờ nên biết thế nào là tình yêu? Tôi ngây thơ lắm, tôi không muốn thích G., lúc ấy tôi lùn lắm, lùn hơn cả G.. Tôi không muốn nói thích G. lúc ấy.

Có những kỉ niệm mà tôi khó thể quên, vào học kì hai, trong một lần họp lớp, cô giáo cho cơ hội để các học sinh được đổi chỗ ngồi theo mong muốn. Vì muốn thể hiện, tôi đã xin cô giáo thay đổi. Nói thật, lúc đấy tôi chỉ muốn dò xem G. sẽ như thế nào. Tôi thấy G. có vẻ buồn, tôi thấy cô bạn bên cạnh của G. cũng rất buồn. Tôi biết cô ấy thích tôi, G. cũng có cảm tình với tôi nhưng tôi chỉ thích một người là G.. Đó là hành động ngu ngốc đầu tiên khiến tôi hối hận, tiếc nuối thật sự. Tôi nhớ em đã hỏi gì tôi lúc ấy : « Bạn suy nghĩ kĩ chưa …». Hãy để tôi trả lời một lần nữa.
Sau đó, tuy ko được ngồi bên cạnh G. nữa, thay vào đó là thằng bạn thân của tôi. Tôi ko được trò chuyện với em nhiều như trước. Tôi đã không nói « tôi thích em » trong những năm phổ thông vì tôi biết, chúng ta vẫn còn học chung với nhau. Tôi vẫn còn rất nhiều cơ hội. Và tôi vẫn chưa nhận ra rõ ràng đó là tình yêu.

Một lần khác, trong buổi chào cờ đầu tuần năm lớp 8, dưới bóng cây phượng đỏ rực báo hiệu mùa hè sắp đến, trong tiếng ve râm ran, tôi nói với em là tôi yêu một người con gái. Em hỏi tôi thích ai, tôi đã chỉ một cô bạn lớp khác, tôi chỉ đùa thôi, sự thật tôi muốn nói đó là em... Sau đó, tôi thấy em buồn, em không nói với tôi câu nào nữa, tôi cũng không muốn sửa lại câu nói của mình, tôi không muốn là một thằng nói dối trong mắt em. Giữa tôi và em bỗng nhiên xuất hiện khoảng cách vô hình…
Lên lớp 10, chúng ta đã trở thành những cô, những cậu thật sự. Là lúc G. bắt đầu khoác chiếc áo dài màu trắng thướt tha. Tôi bàng hoàng lắm trong lần đầu tiên em mặc áo dài, thật đó, em đã xinh đẹp nay lại càng xinh hơn khiến tim tôi nhiều lần nhảy ra khỏi ngực, em đâu biết tôi thích ngắm em qua chiếc áo dài ấy dường nào ? Không hiểu tại sao, tôi chỉ thích nhìn G. hơn cả hàng trăm cô bạn gái khác.
Lớp 11, Giao hát rất hay, thường xuất hiện với các bạn cùng lớp trong những đêm văn nghệ của trường. Thật lạ, lớp mình ai cũng hát rất hay, ai cũng có khiếu văn nghệ, chỉ mỗi tôi, hát rất dở. Tôi ko bao giờ hát, tôi ko muốn hát nên tôi đã học đàn, tôi đàn để G. và các bạn cùng hát. Tiếng đàn sẽ thay thế tiếng hát của tôi, nó sẽ làm bay cao các tiếng hát khác. Nhưng sự thật, tôi chưa bao giờ đàn cho G. hát một bài trọn vẹn…
Lớp 12, lớp chúng ta đã có những thay đổi rõ rệt về tâm sinh lý. G. trở thành một thiếu nữ, em càng lộng lẫy, càng xinh đẹp hơn. G. đã duỗi tóc. Có lẽ duỗi tóc đối với nhiều người là một chuyện bình thường nhưng đối với tôi, em duỗi tóc đánh dấu một sự thay đổi lớn. Lúc trước tôi yêu em là yêu nét mộc mạc, em không trang điểm nhiều nhưng vẫn nổi bật giữa mọi người, em ngây thơ trong sáng. Bây giờ, em biết trang điểm, biết chải chuốt để thêm đẹp hơn, em luôn là người đẹp nhất trong mắt tôi nhưng điều đó khiến tôi lo lắng, tôi sợ tình cảm của tôi không chân thật, tôi sợ ánh mắt diụ dàng mà em nhìn tôi sẽ vuột biến đi như mái tóc kia bất chợt. Trong tấm hình tôi trộm vẽ em ngày trước, tôi yêu lắm mái tóc cong tự nhiên được chảy chuốt cẩn thận, giờ đây không còn nữa, nhưng mái tóc ấy vẫn thấy rõ trong tấm hình tôi. Còn mái tóc duỗi kia, tôi cảm thấy đôi khi giả tạo, nó ko hợp với em đâu, tôi nào có can đảm nói ra điều ấy. Em nào là của tôi bao giờ ?.
Em thích màu hồng, các vật dụng em mang thường màu hồng. G. biết tôi thích màu gì không ? Màu xanh, màu của bầu trời, màu của mặt biển mênh mông, đó là màu không bao giờ thay đổi, tôi thích những cái sống mãi theo thời gian. Nhưng màu hồng kia ẩn sau nó có một chút gì đó nhạt, không phải dành cho những nét chấm phá mãnh liệt, nó bềnh bồng lãng du, tôi chưa thích màu hồng bao giờ cả. Nhưng em thích, tôi nói : « Tôi cũng thích »

và tôi sẽ thích.
Năm 12, lớp chúng ta được gần nhau lần cuối, sau 12 năm cùng học cùng hành. Sống chết có nhau, điều này có lẽ chỉ đúng với những đứa con trai chúng tôi. Hay quậy phá nên đôi lúc phải cùng nhau gánh chịu hậu quả. Lớp 12 cũng là lúc cuối cùng tôi có thể ngỏ lời yêu. Tôi dậy thì muộn hơn các bạn cùng trang lứa, lúc ấy em mới đã nhận ra và nói tôi cao hơn em rất nhiều, em hay mắc cỡ khi tôi đến gần trò chuyện với em, chỉ hai chúng ta. Tất nhiên, tôi chưa nói với em điều gì khác ngoài chuyện học tập. Vì tôi biết, tuy không nói ra, chúng ta vẫn biết tình cảm ấy tồn tại.
Nhiều lần tôi muốn nói thích G., nhưng lại bị các bạn khác xen vào, những con kì đà thích cản mũi, cũng có thể do tôi chưa đủ tự tin, can đảm để nói ra điều ấy với em, trước các bạn cùng lớp, trước thằng bạn thân cũng rất thích em.
Chơi đùa cùng nhau, vất vả đối phó với đồng bài tập cao ngút, tôi ko biết sắp phải xa G., tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Tôi chưa chuẩn bị để ngỏ lời yêu. Tôi biết, G. chờ tôi, em sẽ đồng ý khi tôi ngỏ lời. Tôi biết em thích tôi, em chờ tôi thổ lộ. Tôi đã nhiều lần làm các món đồ nhỏ nhỏ xinh xinh để tặng em, nhưng khi các bạn bắt gặp, tôi đã nói dối. Vật đó đã đến tay em, nhưng tôi lại tặng cho cô bạn khác, để trốn tránh tình cảm thật sự của tôi, tôi biết em rất buồn. Tôi thật ngốc.
G. biết ko, khi thấy em học vẽ để dự thi vào đại học kiến trúc, tôi cũng học vẽ để không thua G... Tôi đã chối từ ước mơ CNTT của mình để có thể cùng học với G.. Tôi thích vẽ, nhưng tôi chưa thích kiến trúc. Tôi biết đó là ngành mà nhiều người ước ao, nhưng thú thật tôi không thích, tôi chưa bao giờ nói điều đó với ai. Bởi tôi ko muốn xa G., tôi không muốn mọi người nói tôi ngốc nghếch, đơn giản tôi muốn học cùng với người mình thích, đơn giản là tôi có đủ khả năng và bản lĩnh để học kiến trúc. Nếu học cùng em ở đại học thì tôi sẽ ko cần ngỏ lời yêu quá sớm bây giờ, tôi nghĩ vậy đó, tôi luôn tìm cách trốn tránh mọi thứ, tôi luôn có cách để luồn lách, tôi tài lắm, tôi xấu lắm... Tôi cũng đăng kí những cours học luyện thi ngoài giờ với G., trừ những môn xã hội…em xịn quá mà.
Trong danh sách học sinh du học, tôi cũng có. Tôi đã cố gắng rất nhiều để không thua G. , mặc dù thành phố tôi đã đăng kí lại cách rât xa nơi em học nhưng tôi vẫn có nhiều cơ hội . Nhưng bỗng nhiên em nói sẽ không đi nữa, tôi hơi thất vọng, nhưng tôi vẫn quyết bay đi, không ở lại, tôi sẽ đến một chân trời khác. Tôi muốn hơn mọi người, để đến lúc nào đó tôi sẽ đủ can đảm để nói lời yêu. Đến một lúc nào đó, em phải ngưỡng mộ nhìn tôi như tôi nhìn em khi còn đi học.
Khi lớp ta chia tay nhau, đứa nào cũng rất buồn nhưng ko hề khóc, chúng ta chia tay trong niềm vui; có lẽ chỉ những người bạn thân thiết cùng nhau trải qua 12 năm học tập mới hiểu được, chúng ta xa nhau nhưng vẫn nghĩ về nhau. Bữa liên hoan hôm ấy, em đưa tôi viết những dòng lưu bút kĩ niệm, tôi vẫn nhớ, có một câu tôi viết cuối thư « khi nào gặp lai sẽ viết tiếp những lời dang dở ». Ban đầu, em cương quyết đòi tôi viết bằng được, khi tôi sắp viết « tôi thích G. hơn bất cứ ai trên đời », em giữ lấy cây bút trên tay. Hình như em đã hiểu, sau này chúng ta sẽ không thể nào bên nhau như thời học sinh nữa, tôi đã quyết định ra đi, em quyết định ở lại, có thể tôi sẽ quên em, em sẽ không còn nhớ tôi. Em đã lặng lẽ gấp quyển nhật kí còn dang dở, quay lưng bước đi. Tôi ngồi đấy… tôi biết đó là cơ hội cuối cùng để có thể gặp và nói yêu em.

Sau đó tôi không còn gặp G. nữa.
Tôi bay đi thật xa, đi tìm một chân trời mới, một tương lai tôi không thể nào có được nếu ở quê hương. Tôi biết rõ, em muốn đi học nhưng vì là con gái, chưa bao giờ đội nắng dầm sương, khó có thể chịu đựng khó khăn được nơi xứ người, bố mẹ cũng đã khuyên em ở lại. Em nói với tôi sẽ ở lại học hết đại học và sẽ đi khi tốt nghiệp vừa xong. 5 năm nữa, G. đã hứa với tôi vậy đó. Nhưng tôi sợ, trong 5 năm ấy tôi sẽ mất em.

Khi sang đây, tôi cố gắng quên em để chú tâm vào việc học vì tôi biết sẽ càng buồn thêm khi nhớ. Tôi biết tính em, biết rất rõ, nên tôi không trông chờ điều gì, tôi không trông chờ em nhớ đến tôi. Thời gian đầu, chúng ta còn viết thư thường xuyên cho nhau, càng ngày càng ít… và giờ đây, em xa quá, tôi không còn chút tin tức gì về em nữa, có lẽ tôi đã vuột mất em.

Tôi biết, 5 năm sau, khi tôi gặp mặt, có thể chúng ta chỉ xem nhau là bạn. 5 năm đủ để thay đổi một con người, đủ để xóa sach một tình yêu. Chúng ta vẫn còn rất trẻ, chúng ta có thể thay đổi rất dễ dàng. Tôi chỉ muốn lưu lại chút kí ức về em, nên tôi đã viết tiếp bức thư ấy, hi vọng sẽ có lúc em đọc được và hiểu được tình cảm của tôi, để biết rằng tôi rất yêu em. Bức thư ấy tôi đã viết rất lâu rồi. Từ năm cuối 12… tôi chưa có cơ hội gửi nó cho em, tôi đã mang nó theo bên tôi, tôi đã viết đi viết lại nhiều lần khi tôi nhớ em. Có lúc tôi đã muốn nói với em rằng tôi thích màu xanh da trời hơn màu hồng kia đấy !

2 năm trôi qua, tôi vẫn chưa có thành tích gì tốt đẹp vì có lẽ do tôi muốn chờ em đến rồi mới bắt đầu, như ngày trước, tôi vì em mà nỗ lực, phấn đấu để hơn em. Nhưng giờ đây, em không còn bên cạnh nhưng tôi vẫn quyết chú tâm vào việc học, tôi sẽ vì gia đình, vì tương lai. Tôi quyết định quên em, rời xa kiến trúc, tôi sẽ chuyển vào CNTT, nơi tôi đã từng mong ước. Tôi không còn muốn hơn em những chuyện nhỏ nhoi ấy nữa, tôi đã thay đổi… rất nhiều đấy. Phải không ?
Nếu một ngày nào đó, em bỏ quên tôi, tôi sẽ coi kỉ niểm tuổi học trò như một giấc mơ vụt qua. Tôi biết, tôi sẽ khó quên được em, tôi chưa bao giờ chấp nhận một người con gái nào khác.

Nếu vô tình em không còn yêu tôi nữa, nếu vô tình em nói rằng tôi yêu đơn phương… tôi sẽ không hề giận em và xem như đó chỉ là một tai nạn khó tránh được trong cuộc sống. Nhưng tôi vẫn mong rằng 3 năm sau, em sẽ bay đến miền đất này cùng với tôi, chúng ta sẽ cùng nhau học tập, em sẽ lại là đối thủ của tôi như ngày xưa. Và lúc đó tôi sẽ nói tôi yêu em, tôi yêu em rất nhiều. Hi vọng… Tôi sẽ chờ em 3 năm nữa.
Cho dù thế nào tôi vẫn muốn một ngày kia gặp lại, tôi sẽ viết tiếp những dòng lưu bút dang dở ấy : « Chúng ta mãi mãi là bạn thân, tình cảm đó không bao giờ thay đổi

Thư gửi người tôi yêu!!

08:48 0 Comments
Em!
Anh không biết phải bắt đầu từ đâu và sẽ viết như thế nào nữa, thực sự anh rất muốn viết một lá thư cho em, một lá thư để nói tất cả những gì mình suy nghĩ, một thư để em được hiểu anh hơn và hơn hết là một lá thư để anh được thể hiện hết tình cảm của anh dành cho em.
Em yêu!
2 tháng 14 ngày đó là quãng thời gian từ ngày em đặt chân lên mảnh đất này, một xứ sở hoàn toàn xa lại đối với em, một nơi mà anh tin chắc rằng trong suy nghĩ của em không bao giờ định hình được rằng mình sẽ gắn bó sau 4 năm tốt nghiệp. Nhưng tất cả đã không phải thế, phải chăng chính đó là số phận, em đã chọn mảnh đất Hải Phòng này để gắn bó cứ y như là em chọn anh vậy. Có phải anh “tưởng bở” không khi nghĩ vậy, sự thật là anh đã nghĩ thế từ lúc anh nhìn thấy em ở bến xe Cầu Rào.

Gặp em từ khi còn ở Huế, được ở cùng dãy trọ, được ăn, được nói cười cùng em nhưng anh không thể tượng tượng được rằng sau này anh em mình lại có duyên như thế này. Dĩ nhiên cái Duyên chỉ là một sự trùng lặp hay là may mắn gì đó theo sự hiểu biết của anh nhưng sự cố gắng và quyết tâm mới quyết định. Tuy nhiên không thể nói là anh không “lucky” được.

Anh đã có em, điều mà một người giỏi tưởng tượng như anh cũng không bao giờ có thể mơ tới được. Sự xuất hiện của em đã làm cuộc sống anh hoàn toàn đổi khác. Anh đã từng phải sống trong buồn tủi và thất vọng, sự ảo tưởng về một cuộc sống tốt đẹp từ mối tình trước kia đã làm cho anh quá hụt hẫng. Anh không thể tượng tượng rằng cuộc sống của mình đã phải như vậy, tại sao một người tự tin như anh lại có những lúc như thế cơ chứ. Đúng là cuộc đời khó nói thật.

Nhiều khi anh cũng muốn “chọn đại” một ai đó để thoát khỏi cái cảnh khổ ải đó nhưng sao mà khó thế, quả thực lúc đó anh đã rất khó quên cô ấy. Con người anh rất ồn ào nhưng cũng khá nội tâm và sống rất tình cảm. Điều này nhiều khi làm cho anh rất khổ. Anh đã phải lao vào các cuộc chơi bời tuy vô bổ với bạn bè nhưng cuối cùng thì cũng làm cho anh quên được tất cả nỗi buồn. Anh cũng không biết rồi mình sẽ ra sao nữa nếu không gặp em, chỉ khi gặp em anh mới biết rằng trên đời này còn một người con gái thực sự có thể làm cho mình rung động, người con gái tuyệt với này mới có thể thay đổi cuộc sống của mình và đưa mình trở về với Phúc như ngày nào.

Em đã không thắc mắc hay hỏi han gì hết, em không băn khoăn gì về quá khứ của anh, em… quá tuyệt vời, anh không ngờ rằng trên đời này còn có một người con gái vĩ đại đến thế, phải chăng anh đã hiểu nhầm con gái, con gái là thế hay chỉ có em mới thế đúng không? Với anh thì chỉ có em mới thế thôi, nếu có ai hỏi vì sao thì anh sẽ tự hào để nói rằng đó là vì… EM YÊU ANH đó. Tại sao anh lại không thể nói được điều đó cơ chứ, chính những việc em làm, nhưng suy nghĩ của em và cả anh mắt em nhìn anh nữa đã nói lên tất cả. Em đã yêu anh và anh biết tình yêu đó rất mạnh mẽ. Tình yêu của em không ồn ào, không phô trương như anh mà âm thầm lặng lẽ như những con sóng ngầm có thể cuốn phăng tất cả nếu gặp phải. Anh rất tự hào và hạnh phúc về điều đó.

Nhiều khi anh vẫn luôn trăn trở nghĩ mình phải làm gì đó để xứng đáng với tình yêu đó. Rõ ràng anh cũng rất yêu em nhưng không phải chỉ nói mà phải làm. Anh yêu em thì anh phải làm sao đó để em được hạnh phúc. Có những lúc ngồi bên em mà anh buồn cho chính mình quá. 27 tuổi rồi mà anh mới chỉ thế này đây, anh không có nhà, không nhiều tiền gia đình thì ở xa. Cái anh có chỉ là một công việc, một địa vị mà thôi. Không biết khi nào anh mới có được đầy đủ để lo được cho em đây. Anh biết cái em cần chỉ là một cuộc sống gia đình có anh, những đứa con và một cuộc sống hạnh phúc, sum họp, nhưng, là một người đàn ông anh phải trăn trở chứ.

Phương- Em yêu!

Những ngày qua lại là những ngày anh phải sống trong buồn đau, sự ra đi của anh Hoàng và cháu lại làm cho anh thêm lần nữa thấy hụt hẫng, thấy cuộc đời sao khắc nghiệt quá. Thực sự anh đã mất hết tự tin. Điều mà anh hạnh phúc nhất qua những chuyện vừa rồi đó là em. Em đã không bở rơi anh bất cứ lúc nào. Em đã ở bên anh những lúc anh hoàn toàn đau khổ điều này giúp khẳng đỉnh thêm rằng em thật cần thiết với cuộc đời anh và anh sẽ không thể thiếu em. Anh mong rằng chúng ta sẽ cố gắng hiểu nhau hơn, thông cảm cho nhau hơn bởi chúng mình rất yêu nhau. Sẽ còn nhiều việc cần làm nhưng nếu chung sức chúng ta sẽ vượt qua. Có em anh sẽ tự tin hơn nhiều trước những sóng gió của cuộc đời. Chúng ta sẽ làm được khi chúng ta có nhau
Phương ơi! anh yêu em nhiều!

Em không muốn làm người thứ ba đáng ghét

08:46 1 Comments
Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu anh và em không gặp nhau! Sẽ chẳng có gì để viết nếu anh và em không là bạn của nhau ! Và sẽ chẳng có gì để em phải đau khổ khi anh đã đánh cắp đi trái tim của em!

Cuộc đời là vậy đấy, em sẽ chẳng phải buồn khi em và anh chỉ đơn thuần là bạn bè của nhau anh ạ, nhưng không nó không đơn giản như những gì em và anh nghĩ. Thật sự lúc này em không thể nào vui nổi anh ạ, càng không thể vô tư nói chuyện với anh như em đã từng làm với anh như trước đây. Tâm trạng em lúc này không còn đủ tự tin để cùng anh giải quyết chuyện này, chính vì lý do đó nên em đành phải im lặng, im lặng để có thể giúp em lấy lại bình tĩnh nghĩ lại chuyện gì em cần làm để giúp em đứng vững, và chuyện gì em có thể giúp anh.

Cuộc đời là vậy đấy, em sẽ chẳng phải buồn khi em và anh chỉ đơn thuần là bạn bè của nhau anh ạ, nhưng không nó không đơn giản như những gì em và anh nghĩ. Thật sự lúc này em không thể nào vui nổi anh ạ, càng không thể vô tư nói chuyện với anh như em đã từng làm với anh như trước đây. Tâm trạng em lúc này không còn đủ tự tin để cùng anh giải quyết chuyện này, chính vì lý do đó nên em đành phải im lặng, im lặng để có thể giúp em lấy lại bình tĩnh nghĩ lại chuyện gì em cần làm để giúp em đứng vững, và chuyện gì em có thể giúp anh.

Thật lòng trong tận đáy lòng và chính con tim của mình em cũng không nghĩ rằng em sẽ làm người thứ ba phá vỡ hạnh phúc của anh. Nhưng anh ạ, tình yêu mà nó có thể đến bất cứ lúc nào và ra đi lúc nào nó muốn, nhưng với em nó là sự vĩnh cửu. Em biết em làm vậy là sai nhiều lắm nhưng em ko biết rằng mình không có sự lựa chọn nào khác em đã làm vậy nhưng em đã thất bại. Em muốn giúp anh và giúp chính mình không rơi vào cái vòng luẩn quẩn của 3 người mà lại do em tạo ra.

 Em đau lắm, nhưng dù sao sự lựa chọn đó cũng là sáng suốt em biết điều đó. Em đang cố gắng từng ngày anh hiểu không. Là con gái ai không hiểu khi bị mất đi người mình yêu thương thì sẽ đau khổ em cũng vậy anh ạ, chính vì vậy anh đừng nghĩ rằng em sẽ phá vỡ hạnh phúc cũ mà anh đang có, chỉ là em đang dần tâm sự trút bỏ những suy nghĩ nhưng lo lắng trong em. Khi nào những suy nghĩ lo lắng đó rời bỏ em tâm trạng của em trở nên bình lặng thì em sẽ đứng vững trên chính đôi chân của minh anh hiểu không. Em không có ý định nào khác bây giờ ngoài việc trở thành một người em gái của anh, anh giúp em đựơc mà anh!

Em hiểu mình đang nghĩ gì và làm gì. Tình cảm của em, em biết không thể thay đổi được trong một sáng một chiều nhưng em sẽ làm được cho dù em có đau khổ, dằn vặt bao nhiêu nhưng em không thể đẩy điều đó lên vai một người con gái em không hề quen biết được đó là chị ấy anh hiểu không. Lương tâmkhông cho em làm điều đó dù trên đời này anh là người duy nhất em yêu đi chăng nữa, vì hạnh phúc của em chính là nhìn thấy anh hạnh phúc. Em sẽ giúp anh điều đó, nhưng để không nhắn tin hay gọi điện cho anh thì em không làm đuợc vì em là em gái của anh mà. Anh à! Hãy xem em như một người em gái được không anh. Em cũng cám ơn anh đã mang đến cho em những ngày qua được vui vẻ, hạnh phúc mà chắc rằng em sẽ không quên đâu anh ạ, và cũng vì anh đã giúp em tìm được hướng giải quyết và con đường đi cho chính mình, em sẽ làm như vậy, hãy yên tâm nhé anh! Em thật ngốc nghếch!
Ngọc Anh

Theo ngoisao.net

Em muốn hôn anh đắm say

08:45 0 Comments
Anh thân yêu,
Anh, khi đan trong tay anh, anh có cảm nhận được sự thân thương da diết tình yêu của em dành cho anh. Em hạnh phúc tràn đầy khi được ở bên anh. Chỉ có bên anh em mới thấy an bình và ấm áp. Em yêu anh hơn chính bản thân mình, mãi mãi em thật ngoan nghe anh. Em muốn hôn anh đắm say như gió. Và ngả vào anh dịu dàng như mùa thu.


Em muốn yêu anh thật nhiều khi chúng mình lóng ngóng vụng về bên nhau. Từ nay em thấy máu đã chảy về tim, một lần bên nhau cũng là yêu suốt đời. Em khát khao được gặp anh, khát khao được tay trong tay anh. Khát khao được bên nhau trong hoàng hôn chiều tà, khát khao được tóc bay trong gió với niềm hạnh phúc bên nhau, khát khao được lang thang hứng mưa xuân trong ngày năm hết tết đến.

Gần anh em thấy ấm áp thân thiết. Xa anh rồi em thấy nhớ mong. Em đã biết vui với niềm vui và chia sẻ nỗi buồn với anh. Em hạnh phúc khi anh hạnh phúc, em biết hy sinh vì hạnh phúc của anh. Đó chính là tình yêu đích thực em đang có. Tình cảm chân tình của mình vẫn mãi trường tồn theo thời gian anh nhé. Mười năm, hai mươi năm nữa, khi thành cụ già móm mém em vẫn nguyên vẹn tấm chân tình hôm nay dành cho anh.
Anh có biết anh có ý nghĩa vô cùng với em không. Anh yêu, em đã nói có anh bên cạnh em không còn cảm giác sợ hãi, cô đơn, hãy bên em anh nhé, em mong anh từng giây từng phút. Anh ơi, em vui biết bao khi anh gọi em là em yêu và thật ngọt ngào biết bao khi em gọi anh là anh yêu của em. Sao em lại yêu anh đến thế, không biết bao lần em đã tự hỏi như vậy. Có anh em sẽ luôn vui để được yêu anh mãi mãi.

Em chỉ biết em yêu anh hơn tất cả trên thế gian này. Ôi muốn nói với anh nhiều, chỉ biết em yêu anh quên hết thời gian không gian.

theo vnexpress.net

Em không thể là người vô hình bên Anh

08:43 0 Comments
Hấp thương yêu của em! Đã có quá nhiều điều xảy ra ngày hôm qua, chỉ 3 tiếng buổi tối với em đọng lại như cả thế kỷ vậy. Nỗi đau, tình yêu, cay đắng và oán hận làm em không thể quên đi, để sống, để yêu và hận.

Giờ này, một sáng chủ nhật có lẽ anh đang chuẩn bị lên thành phố lào cai để thăm một người con gái, người có thể mang cho anh điều anh muốn. Không như em dù mong cho anh thế nào đi nữa em cũng không thể giúp anh trong cuộc sống, trong sự nghiệp của mình. Đêm qua với em tưởng chừng dài vô tận, khi em mạnh mẽ và cố tỏ ra vui vẻ khi nói với cô ấy rằng anh là người tốt, rằng anh không yêu em, và khi anh đến với cô ấy anh sẽ thủy chung với con đường anh đã chọn. Hạnh phúc đôi khi thật đau đớn anh ah! khi ta mạnh mẽ gán người mình yêu cho người khác, trái tim em tưởng chừng như vỡ vụn ra khi nhớ lời anh nói với em cách đây một ngày "Anh yêu và nhớ em, có những lúc mang thư em viết ra đọc, đưa lên mặt để cảm nhận mùi thư, cảm nhận tấm lòng em, cảm nhận tình yêu nồng nàn của chúng mình. Em không hiểu cảm giác đó của anh đâu".

Anh ơi! Sao em không hiểu chứ? Anh cũng đâu biết hằng đêm, hằng đêm mang ảnh chúng mình ra, đọc những dòng tình yêu anh viết cho em em đều khóc, khóc cho anh, cho em, cho tình yêu chúng mình đã không trọn vẹn khi anh rời xa em chọn con đường khác, con đường mà anh từng nói, có tiền tài, có danh vọng nhưng không có em. Cũng tối qua thôi, 1h đêm, em vẫn nói với cô ấy "Em là người hạnh phúc vì được anh ấy chọn" đúng, cô ấy hạnh phúc hơn em nhiều, dù cô ấy không có tình yêu của anh, nhưng được bên anh, được yêu thương và lo lắng cho anh bất cứ lúc nào và bất cứ ở đâu, được hạnh phúc sánh bước cùng anh trong cuộc đời. Còn em, em có tình yêu của anh, nhưng luôn yêu anh như người vô hình, chỉ dõi theo anh, quan tâm đến anh trong trái tim mình mà thôi.

Nụ cười của anh, ánh mắt của anh không dành cho em nữa, dù em biết trong trái tim anh luôn có em trong đó. Anh ơi! em mạnh mẽ không anh? mạnh mẽ khi tuơi cười cùng anh, vui vẻ cầu chúc cho anh đạt được điều anh muốn, mạnh mẽ để dối gạt cô ấy rằng anh không yêu em nữa. Em nhớ! Nhớ đến quay quắt những giây phút ta bên nhau và tình yêu đong đầy trong đôi mắt. Nhớ đến cháy lòng một cái ôm, một cái nắm tay nói lên tất cả. nhớ những buổi bên nhau mà với cả hai là cả thế giới của nhau. Em sẽ viết, viết thật nhiều nữa để nguôi ngoai đi cảm giác và suy nghĩ muộn phiền khi cùng thời gian em viết những dòng này anh đang vui bên người khác, đang dành cho người khác tất cả sự quan tâm để đạt đc điều a muốn có. Viết để đầu em không có thời gian suy nghĩ, mắt em căng ra để thôi không khóc, để tay bận đánh máy thay vì sẽ cầm điện thoại gọi cho anh. Em sẽ không làm phiền anh lúc này đâu mà sẽ cố giúp anh đạt điều anh muốn. Khi em hỏi anh hạnh phúc là gì, anh bảo hạnh phúc với anh là đạt được những thứ mà anh muốn cho bản thân mình. Buồn thật! Có lẽ câu trả lời của anh chính là đáp án cho sự khác biệt giữa chúng mình, và vì sao ta không bên nhau. Với em hạnh phúc là bên ngườimình yêu thương, làm cho người yêu mình được hạnh phúc, vui cười. Với em anh là cả thế giới, là trung tâm của vũ trụ để em xoay theo.

Còn với anh uh? Với anh, anh lại là trung tâm của vũ trụ! Em trêu bảo anh khôn, anh lý trí. Đúng thật! Khi con người ta xem cá nhân là trên hết thì sẽ làm tất cả để bản thân mình có điều mình muốn, còn với em, em sống theo tình cảm của mình nên luôn xoay vòng bên anh, đặt những điều làm anh hạnh phúc lên tất cả, fải vậy mà em xa anh.... Anh bảo không thể nào hết yêu em, không thể quên giây phút mình hạnh phúc bên nhau, vì vậy em đồng ý làm người tình của anh nhé! "Người tình" một câu anh thốt ra làm tim em tê tái. Là con gái ai chẳng mong bên người mình yêu thương. Anh chọn đúng điểm yếu của em để nói, nhưng anh ah! Em có thể yêu anh đến rồ dại, mê muội, có thể vì anh mà làm tất cả thậm chí bán rẻ danh dự của mình, và trà đạp lên người khác. nhưng anh ơi, làm sao em có thể sẻ chia anh với một người con gái khác, làm sao em có thể đi bên anh như người vô hình, làm sao em có thể được quan tâm đến anh những khi anh muốn, nắm tay anh khi em cần??? Không! Em thà rời xa anh, đau đớn với tình yêu của chính mình còn hơn làm người lặng lẽ bên anh. Anh bảo thành công của người đàn ông luôn có sự hy sinh của người phụ nữ và với anh người đó là em. Em chấp nhận, chấp nhận im lặng rời xa anh, từ bỏ tình yêu chúng mình để anh mưu cầu cuộc sống mới tốt đẹp hơn nhưng em không chấp nhận, không c hấp nhận đi bên lề cuộc sống của anh, lặng lẽ không danh phận như anh nói. Vì em cần không phải giàu có, không phải bà lớn...cái em cần chỉ đơn giản cái nắm tay của anh khi em khóc, nụ cười của anh khi em vui, tình yêu, tâm hồn hay thể xác...tất cả chỉ duy nhất cho em mà thôi! Anh có hiểu không? Hay anh chỉ quan niệm cuộc sống chỉ vui khi có đầy đủ vật chất, tiền tài. Khi anh nắm chặt tay nói một ngày kia chức đồn trưởng phải là của anh, em biết mình mất anh từ đó.

Lại thêm một ngày em sống trong nỗi đau của chính mình, yêu và được yêu nhưng không thể bên người mình yêu thương. Anh bảo đợi anh tết về, để làm gì hở anh? Để em có anh trong phút chốc rồi anh lại xa em bên một người con gái khác hay sao? Để em mãi quẩn quanh với nỗi đau và tình yêu của chúng mình sao/ Để cuộc sống của em thành địa ngục khi xa anh sao? Không. Em thà lãng quên đi tất cả, chỉ nhớ anh trong tim mình còn hơn là con dã tràng xe cát biển đông, xe mãi tình yêu của chính mình rồi cũng bị bọt sóng cuộc đời cuốn trôi đi. Vui nhiều anh nhé. em tin, tin anh sẽ vui vì những gì anh mong muốn đang dần dần đạt được. Em cũng tin, tin một lúc nào đó trong cuộc đời em sẽ bình yên, sẽ lại là em với nụ cười trên môi, lại yêu, lại sống với những gì mình cho là hạnh phúc. Em yêu anh ếch con ahj và điều này không thể nào thay đổi. Hướng về anh

Thương yêu

by 0915559xxx

Yêu từ cái nhìn thứ hai

08:41 0 Comments
Có ai đó từng nói rằng: "Chỉ cần thấy em hạnh phúc là anh cũng cảm thấy hạnh phúc rồi", điều đó là ngụy biện em có biết không? Anh cũng từng nói câu đó với em và mong em luôn sống hạnh phúc, nhưng lúc đó quả thực anh không còn lựa chọn nào khác.

Tình yêu thật đặc biệt đúng không em? Đặc biệt ở cái trớ trêu nó đã mang đến cho mình, cái trớ trêu mang em đến bên anh và lại mang em đi... Chắc em chẳng còn nhớ đâu, lần đầu tiên anh gặp em, anh cảm thấy thật bình thường, thậm chí là hơi khó chịu khi bạn anh dẫn em đến chỉ để nhờ anh copy nhạc vào điện thoại cho em. Anh cũng không biết nữa, nhưng lúc đó anh không hề có cảm xúc gì.

Lần thứ hai, khi anh gặp lại em là lúc anh đang gặp khó khăn trong cuộc sống, không nhà, không tiền, và một chút rắc rối, anh đến nhà người bạn đã đưa em đến bên anh lần đầu tiên, tìm kiếm sự giúp đỡ. Thế đấy! Cái hoàn cảnh anh gặp được em cũng thật trớ trêu rồi. Em đến, tươi tắn trong chiếc váy xinh xinh, nụ cười như một bông hồng nhỏ, trái ngược với cái vẻ thê thảm của anh lúc bấy giờ. Và dường như em không hề để ý đến anh đang ngồi ủ rũ nơi cuối phòng và thao thao bất tuyệt chuyện trò với bạn.

Em biết không? Mọi khổ đau trong cuộc sống dường như tan biến trong anh, anh không thể ngồi im được, từng bước tiến ra lan can, ngồi nhìn em chăm chú. Từng cử chỉ, hành động và nhất là nụ cười của em lúc đó anh không thể nào quên được, dường như cơn gió em đã ùa vào chiếm lấy cả tâm hồn của anh! Khó khăn dần qua đi, anh ở lại nhà người bạn đó và hy vọng một ngày em sẽ trở lại. Ngày 7/10 năm đó, em tổ chức sinh nhật và anh cũng được mời, không phải nói chắc em cũng hiểu anh vui sướng đến nhường nào. Chưa biết tặng em món quà gì, bọn bạn đã kéo anh đi mua nào là... khoai lang, củ đậu, và cả tôm nữa để đến mừng sinh nhật em. Thật bất ngờ nhưng đó lại là những món quà nghịch ngợm làm nên một buổi sinh nhật sinh viên vui vẻ nhất mà anh đã từng được dự, và đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng anh được ăn món bánh xèo em tự tay làm. Chắc anh sẽ không thể nào quên được! 20/10, ngày Phụ nữ Việt Nam, anh không nhớ mình đã chụp bao nhiêu bức ảnh với em nữa, bức ảnh nào em cũng rạng ngời, tươi tắn và xinh đẹp.

Chúng ta đã nói chuyện thật nhiều phải không em, chuyện trên trời dưới biển, thậm chí cả chuyện... chính trị, chuyện văn học... Cứ như chúng ta đã thành những tri kỉ từ lâu lắm rồi. Đêm trăng sáng cao vời vợi, anh thấy tâm hồn mình trải rộng, một điều gì đó đang lớn dần trong anh! Đêm hôm đó trăng thật sáng phải không em? Nhưng anh đâu ngờ rằng đó là đêm duy nhất kể từ khi quen em, trăng mới sáng được như vậy. Em thích trăng khuyết, còn anh thích trăng tròn. Anh thích một sự hoàn hảo, tròn đầy còn em luôn khao khát một điều gì đó. Lúc này anh cũng chưa hiểu lắm, chỉ cảm thấy một chút buồn thoáng qua trong em. Từ hôm đó, thỉnh thoảng rảnh rỗi là anh lại qua chỗ em, lại cùng em đi dạo trên con đường mới làm ngay cạnh nhà, lại nói chuyện đâu đâu, chuyện ngày xưa, chuyện học hành.. Chỉ có thế thôi nhưng sao anh cảm thấy hai đứa mình hợp nhau đến vậy, em thì bảo đó là tri kỉ, còn anh mong chờ một điều lớn hơn.

Em ốm! Anh sốt sắng ở bên, lúc lấy dầu thoa, lúc đi mua cháo, lúc lại lấy khăn ướt... Anh không thể ngồi im được, nhìn đôi môi nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền, anh thấy thương em vô cùng. Em khỏi bệnh, rủ anh đi ăn cháo vịt, thấy em khỏe mạnh anh vui vẻ nhận lời. Chẳng biết em học ở đâu, thấy em ăn cháo mà vắt cả quất vào, anh phì cười, còn em nũng nịu: "Anh còn thấy nhiều cái lạ ở em cơ, ví dụ như thích ăn kem vào mùa lạnh này?". Anh hơi bất ngờ vì chưa thấy thế bao giờ, chỉ cười cười "Hết thuốc". Em chun mũi cười tươi. Trường anh có tổ chức văn nghệ, hì hục chuẩn bị cả tuần trời cuối cùng cũng đến ngày được biểu diễn. Anh không giỏi ca hát, chỉ cùng mấy đứa bạn làm mấy trò ảo thuật đem khoe với chúng bạn và đặc biệt là với em. Anh mời tất cả bạn bè, lục đục vác xe đạp ra cùng đến trường biểu diễn. Em thì có xe máy nên bảo anh cùng đi trước để chuẩn bị. Còn gì sung sướng hơn, đi đến Đê La Thành thì tắc đường, gần tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn tắc, thế mà anh và em vẫn vui vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, lần đầu tiên trong đời anh lại thấy thích... tắc đường biết bao nhiêu, vì điều đó giúp anh được ở gần bên em lâu hơn. Buổi biểu diễn không như dự tính phải lùi lại, ai cũng tiếc hùi hụi. Anh hơi buồn nhưng em động viên, anh lại cảm thấy phấn chấn hơn lên.

Tiết trời chuyển sang se lạnh, em rủ anh đi mua sách, nhưng không đi xe máy mà đi xe đạp, anh vui vẻ nhận lời. Em rụt rè lấy từ trong túi áo ra một cặp găng tay bằng len rồi đưa cho anh: "Anh đeo vào nè, tặng anh đó...", anh sững sờ mất một lúc. Chở em đi trên phố, lòng anh vui không tả xiết! Một đêm, đã khá khuya rồi, anh ngồi trên lan can ngắm bầu trời đêm, và em đến! Anh thấy em buồn, chỉ cảm nhận được hơi rượu nồng ấm. Anh hơi giận nhưng thấy em buồn lại thôi, lang thang trên phố, anh rụt rè nắm lấy tay em, khe khẽ nói: "Có gì cũng cố gắng vượt qua nhé, đừng buồn, nếu em tin hãy kể cho anh nghe cùng...". Em không nói gì, hơi mím môi lại nhìn anh, đôi mắt mọng nước. Ban ngày cũng như buổi tối, khi em rảnh rỗi đều qua gọi anh đi dạo, chỉ một tiếng gọi khe khẽ cũng khiến con tim anh nhảy lên vì sung sướng, anh bỗng nhạy cảm với tiếng gọi của em và ngày ngày mong chờ tiếng gọi thân thương đó. Anh và em chỉ đi dạo trên con phố quen thuộc, thỉnh thoảng lại cười đùa như hai đứa trẻ, lúc lại đi sát vào nhau vì lạnh, rồi có khi ngồi ghế đá, em kể cho anh nghe những câu chuyện vui buồn.

 Như lần em nhìn thấy nhà hàng đối diện có treo đèn lồng đỏ, em thoáng buồn, kể cho anh nghe về bộ phim "Đèn lồng đỏ treo cao", em buồn. Anh vòng tay ôm chặt em vào lòng, mong em vơi đi nỗi buồn! Việc anh đi với em rồi dần ai cũng biết, một bà chị hàng xóm cũng là bạn của em đã gặp anh nói chuyện. Chị bảo một tin mà anh dường như không tin vào tai mình nữa, em đã có người yêu và anh nên dừng lại. Anh không tin, không thể nào như thế được, suốt thời gian qua, anh không khi nào thấy em nói về điều đó, cũng chẳng thấy anh chàng nào lai vãng, chỉ thấy em đôi khi lại buồn, anh không tin và vẫn tiếp tục đến bên em. Dù gì đó cũng là một tin khủng khiếp với anh, anh bước đi trong cơn mưa chiều mà không hay, cả người ướt sũng, anh ốm, anh nằm gần như bất động ba hôm liền, người mỏi nhừ đau nhức. Vậy mà chỉ khi thoáng thấy em, nghe giọng nói ngọt ngào của em, mọi thứ đều tan biến.

Anh khỏe lại nhanh chóng và lại cùng em tiếp tục dạo bước trên con đường quen thuộc, kể cho nhau nghe những buồn vui trong ngày. Dường như chỉ cần như thế với anh và em là đủ, anh nghĩ như vậy và chẳng còn quan tâm đến điều chị hàng xóm nói. Thỉnh thoảng em lại đi về muộn và uống rượu say, anh buồn lắm. Ngồi bên em mỗi khi như vậy, anh thấy thật khó hiểu, anh và em hiểu nhau như vậy, nhưng em vẫn giấu anh một chuyện gì đó khiến em phiền muộn. Anh không thể lý giải được và mập mờ suy nghĩ đến điều của chị hàng xóm nói. Anh ôm em thật chặt vào lòng, cho đến khi em dường như đã ngủ say trong vòng tay anh. Anh biết lúc đó tâm hồn em cảm thấy bình yên. Nhìn em ngủ anh cảm thấy mình thật hạnh phúc, đôi môi đỏ, làn da em mịn màng. Anh muốn hôn lên đôi môi đó biết chừng nào. Em chợt tỉnh dậy, nhìn anh chăm chú và rồi khẽ nhắm mắt lại, anh hiểu điều gì đang xảy ra và nhẹ nhàng đặt lên môi em một nụ hôn. Chưa bao giờ anh thấy một điều kì diệu như vậy nữa cả! Thật là tuyệt diệu biết chừng nào! Khi anh hôn em, cả vũ trụ dường như không còn ý nghĩa gì, chỉ còn anh và em. Một giọt nước mắt của em khẽ lăn trên gò má. Và anh cảm nhận được rằng em cũng đang hạnh phúc!

Cứ thế, mỗi khi em đi đâu đó về, em nhận công việc dạy thêm và tập nhảy cổ điển vào các buổi tối, em lại qua và gọi anh, có khi anh chờ ở cổng, chỉ cần 10 phút, thậm chí 5 phút được thấy nhau là anh cảm thấy thật hạnh phúc biết nhường nào. Anh đã nói với em rất nhiều, nói cả những lời yêu thương nhất. Mỗi khi em về, anh ôm em thật chặt, hôn em và nói thầm với em rằng "Anh yêu em rất nhiều!", em đón nhận tình cảm đó nhưng chưa một lần nói với anh câu yêu thương đó. Có những lúc anh đã hỏi em một cách thẳng thắn, nhưng em chỉ đùa và khéo léo trả lời "Anh cố lên, gần đến trái tim của em rồi!". "Thế anh đang ở đâu?". Em tinh nghịch bảo: "Anh đang ở... cuống tim!". Anh cảm thấy buồn nhưng anh tin là thời gian sẽ mang em đến bên anh. Thế rồi chuyện gì đến cũng phải đến, cái ngày định mệnh mà anh hiểu tất cả những lý do mà anh vẫn thắc mắc từ khi gặp em cũng đã đến. Em bị ốm, mấy đứa bạn gái em cứ trêu bắt anh phải ở lại chăm sóc cho em, rồi lục đục về hết để anh ở lại bên em.

Anh ở bên em cả ngày chẳng muốn rời xa em chút nào nhưng đã khá khuya rồi, anh ở lại không tiện. Em nũng nịu đòi anh ở lại thêm một chút. Chẳng có lý do gì để anh từ chối cả nhưng đó lại là lúc chớ trêu nhất, lúc bạn trai thực sự của em trở về. Anh nghe tiếng gõ cửa, một người con trai với hai cái valy to đùng đang đứng sững trước cửa, anh không biết người con trai đó là ai, chỉ thấy em mệt mỏi bảo anh đi về trước. Anh thấy người con trai đó sững sờ đứng đó một hồi lâu và anh chợt hiểu ra tất cả. Hóa ra tất cả những điều chị hàng xóm nói là đúng nhưng thật khó tưởng tượng ra chuyện này. Anh không thể ngồi im được nhưng nói chuyện với người đó lúc bấy giờ chỉ như đổ thêm dầu vào lửa. Anh trở về lòng nặng trĩu. Hai hôm chẳng thấy em qua, anh bối rối thực sự, chiều tối, em mệt mỏi đi về phía anh, hình dáng em ủ rũ, mọi suy nghĩ chạy đi đâu hết cả, chỉ thấy thương em vô cùng. Ngồi ở ghế đá, em đã nói với anh tất cả, về người bạn trai đi du học, về nỗi cô đơn của em, và nói rằng em sẽ ra đi, sẽ đi khỏi cuộc đời của cả hai người vì em cảm thấy quá tội lỗi. Tim anh vỡ ra từng mảnh, cơn đau bóp nghẹt lồng ngực của anh, và anh biết con tim em cũng đang đau đớn. Em đưa anh một chiếc khăn len, mắt em đẫm nước mắt và nói với anh rằng, dù em chưa một lần nói tiếng yêu nhưng tình cảm của em dành cho anh là thật, anh hãy nhận chiếc khăn em tự tay đan với tất cả tình cảm của mình. Anh nhận lấy mà nước mắt cứ trào ra. Anh hỏi: "Em vẫn còn yêu người ấy chứ?", em không trả lời nhưng đó lại là câu trả lời cho tất cả những gì khó hiểu khi em đến bên anh. Anh nói khe khẽ "Em hãy trở về bên người ấy, anh tin em rồi sẽ được hạnh phúc, đừng nghĩ gì cả, anh ấy mới là người em cần, và hãy hứa với anh, em không được từ bỏ, phải sống thật hạnh phúc!...". Anh ngập ngừng gọi vào số máy của người ấy, nhưng rồi lại thôi. Chỉ vài dòng tin nhắn qua lại, anh đã nhắn được những gì mình cần nhắn, rằng hãy quay trở về bên em và mang cho em hạnh phúc. Sẽ rất khó để nói được điều đó và làm được nó nữa, nhất là với cả người con trai đó nhưng rồi mọi chuyện cũng đi đúng đường nó phải đi. Anh cầm chiếc khăn len em tặng trên tay, nước mắt đã rơi tự bao giờ, anh đã khóc, khóc như một đứa trẻ con. Anh đã yêu và yêu rất nhiều. Nhưng biết làm sao được, anh chỉ là kẻ đến sau. Anh vẫn nói cho em rằng: nhìn thấy em hạnh phúc là anh cũng hạnh phúc. Ở nơi xa, em hãy giữ lời hứa của mình và sống thật hạnh phúc em nhé! Gửi đến em một ngàn nụ hôn yêu thương!

Duy Thành

Theo Ngoisao.net

Gửi tình yêu vào gió

08:13 0 Comments
Khi viết những dòng tâm sự này thì anh cũng không mong có một phép nhiệm màu nào đó làm em xao xuyến để rồi em vội vàng chạy đến bên anh được. Vì chúng mình đã mãi mãi mất nhau thật rồi.

Thời gian trôi đi cũng được hai tháng rồi phải không em? Hai tháng, từ lúc em quyết định bước ra khỏi cuộc sống mù mịt đầy tăm tối của anh, và đó cũng là lúc anh bắt đầu cảm thấy tất cả mọi thứ trên đời này đều trở lên vô nghĩa biết nhường nào khi mà cuộc sống của anh đã không còn có em nữa. Thời gian cứ thế và cứ thế trôi đi mà anh chẳng thể làm sao hình dung hết để biết được đến bao giờ anh mới có thể quên đi hình bóng của một người con gái, quên đi nỗi đau mất mát một tình yêu mà hiện tại anh đang phải đắng cay đón nhận...

Tất cả giờ đây còn lại chỉ là những dư âm hạnh phúc, những lời yêu thương, oán trách của một tình yêu mà em đã hy sinh quá nhiều vì anh mà thôi. Có những lúc anh đã cố muốn quên đi, nhưng càng quên thì anh lại càng thấy nó rõ một một. Từ đáy lòng mình thì anh làm sao có thể dễ dàng quên em được chứ? Làm sao anh có thể quên được một người con gái thật hồn nhiên trong sáng, ngang bướng nhưng ngoan ngoãn, chưa từng biết thế nào là màu hồng của tình yêu, chưa từng biết đâu là góc khuất đen tối của cuộc đời vậy mà em vẫn can đảm chấp nhận hy sinh tất cả vì một thằng con trai từng trải, từng sa ngã và trắng tay như anh...Em đã đi vào cuộc sống đầy trắc trở của anh và em đã đưa bàn tay nâng anh dậy trong lúc cuộc sống tinh thần của anh tưởng chừng như đã bị bế tắc. Anh yêu và thương em thật nhiều, thật nhiều...Em là niềm vui, niềm an ủi duy nhất giúp anh xua tan đi tất cả mọi nỗi buồn phiền, em là nơi để anh vô cớ chút bỏ những nỗi tức giận trong cuộc sống...
Cho dù những lời yêu thương anh nói, tình cảm anh trao, sự quan tâm anh dành cho em và hơn thế nữa…hoặc cho dù có những ngôn từ nào đó thật mãnh liệt trong tình yêu thì cũng không thể nói lên được những điều anh luôn rất muốn nói với em lúc này. Mèo yêu ơi!! Cám ơn em rất nhiều! Cám ơn vì những gì em đã dành cho anh trong suốt hơn hai năm qua. Khi em dời xa anh thì trong lòng anh giờ đây chỉ còn lại là những khoảng trống vô vọng, vô phương hướng với nỗi đau tiếc nuối của cảm giác như đang bị mất đi một thứ gì đó rất quan trọng trong đời thật vô giá mà không gì có thể thay thế để bù đắp được. Nhưng rồi anh vẫn phải cố gắng chấp nhận đắng cay đó để em ra đi trong sự ngậm ngùi lo lắng đầy nuối tiếc của anh khi mà cuộc sống của anh giờ đây không còn đủ tự tin để tìm cách níu giữ em được nữa.

Thật sự anh không muốn mất em, anh không muốn mất đi cái mục đích sống trong cuộc đời còn lại của anh…anh rất muốn níu kéo, níu kéo vì tình yêu của anh dành cho em rất nhiều, níu kéo vì anh lo lắng sợ rằng sẽ không có ai yêu em nhiều như anh đã từng yêu em để rồi họ làm em bị tổn thương về tình cảm mà ảnh hưởng đến cuộc sống của em. Song mong muốn cũng chỉ là những suy nghĩ hão huyền mà thôi…Thực tế thì không thể và không bao giờ chúng mình còn có nhau được nữa khi mà cả anh và em đều hiểu rõ một điều rằng mối tình này sẽ không bao giờ đưa hai ta đến với nhau được, sẽ không bao giờ anh là người được cùng em sánh bước trong bộ lễ phục cô dâu chú rể như em vẫn hằng mong ước khát khao được mặc chiếc áo cô dâu đó đâu.Tình yêu của anh và em là thế đấy, vui buồn, đau khổ thì cũng chỉ có anh và em biết được mà thôi, nó như một người mù chống chọi với bóng đêm vậy.

Cho dù tình yêu của chúng mình có đẹp và lãng mạn như những mối tình trong tiểu thuyết, hạnh phúc bền vững như trong truyền thuyết đi chăng nữa thì cũng không bao giờ có thể giúp em cùng anh vượt qua được bức tường ngăn cản của gia đình, vượt qua được áp lực của xã hội và càng không thể vượt qua được nỗi dày vò day dứt ám ảnh của bản thân để mà mình thanh thản đến với nhau được phải không em? Anh xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi em vì lúc nào anh cũng chỉ nghĩ đến tình cảm của riêng anh mà anh không nghĩ đến những áp lực em phải gánh chịu, anh đã mắng em là con người vô tình,vô nghĩa, trách em là con người không biết trân trọng tình yêu anh dành cho em khiến em suốt ngày bị tổn thương về tinh thần, mệt mỏi về thể xác và tâm hồn. Anh biết em cũng thương anh nhiều lắm, nhưng sự hy sinh của em dành cho anh cũng chỉ đến thế thôi, vì em không thể mất gia đình người thân vì anh được.

Mất người yêu thì có thể được chứ mất gia đình người thân rồi thì làm sao tìm lại được phải không em? Có những lúc anh tự hỏi tại sao số phận lại sắp đặt cho chúng mình có cơ hội gần nhau để rồi đến với nhau chứ? tại sao em lại nói với anh là em muốn có người yêu tính tình mạnh mẽ và tốt bụng giống như anh trong khi chúng mình chưa là gì của nhau chứ? tại sao lại là em mà không phải là người con gái khác chứ? tại sao và tại sao??? Lúc này anh không biết nên phải oán trách em hay là nguyền rủa bản thân anh nữa, nhưng nếu có trách thì trách em một phần thôi, còn chín phần là anh nguyền rủa bản thân anh vì anh đã không thể làm tốt được những gì em mong đợi, anh đã làm mất đi cái hình tượng của một người đàn ông mạnh mẽ của anh trong mắt em, mất đi sự bình tĩnh mà anh vốn có…và rồi…anh vô dụng đã để mất luôn cả em nữa. Thôi em cứ đi đi. Mình chia tay…Anh chỉ biết cầu mong mọi điều tốt lành luôn đến với em mà thôi. Cầu mong và cầu mong.

Trung Lương
Theo ngoisao.net

3 năm từ ngày Valentine đó

08:11 0 Comments
Vậy là đã 3 năm qua đi, tôi vẫn yêu anh như ngày nào. Ngày mà tôi chấp nhận lời yêu anh, có phải là đã xa quá không? Tôi yêu anh không phải vì những thứ mà anh có hay là sẽ có. Tôi yêu anh vì anh là chính anh, anh mang cho đến tôi niềm vui, nhưng cơn bực dọc, anh mang đến cho tôi cảm giác bình yên.

Tôi đã rất hạnh phúc và nghĩ rằng mình có thể cùng anh đi hết đoạn đường này. Ngoài ba mẹ và gia đình, anh là người mà tôi thương yêu nhất. Tình yêu của tôi dành cho anh lớn lao hơn tất cả mọi thứ,nó đã giúp tôi bỏ đi tự ti, lòng đố kỵ của chính mình để mà yêu anh.
Tôi như đã hoàn thiện được bản thân mình khi quen anh. Tôi đã mang hết niềm tin của chính minh dành cho anh. Không biết có phải vi tôi đã tạo cho anh áp lực cũng như khoảng cách thời gian lam chúng tôi khó mà hòa thuận. Để rồi sau gần 2 năm, anh đã lên tiếng nói lời ra đi, tôi đã rất đau lòng,mọi thứ trong tôi đều sựp đổ. Tôi đã phải cố gắng để mà vượt qua kì thi cuối năm. Tôi đã phải cố gắng nhiều để trở về vn, chỉ để gặp anh,với hy vọng anh sẽ cho tôi một cơ hội nữa. Nhưng chớ trêu thay, khi tôi nhìn thấy anh, thấy đôi mắt buồn đó, tôi đã không thể cầm lòng, tôi chỉ thấy buồn, những lời tôi muốn nói với anh, tôi không cách nào mở lời. Và thế là tôi để anh đi như vậy đó. Nhiều khi tôi cảm thấy hối hận, đáng lẽ tôi nên nói cho anh biết cảm nghĩ của mình.

Anh, người tôi yêu thương nay đã có người khác, nhưng tôi lại vẫn ở đây,sẵn sàng giúp đỡ anh khi anh cần tới tôi. Anh, có lẽ chỉ còn coi tôi như 1 người bạn thông thường. Tôi chỉ có thể yêu thương anh, giúp đỡ anh, chứ tôi không dám nghĩ sẽ dành anh lại từ tay người khác. Tôi đây chỉ muốn quan tâm, lo lắng cho anh mà thôi. Tôi chỉ muốn thể hiện tình cảm của mình dành cho anh, tôi cũng chưa hề làm gì quá ranh giới bạn bè để anh khỏi phải khó xử.

Tôi biết tình yêu của mình dành cho anh là tình yêu tuyệt vọng, nó có thể chỉ mang đến cho tôi những muộn phiền. Nhưng tôi cảm thấy chính tôi đã thiếu nợ anh, nên những gì tôi làm bây giờ chỉ là để bù đắp lại cho anh. Khi thấy anh vui, tôi cũng thấy vui, dĩ nhiên niềm vui đó không cách nào trọn vẹn nữa, vì anh đã chọn con đường không có tôi.
Cứ mỗi mùa tết, valentine đến, tôi đều thấy bối hồi. Vì tháng 2 là những ngày đầu tôi quen anh. Tôi nhớ lần đầu đi với anh, cũng là ngày đầu tiên tôi vô giảng đường đại học, anh đã đi với tôi cả ngày,anh rủ tôi đi hội chợ tết, nhưng tôi lại không đi, mà đi với người bạn. Nhưng tôi lại bâng khuâng tìm kiếm anh giữa dòng người. Và 05. 02 sinh nhật của anh đã đến, anh rủ tôi đi chơi, tôi lại không biết anh nhà xa. Cũng vì thế tôi đã chờ anh hơn 2 tiếng đồng hồ ngoài shopping mall. Kể từ lần đó,tôi với anh chat hằng giờ, nhắn tin hàng ngày. Anh còn đón xe lửa để đưa tôi đi làm,mặc dù lần nào cũng không gặp được tôi, nhưng anh đã làm tôi rất cảm động. Anh cũng chơi game hàng giờ cũng chỉ để chờ tôi đi làm về. Tôi đã bắt đầu yêu anh từ những cử chỉ đó. Và 5 ngày sau, cũng vào ngày nay của 3 năm trước anh đã hỏi tôi làm bạn gái của anh. Chúng tôi quen nhau chưa đầy 1 tuần thì đã cặp kè. Mặc dù vậy, nhưng tôi đã biết tôi sẽ vì anh mà nuôi dưỡng tình yêu này.

Bây giờ chỉ còn mình tôi ôm hoài niệm cũ, nhưng tôi vẫn tin rằng, ngoài tôi ra, người khác vẫn mang lại cho anh được hạnh phúc. Tôi không mong gì hơn là anh lúc nào cũng được vui vẻ, hạnh phúc.

Linh Nguyễn

Khóc một lần cho hết đau đớn khi mất anh

08:09 0 Comments
Có lẽ đây là lần cuối cùng em được gọi anh là Bưởi! Bởi vì từ hôm nay em và anh là 2 người xa lạ. Tại sao tại sao lại như vậy? Anh đã hứa với em biết bao nhiêu để rồi cuối cùng " mình chia tay đi em" cũng chỉ vì lý do đơn giản. Không được tuổi?

Anh có biết tình cảm anh giành cho em đã làm em ấp ủ biết bao nhiêu hy vọng không? E cứ tưởng mình là người hạnh phúc nhất, được anh yêu thương che chở, được anh quan tâm chăm sóc. Đã được yêu và yêu nhưng chưa ai cho em được cảm giác an toàn, là chỗ dựa tương lai cho em chỉ có anh. Nhưng kể từ hôm nay em mất anh thật rồi. Em đau đớn chờ đợi hy vọng, lẽ ra em không muốn làm anh khó xử đâu. Em sợ một ngày nào đó chuyện này sẽ diễn ra, em đã nắm tay anh và chỉ muốn anh hứa với em :" Dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ cuới em" và anh đã gật đầu đồng ý.

Anh đã cho em niềm tin và hy vọng 24 ngày em thật sự hạnh phúc mặc dù em biết rằng có có ngày như hôm nay. Công viên nơi tình yêu mình bắt đầu chắc có lẽ không bao giờ em đặt chân cùng người yêu sau này của mình vào nơi ấy. Những kỷ niệm ùa về chắc em không cầm được nước mắt. Em đã chấp nhận tất cả, thậm chí không cần 1 lễ cuới hay lễ hỏi, chỉ cần gia đình anh đồng ý. Là con gái ai cũng có lòng kêu hãnh ai cũng muốn mình được hạnh phúc sánh vai bên chồng trong ngày lễ trọng đại nhất. Vì yêu anh em và gia đình em đã bất chấp tất cả nhưng cuối cùng lời chia tay cũng đã đến, anh không thể không nghe theo lời gia đình.
Em hiểu và không bao giờ, mãi mãi không bao giờ em trách anh. Những ngày tháng cay đắng khó khoăn và đau khổ cứ bám lấy em, em muốn từ bỏ tất cả, chấm dứt tất cả. Chắc từ hôm nay em sẽ buông xuôi mặc cho số phận đến đâu thì đến. Em cũng chúc cho anh được hạnh phúc. Dù xa anh em vẫn giữ mãi những ngày tháng đẹp của nhau.

Bưởi yêu

theo ngoisao.net

Yêu anh dù anh không xứng

08:08 0 Comments
Biết rằng anh chẳng xứng đáng với tình cảm em dành nhưng sao em vẫn nhớ anh, vẫn muốn được nghe giọng anh, nghe tiếng anh cười. Anh đã làm tổn thương em, anh đã đem tình cảm của em ra làm trò đùa.

Anh đã có vợ, vợ anh đang mang trong người giọt máu của anh nhưng lúc đó anh lại nói anh dành tình cảm cho em. Sao anh lại có thể đối xử với vợ con anh, với em như thế? Những lời nói, những tin nhắn ngập tràn sự quan tâm và yêu thương anh dành cho em là sao? Nếu không nhận được cuộc điện thoại của vợ anh thì em sẽ "ngu muội" trong những lời anh nói đến bao giờ? Anh từng nói với em là anh sẽ chuyển công tác vào trong này, 2/3 vì em là sao? Anh ạ! Em và anh gặp nhau 2 lần và 4 tháng biết, quen nhau và kết thúc. Những tâm sự, sự quan tâm và chia sẻ của chúng ta chủ yếu qua điện thoại, tin nhắn, blog (em và anh đã có chung 1 blog để tâm sự) nhưng sau ngày định mệnh đó đến tận hôm nay đã gần 1 năm mà em vẫn chưa quên được anh. Lúc nào em cũng nhớ về anh.

Có lẽ do anh gắn bó với em trong lúc em bị khủng hoảng nhất, cần sự chia sẻ nhiều nhất nên đến tận giờ này trái tim am vẫn thổn thức vì anh. Sau chuyện đó, anh vẫn thường chủ động điện thoại, nhắn tin cho em nhưng em thì chưa một lần... Anh gọi điện rủ em đi uống cà phê. Thật tâm em muốn đi để gặp anh nhưng em sợ... Em sợ những tình cảm em cố chôn kín trong lòng sẽ trỗi dậy, em sẽ không làm chủ được tình cảm của mình, em sợ... Mọi người bảo: Trong công việc em luôn để tình cảm chi phối, nhưng ngược lại trong chuyện tình cảm em luôn để lý trí của mình lên trên. Là làm sao? Em nhớ anh dù anh không hề xứng đáng!

Trúc Khuê

Theo ngoisao.net

Vẫn là em

08:07 0 Comments
Anh nhớ rất rõ ngày mà "lần đầu tiên anh gặp em", đó sẽ là ngày không đẹp lắm,nhưng đối với anh là một ngày đẹp nhất, ngày anh hạnh phúc nhất, ngày ông trời đã ban em cho anh.

Cho dù có người cười anh lần nữa, nhưng đối với anh ngày ấy thật đẹp, em bước vào trái tim anh một cách tình cờ, có thể anh chẳng là gì đối với em, nhưng đối với anh, em là cả thế giới. Biết nói làm sao nhỉ? Anh đã và yêu em ngay từ lần gặp mặt đầu tiên ấy.
Chúng ta đều không còn là những cô cậu bé, đã có nhiều thay đổi, mất mát, đau thương. Em có còn nhớ anh đã từng nói với em:"trên thế giới không có gì mãi mãi", thật ra anh đã nói dối, tình yêu là thứ bất biến, nếu đã yêu, khoảng cách hay thời gian, hay về địa lý đều là vô nghĩa và tình yêu anh giành cho em cũng như thế, không bao giờ thay đổi , nếu có cũng chỉ là thương yêu em nhiều hơn.

Có lần anh tưởng tượng anh nhìn thấy em tay trong tay với người khác, anh gần như gục ngã, vì anh đã trao cho em trái tim và tâm hồn anh, Và... anh đã thỉnh cầu Thượng đế tước đi ánh sáng đôi mắt anh, để anh không phải nhìn thấy cảnh đau khổ này hãy để anh vẫn có thể tiếp tục yêu em, dù chỉ là đơn phương...(tưởng tượng như vầy không nên),..hihihi

Anh lao ra phố, giữa trời đêm đông lạnh giá, cũng tốt, sẽ không ai thấy anh đang khóc, giọt nước mắt thương yêu vì một người con gái là dành cho em đó, em yêu.
Đêm nay anh lại nằm mơ thấy em, anh thấy em cười, giá như em biết anh vui đến thế nào không? Rồi anh tỉnh giấc, cảm giác vui sướng lúc nãy đã hoàn toàn biến mất thay vào đó là sự trống trải vô cùng trong tâm hồn anh, sự cô đơn đáng sợ hãi... rồi anh ngồi đó, lặng lẽ nhìn vào bóng đêm, như nhìn vào cuộc đời anh vậy.
Anh có sai không khi yêu em? Nhưng anh sẽ không bao giờ hối hận cho sai lầm đó...

Dù cho em có thể sẽ chẳng bao giờ đọc được những dòng tâm sự này, dù cho chúng ta mãi mãi không thành đôi, dù cho em không bao giờ cảm nhận được tình yêu của anh... Anh vẫn sẽ mãi nguyện cầu cho em được hạnh phúc, cầu Ông trời ban cho em hạnh phúc, rằng em sẽ là người hạnh phúc nhất trần gian, rằng người yêu của em sẽ yêu em như chính anh lúc này ...Nếu em phải chịu đau khổ xin cho người gánh chịu sẽ là anh, cầu cho tình yêu sẽ mãi ngự trị trong trái tim em, nụ cười của em sẽ mãi không bao giờ tắt... Nếu lời cầu nguyện của anh ứng nghiệm thì dù có đang ở nơi đâu "Trần gian hay địa ngục", anh vẫn sẽ mỉm cười...vì lúc nào anh cũng yêu em...

Đại Ca Hải
Theo ngoisao.net